Eo Nhỏ

Chương 152:

Trước Sau
Qua cơn mưa trời lại sáng, Lý Thái đã từ cửa hàng thịt khô Trần Ký rời đi, nhưng cũng không có mang đi được phiền não sầu muộn hắn lưu lại cho người ở cửa hàng.

Tiểu nhị cẩn thận hồi tưởng trước đó cửa hàng nhà mình vừa thay đổi biển hiệu không lâu, biểu tình của Vương gia khi tới mua đồ vật, cũng cuối cùng minh bạch, hắn lúc ấy vì cái gì bỗng nhiên trầm mặt xuống một chút.

Nguyên lai cũng không phải bởi vì không có tên vương phi bên cạnh, mà là bởi vì……

“Đều do ta không biết xem sắc mặt!”

Hắn nói xong, giơ tay hướng trên mặt chính mình đánh một cái, áy náy hối hận tự trách, càng có nhiều lo lắng hơn, sợ chưởng quầy sa thải chính mình, bởi vì lúc trước, chính là hắn đề nghị bắt chước cửa hàng điểm tâm Lý gia, dùng danh hào của Vương gia làm chiêu bài cho chính mình, dù sao Vương gia xác thật thường xuyên tới, bọn họ cũng không tính là lừa bịp.

Nhưng ai biết, nguyên lai hết thảy đều là hiểu lầm, Vương gia không phải tới mua thịt khô cho chính mình.

Sắc mặt chưởng quầy tuy rằng không được tốt lắm, nhưng vẫn chưa nói lời tàn nhẫn mà chỉ trích hắn.

“Chuyện này cũng không thể trách ngươi, lúc trước đổi cờ hiệu cũng là ta đồng ý. Huống chi Vương gia tự nhìn thấy, lúc sau cũng chưa nói cái gì, chỉ là muốn đem danh hào vương phi cũng ghi thêm, ai biết hắn đây là……”

Đây là mua cho chó chứ?

Vẻ mặt Tiểu nhị đưa đám: “Vậy tiểu nhân liền đem cờ hiệu bỏ đi thôi, đem cờ hiệu trước kia một lần nữa treo lên.”

“Bỏ cái gì mà bỏ?”



Chưởng quầy nói: “Nếu bỏ đi, sau đó lại có người hỏi thì phải giải thích như thế nào? Nói trước kia là chúng ta hiểu lầm, thịt khô này không phải Vương gia thích ăn, mà là chó của vương phi thích ăn sao?”

Kia chẳng phải là để toàn thành đều biết?

Đến lúc đó, Vương gia không những không cao hứng, chỉ sợ còn sẽ càng thêm tức giận.

“Vậy…… Vậy chúng ta làm sao bây giờ a?” Tiểu nhị hỏi.

Chưởng quầy nhìn nhìn cờ hiệu đặt ở trước mặt, trầm ngâm một lát.

“Chúng ta treo lâu như vậy, Vương gia vương phi rõ ràng biết lại chưa từng vạch trần, cũng không nói chúng ta tháo xuống, thậm chí vẫn thường xuyên tới mua, vậy thuyết minh không muốn người khác biết nội tình trong đó.”

“Bởi vì nếu có người biết, không chỉ có Vương gia mất mặt, cửa hàng này của chúng ta sợ là cũng không làm nổi nữa.”

Thịt khô mà Vương gia vương phi thích ăn cùng thịt khô mà chó của vương phi thích ăn, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, liền tính sau đó lấy thêm danh hào của vương phi, nhưng người cùng chó, dù sao cũng có khác nhau.

Liền tính đó là cho của vương phi, cũng không có nhiều người nguyện ý nói chính mình thích ăn đồ vật giống chó.

Đến lúc đó, sinh ý thịt khô Trần Ký của bọn họ liền sẽ xuống dốc không phanh, không cần Vương gia mở miệng, liền khó có thể tiếp tục buôn bán.



“Đây là thiện ý của Vương gia và vương phi,” chưởng quầy nói, “Bọn họ là biết dân chúng chúng ta làm buôn bán kiếm chút tiền không dễ dàng, không đành lòng để chúng ta bởi vì một chút hiểu lầm liền kinh doanh không được.”

Cho nên không chỉ không có vạch trần, còn giúp bọn họ che dấu, sử dụng chiêu bài này.

Tiểu nhị nghe được, nửa hiểu nửa không: “Vậy theo ý tứ của chưởng quầy ngài, cờ hiệu này ……”

“Treo lên một lần nữa đi.” Chưởng quầy nói.

Tiểu nhị a một tiếng: “Vậy…… Có được không? Chúng ta trước kia không biết thì thôi, hiện giờ đã biết……”

“Ai biết? Biết cái gì? Dù sao ta cũng không biết, chẳng lẽ ngươi biết?” Chưởng quầy liên tiếp hỏi.

Tiểu nhị giương miệng sửng sốt, sau một lúc lâu liền hiểu được.

“Tiểu nhân cái gì cũng không biết!”

Vị lão tiên sinh kia vừa rồi nói lỡ miệng, khi trở về khẳng định sẽ không lắm miệng nữa, lúc ấy cửa hàng lại không có người nào khác, chỉ cần hắn cùng chưởng quầy không nói, chuyện này cùng trước kia không có gì thay đổi, trong lòng mọi người hiểu rõ mà không nói ra, ai cũng đều không chọc phá.

Chưởng quầy vừa lòng gật gật đầu: “Đi thôi, chúng ta là đang giữ gìn mặt mũi cho Vương gia, cũng là nghe theo thiện ý của bọn họ. Có người hỏi liền nói, cờ hiệu này có chút hư hại, vừa rồi lấy xuống tu bổ một chút.”

Tiểu nhị nghe theo mà đi làm, đem cờ hiệu kia một lần nữa lại treo trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau