Fanfict Love By Chance – Tình Cờ Yêu
Chương 35: Fict 35: FaceGoodngười thứ ba
ĐÂY LÀ FACE MÌNH XÂY DỰNG
Fict 35: FaceGood - người thứ ba.
Ngữ cảnh fict 35: là sự tiếp nối của Fict33 và 34.
Vui lòng đọc lại từ fict 33 ( nếu chưa đọc) để tránh khó hiểu.
******************************
*********************************
Sau đây là cuộc phỏng vấn nhỏ:
Nếu đặt tình huống bạn bị mất toàn bộ giấy tờ quan trọng vào trong tay một kẻ khó ưa,
Bạn sẽ làm gì?
Pete khạp khạp hỏi À É: Ae sẽ làm gì?
- Làm gì sao?. Tới đấm cho nó mấy phát rồi tính sau!
- A????
Tar ôm lấy cổ Tum: P"Tum, anh sẽ làm gì?
- Làm gì sao? Còn tùy đối tượng, nếu gặp phải kẻ điên như Keo thì tốt nhất là nên suy nghĩ kỹ một chút.
- Khạp!
Techno mặc đồ Grab bike gãi gãi đầu hỏi Kla: em sẽ làm gì?
- Làm gì sao?. Báo án, có kẻ trộm giấy tờ, việc còn lại là của hắn và cảnh sát.
- Ớ????
Nic bĩu môi chỉa cái mặt về phía Bum: còn nếu là anh, anh tính làm gì?
- Làm gì sao?. Hỏi nó có thích ăn " trứng" luộc của chính nó không?
- Sao... sao... cơ?
Nic nghe thôi mà đã thốn, lập tức lấy tay chụp lấy hai quả trứng. May quá... vẫn.. vẫn còn...
*********************
Còn Tin thì sao nhỉ?
Tâm sự của Tin,
Mấy ngày nay, Can bận chăm sóc cho Good,
Tin phải rất cố gắng kiềm chế để đóng nắp hũ dấm của mình.
Dẫu sao thì cũng là Tin methanat!. Cái dòng họ này cũng đâu phải để trưng!. Phong độ và đẳng cấp cũng không thể nào tụt hạng nhanh như vậy... phải phong độ, phải phong độ lên!.
Nhưng mà, cứ như thế này... quả thật sớm bị tức chết!
Cứ sáng sớm là Can đã mò sang nhà Good, huyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới bể.Dẫu sao cũng chỉ là " suýt" thôi chứ cũng đã bị hiếp hẳn đâu?. Làm gì cứ như người bệnh nan y vậy?
Nhìn mà ngứa cả mắt!
Đã thế, mình cứ tới thăm được một lát là tên ngốc Can kia lại tìm cách đuổi mình về. Nói cái gì mà nhìn mặt mình khiến cho con rùa đó càng bệnh thêm!.
Đang ngồi đây mà trong lòng cứ như có một đám kiến đang chích vậy... Nếu mà mình không có đấy là y như rằng tên ngốc sẽ nhảy lên cả giường con rùa đó mà nằm chình ình.. Lại nữa, có khi nào còn sờ mông con rùa ấy không? Liệu... liệu có nấu cháo rồi đút cho con rùa đó ăn???!!!
Và cái điều quan trọng hơn hết là mình đã hứa không được ghen!.
Nghẹn bứ trong cổ họng!
Mới có hai hôm mà Tin đã thêm được đôi viền mắt màu khói không cần qua trang điểm.
Không được!. Nhất định phải sớm tìm ra cách!
Tin ngả người ra chiếc ghế dài, nhắm mắt lại một chút....
Bỗng....kéo một nụ cười trên khóe môi: có cách!
Tin nhấc điện thoại, gọi tới một số máy.
********
Sáng hôm sau, tại nhà Good.
Kể lại một chút,
Khi Good tỉnh dậy, thì đã được mấy đứa bạn có tâm hốt đưa chở về nhà.
Nói đơn giản với gia đình Good là cậu chàng bị say rượu, bố mẹ Good cũng chỉ ngạc nhiên và cũng không hỏi thêm gì. Vì đơn giản bố mẹ Good đinh ninh rằng: Can thì không bao giờ nói dối a!.
Ban đầu, Good còn khá hoang mang và không thể tin nổi đó là sự thật!.
Can với P"No phải thề sống thề chết rồi tới tận khi P"Type xác nhận, Good mới thôi cái ý nghĩ rằng mình đang làm mơ!
Vì trong lòng Good, dù Face có đôi chút biến thái, có đôi chút mặt dày, có đôi chút thủ đoạn... nhưng cũng không đến mức sẽ... sẽ.. hiếp mình đi!.
Cũng là sau khi biết được đó chính là sự thật.... Good lại cứ trầm tư, cứ buồn buồn, cứ hay tựa vào cánh cửa sổ, nhìn ra ngoài cổng....
Can thì cho rằng, đó chính là do Good sợ, sợ cái tên biến thái chết bằm đó sẽ tới tìm cách mà hiếp nữa.
Can giận lắm!. Can quyết định rồi, sẽ đi học võ, biết đủ các thể loại kungfu để bảo vệ cho Good. Ấy thế mà Good vẫn chưa vui.
Tin kêu không cho Can nấu cháo cho Good, nhưng đâu có cản Can mua cháo đâu?
Tin kêu không cho Can được ngồi gần Good, nhưng đâu có nói không được nằm gần?
Tin kêu không cho Can đụng tay lung tung vào người Good, nhưng cũng đâu có nói không được dùng chân!.
Thế nhưng mà... dùng chân thì làm sao mà đút cháo cho Good được a?
Thật là phiền quá!.
Chỉ có một điều may mắn, mà Can thấy được sau lần Good bị hiếp hụt này. Cái giá trị nhất nhất luôn, đó là Good không sợ Tin nữa nha!.
Tin dù tới dù không,
Can dù nhảy sexy dance trước mặt Good
Ấy thế mà Good lại không sợ Tin ghen!.
Ừm.... không còn ghen...
Có lẽ, đơn giản vì trong lòng Good bây giờ... hoàn toàn trống trải...
Như một bông lau cô đơn phất phơ trên thảo nguyên lộng gió vậy...
Ngọn gió đẩy về phía nào.. cũng sẽ nương mình theo về phía ấy...
Hoàn toàn, không có nhiều cảm xúc tự chủ tồn tại...
Như một thói quen, bất giác, Good ngẩng đầu tựa vào cửa kính, nhìn tới vị trí mà kẻ mặt dày kia hàng sáng hàng tối đều đến đón:
Face... Anh thực sự....lại là kẻ tồi tệ đến thế sao?
Hai ngày qua, ngoại trừ những lúc Can quậy tung trời hoặc nói tới nước miếng văng khắp sàn nhà. Mỗi khi tai Good được nghỉ ngơi, Good lại bị chìm vào cái dòng suy nghĩ miên man ấy.
Thực sự, cảm giác ban đầu là không thể nào tin nổi...
Nhưng... sao sau khi biết... lại không thấy đau trên thân thể...
Lại không thấy nóng rát đầy những vết hôn ngân kia..
Mà cái thứ đau nhói khiến Good cảm thấy thật khó chịu... lại là trái tim của chính mình?
Good cảm thấy như một giấc mơ vậy, dù là một giấc mơ hoang đường không trọn vẹn, nhưng những cảm xúc này.. thật sự Good chưa từng một ngày trải qua...
Hoang mang, bối rối, sợ hãi, run rẩy, lo lắng....
Good không thể định nghĩa được...
Nhưng... thất vọng...thì lại thật rõ ràng!
Nực cười thật!
Trước đó mình còn tìm cách mà lẩn trốn anh ta... muốn bàn để mà cắt đứt cái đuôi suy nghĩ ấy...
Thế mà bây giờ, khi mọi người đều nhất loạt giúp mình, bằng mọi cách cũng không để Face tiếp cận mình nữa.. trong lòng... lại chẳng phải là niềm vui...
***********
Sự khiên cưỡng có thể khiến cho tình yêu thực sự nảy nở hay không?
Có rất nhiều thứ chúng ta có thể ép buộc bản thân để thực hiện, để hoàn thành.
Nhưng cũng có rất nhiều thứ lại vô tình mà nằm ngoài tầm kiểm soát của lý trí.
Chúng ta vẫn có thể nhắm mắt lấy một người cho dù yêu hay không yêu. Chúng ta cũng có thể miễn cưỡng mà hoàn thành công việc dù thích hay không thích. Chúng ta cũng có thể cố gắng mà nhai thuộc lòng mấy công thức hóa học quá ngán ngẩm kia...
Nhưng... có ai trong số chúng ta, có thể nói với con tim mình rằng: hãy yêu người này, đừng yêu người kia. Còn hắn....rõ biết hắn là một tên mặt dày đểu cáng đó! Rõ biết hắn chưa hẳn xứng với tình yêu của mình!.Ấy vậy mà không sao, không thể nào, cũng không bằng cách nào, có thể dứt ra được....
Trái tim, vốn là thứ thuộc về mình,nhưng lại vẫn không phải là của mình!
Trái tim, vốn là thứ thuộc về mình, nhưng lại luôn sẵn sàng tặng cho kẻ khác!
Trái tim, vốn là thứ thuộc về mình, nhưng đôi khi, lại chính là kẻ phản bội đáng thương nhất!
***************
Tiếng nói lanh lảnh của Can lập tức cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Good.
- Hê lô mai bét phờ ren!
Can hí hửng chạy vào phòng:
- Xem tôi mang tới cho cậu cái gì này!
Can chìa ra trước mặt Good một hộp đồ ăn thơm lừng:
- Là món mà cậu thích nhất đó nhé!. Tôi đã phải xếp hàng cả tiếng để mua kỳ bằng được cho cậu à nha!
- Can. Nói cho chính xác, là ai đã xếp hàng?
Tin bước vào theo sau, mặt cố gắng lắm mà vẫn không rặn ra được một nụ cười. Can thấy thế liền bĩu môi:
- Tôi đã nói tôi có thể xếp hàng được, nhưng.. nhưng cậu lại bảo tôi cứ ngủ đi.. nên tôi mới ngủ đó chứ!
- Đúng vậy, thế nên cậu nói cho chính xác một chút, là chính tôi đã xếp hàng mua cái thứ đó!. Còn cậu, lăn quay ra ngủ nướng ở trên xe!
- Tôi... mặc kệ!. Mặc kệ!. Tóm lại là Good, ăn đi này!
Good cười cười, đỡ lấy hộp thức ăn.
Tin kéo chiếc ghế ngồi xuống rồi nói:
- Ăn xong tôi nghĩ chúng ta cần tới văn phòng luật một chút!
Good ngẩng lên:
- Tôi... cũng... cũng... không... muốn... kiện... Face.. a!
Can cũng nhảy bổ lên:
- Đúng vậy!. Gặp thì biết khai gì? Khai cháu suýt bị mất trinh cúc hoa hả?. Tin, cậu xem! Nếu có kiện thì kiện lúc nó suýt hiếp ý!. Chứ đợi tới hôm nay mấy cái vết hôn kia cũng đâu còn gì!
- ....!
- Còn nữa... kiện... kiện hoa cúc... vậy.. vậy.. phải vạch mông ra sao! Eo...
Tin khoanh hai tay lại, thái độ lại không hề chán ghét như mọi hôm, mà lại có
phần hào hứng:
- Không phải bị mất hồ sơ gốc sao?
- Thì sao? Chứ nếu là cậu, thì cậu định làm gì?
- Làm gì sao?, vứt quách nó đi, làm bộ mới.
Can và Good há ngoác mồm:
- Vứt đi?
- Vứt... vứt.. đi?
- Đúng vậy! Tôi đã thu xếp ổn thỏa. Còn nữa. Rùa.. à... Good..Từ mai cậu có thể đến phụ việc tại văn phòng luật sư đó.
Can nhảy bổ lên, trong khi Good làm rớt cả miếng đồ ăn ra khỏi miệng:
- Sao Sao sao sao?
- Đi... làm... ư?
- Chẳng phải cậu muốn tìm việc làm thêm mùa hè sao? Đổi ý?
- A... không... không....
Can vội vàng chạy tọt ra, bám lấy tay Tin, hai tai muốn vểnh lên, chỉ thiếu duy nhất có cái đuôi vẫy vẫy là đủ để vẽ lên cảnh một chú cún nhỏ thèm xương:
- Tin.. Tin.. hỏi giùm xem còn chỗ nào không? Cho tôi một chân?
- Cậu sao?
- Đúng vậy! tôi cũng cần việc làm hè nha!
Tin khoanh tay lại, nhìn thẳng vào mặt Can, bỉ ổi mà nói:
- Việc làm thêm? Chăm sóc cái mông cậu cho tốt là đủ!
- Phụt!!!!
Khụ khụ khụ.... Good bị sặc mà ho tới đỏ hết mặt!!!
- Tin!!!!!!!!!!!!!!!! Cậu là đồ chết bằm!!!!!!
Can cũng biết xấu hổ chứ, mẹ kiếp! mặt cũng muốn đỏ lựng lên như gấc chín vậy!. Ai Can cũng không màng.. nhưng ít nhất cũng có mặt Good ở đây!
Nói thế chẳng khác nào cho Good biết là Can nói dối sao!.
Nói nhỏ cho các quý vị nghe chứ: trước giờ, Can vẫn chém gió với Good là Can là công đấy nha!
*****************
Trước cửa một văn phòng,
Tin bước vào, một cô gái lập tức chạy ra dẫn lối.
Văn phòng không quá lớn, nhưng vô cùng gọn gàng và sạch sẽ. Nhìn qua đã thấy sự sắp xếp và bài trí vô cùng hoàn chỉnh nha.
Khi Tin dẫn Can và Good bước vào trong phòng, một người con trai mặc bộ Vest lịch lãm quay ra cửa. Nét chững chạc đường hoàng hiện lên thật rõ qua từng nét của khuôn mặt đầy nam tính. Khiến Can và Good đều thở phào!
ĐÂY LÀ NAM MÌNH XÂY DỰNG.
Tin hiếm khi nào chủ động làm thân, hôm nay lại nhiệt tình mà chìa tay về phía người đàn ông đó, để đáp lại, người kia cũng nở ra một nụ cười – rất có tính sát thương a!
- Chào P"Nam.
- Chào Tin!
Đại khái một hồi nói về hồ sơ, thì Tin chính thức tha Can lên xe và bỏ Good ở lại.
Trong khi Can khó hiểu vì sao vừa mới tới mà Good đã đi làm luôn hôm nay. Thì Tin vô cùng thoải mái mà mẩm trong lòng: cuối cùng cũng nhổ được cái gai, cảm giác thật dễ chịu...
Ngồi trên xe, Can tò mò mà hỏi:
- Sao thái độ của cậu hôm nay khác lạ quá vậy Tin? Cậu bị sốt sao?
- Làm sao?
- Cứ thấy cậu vui vẻ cười mỉm suốt thôi, không giống cậu một tý nào!
- P"Nam là bạn thủa nhỏ của tôi.
- Cậu mà cũng có bạn sao?
- P" ấy không kế nghiệp gia đình, mới tốt nghiệp đã tự thân mở một văn phòng luật riêng.Rất có chí. Không giống hầu hết mấy kẻ công tử khác.
- Cậu có vẻ rất thích anh ấy!?
- Đúng vậy!. Là một trong số ít những người mà tôi đề cao.
- Xì... lại còn đẹp trai như vậy! Làm luật sư chứ cũng đâu có phải người mẫu!
Can ăn dấm, dứt dứt mấy sợi tóc trên đầu:
- Vậy sao cậu không cặp luôn với anh ấy đi!. Xì,
Nói rồi còn tự mình mà lầm bầm lầm bầm thêm
Thấy thái độ của Can sắp vặt trụi cả mảng tóc mái rồi, Tin buồn cười nói:
- Cậu ghen cái gì? Anh ta là trai thẳng!
Can vậy mà càng khó chịu hơn:
- Trước đây thì tôi cũng thẳng nha!
Đã bứt được cái kẹo siêu dính Good ra khỏi người Can, lại được hưởng chút tư vị chua chua ngọt ngọt của dấm ủ mang tên Can này nữa.. Khỏi cần phải nói, trong lòng Tin biết bao nhiêu là đắc chí, biết bao nhiêu là vui vẻ!
*************************
Ở một nơi khác....
Đã hai ngày nay. Vết đạp trên bụng Face cũng đã không còn đau nữa,
Nhưng bộ mặt u sầu thê thảm của Face khiến mấy đứa bạn cùng chơi tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Có một câu nói rằng: bạn hãy nói cho tôi biết, bạn của bạn là ai, tôi sẽ nói cho bạn biết, bạn là người như thế nào.
Cái này, cũng giống như là bản thân mình sao thì chơi với mấy đứa bạn cũng y y như vậy.
Face mặt dầy một tấc thì mấy đứa bạn của Face mặt dầy còn hơn vạn khối bê tông.
Chả thế mà chúng nó chẳng cần quan tâm tới chuyện trong lòng Face buồn vì cái quái gì. Chỉ biết rằng: mặt dày không được, thì mặt phải siêu dày!.
Chúng nó nghĩ ra đủ trò để câu cục bông nhỏ vào tròng: nào thì tạo ra vài cái đờ ram ma cẩu huyết hoặc vài cái bẫy nho nhỏ to to.
Trước đây, hễ chuyện của chúng nó, thì Face cũng như vậy, đủ thứ khuyến khích, đủ thứ treo giải động viên tinh thần.
Ấy vậy mà lần này. Face lại không có chút hứng thú nào hết.
Mặc kệ bọn ong bò vẽ kêu ù ù bên tai,
Face ngồi bất động.
Cứ như thế.
Ngồi ngắm tới thủng cả mấy chậu hoa xinh xinh mà Good từng yêu mến.
Thằng bạn kia ngứa ngáy thò tay vào một chậu muốn xem thử cái chậu ấy làm bằng vàng hay kim cương. Liền lập tức bị ăn vụt!
- Ái nha! Lần đầu đánh bạn nha!
- Dám sờ phát nữa?
- Thôi thôi. Bỏ đi bỏ đi...
Bọn bạn, nói mỏi mồm rồi mà như đem muối rải ra biển vậy. Chán ngán mà vỗ vai:
- Thôi, đi ăn với bọn tao. Có quán này, được lắm!
Face cũng chẳng phản đối, cứ thế mà đi theo...
*********
Quán X.
Ngồi trong một khuôn bàn nhỏ dành cho những nhóm khách ít người ở phía trong,
Nam nhìn cục bông gòn trước mắt mà cảm thán:
- Good à, em pha cà phê ngon lắm đó!
- Dạ.. dạ... cũng... tạm.. tạm...
Người con trai trước mặt với làn da bánh mật cởi chiếc vest bên ngoài vắt lên thành ghế, để lộ ra chiếc áo thun đen bên trong, từng đường cơ theo chiếc áo thun bó sát mà hiện lên.Muốn bao nhiêu nam tính, lập tức có bấy nhiêu!.
Đéo bao giờ chịu chết một mình nhé! đăng hình lên cho chúng mài mất máu chơi!
Good mẩm thầm so sánh... haiz.. Chán đời. Làn da trắng bóc của cậu dù có tắm bao nhiêu nắng thì cũng chỉ đỏ ửng lên mà thôi!.
Thấy Good có vẻ đờ đẫn, Nam liền giải thích:
- Đừng nghĩ là luật sư thì lúc nào cũng phải cứng nhắc, bản thân tôi lại thuộc tuýp người khá cởi mở nha, ha ha, sao vậy?
- Dạ... dạ... vâng..!
- Gọi món thôi. Mừng ngày đầu tiên cậu tới làm việc!.
- Dạ... cũng... chỉ.. là... phụ... việc.. thôi!
- Tất cả mọi công việc dù là nhỏ nhất đều có thể giúp ích được cho cậu sau này đó!
- Vâng... Cám.. ơn... P"Nam... đã không... chê...
- Đừng khách khí như vậy... được rồi.. để xem nào....
Thức ăn được đưa ra, Nam thực sự là một người vô cùng khéo léo để có thể gợi chuyện vui vẻ. Trong một chốc lát này, Good dường như quên mất những việc đã xảy ra từ những ngày qua..
Cùng lúc đó, bàn phía ngoài, mấy đứa nhỏm lên nhốn nháo:
- Face, kia chẳng phải là cục bảo bối hụt của mày sao?
- Ờ nhỉ! Kia... kia là thằng nào?
- Ồ hố, đẹp trai hơn mày đó Face!
- Chết con mẹ mày rồi Face ha ha!
Face đưa mắt nhìn theo hướng chỉ của mấy thằng bạn.... Là Good... còn... kẻ đang ngồi cùng với em ấy... là ai?
===============//==========
Giới thiệu fict 36: Face Good ( chốt) – Truy thê
Mình có thể gác lại nhiều việc để viết.
Nhưng riêng việc kiếm cơm thì không thể được nha - Trừ phi có ai bao nuôi tôi ^^
Bây giờ là 21h tôi mới đi ăn cơm tối, xin yêu thương, đừng đòi hỏi gì thêm – trừ phi bao nuôi tôi ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất