Fanfict Love By Chance – Tình Cờ Yêu
Chương 55: Fict 55 : Sự cố từ cái túi nilon (KlaTechnoTinCan phối hợp)
Fict 55: Sự cố từ cái túi nilon ( KlaTechno - TinCan phối hợp)
Chap Bonus này được viết theo yêu cầu của 50 bạn trên face + chuỗi combo bom thư đạn lạc của 1 fan cuồng Mark Gun.
Và vì là bonus nên hi vọng mọi người mở rộng tấm lòng đọc lấy thơm lấy thảo thôi, gạch đá nhà đã có thừa vui lòng đừng táng thêm J))).
Dép dủng của nhà thằng nào mời thằng ấy tự túc vác về không là tui gom đem bán ve chai hết))))
=========
Ngữ cảnh fanfict:
KlaTechno+ TinCan đã là người yêu của nhau và công khai,
Kla và Nic đỗ vào trường của Techno và đang học năm thứ nhất.
Khu nhà X: Nhà của Tin gần trường, nơi hai đứa nó hay hú hí.
=========
Sân bóng,
Nắng thì muốn toác đầu, cũng không khốn khổ bằng việc cả đám trong đội bóng đứa nào mặt cũng nhăn như khỉ ăn ớt, tên nào cũng híp mắt lại muốn xuyên dao găm lên người Techno.
Chả là sắp tới kỷ niệm ngày thành lập trường, mỗi đội thể thao, ban nhạc gì đó đều phải chọn cho mình 1 tiết mục, và để cho đặc sắc thì lần này nhà trường quyết định cho bốc thăm, nào thì có hát, có nhảy múa, có nấu ăn, có võ thuật vân vân và vân vân.
Techno chả hiểu tay chân kiểu gì mà bốc ngay phải tiết mục trình diễn thời trang. Mà biểu diễn thời gian thì có gì đâu mà khó?
Vấn đề là thời trang bằng các loại túi nilon và phế liệu, đại khái là bảo vệ môi trường đó mà!
Đứa nào cũng oán thán, bởi vì dẫu xét theo khía cạnh nào thì đi đi lại lại cho người ta ngó cũng không khoái rồi, đã thế lại còn phải mặc một đống bao bì rách trên người.
Techno ái ngại:
- Nếu là tiết mục khác thì vài ba người được rồi, cơ mà tiết mục này thì yêu cầu cả đội mới đủ.
Type lắc đầu, trấn an mọi người:
- Đành chịu vậy biết sao giờ?
- Mọi người về mỗi người tự chuẩn bị cho mình một bộ, ba ngày sau mang tới đây tổng duyệt 1 lần.
Thực sự chán lắm cơ!
Nhưng đã lỡ rồi thì biết làm sao đây?
Chính Type cũng chỉ có thể vỗ vai Techno hai ba cái ra vẻ thông cảm, chứ bản thân anh to cao nhiều múi thế này mà bắt treo lên toàn túi nilong, hẳn là hiểu được cảm giác của mọi người lắm lắm, đã thế còn quất nguyên đội hơn chục thằng không đứa nào thoát.
========
Tối hôm sau
Khu nhà X,
Tin vừa tắm xong, loay hoay mãi phía tủ quần áo vẫn không tìm thấy chiếc giỏ xách kia đâu,
Đó là một chiếc giỏ xách hàng hiệu của nữ, tương đối có giá trị, cậu đã đặt mua từ bên Ý, mới lấy về chiều nay, sau khi kiểm tra qua thì để lại vào tủ cũng chưa có gói lại.
Hiện Tại Tin đã bắt đầu tham gia vào những hoạt động kinh doanh của gia đình, chiếc túi này cũng chính là món quà ra mắt, gửi cho phía đối tác kia,. Nói chung trên thương trường, nhìn qua nghe qua một chút đều nắm được ý vị của từng người. Chiếc túi xách này nói lớn không lớn, nhưng tuyệt đối không thể nói là nhỏ được, cũng mất vài phần sức thuyết phục người thợ nổi tiếng chế tác riêng mới có thể lấy đúng thời hạn.
Chỉ là, tìm mãi sao vẫn không thấy?
Tin cau mày, nghĩ lại một chút, không lẽ chiều nay cậu xem qua, lại để quên bên ngoài sao?
Không có lý nào. Cậu còn vừa định tắm xong liền kêu người tới bọc gói lại kỹ càng, lại cũng khá cẩn thận mà đặt riêng vào một góc tủ kia mà?.
Tin lắc đầu,
Thôi được, để ra ngoài phòng khách tìm thử.
Đương nhiên là tìm thấy,
Vậy nhưng thứ tìm thấy được là một chiếc túi xách quai ra quai, nơ ra nơ, phân xác thành từng mảnh!
Tin chết lặng sửng sốt nhìn Can loay hoay đưa từng nhát kéo tới, cắt, cắt, và cắt.
Can ngồi giữa đống túi nilon bừa bộn, vừa thấy Tin liền ngẩng đầu lên, oán trách:
- Tin, cái túi này làm bằng nilon kiểu gì vậy?
- Dai gần chết, này xem đi, tôi cắt sưng cả tay rồi mới cắt được!
- ???!!!!!!!
Tin cảm giác như trong cổ một búng máu sắp phun, một lúc mới thở nổi, rít giọng:
- Can!!!!!!!!!!!!!
- Cậu đang làm cái gì?!
Can, khó hiểu, nhăn mặt:
- Tôi có kể với cậu rồi mà?!, thì làm quần áo cát oắt ( catwalk) đó!
Tin bước tới, cầm từng mảnh chiếc túi đã bị cắt ra, một lần nữa xác nhận xong thì quả thực có cảm xúc muốn bùng nổ:
- Tại sao cậu lại cắt nó?
Can đã không hiểu lại càng bực mình:
- Lúc cậu tắm tôi đang vá thiếu hai mảnh, hỏi cậu còn cái túi nào bỏ đi không, cậu chả bảo tự kiếm đấy còn gì?!
Tin hít một hơi lại một hơi,
Xác thực mình vẫn chưa tức tới chết thì ngược lại hỏi:
- Can,
- Hử?
Can vẫn điềm nhiên vá víu chằng chịt,
Tin cầm trên tay mảnh vá, cố gắng kìm giọng:
- Cậu biết cái túi nilon này bao nhiêu tiền không?
- Bao nhiêu? Mấy bath?
- Cậu nghĩ là bao nhiêu?
Can dừng tay, hơi ngẩng lên, ra chiều suy nghĩ:
- Ừm, xem nào, xấu như thế này, đựng đồ ăn cũng không được, đúng là đồ bỏ đi mà!.
- ????!!!!!!
- Ai mà bỏ tiền ra mua thì đúng là đầu óc có vấn đề!
- ....!!????!!!!
- Sao cậu lại nhìn tôi ghê vậy?
- Can!. Cậu chết chắc!
- Á!!!!
=====
Trong phòng ngủ,
Can không hiểu Tin bị cái gì gì nữa, chỉ là cái túi nilon thôi mà!!
Vậy mà tự dưng lôi cậu vào đây, dở chứng cuồng dâm vật cậu ra ăn sạch mấy lần!
Hức hức!
Còn nói cái gì mà hàng trăm ngàn bath!
Còn nói cái gì mà bắt cậu một ngày hôn hôn ôm ôm trừ nợ!
Can không phục!!!!
Nhất định không phục!
Cho tới một lúc sau, đôi mắt đỏ rực của Tin thay vì tức giận lại đầy nhu hòa mà nhéo lên cái mông mềm của Can một cái:
- Nói! Lần sau còn dám nữa không?!
Can xụi lơ trong lòng Tin, một lúc mới oan ức, sụt sịt:
- Tôi ghét cậu.
- Chỉ vì một cái túi nilon mà.. hức hức.. đau mông quá!
Tin mỉm cười, nhìn mái tóc rúc trong lồng ngực mình.
Hừm, thực ra thì cũng không hẳn là vì cái túi nilon.
Chỉ đơn giản là...thích ăn
Lay lay khuôn mặt ửng đỏ của Can:
- Làm thêm một lần nữa?
- Hửm?
Can ngóc đầu dậy, nghĩ nghĩ thương lượng:
- Một lần nữa thôi đấy!
- Một lần nữa là hết nợ đấy!
- Cái túi chết tiệt!. Ai mà biết nó mắc cỡ đó!!!!
=========
Từ ngày biết Kla là một chú sói nhỏ gian manh giảo hoạt,
Techno ban đầu cũng có buồn và hụt hẫng, nhưng sâu tận trong tim, lại nghĩ tới thái độ chân thành của Kla, tới những điều tốt đẹp khi cả hai cùng bên nhau, những nhịp sóng vỗ trên bờ biển. Techno vẫn không thể nào phủ nhận được rằng, anh yêu Kla hơn tất cả những gì xấu xa kia gộp lại, thậm chí nghĩ tới những gì Kla làm đều là vì mình, muốn ở bên mình, chú thỏ nhỏ Techno không khỏi có phần vui vẻ.
Trên đời dễ có mấy ai, mọi thứ đều vì ta, dẫu rằng cách thức là khác biệt.
Ngay cả cái cách mà Kla đang nhíu chặt mày nhìn về chiếc kim khâu kia,
Techno mỉm cười mà nhìn ngắm nghiêng góc cằm đẹp váng vất kia.
Chú sói non tựa chừng như biết như không ánh mắt đang mê mẩn nhìn mình, chiếc kim lập tức đi chệch một đường, chọc lên đầu ngón tay dài:
- Á!
Techno giật mình ném cả chiếc túi nilon đang dở trên tay, bắt lấy ngón tay Kla đưa lên miệng, mút đi giọt máu nhỏ rồi thổi hai ba hơi đều nhẹ nhàng:
- Phù phù,
- Đau lắm không?
Kla nhìn một mảnh này, ngọt hết phần kim đâm, liền gian trá rút lại ngón tay vừa được Techno mút đi kia, chạm lên môi mình, hôn một cái.
- Chụt!
Techno ngượng đỏ tai, lùi ra xa một chút,
Kla còn muốn trêu chọc thêm, Nic ngứa mắt quá rồi liền không nói chẳng rằng ném cả đống bọc nilon xuống đất, dằn mạnh:
- Hai người có thôi ngay không thì bảo?
- Tôi cũng có mắt đó!.
- Buồn nôn chết đi được!
- ....!!!!
===========
Chuyện của cái ngày tập dượt,
Techno cũng bởi áy náy phần nào do bốc phải cái màn thời trang, thế nên chấp nhận một cái mẫu áo phức tạp nhất, dài luộm thuộm nhất, có thể nói là vừa đi vừa quét,
Còn Can đương nhiên, đâu cần che thì mới che, vá chằng vá đụp vào nhau. Xem cũng không khác gì bikini hai mảnh. Và cũng đương nhiên, Tin đời nào để cho Can mặc không như thế!, vậy là yêu cầu quần trong áo ngoài chặt chẽ rồi mới cho khoác lên mấy tấm áo váy lẫn lộn kia!
Nói chung đứa nào cũng muốn phản đối, vì nhìn thế chả ra sao. Nhưng cái bản mặt Tin Methanat nhíu nhíu đứng ngay trước cửa phòng vừa nãy á, tốt nhất Can nó muốn mặc đồ hiphop hay lá chuối gì thì cũng mặc!
Tốt nhất không nên dây vào!
Chỉ có mỗi Techno là không sợ liền kéo Can vào trong phòng thay đồ,
- Sao thế P"No?
- Để anh dứt cho mày cái đuôi váy vá thêm vào, chứ mặc thế..
- Á!!!!!
- AAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!
Techno còn chưa kịp nhâng cái đuôi váy nilon lượt thượt, Can mắt mũi mọc cho có lệ liền hai ba bước dẫm phải, khiến Techno bước hụt không được liền ngã thẳng cẳng, Can cũng theo đó mà đổ xoài ra đất.
Mẹ nó!
Nếu đã ngã thì thôi đi!
Mà ngã vào nhau thì cũng thôi đi!
Cơ mà..
Cơ mà...
Nguyên hàm răng của Can phập lên xương quai xanh của Techno!
Một thằng ôm ngực! Một thằng ôm môi!
- AAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!
- AAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!
Cả hai lóp ngóp bò dậy, Can mới thấy được rằng môi mình tợt máu rồi!
Mà căn bản là túi nilon trên vai của Techno mỏng quá! Trên xương quai xanh kia cũng ăn ngay một vòng răng, rớm máu luôn!
Can suýt khóc hu hu tới nơi rồi, cái môi.. bị sứt thật rồi, ai oán rên ầm ĩ:
- Ôi mẹ ơi!
- Đau quá!
- P" No sao xương anh cứng quá vậy?
Techno cũng thảm không kém, ngã suýt lệch mông còn chưa tính, lại ăn phát cạp thế này? Techno ai oán dựng người dậy, chạm chạm xuống:
- Định mệnh!
- Đau quá!
- Mắt mũi mày để đâu vậy?!
Can oan ức:
- Tại cái đuôi váy anh dài quá chứ?!. Che cái gì cần che thôi, mắc mớ gì may dài thế? Em tránh bên này lại tránh bên kia mà vẫn không được!
- ???!!!
Techno nhìn Can miệng một búng máu thì cũng không cãi nữa, đứng dậy mở tủ vứt cho cái khăn sạch:
- Chấm máu đi!.
Còn bản thân thì gỡ cái áo lượt thượt ra khỏi người, suýt xoa soi vết răng,
Vấn đề nếu thế thì chẳng có gì.
Đương nhiên, nếu bạn trai không phải là Tin với Kla thì đúng là chẳng có gì thật!
Thế nhưng đó lại là hai cái hũ dấm bự nếu không muốn nói là cả biển dấm sông dấm.
Suy nghĩ một chút, vá víu lại cái đuôi váy đã bị Can dẫm cho te tua, Techno liền dặn dò:
- Tin nó mà hỏi, nhớ nói mày cạp răng xuống đất, hoặc cạp vào đâu đó. Cấm nói cạp vào ngực anh nhé?
Can chấm chấm cái môi đã rách sưng vù:
- Ngu gì nói!
========
Cũng may, cả đội bóng đứa nào đứa nấy đều lo cho cái thân mình, nên cũng không ai để ý đến dáng đi có vẻ cà khiễng của Techno, còn trên ngực đương nhiên được che hoàn hảo.
Chỉ có Good thấy môi Can bị sứt ra mới chậm chậm lại gần hỏi han:
- Mày cắn vào môi à?
- Vừa nãy tao..
Mà khoan, Can nghĩ nghĩ, xong gật đầu:
- Ừ.
Good thương thương:
- Đấy!, tao đã bảo ăn chậm thôi mà mày không nghe?
- Xem.. ai cha. Rách to đấy!
Can ngậm một cục tức rõ to trong lòng.
Trên đời này, bắt phải kín miệng, đối với ai chứ đối với Can chính là cực hình không hơn không kém!
=========
Chiều tối,
Kla hôm qua đã ăn hụt Techno một phen, cũng do tên Nic chình ình trước mặt.
Hôm nay sớm đã tống tiễn nó đi cho ông anh họ, nên vô cùng ung dung mà chờ đón Techno từ cổng.
Techno hơi cà khiễng bước ra, cú ngã hôm nay quả thực vi diệu, thiếu chút mông đi đằng mông eo đi đằng eo cả rồi!.
Ai, yêu là yêu thế thôi, thương là thương thế thôi, chứ Techno cũng quá thừa hiểu bản tính chiếm hữu của Kla rồi. Nên nói dù cho hôm nay có là một cái tai nạn nho nhỏ, nhưng nguyên vết răng in hết lên xương quai xanh thế này, giải thích quả thực quá con mẹ nó khó!
Không lẽ thì nói, do lúc bọn anh thay đồ vá đồ cho nhau mà thằng Can nó gặm anh một miếng à?
Nếu thế không lẽ nay cả Bangkok đều chìm trong men chua!
Lắc lắc đầu,
Thế nên tốt hơn hết vẫn cứ chọn dấu nhẹm đi!
- Ơ?!
- K.. la?
Kla hai chân vắt chéo, lưng dựa vào thành xe như đã chờ được một lúc, mỉm cười:
- Em tới đón anh.
Techno hích hích mũi, rõ ràng hôm nay đã nhắn tin nói không cần tới đón cơ mà?.
Hơi run.
Ừm!
Hắng giọng hai cái. Phong độ đâu?. Mau lấy lại!
- Anh đói chưa?. Có muốn ăn gì không?
- Ờ.. anh.. ư.. cái đó?!
Kla một tay đỡ túi cho Techno, một tay mở cửa xe, nghe giọng nói đứt quãng lại,nhìn vào dáng đi cứng ngắc kia, khó hiểu nhăn mày một loáng lại mỉm cười như không có chuyện gì,
Xe đi một lúc, Techno mới thấy mình đúng là nghĩ nhiều,
Xem xem, Kla còn đang rất vui vẻ nói chuyện về buổi tổng duyệt sắp tới,
Techno không mấy mà bỏ đi chút căng thẳng, cười tươi rói:
- Anh ấy à?
- Ây! Bộ của anh đương nhiên cầu kỳ nhất, em nhớ không? Tua rua đủ cả?!
- Ha ha!
- Good á? Bộ cũng đẹp!
- Còn thằng Can?. Trời bỏ đi, anh còn suýt.. suýt..
- À.. à suýt. Suýt không có gì!
Techno cười cười, xua tay vung vẩy.
Kla vẫn cười, nhún vai một cái, cua vòng bánh xe.
========
Ăn tối xong, về tới nhà, lại thấy im lìm
Đáng lý giờ này thằng Nic phải ở nhà chứ nhỉ?
Kla bước từ sau, vòng tay qua lưng Techno đang đặt túi sách lên bàn:
- Nó qua chỗ P"Bum rồi.
Kla đưa môi lên nhẹ vành tai Techno, thổi gió:
- Tối nay..
Techno hơi nhột, chết mẹ.. phải làm sao giờ? Liền đẩy người Kla ra khỏi:
- Anh đi tắm!
Nói rồi vụt sang lấy quần áo, chui tọt vào nhà tắm.
Kla nhìn vòng tay trống rỗng, trong lòng không khỏi suy tính.
Rất là lạ.
Rất là lạ.
Techno, anh lại tính giở trò gì đây?
Đôi môi câu lên, chiếc răng nanh nho nhỏ lộ ra, có chút sắc.
Kla ngồi bên giường, chậm cởi hai nút cúc sơ mi.
======
Trong phòng tắm.
Chết mẹ rồi!
Chết mẹ rồi!
Techno nhìn vết cắn rớm máu trên ngực kia, xả nước kiểu gì cũng càng làm xót thêm, tấy lên, chứ chẳng bớt được.
Hay là nói thật?
Hay là nói.. nói.. bị mèo cắn?
Hay là...!!
========
Techno kéo một cái áo cao sát cổ ngay giữa mùa hè nóng nực, ngồi mon men lên giường, tay đưa lên đầu gãi gãi nhìn Kla:
- Kla.. anh.. hôm nay không được.
Kla buông điện thoại xuống, nhìn Techno:
- Sao vậy?
- Anh...Anh... anh bị tiêu chảy!
- ....!!!
Không tới nửa phút,
Chiếc áo trên người Techno đã trượt vòng qua khỏi cổ, cả người đều bị ghim chặt xuống giường.
Kla soi lên vết cắn, ánh mắt sâu không thấy đáy kia khiến Techno không rét mà run,
Kla nhíu mắt một cái, cắn chặt răng:
- Quả nhiên!
Techno hết hồn, lắp bắp:
- Sao.. sao.. em biết?
Kla hừ ra một tiếng:
- Suốt dọc đường đi anh luôn đưa tay kéo cổ áo, đi tắm còn khóa cửa hai ba lần, lại còn đến mức này?
- Hửm?
- Nói dối bị tiêu chảy?!
Trời ạ, đã sớm biết Kla thông minh nhưng cũng đừng thông minh quá có được không?, còn đang lắp bắp chưa biết nói ra làm sao, Kla lại siết thêm lực trên tay, đôi mắt hằn lên sự tức giận, không hề có chút e dè khoan nhượng:
- Techno, nói cho em biết là đứa nào làm?
- ......!!!
- Kẻ nào dám ức hiếp anh?
Đã biết sẵn Techno là của KengKla này, vậy mà vẫn dám " ra tay". Đúng là không muốn sống!
Nhìn ánh mắt, cử chỉ, từng lời kia.
Techno không biết mình nên vui sướng hay đau lòng.
Kla yêu anh, anh biết, thế nhưng.. từng đốm lửa bỏng rát kia quả thực khó chịu lắm,
- Anh không nói?!
Kla thoáng phút chốc buông tay, vết gặm cắn kia thật sâu, đau nhức đến nỗi nghẹn thở. Nhớ về cái ngày Techno bị bắt đi kia, trong lòng khó chịu biết bao nhiêu?
Là tên nào dám động tới Techno của cậu?
Còn điên cuồng mà bỏ lại một vòng răng ngay xương quai xanh đẹp đẽ ấy?
Kla đứng dậy rồi, với lấy chiếc áo khoác rồi, đôi mắt.. cũng đỏ rồi.
- Anh nghỉ trước đi. Em sẽ tìm ra nó!
- Nhất định phải cho nó biết, người của KengKla này không phải muốn đụng đều có thể đụng!
Techno nghe tới đây mới hoảng hồn bật dậy, với lấy đôi bàn tay đã siết chặt của Kla, luống cuống!
Biết thế này thì ngay từ đầu nói đại cho rồi!
Ăn chút dấm vẫn còn đỡ hơn!
- Là... là thằng Can!
- ???!!!
Kla dừng sững, bất chợt tưởng mình nghe nhầm.
Techno ai oán kéo tay Kla lại, đặt chiếc áo khoác từ tay Kla sang bên cạnh:
- Để anh nói! Anh nói hết!
- Em bình tĩnh lại chút!
- Chuyện là.. như thế này.. thế này.. nó làm mất hết cả hình tượng đi, nhìn cái áo nó mặc cứ phất pha phất phơ, thế nên anh định cắt cái đuôi này, thế này.. rồi sau đó.. nó dẫm.. rồi.. nó bị sứt môi..
- Nhưng anh sợ em như hồi nãy đó!
- Trời ạ! Anh thề tất cả chỉ có như thế!
Kla vừa nghe, vừa nhìn lại dấu răng trên khuôn ngực trần của Techno. Bỗng thở ra một hơi dài, ôm chầm lấy.
- P"No.
- [email protected]@@@ Em sao vậy?
Im lặng một lát, mới đục giọng trả lời.
- Đừng nói dối em. Em rất sợ. Nếu một ngày có kẻ nào đó cướp anh đi. Giống như lần trước..
Techno lại thấy mình tội lỗi chất chồng. Thở hắt ra một cái, đưa tay lên vỗ nhẹ lưng người trong lòng, phút chốc quên sạch sẽ mình đang ôm không phải một chú mèo Anh thuần chủng, mà chính là một con sói với hai cái răng nanh!
Y như rằng, câu một câu hai câu ba, trên người Techno lập tức không còn một manh vải vá víu,
Techno cũng vì cảm động một lời lo lắng của Kla mà đương nhiên ngọt ngào hơn bảy phần, ma mị hơn bảy phần.
- Ưm.. sau này sẽ không nói dối em. Kla.
- Em rất lo, anh biết không?
- Biết.. anh hứa..
Đôi môi giao nhau, nụ hôn trượt dài mơn trớn, nóng bỏng xuyên xuống từng đường cổ mảnh, trượt xuống núm vú nhỏ đẹp đẽ, ngậm lấy,
Techno cong người ưỡn về phía sau, cả tấm lưng đều như nằm trọn trên đôi cần tay bàn tay của Kla, hưởng thụ đôi môi đỏ kia liên tục liếm xuống hai hạt đậu nhỏ, hút lấy, sưng lên một mảnh đẫy đà, Kla liếm dọc đôi môi chút nước bọt, thỏa mãn rời khỏi bờ ngực trắng tấy ấy,
Nhằm bên cạnh phía xương quai xanh lành lặn bên kia, hạ một ngụm
A...
Techno lập tức vì đau mà nhăn mặt, cong người trở lại,
- Kla.. sao..
- P"No!
- Anh chỉ có thể là của em!
Hơi thở theo chiếc lưỡi nóng bỏng lập tức liếm lên vết cắn, khiến Techno thêm một lần đê mê mà thả lỏng, mặc bàn tay Kla ranh mãnh đã từ khi nào tiến tới nơi hậu huyệt thăm dò đưa vào một hai ngón.
Techno vừa muốn nhâng người thoát khỏi mấy đốt tay dài, lại bị mạnh mẽ ấn xuống, rên bật khỏi cổ họng
- A...
- Kla.. nhẹ..
Kla vẫn để nguyên hai ngón tay như thế mà đặt cả thân người Techno xuống dưới giường,nhấc đôi chân dài đặt lên vai mình, đôi ngón tay đẹp mê ly lần sờ trong hậu huyệt kia, tìm tới điểm chết người mà cố ý ấn lên,
- A!
Cả người Techno run bật, cậu em nhỏ đã đứng thẳng lập tức phun một chút dịch trong suốt,
Kla cúi đầu, ôn nhu hôn xuống, mút đi
Techno như tưởng chết nửa người..
Kla khẩu giao cho cậu!
Một tay dò tìm, khuôn miệng ngọt ngào mút lấy chóp đỉnh, đi theo từng viền mũ nấm mà khẩy nhẹ.
Techno phía dưới huyệt kia chẳng mấy chốc mà ướt đầm, nhớp nháp theo kem bôi trơn chảy ra, liền lúc đón nhận được sự nóng bỏng của cậu nhỏ Kla đâm vào.
- A...
- Ưm..
- Em.. vào.
Kla thúc đến vài nhịp, lại ngưng động.
Techno thiếu hụt quá rồi, tưởng như chỉ còn vài cái sáp nữa là sẽ bắn ra mất. Vậy nhưng Kla lại muốn trêu chọc cái gì?
- Kla..?
- Kla...?
- AA!!!!!!!
Kla ngưng lại một nhịp đó, điều chỉnh cho đôi chân của Techno không còn là bắt lên eo mình nữa mà gần như gác thẳng lên vai cậu,
Tư thế này khiến hông Techno gần như bị nhấc khỏi giường, cả bờ hông chỉ có thể dựa vào sức nắm đỡ của Kla mà thôi,
- Ha..
- Ưm...
- Kla.... Sâu quá...
- Không.. không chịu nổi...
Kla cười gian trá, một nhịp lại một nhịp đều lút cán. Cậu em nhỏ của Techno bị chưng hửng, dỗi hờn mà nhỏ dịch...
Techno cào loạn trên giường, cảm giác như sắp bị đâm thủng tới nơi, trên miệng vừa rên rỉ vừa muốn xin tha!
- Kla!
- Mau dừng lại!
- Không.. không chịu nổi..
Kla vuốt mồ hôi trên mặt:
- Từ sau.. tránh xa tên Can đó ra một chút!
- ....!
- P"No, anh có nghe không?!
- Nghe...
- Hự.
- Nghe!
- Đều nghe theo em!
Sâu quá.. Techno còn nghĩ không phải thứ ấy sắp chọc đến dạ dày rồi không?
Trời ạ.... Muốn.. bắn nước tiểu.. được không?
Sắp.. không thể chịu nổi.
Bụng.. khó chịu.. muốn.. vỡ..
Tay Techno đã vò tới ga giường cũng thành một nhúm.
Cuối cùng Kla cũng vừa lúc quan sát nét mặt người mà ngưng trêu chọc, hạ chân Techno xuống dưới eo mình, áp sát môi lên môi Techno. Vừa hôn vừa cắn, nhằm nơi nhạy cảm kia, đâm xuống vài chục nhát.
- AAAA
- Chết mất..
- Kla...
- Mạnh.. một chút nữa...
Kla tiếng cười trộn lẫn hơi thở, cùng với Techno, cả hai... xuất tràn ra...
Dâm dịch trộn lẫn mồ hôi, trải đầy một vạt giường.
Techno một lúc mới nhíu mày:
- Kla?.Em lại không đeo bao?
Kla hôn lên vành tai Techno, vuốt ve gương mặt:
- Cần gì đeo?. Lát lại phải tháo.
- Hả?
- Bây giờ, Play bồn tắm.
Techno còn chưa kịp phản đối, đã bị Kla cả người ôm gọn, dứt khoát phòng tắm thẳng tiến!
Lòng tự mắng thằng Can 100 lần!
Không phải vì vết cắn của nhà mi, ta cần gì nửa sướng nửa khổ thế này!
Hẳn nhiên đêm nay kiểu gì chả nằm sấp mà ngủ!
Nói thế rồi, nhưng đôi môi nào khi được vành môi Kla buông tới, lại nở một nụ cười ngọt ngào, đón đầu lưỡi kia vào khuấy đảo.
=============
Còn Tin, Tin không hiểu vì cái gì mà Can tự nhiên lại thích đeo khẩu trang cả ngày?, nhất chết đi tắm cũng không bỏ.
Được lắm!
Quơ chiếc đùi gà nướng mật ong trước mặt Can, Tin nhởn nhơ đưa lên mũi, ngửi:
- Thơm quá.
Can bụng đói kêu tới mức rột rột!
Kệ bà nó đi! Sứt môi lồi rốn gì tính sau!
Một đường bỏ khẩu trang, ngoạm tới.. không trung!
Bởi vì tay Tin đã vì sửng sốt mà đánh rơi cả cái đùi gà:
- Can!
- Môi cậu làm sao thế kia?
- Ai???
- Kẻ nào???
- Là kẻ nào????!!!!!
===============//=============
Chap Bonus này được viết theo yêu cầu của 50 bạn trên face + chuỗi combo bom thư đạn lạc của 1 fan cuồng Mark Gun.
Và vì là bonus nên hi vọng mọi người mở rộng tấm lòng đọc lấy thơm lấy thảo thôi, gạch đá nhà đã có thừa vui lòng đừng táng thêm J))).
Dép dủng của nhà thằng nào mời thằng ấy tự túc vác về không là tui gom đem bán ve chai hết))))
=========
Ngữ cảnh fanfict:
KlaTechno+ TinCan đã là người yêu của nhau và công khai,
Kla và Nic đỗ vào trường của Techno và đang học năm thứ nhất.
Khu nhà X: Nhà của Tin gần trường, nơi hai đứa nó hay hú hí.
=========
Sân bóng,
Nắng thì muốn toác đầu, cũng không khốn khổ bằng việc cả đám trong đội bóng đứa nào mặt cũng nhăn như khỉ ăn ớt, tên nào cũng híp mắt lại muốn xuyên dao găm lên người Techno.
Chả là sắp tới kỷ niệm ngày thành lập trường, mỗi đội thể thao, ban nhạc gì đó đều phải chọn cho mình 1 tiết mục, và để cho đặc sắc thì lần này nhà trường quyết định cho bốc thăm, nào thì có hát, có nhảy múa, có nấu ăn, có võ thuật vân vân và vân vân.
Techno chả hiểu tay chân kiểu gì mà bốc ngay phải tiết mục trình diễn thời trang. Mà biểu diễn thời gian thì có gì đâu mà khó?
Vấn đề là thời trang bằng các loại túi nilon và phế liệu, đại khái là bảo vệ môi trường đó mà!
Đứa nào cũng oán thán, bởi vì dẫu xét theo khía cạnh nào thì đi đi lại lại cho người ta ngó cũng không khoái rồi, đã thế lại còn phải mặc một đống bao bì rách trên người.
Techno ái ngại:
- Nếu là tiết mục khác thì vài ba người được rồi, cơ mà tiết mục này thì yêu cầu cả đội mới đủ.
Type lắc đầu, trấn an mọi người:
- Đành chịu vậy biết sao giờ?
- Mọi người về mỗi người tự chuẩn bị cho mình một bộ, ba ngày sau mang tới đây tổng duyệt 1 lần.
Thực sự chán lắm cơ!
Nhưng đã lỡ rồi thì biết làm sao đây?
Chính Type cũng chỉ có thể vỗ vai Techno hai ba cái ra vẻ thông cảm, chứ bản thân anh to cao nhiều múi thế này mà bắt treo lên toàn túi nilong, hẳn là hiểu được cảm giác của mọi người lắm lắm, đã thế còn quất nguyên đội hơn chục thằng không đứa nào thoát.
========
Tối hôm sau
Khu nhà X,
Tin vừa tắm xong, loay hoay mãi phía tủ quần áo vẫn không tìm thấy chiếc giỏ xách kia đâu,
Đó là một chiếc giỏ xách hàng hiệu của nữ, tương đối có giá trị, cậu đã đặt mua từ bên Ý, mới lấy về chiều nay, sau khi kiểm tra qua thì để lại vào tủ cũng chưa có gói lại.
Hiện Tại Tin đã bắt đầu tham gia vào những hoạt động kinh doanh của gia đình, chiếc túi này cũng chính là món quà ra mắt, gửi cho phía đối tác kia,. Nói chung trên thương trường, nhìn qua nghe qua một chút đều nắm được ý vị của từng người. Chiếc túi xách này nói lớn không lớn, nhưng tuyệt đối không thể nói là nhỏ được, cũng mất vài phần sức thuyết phục người thợ nổi tiếng chế tác riêng mới có thể lấy đúng thời hạn.
Chỉ là, tìm mãi sao vẫn không thấy?
Tin cau mày, nghĩ lại một chút, không lẽ chiều nay cậu xem qua, lại để quên bên ngoài sao?
Không có lý nào. Cậu còn vừa định tắm xong liền kêu người tới bọc gói lại kỹ càng, lại cũng khá cẩn thận mà đặt riêng vào một góc tủ kia mà?.
Tin lắc đầu,
Thôi được, để ra ngoài phòng khách tìm thử.
Đương nhiên là tìm thấy,
Vậy nhưng thứ tìm thấy được là một chiếc túi xách quai ra quai, nơ ra nơ, phân xác thành từng mảnh!
Tin chết lặng sửng sốt nhìn Can loay hoay đưa từng nhát kéo tới, cắt, cắt, và cắt.
Can ngồi giữa đống túi nilon bừa bộn, vừa thấy Tin liền ngẩng đầu lên, oán trách:
- Tin, cái túi này làm bằng nilon kiểu gì vậy?
- Dai gần chết, này xem đi, tôi cắt sưng cả tay rồi mới cắt được!
- ???!!!!!!!
Tin cảm giác như trong cổ một búng máu sắp phun, một lúc mới thở nổi, rít giọng:
- Can!!!!!!!!!!!!!
- Cậu đang làm cái gì?!
Can, khó hiểu, nhăn mặt:
- Tôi có kể với cậu rồi mà?!, thì làm quần áo cát oắt ( catwalk) đó!
Tin bước tới, cầm từng mảnh chiếc túi đã bị cắt ra, một lần nữa xác nhận xong thì quả thực có cảm xúc muốn bùng nổ:
- Tại sao cậu lại cắt nó?
Can đã không hiểu lại càng bực mình:
- Lúc cậu tắm tôi đang vá thiếu hai mảnh, hỏi cậu còn cái túi nào bỏ đi không, cậu chả bảo tự kiếm đấy còn gì?!
Tin hít một hơi lại một hơi,
Xác thực mình vẫn chưa tức tới chết thì ngược lại hỏi:
- Can,
- Hử?
Can vẫn điềm nhiên vá víu chằng chịt,
Tin cầm trên tay mảnh vá, cố gắng kìm giọng:
- Cậu biết cái túi nilon này bao nhiêu tiền không?
- Bao nhiêu? Mấy bath?
- Cậu nghĩ là bao nhiêu?
Can dừng tay, hơi ngẩng lên, ra chiều suy nghĩ:
- Ừm, xem nào, xấu như thế này, đựng đồ ăn cũng không được, đúng là đồ bỏ đi mà!.
- ????!!!!!!
- Ai mà bỏ tiền ra mua thì đúng là đầu óc có vấn đề!
- ....!!????!!!!
- Sao cậu lại nhìn tôi ghê vậy?
- Can!. Cậu chết chắc!
- Á!!!!
=====
Trong phòng ngủ,
Can không hiểu Tin bị cái gì gì nữa, chỉ là cái túi nilon thôi mà!!
Vậy mà tự dưng lôi cậu vào đây, dở chứng cuồng dâm vật cậu ra ăn sạch mấy lần!
Hức hức!
Còn nói cái gì mà hàng trăm ngàn bath!
Còn nói cái gì mà bắt cậu một ngày hôn hôn ôm ôm trừ nợ!
Can không phục!!!!
Nhất định không phục!
Cho tới một lúc sau, đôi mắt đỏ rực của Tin thay vì tức giận lại đầy nhu hòa mà nhéo lên cái mông mềm của Can một cái:
- Nói! Lần sau còn dám nữa không?!
Can xụi lơ trong lòng Tin, một lúc mới oan ức, sụt sịt:
- Tôi ghét cậu.
- Chỉ vì một cái túi nilon mà.. hức hức.. đau mông quá!
Tin mỉm cười, nhìn mái tóc rúc trong lồng ngực mình.
Hừm, thực ra thì cũng không hẳn là vì cái túi nilon.
Chỉ đơn giản là...thích ăn
Lay lay khuôn mặt ửng đỏ của Can:
- Làm thêm một lần nữa?
- Hửm?
Can ngóc đầu dậy, nghĩ nghĩ thương lượng:
- Một lần nữa thôi đấy!
- Một lần nữa là hết nợ đấy!
- Cái túi chết tiệt!. Ai mà biết nó mắc cỡ đó!!!!
=========
Từ ngày biết Kla là một chú sói nhỏ gian manh giảo hoạt,
Techno ban đầu cũng có buồn và hụt hẫng, nhưng sâu tận trong tim, lại nghĩ tới thái độ chân thành của Kla, tới những điều tốt đẹp khi cả hai cùng bên nhau, những nhịp sóng vỗ trên bờ biển. Techno vẫn không thể nào phủ nhận được rằng, anh yêu Kla hơn tất cả những gì xấu xa kia gộp lại, thậm chí nghĩ tới những gì Kla làm đều là vì mình, muốn ở bên mình, chú thỏ nhỏ Techno không khỏi có phần vui vẻ.
Trên đời dễ có mấy ai, mọi thứ đều vì ta, dẫu rằng cách thức là khác biệt.
Ngay cả cái cách mà Kla đang nhíu chặt mày nhìn về chiếc kim khâu kia,
Techno mỉm cười mà nhìn ngắm nghiêng góc cằm đẹp váng vất kia.
Chú sói non tựa chừng như biết như không ánh mắt đang mê mẩn nhìn mình, chiếc kim lập tức đi chệch một đường, chọc lên đầu ngón tay dài:
- Á!
Techno giật mình ném cả chiếc túi nilon đang dở trên tay, bắt lấy ngón tay Kla đưa lên miệng, mút đi giọt máu nhỏ rồi thổi hai ba hơi đều nhẹ nhàng:
- Phù phù,
- Đau lắm không?
Kla nhìn một mảnh này, ngọt hết phần kim đâm, liền gian trá rút lại ngón tay vừa được Techno mút đi kia, chạm lên môi mình, hôn một cái.
- Chụt!
Techno ngượng đỏ tai, lùi ra xa một chút,
Kla còn muốn trêu chọc thêm, Nic ngứa mắt quá rồi liền không nói chẳng rằng ném cả đống bọc nilon xuống đất, dằn mạnh:
- Hai người có thôi ngay không thì bảo?
- Tôi cũng có mắt đó!.
- Buồn nôn chết đi được!
- ....!!!!
===========
Chuyện của cái ngày tập dượt,
Techno cũng bởi áy náy phần nào do bốc phải cái màn thời trang, thế nên chấp nhận một cái mẫu áo phức tạp nhất, dài luộm thuộm nhất, có thể nói là vừa đi vừa quét,
Còn Can đương nhiên, đâu cần che thì mới che, vá chằng vá đụp vào nhau. Xem cũng không khác gì bikini hai mảnh. Và cũng đương nhiên, Tin đời nào để cho Can mặc không như thế!, vậy là yêu cầu quần trong áo ngoài chặt chẽ rồi mới cho khoác lên mấy tấm áo váy lẫn lộn kia!
Nói chung đứa nào cũng muốn phản đối, vì nhìn thế chả ra sao. Nhưng cái bản mặt Tin Methanat nhíu nhíu đứng ngay trước cửa phòng vừa nãy á, tốt nhất Can nó muốn mặc đồ hiphop hay lá chuối gì thì cũng mặc!
Tốt nhất không nên dây vào!
Chỉ có mỗi Techno là không sợ liền kéo Can vào trong phòng thay đồ,
- Sao thế P"No?
- Để anh dứt cho mày cái đuôi váy vá thêm vào, chứ mặc thế..
- Á!!!!!
- AAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!
Techno còn chưa kịp nhâng cái đuôi váy nilon lượt thượt, Can mắt mũi mọc cho có lệ liền hai ba bước dẫm phải, khiến Techno bước hụt không được liền ngã thẳng cẳng, Can cũng theo đó mà đổ xoài ra đất.
Mẹ nó!
Nếu đã ngã thì thôi đi!
Mà ngã vào nhau thì cũng thôi đi!
Cơ mà..
Cơ mà...
Nguyên hàm răng của Can phập lên xương quai xanh của Techno!
Một thằng ôm ngực! Một thằng ôm môi!
- AAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!
- AAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!
Cả hai lóp ngóp bò dậy, Can mới thấy được rằng môi mình tợt máu rồi!
Mà căn bản là túi nilon trên vai của Techno mỏng quá! Trên xương quai xanh kia cũng ăn ngay một vòng răng, rớm máu luôn!
Can suýt khóc hu hu tới nơi rồi, cái môi.. bị sứt thật rồi, ai oán rên ầm ĩ:
- Ôi mẹ ơi!
- Đau quá!
- P" No sao xương anh cứng quá vậy?
Techno cũng thảm không kém, ngã suýt lệch mông còn chưa tính, lại ăn phát cạp thế này? Techno ai oán dựng người dậy, chạm chạm xuống:
- Định mệnh!
- Đau quá!
- Mắt mũi mày để đâu vậy?!
Can oan ức:
- Tại cái đuôi váy anh dài quá chứ?!. Che cái gì cần che thôi, mắc mớ gì may dài thế? Em tránh bên này lại tránh bên kia mà vẫn không được!
- ???!!!
Techno nhìn Can miệng một búng máu thì cũng không cãi nữa, đứng dậy mở tủ vứt cho cái khăn sạch:
- Chấm máu đi!.
Còn bản thân thì gỡ cái áo lượt thượt ra khỏi người, suýt xoa soi vết răng,
Vấn đề nếu thế thì chẳng có gì.
Đương nhiên, nếu bạn trai không phải là Tin với Kla thì đúng là chẳng có gì thật!
Thế nhưng đó lại là hai cái hũ dấm bự nếu không muốn nói là cả biển dấm sông dấm.
Suy nghĩ một chút, vá víu lại cái đuôi váy đã bị Can dẫm cho te tua, Techno liền dặn dò:
- Tin nó mà hỏi, nhớ nói mày cạp răng xuống đất, hoặc cạp vào đâu đó. Cấm nói cạp vào ngực anh nhé?
Can chấm chấm cái môi đã rách sưng vù:
- Ngu gì nói!
========
Cũng may, cả đội bóng đứa nào đứa nấy đều lo cho cái thân mình, nên cũng không ai để ý đến dáng đi có vẻ cà khiễng của Techno, còn trên ngực đương nhiên được che hoàn hảo.
Chỉ có Good thấy môi Can bị sứt ra mới chậm chậm lại gần hỏi han:
- Mày cắn vào môi à?
- Vừa nãy tao..
Mà khoan, Can nghĩ nghĩ, xong gật đầu:
- Ừ.
Good thương thương:
- Đấy!, tao đã bảo ăn chậm thôi mà mày không nghe?
- Xem.. ai cha. Rách to đấy!
Can ngậm một cục tức rõ to trong lòng.
Trên đời này, bắt phải kín miệng, đối với ai chứ đối với Can chính là cực hình không hơn không kém!
=========
Chiều tối,
Kla hôm qua đã ăn hụt Techno một phen, cũng do tên Nic chình ình trước mặt.
Hôm nay sớm đã tống tiễn nó đi cho ông anh họ, nên vô cùng ung dung mà chờ đón Techno từ cổng.
Techno hơi cà khiễng bước ra, cú ngã hôm nay quả thực vi diệu, thiếu chút mông đi đằng mông eo đi đằng eo cả rồi!.
Ai, yêu là yêu thế thôi, thương là thương thế thôi, chứ Techno cũng quá thừa hiểu bản tính chiếm hữu của Kla rồi. Nên nói dù cho hôm nay có là một cái tai nạn nho nhỏ, nhưng nguyên vết răng in hết lên xương quai xanh thế này, giải thích quả thực quá con mẹ nó khó!
Không lẽ thì nói, do lúc bọn anh thay đồ vá đồ cho nhau mà thằng Can nó gặm anh một miếng à?
Nếu thế không lẽ nay cả Bangkok đều chìm trong men chua!
Lắc lắc đầu,
Thế nên tốt hơn hết vẫn cứ chọn dấu nhẹm đi!
- Ơ?!
- K.. la?
Kla hai chân vắt chéo, lưng dựa vào thành xe như đã chờ được một lúc, mỉm cười:
- Em tới đón anh.
Techno hích hích mũi, rõ ràng hôm nay đã nhắn tin nói không cần tới đón cơ mà?.
Hơi run.
Ừm!
Hắng giọng hai cái. Phong độ đâu?. Mau lấy lại!
- Anh đói chưa?. Có muốn ăn gì không?
- Ờ.. anh.. ư.. cái đó?!
Kla một tay đỡ túi cho Techno, một tay mở cửa xe, nghe giọng nói đứt quãng lại,nhìn vào dáng đi cứng ngắc kia, khó hiểu nhăn mày một loáng lại mỉm cười như không có chuyện gì,
Xe đi một lúc, Techno mới thấy mình đúng là nghĩ nhiều,
Xem xem, Kla còn đang rất vui vẻ nói chuyện về buổi tổng duyệt sắp tới,
Techno không mấy mà bỏ đi chút căng thẳng, cười tươi rói:
- Anh ấy à?
- Ây! Bộ của anh đương nhiên cầu kỳ nhất, em nhớ không? Tua rua đủ cả?!
- Ha ha!
- Good á? Bộ cũng đẹp!
- Còn thằng Can?. Trời bỏ đi, anh còn suýt.. suýt..
- À.. à suýt. Suýt không có gì!
Techno cười cười, xua tay vung vẩy.
Kla vẫn cười, nhún vai một cái, cua vòng bánh xe.
========
Ăn tối xong, về tới nhà, lại thấy im lìm
Đáng lý giờ này thằng Nic phải ở nhà chứ nhỉ?
Kla bước từ sau, vòng tay qua lưng Techno đang đặt túi sách lên bàn:
- Nó qua chỗ P"Bum rồi.
Kla đưa môi lên nhẹ vành tai Techno, thổi gió:
- Tối nay..
Techno hơi nhột, chết mẹ.. phải làm sao giờ? Liền đẩy người Kla ra khỏi:
- Anh đi tắm!
Nói rồi vụt sang lấy quần áo, chui tọt vào nhà tắm.
Kla nhìn vòng tay trống rỗng, trong lòng không khỏi suy tính.
Rất là lạ.
Rất là lạ.
Techno, anh lại tính giở trò gì đây?
Đôi môi câu lên, chiếc răng nanh nho nhỏ lộ ra, có chút sắc.
Kla ngồi bên giường, chậm cởi hai nút cúc sơ mi.
======
Trong phòng tắm.
Chết mẹ rồi!
Chết mẹ rồi!
Techno nhìn vết cắn rớm máu trên ngực kia, xả nước kiểu gì cũng càng làm xót thêm, tấy lên, chứ chẳng bớt được.
Hay là nói thật?
Hay là nói.. nói.. bị mèo cắn?
Hay là...!!
========
Techno kéo một cái áo cao sát cổ ngay giữa mùa hè nóng nực, ngồi mon men lên giường, tay đưa lên đầu gãi gãi nhìn Kla:
- Kla.. anh.. hôm nay không được.
Kla buông điện thoại xuống, nhìn Techno:
- Sao vậy?
- Anh...Anh... anh bị tiêu chảy!
- ....!!!
Không tới nửa phút,
Chiếc áo trên người Techno đã trượt vòng qua khỏi cổ, cả người đều bị ghim chặt xuống giường.
Kla soi lên vết cắn, ánh mắt sâu không thấy đáy kia khiến Techno không rét mà run,
Kla nhíu mắt một cái, cắn chặt răng:
- Quả nhiên!
Techno hết hồn, lắp bắp:
- Sao.. sao.. em biết?
Kla hừ ra một tiếng:
- Suốt dọc đường đi anh luôn đưa tay kéo cổ áo, đi tắm còn khóa cửa hai ba lần, lại còn đến mức này?
- Hửm?
- Nói dối bị tiêu chảy?!
Trời ạ, đã sớm biết Kla thông minh nhưng cũng đừng thông minh quá có được không?, còn đang lắp bắp chưa biết nói ra làm sao, Kla lại siết thêm lực trên tay, đôi mắt hằn lên sự tức giận, không hề có chút e dè khoan nhượng:
- Techno, nói cho em biết là đứa nào làm?
- ......!!!
- Kẻ nào dám ức hiếp anh?
Đã biết sẵn Techno là của KengKla này, vậy mà vẫn dám " ra tay". Đúng là không muốn sống!
Nhìn ánh mắt, cử chỉ, từng lời kia.
Techno không biết mình nên vui sướng hay đau lòng.
Kla yêu anh, anh biết, thế nhưng.. từng đốm lửa bỏng rát kia quả thực khó chịu lắm,
- Anh không nói?!
Kla thoáng phút chốc buông tay, vết gặm cắn kia thật sâu, đau nhức đến nỗi nghẹn thở. Nhớ về cái ngày Techno bị bắt đi kia, trong lòng khó chịu biết bao nhiêu?
Là tên nào dám động tới Techno của cậu?
Còn điên cuồng mà bỏ lại một vòng răng ngay xương quai xanh đẹp đẽ ấy?
Kla đứng dậy rồi, với lấy chiếc áo khoác rồi, đôi mắt.. cũng đỏ rồi.
- Anh nghỉ trước đi. Em sẽ tìm ra nó!
- Nhất định phải cho nó biết, người của KengKla này không phải muốn đụng đều có thể đụng!
Techno nghe tới đây mới hoảng hồn bật dậy, với lấy đôi bàn tay đã siết chặt của Kla, luống cuống!
Biết thế này thì ngay từ đầu nói đại cho rồi!
Ăn chút dấm vẫn còn đỡ hơn!
- Là... là thằng Can!
- ???!!!
Kla dừng sững, bất chợt tưởng mình nghe nhầm.
Techno ai oán kéo tay Kla lại, đặt chiếc áo khoác từ tay Kla sang bên cạnh:
- Để anh nói! Anh nói hết!
- Em bình tĩnh lại chút!
- Chuyện là.. như thế này.. thế này.. nó làm mất hết cả hình tượng đi, nhìn cái áo nó mặc cứ phất pha phất phơ, thế nên anh định cắt cái đuôi này, thế này.. rồi sau đó.. nó dẫm.. rồi.. nó bị sứt môi..
- Nhưng anh sợ em như hồi nãy đó!
- Trời ạ! Anh thề tất cả chỉ có như thế!
Kla vừa nghe, vừa nhìn lại dấu răng trên khuôn ngực trần của Techno. Bỗng thở ra một hơi dài, ôm chầm lấy.
- P"No.
- [email protected]@@@ Em sao vậy?
Im lặng một lát, mới đục giọng trả lời.
- Đừng nói dối em. Em rất sợ. Nếu một ngày có kẻ nào đó cướp anh đi. Giống như lần trước..
Techno lại thấy mình tội lỗi chất chồng. Thở hắt ra một cái, đưa tay lên vỗ nhẹ lưng người trong lòng, phút chốc quên sạch sẽ mình đang ôm không phải một chú mèo Anh thuần chủng, mà chính là một con sói với hai cái răng nanh!
Y như rằng, câu một câu hai câu ba, trên người Techno lập tức không còn một manh vải vá víu,
Techno cũng vì cảm động một lời lo lắng của Kla mà đương nhiên ngọt ngào hơn bảy phần, ma mị hơn bảy phần.
- Ưm.. sau này sẽ không nói dối em. Kla.
- Em rất lo, anh biết không?
- Biết.. anh hứa..
Đôi môi giao nhau, nụ hôn trượt dài mơn trớn, nóng bỏng xuyên xuống từng đường cổ mảnh, trượt xuống núm vú nhỏ đẹp đẽ, ngậm lấy,
Techno cong người ưỡn về phía sau, cả tấm lưng đều như nằm trọn trên đôi cần tay bàn tay của Kla, hưởng thụ đôi môi đỏ kia liên tục liếm xuống hai hạt đậu nhỏ, hút lấy, sưng lên một mảnh đẫy đà, Kla liếm dọc đôi môi chút nước bọt, thỏa mãn rời khỏi bờ ngực trắng tấy ấy,
Nhằm bên cạnh phía xương quai xanh lành lặn bên kia, hạ một ngụm
A...
Techno lập tức vì đau mà nhăn mặt, cong người trở lại,
- Kla.. sao..
- P"No!
- Anh chỉ có thể là của em!
Hơi thở theo chiếc lưỡi nóng bỏng lập tức liếm lên vết cắn, khiến Techno thêm một lần đê mê mà thả lỏng, mặc bàn tay Kla ranh mãnh đã từ khi nào tiến tới nơi hậu huyệt thăm dò đưa vào một hai ngón.
Techno vừa muốn nhâng người thoát khỏi mấy đốt tay dài, lại bị mạnh mẽ ấn xuống, rên bật khỏi cổ họng
- A...
- Kla.. nhẹ..
Kla vẫn để nguyên hai ngón tay như thế mà đặt cả thân người Techno xuống dưới giường,nhấc đôi chân dài đặt lên vai mình, đôi ngón tay đẹp mê ly lần sờ trong hậu huyệt kia, tìm tới điểm chết người mà cố ý ấn lên,
- A!
Cả người Techno run bật, cậu em nhỏ đã đứng thẳng lập tức phun một chút dịch trong suốt,
Kla cúi đầu, ôn nhu hôn xuống, mút đi
Techno như tưởng chết nửa người..
Kla khẩu giao cho cậu!
Một tay dò tìm, khuôn miệng ngọt ngào mút lấy chóp đỉnh, đi theo từng viền mũ nấm mà khẩy nhẹ.
Techno phía dưới huyệt kia chẳng mấy chốc mà ướt đầm, nhớp nháp theo kem bôi trơn chảy ra, liền lúc đón nhận được sự nóng bỏng của cậu nhỏ Kla đâm vào.
- A...
- Ưm..
- Em.. vào.
Kla thúc đến vài nhịp, lại ngưng động.
Techno thiếu hụt quá rồi, tưởng như chỉ còn vài cái sáp nữa là sẽ bắn ra mất. Vậy nhưng Kla lại muốn trêu chọc cái gì?
- Kla..?
- Kla...?
- AA!!!!!!!
Kla ngưng lại một nhịp đó, điều chỉnh cho đôi chân của Techno không còn là bắt lên eo mình nữa mà gần như gác thẳng lên vai cậu,
Tư thế này khiến hông Techno gần như bị nhấc khỏi giường, cả bờ hông chỉ có thể dựa vào sức nắm đỡ của Kla mà thôi,
- Ha..
- Ưm...
- Kla.... Sâu quá...
- Không.. không chịu nổi...
Kla cười gian trá, một nhịp lại một nhịp đều lút cán. Cậu em nhỏ của Techno bị chưng hửng, dỗi hờn mà nhỏ dịch...
Techno cào loạn trên giường, cảm giác như sắp bị đâm thủng tới nơi, trên miệng vừa rên rỉ vừa muốn xin tha!
- Kla!
- Mau dừng lại!
- Không.. không chịu nổi..
Kla vuốt mồ hôi trên mặt:
- Từ sau.. tránh xa tên Can đó ra một chút!
- ....!
- P"No, anh có nghe không?!
- Nghe...
- Hự.
- Nghe!
- Đều nghe theo em!
Sâu quá.. Techno còn nghĩ không phải thứ ấy sắp chọc đến dạ dày rồi không?
Trời ạ.... Muốn.. bắn nước tiểu.. được không?
Sắp.. không thể chịu nổi.
Bụng.. khó chịu.. muốn.. vỡ..
Tay Techno đã vò tới ga giường cũng thành một nhúm.
Cuối cùng Kla cũng vừa lúc quan sát nét mặt người mà ngưng trêu chọc, hạ chân Techno xuống dưới eo mình, áp sát môi lên môi Techno. Vừa hôn vừa cắn, nhằm nơi nhạy cảm kia, đâm xuống vài chục nhát.
- AAAA
- Chết mất..
- Kla...
- Mạnh.. một chút nữa...
Kla tiếng cười trộn lẫn hơi thở, cùng với Techno, cả hai... xuất tràn ra...
Dâm dịch trộn lẫn mồ hôi, trải đầy một vạt giường.
Techno một lúc mới nhíu mày:
- Kla?.Em lại không đeo bao?
Kla hôn lên vành tai Techno, vuốt ve gương mặt:
- Cần gì đeo?. Lát lại phải tháo.
- Hả?
- Bây giờ, Play bồn tắm.
Techno còn chưa kịp phản đối, đã bị Kla cả người ôm gọn, dứt khoát phòng tắm thẳng tiến!
Lòng tự mắng thằng Can 100 lần!
Không phải vì vết cắn của nhà mi, ta cần gì nửa sướng nửa khổ thế này!
Hẳn nhiên đêm nay kiểu gì chả nằm sấp mà ngủ!
Nói thế rồi, nhưng đôi môi nào khi được vành môi Kla buông tới, lại nở một nụ cười ngọt ngào, đón đầu lưỡi kia vào khuấy đảo.
=============
Còn Tin, Tin không hiểu vì cái gì mà Can tự nhiên lại thích đeo khẩu trang cả ngày?, nhất chết đi tắm cũng không bỏ.
Được lắm!
Quơ chiếc đùi gà nướng mật ong trước mặt Can, Tin nhởn nhơ đưa lên mũi, ngửi:
- Thơm quá.
Can bụng đói kêu tới mức rột rột!
Kệ bà nó đi! Sứt môi lồi rốn gì tính sau!
Một đường bỏ khẩu trang, ngoạm tới.. không trung!
Bởi vì tay Tin đã vì sửng sốt mà đánh rơi cả cái đùi gà:
- Can!
- Môi cậu làm sao thế kia?
- Ai???
- Kẻ nào???
- Là kẻ nào????!!!!!
===============//=============
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất