Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ – Đam Mỹ

Chương 48

Trước Sau
Edit: Min

Quyết định của lãnh đạo Strawberry Live, nửa điểm cũng không thể ảnh hưởng đến Quý Lam Xuyên.

Tuy rằng, rất muốn làm thỏ con tiến thêm một bước hết hy vọng với Tần Tử Hành. Nhưng Tần Chinh lại vẫn là luyến tiếc đối phương thương tâm khổ sở.

Im lặng không lên tiếng đem việc này giấu đi.

Ba ngày sau, tầng quản lý Strawberry Live liền tới một lần thay máu lớn không ảnh hưởng đến hoạt động.

Kế hoạch do Tần Chinh chế định, ra mặt chấp hành lại là Phương Văn.

Tần Tử Hành đối với vị đặc trợ thăng chức nhanh chóng bên cạnh phụ thân rất kiêng kỵ.

Cho dù, đáy lòng có bất mãn thế nào, trên mặt hắn cũng phải duy trì gương mặt tươi cười ——

Dù Tần Tam gia đã sớm công khai mình vô tình với loại chuyện cưới vợ. Nhưng nam nữ trong vòng ngoài vòng muốn bò lên giường của hắn vẫn nhiều vô số kể.

Hơn nữa, còn có không ít bạn cùng lứa tuổi ở các chi thứ, như hổ rình mồi. Vị trí người thừa kế Tần Tử Hành này, cũng không vững chắc như trong tưởng tượng.

Bất quá Tần Chinh chỉ dùng hiền tài, chỉ cần Tần Tử Hành làm đủ tốt công việc. Hắn liền không bao giờ keo kiệt trong việc giao quyền. Đó là lý do tại sao, Tần gia đại thiếu vẫn là người khiến người ta ngưỡng mộ nhất.

Tình yêu | sự nghiệp bội thu, Tần Tử Hành đắc ý gần đây làm việc đúng là mất tiêu chuẩn.

Khí thế của Phương Văn đã thay hắn gõ chuông vang cảnh báo.

Lầm tưởng phụ thân là bất mãn mình lấy công làm việc tư, Tần Tử Hành ôn tồn mà hướng Bạch Thời Niên giải thích một phen.

Sau đó, liền không tiếp tục ra tay nhằm vào "Quý Lam" nữa.

Strawberry Live cũng không phải hạng mục quan trọng nhất trong tay Tần Tử Hành. Cho nên, hắn cũng không để chuyện này trong lòng.

Ngược lại là Bạch Thời Niên sau khi hiểu rõ nội tình nghi ngờ, không hiểu sao lại nhớ tới những lời thiếu niên nói với mình trong thọ yến Hoắc gia.

Tần tam gia lần này ra tay, thật sự là không xen lẫn bất kỳ tư tâm nào sao?

Không dám suy nghĩ sâu xa cái uy đoán hoang đường mà buồn cười kia, Bạch Thời Niên nói chuyện vui vẻ như thường.

Chỉ cho rằng mình cái gì cũng không biết, Tần tam gia tâm cao khí ngạo, dù là nhất thời tình mê, cũng tuyệt đối sẽ không cưới một cô nhi vô quyền vô thế làm chủ mẫu Tần gia.

Phong ba giải ước tiêu tan vô hình, Quý Lam Xuyên bận rộn đi học cũng không biết.

Tần Chinh từng hỏi qua cậu đối với

Strawberry Live có cảm giác như thế nào?

Quý Thiên Sư vốn không coi livestream là nghề chính, liền thuận miệng trả lời một câu "Còn tốt"

Không biết mình từng dùng hai chữ mà giữ được một công ty, giờ phút này Quý Lam Xuyên đang bận rộn cùng bạn học luyện tập tiết mục.

Nguyên chủ thân là giáo thảo của hệ vũ đạo được công nhận, tiệc tối đón người mới của mấy năm nay cũng không thể thiếu cậu.

Cũng may Quý Lam Xuyên làm việc nghiêm túc.

Sau khi xuyên sách, cũng không có bỏ hoang công phu cơ bản khổ luyện của nguyên chủ.

Hơn nữa, còn có bản năng mà thân thể này lưu lại, từ đầu đến cuối cậu cũng chưa từng bại lộ ra sơ hở gì.

Nguyên chủ học chính là múa dân tộc, nhảy lên tự nhiên sẽ là thủy mặc đan thanh xuất trần thoát tục.

Nhưng vì tổng thể bầu không khí của bữa tiệc mà suy xét, năm nay phân đến trong tay cậu, lại là một điệu múa nam đoàn tương đối phổ biến.

Nhanh nhẹn mà kết thúc một cái vặn hông cuối cùng, Quý Lam Xuyên luyện tập mệt đến miệng khô lưỡi khô héo, vạn phần hối hận vì đã không tìm cớ từ chối tiết mục lần này.

"A a a a a a! Mãnh liệt yêu cầu cậu một mình nhảy khúc vũ này."

Đem một chai nước khoáng ném về phía thiếu niên, Vu Dương ngồi ở một bên kêu thảm liên tục: "Đứng cùng một chỗ với cậu, chẳng còn ai nhìn thấy tôi nữa. Híc!"

Trở tay tiếp lấy chai nước, Quý Lam Xuyên bất đắc dĩ nhún vai: "Nói thật, tôi càng muốn ngồi ở dưới sân khấu làm khán giả hơn. "

Lúc đi báo danh thì tình cờ gặp nhau ở cổng trường, tiệc chào đón lại được an bài đến cùng một tiết mục. Vu Dương vốn hướng ngoại sáng sủa, hơn nữa, Quý Lam Xuyên cũng không có những tật xấu của nguyên chủ.



Thường xuyên qua lại, hai người cũng dần dần thân thiết hơn.

"Khán giả làm sao mà nghiêm túc giống như cậu được?"

Không màng hình tượng mà nằm liệt trên mặt đất, Vu Dương mắt lé nhìn về phía thiếu niên ngửa đầu uống nước: "Ba người còn lại đều có tiết nên đã đi trước, cậu còn muốn tự mình luyện tập đến khi nào?"

Ai bảo tôi không phải là nguyên chủ dễ dàng rơi ra khỏi chuỗi.

Nhìn thời gian trên điện thoại di động, Quý Lam Xuyên vặn nắp chai lại: "Tắm rửa là đi, hôm nay có người đang chờ tôi. "

"Có người?" Ánh mắt sáng ngời, Vu Dương liền đứng dậy, "Bạn trai mới? "

Hiện tại thế đạo này rất là cởi mở, chỉ cần không làm bậy lung tung, vấn đề tính hướng sẽ không bị cái gọi là chủ đạo bài xích.

"Uống nước của cậu đi."

Lười trả lời bát quái của đối phương, Quý Lam Xuyên thu thập đồ đạc nhấc chân rời đi.

Hai mươi phút sau, thiếu niên một thân sảng khoái, rất nhanh đã tìm được chiếc xe quen mắt đang đậu ở gần trường.

"Tam gia."

Mở cửa xe ra, Quý Lam Xuyên quả nhiên nhìn thấy Tần Chinh ngồi ngay ngắn ở hàng ghế sau.

Đêm nay chính là buổi đấu giá từ thiện mà đối phương đề cập tới, hai người sáng sớm đã ước định gặp mặt ở cửa nam của Nghệ Đại.

Nghe được thiếu niên thở hổn hển, nam nhân hơi nhíu mày: "Sao lại đi gấp như vậy? "

"Tập luyện tiết mục trì hoãn trong chốc lát, sợ ngài chờ lâu."

Nhớ tới đối phương còn không biết chuyện biểu diễn, Quý Lam Xuyên lại bổ sung: "Đêm hội chào đón sinh viên mới của trường, em phải lên sân khấu để múa một bài."

Khiêu vũ, nhớ tới phong cảnh mà ngày nọ nhìn thoáng qua ở phong phòng tập gym của Tần trạch.

Tần Chinh mím môi mỏng thành một đường thẳng không nói lời nào.

Ngoài ý muốn không nhận được phản ứng của nam nhân, Quý Lam Xuyên đột nhiên nhanh trí mà mở miệng: "Nếu Tam gia có thời gian, em có thể gọi người để lại cho ngài một chỗ ngồi ở hàng ghế trước."

Hài lòng với sự coi trọng của thiếu niên đối với mình, Tần Chinh trong lòng nhiều mây liền chuyển tình, trên mặt chỉ là rụt rè gật gật đầu.

Quý Lam Xuyên xem đến buồn cười, chỉ cảm thấy so với lão hổ, đối phương càng giống như một con mèo lớn cầu thuận lông.

Nếu là buổi đấu giá từ thiện kèm theo bữa tiệc tối, Quý Lam Xuyên khẳng định không thể mặc đồ sinh viên mà cùng Tần Chinh tham dự.

Sau khi, thay lễ phục trong cửa hàng đã đặt trước, dáng người thiếu niên tuấn tú nháy mắt liền lui đi mấy phần trẻ con kia.

Tần Chinh làm người điệu thấp, nhưng không chịu nổi uy danh của "Tần Tam gia" quá lớn.

Từ lúc hai người nắm tay nhau đi vào, tầm mắt rơi vào trên người Quý Lam Xuyên cũng không ngừng.

Nguyên chủ luyện múa nhiều năm, dáng người tất nhiên là không có gì để nói.

Hơn nữa, Quý Lam Xuyên trong xương cốt tự mang theo một cỗ khí chất ung dung tự tại. Cho dù là đứng ở bên cạnh Tần tam gia, cậu vẫn như cũ không có rơi vào thế hạ phong.

"Đừng khẩn trương." Nhẹ nhàng cầm tay trái thiếu niên, Tần Chinh vân đạm phong khinh nói, "Lần đầu tiên dẫn bạn trai tham dự loại trường hợp này, gây ra một chút thảo luận cũng là bình thường."

Rõ ràng lúc trước còn chưa cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng sau khi nghe nam nhân giải thích, Quý Lam Xuyên lại không hiểu sao có chút nóng mặt.

Cậu ho nhẹ một tiếng, chuyển đề tài nói: "Phương đặc trợ đâu, anh ta cũng không ở cùng ngài sao? "

"Kia không giống nhau."

Ánh mắt đảo qua lễ phục cùng loại của hai người, người đàn ông nghiêm trang phủ nhận: "Ít nhất tôi sẽ không nắm tay cậu ta. "

Khó có lúc nghe được giọng điệu thoải mái trêu chọc của đối phương, Quý Lam Xuyên nghiêng đầu, khóe miệng lại bất giác lộ ra một nụ cười.

Nhưng không đợi hai người nói thêm gì nữa, Quý Lam Xuyên liền nhận ra phía sau tràn ngập ánh mắt tìm tòi.

Là một người đàn ông trung niên mà cậu chưa từng thấy qua.

Bất quá từ diện mạo mà xem, đối phương hẳn là cùng Tống Minh Tuyền có quan hệ huyết thống.

"Tống Nham Chương."



Dẫn thiếu niên ngồi xuống chỗ đã an bài, Tần Chinh không thèm để ý mà thu hồi ánh mắt: "Bởi vì liên quan đến video của Tống Nghĩa, ông ta đại khái còn nhớ rõ diện mạo của em."

Một trong những "thủ phạm" khiến vụ án giết người của Tống Nghĩa bị phơi bày ra ánh sáng, lại ngồi ở bên cạnh Tần Chinh. Tống Nham Chương tin tưởng đây là cái bẫy mà Tần gia nhằm vào mình.

Ông ta không đau lòng vì đứa con riêng đã bị bỏ vào tù, nhưng lại chịu không nổi phong bình của Tống gia bởi vậy mà giáng xuống.

"Kia không phải là Tần Chinh sao?"

Tay trái ôm lấy một người bạn gái xinh đẹp, gia chủ Lê gia Lê Thế Khôn khoa trương thở dài: "Thật là hiếm thấy. Người trẻ tuổi bên cạnh hắn có lai lịch gì? "

Tức giận liếc nhìn đối phương một cái, Tống Nham Chương hoài nghi người này chính là cố ý chọc giận mình.

Chuyện của Tống Nghĩa náo loạn lớn như vậy, trong giới còn có ai không biết?

Ha ha cười một tiếng, Lê Thế Khôn bị quăng mặt lạnh cũng không xấu hổ.

Ai bảo đối phương không có việc gì thì luôn thích xách Tống Minh Tuyền ra khoe khoang. Thật vất vả mới bắt được cơ hội, ông ta phải hảo hảo chế nhạo đối phương một phen.

"Đó là ba của Lê Phong sao?" Lưu ý động tĩnh cách đó không xa, Quý Lam Xuyên nhỏ giọng hỏi, "Hai ba con bọn họ thật sự không giống nhau. "

Biết được bản lĩnh nhìn tướng của thiếu niên, Tần Chinh cũng không kinh ngạc: "Gia chủ Lê gia Lê Thế Khôn, khi còn trẻ cũng coi như là một nhân vật nổi tiếng. "

"Em xem giữa mày ông ta mang sát, sợ là gần đây sẽ ngã trên người nữ nhân."

Vừa mới nói xong câu này, người chủ trì cầm micro trên đài liền tươi cười ngọt ngào tuyên bố buổi đấu giá sắp khai mạc.

Quý Lam Xuyên đối với đồ trang sức cổ cũng không có hứng thú, tới nơi này hoàn toàn là vì bồi Tần Chinh đi ngang qua sân khấu.

Loại đấu giá từ thiện này, giá trị của sản phẩm đấu giá cũng không quan trọng. Dù sao chỉ cần là đồ dán nhãn Tần gia, cho dù đó chỉ là một miếng vải rách bẩn thỉu, cũng sẽ có người tranh nhau mua nó.

Có chuyên gia làm công chứng, số tiền thu được từ buổi đấu giá tối nay đều sẽ quyên góp cho mấy quỹ phúc lợi mà phía chính phủ đã chỉ định.

Vì để vãn hồi hình tượng tập đoàn Tống thị bị Tống Nghĩa hủy diệt, Tống Nham Chương trước sau cũng không ít lần bỏ tiền túi ra.

Có Tống gia mạnh mẽ cổ động, lại thêm lời nói hóm hỉnh của người chủ trì, rất nhanh liền đem không khí xào đến nóng bỏng.

Quý Lam Xuyên câu được câu không mà cùng Tần Chinh nói chuyện phiếm, chóp mũi lại ẩn ẩn ngửi được chút hương vị kỳ quái.

Mùi vị kia thoáng qua, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến khối thịt thối rữa trong đống rác mùa hè.

Quý Lam Xuyên bất động thanh sắc nhìn quanh bốn phía, rất nhanh liền tập trung mục tiêu vào một người đàn ông cao gầy ở hàng thứ ba.

"Làm sao vậy?"

Chú ý tới thanh niên khác thường, Tần Chinh theo tầm mắt đối phương nhìn lại: "Em biết hắn? "

Lắc lắc đầu, Quý Lam Xuyên bị mùi hôi thối như có như không kia hun đến không muốn nói chuyện.

Đó rõ ràng là sản phẩm âm khí tượng hóa, chỉ có thiên sư hoặc bát tự khinh mới có thể ngửi được.

Nam nhân cao gầy ở hàng ghế sau hiển nhiên biết cái gì đó. Sau khi âm khí tiết lộ, gã liền đứng ngồi không yên nhìn loạn chung quanh.

Tiếng cười thanh thúy của trẻ con vang lên bên tai, Quý Lam Xuyên cau mày, trong mắt phong ấn hiện lên một tia chán ghét.

Nuôi tiểu quỷ sao.......?

Thế giới này cũng có người dùng tà thuật tổn hại âm đức như thế?

Đấu giá trên đài còn đang tiếp tục, đèn chùm phức tạp mà hoa lệ phía trên hội trường lại chậm rãi lay động. Phảng phất như bị một cỗ lực lượng vô hình mạnh mẽ kéo động. Dây chuyền bằng đồng vốn chất lượng quá cứng, đột nhiên không hề báo trước mà đứt gãy ra.

"Rầm ——!"

Mảnh nhỏ bay tứ tung, trong hội trường đấu giá nhất thời một mảnh rối loạn.

Không biết có phải người sau lưng kia cố ý thăm dò hay không, Quý Lam Xuyên vốn không dễ bị tà vật đến gần.

Đột nhiên chân trái của cậu bị một đôi bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo bắt lấy——

"Ca ca, mau đến chơi với ta nha."

➖➖➖➖➖

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau