Chương 40
"Nếu mà đổi y phục thì quá dễ rồi, bây giờ nâng cấp thêm một chút chính là...."
Tiết Dương dường như get được trọng điểm, hắn đắc ý lên tiếng "Chi bằng chúng ta thử mô phỏng đối phương luôn đi, ách.... nếu như vậy không phải là quá khó cho Hàm Quang Quân và Trạch Vu Quân à?"
Hiểu Tinh Trần nhìn sang hai vị Cô Tô Song Bích "Trừ phi nằm lòng đối phương như lòng bàn tay, chứ không khó mà làm được. Thật ra đêm nay chỉ cần đi cùng nhau là được rồi, đúng không Trạch Vu Quân?"
Trạch Vu Quân gật đầu nói "Phải"
Kim Quang Dao lên tiếng "Ta hơi nghi ngờ mức độ nhìn nói của Di Lăng Lão Tổ, bắt hắn nhịn nửa ngày chi bằng.... ném hắn trong một phòng mà ứ có một bất cứ gì cho hắn nháo vậy"
Lam Vong Cơ bây giờ mới lên tiếng "Ngươi muốn chơi?"
Nguỵ Vô Tiện gật lia lịa rồi lại lắc đầu lia lịa không khác biệt với A Uyển một chút nào "Ta muốn chơi, ta muốn biết ngươi có thể làm giống ta không. Sợ gây quá khó cho ngươi thôi"
"Ngươi cứ như bình thường là được, không cần thay đổi vì ta đâu hì hì" hắn nắm tay Lam Vong Cơ hôn nhẹ vào mu bàn tay của y.
"Ừ!"
"Vậy giờ xuất phát thôi, không biết Vân Mộng có gì chơi nhỉ?" Nguỵ Vô Tiện hỏi.
"Ngươi sống ở đây đó Nguỵ Vô Tiện, ngươi còn dám hỏi bọn ta thì bọn ta hỏi ai đây?"
"Dạo này trí nhớ ta kém đi rồi hề hề! Vậy thôi nhà ai nấy tản ra đi, vậy nha~ ta dẫn Lam Trạm và con trai đi đây. Qua đây A Uyển"
Hắn ngồi xuống đưa lưng lại chờ đợi A Uyển lon ton phóng lên ôm cổ hắn. A Uyển cười khúc khích khi baba Tiện chậm rãi đứng lên, hắn nhìn sang Lam Trạm.
"Lam Nhị ca ca, nay chạy đua không? Leo lên mái nhà phóng một chút hóng gió"
Lam Vong Cơ không đáp cùng hắn ra ngoài, theo sát hắn không rời.
Nhẹ nhàng phóng lên mái nhà, A Uyển có hơi sợ lẫn phấn khích ôm cổ Nguỵ Vô Tiện cứng ngắt.
"Uyển Nhi bám chặt nha~ không thôi rớt củ cải ta không nhặt được đâu đấy"
A Uyển: "Đừng làm rơi A Uyển.... A Uyển ngoan mà~"
"Lam Trạm.... khụ.... Nguỵ Anh.... dẫn đường"
Chợt nhớ mình đang vận y phục của phu quân, hắn ho một tiếng ôn nhu gọi tên y.
Lam nhị công tử nhướn mày, không nhúc nhích "Hử?"
Di Lăng Lão Tổ cười hề hề, thôi thì mình tự giác vậy. Hắn nghiêng đầu hai cái, khoé môi nhếch lên sốc A Uyển lên để thằng bé ôm mình cứng một chút mới bắt đầu vừa chạy vừa nhảy lên từng mái nhà. Từng đợt gió nhẹ quấn quanh cả ba người, A Uyển reo lên thích thú. Bên cạnh hắn là Hàm Quang Quân uy vũ, ứ nghĩ đến sau đó là cặp đôi Hi Trừng và cặp đôi Tiết Hiểu.
"Này theo ta chi đấy?"
"Sợ sư đệ quá nghịch rồi bị thương như thế Vong Cơ và Vãn Ngâm sẽ lo lắng, phải không Giang tông chủ?" Giang Vãn Ngâm thử gọi Trạch Vu Quân trong bộ dạng của hắn.
"Hừ!" Trạch Vu Quân thử hừ lạnh, đúng là y có chút không quen.
Lam Vong Cơ liếc cái vị mặc y phục của huynh trưởng hắn thử mở miệng "Không cần ngươi quan tâm, ta vẫn ổn"
Khoé môi Nguỵ Vô Tiện cong lên, thử tung A Uyển lên trên cao một chút chuyển sang dạng bế trên tay chứ không cõng nữa. Nào ngờ Hàm Quang Quân đón A Uyển trên tay không để cho Di Lăng Lão Tổ bế nữa, trừng mắt nhìn y một cái nghiến răng gọi hai chữ "Nguỵ Anh!"
Mọi người: "Sai rồi là Lam Trạm~"
Bọn họ hùa vào trêu trọc Hàm Quang Quân, kết cục bị cấm ngôn hết cả đám.
Mọi người "...."
Tất cả mọi người ở dưới trấn nghe tiếng động có chút tò mò nhìn lên mái nhà nhìn một đám người thi nhau chơi rượt đuổi.
Có vài tiếng xì xào nho nhỏ, Nguỵ Vô Sỉ đoạt lại A Uyển bất thình lình nhảy xuống dưới, khiến những người theo sau có chút ngờ ngàng bo cua ứ kịp.
A Uyển cười đến thập phần vui vẻ, nhìn baba của mình không rời.
"Phụ thân.... thả con xuống.... con muốn đi bộ"
Nguỵ Vô Tiện thả chậm tốc độ lại, nhẹ nhàng đặt A Uyển xuống đất cả hai vừa cười nói vừa đi bộ.
Đi được một lúc cuối cùng họ cũng gặp được Lam Vong Cơ trong bộ dáng của Nguỵ Vô Tiện. A Uyển vui vẻ chạy lại ôm chân y mà lắc lắc một chút.
Khoé môi Lam nhị công tử có nhếch lên một chút, không nhiều y xoa đầu A Uyển "Vui không?"
A Uyển ngoan ngoãn trả lời: "Dạ rất vui, Tiện ca ca dẫn con chơi rất nhiều trò"
"Oa~ đó là Di Lăng Lão Tổ trong truyền thuyết sao? Hoá ra lại đẹp như vậy"
"Kia có phải Hàm Quang Quân không? Hôm nay họ làm gì vậy?"
"Nghe đồn mối quan hệ giữa Di Lăng Lão Tổ và Hàm Quang Quân rất tốt nha~ chứ không có như nước với lửa như lời đồn đâu"
"Đêm trước ta còn gặp người nhà báo mộng, ở dưới Âm Giới được chiếu cố rất tốt. Còn được hướng dẫn tu tập Thập thiện nguyện và nhiều thứ nữa. Mối thù của người nhà ta với Ôn Triều là y rửa thù đó"
Nguỵ Vô Tiện cong khoé môi, ngượng ngùng sờ sờ bên cánh mũi hơi ngạc nhiên, từ khi nào chuyện bên Âm Giới lọt sang Dương Giới rồi? Hắn đâu có tốt đến như vậy đâu? Đừng tâng bốc nữa ta ngượng đấy.
Hàm Quang Quân nghe được những lời khen tới Nguỵ Anh, khoé môi y nhịn không được mà cong lên thêm một chút.
"Nguỵ Anh lại đây!"
Những lời đồn đó, đích thực là y có đồn thêm một chút. Y không nhịn được khi có bất cứ tin nào không tốt về hắn, thật sự rất khó chịu.
Di Lăng Lão Tổ cười cười, vẫy đuôi đến trước mặt Hàm Quang Quân. A Uyển ở giữa nắm tay cả hai người vừa đi vừa líu lo, ghé qua sạp bán đèn hoa đăng y lấy túi tiền ra mua ba cái.
Nguỵ Vô Tiện: "???"
Y dẫn họ đến một rừng đào trong rừng đào đó một con suối, y nhẹ nhàng thả hoa đăng đã được thắp nến xuống. Cái đầu tiên của chính mình, kế đó của A Uyển, sau cùng mới là của Nguỵ Anh.
"Nguỵ Anh.... sinh thần vui vẻ.... ta yêu ngươi!"
"Ta yêu cả hai người.... lẫn cục cưng nữa" Hắn ôm cả hai người, để cho lưng y đối diện với con sông. Nhìn đèn hoa đăng của mình bị dập tắt đi, nội tâm hắn có chút run rẩy.
"Con yêu cả hai.... lẫn đệ đệ và muội muội nữa" A Uyển vui vẻ ôm cả baba và phụ thân, hôn lên mặt mỗi người một cái.
"Được rồi, về thôi.... ta hơi buồn ngủ rồi!" Nguỵ Vô Tiện ngáp một cái, dụi dụi mắt một chút, định bế A Uyển lên thì người kia đã giành lấy, vô tình nhìn thấy ngọn đèn hoa đăng bị dập tắt kia đáy lòng có dự cảm không lành lắm.
Hắn hơi sững người vài giây, theo hai cha con trở về Loạn Táng Cương. A Uyển được trở về ngủ với Ôn bà bà, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ ôm nhau ngủ trên chiếc giường bằng gỗ có một bộ chăn gối do Hàm Quang Quân làm.
Ngày hôm sau toàn bộ người dân mới biết là đêm qua là Lễ Hoá Trang hèn gì mới có nhiều vị ăn mặc lạ như vậy. Không chỉ thế mà bắt đầu có vài người quen nhau hoặc đôi phu thê thử mặc y phục của nhau.
Nguỵ Vô Tiện biết được tin này vô cùng ba chấm, bây giờ điều đó không quan trọng. Quan trọng nhất hiện giờ là hắn bắt đầu kén ăn và thai nghén, cho dù Lam Vong Cơ có muốn ở lại thì hắn không thể ngăn cản được nữa. Có y bên cạnh cũng tốt, đỡ cho hắn suy nghĩ vu vơ rồi lại tự buồn.
Mọi thứ đều diễn ra bình thường, Ôn Ninh thêm một tháng nữa vẫn chưa tỉnh thật sự khiến hắn có chút lo lắng. Hôm nay hắn chỉ có một mình vì Lam Vong Cơ có việc phải về Vân Thâm gấp từ sáng sớm, hắn tỉnh dậy ăn qua loa, khó khăn vác cái bụng có chút to tướng đến trước mặt Ôn Ninh nhìn Ôn Tình ngày ngày đến tâm sự với sư đệ.
"Ôn Tình! A Ninh chưa tỉnh sao?"
Ôn Tình lắc đầu "Vẫn chưa.... có khi nào đệ ấy sẽ không tỉnh nữa không?"
Nguỵ Vô Tiện ôm Ôn Tình an ủi nàng một chút "Sẽ không, đệ ấy sẽ tỉnh lại thôi. Chẳng qua là ta chưa biết khi nào y sẽ tỉnh"
"Ta hy vọng là vậy.... ta ra ngoài trước, ngươi cứ ở lại đây với đệ ấy đi" Ôn Tình gật đầu, hít hít mũi lau nước mắt còn đọng lại nơi khoé mắt nhanh chóng ra ngoài.
Nguỵ Vô Tiện đặt tay lên chiếc quan tài kia, khẽ thở dài "Đệ định ngủ tới khi nào đây? Đệ mà dậy trễ quá thì ta sức yếu rồi còn đâu mà cản đệ đây. Ôn Ninh à, đệ dậy càng trễ thời gian ta cạnh đệ càng ít đi, đệ có biết không?"
Hắn ngồi xuống, tựa vào quan tài gọi hệ thống.
[Khi nào đệ ấy tỉnh?]
Hệ thống: [Còn mười ngày nữa hoặc sớm hơn một chút, nửa tháng sau là Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly kết hôn]
"Nhanh thật...."
Hệ thống: [Thời gian như chó chạy ngoài đồng, ngươi đã mang thai sang tháng thứ 3, ký chủ sau này cẩn thận 1 tí đừng có ham chơi nữa. Ngươi còn cách thời gian đó một năm hai tháng nữa thôi là phải quay lại thế giới thực giải quyết đám hỗn độn kia rồi]
Nguỵ Vô Tiện mím môi, cảm thấy thật may khi hắn xoay lưng lại với cửa động.
Hệ thống: [....]
[Được rồi! Ta không sao, khi nào có thắc mắc ta sẽ kiếm ngươi]
Hệ thống: [Ok chủ nhân!]
Nhìn màn hình hệ thống offline, Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Dùng hết toàn bộ ý chí lẫn sức lực của mình mà cầm Trần Tình lên thổi một khúc nhạc mang tên Xích Tử, trong đầu hoàn toàn là những kí ức của hắn từ lúc gặp được Ôn Ninh cho tới giờ.
'Không sợ trở thành kẻ địch của cả thế gian
Chỉ cần một ánh mắt hay cái gật đầu của người
Tâm như đứa trẻ đơn thuần
Không nhiễm nửa hạt bụi trần
Vượt qua tất cả sự phân tranh
Ở bên cạnh người đến vĩnh hằng
Tâm như một đứa trẻ ngây thơ
Dẫu cho cơ thể mang đầy vết thương
Dùng chút hơi tàn vì người phấn đấu dũng cảm quên mình'
Một giọt nước mắt rơi xuống quan tài, khiến quan tài sáng chói lên. Hắn giơ tay che mắt lại, nghe tiếng quan tài bắt đầu rục rịch phát ra tiếng rầm rầm không ngừng và rồi phát ra tiếng nổ lớn khiến Nguỵ Vô Tiện cả thân va vào vách thành động phát ra một tiếng "Rầm!" kinh thiên động địa.
Hệ thống nhận thấy khác thường lập tức khởi động tấm chắn bảo vệ thân chủ lẫn đứa trẻ trong bụng.
Hắn nằm dưới đất rên lên một tiếng, bàn tay bấu chặt nắm cát chật vật bò tới quan tài, run rẩy gọi "Ôn Ninh!"
Ôn Ninh chớp mắt, hoảng sợ đỡ lấy Nguỵ Vô Tiện run rẩy lắp bắp gọi "Nguỵ công tử.... Nguỵ công tử....."
"Đệ...tỉnh lại... thật tốt quá rồi...." hắn giơ tay chạm vào mặt Ôn Ninh, chưa kịp chạm hắn đã thấy đầu óc tối sầm hai mắt khép lại dần buông thỏng xuống.
Nhóm người Ôn Tình, Ôn sư thúc nghe tiếng động lớn phát ra hoảng sợ chạy lại. Họ thấy Ôn Ninh đã tỉnh vui vẻ mà bụm miệng lại mà khóc, Ôn Tình nhìn Nguỵ Vô Tiện đang ngất dưới sàn sắc mặt liền trắng bệch.
"Sư...tỷ....Nguỵ công tử....ngất rồi!"
"Mau....mau cứu y đi"
_1512_
Tiết Dương dường như get được trọng điểm, hắn đắc ý lên tiếng "Chi bằng chúng ta thử mô phỏng đối phương luôn đi, ách.... nếu như vậy không phải là quá khó cho Hàm Quang Quân và Trạch Vu Quân à?"
Hiểu Tinh Trần nhìn sang hai vị Cô Tô Song Bích "Trừ phi nằm lòng đối phương như lòng bàn tay, chứ không khó mà làm được. Thật ra đêm nay chỉ cần đi cùng nhau là được rồi, đúng không Trạch Vu Quân?"
Trạch Vu Quân gật đầu nói "Phải"
Kim Quang Dao lên tiếng "Ta hơi nghi ngờ mức độ nhìn nói của Di Lăng Lão Tổ, bắt hắn nhịn nửa ngày chi bằng.... ném hắn trong một phòng mà ứ có một bất cứ gì cho hắn nháo vậy"
Lam Vong Cơ bây giờ mới lên tiếng "Ngươi muốn chơi?"
Nguỵ Vô Tiện gật lia lịa rồi lại lắc đầu lia lịa không khác biệt với A Uyển một chút nào "Ta muốn chơi, ta muốn biết ngươi có thể làm giống ta không. Sợ gây quá khó cho ngươi thôi"
"Ngươi cứ như bình thường là được, không cần thay đổi vì ta đâu hì hì" hắn nắm tay Lam Vong Cơ hôn nhẹ vào mu bàn tay của y.
"Ừ!"
"Vậy giờ xuất phát thôi, không biết Vân Mộng có gì chơi nhỉ?" Nguỵ Vô Tiện hỏi.
"Ngươi sống ở đây đó Nguỵ Vô Tiện, ngươi còn dám hỏi bọn ta thì bọn ta hỏi ai đây?"
"Dạo này trí nhớ ta kém đi rồi hề hề! Vậy thôi nhà ai nấy tản ra đi, vậy nha~ ta dẫn Lam Trạm và con trai đi đây. Qua đây A Uyển"
Hắn ngồi xuống đưa lưng lại chờ đợi A Uyển lon ton phóng lên ôm cổ hắn. A Uyển cười khúc khích khi baba Tiện chậm rãi đứng lên, hắn nhìn sang Lam Trạm.
"Lam Nhị ca ca, nay chạy đua không? Leo lên mái nhà phóng một chút hóng gió"
Lam Vong Cơ không đáp cùng hắn ra ngoài, theo sát hắn không rời.
Nhẹ nhàng phóng lên mái nhà, A Uyển có hơi sợ lẫn phấn khích ôm cổ Nguỵ Vô Tiện cứng ngắt.
"Uyển Nhi bám chặt nha~ không thôi rớt củ cải ta không nhặt được đâu đấy"
A Uyển: "Đừng làm rơi A Uyển.... A Uyển ngoan mà~"
"Lam Trạm.... khụ.... Nguỵ Anh.... dẫn đường"
Chợt nhớ mình đang vận y phục của phu quân, hắn ho một tiếng ôn nhu gọi tên y.
Lam nhị công tử nhướn mày, không nhúc nhích "Hử?"
Di Lăng Lão Tổ cười hề hề, thôi thì mình tự giác vậy. Hắn nghiêng đầu hai cái, khoé môi nhếch lên sốc A Uyển lên để thằng bé ôm mình cứng một chút mới bắt đầu vừa chạy vừa nhảy lên từng mái nhà. Từng đợt gió nhẹ quấn quanh cả ba người, A Uyển reo lên thích thú. Bên cạnh hắn là Hàm Quang Quân uy vũ, ứ nghĩ đến sau đó là cặp đôi Hi Trừng và cặp đôi Tiết Hiểu.
"Này theo ta chi đấy?"
"Sợ sư đệ quá nghịch rồi bị thương như thế Vong Cơ và Vãn Ngâm sẽ lo lắng, phải không Giang tông chủ?" Giang Vãn Ngâm thử gọi Trạch Vu Quân trong bộ dạng của hắn.
"Hừ!" Trạch Vu Quân thử hừ lạnh, đúng là y có chút không quen.
Lam Vong Cơ liếc cái vị mặc y phục của huynh trưởng hắn thử mở miệng "Không cần ngươi quan tâm, ta vẫn ổn"
Khoé môi Nguỵ Vô Tiện cong lên, thử tung A Uyển lên trên cao một chút chuyển sang dạng bế trên tay chứ không cõng nữa. Nào ngờ Hàm Quang Quân đón A Uyển trên tay không để cho Di Lăng Lão Tổ bế nữa, trừng mắt nhìn y một cái nghiến răng gọi hai chữ "Nguỵ Anh!"
Mọi người: "Sai rồi là Lam Trạm~"
Bọn họ hùa vào trêu trọc Hàm Quang Quân, kết cục bị cấm ngôn hết cả đám.
Mọi người "...."
Tất cả mọi người ở dưới trấn nghe tiếng động có chút tò mò nhìn lên mái nhà nhìn một đám người thi nhau chơi rượt đuổi.
Có vài tiếng xì xào nho nhỏ, Nguỵ Vô Sỉ đoạt lại A Uyển bất thình lình nhảy xuống dưới, khiến những người theo sau có chút ngờ ngàng bo cua ứ kịp.
A Uyển cười đến thập phần vui vẻ, nhìn baba của mình không rời.
"Phụ thân.... thả con xuống.... con muốn đi bộ"
Nguỵ Vô Tiện thả chậm tốc độ lại, nhẹ nhàng đặt A Uyển xuống đất cả hai vừa cười nói vừa đi bộ.
Đi được một lúc cuối cùng họ cũng gặp được Lam Vong Cơ trong bộ dáng của Nguỵ Vô Tiện. A Uyển vui vẻ chạy lại ôm chân y mà lắc lắc một chút.
Khoé môi Lam nhị công tử có nhếch lên một chút, không nhiều y xoa đầu A Uyển "Vui không?"
A Uyển ngoan ngoãn trả lời: "Dạ rất vui, Tiện ca ca dẫn con chơi rất nhiều trò"
"Oa~ đó là Di Lăng Lão Tổ trong truyền thuyết sao? Hoá ra lại đẹp như vậy"
"Kia có phải Hàm Quang Quân không? Hôm nay họ làm gì vậy?"
"Nghe đồn mối quan hệ giữa Di Lăng Lão Tổ và Hàm Quang Quân rất tốt nha~ chứ không có như nước với lửa như lời đồn đâu"
"Đêm trước ta còn gặp người nhà báo mộng, ở dưới Âm Giới được chiếu cố rất tốt. Còn được hướng dẫn tu tập Thập thiện nguyện và nhiều thứ nữa. Mối thù của người nhà ta với Ôn Triều là y rửa thù đó"
Nguỵ Vô Tiện cong khoé môi, ngượng ngùng sờ sờ bên cánh mũi hơi ngạc nhiên, từ khi nào chuyện bên Âm Giới lọt sang Dương Giới rồi? Hắn đâu có tốt đến như vậy đâu? Đừng tâng bốc nữa ta ngượng đấy.
Hàm Quang Quân nghe được những lời khen tới Nguỵ Anh, khoé môi y nhịn không được mà cong lên thêm một chút.
"Nguỵ Anh lại đây!"
Những lời đồn đó, đích thực là y có đồn thêm một chút. Y không nhịn được khi có bất cứ tin nào không tốt về hắn, thật sự rất khó chịu.
Di Lăng Lão Tổ cười cười, vẫy đuôi đến trước mặt Hàm Quang Quân. A Uyển ở giữa nắm tay cả hai người vừa đi vừa líu lo, ghé qua sạp bán đèn hoa đăng y lấy túi tiền ra mua ba cái.
Nguỵ Vô Tiện: "???"
Y dẫn họ đến một rừng đào trong rừng đào đó một con suối, y nhẹ nhàng thả hoa đăng đã được thắp nến xuống. Cái đầu tiên của chính mình, kế đó của A Uyển, sau cùng mới là của Nguỵ Anh.
"Nguỵ Anh.... sinh thần vui vẻ.... ta yêu ngươi!"
"Ta yêu cả hai người.... lẫn cục cưng nữa" Hắn ôm cả hai người, để cho lưng y đối diện với con sông. Nhìn đèn hoa đăng của mình bị dập tắt đi, nội tâm hắn có chút run rẩy.
"Con yêu cả hai.... lẫn đệ đệ và muội muội nữa" A Uyển vui vẻ ôm cả baba và phụ thân, hôn lên mặt mỗi người một cái.
"Được rồi, về thôi.... ta hơi buồn ngủ rồi!" Nguỵ Vô Tiện ngáp một cái, dụi dụi mắt một chút, định bế A Uyển lên thì người kia đã giành lấy, vô tình nhìn thấy ngọn đèn hoa đăng bị dập tắt kia đáy lòng có dự cảm không lành lắm.
Hắn hơi sững người vài giây, theo hai cha con trở về Loạn Táng Cương. A Uyển được trở về ngủ với Ôn bà bà, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ ôm nhau ngủ trên chiếc giường bằng gỗ có một bộ chăn gối do Hàm Quang Quân làm.
Ngày hôm sau toàn bộ người dân mới biết là đêm qua là Lễ Hoá Trang hèn gì mới có nhiều vị ăn mặc lạ như vậy. Không chỉ thế mà bắt đầu có vài người quen nhau hoặc đôi phu thê thử mặc y phục của nhau.
Nguỵ Vô Tiện biết được tin này vô cùng ba chấm, bây giờ điều đó không quan trọng. Quan trọng nhất hiện giờ là hắn bắt đầu kén ăn và thai nghén, cho dù Lam Vong Cơ có muốn ở lại thì hắn không thể ngăn cản được nữa. Có y bên cạnh cũng tốt, đỡ cho hắn suy nghĩ vu vơ rồi lại tự buồn.
Mọi thứ đều diễn ra bình thường, Ôn Ninh thêm một tháng nữa vẫn chưa tỉnh thật sự khiến hắn có chút lo lắng. Hôm nay hắn chỉ có một mình vì Lam Vong Cơ có việc phải về Vân Thâm gấp từ sáng sớm, hắn tỉnh dậy ăn qua loa, khó khăn vác cái bụng có chút to tướng đến trước mặt Ôn Ninh nhìn Ôn Tình ngày ngày đến tâm sự với sư đệ.
"Ôn Tình! A Ninh chưa tỉnh sao?"
Ôn Tình lắc đầu "Vẫn chưa.... có khi nào đệ ấy sẽ không tỉnh nữa không?"
Nguỵ Vô Tiện ôm Ôn Tình an ủi nàng một chút "Sẽ không, đệ ấy sẽ tỉnh lại thôi. Chẳng qua là ta chưa biết khi nào y sẽ tỉnh"
"Ta hy vọng là vậy.... ta ra ngoài trước, ngươi cứ ở lại đây với đệ ấy đi" Ôn Tình gật đầu, hít hít mũi lau nước mắt còn đọng lại nơi khoé mắt nhanh chóng ra ngoài.
Nguỵ Vô Tiện đặt tay lên chiếc quan tài kia, khẽ thở dài "Đệ định ngủ tới khi nào đây? Đệ mà dậy trễ quá thì ta sức yếu rồi còn đâu mà cản đệ đây. Ôn Ninh à, đệ dậy càng trễ thời gian ta cạnh đệ càng ít đi, đệ có biết không?"
Hắn ngồi xuống, tựa vào quan tài gọi hệ thống.
[Khi nào đệ ấy tỉnh?]
Hệ thống: [Còn mười ngày nữa hoặc sớm hơn một chút, nửa tháng sau là Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly kết hôn]
"Nhanh thật...."
Hệ thống: [Thời gian như chó chạy ngoài đồng, ngươi đã mang thai sang tháng thứ 3, ký chủ sau này cẩn thận 1 tí đừng có ham chơi nữa. Ngươi còn cách thời gian đó một năm hai tháng nữa thôi là phải quay lại thế giới thực giải quyết đám hỗn độn kia rồi]
Nguỵ Vô Tiện mím môi, cảm thấy thật may khi hắn xoay lưng lại với cửa động.
Hệ thống: [....]
[Được rồi! Ta không sao, khi nào có thắc mắc ta sẽ kiếm ngươi]
Hệ thống: [Ok chủ nhân!]
Nhìn màn hình hệ thống offline, Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Dùng hết toàn bộ ý chí lẫn sức lực của mình mà cầm Trần Tình lên thổi một khúc nhạc mang tên Xích Tử, trong đầu hoàn toàn là những kí ức của hắn từ lúc gặp được Ôn Ninh cho tới giờ.
'Không sợ trở thành kẻ địch của cả thế gian
Chỉ cần một ánh mắt hay cái gật đầu của người
Tâm như đứa trẻ đơn thuần
Không nhiễm nửa hạt bụi trần
Vượt qua tất cả sự phân tranh
Ở bên cạnh người đến vĩnh hằng
Tâm như một đứa trẻ ngây thơ
Dẫu cho cơ thể mang đầy vết thương
Dùng chút hơi tàn vì người phấn đấu dũng cảm quên mình'
Một giọt nước mắt rơi xuống quan tài, khiến quan tài sáng chói lên. Hắn giơ tay che mắt lại, nghe tiếng quan tài bắt đầu rục rịch phát ra tiếng rầm rầm không ngừng và rồi phát ra tiếng nổ lớn khiến Nguỵ Vô Tiện cả thân va vào vách thành động phát ra một tiếng "Rầm!" kinh thiên động địa.
Hệ thống nhận thấy khác thường lập tức khởi động tấm chắn bảo vệ thân chủ lẫn đứa trẻ trong bụng.
Hắn nằm dưới đất rên lên một tiếng, bàn tay bấu chặt nắm cát chật vật bò tới quan tài, run rẩy gọi "Ôn Ninh!"
Ôn Ninh chớp mắt, hoảng sợ đỡ lấy Nguỵ Vô Tiện run rẩy lắp bắp gọi "Nguỵ công tử.... Nguỵ công tử....."
"Đệ...tỉnh lại... thật tốt quá rồi...." hắn giơ tay chạm vào mặt Ôn Ninh, chưa kịp chạm hắn đã thấy đầu óc tối sầm hai mắt khép lại dần buông thỏng xuống.
Nhóm người Ôn Tình, Ôn sư thúc nghe tiếng động lớn phát ra hoảng sợ chạy lại. Họ thấy Ôn Ninh đã tỉnh vui vẻ mà bụm miệng lại mà khóc, Ôn Tình nhìn Nguỵ Vô Tiện đang ngất dưới sàn sắc mặt liền trắng bệch.
"Sư...tỷ....Nguỵ công tử....ngất rồi!"
"Mau....mau cứu y đi"
_1512_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất