Fanboy Của Hàm Quang Quân

Chương 18

Trước Sau
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Vương Linh Kiều an ủi Ôn Triều vẫn còn chút sợ hãi, trong lòng có chút không vui bèn lớn tiếng.

"Di Lăng Lão Tổ - Nguỵ Anh - Nguỵ Vô Tiện!" Ôn Trục Lưu trả lời thay cho hắn.

Các ngươi không biết ta cũng đúng thôi, người nghe được thanh danh của ta quả thực không nhiều. Vì đa phần.... đều là người chết - Nguỵ Vô Tiện nghĩ.

Lam Vong Cơ siết chặt tay, nghi hoặc nhìn Nguỵ Anh.

"Phải thì sao mà không thì sao?" Hắn cười nhạt, tựa như việc hắn nghe không phải là người trong cuộc vậy.

"Con quái đó rõ ràng hồi nãy rất hung tàn, vậy mà nó nhìn ngươi một cái liền ngoan như chó giật dây cương. Không phải ngươi thì là ai?" Tô Thiệp lớn tiếng.

"Haha sao ta nhìn ngươi như ăn không được phá cho hôi vậy? Sao? Theo đuổi không được đành huỷ hoại thanh danh ta à" Nguỵ Vô Tiện nhướn mày, một tay cầm Tuỳ Tiện đứng khoanh tay.

Sắc mặt Tô Thiệp hết xanh rồi trắng và dừng ở màu đỏ.

"Ta không cần biết ngươi là ai, ta thấy các ngươi càng lúc càng phản. Mau chóng giết hết bọn chúng cho ta" Ôn Triều quát lớn.

Mà Nguỵ Vô Tiện khẽ thở dài một tiếng, sắc mặt kém đi một miếng.

Linh lực bữa đó sài khá nhiều, tới nay hồi lại chẳng có bao nhiêu.

Chẳng mấy chốc đám người bọn họ có chút loạn, ai nấy đều lao vào đánh nhau chỉ trừ Nguỵ Vô Tiện đứng yên huýt sáo. Chỉ cần có người đánh lén hắn, dù trước dù sao hắn chỉ đơn giản né không hề xuất kiếm. Sẵn tiện thủ sẵn cung tên phòng hờ cho lúc cần thiết.

Mỗi Lam Vong Cơ nhận thấy hắn khác thường nên lao đến hỗ trợ hắn.

Chính vì hắn đứng đó thong thả nhìn một đám đánh nhau, chính mình thiếu điều biến ra hột dưa mà cắn mà sợ nghẹn chết thỏ. Chợt nhìn thấy Tô Thiệp siết chặt tay, ánh mắt nhìn sang Miên Miên nở một nụ cười tà, cùng với Vương Linh Kiều cho người giữ Miên Miên lại tay nàng cầm Thiết Lạc còn nóng hổi.

"Cứu ta với!"

"Ôi cái kịch bản chết tiệt!" Nguỵ Vô Tiện giương cung đến hướng của Vương Linh Kiều mà bắn ba mũi tên.

Vương Linh Kiều bị mũi tên nhắm trúng thất thanh la một tiếng, ả ta ném Thiếc Lạc đi mà nó lại theo hướng của La Thanh Dương - Miên Miên mà tới.

Ôn Tình ném phi tiêu khiến cho gã giữ Miên Miên ngất đi.

Hắn phi thân lao tới bên cạnh La Thanh Dương, cả người ôm chầm lấy nàng ngã xuống lăn vài vòng vừa lúc Thiết Lạc nhắm trúng người hắn mà phát một tiếng "Xèo".

Di Lăng Lão Tổ thoáng nhíu mày, cảm nhận sức nóng mãnh liệt từ vết thương khẽ hừ một tiếng.

"NGUỴ ANH!" Lam Vong Cơ chỉ mới vừa phân tâm một chút, thì y đã ở bên kia ôm Miên Miên ngã xuống.

Mọi người không rõ con Đồ Lục Huyền Vũ này bị gì mà tức giận ngoi lên khỏi mặt nước mà gầm dữ tợn. Nó cứ nhắm những người bên phe Ôn Thị mà cắn nát họ, đương nhiên là trừ Ôn Tình ra.

Nó ngửi được mùi máu pha lẫn mùi khét nồng đậm, thứ mà đáng lí ra nó rất thích mà hiện tại nảy sinh cảm giác chán ghét.

Ôn Triều hoảng sợ, bế Vương Linh Kiều trên tay hạ lệnh rút lui. Đứng trước mõm đá mà họ nãy leo xuống thì chuyển nàng từ bế sang cõng vội vã leo lên. Sai người chặt đứt dây và lắp lại cửa miệng hang động, thậm chí sai người đem rơm rạ lại phóng hoả.

Nguỵ Vô Tiện ánh mắt hoá đỏ dùng giọng nói của hắn khi ở Âm giới thấp giọng gọi "Đồ Lục Huyền Vũ..."

Đồ Lục Huyền Vũ chớp mắt đứng yên cũng không hành động thêm gì.

Mà giọng nói này khiến ai nấy có mặt đều thật sự rùng mình đến tận xương tuỷ.

"Chúng chặn lối ra rồi!" Một môn sinh sau khi ra ngoài kiểm tra, trở lại thông báo.

"Hức.... hức.... ta.... ta xin lỗi.... hức.... hức...." Miên Miên tới giờ vẫn còn sợ hãi mà khóc thúc thít.

Nguỵ Vô Tiện nhìn nữ nhân khóc mà sầu não không thôi, hắn bối rối lên tiếng "Ta không than không đau... Thanh Dương cô nương khóc cái gì.... cô xem từ gương mặt thanh tú mà khóc đến lê hoa đái vũ như thế... ta chịu trách nhiệm không nổi nha~"

Miên Miên ôm hắn nức nở nói "Hức... nếu không phải do ta.... Nguỵ công tử.... hức.... sẽ không bị thương"

Nguỵ Vô Sỉ đáng thương đánh mắt cầu cứu Giang Trừng.

Giang Trừng mắng "Không phải ta chọc cho người ta khóc bắt ta dỗ kiểu gì? Tự làm tự chịu"

"Rồi rồi... tại ta... cô đừng khóc nữa.... nín đi... nam nhân bị sẹo là bình thường mà! Cô xem nếu cô có chuyện gì ta lại còn áy náy hơn đó chứ. Nghe lời.... nín khóc đi nào!" Nguỵ Vô Tiện hắn sắp mếu rồi, hắn lấy khăn tay trong người ra lau nước mắt tèm nhem cho nàng.



Không ai để ý sắc mặt Lam nhị công tử càng lúc càng đen, y hừ một tiếng chậm rãi đi xem xung quanh có lối ra hay không.

Theo y nhớ trước lúc vô đây có một vài lá phong rơi vào đây, như vậy chắc chắn là có lối ra.

Đồ Lục Huyền Vũ nhìn vị bạch y đi tới đi lui trong động tựa như tìm kiếm gì đó.

"Ngươi kiếm gì sao?"

Y đáp "Lối ra...."

Lúc này bên phía Nguỵ Vô Tiện sau khi dỗ được La Thanh Dương ngưng khóc, hắn lén thở phào một hơi, đảo mắt tìm kiếm Lam Trạm.

"Nơi này thông với Đầm Bích Linh, có thể dựa vào nó mà tìm lối ra" Nguỵ Vô Tiện và Đồ Lục Huyền Vũ đồng thanh.

Đám môn sinh nghe nói có lối ra vui vẻ ôm nhau phấn khích thay vì ủ rũ như hồi nãy.

"Có điều...." Đồ Lục Huyền Vũ ngập ngừng.

"Có điều gì?" Kim Quang Dao lên tiếng.

"Các ngươi buộc phải để hai người ở lại giúp ta một việc" Đồ Lục Huyền Vũ nhìn cha hắn và người có kí hiệu của cha hắn.

Một đám môn sinh bắt đầu hoang mang, Nguỵ Vô Tiện trợn mắt nhìn nó.

'Ngươi từ khi nào tâm cơ như vậy?'

'Không tâm cơ bằng người đâu cha~ để con phụ người đẩy thuyền'

'....' Sao ai cũng thích đẩy thuyền vậy?

"Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi một chút. A Trừng... ngươi đi với ta, lát ta sẽ ở lại" Nguỵ Vô Tiện lên tiếng, nhìn một đám môn sinh có một chút không có tiền đồ kia.

"Ta ở với ngươi" Lam Vong Cơ không rõ y muốn làm gì, chí ít y không muốn Nguỵ Anh ở cùng với người khác kể cả cho đó là Giang Vãn Ngâm đi nữa.

"Nguỵ Vô Tiện.... ngươi....." không rõ sao tâm can Giang Trừng có chút bất an.

"Đi nào Trừng sư muội! Có Lam Trạm ở đây ngươi còn lo gì chứ? Có khi Lam đại ở nhà chờ ngươi đấy" Nguỵ Vô Tiện đi đến khoác vai Giang Vãn Ngâm lôi kéo hắn xuống nước, vừa cười vừa giỡn giúp hắn thả lỏng không ít.

Hắn chỉ cầu mong chính mình nghĩ nhiều.

"A Vũ... xong việc cho ngươi kiếm A Khang... hiểu chứ?"

Đồ Lục Huyền Vũ gật đầu nói "Được!"

"À.... hai đứa bây mà bép xép thì coi chừng ta. Lam Trạm.... coi nó giùm ta, ta sẽ giải thích với ngươi sau"

Lam Vong Cơ gật đầu, nhìn hai người họ từ từ lặn xuống nước, trong động lại bắt đầu yên tĩnh. Đồ Lục Huyền Vũ nhích người bơi lên một chút, chừa lối cho hai người họ bơi tìm đường.

Nhiếp Hoài Tang lên tiếng hỏi Đồ Lục Huyền Vũ "Ngươi và Nguỵ huynh thân nhau lúc nào vậy? Sao bọn ta không biết?"

"Sớm đã thân, hơn nữa... không phải chỉ mỗi ta mà tất cả những yêu, thú, quái, ma, quỷ hắn đều thân"

Kim Quang Dao "Phái Di Lăng có thật?"

Đồ Lục Huyền Vũ gật đầu "Đúng là nó có thật! Có điều các ngươi muốn thấy và tiếp xúc hiển nhiên là không thể"

Lam Vong Cơ ngẩng đầu hỏi "Tại sao?"

"Trừ khi ngươi là người chết hoặc đã từng chết, nơi đó là nhà của bọn ta vô cùng vui vẻ. Tại nơi đó có một vị cai quản chúng ta và hắn được gọi là Di Lăng Lão Tổ"

"Sở dĩ các ngươi khá bình yên là do Di Lăng Lão Tổ vẫn còn mà hắn lại không cho chúng ta quá loạn, bằng không sẽ bị hồn xiêu phách tán, không còn chỗ dung thân. Các ngươi cũng đừng bị doạ sợ, hắn không quá khó gần đâu, cứ bình thường mà đối đãi là được"

"Tiếc là ta không thể nói quá nhiều, bằng không hắn sẽ tức giận. Hậu quả ta gánh không nổi"

Lam Vong Cơ rũ mắt không rõ dư vị gì, một đám môn sinh khác chìm vào im lặng.

Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng trở về nhìn một bầu không khí có chút quái dị, hắn nghi hoặc nhìn Đồ Lục Huyền Vũ.

Giang Trừng lớn tiếng "Đã tìm được lối ra, khá rộng có thể một lúc chứa ba người thuận lợi đi qua"



Bọn họ nghe đến đây, thở phào nhẹ nhõm. Gương mặt ai nấy đều hớn hở, hận không thể về nhà ngay lập tức.

Nguỵ Vô Tiện điểm danh sỉ số nói "Hai người một hàng: người biết bơi kèm người không biết bơi, người không bị thương kèm người bị thương. Lối ba người đi hai người sẽ rất thoáng không cần chen lấn"

"Giang Trừng.... ngươi đưa người thoát ra an toàn, trực tiếp về Liên Hoa Ổ cho người tới đây. Ngươi đi đi về về chắc cũng tầm một tuần, bọn ta sẽ chờ ngươi ở ngoài động"

Giang Trừng gật đầu trả lời "Ta hiểu rõ! Các ngươi ở lại nhớ cẩn thận!"

Một đám người theo sau Giang nhị công tử mà lặn xuống nước thuận lợi ra ngoài.

Nguỵ Vô Tiện bước lên bờ, cơ thể có chút thoáng mệt. Hắn nhìn vết thương trên người của Lam Vong Cơ thoáng nhíu mày một chút mở miệng oán trách "Lam Trạm... chân ngươi lại nặng thêm rồi"

Đồ Lục Huyền Vũ bất đắc dĩ phát sáng "..."

"Ta không sao!" Lam Vong Cơ cẩn thận dìu hắn để hắn tựa vào vách đá.

"Hừ hừ.... ngồi yên đó, đợi ta một chút" Nguỵ Vô Tiện vỗ vai y, đi khắp động tìm những nhánh cây khô đem về nhóm lửa, đặc biệt chừa riêng vài cây để lo cho vết thương trên người của Lam Trạm.

*lách tách*

*lách tách*

Không khí hình như có chút ảm đạm nhỉ? - Nguỵ Vô Tiện ngồi co gối, có hơi thất thần nhìn đám lửa nhỏ trước mặt.

"Ngươi đói chưa?" Hắn lên tiếng phá vỡ cục diện im ắng trước mặt.

"Một chút!"

"...."

"...."

"Đây! Cho ngươi, nãy ta ra ngoài kia có hái một mớ và còn một chút đồ ăn của sư tỷ ta cất riêng trong người. Ngươi ăn để mà dưỡng sức!" Nguỵ Vô Tiện đưa cho Lam Vong Cơ một ít trái cây mà hắn và Giang Trừng nhặt được ở ngoài động.

Lam Vong Cơ "...."

"Vết thương của ngươi...."

Nguỵ Vô Tiện cười hì hì "Ta không sao, từ từ nó lành"

Đồ Lục Huyền Vũ tức giận xen lẫn bất mãn thở mạnh một cái.

Nguỵ Vô Sỉ tạm kệ đứa con, hắn cẩn thận vén quần của Lam Vong Cơ lên mà xem vết thương trên chân y mà thở hắt một cái.

Bình thường ta chăm hắn kỹ như thế, sơ sẩy một chút liền bị thương.

Đồ Lục Huyền Vũ thật sự bất mãn thay cho đám cô hồn dã quỷ ở dưới: Chứ người ở dưới đó cũng như thế chứ còn gì :v đồ ume có lão công quên hết đám bạn bè.

"Cố chịu đau một chút!" giọng nói của Nguỵ Vô Tiện có chút nức nở một tí, hắn hơi rụt rè lấy thuốc trong người ra mà bôi lên vết thương cho y, thỉnh thoảng sụt sịt một cái. Thoa thuốc xong xuôi hắn lấy hai nhánh cây mà mình kiếm được thử ướm vào chân để xem thử có vừa không.

"..."

"Không có dây buộc" hắn lầm bầm, ánh mắt hắn đảo một vòng tìm cái gì đó có thể cố định lại hai nhánh cây này, tay hắn thấm ướt mồ hôi cảm thấy đầu óc chính mình có chút mơ hồ.

Nhìn thấy mạt ngạch của Lam Vong Cơ, hắn vội giật xuống dùng nó cố định lại. Mà lúc đó ánh mắt của Lam Trạm khẽ sửng sốt và rồi lấy lại tinh thần rất nhanh.

Nguỵ Vô Sỉ một lần nữa kiểm tra lại độ chắc chắn của thứ hắn vừa quấn một chút, cẩn thận nhìn Lam Trạm từ trên xuống dưới không xảy ra thêm bất cứ chuyện gì mới ngồi thẳng lưng không dám tựa vào vách đá.

"Xin lỗi.... liên luỵ ngươi rồi" Nguỵ Vô Tiện hơi thều thào, cơ thể này có chút hơi quá sức rồi.

Lam Vong Cơ nâng tay sờ thử trán của Nguỵ Vô Tiện khẽ nhíu mày "Ngươi sốt rồi!"

'Chủ nhân.... ngài cứ duy trì bộ dạng đó sẽ chịu không nổi đâu' Đồ Lục Huyền Vũ lên tiếng nhắc nhở.

'Cha~ nghe lời ta đi.... khi nào ổn hơn hãy sài lại bộ dạng đó! Cha~' Đồ Lục Huyền Vũ có chút sốt ruột.

_2011_

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau