Chương 3
Tiêu Nguyên nằm dài trên chiếc ghế sofa nhỏ, mắt dán vào chương trình trên TV. Cậu không biết rằng ở đây sẽ có loại TV thông minh, lại càng không nghĩ đến chuyện Thiệu Huy đã đăng ký sẵn tài khoản VIP ứng dụng xem phim cho cậu. Tại sao người đàn ông đó lại tinh tế quá mức thế nhỉ? Tiêu Nguyên chớp chớp mắt, ưỡn ẹo trên ghế một cách thiếu ý tứ. Chẳng phải anh ấy nghĩ cậu là vợ nhỏ của ảnh thật ấy chứ? Nhỡ đâu người ta thành thật mong cậu sẽ sống ở đây, kết hôn rồi cùng nhau sống một đời nhàn hạ thì sao? Không được đâu, lòng Tiêu Nguyên tràn ngập cảm giác tội lỗi, người ta tốt với mày như thế mà mày chỉ biết nghĩ đến việc tiêu tiền của người ta rồi bỏ đi. Cậu phải làm gì đó để báo đáp Thiệu Huy trước khi đi mới được. Đi lòng vòng trong nhà một hồi, Tiêu Nguyên mới nhớ ra bản thân mình không biết làm việc nhà. Ngay cả chuyện đơn giản nhất là rửa bát cũng không biết, nấu ăn thì... thôi bỏ đi. Cái tính hoàng tử được chiều hư của cậu lại càng không cho phép cậu làm việc dọn vệ sinh. Hay là cứ đi tìm Thiệu Huy, mình sẽ giúp anh ấy công việc ngoài nông trại.
Tiêu Nguyên mặc áo khoác vào, trùm kín mít người mình lại, đội cái mũ rộng vành tìm được ngoài cửa nhà lên, lon ton chạy ra ngoài tìm Thiệu Huy, bây giờ nhìn kỹ lại cậu mới thấy diện tích đất trồng trọt ở đây cũng không nhỏ. Thiệu Huy rất cao, chỉ cần nhìn thoáng qua một chút là cậu đã tìm thấy anh ở ngoài vườn cải thảo xa kia. Cậu chạy nhanh ra ngoài đó, chưa được bao xa đã thở như điên vì mệt nên đành đi bộ chậm rãi. Anh cũng để ý thấy cậu đang đến nên giơ tay lên chào cậu. Đi đến nơi, mặt Tiêu Nguyên đã đỏ ửng cả lên, mồ hôi nhễ nhại mặc dù tiết trời cuối thu đầu đông vô cùng mát mẻ. Thấy thế, Thiệu Huy lấy từ trong túi ra một cái khăn tay mới đưa cho cậu.
"Em ổn không? Cứ đi từ từ thôi, không cần vội."
"Em... Không... Sao..." Tiêu Nguyên một tay chống đầu gối, một tay nhận lấy khăn từ Thiệu Huy lau mồ hôi, cậu vẫn còn đang phục hồi năng lượng sau quãng đường đi bộ dài kia.
"Em tìm anh có việc gì à?" Thiệu Huy lại tiếp tục loay hoay kiểm tra đống cải thảo cho kịp tiến độ. Ngày mai là đến ngày thu hoạch nên anh cần phải loại bỏ lá vàng, sâu bệnh lần cuối cùng. Bắp cải nào bắp nấy cũng to tướng, chắc nịch, vô cùng xanh tốt nên anh chỉ cần xem sơ qua.
Thở xong, Tiêu Nguyên mới bắt đầu nói: "Không biết em có thể phụ anh làm việc được không?"
Đây là một cơ hội hiếm có được chơi game nông trại bản thực tế, vả lại xem TV mãi cũng chán nên đi làm việc một chút cũng không tồi.
"Em không cần làm gì đâu, cứ nghỉ ngơi đi. Ngày mai thu hoạch cải sẽ có việc cho em làm."
Nghe thế thì cậu ngồi xổm xuống bên cạnh anh, chăm chú xem chàng nông dân làm việc. Khu trồng cải thảo tuy lớn nhưng chỉ tầm khoảng 5 phút sau là anh đã kiểm tra xong, lúc này mặt trời cũng vừa lên đến đỉnh đầu.
"Đi, vào nhà ăn cơm, nghỉ ngơi một lát rồi chiều anh sẽ làm việc tiếp." Thiệu Huy đứng thẳng dậy, thân hình cao lớn che khuất đi ánh nắng chói chang trên đầu Tiêu Nguyên, anh cũng đội một cái mũ rộng vành như cậu, người lúc này toát đầy mồ hôi.
Tiêu Nguyên từ tốn đứng dậy, thay đổi tư thế quá nhanh sẽ khiến cậu bị chóng mặt hoa mắt. Thiệu Huy không gấp gáp mà đứng chờ đến khi cậu sẵn sàng rồi cùng đi về. Trên đường đi, Tiêu Nguyên ngó ngang ngó dọc xem ở nơi này còn trồng những gì. Có củ cải đỏ, cà rốt, rau mùi, cải kale, ngoài ra còn có kẻ thù không đội trời chung với cậu - súp lơ xanh. Ở một góc đất xa xa còn nhìn thấy căn nhà màu trắng kỳ lạ mà Tiêu Nguyên chưa từng thấy bao giờ nữa.
"Bên đó là nơi anh trồng bí ngô tí hon đấy, chiều nay em có muốn sang xem không?"
"Có ạ." Cậu lễ phép đáp lại.
Thiệu Huy cười cười với cậu. Trước khi vào nhà, cả hai đều bỏ lại nón rộng vành về chỗ cũ. Bàn ăn trưa cũng không khác biệt so với bữa sáng bao nhiêu, Thiệu Huy hâm nóng lại mấy món đã nấu sẵn rồi làm thêm một đĩa trứng xào cà chua. Cũng phải công nhận tay nghề nấu ăn của anh thật sự không tệ, nêm nếm gia vị rất vừa ăn. Món này dễ ăn nên Tiêu Nguyên đã gắp liền mấy miếng, Thiệu Huy thấy thế nên cũng để cậu ăn nhiều một chút. Cậu để ý thấy buổi trưa anh ăn không nhiều như ban sáng, chỉ ăn đúng 2 bát cơm là xong. Còn cậu vẫn ăn rất chậm, đến khi người ta ăn xong bát cuối thì bản thân chỉ vừa ăn hết hơn phân nửa bát. Ăn cơm xong là giờ nghỉ trưa của Thiệu Huy, anh chỉ cởi bớt áo ngoài rồi thoải mái ngủ mất. Đây là căn phòng nơi Tiêu Nguyên tỉnh dậy vào lúc bình minh, phòng được bày trí vô cùng đơn giản nhưng đủ mang lại cảm giác an toàn, thoải mái cho gia chủ. Giường ngủ cỡ lớn đặt cạnh bên cửa sổ, trên bệ còn có vài chậu cây cảnh nhỏ xinh đang tắm nắng. Ngoài ra còn có cả máy lạnh nữa, ở đây điều kiện không tệ đến thế, con trai bạn thân của mẹ cậu mà. Cái vali màu tím sến sẩm của cậu vẫn còn được đặt ngay ngắn ở góc phòng, nằm cạnh tủ quần áo của anh. Kế bên là bàn làm việc bày bừa các giấy tờ mà cậu đoán là ghi chép công việc, trên kệ trưng đủ loại sách, từ sách về làm nông đến sách tài chính kinh doanh, tiểu thuyết tình cảm, trinh thám, hành động... cái gì cũng có. Gu đọc sách của anh phong phú thật. Tiêu Nguyên không chăm đọc sách được đến thế, đến việc học cậu còn lười, chỉ cố trầy trật tốt nghiệp đại học cho xong, chung quy là làm gì cũng không làm nổi trừ chuyện ăn chơi.
Cậu nhẹ nhàng nằm xuống cạnh anh, cái giường vô cùng lớn nên dù có hai người nằm vẫn còn dư rất nhiều khoảng trống. Không nghĩ nhiều nữa, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đến khi tỉnh dậy, cái nắng chói chang của buổi trưa đã chuyển thành nắng chiều cam đào lướt nhẹ qua khung cửa sổ, hôn khẽ lên gương mặt cậu. Đã mấy giờ rồi? Đồng hồ trên tường chỉ 4 giờ rưỡi. Tiêu Nguyên phát hiện kế bên mình có một tờ giấy ghi chú nhỏ: "Anh ra ngoài nhà trồng bí trước, đến 5 giờ anh sẽ sang chuồng nuôi thú."
Đã trễ rồi, Tiêu Nguyên hớt hải chạy ra phía nhà trồng bí phía xa kia, cậu vừa chạy vừa thở như không thấy ngày mai. Chốc chốc phải dừng nghỉ vì mệt rồi lại chạy tiếp. Cuối cùng cũng đến nơi, Thiệu Huy đã làm xong việc cần làm nên chỉ biết ngồi chơi game offline trên điện thoại. Vừa nghe tiếng bước chân, anh quay sang nhìn về phía cửa, ánh mắt mừng rỡ trông thấy rõ.
"Qua đây, anh cho em xem bí ngô tí hon. Cuối tuần này là thu hoạch được rồi, lúc đó anh sẽ làm bí nhồi thịt đút lò cho em ăn."
Những quả bí ngô nhỏ xinh đáng yêu vô cùng, chúng có lớp vỏ màu xanh đậm, quả nào quả nấy to bằng bàn tay người lớn, tuy không hiểu lắm về làm nông nhưng Tiêu Nguyên nghĩ những quả này chắc là ngon lắm. Cậu hiếu kỳ nhìn xung quanh, những cây bí tí hon lá xanh mởn phủ kín dàn lưới trồng. Cả khu này chỉ toàn trồng bí, diện tích lớn hơn hẳn nhà của Thiệu Huy. Nhưng đáng tiếc là thứ sáu này cậu nhất quyết sẽ về thành phố, không có cơ hội được ăn món bí của anh rồi. Anh biết ý đồ của cậu, dù gì cưỡng ép cũng không làm nên chuyện, được đến đâu thì hay tới đó. Cứ xem như để cậu đến nhà mình chơi vài hôm cho vui, còn hơn là dấn thân vào cuộc hôn nhân mà người kia không hạnh phúc. Thiệu Huy cũng thừa biết cậu là người quen thói ăn chơi nhưng lười làm. Vả lại, sức khoẻ cậu phải nói là quá yếu ớt, mới chạy vài mét đã kiệt sức.
"Bây giờ anh phải cho gà ăn, em cứ thong thả. Chiều tối xong việc sẽ dắt em đi cửa hàng tiện lợi."
Nói rồi, anh tiễn cậu vào nhà còn bản thân thì đi về phía chỗ nuôi thú.
- - -
Lại nhàn rỗi nên cậu tranh thủ đi tắm trước. Loại sữa tắm, dầu gội mà Thiệu Huy dùng là loại phổ thông hay bị trùng mùi giữa các hãng, cậu chưa từng dùng qua nên cảm thấy rất tò mò. Mùi hương cũng rất thơm nhưng có phần hơi gay gắt. Ở đây cũng có nước nóng nên cảm giác sau khi tắm vô cùng ấm áp dù trời đã vào mùa đông. Lúc lau người bằng cái khăn tắm hình Hello Kitty đáng yêu mà mẹ cậu lén tráo với cái khăn hàng hiệu, trong đầu Tiêu Nguyên bỗng nảy sinh những suy nghĩ kỳ lạ. Cậu cảm thấy mùi sữa tắm này trên người mình ngửi không hợp lắm nhưng nếu là từ cơ thể khoẻ khoắn của Thiệu Huy thì thật sự rất quyến rũ. Tiêu Nguyên còn hình dung ra được đủ hình ảnh Thiệu Huy cao to bước ra từ phòng tắm, mái tóc ướt rối bời che lấp đi khuôn mặt điển trai cùng với cái khăn tắm quấn ngang người... Cậu không hề để ý đến chuyện thằng em bên dưới của cậu đã ngóc đầu lên từ lúc nào.
Bỗng có tiếng đàn ông nói vọng từ bên ngoài vào: "Ồ em đang tắm à, khi nào xong thì gọi anh vào nhé."
"À... Vâng!" Lấy hai tay bịt miệng lại, mặt cậu lúc này đỏ hết cả lên khi nhìn thấy cảnh tượng bên dưới. Tự dưng lại có ý nghĩ kỳ cục về người ta thế, anh ấy mà biết được thì sẽ xấu hổ đến dường nào. Nhưng Thiệu Huy đẹp trai thật mà, không phải sao? Phải nhanh chóng mặc quần áo vào mới được.
Tiêu Nguyên chấn chỉnh tinh thần lại rồi mới gọi Thiệu Huy đang chờ ở trước cửa nhà vệ sinh vào: "Em tắm xong rồi, anh chờ có lâu không?"
"Không có, đợi anh một lát rồi đi."
"Ừm."
"Mẹ em đổi cho em khăn hình Hello Kitty đấy à? Đáng yêu quá." Có lẽ như anh đã chú ý đến khăn tắm của cậu.
"C-cái đó không phải của em đâu, đồ thật của em bị lấy đi mất rồi." Tiêu Nguyên phồng má, cảm giác vô cùng mất mặt khi để người khác thấy cậu thế này. Ngay cả cái áo thun xanh cậu đang mặc cũng in hình Hello Kitty cao bồi, mẹ cậu có chấp niệm với Hello Kitty à?
"Anh biết rồi mà, chọc em chút thôi." Thiệu Huy vẫn cười hề hề.
Nhưng cậu thừa biết người này không có ác ý với mình nên chỉ giả vờ ra vẻ giận dỗi. Không thèm nói chuyện với anh nữa, Tiêu Nguyên chạy vụt đi mất. Bây giờ cậu chỉ muốn cái vali đồ hiệu kia quay trở lại thôi, cho dù có phải sống ở đây 10 năm thì cậu cũng chấp nhận. Vào phòng kiểm tra lại hành lý, Tiêu Nguyên mới nhận ra cái áo thun nào mẹ chuẩn bị cho cậu cũng đều có in nhân vật hoạt hình lên mặt trước, lúc được xếp lại không để lộ bên trong nên cậu không nghĩ đến việc cái nào cũng như cái nào. Cinnamoroll đáng yêu đọc sách, lại thêm hai cái áo Hello Kitty màu hồng, ngoài ra còn áo in hình Doraemon nữa. Tiêu phu nhân biết chắc chắn con trai út của mình sẽ không đời nào chịu mặc mấy cái áo này đi ra ngoài đường nên có thể xem như những vật này mang chức năng cản cậu về thành phố. Ngay cả đồ ngủ cũng là quần đùi hình chó Pochacco hay Tuxedo Sam, mẹ cậu cao tay quá rồi.
Thật ra, không phải là cậu ghét mấy món đồ này. Ngày còn nhỏ Tiêu Nguyên rất thích sưu tầm đồ vật dễ thương, cậu chẳng thấy việc dùng đồ màu mè có vấn đề gì cả, đó là cho đến khi cậu bị bạn cùng lớp bắt nạt chỉ vì "mang đồ dùng quá trẻ con đi học làm chúng ngứa mắt". Đầu tiên là quyển vở có bao bì hình con thỏ bị vứt trong thùng rác, lúc đó cậu chỉ nghĩ là trò chơi khăm hơi quá đáng của bạn học nào đó. Rồi mọi thứ diễn biến tệ đi khi từng món đồ cất trong cặp của cậu đều bị bọn đầu gấu lén lấy cắp rồi kết quả lúc nào cũng là cậu tìm thấy chúng trong tình trạng bị cắt nát trên bàn mình. Dần dần, cả lớp cũng xa lánh cậu vì luật là không được làm bạn với "chuột". Do sợ hãi nên bạn nhỏ Tiêu Nguyên không còn dám mang đồ mình thích đến trường rồi dần dần xa cách chúng. Ngày nào đến trường với cậu cũng như một cơn ác mộng. Ba mẹ Tiêu không hiểu lí do vì sao cậu không thích những vật đáng yêu nữa, chỉ cho rằng con trẻ như cậu cả thèm chóng chán. Mà đến chết cậu vẫn không dám nói cho người nhà nghe vì bị doạ đánh tập thể.
Nhớ đến đây, Tiêu Nguyên trưởng thành thở dài. Về cơ bản chuyện "mang đồ mình thích đi học gây ngứa mắt" chỉ là một cái cớ để bọn đầu gấu tìm người gây hấn, còn cậu là người không may bị bọn nó để ý. Lẽ ra lúc đó nên nói thật với mọi người, ít nhất gia đình cậu sẽ không để lũ đó sống yên khi dám đụng đến con cháu nhà họ Tiêu. Bỏ đi bỏ đi, xem như đây là cơ hội để chữa lành tổn thương trong quá khứ vậy.
"Hoá ra em ở đây à, anh tắm xong rồi. Đi thôi, nhớ mang áo khoác nhé." Thiệu Huy bất chợt xuất hiện từ phía sau, có lẽ tiếng thở dài ban nãy của cậu đã bị anh nghe thấy.
Cậu nhanh chóng dọn dẹp lại đồ của mình vào vali rồi đi cùng anh ra ngoài, còn không quên khoác theo chiếc áo dày. Vừa ra khỏi cửa, trước mặt cậu xuất hiện chiếc mô tô phân khối lớn trông rất đẹp. Không ngờ người đàn ông chăm chỉ sáng dậy sớm làm việc quần quật đến tận lúc trăng lên như Thiệu Huy cũng thích chơi mô tô. Đúng là không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.
"Lên xe!"
Anh đưa cho cậu một cái mũ bảo hiểm màu đen to tướng. Tiêu Nguyên nhanh chóng đội mũ rồi leo lên ngồi đằng sau Thiệu Huy, hai tay ôm lấy eo anh thật chặt vì sợ té. Đây không phải là lần đầu tiên cậu ngồi sau mô tô của ai đó nhưng cảm giác vẫn rất lạ lẫm, cứ như thiếu niên được bạn trai lén xách đi chơi khuya vậy. Trời tối, nhiệt độ ở nơi cao nguyên hạ thấp vô cùng. Gió đêm hết miên man vân vê mái tóc mềm mượt của cậu rồi lại thổi nó bay phấp phới. Ngồi sau lưng Thiệu Huy còn làm cậu ngửi thấy thoang thoảng mùi sữa tắm vô cùng từ tính kia, đúng là dùng trên người anh thì khác. Lưng Thiệu Huy rộng rãi vững chắc, các thớ cơ bắp thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối. Đích thực là kiểu mang lại cho người ta cảm giác vô cùng an toàn, hoàn toàn có thể dựa dẫm vào.
Ngoài đường vô cùng hẻo lánh nên chẳng có mấy tiếng động, chỉ có tiếng côn trùng kêu cùng tiếng gió rít. Tiêu Nguyên bắt chuyện với Thiệu Huy trước: "Anh trai à, anh cảm thấy người lớn thích đồ vật có hình hoạt họa dễ thương có kỳ quặc lắm không?"
"Chuyện sở thích chỉ cần bản thân thoải mái và không làm hại ai là được, không cần xem trọng người khác nói gì đâu."
Nghe thấy người đàn ông đáng tin này nói thế, Tiêu Nguyên thấy lòng mình nhẹ nhõm phần nào.
"Anh hỏi em chuyện này được không? Về việc vì sao em đến đây ấy..."
"Sao thế anh?" Tiêu Nguyên nghiêng đầu.
"Em thật sự ký hợp đồng từ bỏ thân thể mà không cần nghĩ ngợi gì à?" Giọng Thiệu Huy chẳng mang chút biểu tình gì, cũng không có cảm giác đang phán xét cậu mà chỉ đơn thuần là tò mò.
Tiêu Nguyên ngượng chín mặt nhưng cũng chẳng muốn giấu diếm khi mẹ cậu đã kể hết cho Thiệu Huy rồi. Nhưng cậu vẫn tin tưởng anh vì anh đã biết chuyện nhưng vẫn đối xử với cậu rất tốt, không hề có ý khinh thường hành động ngu dốt kia của cậu.
"Là do em quá ngốc, thật đấy."
Cậu im lặng một hồi rồi lại nói tiếp: "Lúc đó em chỉ biết nghĩ đến chuyện nếu đánh thắng một ván nữa thì có thể gỡ gạc số tiền nợ nhưng không biết tính toán đến việc thua. Đến lúc vỡ nợ thì chỉ còn cách đồng ý với yêu cầu của mẹ. Em nói thật anh trai đừng giận nhé, em không có ý định sống ở đây cả đời. Anh đối với em rất tốt nhưng em không thuộc về nơi đây."
Tiêu Nguyên khẽ tựa đầu lên lưng hắn.
"Anh cũng thấy thế, vật nào về chỗ nấy vẫn tốt hơn. Dù sao thì không có tình cảm mà mù quáng kết hôn thì sẽ sinh ra rất nhiều phiền toái."
Chàng trai trẻ gật gật đầu, sau một ngày cậu đã tự nhận thức được bản thân thật vô dụng. Ở đây không quen nổi còn về thành phố thì cũng chẳng làm gì nên hồn. Ngay cả tấm bằng cử nhân ngành "Du lịch" cũng không dùng được vì cậu chỉ học cho đủ qua môn mà thôi. Càng nghĩ cậu càng không hiểu vì sao lại chọn ngẫu nhiên ngành đấy nữa, có lẽ vì nó trông dễ chịu hơn hẳn những ngành khác. Không có tiền của ba mẹ thì cậu chẳng là cái gì cả, ngay cả đồ mặc trên người cũng chưa chắc đã mua được.
Thiệu Huy vẫn im lặng. Từ nông trại xuống trung tâm thị trấn không xa lắm nhưng đi bộ thì vô cùng lâu. Chiếc xe mô tô không còn phát ra tiếng gầm gừ nữa rồi dừng lại ngay bãi đỗ xe trước cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/7.
Tiêu Nguyên mặc áo khoác vào, trùm kín mít người mình lại, đội cái mũ rộng vành tìm được ngoài cửa nhà lên, lon ton chạy ra ngoài tìm Thiệu Huy, bây giờ nhìn kỹ lại cậu mới thấy diện tích đất trồng trọt ở đây cũng không nhỏ. Thiệu Huy rất cao, chỉ cần nhìn thoáng qua một chút là cậu đã tìm thấy anh ở ngoài vườn cải thảo xa kia. Cậu chạy nhanh ra ngoài đó, chưa được bao xa đã thở như điên vì mệt nên đành đi bộ chậm rãi. Anh cũng để ý thấy cậu đang đến nên giơ tay lên chào cậu. Đi đến nơi, mặt Tiêu Nguyên đã đỏ ửng cả lên, mồ hôi nhễ nhại mặc dù tiết trời cuối thu đầu đông vô cùng mát mẻ. Thấy thế, Thiệu Huy lấy từ trong túi ra một cái khăn tay mới đưa cho cậu.
"Em ổn không? Cứ đi từ từ thôi, không cần vội."
"Em... Không... Sao..." Tiêu Nguyên một tay chống đầu gối, một tay nhận lấy khăn từ Thiệu Huy lau mồ hôi, cậu vẫn còn đang phục hồi năng lượng sau quãng đường đi bộ dài kia.
"Em tìm anh có việc gì à?" Thiệu Huy lại tiếp tục loay hoay kiểm tra đống cải thảo cho kịp tiến độ. Ngày mai là đến ngày thu hoạch nên anh cần phải loại bỏ lá vàng, sâu bệnh lần cuối cùng. Bắp cải nào bắp nấy cũng to tướng, chắc nịch, vô cùng xanh tốt nên anh chỉ cần xem sơ qua.
Thở xong, Tiêu Nguyên mới bắt đầu nói: "Không biết em có thể phụ anh làm việc được không?"
Đây là một cơ hội hiếm có được chơi game nông trại bản thực tế, vả lại xem TV mãi cũng chán nên đi làm việc một chút cũng không tồi.
"Em không cần làm gì đâu, cứ nghỉ ngơi đi. Ngày mai thu hoạch cải sẽ có việc cho em làm."
Nghe thế thì cậu ngồi xổm xuống bên cạnh anh, chăm chú xem chàng nông dân làm việc. Khu trồng cải thảo tuy lớn nhưng chỉ tầm khoảng 5 phút sau là anh đã kiểm tra xong, lúc này mặt trời cũng vừa lên đến đỉnh đầu.
"Đi, vào nhà ăn cơm, nghỉ ngơi một lát rồi chiều anh sẽ làm việc tiếp." Thiệu Huy đứng thẳng dậy, thân hình cao lớn che khuất đi ánh nắng chói chang trên đầu Tiêu Nguyên, anh cũng đội một cái mũ rộng vành như cậu, người lúc này toát đầy mồ hôi.
Tiêu Nguyên từ tốn đứng dậy, thay đổi tư thế quá nhanh sẽ khiến cậu bị chóng mặt hoa mắt. Thiệu Huy không gấp gáp mà đứng chờ đến khi cậu sẵn sàng rồi cùng đi về. Trên đường đi, Tiêu Nguyên ngó ngang ngó dọc xem ở nơi này còn trồng những gì. Có củ cải đỏ, cà rốt, rau mùi, cải kale, ngoài ra còn có kẻ thù không đội trời chung với cậu - súp lơ xanh. Ở một góc đất xa xa còn nhìn thấy căn nhà màu trắng kỳ lạ mà Tiêu Nguyên chưa từng thấy bao giờ nữa.
"Bên đó là nơi anh trồng bí ngô tí hon đấy, chiều nay em có muốn sang xem không?"
"Có ạ." Cậu lễ phép đáp lại.
Thiệu Huy cười cười với cậu. Trước khi vào nhà, cả hai đều bỏ lại nón rộng vành về chỗ cũ. Bàn ăn trưa cũng không khác biệt so với bữa sáng bao nhiêu, Thiệu Huy hâm nóng lại mấy món đã nấu sẵn rồi làm thêm một đĩa trứng xào cà chua. Cũng phải công nhận tay nghề nấu ăn của anh thật sự không tệ, nêm nếm gia vị rất vừa ăn. Món này dễ ăn nên Tiêu Nguyên đã gắp liền mấy miếng, Thiệu Huy thấy thế nên cũng để cậu ăn nhiều một chút. Cậu để ý thấy buổi trưa anh ăn không nhiều như ban sáng, chỉ ăn đúng 2 bát cơm là xong. Còn cậu vẫn ăn rất chậm, đến khi người ta ăn xong bát cuối thì bản thân chỉ vừa ăn hết hơn phân nửa bát. Ăn cơm xong là giờ nghỉ trưa của Thiệu Huy, anh chỉ cởi bớt áo ngoài rồi thoải mái ngủ mất. Đây là căn phòng nơi Tiêu Nguyên tỉnh dậy vào lúc bình minh, phòng được bày trí vô cùng đơn giản nhưng đủ mang lại cảm giác an toàn, thoải mái cho gia chủ. Giường ngủ cỡ lớn đặt cạnh bên cửa sổ, trên bệ còn có vài chậu cây cảnh nhỏ xinh đang tắm nắng. Ngoài ra còn có cả máy lạnh nữa, ở đây điều kiện không tệ đến thế, con trai bạn thân của mẹ cậu mà. Cái vali màu tím sến sẩm của cậu vẫn còn được đặt ngay ngắn ở góc phòng, nằm cạnh tủ quần áo của anh. Kế bên là bàn làm việc bày bừa các giấy tờ mà cậu đoán là ghi chép công việc, trên kệ trưng đủ loại sách, từ sách về làm nông đến sách tài chính kinh doanh, tiểu thuyết tình cảm, trinh thám, hành động... cái gì cũng có. Gu đọc sách của anh phong phú thật. Tiêu Nguyên không chăm đọc sách được đến thế, đến việc học cậu còn lười, chỉ cố trầy trật tốt nghiệp đại học cho xong, chung quy là làm gì cũng không làm nổi trừ chuyện ăn chơi.
Cậu nhẹ nhàng nằm xuống cạnh anh, cái giường vô cùng lớn nên dù có hai người nằm vẫn còn dư rất nhiều khoảng trống. Không nghĩ nhiều nữa, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đến khi tỉnh dậy, cái nắng chói chang của buổi trưa đã chuyển thành nắng chiều cam đào lướt nhẹ qua khung cửa sổ, hôn khẽ lên gương mặt cậu. Đã mấy giờ rồi? Đồng hồ trên tường chỉ 4 giờ rưỡi. Tiêu Nguyên phát hiện kế bên mình có một tờ giấy ghi chú nhỏ: "Anh ra ngoài nhà trồng bí trước, đến 5 giờ anh sẽ sang chuồng nuôi thú."
Đã trễ rồi, Tiêu Nguyên hớt hải chạy ra phía nhà trồng bí phía xa kia, cậu vừa chạy vừa thở như không thấy ngày mai. Chốc chốc phải dừng nghỉ vì mệt rồi lại chạy tiếp. Cuối cùng cũng đến nơi, Thiệu Huy đã làm xong việc cần làm nên chỉ biết ngồi chơi game offline trên điện thoại. Vừa nghe tiếng bước chân, anh quay sang nhìn về phía cửa, ánh mắt mừng rỡ trông thấy rõ.
"Qua đây, anh cho em xem bí ngô tí hon. Cuối tuần này là thu hoạch được rồi, lúc đó anh sẽ làm bí nhồi thịt đút lò cho em ăn."
Những quả bí ngô nhỏ xinh đáng yêu vô cùng, chúng có lớp vỏ màu xanh đậm, quả nào quả nấy to bằng bàn tay người lớn, tuy không hiểu lắm về làm nông nhưng Tiêu Nguyên nghĩ những quả này chắc là ngon lắm. Cậu hiếu kỳ nhìn xung quanh, những cây bí tí hon lá xanh mởn phủ kín dàn lưới trồng. Cả khu này chỉ toàn trồng bí, diện tích lớn hơn hẳn nhà của Thiệu Huy. Nhưng đáng tiếc là thứ sáu này cậu nhất quyết sẽ về thành phố, không có cơ hội được ăn món bí của anh rồi. Anh biết ý đồ của cậu, dù gì cưỡng ép cũng không làm nên chuyện, được đến đâu thì hay tới đó. Cứ xem như để cậu đến nhà mình chơi vài hôm cho vui, còn hơn là dấn thân vào cuộc hôn nhân mà người kia không hạnh phúc. Thiệu Huy cũng thừa biết cậu là người quen thói ăn chơi nhưng lười làm. Vả lại, sức khoẻ cậu phải nói là quá yếu ớt, mới chạy vài mét đã kiệt sức.
"Bây giờ anh phải cho gà ăn, em cứ thong thả. Chiều tối xong việc sẽ dắt em đi cửa hàng tiện lợi."
Nói rồi, anh tiễn cậu vào nhà còn bản thân thì đi về phía chỗ nuôi thú.
- - -
Lại nhàn rỗi nên cậu tranh thủ đi tắm trước. Loại sữa tắm, dầu gội mà Thiệu Huy dùng là loại phổ thông hay bị trùng mùi giữa các hãng, cậu chưa từng dùng qua nên cảm thấy rất tò mò. Mùi hương cũng rất thơm nhưng có phần hơi gay gắt. Ở đây cũng có nước nóng nên cảm giác sau khi tắm vô cùng ấm áp dù trời đã vào mùa đông. Lúc lau người bằng cái khăn tắm hình Hello Kitty đáng yêu mà mẹ cậu lén tráo với cái khăn hàng hiệu, trong đầu Tiêu Nguyên bỗng nảy sinh những suy nghĩ kỳ lạ. Cậu cảm thấy mùi sữa tắm này trên người mình ngửi không hợp lắm nhưng nếu là từ cơ thể khoẻ khoắn của Thiệu Huy thì thật sự rất quyến rũ. Tiêu Nguyên còn hình dung ra được đủ hình ảnh Thiệu Huy cao to bước ra từ phòng tắm, mái tóc ướt rối bời che lấp đi khuôn mặt điển trai cùng với cái khăn tắm quấn ngang người... Cậu không hề để ý đến chuyện thằng em bên dưới của cậu đã ngóc đầu lên từ lúc nào.
Bỗng có tiếng đàn ông nói vọng từ bên ngoài vào: "Ồ em đang tắm à, khi nào xong thì gọi anh vào nhé."
"À... Vâng!" Lấy hai tay bịt miệng lại, mặt cậu lúc này đỏ hết cả lên khi nhìn thấy cảnh tượng bên dưới. Tự dưng lại có ý nghĩ kỳ cục về người ta thế, anh ấy mà biết được thì sẽ xấu hổ đến dường nào. Nhưng Thiệu Huy đẹp trai thật mà, không phải sao? Phải nhanh chóng mặc quần áo vào mới được.
Tiêu Nguyên chấn chỉnh tinh thần lại rồi mới gọi Thiệu Huy đang chờ ở trước cửa nhà vệ sinh vào: "Em tắm xong rồi, anh chờ có lâu không?"
"Không có, đợi anh một lát rồi đi."
"Ừm."
"Mẹ em đổi cho em khăn hình Hello Kitty đấy à? Đáng yêu quá." Có lẽ như anh đã chú ý đến khăn tắm của cậu.
"C-cái đó không phải của em đâu, đồ thật của em bị lấy đi mất rồi." Tiêu Nguyên phồng má, cảm giác vô cùng mất mặt khi để người khác thấy cậu thế này. Ngay cả cái áo thun xanh cậu đang mặc cũng in hình Hello Kitty cao bồi, mẹ cậu có chấp niệm với Hello Kitty à?
"Anh biết rồi mà, chọc em chút thôi." Thiệu Huy vẫn cười hề hề.
Nhưng cậu thừa biết người này không có ác ý với mình nên chỉ giả vờ ra vẻ giận dỗi. Không thèm nói chuyện với anh nữa, Tiêu Nguyên chạy vụt đi mất. Bây giờ cậu chỉ muốn cái vali đồ hiệu kia quay trở lại thôi, cho dù có phải sống ở đây 10 năm thì cậu cũng chấp nhận. Vào phòng kiểm tra lại hành lý, Tiêu Nguyên mới nhận ra cái áo thun nào mẹ chuẩn bị cho cậu cũng đều có in nhân vật hoạt hình lên mặt trước, lúc được xếp lại không để lộ bên trong nên cậu không nghĩ đến việc cái nào cũng như cái nào. Cinnamoroll đáng yêu đọc sách, lại thêm hai cái áo Hello Kitty màu hồng, ngoài ra còn áo in hình Doraemon nữa. Tiêu phu nhân biết chắc chắn con trai út của mình sẽ không đời nào chịu mặc mấy cái áo này đi ra ngoài đường nên có thể xem như những vật này mang chức năng cản cậu về thành phố. Ngay cả đồ ngủ cũng là quần đùi hình chó Pochacco hay Tuxedo Sam, mẹ cậu cao tay quá rồi.
Thật ra, không phải là cậu ghét mấy món đồ này. Ngày còn nhỏ Tiêu Nguyên rất thích sưu tầm đồ vật dễ thương, cậu chẳng thấy việc dùng đồ màu mè có vấn đề gì cả, đó là cho đến khi cậu bị bạn cùng lớp bắt nạt chỉ vì "mang đồ dùng quá trẻ con đi học làm chúng ngứa mắt". Đầu tiên là quyển vở có bao bì hình con thỏ bị vứt trong thùng rác, lúc đó cậu chỉ nghĩ là trò chơi khăm hơi quá đáng của bạn học nào đó. Rồi mọi thứ diễn biến tệ đi khi từng món đồ cất trong cặp của cậu đều bị bọn đầu gấu lén lấy cắp rồi kết quả lúc nào cũng là cậu tìm thấy chúng trong tình trạng bị cắt nát trên bàn mình. Dần dần, cả lớp cũng xa lánh cậu vì luật là không được làm bạn với "chuột". Do sợ hãi nên bạn nhỏ Tiêu Nguyên không còn dám mang đồ mình thích đến trường rồi dần dần xa cách chúng. Ngày nào đến trường với cậu cũng như một cơn ác mộng. Ba mẹ Tiêu không hiểu lí do vì sao cậu không thích những vật đáng yêu nữa, chỉ cho rằng con trẻ như cậu cả thèm chóng chán. Mà đến chết cậu vẫn không dám nói cho người nhà nghe vì bị doạ đánh tập thể.
Nhớ đến đây, Tiêu Nguyên trưởng thành thở dài. Về cơ bản chuyện "mang đồ mình thích đi học gây ngứa mắt" chỉ là một cái cớ để bọn đầu gấu tìm người gây hấn, còn cậu là người không may bị bọn nó để ý. Lẽ ra lúc đó nên nói thật với mọi người, ít nhất gia đình cậu sẽ không để lũ đó sống yên khi dám đụng đến con cháu nhà họ Tiêu. Bỏ đi bỏ đi, xem như đây là cơ hội để chữa lành tổn thương trong quá khứ vậy.
"Hoá ra em ở đây à, anh tắm xong rồi. Đi thôi, nhớ mang áo khoác nhé." Thiệu Huy bất chợt xuất hiện từ phía sau, có lẽ tiếng thở dài ban nãy của cậu đã bị anh nghe thấy.
Cậu nhanh chóng dọn dẹp lại đồ của mình vào vali rồi đi cùng anh ra ngoài, còn không quên khoác theo chiếc áo dày. Vừa ra khỏi cửa, trước mặt cậu xuất hiện chiếc mô tô phân khối lớn trông rất đẹp. Không ngờ người đàn ông chăm chỉ sáng dậy sớm làm việc quần quật đến tận lúc trăng lên như Thiệu Huy cũng thích chơi mô tô. Đúng là không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.
"Lên xe!"
Anh đưa cho cậu một cái mũ bảo hiểm màu đen to tướng. Tiêu Nguyên nhanh chóng đội mũ rồi leo lên ngồi đằng sau Thiệu Huy, hai tay ôm lấy eo anh thật chặt vì sợ té. Đây không phải là lần đầu tiên cậu ngồi sau mô tô của ai đó nhưng cảm giác vẫn rất lạ lẫm, cứ như thiếu niên được bạn trai lén xách đi chơi khuya vậy. Trời tối, nhiệt độ ở nơi cao nguyên hạ thấp vô cùng. Gió đêm hết miên man vân vê mái tóc mềm mượt của cậu rồi lại thổi nó bay phấp phới. Ngồi sau lưng Thiệu Huy còn làm cậu ngửi thấy thoang thoảng mùi sữa tắm vô cùng từ tính kia, đúng là dùng trên người anh thì khác. Lưng Thiệu Huy rộng rãi vững chắc, các thớ cơ bắp thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối. Đích thực là kiểu mang lại cho người ta cảm giác vô cùng an toàn, hoàn toàn có thể dựa dẫm vào.
Ngoài đường vô cùng hẻo lánh nên chẳng có mấy tiếng động, chỉ có tiếng côn trùng kêu cùng tiếng gió rít. Tiêu Nguyên bắt chuyện với Thiệu Huy trước: "Anh trai à, anh cảm thấy người lớn thích đồ vật có hình hoạt họa dễ thương có kỳ quặc lắm không?"
"Chuyện sở thích chỉ cần bản thân thoải mái và không làm hại ai là được, không cần xem trọng người khác nói gì đâu."
Nghe thấy người đàn ông đáng tin này nói thế, Tiêu Nguyên thấy lòng mình nhẹ nhõm phần nào.
"Anh hỏi em chuyện này được không? Về việc vì sao em đến đây ấy..."
"Sao thế anh?" Tiêu Nguyên nghiêng đầu.
"Em thật sự ký hợp đồng từ bỏ thân thể mà không cần nghĩ ngợi gì à?" Giọng Thiệu Huy chẳng mang chút biểu tình gì, cũng không có cảm giác đang phán xét cậu mà chỉ đơn thuần là tò mò.
Tiêu Nguyên ngượng chín mặt nhưng cũng chẳng muốn giấu diếm khi mẹ cậu đã kể hết cho Thiệu Huy rồi. Nhưng cậu vẫn tin tưởng anh vì anh đã biết chuyện nhưng vẫn đối xử với cậu rất tốt, không hề có ý khinh thường hành động ngu dốt kia của cậu.
"Là do em quá ngốc, thật đấy."
Cậu im lặng một hồi rồi lại nói tiếp: "Lúc đó em chỉ biết nghĩ đến chuyện nếu đánh thắng một ván nữa thì có thể gỡ gạc số tiền nợ nhưng không biết tính toán đến việc thua. Đến lúc vỡ nợ thì chỉ còn cách đồng ý với yêu cầu của mẹ. Em nói thật anh trai đừng giận nhé, em không có ý định sống ở đây cả đời. Anh đối với em rất tốt nhưng em không thuộc về nơi đây."
Tiêu Nguyên khẽ tựa đầu lên lưng hắn.
"Anh cũng thấy thế, vật nào về chỗ nấy vẫn tốt hơn. Dù sao thì không có tình cảm mà mù quáng kết hôn thì sẽ sinh ra rất nhiều phiền toái."
Chàng trai trẻ gật gật đầu, sau một ngày cậu đã tự nhận thức được bản thân thật vô dụng. Ở đây không quen nổi còn về thành phố thì cũng chẳng làm gì nên hồn. Ngay cả tấm bằng cử nhân ngành "Du lịch" cũng không dùng được vì cậu chỉ học cho đủ qua môn mà thôi. Càng nghĩ cậu càng không hiểu vì sao lại chọn ngẫu nhiên ngành đấy nữa, có lẽ vì nó trông dễ chịu hơn hẳn những ngành khác. Không có tiền của ba mẹ thì cậu chẳng là cái gì cả, ngay cả đồ mặc trên người cũng chưa chắc đã mua được.
Thiệu Huy vẫn im lặng. Từ nông trại xuống trung tâm thị trấn không xa lắm nhưng đi bộ thì vô cùng lâu. Chiếc xe mô tô không còn phát ra tiếng gầm gừ nữa rồi dừng lại ngay bãi đỗ xe trước cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/7.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất