Chương 25
Giả vờ ngất sương sương, ai dè ngất thiệt. Lần đầu tiên trong đời hắn thấy chính mình mất tiền đồ kinh khủng, không còn một chút tiết tháo nào luôn.
May là trước giờ Mão hai khắc hắn đã dậy và rồi tìm cách rời khỏi, quan trọng là... hồi nãy hắn vẫn nằm trong lồng ngực vững trải kia mà ngủ ngon lành.
Hắn cho hình hài biến mất ở Vân Thâm Bất Tri Xứ và rồi xuất hiện ở Liên Hoa Ổ.
Từ đường: linh vị: Nguỵ Vô Tiện.
Địt cụ!
Hắn nâng tay xoa xoa mi tâm đang giựt băng băng. Sắc mặt đen càng thêm đen, sát khí lẫn hàn khí mấy chốc mà lan hết khắp cả phòng.
Liên Hoa Ổ giờ ai quản lí? Ông đây...còn sống... chưa có chết!
Siết chặt Trần Tình trong tay, Nguỵ Vô Tiện rời khỏi từ đường. Hắn nhìn cách bài trí sương sương là biết do Ôn Triều làm.
Mụ nội nó... nguyên cái từ đường thanh tịnh, chỉ có mỗi bài vị Nguỵ Vô Tiện đã vậy trên bàn còn có một đống lá bùa trấn yểm.
Đêm đó trại giám sát ở Giang gia chưa đầy nửa nén nhang đã bị diệt sạch. Tất cả những cái xác hầu hết không còn một giọt máu, cách thức chết đều khác nhau: có kẻ mỉm cười, có kẻ sợ hãi, có kẻ không rõ mình chết vì nguyên do gì.
Không chỉ mỗi trại giám sát ở Giang gia mà những nơi khác chỉ cần dưới trướng của Ôn Mão, quỷ vương hơn cả Tuyệt kia đều tàn sát hết không chừa một ai.
Chưa đầy nửa ngày, khắp nơi đều có người bàn về cuộc thảm sát này. Nào là có vị tiên nhân tái xuất giang hồ trừ hại an dân, nào là Ôn gia bị kẻ thù truyền kiếp ra tay ám hại, nào là có kẻ ở trong trại giám sát vì tu luyện tà đạo gì đó bị phản phệ mà giết hết cả thành rồi đem chính mình tự sát.
Mà dân chúng ở Âm Giới thì rón rén một mực ở trong nhà không ai dám lại gần cái vị quỷ vương kia.
Quỷ Vương đang làm gì hả?
Hắn tự nấu tự ăn tự tắm rửa tự ngủ rồi :)
Người nào tung tin đồn đó hả? Ừ là hắn nốt! Đã nói hắn thù rất dai rồi mà :)
Hắn bình thường hiền thì có hiền miễn là đừng chọc hắn điên. Mà hắn điên á... đương nhiên là không xử liền mà dồn một cục bất ngờ xử trảm chơi cho vui vậy á :)
Ngủ đủ giấc thì xuống phố đi dạo ăn vặt thôi, nơi này đâu phải muốn vô thì vô mà muốn ra thì ra đâu. Thứ nhất phải là người chết hoặc đã từng chết rồi, thứ hai phải là người mà hắn duyệt. Tốt nhất nên là cả hai, mà thiếu một trong hai thì.... toang. Nghĩ thôi cũng không thể nào đến đây được.
Hắn ngồi ở một quán mì gõ thông thường gọi một bán mì sủi cảo nhân thịt heo ra mà ăn, trên bàn còn có thêm ly trà đá để mà giải khát.
Dùng bữa xong Di Lăng Lão Tổ đi dạo cho tiêu thực, trong đầu tính toán có nên đi gặp Ôn Húc và Ôn Triều không. Mà nhớ hai tên biến thái như nhau, không nhớ thì thôi chứ nhớ thì.... áp xuất bên cạnh hắn lại thấp thêm vài bậc.
Không thể để ảnh hưởng đến dân chúng, Nguỵ Vô Tiện lại ra khỏi Âm Giới, đến Loạn Táng Cương đi dạo xem xét tình hình cảm thấy vẫn ổn liền xuống trấn.
"Còn thiếu chỗ nào nữa không ta? Sao cảm giác còn thiếu thiếu hai chỗ" Nguỵ Vô Tiện vừa ngự trên Tuỳ Tiện mà vừa lầm bầm.
Nhánh thứ Ôn Thị thì hắn đã cho người di tản từ trước khi hắn xuống sau Lam gia rồi.
"Tuỳ Tiện!" Hắn thật ra không cần Tuỳ Tiện cũng vẫn có thể bay được mà như vậy... lộ liễu quá.
Cho dù là Tuỳ Tiện hay Trần Tình và Âm Hổ Phù đều có sức trấn động khắp tam giới và càng đừng bàn đến Thiết Kiếm kia.
Nguỵ Vô Sỉ cảm thấy thật may mắn khi mình đi tới đây cũng là trời gần sắp tối, trong đầu suy nghĩ đến Vương Linh Kiều. Trong nháy mắt, thân hình của hắn liền đến trại giám sát Di Lăng của cô ta.
Đứng trên mái nhà, dưới ánh trăng huyền ảo. Di Lăng Lão Tổ lấy sáo Trần Tình ra thổi, âm thanh quỷ dị vang lên, một loạt quạ đen vây quanh hắn. Con người hắn đỏ như máu, mái tóc dài và tà áo bay theo chiều gió. Âm khí chẳng mấy chốc đã tập hợp đủ cho hắn tàn sát nơi đây.
Một đám binh lính nghe tiếng động, hoảng hốt tập hợp đi kiếm nơi phát ra âm thanh ấy. Kết quả người không thấy đâu mà chỉ thấy trong phòng Vương Linh Kiều nàng ta ôm đầu mà gào thét.
Chơi đùa chán chê được một lúc, Di Lăng Lão Tổ nhảy sang chỗ của Ôn Triều mà chơi đùa y hệt như vậy.
Vương Linh Kiều đêm hôm đó không rõ bị gì mà lấy Thiết Lạc ấn vào người mình. Tiếng động lớn đến nổi mà người dân sợ hãi đóng sập cửa lại ở yên trong phòng không dám bước ra khỏi nhà.
Ôn Triều đêm đó tự mơ thấy chính mình làm việc đó với Nguỵ Vô Tiện lúc xưa, hôm sau thức giấc ê ẩm cả người, do trong lúc mơ hắn đã tự xử.
Cứ thế mà Di Lăng Lão Tổ chơi đùa liên tục như thế trong vòng hơn nửa tháng. Vương Linh Kiều quá mức sợ hãi, mà chuyển sang sống với phu quân nàng.
"Hắn chết rồi! Hắn chết từ khi xuống Loạn Táng Cương rồi. Sống dậy gì chứ? Ta thấy nàng điên rồi, đừng có mà hồ ngôn loạn ngữ nữa" Ôn Triều hắn ngồi đọc sổ sách báo cáo cách đây nửa tháng, các trại giám sát khác đều bị diệt sạch sẽ trong vòng một đêm.
Đêm hôm trước Ôn Húc không rõ sự tình đã tự sát hại quân lính ở nơi hắn ở. Sau cùng hắn tự chặt tay chặt chân chính mình và rồi dùng một kiếm đâm xuyên vào cổ họng.
Hắn có chút nghi ngờ là Nguỵ Vô Tiện chưa chết, vẫn còn sống mà tìm cách trả thù và đây là một trong những cách trả thù của hắn.
"Ngươi không tin ta? Ta đã bao giờ lừa dối ngươi chưa? Còn ngươi.... ngươi đã lừa dối ta bao nhiêu lần rồi?" Vương Linh Kiều vừa đấm vào người Ôn Triều vừa khóc lớn.
"Ta lừa dối nàng? Ta lừa dối nàng ở đâu chứ?" Ôn Triều đương nhiên sẽ không bao giờ nói ra những điều mà hắn làm. Hắn bị nàng tra tấn lỗ tai kinh khủng nên xô nàng ngã xuống sàn.
"Ngươi có dám nói.... vào đêm trước khi ngươi đưa ta đến ngươi đã làm gì có lỗi với ta chưa? Ngươi không nói.... ngươi không nói một bất cứ thứ gì cả.... coi như ta trao niềm tin cho nhầm người đi.... ta không phiền ngươi nữa....ngươi....thật chướng mắt đối với ta" Vương Linh Kiều không cần Ôn Triều thương hại, nàng thu gom đồ đạc, lập tức đi trong đêm. Nàng đem chiếc nhẫn định tình của hai người mà ném xuống đất, nó vỡ nát tựa như trái tim của nàng vậy.
"Ôn Triều.... ngươi sẽ gặp báo ứng.... rồi ngươi sẽ gặp báo ứng. Chúng ta kết thúc rồi, đường ai nấy đi. Kiếp sau và những kiếp sau này nữa đều không muốn nhìn thấy ngươi bất cứ lần nào nữa"
"Kìa nàng...."
"ĐỦ RỒI!" Nàng hét lên.
"Một lần bất tín, vạn lần bất tin! Ta Vương Linh Kiều đã từng một lòng một dạ với Ôn Triều. Nhưng sau từ hôm nay ta đối với hắn chỉ xem nhau như người xa lạ, không một chút mảy may quen biết. Ta xin thề rằng...." giọng Vương Linh Kiều trở nên khàn đi, nước mắt rơi xuống trên gò má nàng dần dần chảy xuống.
"Nếu ta còn một lần động lòng với hắn.... ta sẽ suốt đời suốt kiếp không bao giờ tái sinh, vĩnh viễn ở Âm Giới. Không bao giờ bước chân lên Dương Giới thêm một lần nào nữa. Xin hãy chứng minh cho tấm lòng này của ta, dù bằng cách này hay cách khác.... ta nguyện chết trong đêm nay"
Cánh tay của Ôn Triều khựng lại, hắn hoàn toàn cứ nghĩ Vương Linh Kiều sẽ vĩnh viễn bên cạnh hắn không bao giờ chia lìa. Vậy mà giờ đây.... nàng có thể nói những lời tàn nhẫn này.
"Vương Linh Kiều.... phu nhân.... ta sai rồi.... nàng tha lỗi cho ta đi mà...."
"Không.bao.giờ!" Vương Linh Kiều căm phẫn nhìn hắn, nàng đạp hắn một cái nghiến răng nghiến lợi nói "Tuyệt đối.... không bao giờ ta tha thứ cho chàng, lúc chàng làm những việc sau lưng ta.... chàng có từng nghĩ đến ta không? Chàng hoàn toàn không có, chàng vẫn chứng nào tật đấy. Cho dù không phải Nguỵ Vô Tiện thì cũng là người khác. Vậy mà giờ đây chàng còn dám xin ta tha thứ? Ôn Triều chàng nên nhớ.... những thứ mà chàng từng có chàng lại không biết trân trọng, đến khi mất đi biết hối hận thì đã muộn rồi, không thể cứu vãn nữa"
Vương Linh Kiều đạp cửa bước đi ra ngoài, đêm đó nàng không về. Ôn Triều hối hận chờ suốt đêm vẫn không thấy nàng, hắn sai người đi kiếm thì nghe nàng đã treo cổ tự sát rồi. Hắn ôm xác nàng mà gào khóc, Nguỵ Vô Tiện và Vương Linh Kiều chỉ biết lắc đầu bỏ đi.
Tối hôm qua Nguỵ Vô Tiện đã chứng thực lời nói đó, sau khi nàng tự sát. Hắn đã đến trước mặt nàng chìa một tay ra, chờ nàng nắm để đứng lên. Khoé môi hắn nở một nụ cười như thiếu niên dương quang năm nào.
"Được rồi... ta tha thứ cho ngươi. Đừng sợ hãi! Ta chỉ hù ngươi tí thôi, xin lỗi nhé!"
Vương Linh Kiều sắc mặt phức tạp, chần chừ một lúc mới giơ tay nắm lấy tay Nguỵ Vô Tiện mà đứng lên.
"Vậy ngươi thật sự là Di Lăng Lão Tổ?"
Hắn cười cười không nói, đưa nàng sang Âm Giới hướng dẫn nàng sơ sơ vài luật ở đây.
"Chết vốn dĩ không phải là hết nhưng không có nghĩa ngươi phung phí mạng sống của mình. Lát ta dẫn ngươi đi gặp người nhà của ngươi"
Vương Linh Kiều dừng bước chân lại, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên mà nhìn hắn mà lầm bầm "Người nhà của ta?"
"Được rồi mà.... đừng chào nữa ta mỏi cổ quá! Gì mà đi chưa được nửa bước lại phải gật đầu như cổ máy rồi. Thôi thôi làm ơn ai làm việc nấy giùm ta" Nguỵ Vô Tiện bất mãn bĩu môi lớn tiếng, mọi người trong thành phì cười.
"Nguỵ công tử...." Mọi người đồng loạt nghiêm chỉnh hành lễ với hắn rồi tản ra ai làm việc nấy.
"Hừ.... một đám các ngươi bắt nạt nam tử yếu đuối ta...." hắn bĩu môi, nắm cổ tay Vương Linh Kiều dẫn nàng đến Vương Thị.
Hắn gõ cửa cổng Vương Thị hai cái, có chút lớn tiếng "Có ai ở nhà không? Ra lượm cục nợ về giùm Lão Tổ"
*cạch*
"Cha~ mẹ~ mọi người!" Vương Linh Kiều chạy lại ôm cha mẹ nàng mà khóc nức nở.
Nguỵ Vô Tiện cong khoé môi, xoay lưng rời đi. Đến khi Vương Linh Kiều quay người lại thì y đã đi mất từ lâu.
.
Hắn vui thay cho Vương Linh Kiều, vì nàng đã đoàn tụ gia đình trong vui vẻ. Còn mình, hắn đến Loạn Táng Cương nơi thông giáp giữa Âm Giới và Dương Giới. Nguỵ Vô Tiện phóng nhẹ lên cây cổ thụ mà nằm, hắn rút sáo Trần Tình mà thổi Thanh Âm Tâm mà hắn vô cùng thích trong bộ phim được chuyển thể.
Âm Giới không hẹn mà thở dài, quỷ vương hôm nay lại có tâm sự rồi. Họ tạm dừng mọi hoạt động lắng nghe tiếng sáo trong trẻo kia.
Nguỵ Vô Tiện hắn nhớ nhà rồi!
Tu luyện quỷ đạo, ắt hắn sẽ có trả giá, đạo này tổn hại tâm tính, suy hoá cơ thể. Chỉ là những thứ này không hề tác động đến hắn, chính hắn cũng thấy rất lạ.
Câu trả lời này không ai có thể giải đáp cho hắn.
Nơi này hắn đã đích thân biến hoá và xây dựng chỉ vỏn vẹn trong vòng một đêm. Dân chúng nơi đây đích thân hắn đón từng người, chiếu cố từng người và họ cũng chiếu cố hắn.
Đồ Lục Huyền Vũ nói vô cùng đúng: hắn có thể rất hướng ngoại nhưng thập phần lại hướng nội. Người ngoài thấy hắn bông đùa vui vẻ, ai cũng có thể bắt chuyện, chẳng qua là hắn dựa vào đó để bớt cô đơn trong lòng. Hắn dễ gần nhưng không dễ thân, hắn có thể nghe người khác tâm sự ngược lại.... người khác khó mà có thể nghe hắn tâm sự. Hắn vô cùng khó để mà mở lòng, thế nên dân chúng ở Âm Giới nếu có thể giảm bớt lượng việc cho hắn hoặc giảm bớt tâm trạng nặng nề của hắn thì họ đều tình nguyện làm.
Nguỵ Vô Tiện thu hồi lại cây sáo, để nó vắt hông mình, không thổi nữa.
"Lam Trạm~ ta lại nhớ ngươi rồi!"
Chỉ khi mà ở bên cạnh Lam Vong Cơ hắn mới có thể là chính mình, tự do tự tại vui vẻ bầu bạn bên cạnh hắn. Chậm rãi hướng dẫn y một chút, giúp y từng bước trưởng thành.
"Nguỵ Anh!"
Âm thanh quen thuộc xuất hiện, Nguỵ Vô Tiện vừa vui vẻ mà vừa trợn tròn con mắt.
Sao y lại xuất hiện ở đây?
Nhìn sợi dây chuyền mình trao cho y, phát sáng lên hắn liền hiểu vấn đề.
Cũng phải thôi! Hắn trao cho y xương cốt của hắn, thì làm sao y không thể không qua được đây.
Hắn nhảy từ trên cây xuống, nhẹ nhàng tiếp đất, chạy lại chỗ Lam Vong Cơ dừng lại trước y mười bước chân.
"Lam Trạm~ sao ngươi lại ở đây?"
"Không biết! Ta đang ngủ trong Tĩnh Thất liền phát hiện mình ở đây" y đáp
"Hơ hơ vậy ta đưa ngươi về"
Hắn bước lên một bước, hệ thống một lần nữa khịa hắn mà quăng cho hắn cái nhiệm vụ "Đưa Hàm Quang Quân đi dạo một vòng Âm Giới!"
Má!!! Đứa nào kêu thả free cho tao? Rồi giờ quăng nhiệm vụ? Mụ nội ngươi.
Hệ thống bị oan ức lên tiếng "Hức.... ta bị oan, là y muốn đó chứ?"
Hà.....
Hả?
Hắn khi không đòi dạo Âm Giới làm gì?
Hệ thống: "Account là của ngài lâu rồi, ta chỉ thêm chút mắm chút muối cho vui chứ cũng đâu ảnh hưởng gì đến ngài. Ngài chiều idol ngài như vậy, không lẽ y muốn ngài cũng từ chối? Có fan nào mà như ngài không Nguỵ tiền bối?"
Hệ thống khinh bỉ "Ây da... là người ta muốn kiếm ngài đó được chưa"
Sắc mặt Nguỵ Vô Tiện hết xanh rồi lại trắng, hết trắng rồi lại hồng, vô cùng hoang mang nhìn Lam Trạm.
Y nhíu mày không vui đáp "Ngươi.... không muốn ta.... ở đây sao?"
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, lúng túng nói "Nào có, nơi này âm thịnh dương suy không tốt cho ngươi"
Nguỵ Vô Tiện tiến lên hai bước đi một vòng xung quanh Lam Vong Cơ xem xét: "Ngươi nằm mơ rồi, haha đến mơ mà của muốn gặp ta à? Dù gì ngươi cũng đến đây rồi thì ta dẫn ngươi đi dạo một vòng nhé"
"Sao nào được không Hàm Quang Quân?" Hắn nghiêng đầu cười cười, không đợi y trả lời mà nắm tay y cười nói vui vẻ.
Người được nắm tay, vành tai hơi ửng đỏ khoé môi nhẹ nhếch lên một chút.
_2711_
May là trước giờ Mão hai khắc hắn đã dậy và rồi tìm cách rời khỏi, quan trọng là... hồi nãy hắn vẫn nằm trong lồng ngực vững trải kia mà ngủ ngon lành.
Hắn cho hình hài biến mất ở Vân Thâm Bất Tri Xứ và rồi xuất hiện ở Liên Hoa Ổ.
Từ đường: linh vị: Nguỵ Vô Tiện.
Địt cụ!
Hắn nâng tay xoa xoa mi tâm đang giựt băng băng. Sắc mặt đen càng thêm đen, sát khí lẫn hàn khí mấy chốc mà lan hết khắp cả phòng.
Liên Hoa Ổ giờ ai quản lí? Ông đây...còn sống... chưa có chết!
Siết chặt Trần Tình trong tay, Nguỵ Vô Tiện rời khỏi từ đường. Hắn nhìn cách bài trí sương sương là biết do Ôn Triều làm.
Mụ nội nó... nguyên cái từ đường thanh tịnh, chỉ có mỗi bài vị Nguỵ Vô Tiện đã vậy trên bàn còn có một đống lá bùa trấn yểm.
Đêm đó trại giám sát ở Giang gia chưa đầy nửa nén nhang đã bị diệt sạch. Tất cả những cái xác hầu hết không còn một giọt máu, cách thức chết đều khác nhau: có kẻ mỉm cười, có kẻ sợ hãi, có kẻ không rõ mình chết vì nguyên do gì.
Không chỉ mỗi trại giám sát ở Giang gia mà những nơi khác chỉ cần dưới trướng của Ôn Mão, quỷ vương hơn cả Tuyệt kia đều tàn sát hết không chừa một ai.
Chưa đầy nửa ngày, khắp nơi đều có người bàn về cuộc thảm sát này. Nào là có vị tiên nhân tái xuất giang hồ trừ hại an dân, nào là Ôn gia bị kẻ thù truyền kiếp ra tay ám hại, nào là có kẻ ở trong trại giám sát vì tu luyện tà đạo gì đó bị phản phệ mà giết hết cả thành rồi đem chính mình tự sát.
Mà dân chúng ở Âm Giới thì rón rén một mực ở trong nhà không ai dám lại gần cái vị quỷ vương kia.
Quỷ Vương đang làm gì hả?
Hắn tự nấu tự ăn tự tắm rửa tự ngủ rồi :)
Người nào tung tin đồn đó hả? Ừ là hắn nốt! Đã nói hắn thù rất dai rồi mà :)
Hắn bình thường hiền thì có hiền miễn là đừng chọc hắn điên. Mà hắn điên á... đương nhiên là không xử liền mà dồn một cục bất ngờ xử trảm chơi cho vui vậy á :)
Ngủ đủ giấc thì xuống phố đi dạo ăn vặt thôi, nơi này đâu phải muốn vô thì vô mà muốn ra thì ra đâu. Thứ nhất phải là người chết hoặc đã từng chết rồi, thứ hai phải là người mà hắn duyệt. Tốt nhất nên là cả hai, mà thiếu một trong hai thì.... toang. Nghĩ thôi cũng không thể nào đến đây được.
Hắn ngồi ở một quán mì gõ thông thường gọi một bán mì sủi cảo nhân thịt heo ra mà ăn, trên bàn còn có thêm ly trà đá để mà giải khát.
Dùng bữa xong Di Lăng Lão Tổ đi dạo cho tiêu thực, trong đầu tính toán có nên đi gặp Ôn Húc và Ôn Triều không. Mà nhớ hai tên biến thái như nhau, không nhớ thì thôi chứ nhớ thì.... áp xuất bên cạnh hắn lại thấp thêm vài bậc.
Không thể để ảnh hưởng đến dân chúng, Nguỵ Vô Tiện lại ra khỏi Âm Giới, đến Loạn Táng Cương đi dạo xem xét tình hình cảm thấy vẫn ổn liền xuống trấn.
"Còn thiếu chỗ nào nữa không ta? Sao cảm giác còn thiếu thiếu hai chỗ" Nguỵ Vô Tiện vừa ngự trên Tuỳ Tiện mà vừa lầm bầm.
Nhánh thứ Ôn Thị thì hắn đã cho người di tản từ trước khi hắn xuống sau Lam gia rồi.
"Tuỳ Tiện!" Hắn thật ra không cần Tuỳ Tiện cũng vẫn có thể bay được mà như vậy... lộ liễu quá.
Cho dù là Tuỳ Tiện hay Trần Tình và Âm Hổ Phù đều có sức trấn động khắp tam giới và càng đừng bàn đến Thiết Kiếm kia.
Nguỵ Vô Sỉ cảm thấy thật may mắn khi mình đi tới đây cũng là trời gần sắp tối, trong đầu suy nghĩ đến Vương Linh Kiều. Trong nháy mắt, thân hình của hắn liền đến trại giám sát Di Lăng của cô ta.
Đứng trên mái nhà, dưới ánh trăng huyền ảo. Di Lăng Lão Tổ lấy sáo Trần Tình ra thổi, âm thanh quỷ dị vang lên, một loạt quạ đen vây quanh hắn. Con người hắn đỏ như máu, mái tóc dài và tà áo bay theo chiều gió. Âm khí chẳng mấy chốc đã tập hợp đủ cho hắn tàn sát nơi đây.
Một đám binh lính nghe tiếng động, hoảng hốt tập hợp đi kiếm nơi phát ra âm thanh ấy. Kết quả người không thấy đâu mà chỉ thấy trong phòng Vương Linh Kiều nàng ta ôm đầu mà gào thét.
Chơi đùa chán chê được một lúc, Di Lăng Lão Tổ nhảy sang chỗ của Ôn Triều mà chơi đùa y hệt như vậy.
Vương Linh Kiều đêm hôm đó không rõ bị gì mà lấy Thiết Lạc ấn vào người mình. Tiếng động lớn đến nổi mà người dân sợ hãi đóng sập cửa lại ở yên trong phòng không dám bước ra khỏi nhà.
Ôn Triều đêm đó tự mơ thấy chính mình làm việc đó với Nguỵ Vô Tiện lúc xưa, hôm sau thức giấc ê ẩm cả người, do trong lúc mơ hắn đã tự xử.
Cứ thế mà Di Lăng Lão Tổ chơi đùa liên tục như thế trong vòng hơn nửa tháng. Vương Linh Kiều quá mức sợ hãi, mà chuyển sang sống với phu quân nàng.
"Hắn chết rồi! Hắn chết từ khi xuống Loạn Táng Cương rồi. Sống dậy gì chứ? Ta thấy nàng điên rồi, đừng có mà hồ ngôn loạn ngữ nữa" Ôn Triều hắn ngồi đọc sổ sách báo cáo cách đây nửa tháng, các trại giám sát khác đều bị diệt sạch sẽ trong vòng một đêm.
Đêm hôm trước Ôn Húc không rõ sự tình đã tự sát hại quân lính ở nơi hắn ở. Sau cùng hắn tự chặt tay chặt chân chính mình và rồi dùng một kiếm đâm xuyên vào cổ họng.
Hắn có chút nghi ngờ là Nguỵ Vô Tiện chưa chết, vẫn còn sống mà tìm cách trả thù và đây là một trong những cách trả thù của hắn.
"Ngươi không tin ta? Ta đã bao giờ lừa dối ngươi chưa? Còn ngươi.... ngươi đã lừa dối ta bao nhiêu lần rồi?" Vương Linh Kiều vừa đấm vào người Ôn Triều vừa khóc lớn.
"Ta lừa dối nàng? Ta lừa dối nàng ở đâu chứ?" Ôn Triều đương nhiên sẽ không bao giờ nói ra những điều mà hắn làm. Hắn bị nàng tra tấn lỗ tai kinh khủng nên xô nàng ngã xuống sàn.
"Ngươi có dám nói.... vào đêm trước khi ngươi đưa ta đến ngươi đã làm gì có lỗi với ta chưa? Ngươi không nói.... ngươi không nói một bất cứ thứ gì cả.... coi như ta trao niềm tin cho nhầm người đi.... ta không phiền ngươi nữa....ngươi....thật chướng mắt đối với ta" Vương Linh Kiều không cần Ôn Triều thương hại, nàng thu gom đồ đạc, lập tức đi trong đêm. Nàng đem chiếc nhẫn định tình của hai người mà ném xuống đất, nó vỡ nát tựa như trái tim của nàng vậy.
"Ôn Triều.... ngươi sẽ gặp báo ứng.... rồi ngươi sẽ gặp báo ứng. Chúng ta kết thúc rồi, đường ai nấy đi. Kiếp sau và những kiếp sau này nữa đều không muốn nhìn thấy ngươi bất cứ lần nào nữa"
"Kìa nàng...."
"ĐỦ RỒI!" Nàng hét lên.
"Một lần bất tín, vạn lần bất tin! Ta Vương Linh Kiều đã từng một lòng một dạ với Ôn Triều. Nhưng sau từ hôm nay ta đối với hắn chỉ xem nhau như người xa lạ, không một chút mảy may quen biết. Ta xin thề rằng...." giọng Vương Linh Kiều trở nên khàn đi, nước mắt rơi xuống trên gò má nàng dần dần chảy xuống.
"Nếu ta còn một lần động lòng với hắn.... ta sẽ suốt đời suốt kiếp không bao giờ tái sinh, vĩnh viễn ở Âm Giới. Không bao giờ bước chân lên Dương Giới thêm một lần nào nữa. Xin hãy chứng minh cho tấm lòng này của ta, dù bằng cách này hay cách khác.... ta nguyện chết trong đêm nay"
Cánh tay của Ôn Triều khựng lại, hắn hoàn toàn cứ nghĩ Vương Linh Kiều sẽ vĩnh viễn bên cạnh hắn không bao giờ chia lìa. Vậy mà giờ đây.... nàng có thể nói những lời tàn nhẫn này.
"Vương Linh Kiều.... phu nhân.... ta sai rồi.... nàng tha lỗi cho ta đi mà...."
"Không.bao.giờ!" Vương Linh Kiều căm phẫn nhìn hắn, nàng đạp hắn một cái nghiến răng nghiến lợi nói "Tuyệt đối.... không bao giờ ta tha thứ cho chàng, lúc chàng làm những việc sau lưng ta.... chàng có từng nghĩ đến ta không? Chàng hoàn toàn không có, chàng vẫn chứng nào tật đấy. Cho dù không phải Nguỵ Vô Tiện thì cũng là người khác. Vậy mà giờ đây chàng còn dám xin ta tha thứ? Ôn Triều chàng nên nhớ.... những thứ mà chàng từng có chàng lại không biết trân trọng, đến khi mất đi biết hối hận thì đã muộn rồi, không thể cứu vãn nữa"
Vương Linh Kiều đạp cửa bước đi ra ngoài, đêm đó nàng không về. Ôn Triều hối hận chờ suốt đêm vẫn không thấy nàng, hắn sai người đi kiếm thì nghe nàng đã treo cổ tự sát rồi. Hắn ôm xác nàng mà gào khóc, Nguỵ Vô Tiện và Vương Linh Kiều chỉ biết lắc đầu bỏ đi.
Tối hôm qua Nguỵ Vô Tiện đã chứng thực lời nói đó, sau khi nàng tự sát. Hắn đã đến trước mặt nàng chìa một tay ra, chờ nàng nắm để đứng lên. Khoé môi hắn nở một nụ cười như thiếu niên dương quang năm nào.
"Được rồi... ta tha thứ cho ngươi. Đừng sợ hãi! Ta chỉ hù ngươi tí thôi, xin lỗi nhé!"
Vương Linh Kiều sắc mặt phức tạp, chần chừ một lúc mới giơ tay nắm lấy tay Nguỵ Vô Tiện mà đứng lên.
"Vậy ngươi thật sự là Di Lăng Lão Tổ?"
Hắn cười cười không nói, đưa nàng sang Âm Giới hướng dẫn nàng sơ sơ vài luật ở đây.
"Chết vốn dĩ không phải là hết nhưng không có nghĩa ngươi phung phí mạng sống của mình. Lát ta dẫn ngươi đi gặp người nhà của ngươi"
Vương Linh Kiều dừng bước chân lại, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên mà nhìn hắn mà lầm bầm "Người nhà của ta?"
"Được rồi mà.... đừng chào nữa ta mỏi cổ quá! Gì mà đi chưa được nửa bước lại phải gật đầu như cổ máy rồi. Thôi thôi làm ơn ai làm việc nấy giùm ta" Nguỵ Vô Tiện bất mãn bĩu môi lớn tiếng, mọi người trong thành phì cười.
"Nguỵ công tử...." Mọi người đồng loạt nghiêm chỉnh hành lễ với hắn rồi tản ra ai làm việc nấy.
"Hừ.... một đám các ngươi bắt nạt nam tử yếu đuối ta...." hắn bĩu môi, nắm cổ tay Vương Linh Kiều dẫn nàng đến Vương Thị.
Hắn gõ cửa cổng Vương Thị hai cái, có chút lớn tiếng "Có ai ở nhà không? Ra lượm cục nợ về giùm Lão Tổ"
*cạch*
"Cha~ mẹ~ mọi người!" Vương Linh Kiều chạy lại ôm cha mẹ nàng mà khóc nức nở.
Nguỵ Vô Tiện cong khoé môi, xoay lưng rời đi. Đến khi Vương Linh Kiều quay người lại thì y đã đi mất từ lâu.
.
Hắn vui thay cho Vương Linh Kiều, vì nàng đã đoàn tụ gia đình trong vui vẻ. Còn mình, hắn đến Loạn Táng Cương nơi thông giáp giữa Âm Giới và Dương Giới. Nguỵ Vô Tiện phóng nhẹ lên cây cổ thụ mà nằm, hắn rút sáo Trần Tình mà thổi Thanh Âm Tâm mà hắn vô cùng thích trong bộ phim được chuyển thể.
Âm Giới không hẹn mà thở dài, quỷ vương hôm nay lại có tâm sự rồi. Họ tạm dừng mọi hoạt động lắng nghe tiếng sáo trong trẻo kia.
Nguỵ Vô Tiện hắn nhớ nhà rồi!
Tu luyện quỷ đạo, ắt hắn sẽ có trả giá, đạo này tổn hại tâm tính, suy hoá cơ thể. Chỉ là những thứ này không hề tác động đến hắn, chính hắn cũng thấy rất lạ.
Câu trả lời này không ai có thể giải đáp cho hắn.
Nơi này hắn đã đích thân biến hoá và xây dựng chỉ vỏn vẹn trong vòng một đêm. Dân chúng nơi đây đích thân hắn đón từng người, chiếu cố từng người và họ cũng chiếu cố hắn.
Đồ Lục Huyền Vũ nói vô cùng đúng: hắn có thể rất hướng ngoại nhưng thập phần lại hướng nội. Người ngoài thấy hắn bông đùa vui vẻ, ai cũng có thể bắt chuyện, chẳng qua là hắn dựa vào đó để bớt cô đơn trong lòng. Hắn dễ gần nhưng không dễ thân, hắn có thể nghe người khác tâm sự ngược lại.... người khác khó mà có thể nghe hắn tâm sự. Hắn vô cùng khó để mà mở lòng, thế nên dân chúng ở Âm Giới nếu có thể giảm bớt lượng việc cho hắn hoặc giảm bớt tâm trạng nặng nề của hắn thì họ đều tình nguyện làm.
Nguỵ Vô Tiện thu hồi lại cây sáo, để nó vắt hông mình, không thổi nữa.
"Lam Trạm~ ta lại nhớ ngươi rồi!"
Chỉ khi mà ở bên cạnh Lam Vong Cơ hắn mới có thể là chính mình, tự do tự tại vui vẻ bầu bạn bên cạnh hắn. Chậm rãi hướng dẫn y một chút, giúp y từng bước trưởng thành.
"Nguỵ Anh!"
Âm thanh quen thuộc xuất hiện, Nguỵ Vô Tiện vừa vui vẻ mà vừa trợn tròn con mắt.
Sao y lại xuất hiện ở đây?
Nhìn sợi dây chuyền mình trao cho y, phát sáng lên hắn liền hiểu vấn đề.
Cũng phải thôi! Hắn trao cho y xương cốt của hắn, thì làm sao y không thể không qua được đây.
Hắn nhảy từ trên cây xuống, nhẹ nhàng tiếp đất, chạy lại chỗ Lam Vong Cơ dừng lại trước y mười bước chân.
"Lam Trạm~ sao ngươi lại ở đây?"
"Không biết! Ta đang ngủ trong Tĩnh Thất liền phát hiện mình ở đây" y đáp
"Hơ hơ vậy ta đưa ngươi về"
Hắn bước lên một bước, hệ thống một lần nữa khịa hắn mà quăng cho hắn cái nhiệm vụ "Đưa Hàm Quang Quân đi dạo một vòng Âm Giới!"
Má!!! Đứa nào kêu thả free cho tao? Rồi giờ quăng nhiệm vụ? Mụ nội ngươi.
Hệ thống bị oan ức lên tiếng "Hức.... ta bị oan, là y muốn đó chứ?"
Hà.....
Hả?
Hắn khi không đòi dạo Âm Giới làm gì?
Hệ thống: "Account là của ngài lâu rồi, ta chỉ thêm chút mắm chút muối cho vui chứ cũng đâu ảnh hưởng gì đến ngài. Ngài chiều idol ngài như vậy, không lẽ y muốn ngài cũng từ chối? Có fan nào mà như ngài không Nguỵ tiền bối?"
Hệ thống khinh bỉ "Ây da... là người ta muốn kiếm ngài đó được chưa"
Sắc mặt Nguỵ Vô Tiện hết xanh rồi lại trắng, hết trắng rồi lại hồng, vô cùng hoang mang nhìn Lam Trạm.
Y nhíu mày không vui đáp "Ngươi.... không muốn ta.... ở đây sao?"
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, lúng túng nói "Nào có, nơi này âm thịnh dương suy không tốt cho ngươi"
Nguỵ Vô Tiện tiến lên hai bước đi một vòng xung quanh Lam Vong Cơ xem xét: "Ngươi nằm mơ rồi, haha đến mơ mà của muốn gặp ta à? Dù gì ngươi cũng đến đây rồi thì ta dẫn ngươi đi dạo một vòng nhé"
"Sao nào được không Hàm Quang Quân?" Hắn nghiêng đầu cười cười, không đợi y trả lời mà nắm tay y cười nói vui vẻ.
Người được nắm tay, vành tai hơi ửng đỏ khoé môi nhẹ nhếch lên một chút.
_2711_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất