Chương 3: Chương 13
Mùi gà quay thơm nức khiến người ta thèm nhỏ dãi xộc thẳng vào mũi, Vương Cẩm Tài hoài nghi mình đang nằm mơ, nhưng cái bụng đói kêu vang của y vọng ra tiếng ục ục đã nhắc y đây là hiện thực.
Gà quay không mất tiền mua đang ở ngay trước mắt.
Vương Cẩm Tài nhìn không chớp mắt con gà vàng óng rực rỡ thơm ngào ngạt, nước miếng đã sắp tràn ra.
"...... Đây là gà của ngươi sao?" Vương Cẩm Tài nuốt nước miếng ừng ực, "Đem cho ta ăn à?"
"Khụ khụ," Ánh mắt bất chợt liếc thấy hầu kết nhấp nhô của người trước mặt, Tô Thảo Nhi ra vẻ đứng đắn hắng giọng một cái, "Đúng vậy, ai bảo tên ăn mày ta đây lương thiện giàu lòng nhân ái làm chi, muốn bố thí cho ngươi mấy miếng gà ăn."
Vừa dứt lời, gà quay trên tay hắn liền bị Vương Cẩm Tài cướp đi ngoạm một miếng to.
Lần trước ăn thịt Tô Thảo Nhi đã được chứng kiến tướng ăn như sói đói của Vương Cẩm Tài nên lần này chuẩn bị sẵn tâm lý, đương nhiên sẽ không giật mình nữa. Nào ngờ chỉ chốc lát sau tình thế liền đột biến.
Người ăn nho không nhả vỏ có đầy ra, nhưng ăn gà không nhả xương thì thế gian có được mấy người?! Tô Thảo Nhi kinh hãi nhìn cái miệng Vương Cẩm Tài chỉ có vào chứ không có ra, không khỏi tò mò hỏi, "Chẳng lẽ ngươi biết Hóa Cốt Miên Chưởng?!"
"......" Sắc mặt Vương Cẩm Tài đột nhiên xanh xám.
Thấy Vương Cẩm Tài biến sắc, Tô Thảo Nhi cũng nghiêm mặt hỏi, "Chắc ngươi không phải là võ lâm nhân sĩ ẩn cư trên núi đấy chứ?"
"......" Vương Cẩm Tài vẫn không rên một tiếng, chỉ có sắc mặt càng khó coi hơn.
Tô Thảo Nhi ngờ vực nhìn y, thời gian dần qua, cả khuôn mặt Vương Cẩm Tài đều tím tái.
"...... Đệt!" Tô Thảo Nhi vỗ một chưởng lên lưng Vương Cẩm Tài, chưởng này có chứa nội lực nên làm mấy khúc xương gà trong cổ họng Vương Cẩm Tài đều văng ra ngoài.
"Hụ khụ khụ khụ khụ......" Vương Cẩm Tài ho một lúc lâu mới thở nổi, cảm kích nói với Tô Thảo Nhi, "Tạ ơn tạ ơn, ta vừa bị hóc xương gà, may mà có ngươi! Lần cuối cùng ta ăn gà là khi còn bé nên quên nhả xương luôn rồi."
"...... Không có gì, không cần tạ ơn."
Lúc nãy còn tưởng gia hỏa này là cao nhân thâm tàng bất lộ, mình đúng là quá ngu đi, khuôn mặt Tô Thảo Nhi giật giật quay sang chỗ khác, "Ba đời Tô gia của ta đều đi ăn xin nhưng ông tội ta còn chưa đáng thương bằng ngươi đâu!"
"Vậy sao?" Vương Cẩm Tài mừng rỡ, "Vậy sau này ngươi không tới nhà ta ăn chực nữa đúng không?"
Tô Thảo Nhi nhoẻn miệng cười, "Ta đi xin cơm đến cho ngươi ăn được không?"
"Được được được!" Vương Cẩm Tài mừng như điên đáp liền ba tiếng. Được người nuôi đương nhiên tốt hơn ngàn vạn lần so với nuôi người! Vừa nghĩ sau này chỉ cần tốn hai phần ăn thì trong lòng Vương Cẩm Tài đã vui như nở hoa, không ngờ tên ăn xin này lại tốt tính thế!
"Được cái gì mà được." Khóe miệng cong cong của Tô Thảo Nhi lập tức hạ xuống, lạnh mặt nói, "Ta đùa thôi, làm gì có cửa."
"Ngươi gạt ta?!" Vương Cẩm Tài phẫn nộ, "Ngươi đã cho ta gà ăn thì sao không thể làm người tốt đến cùng tiễn Phật đến Tây Thiên luôn hả?!"
"Ai nói gà này của ta," Tô Thảo Nhi lại cười, "Ta đến trại gà nhà ngươi bắt đấy, chỉ giúp ngươi nướng chín lên thôi."
"Ọe ~~~~~~~~" Vương Cẩm Tài khóc ròng móc họng mình.
"Nén bi thương," Tô Thảo Nhi vỗ lưng cho y, "Ngươi có phun ra thì gà cũng không sống lại được đâu."
"Ngươi!" Vương Cẩm Tài bi phẫn khó nén, "Ngươi bắt gà trống hay gà mái?!"
"Trời tối quá không thấy rõ, chắc gà mái." Tô Thảo Nhi thấy trong tay Vương Cẩm Tài còn cầm đùi gà chưa ăn hết thì muốn lấy ăn, nhưng Vương Cẩm Tài quyết không cho hắn.
"Cái gì?!" Vương Cẩm Tài run rẩy chỉ vào Tô Thảo Nhi, đương nhiên nếu trong tay y không còn nắm chặt nửa cái đùi gà thì sẽ có khí thế hơn nhiều.
"Ngươi có biết một con gà mái đẻ bao nhiêu trứng không hả?! Ngươi có biết đám trứng kia có thể biến thành bao nhiêu con gà không hả?!" Vương Cẩm Tài cảm thấy trái tim đang chảy máu ròng ròng, "Ngươi cho ta ăn không phải một con gà mà là ngàn ngàn vạn vạn con gà đấy!"
Vương Cẩm Tài như thấy được ngàn ngàn vạn vạn con gà hóa thành một đống tiền bay qua lượn lại trước mắt mình, y đang muốn nhào tới thì đột nhiên bị một tên ăn mày cướp đi.
"Ta phải lên nha môn tố cáo ngươi!" Vương Cẩm Tài quát lớn một tiếng, hai mắt bốc lửa hừng hực.
Tô Thảo Nhi nhảy lui ra sau một bước, "Có lầm không vậy? Ta đem gà cứu ngươi một mạng mà ngươi còn muốn tố cáo ta?"
"Ta thà chết đói còn hơn, ngươi mau trả gà lại cho ta đi!" Vương Cẩm Tài ngồi xổm xuống đất nhặt xương gà vừa bị Tô Thảo Nhi đánh văng ra, "Hừ! Đây đều là bằng chứng trước công đường, mất công ngươi bảo ta nói mà không có bằng chứng!"
"Gà bị ngươi ăn vào cả rồi, ta làm sao trả lại ngươi được?"
"Ai bảo ngươi đem cho ta ăn, phi, ta mới không thèm ăn đâu! Không trả ta sẽ báo quan!"
"Ồ, vậy ngươi báo đi," Tô Thảo Nhi ra vẻ vô lại, "Dù sao ta cũng muốn ăn cơm tù lâu rồi, nhưng đừng quên phí kiện tụng đều do ngươi trả đấy nhé."
Một lượng ba bạc! Vấn đề này lại hiện ra trước mặt Vương Cẩm Tài, ông trời ơi! Quá bất công rồi! Cái này bảo người ta làm sao giải oan đây!!
Tháng Sáu tuyết bay tháng Bảy sương xuống, Vương Cẩm Tài oan sâu như biển rốt cuộc tức giận ngất xỉu.
Thấy người choáng váng, Tô Thảo Nhi đành phải đỡ y lần nữa rồi hét vọng vào cổng: "Nha hoàn! Lão gia nhà các ngươi tức xỉu rồi!"
"Hơn nửa đêm còn ồn ào gì thế......" Nha hoàn giụi đôi mắt nhập nhèm chạy ra, "Ai da không sao đâu, bình thường y bắt gặp ta và Vương bá ăn thịt cũng thường xuyên tức xỉu mà, cứ đem vào đi."
"À...... Vậy được rồi." Tô Thảo Nhi bế ngang Vương Cẩm Tài lên đưa về phòng, chậc chậc, đúng là còn nhẹ hơn cả cô nương nữa.
"Ngươi bị mù sao biết đường hay vậy?" Nha hoàn ngạc nhiên hỏi.
"Tâm nhãn tâm nhãn." Tô Thảo Nhi cười đáp.
"A!!" Nha hoàn hét lên một tiếng rồi đưa tay che ngực, "Vậy ngươi còn thấy gì nữa?!"
"Ta không nhìn xuyên qua nội y được đâu, ngươi yên tâm đi." Khóe miệng Tô Thảo Nhi méo xệch, thầm nghĩ huống chi ngươi tư sắc bình thường, còn không đẹp bằng lão gia nhà ngươi đâu.
Sau khi ném Vương Cẩm Tài bất tỉnh lên giường đệm, Tô Thảo Nhi mới phát hiện tay trái của y vẫn nắm chặt nửa cái đùi gà, còn tay phải thì nắm chặt mấy khúc xương gà. Tô Thảo Nhi hết cách đành phải dùng sức gỡ ra, không ngờ làm thế nào cũng thất bại.
Ý chí thật kinh người, quả là kỳ tài võ học!
Người này đúng là càng nhìn càng thú vị, Tô Thảo Nhi vuốt cằm bật cười, dùng hết nội lực mới gỡ ra được.
Xương thì ném đi còn đùi gà không thể lãng phí. Gặm tiếp nửa cái đùi gà Vương Cẩm Tài ăn thừa, Tô Thảo Nhi cười khẽ một tiếng. Mùi vị thật không tệ chút nào.
Gà quay không mất tiền mua đang ở ngay trước mắt.
Vương Cẩm Tài nhìn không chớp mắt con gà vàng óng rực rỡ thơm ngào ngạt, nước miếng đã sắp tràn ra.
"...... Đây là gà của ngươi sao?" Vương Cẩm Tài nuốt nước miếng ừng ực, "Đem cho ta ăn à?"
"Khụ khụ," Ánh mắt bất chợt liếc thấy hầu kết nhấp nhô của người trước mặt, Tô Thảo Nhi ra vẻ đứng đắn hắng giọng một cái, "Đúng vậy, ai bảo tên ăn mày ta đây lương thiện giàu lòng nhân ái làm chi, muốn bố thí cho ngươi mấy miếng gà ăn."
Vừa dứt lời, gà quay trên tay hắn liền bị Vương Cẩm Tài cướp đi ngoạm một miếng to.
Lần trước ăn thịt Tô Thảo Nhi đã được chứng kiến tướng ăn như sói đói của Vương Cẩm Tài nên lần này chuẩn bị sẵn tâm lý, đương nhiên sẽ không giật mình nữa. Nào ngờ chỉ chốc lát sau tình thế liền đột biến.
Người ăn nho không nhả vỏ có đầy ra, nhưng ăn gà không nhả xương thì thế gian có được mấy người?! Tô Thảo Nhi kinh hãi nhìn cái miệng Vương Cẩm Tài chỉ có vào chứ không có ra, không khỏi tò mò hỏi, "Chẳng lẽ ngươi biết Hóa Cốt Miên Chưởng?!"
"......" Sắc mặt Vương Cẩm Tài đột nhiên xanh xám.
Thấy Vương Cẩm Tài biến sắc, Tô Thảo Nhi cũng nghiêm mặt hỏi, "Chắc ngươi không phải là võ lâm nhân sĩ ẩn cư trên núi đấy chứ?"
"......" Vương Cẩm Tài vẫn không rên một tiếng, chỉ có sắc mặt càng khó coi hơn.
Tô Thảo Nhi ngờ vực nhìn y, thời gian dần qua, cả khuôn mặt Vương Cẩm Tài đều tím tái.
"...... Đệt!" Tô Thảo Nhi vỗ một chưởng lên lưng Vương Cẩm Tài, chưởng này có chứa nội lực nên làm mấy khúc xương gà trong cổ họng Vương Cẩm Tài đều văng ra ngoài.
"Hụ khụ khụ khụ khụ......" Vương Cẩm Tài ho một lúc lâu mới thở nổi, cảm kích nói với Tô Thảo Nhi, "Tạ ơn tạ ơn, ta vừa bị hóc xương gà, may mà có ngươi! Lần cuối cùng ta ăn gà là khi còn bé nên quên nhả xương luôn rồi."
"...... Không có gì, không cần tạ ơn."
Lúc nãy còn tưởng gia hỏa này là cao nhân thâm tàng bất lộ, mình đúng là quá ngu đi, khuôn mặt Tô Thảo Nhi giật giật quay sang chỗ khác, "Ba đời Tô gia của ta đều đi ăn xin nhưng ông tội ta còn chưa đáng thương bằng ngươi đâu!"
"Vậy sao?" Vương Cẩm Tài mừng rỡ, "Vậy sau này ngươi không tới nhà ta ăn chực nữa đúng không?"
Tô Thảo Nhi nhoẻn miệng cười, "Ta đi xin cơm đến cho ngươi ăn được không?"
"Được được được!" Vương Cẩm Tài mừng như điên đáp liền ba tiếng. Được người nuôi đương nhiên tốt hơn ngàn vạn lần so với nuôi người! Vừa nghĩ sau này chỉ cần tốn hai phần ăn thì trong lòng Vương Cẩm Tài đã vui như nở hoa, không ngờ tên ăn xin này lại tốt tính thế!
"Được cái gì mà được." Khóe miệng cong cong của Tô Thảo Nhi lập tức hạ xuống, lạnh mặt nói, "Ta đùa thôi, làm gì có cửa."
"Ngươi gạt ta?!" Vương Cẩm Tài phẫn nộ, "Ngươi đã cho ta gà ăn thì sao không thể làm người tốt đến cùng tiễn Phật đến Tây Thiên luôn hả?!"
"Ai nói gà này của ta," Tô Thảo Nhi lại cười, "Ta đến trại gà nhà ngươi bắt đấy, chỉ giúp ngươi nướng chín lên thôi."
"Ọe ~~~~~~~~" Vương Cẩm Tài khóc ròng móc họng mình.
"Nén bi thương," Tô Thảo Nhi vỗ lưng cho y, "Ngươi có phun ra thì gà cũng không sống lại được đâu."
"Ngươi!" Vương Cẩm Tài bi phẫn khó nén, "Ngươi bắt gà trống hay gà mái?!"
"Trời tối quá không thấy rõ, chắc gà mái." Tô Thảo Nhi thấy trong tay Vương Cẩm Tài còn cầm đùi gà chưa ăn hết thì muốn lấy ăn, nhưng Vương Cẩm Tài quyết không cho hắn.
"Cái gì?!" Vương Cẩm Tài run rẩy chỉ vào Tô Thảo Nhi, đương nhiên nếu trong tay y không còn nắm chặt nửa cái đùi gà thì sẽ có khí thế hơn nhiều.
"Ngươi có biết một con gà mái đẻ bao nhiêu trứng không hả?! Ngươi có biết đám trứng kia có thể biến thành bao nhiêu con gà không hả?!" Vương Cẩm Tài cảm thấy trái tim đang chảy máu ròng ròng, "Ngươi cho ta ăn không phải một con gà mà là ngàn ngàn vạn vạn con gà đấy!"
Vương Cẩm Tài như thấy được ngàn ngàn vạn vạn con gà hóa thành một đống tiền bay qua lượn lại trước mắt mình, y đang muốn nhào tới thì đột nhiên bị một tên ăn mày cướp đi.
"Ta phải lên nha môn tố cáo ngươi!" Vương Cẩm Tài quát lớn một tiếng, hai mắt bốc lửa hừng hực.
Tô Thảo Nhi nhảy lui ra sau một bước, "Có lầm không vậy? Ta đem gà cứu ngươi một mạng mà ngươi còn muốn tố cáo ta?"
"Ta thà chết đói còn hơn, ngươi mau trả gà lại cho ta đi!" Vương Cẩm Tài ngồi xổm xuống đất nhặt xương gà vừa bị Tô Thảo Nhi đánh văng ra, "Hừ! Đây đều là bằng chứng trước công đường, mất công ngươi bảo ta nói mà không có bằng chứng!"
"Gà bị ngươi ăn vào cả rồi, ta làm sao trả lại ngươi được?"
"Ai bảo ngươi đem cho ta ăn, phi, ta mới không thèm ăn đâu! Không trả ta sẽ báo quan!"
"Ồ, vậy ngươi báo đi," Tô Thảo Nhi ra vẻ vô lại, "Dù sao ta cũng muốn ăn cơm tù lâu rồi, nhưng đừng quên phí kiện tụng đều do ngươi trả đấy nhé."
Một lượng ba bạc! Vấn đề này lại hiện ra trước mặt Vương Cẩm Tài, ông trời ơi! Quá bất công rồi! Cái này bảo người ta làm sao giải oan đây!!
Tháng Sáu tuyết bay tháng Bảy sương xuống, Vương Cẩm Tài oan sâu như biển rốt cuộc tức giận ngất xỉu.
Thấy người choáng váng, Tô Thảo Nhi đành phải đỡ y lần nữa rồi hét vọng vào cổng: "Nha hoàn! Lão gia nhà các ngươi tức xỉu rồi!"
"Hơn nửa đêm còn ồn ào gì thế......" Nha hoàn giụi đôi mắt nhập nhèm chạy ra, "Ai da không sao đâu, bình thường y bắt gặp ta và Vương bá ăn thịt cũng thường xuyên tức xỉu mà, cứ đem vào đi."
"À...... Vậy được rồi." Tô Thảo Nhi bế ngang Vương Cẩm Tài lên đưa về phòng, chậc chậc, đúng là còn nhẹ hơn cả cô nương nữa.
"Ngươi bị mù sao biết đường hay vậy?" Nha hoàn ngạc nhiên hỏi.
"Tâm nhãn tâm nhãn." Tô Thảo Nhi cười đáp.
"A!!" Nha hoàn hét lên một tiếng rồi đưa tay che ngực, "Vậy ngươi còn thấy gì nữa?!"
"Ta không nhìn xuyên qua nội y được đâu, ngươi yên tâm đi." Khóe miệng Tô Thảo Nhi méo xệch, thầm nghĩ huống chi ngươi tư sắc bình thường, còn không đẹp bằng lão gia nhà ngươi đâu.
Sau khi ném Vương Cẩm Tài bất tỉnh lên giường đệm, Tô Thảo Nhi mới phát hiện tay trái của y vẫn nắm chặt nửa cái đùi gà, còn tay phải thì nắm chặt mấy khúc xương gà. Tô Thảo Nhi hết cách đành phải dùng sức gỡ ra, không ngờ làm thế nào cũng thất bại.
Ý chí thật kinh người, quả là kỳ tài võ học!
Người này đúng là càng nhìn càng thú vị, Tô Thảo Nhi vuốt cằm bật cười, dùng hết nội lực mới gỡ ra được.
Xương thì ném đi còn đùi gà không thể lãng phí. Gặm tiếp nửa cái đùi gà Vương Cẩm Tài ăn thừa, Tô Thảo Nhi cười khẽ một tiếng. Mùi vị thật không tệ chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất