Chương 13: Thổ lộ
Chu Trạm cầm điện thoại trên tay, mơ hồ cảm thấy hình như nó nhẹ hơn, nhưng y đang chột dạ vả lại không nghĩ là Đỗ Kiêu sẽ hố người khác nên không hề để ý đến điểm khác biệt nhỏ nhoi ấy.
Nhưng điện thoại hết pin rồi, nếu mình không xem nữa thì Đỗ Kiêu cũng không biết được.
Chu tiểu thiếu gia nhanh chóng tự an ủi, điều chỉnh tốt tâm trạng, yên tâm giao nộp lại điện thoại cho Đỗ Kiêu.
Không có điện thoại để chơi, đoạn đường tiếp theo cực kỳ nhàm chán, Chu Trạm cướp được kindle của Đỗ Kiêu lướt lướt, phát hiện toàn sách chuyên môn, miễn bàn đến tiểu thuyết và truyện tranh. Cuốn “Tâm linh chiêu hồn gà” bán chạy cũng không có, dù gì đấy là một trong số ít những quyển sách Gà thiếu gia đọc hiểu, quả thật phiền muộn không thôi.
Chu Trạm than thở: “Chẳng có gì hay cả!”
Đỗ Kiêu buồn bực: Chẳng nhẽ em còn trông cậy trong đây có sách cấm à?
Chu Trạm tiếp tục than: “TV treo trên xe làm vật trang trí à? Một bộ phim điện ảnh cũng không có!”
Đỗ Kiêu càng buồn bực hơn: Chẳng nhẽ em còn mong ở đây tàng trữ phim cấm à?
Chu Trạm thấy quá khó để trải qua khoảng thời gian này, nhích tới nhích lui không yên thân, cuối cùng chán nản dựa vào vai Đỗ Kiêu ngủ gật.
Chu tiểu thiếu gia lúc tỉnh và Chu tiểu thiếu gia lúc ngủ khác hẳn nhau, rất an tĩnh, rất ngoan ngoãn, rất…
Đỗ Kiêu cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn, lông mi dài mảnh, sống mũi thẳng tắp tinh xảo, đôi môi hồng nhuận mềm mại hơi hơi chu ra vì ngủ ngon… Không kiềm được vươn tay phác họa ngũ quan của y, ma xui quỷ khiến ấn nhẹ ngón cái lên môi y.
Tâm tình không tốt đều bị cái tựa trên vai nhẹ nhàng của Chu tiểu thiếu gia đánh bại, tim Đỗ Kiêu mềm nhũn thành một chiếc kẹo bông gòn, nóng lòng muốn ôm y vào trong ngực.
Chu Trạm dựa gần hắn cọ cọ tìm tư thế thoải mái, trong lúc cử động, chiếc áo len rộng rãi bị lệch sang một bên làm lộ ra xương quai xanh thanh tú và một bên bả vai mượt mà, cổ áo lỏng lẻo có thể nhìn thấy bờ ngực mỏng manh.
Là một người cuồng hẹn đánh nhau, Chu Trạm gầy theo kiểu khỏe mạnh, Đỗ Kiêu mỗi ngày giúp y tắm rửa rất rõ ràng điểm này.
Đỗ Kiêu rũ mắt, đôi đồng tử tối lại, hô hấp trầm hơn, trong đầu hiện lên hình ảnh Chu tiểu thiếu gia trần trụi bò lên trên người hắn cọ đến cọ đi.
Chu Trạm quá buồn ngủ, dứt khoát ngả đầu nằm lên ngực Đỗ Kiêu.
Đỗ Kiêu nhanh chóng nâng đầu y lên, chậm rãi đặt lên đùi mình điều chỉnh một tư thế thoải mái nhất cho y, sợ y bị cảm bèn lấy áo khoác đắp lên người y, sau đó cúi đầu ngắm nhìn y, trong lòng cân nhắc đến chuyện tỏ tình.
Loại chuyện này hắn đã cân nhắc vô số lần, đáng tiếc Chu Trạm gần gũi với hắn đã lâu, thân thiết đến mức tự nhiên khiến hắn không dám hành động, rất nhiều phương án thổ lộ đều bị bóp nát từ trong trứng nước. Nhưng lần này Chu Trạm lại không ngả bài theo lẽ thường, theo hắn về nhà, nửa đêm còn đánh lén, mãnh liệt câu dẫn hắn một phen, phá tan nhẫn nhịn bao lâu nay của hắn. Hắn cảm thấy chính mình không thể chờ tiếp được nữa.
Hôm nay trở về nhất định phải tỏ tình!
Đỗ Kiêu hạ quyết tâm, sắp xếp kế hoạch tương lai, thấy Chu Trạm vẫn ngủ ngon lành, tính sẽ báo cho đội bảo tiêu mình sắp về, vì vậy lấy điện thoại trong túi, lắp pin vào, khởi động máy, mở WeChat…
WeChat sao lại kỳ lạ thế này?
Đỗ Kiêu không có thời gian chú ý tiểu tiết, đảo mắt qua liền bị chữ “Gà” tràn ngập trên màn hình làm cho dấu hỏi đầy mặt.
“Như ý – Gà tường”? Đây là nhóm nào nhỉ?
Chu gà lớn là ai? Gà thứ ba là ai? Gà mười chín lại là ai?
Cái nhóm WeChat này quá hài hước, Đỗ Kiêu nghi hoặc một lúc, nhanh chóng nhận ra đây là tài khoản của Chu Trạm, vốn dĩ định lịch sự thoát ra nhưng trước khi di ngón tay, hắn tinh mắt phát hiện tên mình ở một hàng chữ nhỏ.
Đỗ Kiêu không chút do dự nhấn mở.
Mẹ: Con trai, con về cùng Đỗ Kiêu à?
Tin nhắn mới này hiển nhiên là Chu phu nhân gửi, lại nhìn lên trên đúng là… không thể diễn tả nổi.
Đỗ Kiêu nhíu mày: Vừa nãy Chu Trạm xem pỏn vậy mà là do người nhà gửi? Chu gia giáo dục con cái như thế thật sự không có vấn đề gì à?
Lại kéo lên trên…
Đỗ Kiêu đột nhiên bật thẳng người, khó tin mở to mắt nhìn điện thoại, nhịp tim tăng nhanh, máu nóng sôi trào.
Quãng đường về sau, Đỗ Kiêu hoàn toàn không biết mình vượt qua bằng cách nào, hắn nhìn Chu Trạm ngủ say trên đùi mình, nhìn Chu Trạm tỉnh lại nhìn mình cười rạng rỡ, nhìn Chu Trạm tóc tai vểnh lên mấy cọng lông lẩm bẩm lục tìm túi đồ ăn vặt, nhìn Chu Trạm tách hạt dẻ cười đưa đến miệng mình, nhìn Chu Trạm lén lút như trộm gà cọ ngón tay nhỏ nhắn lên môi mình, chỉ thấy trong đầu tưng bừng nổ pháo hoa “Bùm bùm bùm”.
Chu Trạm cũng thích mình! Thế mà mình còn chưa nhìn ra! Mình là heo sao!
Làm gì có vụ tự nhiên nổi hứng muốn hẹn ch*ch chứ! Rõ ràng là tình cảm yêu thích trong sáng! Mình là heo sao!
* Convert là ước pháo = hẹn chịch/hẹn làm tình
Lúc xuống xe, đầu óc Đỗ Kiêu còn đang để trên mây, hạnh phúc đến bất ngờ khiến hắn cảm thấy mỗi bước như mình đang đi trên mây, lạc vào tiên cảnh cho đến khi tiến vào cổng căn biệt thự cao cấp nhà họ Chu hắn mới trở về trần gian.
Nhà họ Chu trang trí theo phong cách nhà giàu nhưng lại khá kỳ dị. Ví dụ như chỗ huyền quan* bày một loạt đồ trang trí hình gà bằng gốm, chỗ bắt mắt nhất phòng khách treo một bức tranh sơn dầu vẽ gà, bức tường quanh cầu thang lên lầu treo một loạt khung ảnh cũng toàn chân dung gà, lại ví dụ như hoa văn trang trí trên cục sạc được định chế của Chu tiểu thiếu gia đặt bừa ở đầu giường cũng là gà…
* Huyền quan: khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách.
À quên, mặt trên của cục sạc không phải gà bình thường mà là ảnh chụp nguyên hình của Chu tiểu thiếu gia.
Có thể từ đó suy ra, trong biệt thự nhiều hàng mỹ nghệ hình gà như vậy tất nhiên đều dựa theo nguyên hình các thành viên nhà họ Chu để vẽ hoặc làm ra.
Năm ngoái hắn còn nghĩ Chu gia thật sự bị “Bái gà giáo” tẩy não.
Hiện tại hắn chỉ có thể: “…”
Chu Trạm thấy hắn nhìn chằm chằm cục sạc thất thần, cả kinh nhớ đến điện thoại của hắn, chớp mắt vươn tay: “Điện thoại đâu em sạc giúp anh.”
Đỗ Kiêu quay đầu nhìn y bằng ánh mắt thâm thúy, một tay đưa vào túi tắt máy rồi mới lấy ra đưa cho y, một tay khác đặt lên vai y, chậm rãi mở miệng: “Chu Trạm, tôi…”
Chu Trạm có tật giật mình, cầm lấy điện thoại xong đẩy hắn đi: “Trên xe bẩn lắm, anh đi tắm trước đã!”
Đỗ Kiêu bứt rứt dừng lại một lát, kiên trì muốn đem lời tỏ tình của mình nói hết câu: “Tôi…”
“Đi mau đi mau!” Chu Trạm thúc giục đẩy hắn ra khỏi cửa phòng, “Anh tắm xong rồi sang đây tắm cho em!”
Sự chán nản của Đỗ Kiêu lập tức tan thành mây khói, hơi thở trở nên nặng nề, xoay cơ thể cứng đờ gấp rút trở về phòng mình.
Vì đã từng là quân nhân nên tốc độ tắm rửa của hắn nhanh hơn hẳn người khác, chờ đến khi hắn sạch sẽ, sảng khoái đi sang phòng Chu Trạm. Đúng lúc này Chu Trạm mở chiếc điện thoại vừa mới được sạc sáng lên, nhấn vào WeChat nhanh chóng xem qua đống pỏn gay còn chưa kịp thoát ra.
Chu tiểu thiếu gia đứng trong góc bên cạnh ổ điện, quay lưng về phía cửa phòng xem pỏn quá mức nhập tâm, mặt đỏ tai hồng, thở dốc nên không hề nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau, vừa xem vừa rối rắm: Thật nhiều video kích thích! Tiếc quá không muốn xóa đi phải làm sao giờ? Hay chuyển sang di động của mình? Có kịp không nhỉ? Có phải Đỗ Kiêu sắp sang đây không? Anh ấy tắm nhanh lắm phải làm sao giờ!
Chu tiểu thiếu gia khẩn trương quay đầu, đột nhiên nhìn thấy Đỗ Kiêu đứng sau lưng mình như âm hồn, sợ đến mức hồn phi phách tán, la lên một tiếng ném văng điện thoại ra.
Điện thoại bay lên giữa không trung lại bị dây sạc kéo lại, Đỗ Kiêu vươn tay giữ được.
Chu Trạm không biết hắn đã nhìn thấy chưa, nhanh tay đoạt lại điện thoại, phô trương thanh thế chỉ vào nhà vệ sinh: “Mở nước giúp em đi! Em muốn tắm!”
Đỗ Kiêu cảm thấy ngày hôm nay có lẽ không thể nói xong, chán chường đi chuẩn bị nước tắm và quần áo sạch sẽ cho y.
Chu Trạm bất chấp sự tiếc nuối của mình lưu loát thoát WeChat, lục kỹ phần quản lý tệp cũng không thấy phần xóa lịch sử trò chuyện ở đâu, vò đầu bứt tóc một bên cằn nhằn folder trên hệ thống Android xem quá khó hiểu, một bên cắn răng xóa WeChat.
Đành phải làm như vậy! Gỡ cài đặt là không còn mắc sai lầm* gì nữa!
* Vạn vô nhất thất: Tuyệt đối không sai lầm (Theo Tam quốc diễn nghĩa trích từ câu “Mỗ bảo nhất nhân dữ mỗ đồng khứ thủ quan, vạn vô nhất thất”)
Sau một hồi lăn qua lộn lại, Chu tiểu thiếu gia buông điện thoại xuống, chống nạnh hít thở mấy hơi, đắc ý vì thấy mình quá thông minh, vỗ vỗ khuôn mặt tràn đầy phấn khởi mở cửa vào nhà vệ sinh.
Máy sưởi bên trong đang bật, bồn tắm cũng xả nước đầy đủ bốc hơi nước trắng xóa. Đỗ Kiêu cởi áo khoác, đứng cạnh bồn tắm treo khăn bông, nghe thấy tiếng động xoay người đi về phía y, ánh mắt sâu thẳm, giọng khàn khàn: “Nước đủ ấm, có thể vào tắm rồi.”
Chu Trạm bị giọng nói của hắn làm cho nhũn cả chân, toàn thân khô nóng, trong lòng hô không ổn.
Xong rồi! Hiện tại khác với trước kia! Mình đã “ngủ” với Đỗ Kiêu! Tuy rằng không thành công nhưng cũng tính là có phản ứng rồi! Nhỡ đâu lát nữa không khống chế được “chào cờ” thì? Phải làm sao phải làm sao? Nhưng mình lại rất chờ mong là thế nào?
Đỗ Kiêu bị dáng vẻ đỏ mặt của y câu hồn, vội vàng định thần bắt đầu im lặng cởi đồ cho y.
Tâm hồn nhỏ bé của Chu Trạm run rẩy, phối hợp giơ tay nhấc chân.
Làm bảo bối được toàn thể thành viên nhà họ Chu nuông chiều, Chu Trạm cực kỳ lười, lười đến đúng tình hợp lý nhưng chẳng biết động tay động chân làm gì cũng thật bi thảm, việc tắm rửa thay quần áo đều phải để người khác làm hộ. Thật ra tật xấu này mới được hình thành từ ba năm trước nhưng không ngờ đến một ngày nó lại trở thành khiến mình khó xử.
Chu Trạm lóng nga lóng ngóng, tay chân không nghe theo ý mình.
Đỗ Kiêu mặt nghiêm túc lột từng lớp quần áo của y, không biết là do nóng hay đang kiềm chế mà thái dương chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, cộng với đường cong mạnh mẽ nơi cổ và lồng ngực rắn chắc hở ra dưới lớp quần áo… nhìn qua vô cùng gợi cảm.
Chu Trạm ngó hắn, gà con dưới thân đứng thẳng.
Toang rồi!
Một ý tưởng hiện lên, Chu tiểu thiếu gia kêu lớn: “Em muốn tắm với bong bóng!”
Ha ha ha! Bổn thiếu gia quá cơ trí!
Đỗ Kiêu dừng lại, chịu thương chịu khó thêm bọt vào bồn tắm. Chu Trạm nhân cơ hội hắn không chú ý đạp rớt quần nhảy vào giữa bồn, vì quá vội nên trượt chân, hai cánh tay trơn bóng giãy giụa vô ích, cuối cùng ngã úp mặt xuống nước, vẩy cho Đỗ Kiêu cả người toàn bọt.
Đỗ Kiêu bị dọa nhảy dựng, kéo y lên: “Có bị đau không?”
Chu Trạm “Phốc phốc” phun ra một miệng nước tắm, lau mặt, ngẩng cái đầu trắng bóng bọt xà phòng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Đỗ Kiêu: “Không sao! Anh chà lưng cho em đi!”
Đỗ Kiêu nhìn bộ dạng hiện giờ của y đáng yêu vô cùng, không nói lời nào lau một chút bọt còn vương lại trên môi y.
Chu Trạm chớp chớp mắt, phát hiện hôm nay Đỗ Kiêu hơi hơi kỳ lạ.
Đỗ Kiêu lại giơ tay lau bọt trên lông mi và lông mày của y.
Chu Trạm:???
Chà lưng cơ mà! Quay lại trọng điểm nào!
Hơi thở của Đỗ Kiêu dần trở nên trầm thấp, như bị xui khiến dùng ngón tay chạm đến dái tai và vành tai no đủ lau đi bọt nước, tiện tay nhéo nhéo.
Chu Trạm: “Đỗ…”
Đỗ Kiêu chuyển tay ra sau đầu y, đột nhiên cúi người xuống, đỡ lấy gáy y hôn sâu, hơi thở nóng bỏng tràn ra giữa hai đôi môi, đầu lưỡi tiến quân thần tốc dùng sức đẩy hai cánh môi của y ra luồn vào với khí thế áp đảo không thể cản lại.
Chu Trạm mở to hai mắt thở dốc dồn dập:???
Á a a? Tình huống này là sao? A a a! Mình thăng thiên mất!!!
Chu Trạm bị đột kích bất ngờ chưa kịp động não, nháy mắt vứt hết tiền đồ, sa vào nụ hôn cùng cảm giác hạnh phúc bao trùm. Y theo bản năng nhắm mắt lại, tiếp đó một dòng điện lưu mang theo khoái cảm tê dại từ xương cụt vọt lên trên đỉnh đầu, lại thực nhanh bùng nổ lan ra khắp cơ thể.
Nhưng điện thoại hết pin rồi, nếu mình không xem nữa thì Đỗ Kiêu cũng không biết được.
Chu tiểu thiếu gia nhanh chóng tự an ủi, điều chỉnh tốt tâm trạng, yên tâm giao nộp lại điện thoại cho Đỗ Kiêu.
Không có điện thoại để chơi, đoạn đường tiếp theo cực kỳ nhàm chán, Chu Trạm cướp được kindle của Đỗ Kiêu lướt lướt, phát hiện toàn sách chuyên môn, miễn bàn đến tiểu thuyết và truyện tranh. Cuốn “Tâm linh chiêu hồn gà” bán chạy cũng không có, dù gì đấy là một trong số ít những quyển sách Gà thiếu gia đọc hiểu, quả thật phiền muộn không thôi.
Chu Trạm than thở: “Chẳng có gì hay cả!”
Đỗ Kiêu buồn bực: Chẳng nhẽ em còn trông cậy trong đây có sách cấm à?
Chu Trạm tiếp tục than: “TV treo trên xe làm vật trang trí à? Một bộ phim điện ảnh cũng không có!”
Đỗ Kiêu càng buồn bực hơn: Chẳng nhẽ em còn mong ở đây tàng trữ phim cấm à?
Chu Trạm thấy quá khó để trải qua khoảng thời gian này, nhích tới nhích lui không yên thân, cuối cùng chán nản dựa vào vai Đỗ Kiêu ngủ gật.
Chu tiểu thiếu gia lúc tỉnh và Chu tiểu thiếu gia lúc ngủ khác hẳn nhau, rất an tĩnh, rất ngoan ngoãn, rất…
Đỗ Kiêu cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn, lông mi dài mảnh, sống mũi thẳng tắp tinh xảo, đôi môi hồng nhuận mềm mại hơi hơi chu ra vì ngủ ngon… Không kiềm được vươn tay phác họa ngũ quan của y, ma xui quỷ khiến ấn nhẹ ngón cái lên môi y.
Tâm tình không tốt đều bị cái tựa trên vai nhẹ nhàng của Chu tiểu thiếu gia đánh bại, tim Đỗ Kiêu mềm nhũn thành một chiếc kẹo bông gòn, nóng lòng muốn ôm y vào trong ngực.
Chu Trạm dựa gần hắn cọ cọ tìm tư thế thoải mái, trong lúc cử động, chiếc áo len rộng rãi bị lệch sang một bên làm lộ ra xương quai xanh thanh tú và một bên bả vai mượt mà, cổ áo lỏng lẻo có thể nhìn thấy bờ ngực mỏng manh.
Là một người cuồng hẹn đánh nhau, Chu Trạm gầy theo kiểu khỏe mạnh, Đỗ Kiêu mỗi ngày giúp y tắm rửa rất rõ ràng điểm này.
Đỗ Kiêu rũ mắt, đôi đồng tử tối lại, hô hấp trầm hơn, trong đầu hiện lên hình ảnh Chu tiểu thiếu gia trần trụi bò lên trên người hắn cọ đến cọ đi.
Chu Trạm quá buồn ngủ, dứt khoát ngả đầu nằm lên ngực Đỗ Kiêu.
Đỗ Kiêu nhanh chóng nâng đầu y lên, chậm rãi đặt lên đùi mình điều chỉnh một tư thế thoải mái nhất cho y, sợ y bị cảm bèn lấy áo khoác đắp lên người y, sau đó cúi đầu ngắm nhìn y, trong lòng cân nhắc đến chuyện tỏ tình.
Loại chuyện này hắn đã cân nhắc vô số lần, đáng tiếc Chu Trạm gần gũi với hắn đã lâu, thân thiết đến mức tự nhiên khiến hắn không dám hành động, rất nhiều phương án thổ lộ đều bị bóp nát từ trong trứng nước. Nhưng lần này Chu Trạm lại không ngả bài theo lẽ thường, theo hắn về nhà, nửa đêm còn đánh lén, mãnh liệt câu dẫn hắn một phen, phá tan nhẫn nhịn bao lâu nay của hắn. Hắn cảm thấy chính mình không thể chờ tiếp được nữa.
Hôm nay trở về nhất định phải tỏ tình!
Đỗ Kiêu hạ quyết tâm, sắp xếp kế hoạch tương lai, thấy Chu Trạm vẫn ngủ ngon lành, tính sẽ báo cho đội bảo tiêu mình sắp về, vì vậy lấy điện thoại trong túi, lắp pin vào, khởi động máy, mở WeChat…
WeChat sao lại kỳ lạ thế này?
Đỗ Kiêu không có thời gian chú ý tiểu tiết, đảo mắt qua liền bị chữ “Gà” tràn ngập trên màn hình làm cho dấu hỏi đầy mặt.
“Như ý – Gà tường”? Đây là nhóm nào nhỉ?
Chu gà lớn là ai? Gà thứ ba là ai? Gà mười chín lại là ai?
Cái nhóm WeChat này quá hài hước, Đỗ Kiêu nghi hoặc một lúc, nhanh chóng nhận ra đây là tài khoản của Chu Trạm, vốn dĩ định lịch sự thoát ra nhưng trước khi di ngón tay, hắn tinh mắt phát hiện tên mình ở một hàng chữ nhỏ.
Đỗ Kiêu không chút do dự nhấn mở.
Mẹ: Con trai, con về cùng Đỗ Kiêu à?
Tin nhắn mới này hiển nhiên là Chu phu nhân gửi, lại nhìn lên trên đúng là… không thể diễn tả nổi.
Đỗ Kiêu nhíu mày: Vừa nãy Chu Trạm xem pỏn vậy mà là do người nhà gửi? Chu gia giáo dục con cái như thế thật sự không có vấn đề gì à?
Lại kéo lên trên…
Đỗ Kiêu đột nhiên bật thẳng người, khó tin mở to mắt nhìn điện thoại, nhịp tim tăng nhanh, máu nóng sôi trào.
Quãng đường về sau, Đỗ Kiêu hoàn toàn không biết mình vượt qua bằng cách nào, hắn nhìn Chu Trạm ngủ say trên đùi mình, nhìn Chu Trạm tỉnh lại nhìn mình cười rạng rỡ, nhìn Chu Trạm tóc tai vểnh lên mấy cọng lông lẩm bẩm lục tìm túi đồ ăn vặt, nhìn Chu Trạm tách hạt dẻ cười đưa đến miệng mình, nhìn Chu Trạm lén lút như trộm gà cọ ngón tay nhỏ nhắn lên môi mình, chỉ thấy trong đầu tưng bừng nổ pháo hoa “Bùm bùm bùm”.
Chu Trạm cũng thích mình! Thế mà mình còn chưa nhìn ra! Mình là heo sao!
Làm gì có vụ tự nhiên nổi hứng muốn hẹn ch*ch chứ! Rõ ràng là tình cảm yêu thích trong sáng! Mình là heo sao!
* Convert là ước pháo = hẹn chịch/hẹn làm tình
Lúc xuống xe, đầu óc Đỗ Kiêu còn đang để trên mây, hạnh phúc đến bất ngờ khiến hắn cảm thấy mỗi bước như mình đang đi trên mây, lạc vào tiên cảnh cho đến khi tiến vào cổng căn biệt thự cao cấp nhà họ Chu hắn mới trở về trần gian.
Nhà họ Chu trang trí theo phong cách nhà giàu nhưng lại khá kỳ dị. Ví dụ như chỗ huyền quan* bày một loạt đồ trang trí hình gà bằng gốm, chỗ bắt mắt nhất phòng khách treo một bức tranh sơn dầu vẽ gà, bức tường quanh cầu thang lên lầu treo một loạt khung ảnh cũng toàn chân dung gà, lại ví dụ như hoa văn trang trí trên cục sạc được định chế của Chu tiểu thiếu gia đặt bừa ở đầu giường cũng là gà…
* Huyền quan: khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách.
À quên, mặt trên của cục sạc không phải gà bình thường mà là ảnh chụp nguyên hình của Chu tiểu thiếu gia.
Có thể từ đó suy ra, trong biệt thự nhiều hàng mỹ nghệ hình gà như vậy tất nhiên đều dựa theo nguyên hình các thành viên nhà họ Chu để vẽ hoặc làm ra.
Năm ngoái hắn còn nghĩ Chu gia thật sự bị “Bái gà giáo” tẩy não.
Hiện tại hắn chỉ có thể: “…”
Chu Trạm thấy hắn nhìn chằm chằm cục sạc thất thần, cả kinh nhớ đến điện thoại của hắn, chớp mắt vươn tay: “Điện thoại đâu em sạc giúp anh.”
Đỗ Kiêu quay đầu nhìn y bằng ánh mắt thâm thúy, một tay đưa vào túi tắt máy rồi mới lấy ra đưa cho y, một tay khác đặt lên vai y, chậm rãi mở miệng: “Chu Trạm, tôi…”
Chu Trạm có tật giật mình, cầm lấy điện thoại xong đẩy hắn đi: “Trên xe bẩn lắm, anh đi tắm trước đã!”
Đỗ Kiêu bứt rứt dừng lại một lát, kiên trì muốn đem lời tỏ tình của mình nói hết câu: “Tôi…”
“Đi mau đi mau!” Chu Trạm thúc giục đẩy hắn ra khỏi cửa phòng, “Anh tắm xong rồi sang đây tắm cho em!”
Sự chán nản của Đỗ Kiêu lập tức tan thành mây khói, hơi thở trở nên nặng nề, xoay cơ thể cứng đờ gấp rút trở về phòng mình.
Vì đã từng là quân nhân nên tốc độ tắm rửa của hắn nhanh hơn hẳn người khác, chờ đến khi hắn sạch sẽ, sảng khoái đi sang phòng Chu Trạm. Đúng lúc này Chu Trạm mở chiếc điện thoại vừa mới được sạc sáng lên, nhấn vào WeChat nhanh chóng xem qua đống pỏn gay còn chưa kịp thoát ra.
Chu tiểu thiếu gia đứng trong góc bên cạnh ổ điện, quay lưng về phía cửa phòng xem pỏn quá mức nhập tâm, mặt đỏ tai hồng, thở dốc nên không hề nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau, vừa xem vừa rối rắm: Thật nhiều video kích thích! Tiếc quá không muốn xóa đi phải làm sao giờ? Hay chuyển sang di động của mình? Có kịp không nhỉ? Có phải Đỗ Kiêu sắp sang đây không? Anh ấy tắm nhanh lắm phải làm sao giờ!
Chu tiểu thiếu gia khẩn trương quay đầu, đột nhiên nhìn thấy Đỗ Kiêu đứng sau lưng mình như âm hồn, sợ đến mức hồn phi phách tán, la lên một tiếng ném văng điện thoại ra.
Điện thoại bay lên giữa không trung lại bị dây sạc kéo lại, Đỗ Kiêu vươn tay giữ được.
Chu Trạm không biết hắn đã nhìn thấy chưa, nhanh tay đoạt lại điện thoại, phô trương thanh thế chỉ vào nhà vệ sinh: “Mở nước giúp em đi! Em muốn tắm!”
Đỗ Kiêu cảm thấy ngày hôm nay có lẽ không thể nói xong, chán chường đi chuẩn bị nước tắm và quần áo sạch sẽ cho y.
Chu Trạm bất chấp sự tiếc nuối của mình lưu loát thoát WeChat, lục kỹ phần quản lý tệp cũng không thấy phần xóa lịch sử trò chuyện ở đâu, vò đầu bứt tóc một bên cằn nhằn folder trên hệ thống Android xem quá khó hiểu, một bên cắn răng xóa WeChat.
Đành phải làm như vậy! Gỡ cài đặt là không còn mắc sai lầm* gì nữa!
* Vạn vô nhất thất: Tuyệt đối không sai lầm (Theo Tam quốc diễn nghĩa trích từ câu “Mỗ bảo nhất nhân dữ mỗ đồng khứ thủ quan, vạn vô nhất thất”)
Sau một hồi lăn qua lộn lại, Chu tiểu thiếu gia buông điện thoại xuống, chống nạnh hít thở mấy hơi, đắc ý vì thấy mình quá thông minh, vỗ vỗ khuôn mặt tràn đầy phấn khởi mở cửa vào nhà vệ sinh.
Máy sưởi bên trong đang bật, bồn tắm cũng xả nước đầy đủ bốc hơi nước trắng xóa. Đỗ Kiêu cởi áo khoác, đứng cạnh bồn tắm treo khăn bông, nghe thấy tiếng động xoay người đi về phía y, ánh mắt sâu thẳm, giọng khàn khàn: “Nước đủ ấm, có thể vào tắm rồi.”
Chu Trạm bị giọng nói của hắn làm cho nhũn cả chân, toàn thân khô nóng, trong lòng hô không ổn.
Xong rồi! Hiện tại khác với trước kia! Mình đã “ngủ” với Đỗ Kiêu! Tuy rằng không thành công nhưng cũng tính là có phản ứng rồi! Nhỡ đâu lát nữa không khống chế được “chào cờ” thì? Phải làm sao phải làm sao? Nhưng mình lại rất chờ mong là thế nào?
Đỗ Kiêu bị dáng vẻ đỏ mặt của y câu hồn, vội vàng định thần bắt đầu im lặng cởi đồ cho y.
Tâm hồn nhỏ bé của Chu Trạm run rẩy, phối hợp giơ tay nhấc chân.
Làm bảo bối được toàn thể thành viên nhà họ Chu nuông chiều, Chu Trạm cực kỳ lười, lười đến đúng tình hợp lý nhưng chẳng biết động tay động chân làm gì cũng thật bi thảm, việc tắm rửa thay quần áo đều phải để người khác làm hộ. Thật ra tật xấu này mới được hình thành từ ba năm trước nhưng không ngờ đến một ngày nó lại trở thành khiến mình khó xử.
Chu Trạm lóng nga lóng ngóng, tay chân không nghe theo ý mình.
Đỗ Kiêu mặt nghiêm túc lột từng lớp quần áo của y, không biết là do nóng hay đang kiềm chế mà thái dương chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, cộng với đường cong mạnh mẽ nơi cổ và lồng ngực rắn chắc hở ra dưới lớp quần áo… nhìn qua vô cùng gợi cảm.
Chu Trạm ngó hắn, gà con dưới thân đứng thẳng.
Toang rồi!
Một ý tưởng hiện lên, Chu tiểu thiếu gia kêu lớn: “Em muốn tắm với bong bóng!”
Ha ha ha! Bổn thiếu gia quá cơ trí!
Đỗ Kiêu dừng lại, chịu thương chịu khó thêm bọt vào bồn tắm. Chu Trạm nhân cơ hội hắn không chú ý đạp rớt quần nhảy vào giữa bồn, vì quá vội nên trượt chân, hai cánh tay trơn bóng giãy giụa vô ích, cuối cùng ngã úp mặt xuống nước, vẩy cho Đỗ Kiêu cả người toàn bọt.
Đỗ Kiêu bị dọa nhảy dựng, kéo y lên: “Có bị đau không?”
Chu Trạm “Phốc phốc” phun ra một miệng nước tắm, lau mặt, ngẩng cái đầu trắng bóng bọt xà phòng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Đỗ Kiêu: “Không sao! Anh chà lưng cho em đi!”
Đỗ Kiêu nhìn bộ dạng hiện giờ của y đáng yêu vô cùng, không nói lời nào lau một chút bọt còn vương lại trên môi y.
Chu Trạm chớp chớp mắt, phát hiện hôm nay Đỗ Kiêu hơi hơi kỳ lạ.
Đỗ Kiêu lại giơ tay lau bọt trên lông mi và lông mày của y.
Chu Trạm:???
Chà lưng cơ mà! Quay lại trọng điểm nào!
Hơi thở của Đỗ Kiêu dần trở nên trầm thấp, như bị xui khiến dùng ngón tay chạm đến dái tai và vành tai no đủ lau đi bọt nước, tiện tay nhéo nhéo.
Chu Trạm: “Đỗ…”
Đỗ Kiêu chuyển tay ra sau đầu y, đột nhiên cúi người xuống, đỡ lấy gáy y hôn sâu, hơi thở nóng bỏng tràn ra giữa hai đôi môi, đầu lưỡi tiến quân thần tốc dùng sức đẩy hai cánh môi của y ra luồn vào với khí thế áp đảo không thể cản lại.
Chu Trạm mở to hai mắt thở dốc dồn dập:???
Á a a? Tình huống này là sao? A a a! Mình thăng thiên mất!!!
Chu Trạm bị đột kích bất ngờ chưa kịp động não, nháy mắt vứt hết tiền đồ, sa vào nụ hôn cùng cảm giác hạnh phúc bao trùm. Y theo bản năng nhắm mắt lại, tiếp đó một dòng điện lưu mang theo khoái cảm tê dại từ xương cụt vọt lên trên đỉnh đầu, lại thực nhanh bùng nổ lan ra khắp cơ thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất