Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ – Đam Mỹ
Chương 65
Edit: Min
Cậu nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ không phải là Tần Chinh chỉ nói chuyện cho có thôi sao?
Lông mi bất an mà run run hai cái, Quý Lam Xuyên cổ tay bị nắm giương mắt nhìn đối phương, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
"Tôi không nói đùa."
Cẩn thận bôi thuốc cho thiếu niên, biểu tình Tần Chinh vẫn thập phần bình thản, ngữ khí của hắn quá mức bình tĩnh. Phảng phất như câu chuyện lúc này hai người đang thảo luận, không phải là hôn nhân đại sự, mà là loại vấn đề đơn giản như "Tối nay ăn cái gì" vậy.
Không muốn lừa gạt đối phương trong chuyện này, Quý Lam Xuyên ăn ngay nói thật mà mở miệng: "Em còn chưa nghĩ kỹ."
Hôn nhân và tình yêu là khác nhau, trên nguyên tắc có trách nhiệm với cả hai bên. Cậu không thể sử dụng thái độ "Thử xem" để đối mặt với Tần Chinh.
"Vậy em hãy suy nghĩ thật kỹ."
Vốn cũng không có tính toán trong hôm nay sẽ nhận được đáp án làm cho mình vừa lòng. Ngón tay Tần Chinh dính thuốc mát mẻ trơn trượt, nặng nhẹ mà thích hợp xoa bóp chỗ vết thương của thiếu niên.
Không nghĩ tới đối phương sẽ thật sự nhẹ nhàng buông tha cho mình. Quý Lam Xuyên trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút mất mát nói không nên lời.
Dựa theo thao tác thông thường của Bá tổng, Tần Chinh lúc này nên nói "Không cần nghĩ, nghe tôi" mới đúng chứ?
"Tôi không muốn ép em trong loại chuyện này."
Nhận thấy con thỏ con sa sút không quá rõ ràng, Tần Chinh dùng khăn ướt lau sạch ngón tay, thở dài kéo người ngồi lên đùi mình: "Em có thể từ từ suy nghĩ, tôi có đủ thời gian chờ đợi. "
So với mình 35, thiếu niên trong ngực thật sự quá trẻ tuổi. Tần Chinh tuy rằng muốn được hồi đáp, nhưng cũng không hy vọng đối phương bởi vì nhất thời xúc động mà đáp ứng mình.
Sự phù hợp giữa thân thể và linh hồn mới là tình yêu.
Nếu có thể, hắn không bao giờ muốn sử dụng những thủ đoạn tiêu cực với thiếu niên.
Gật gật đầu, cổ họng Quý Lam Xuyên bỗng nhiên có chút nghẹn lại.
Cậu ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt tràn đầy ôn nhu cùng dung túng của nam nhân: "Vậy ngài thì sao? Ngài đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Dựa theo tuổi tác, Tần Chinh đương nhiên rõ ràng dục | vọng cùng tố cầu trong lòng mình. Mấy tháng qua ở chung cùng ma hợp, sớm đã khiến cho hắn đối với con thỏ ngốc xinh đẹp mỹ vị này càng thêm sâu sắc.
Tìm được chìa khóa để mở ngăn kéo cuối cùng dưới bàn làm việc của mình. Nam nhân hơi cúi xuống, lấy ra một hộp cái trang sức: "Em nói đi."
Hộp nhung nhỏ màu đen được đối phương nhẹ nhàng mà bỏ vào lòng bàn tay cậu. Nhưng Quý Lam Xuyên lại cảm thấy mình như đang nâng trọng lượng vượt ngàn cân. Cậu biết bên trong chứa cái gì, nhưng lại không đủ dũng khí mở nó ra.
"Sợ sao?" Năm ngón tay mở ra, Tần Chinh từ trên xuống dưới, trấn an theo sống lưng cứng ngắc của thiếu niên, "Vốn không có ý định cho em biết sớm như vậy, nhưng mà..."
Nhưng hắn không thể kiểm soát bản thân.
Biết rõ như vậy sẽ mang đến áp lực cho đối phương, nhưng hắn vẫn muốn cho thiếu niên nhìn thấy chân tâm của mình.
"Tôi không có thiên phú nghệ thuật gì, chỉ có thể mời nhà thiết kế quen thuộc đi hoàn thành."
Dừng một chút, thanh âm Tần tam gia khó có lúc căng thẳng: "Không mở ra xem sao?"
Chưa từng nghĩ tới nam nhân ở sau lưng mình làm nhiều chuyện như vậy. Quý Lam Xuyên "Vâng" một tiếng, nước mắt lại không tự chủ được mà rơi xuống.
Khác với trước kia, hoặc là diễn trò hoặc là khóc thút thít xin tha, thiếu niên lần này căn bản cũng không có ý niệm muốn rơi lệ. Cho đến khi nhìn thấy giọt nước trong suốt rơi trên hộp nhung đen, cậu mới hậu tri hậu giác ý thức được mình đang khóc.
"Sao lại khóc?"
Bị nước mắt bất thình lình của đối phương làm cho hoảng sợ, Tần Chinh nhịn không được ôm lấy bả vai thiếu niên: "Không thích thì không nhận, tùy tiện vứt đi cũng không......"
"Em không biết."
Hiếm khi ngắt lời nam nhân, thiếu niên nước mắt lưng tròng nhìn về phía đối phương: "Em cũng không biết tại sao lại khóc."
Cậu khẽ mím môi, chóp mũi có chút đỏ nhạt, vừa đáng thương lại đáng yêu.
Bộ dáng ủy khuất này khiến Tần Chinh vừa đau lòng vừa buồn cười, hắn vội vàng giơ tay lau nước mắt cho con thỏ con: "Là lỗi của tôi, không nên sớm như vậy đã dọa em rồi."
Không nghĩ tới đối phương lại vì loại chuyện nhỏ này mà chủ động xin lỗi, Quý Lam Xuyên hít hít mũi, không hiểu sao cảm thấy mình có chút làm kiêu. Nhưng kiếp trước kiếp này, cậu chưa từng trải qua loại tình cảnh cầu hôn giống như vậy, tự nhiên sẽ cảm thấy luống cuống tay chân.
Khác với Tần tam gia từ nhỏ đã được mẹ cưng chiều, Quý Lam Xuyên chưa bao giờ nhận được bất kỳ ảnh hưởng tích cực nào liên quan đến tình yêu. Tiểu thuyết và hiện thực là hai thứ tách biệt, cho dù biết tấm chân tâm của Tần Chinh, cậu vẫn sẽ theo bản năng muốn lùi bước.
Người ta khi đối mặt với cái không rõ sẽ theo bản năng cảm thấy sợ hãi, Quý Lam Xuyên giờ phút này chính là loại cảm giác đó. Nhưng trong nháy mắt Tần Chinh muốn lấy đi hộp nhẫn, cậu lại nhanh chóng khép ngón tay lại.
"Của em." Nắm chặt hộp nhung nhỏ trong lòng bàn tay, thiếu niên giả vờ hung dữ trừng mắt nhìn người đàn ông một cái, "Cho em rồi, ngài sao còn cướp lại hả? "
Tần Chinh dở khóc dở cười, nhẹ nhàng bao lấy tay phải đối phương: "Tôi cho rằng em không muốn. "
Tặng một món quà cũng có thể dọa người ta khóc, hắn ở phương diện tình yêu, quả nhiên không đủ am hiểu.
"Em, em nhận trước."
Sau một thời gian ngắn bối rối, Quý Lam Xuyên cũng không vì trong lòng luống cuống mà lựa chọn lui bước.
Thật cẩn thận mở hộp mà ngắm liếc mắt một cái, thiếu niên vẫn nói thầm: "Sao chỉ có một chiếc? "
Nhẫn bạc đơn giản lại thanh lịch, vừa nhìn đã biết là kiểu dáng được thiết kế đặc biệt dành riêng cho nam giới. Không có bất kỳ loại đá quý lạ mắt hay kim cương làm trang trí, vừa lúc thích hợp để đeo trong cuộc sống hàng ngày vào bất kỳ thời điểm nào.
"Đây là nhẫn dùng để cầu hôn."
Vuốt mái tóc đen mềm mại bên tai thiếu niên, ngữ điệu Tần Chinh ôn nhu đến khó tin: "Về phần nhẫn cưới, tôi muốn cho em tự mình đến chọn."
Thấy động tác của đối phương dường như còn do dự, hắn nắm lấy ngón tay thiếu niên, hơi dùng sức gập hộp trang sức kia vào: "Không cần đeo lên vội, nếu đã đưa cho em, tôi tất nhiên sẽ không lấy lại nữa. "
Cũng không biết mình vừa mới đưa tay cướp lấy nữa.
Vụng trộm ở trong lòng phun tào, Quý Lam Xuyên chỉ cảm thấy tay phải mình bị nam nhân cầm đến nóng lên, vành tai cậu đỏ bừng, khóe miệng lại nhịn không được mà treo lên một nụ cười.
Kỳ thật, nếu như không phải Tần Chinh ra tay ngăn cản, cậu có lẽ sẽ thật sự đeo nhẫn lên nói không chừng.
"Không khóc?" Thoáng nhìn khóe môi của người trong ngực cong lên, Tần Chinh vỗ vỗ eo thiếu niên ý bảo đối phương đứng dậy.
Sau đó, hắn cười như không cười mà lên tiếng trêu chọc: "Mau đi rửa mặt rồi vào phòng nghỉ nằm một lát đi. Bằng không, buổi chiều nay tôi cũng không có biện pháp nào mà tĩnh tâm làm việc được đâu."
"Hoặc là nói, em thích làm điều gì đó khác với tôi ở trong văn phòng?"
Hai má đỏ bừng, Quý Lam Xuyên vội vàng vàng cất hộp nhung, nhanh chóng từ trong phòng làm việc đi ra ngoài. Nữ thư kí ở ngoài cửa vừa mới định tới hỏi thăm, liền thấy hốc mắt đối phương đỏ bừng mà bước nhanh về phía toilet.
Ở văn phòng cũng có thể đem người khi dễ đến khóc......
Ý vị thâm trường mà gợi lên một nụ cười hơi đáng khinh, nữ thư ký đoán sai cốt truyện, âm thầm cảm khái trong lòng ——
Trong nhóm bát quái nói không sai, Tần tổng quả nhiên là muộn tao thâm tàng bất lộ.
*
Không biết Tần Chinh bên kia đã mượn trợ công của mình mà "Cầu hôn". Tần Tử Hành bị đả kích sâu sắc, liên tiếp mấy ngày cũng không ngủ ngon.
Cho dù ban đêm có người ở bên cạnh bồi mình, hắn cũng sẽ vô cớ từ trong mộng bừng tỉnh. Thậm chí trong một lần hoảng hốt nửa ngủ nửa tỉnh, hắn còn thốt lên tên Quý Lam.
Ký ức kiếp trước vì Quý Lam mà cãi nhau đã nhấn chìm Bạch Thời Niên. Y không muốn giẫm lên vết xe đổ, lại không muốn buông tay. Y không cuồng loạn ầm ĩ, chỉ là không ngừng thúc giục Tần Tử Hành mang mình về nhà.
Có đôi khi y cũng suy nghĩ, vứt bỏ thể diện của mình mà dây dưa với A Hành, rốt cuộc là vì tình yêu vượt qua thời gian không gian, hay vì không cam lòng hai kiếp đều thua Quý Lam.
Nếu bại một đối thủ ngang hàng, hoặc là ưu tú hơn mình, Bạch Thời Niên có lẽ còn không có thấy nhục như thế. Nhưng người kia lại là Quý Lam, là một người thay thế đều kém xa y về mọi thứ.
Còn có huyền học đạo thuật cổ quái kia nữa, linh hồn hiện tại đang ở trong thân thể kia, thật sự vẫn là "Quý Lam" mà y từng quen biết sao?
Một khi hạt giống nghi ngờ được gieo xuống, Bạch Thời Niên nhanh chóng nhớ lại rất nhiều dấu vết từng bị y bỏ qua.
Y vừa thúc giục A Hành mang mình về nhà định ra danh phận, vừa âm thầm tìm kiếm tư liệu về trọng sinh đoạt xá.
Mà Tần Tử Hành phá vỡ chân tướng, căn bản không muốn trở về nhà cũ ở thời điểm mấu chốt này. Nếu để cho đám paparazzi chụp được cái gì, không cần nghĩ cũng biết hắn sẽ bị công chúng thảo luận như thế nào.
Còn có quyền thừa kế, nếu Quý Lam thật sự cùng phụ thân kết hôn, vậy đứa con riêng từng bị bỏ rơi sẽ được đối phương phân cho cái gia sản gì?
Thẹn quá hóa giận, Tần Tử Hành căn bản không có tâm tình giải thích nguyên nhân của chuyện này với bất luận kẻ nào.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ tới là, chỉ vài ngày sau, giới truyền thông đã chụp được ảnh Quý Lam và Tần Chinh cùng nhau ra vào khách sạn.
"Đây là chuyện gì đ?"
"Ba" một tiếng ném tạp chí lên bàn trà, ngón tay Bạch Thời Niên run rẩy hỏi: "Tần thúc sao có thể cùng Quý Lam..."
Mặc dù không phải là siêu sao thần tượng nổi tiếng như Thiên Vương, nhưng scandal đào hoa hiếm hoi của Tần tam gia vẫn lên trang nhất của các tạp chí giải trí lớn. Đột nhiên nhảy ra một tin tức kinh thiên động địa, đã làm cho biết bao nhiêu tiểu biên tập tăng ca thêm giờ mà cả đêm sửa bản thảo.
Từ khi truyền thông mạng xuất hiện, nhưng báo giấy truyền thống cũng không hoàn toàn suy sụp. Nhìn tấm ảnh HD trên bìa tạp chí không có bất kỳ khảm che khuất nào, Tần Tử Hành phiền não dời tầm mắt: "Làm sao anh biết được. "
———Có thể cao giọng đưa tin trắng trợn như thế, những truyền thông từ trước đến nay luôn biết nắm chắc chừng mực này, nhất định là được Tần tam gia ngầm đồng ý.
Rõ ràng là chụp lén giấu ở chỗ tối, nhưng do nhan sắc của hai nhân vật chính trong scandal quá cao, hình ảnh kia thế nhưng lại lộ ra một chút ý tứ yên tĩnh của năm tháng. Thiếu niên vui tươi khoa tay múa chân cái gì đó, mà nam nhân anh tuấn đứng bên cạnh cậu, thì trong mắt mang theo ý cười mà nhìn đối phương.
Hắn đang nháo, hắn đang cười.
Trong tất cả các cuộc phỏng vấn trước đây của paparazzi ngồi xổm và tạp chí, chưa bao giờ có ai chụp được bộ dáng Tần tam gia cười rộ lên.
Vì vậy, bức ảnh này vừa được đăng tải, lập tức dấy lên một làn sóng dư luận cực lớn trên mạng.
So với Tần Tử Hành vẫn là người thừa kế, cuộc sống tình cảm của gia chủ Tần gia hiển nhiên càng đáng để bát quái, nhất là dung mạo của một nhân vật chính khác, càng trực tiếp đẩy chuyện này lên Weibo hot search.
# Sau khi vứt bỏ tra công, tôi trở thành ba kế của hắn #
Từ ngữ này vừa cẩu huyết cùng sảng khoái, lập tức khiến cho vô số quần chúng ăn dưa chú ý.
Mà Bạch Thời Niên đồng dạng nhận được đẩy đẩy liên quan, vẻ mặt khuất nhục mà ném điện thoại di động.
"Tần Tử Hành, anh đừng mong em cúi đầu gọi cậu ta là ba!"
➖➖➖➖➖
Cậu nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ không phải là Tần Chinh chỉ nói chuyện cho có thôi sao?
Lông mi bất an mà run run hai cái, Quý Lam Xuyên cổ tay bị nắm giương mắt nhìn đối phương, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
"Tôi không nói đùa."
Cẩn thận bôi thuốc cho thiếu niên, biểu tình Tần Chinh vẫn thập phần bình thản, ngữ khí của hắn quá mức bình tĩnh. Phảng phất như câu chuyện lúc này hai người đang thảo luận, không phải là hôn nhân đại sự, mà là loại vấn đề đơn giản như "Tối nay ăn cái gì" vậy.
Không muốn lừa gạt đối phương trong chuyện này, Quý Lam Xuyên ăn ngay nói thật mà mở miệng: "Em còn chưa nghĩ kỹ."
Hôn nhân và tình yêu là khác nhau, trên nguyên tắc có trách nhiệm với cả hai bên. Cậu không thể sử dụng thái độ "Thử xem" để đối mặt với Tần Chinh.
"Vậy em hãy suy nghĩ thật kỹ."
Vốn cũng không có tính toán trong hôm nay sẽ nhận được đáp án làm cho mình vừa lòng. Ngón tay Tần Chinh dính thuốc mát mẻ trơn trượt, nặng nhẹ mà thích hợp xoa bóp chỗ vết thương của thiếu niên.
Không nghĩ tới đối phương sẽ thật sự nhẹ nhàng buông tha cho mình. Quý Lam Xuyên trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút mất mát nói không nên lời.
Dựa theo thao tác thông thường của Bá tổng, Tần Chinh lúc này nên nói "Không cần nghĩ, nghe tôi" mới đúng chứ?
"Tôi không muốn ép em trong loại chuyện này."
Nhận thấy con thỏ con sa sút không quá rõ ràng, Tần Chinh dùng khăn ướt lau sạch ngón tay, thở dài kéo người ngồi lên đùi mình: "Em có thể từ từ suy nghĩ, tôi có đủ thời gian chờ đợi. "
So với mình 35, thiếu niên trong ngực thật sự quá trẻ tuổi. Tần Chinh tuy rằng muốn được hồi đáp, nhưng cũng không hy vọng đối phương bởi vì nhất thời xúc động mà đáp ứng mình.
Sự phù hợp giữa thân thể và linh hồn mới là tình yêu.
Nếu có thể, hắn không bao giờ muốn sử dụng những thủ đoạn tiêu cực với thiếu niên.
Gật gật đầu, cổ họng Quý Lam Xuyên bỗng nhiên có chút nghẹn lại.
Cậu ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt tràn đầy ôn nhu cùng dung túng của nam nhân: "Vậy ngài thì sao? Ngài đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Dựa theo tuổi tác, Tần Chinh đương nhiên rõ ràng dục | vọng cùng tố cầu trong lòng mình. Mấy tháng qua ở chung cùng ma hợp, sớm đã khiến cho hắn đối với con thỏ ngốc xinh đẹp mỹ vị này càng thêm sâu sắc.
Tìm được chìa khóa để mở ngăn kéo cuối cùng dưới bàn làm việc của mình. Nam nhân hơi cúi xuống, lấy ra một hộp cái trang sức: "Em nói đi."
Hộp nhung nhỏ màu đen được đối phương nhẹ nhàng mà bỏ vào lòng bàn tay cậu. Nhưng Quý Lam Xuyên lại cảm thấy mình như đang nâng trọng lượng vượt ngàn cân. Cậu biết bên trong chứa cái gì, nhưng lại không đủ dũng khí mở nó ra.
"Sợ sao?" Năm ngón tay mở ra, Tần Chinh từ trên xuống dưới, trấn an theo sống lưng cứng ngắc của thiếu niên, "Vốn không có ý định cho em biết sớm như vậy, nhưng mà..."
Nhưng hắn không thể kiểm soát bản thân.
Biết rõ như vậy sẽ mang đến áp lực cho đối phương, nhưng hắn vẫn muốn cho thiếu niên nhìn thấy chân tâm của mình.
"Tôi không có thiên phú nghệ thuật gì, chỉ có thể mời nhà thiết kế quen thuộc đi hoàn thành."
Dừng một chút, thanh âm Tần tam gia khó có lúc căng thẳng: "Không mở ra xem sao?"
Chưa từng nghĩ tới nam nhân ở sau lưng mình làm nhiều chuyện như vậy. Quý Lam Xuyên "Vâng" một tiếng, nước mắt lại không tự chủ được mà rơi xuống.
Khác với trước kia, hoặc là diễn trò hoặc là khóc thút thít xin tha, thiếu niên lần này căn bản cũng không có ý niệm muốn rơi lệ. Cho đến khi nhìn thấy giọt nước trong suốt rơi trên hộp nhung đen, cậu mới hậu tri hậu giác ý thức được mình đang khóc.
"Sao lại khóc?"
Bị nước mắt bất thình lình của đối phương làm cho hoảng sợ, Tần Chinh nhịn không được ôm lấy bả vai thiếu niên: "Không thích thì không nhận, tùy tiện vứt đi cũng không......"
"Em không biết."
Hiếm khi ngắt lời nam nhân, thiếu niên nước mắt lưng tròng nhìn về phía đối phương: "Em cũng không biết tại sao lại khóc."
Cậu khẽ mím môi, chóp mũi có chút đỏ nhạt, vừa đáng thương lại đáng yêu.
Bộ dáng ủy khuất này khiến Tần Chinh vừa đau lòng vừa buồn cười, hắn vội vàng giơ tay lau nước mắt cho con thỏ con: "Là lỗi của tôi, không nên sớm như vậy đã dọa em rồi."
Không nghĩ tới đối phương lại vì loại chuyện nhỏ này mà chủ động xin lỗi, Quý Lam Xuyên hít hít mũi, không hiểu sao cảm thấy mình có chút làm kiêu. Nhưng kiếp trước kiếp này, cậu chưa từng trải qua loại tình cảnh cầu hôn giống như vậy, tự nhiên sẽ cảm thấy luống cuống tay chân.
Khác với Tần tam gia từ nhỏ đã được mẹ cưng chiều, Quý Lam Xuyên chưa bao giờ nhận được bất kỳ ảnh hưởng tích cực nào liên quan đến tình yêu. Tiểu thuyết và hiện thực là hai thứ tách biệt, cho dù biết tấm chân tâm của Tần Chinh, cậu vẫn sẽ theo bản năng muốn lùi bước.
Người ta khi đối mặt với cái không rõ sẽ theo bản năng cảm thấy sợ hãi, Quý Lam Xuyên giờ phút này chính là loại cảm giác đó. Nhưng trong nháy mắt Tần Chinh muốn lấy đi hộp nhẫn, cậu lại nhanh chóng khép ngón tay lại.
"Của em." Nắm chặt hộp nhung nhỏ trong lòng bàn tay, thiếu niên giả vờ hung dữ trừng mắt nhìn người đàn ông một cái, "Cho em rồi, ngài sao còn cướp lại hả? "
Tần Chinh dở khóc dở cười, nhẹ nhàng bao lấy tay phải đối phương: "Tôi cho rằng em không muốn. "
Tặng một món quà cũng có thể dọa người ta khóc, hắn ở phương diện tình yêu, quả nhiên không đủ am hiểu.
"Em, em nhận trước."
Sau một thời gian ngắn bối rối, Quý Lam Xuyên cũng không vì trong lòng luống cuống mà lựa chọn lui bước.
Thật cẩn thận mở hộp mà ngắm liếc mắt một cái, thiếu niên vẫn nói thầm: "Sao chỉ có một chiếc? "
Nhẫn bạc đơn giản lại thanh lịch, vừa nhìn đã biết là kiểu dáng được thiết kế đặc biệt dành riêng cho nam giới. Không có bất kỳ loại đá quý lạ mắt hay kim cương làm trang trí, vừa lúc thích hợp để đeo trong cuộc sống hàng ngày vào bất kỳ thời điểm nào.
"Đây là nhẫn dùng để cầu hôn."
Vuốt mái tóc đen mềm mại bên tai thiếu niên, ngữ điệu Tần Chinh ôn nhu đến khó tin: "Về phần nhẫn cưới, tôi muốn cho em tự mình đến chọn."
Thấy động tác của đối phương dường như còn do dự, hắn nắm lấy ngón tay thiếu niên, hơi dùng sức gập hộp trang sức kia vào: "Không cần đeo lên vội, nếu đã đưa cho em, tôi tất nhiên sẽ không lấy lại nữa. "
Cũng không biết mình vừa mới đưa tay cướp lấy nữa.
Vụng trộm ở trong lòng phun tào, Quý Lam Xuyên chỉ cảm thấy tay phải mình bị nam nhân cầm đến nóng lên, vành tai cậu đỏ bừng, khóe miệng lại nhịn không được mà treo lên một nụ cười.
Kỳ thật, nếu như không phải Tần Chinh ra tay ngăn cản, cậu có lẽ sẽ thật sự đeo nhẫn lên nói không chừng.
"Không khóc?" Thoáng nhìn khóe môi của người trong ngực cong lên, Tần Chinh vỗ vỗ eo thiếu niên ý bảo đối phương đứng dậy.
Sau đó, hắn cười như không cười mà lên tiếng trêu chọc: "Mau đi rửa mặt rồi vào phòng nghỉ nằm một lát đi. Bằng không, buổi chiều nay tôi cũng không có biện pháp nào mà tĩnh tâm làm việc được đâu."
"Hoặc là nói, em thích làm điều gì đó khác với tôi ở trong văn phòng?"
Hai má đỏ bừng, Quý Lam Xuyên vội vàng vàng cất hộp nhung, nhanh chóng từ trong phòng làm việc đi ra ngoài. Nữ thư kí ở ngoài cửa vừa mới định tới hỏi thăm, liền thấy hốc mắt đối phương đỏ bừng mà bước nhanh về phía toilet.
Ở văn phòng cũng có thể đem người khi dễ đến khóc......
Ý vị thâm trường mà gợi lên một nụ cười hơi đáng khinh, nữ thư ký đoán sai cốt truyện, âm thầm cảm khái trong lòng ——
Trong nhóm bát quái nói không sai, Tần tổng quả nhiên là muộn tao thâm tàng bất lộ.
*
Không biết Tần Chinh bên kia đã mượn trợ công của mình mà "Cầu hôn". Tần Tử Hành bị đả kích sâu sắc, liên tiếp mấy ngày cũng không ngủ ngon.
Cho dù ban đêm có người ở bên cạnh bồi mình, hắn cũng sẽ vô cớ từ trong mộng bừng tỉnh. Thậm chí trong một lần hoảng hốt nửa ngủ nửa tỉnh, hắn còn thốt lên tên Quý Lam.
Ký ức kiếp trước vì Quý Lam mà cãi nhau đã nhấn chìm Bạch Thời Niên. Y không muốn giẫm lên vết xe đổ, lại không muốn buông tay. Y không cuồng loạn ầm ĩ, chỉ là không ngừng thúc giục Tần Tử Hành mang mình về nhà.
Có đôi khi y cũng suy nghĩ, vứt bỏ thể diện của mình mà dây dưa với A Hành, rốt cuộc là vì tình yêu vượt qua thời gian không gian, hay vì không cam lòng hai kiếp đều thua Quý Lam.
Nếu bại một đối thủ ngang hàng, hoặc là ưu tú hơn mình, Bạch Thời Niên có lẽ còn không có thấy nhục như thế. Nhưng người kia lại là Quý Lam, là một người thay thế đều kém xa y về mọi thứ.
Còn có huyền học đạo thuật cổ quái kia nữa, linh hồn hiện tại đang ở trong thân thể kia, thật sự vẫn là "Quý Lam" mà y từng quen biết sao?
Một khi hạt giống nghi ngờ được gieo xuống, Bạch Thời Niên nhanh chóng nhớ lại rất nhiều dấu vết từng bị y bỏ qua.
Y vừa thúc giục A Hành mang mình về nhà định ra danh phận, vừa âm thầm tìm kiếm tư liệu về trọng sinh đoạt xá.
Mà Tần Tử Hành phá vỡ chân tướng, căn bản không muốn trở về nhà cũ ở thời điểm mấu chốt này. Nếu để cho đám paparazzi chụp được cái gì, không cần nghĩ cũng biết hắn sẽ bị công chúng thảo luận như thế nào.
Còn có quyền thừa kế, nếu Quý Lam thật sự cùng phụ thân kết hôn, vậy đứa con riêng từng bị bỏ rơi sẽ được đối phương phân cho cái gia sản gì?
Thẹn quá hóa giận, Tần Tử Hành căn bản không có tâm tình giải thích nguyên nhân của chuyện này với bất luận kẻ nào.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ tới là, chỉ vài ngày sau, giới truyền thông đã chụp được ảnh Quý Lam và Tần Chinh cùng nhau ra vào khách sạn.
"Đây là chuyện gì đ?"
"Ba" một tiếng ném tạp chí lên bàn trà, ngón tay Bạch Thời Niên run rẩy hỏi: "Tần thúc sao có thể cùng Quý Lam..."
Mặc dù không phải là siêu sao thần tượng nổi tiếng như Thiên Vương, nhưng scandal đào hoa hiếm hoi của Tần tam gia vẫn lên trang nhất của các tạp chí giải trí lớn. Đột nhiên nhảy ra một tin tức kinh thiên động địa, đã làm cho biết bao nhiêu tiểu biên tập tăng ca thêm giờ mà cả đêm sửa bản thảo.
Từ khi truyền thông mạng xuất hiện, nhưng báo giấy truyền thống cũng không hoàn toàn suy sụp. Nhìn tấm ảnh HD trên bìa tạp chí không có bất kỳ khảm che khuất nào, Tần Tử Hành phiền não dời tầm mắt: "Làm sao anh biết được. "
———Có thể cao giọng đưa tin trắng trợn như thế, những truyền thông từ trước đến nay luôn biết nắm chắc chừng mực này, nhất định là được Tần tam gia ngầm đồng ý.
Rõ ràng là chụp lén giấu ở chỗ tối, nhưng do nhan sắc của hai nhân vật chính trong scandal quá cao, hình ảnh kia thế nhưng lại lộ ra một chút ý tứ yên tĩnh của năm tháng. Thiếu niên vui tươi khoa tay múa chân cái gì đó, mà nam nhân anh tuấn đứng bên cạnh cậu, thì trong mắt mang theo ý cười mà nhìn đối phương.
Hắn đang nháo, hắn đang cười.
Trong tất cả các cuộc phỏng vấn trước đây của paparazzi ngồi xổm và tạp chí, chưa bao giờ có ai chụp được bộ dáng Tần tam gia cười rộ lên.
Vì vậy, bức ảnh này vừa được đăng tải, lập tức dấy lên một làn sóng dư luận cực lớn trên mạng.
So với Tần Tử Hành vẫn là người thừa kế, cuộc sống tình cảm của gia chủ Tần gia hiển nhiên càng đáng để bát quái, nhất là dung mạo của một nhân vật chính khác, càng trực tiếp đẩy chuyện này lên Weibo hot search.
# Sau khi vứt bỏ tra công, tôi trở thành ba kế của hắn #
Từ ngữ này vừa cẩu huyết cùng sảng khoái, lập tức khiến cho vô số quần chúng ăn dưa chú ý.
Mà Bạch Thời Niên đồng dạng nhận được đẩy đẩy liên quan, vẻ mặt khuất nhục mà ném điện thoại di động.
"Tần Tử Hành, anh đừng mong em cúi đầu gọi cậu ta là ba!"
➖➖➖➖➖
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất