Gả Cho Huynh Trưởng Của Tra Công

Chương 14: Thuyết thư

Trước Sau
Trời mưa bất chợt, hạt mưa rơi nện xuống nền đất vỡ thành những bọt nhỏ trắng xóa.

Thẩm Dứu xách theo không ít đồ nên đành phải ghé vào một quán trà. Mọi người trên phố hỗn loạn vội vàng chạy về nhà hoặc như Thẩm Dứu tìm một chỗ nào đó trú mưa. Đường phố tấp nập gặp mưa thoáng cái đã không còn bao nhiêu bóng người trên đường.

Xem ra không thể về ngay được. Người cổ đại sao lại không có đầu óc buôn bán vậy chứ, sao lại không bán dù ở mấy chỗ tiện lợi. Trong lòng Thẩm Dứu bực bội, cũng không biết mấy người đi xe bò cùng y có dính mưa không?

Nhưng trời đã muốn người ở lại, Thẩm Dứu cũng không thể không ở. Y tùy tiện tìm một bàn trà ngồi xuống. Chưởng quầy không ngừng đẩy mạnh tiêu thụ của quán, sau đó mỹ mãn thu tiền, ghé vào bàn nghỉ ngơi mặc kệ đám người tránh mưa.

Từ quán trà đi tới cổng thành cũng không xa lắm. Quán trà chủ yếu bán nước trà, cũng không phải là loại trà tốt, uống vào cũng chỉ để giải khát, còn có một vài điểm tâm với thức ăn đơn giản. Thẩm Dứu nếm một khối bánh nhân đậu không biết tên, giá cả không đắt nên cực kỳ thô ráp.

Quán trà như vậy, khách thường sẽ là những người đi xa vào thành muốn tìm một chỗ để nghỉ chân, việc làm ăn cũng khá phát triển. Ở bàn bên làm một nhóm người không có việc gì liền tụm lại một chỗ nói chuyện tào lao, làm cho quán trà nhỏ trở nên cực kỳ náo nhiệt. Ở giữa quán trà có một bàn cho tiên sinh thuyết thư*, biết đủ loại thoại bản, có người nghe được mùi drama liền mua điểm tâm, nước trà cho vị tiên sinh này.

*Thuyết thư: Người kể chuyện.

Thẩm Dứu chọn một bàn cạnh cửa sổ, âm thanh của người kể chuyện truyền đến bàn y bị tiếng mưa làm át đi phân nửa. Y ngáp một cái, tối qua bị Lâm Cảnh Hành làm cho tâm tình không yên, lăn qua lộn lại mãi y cũng không ngủ được, bây giờ cảm thấy có chút mệt. Trời mưa thế này rất thích hợp để ngủ.... Ngoài cửa gió lạnh thổi tới khoan khoái dễ chịu, tiếng người kể chuyện lải nhải luyên thanh, Thẩm Dứu ghé vào bàn, chốc lát sau đã ngủ mất.

****

Lâm Cảnh Hành ngồi trong nhà nhìn màn mưa rơi trắng xóa, lo lắng sáng nay Thẩm Dứu không mang theo ô, sợ y bị ướt. Đúng lúc này, ngoài viện truyền đến tiếng kêu của chim đỗ quyên.

Mưa to như thế này còn có con chim đỗ quyên ngu ngốc nào? Lâm Cảnh Hành chau mày, hắn mới nhớ ra thủ hạ của hắn không thông minh cho lắm: "Vào đi."

Một hắc y nhân cầm dù đen nhảy từ ngoài tường vào sân, hướng về phía Lâm Cảnh Hành cười ngây ngô: "Chủ tử!"

Tiểu Ngũ bị lệnh cưỡng chế dưỡng thương không cần tới, người tới là Tiểu Lục- tuy võ công cao cường nhưng đầu óc không thông minh cho lắm, không thể làm đại sự nhưng làm chân sai vặt vẫn tốt. Nhìn thấy cậu nhảy vào, Lâm Cảnh Hành mệt không muốn mắng, gật gật đầu cho cậu vào.

Tiểu Lục móc từ trong ngực ra một bao giấy dầu đựng ngân phiếu: "Đây là hai ngàn lượng." Lại đưa cho Lâm Cảnh Hành một bao chứa đầy bạc cùng một túi tiền đồng.

Lâm Cảnh Hành vừa lòng, đệ đệ hắn cho Thẩm Dứu một ngàn lượng thì hắn cho tận hai ngàn, như vậy Thẩm Dứu sẽ biết nên chọn bên nào! Đấu tình cảm có thể ta không bằng, nhưng đấu tài lực, hắn sẽ không thua!

"Chủ tử, kinh thành truyền đến tin tức: long thể của Thánh Thượng đã khang phục, có thể thượng triều." Tiểu Lục dựa theo chỉ bảo của huynh đệ tỷ muội dạy nói từng chữ lại cho Lâm Cảnh Hành. "Lần này chủ tử bị ám sát có dính líu đến Đại hoàng tử, có dính líu đến trong phủ không thì chưa biết được. Hoàng Thượng đã quay lại thượng triều, Đại hoàng tử ốc đã không mang nổi mình ốc, cho thích khách ở Thường Bình Thành lui. Ngài khi nào hồi phủ? Nơi đây thôn sơn hoang dã không thích hợp dưỡng thương."

Lâm Cảnh Hành xoay chuyển cái chén trong tay: "Ta muốn ở nơi này thêm chút thời gian. Việc ám sát tiếp tục điều tra, tra rõ nội tình."



Tiểu Lục: "Vâng."

Huynh đệ tỷ muội chỉ dạy cậu nói gì cho chủ tử chứ không dạy cậu nhất định phải khuyên chủ tử quay về. Chỉ cần nói lại những lời cần nói, nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành!

Lâm Cảnh Hành: "......."

Tiểu Lục cầm cây dù: "Vậy tiểu nhân đi trước?"

"Từ từ." Lâm Cảnh Hành gọi cậu lại: ".....Đem sủi cảo trên bấp nấu lại cho ta."

Nếu không không đợi Thẩm Dứu quay về thì hắn đã đói chết.

....

Không biết qua bao lau, Thẩm Dứu bị một trận ồn ào làm bừng tỉnh. Ngẩng đầu nhìn bên ngoài, mưa đã nhỏ đi không ít, từ những hạt mưa to như hạt đậu giờ đã chuyển thành mưa phùn, trên đường cũng có người qua lại. Trong quán trà, người thuyết thư đang kể đến đoạn cao trào, mọi người reo hò cổ vũ nên đánh thức Thẩm Dứu.

Thẩm Dứu khi tỉnh tính khí rất xấu, không vui nhíu mày. Tiếng mưa đã nhạt, tiếng người trong quán trà càng rõ hơn. Thẩm Dứu lắng nghe... Giảng cái gì vậy?

Cổ đại kể chuyện tuy không giống như hiện đại có hệ thống, có hình thức biểu diễn, nhưng ít nhất âm thanh cũng nên có màu sắc một chút, sao nguội ngắt vậy? Vị này nói thuyết thư không bằng nói kể chuyện trước khi đi ngủ đi! Cũng may tam quốc diễn nghĩa ở cổ đại là đại IP của mọi nhà, dân chúng vẫn rất thích nghe mấy chuyện này. Thẩm Dứu lắc lắc đầu, ghé vào bàn mân mê một khối bánh. Y không thích ăn nhưng có thể đem về thôn cho nhóm Tiểu Cẩu Tử với Niếp Niếp ăn thử, y liền hướng về phía chưởng quầy xin giấy dầu.

Chưởng quầy nghe thuyết thư tới mê mẩn, bị Thẩm Dứu giục hai lần mới không tình nguyện đứng dậy. Một bước gộp làm ba cầm giấy dầu trở về, người kể chuyện bên kia cũng hạ màn. Thẩm Dứu bọc mấy khối bánh lại, đang tự hỏi trong lòng có nên băng qua màn mưa nhỏ đi tìm người trong thôn không thì một thanh âm vang lên trên đỉnh đầu: "Ngươi là người được môn phái phái tới học lén?"

Hả?

Thẩm Dứu ngẩng đầu liền nhận ra là vị tiên sinh thuyết thư kia. Y vẫn luôn không chú ý cứ nghĩ mấy tiên sinh thuyết thư đều là ông lão, nhìn gần mới phát hiện người này chắc chỉ hai mấy tuổi, khuôn mặt có vài phần thanh tú giống mấy vị công tử đọc sách hơn.

Thẩm Dứu phủ nhận: "Không phải, tránh ra, giờ ta phải đi." Tuy rằng y thấy người này thuyết thư không được, nhưng cũng nên tránh xung đột thì hơn.

Vị thuyết thư kia không tin, muốn thử lại Thẩm Dứu. Hắn đã sớm chú ý tới người này! Từ lúc vào quán trà tới giờ, không nghe hắn thì thôi đi, cư nhiên còn ngủ gật! Ngủ xong tỉnh dậy lại lắc đầu, hắn quăng món hài ra cũng không cười, kể đến đoạn cao trào thì không vỗ tay, đây không phải khiêu khích thù là cái gì?

Lại nhìn tướng mạo người này, môi hồng răng trắng, nếu không phải giữa trán buộc đai trán trên khảm một khối ngọc toát ra vể phú quý thì hắn cũng hoài nghi y là môn phái đối thủ được phái tới để học lỏm!



Thẩm Dứu sợ ngây người, thời buổi này nghe xong thuyết thư còn dính bén môn phái? Ngươi không xác minh được trình độ của bản thân sao?

Đã xem qua DYS48 nam thiên đoàn Châu Á biểu diễn thì sẽ cảm thấy người này biển diễn cực kỳ tầm thường. Vì sao cứ phải cưỡng bách nhận đồng nghiệp làm chi?

Được rồi, là một idol bình hoa di động thì cũng coi là đồng nghiệp đi....Nhưng mà y biểu lộ ghét bỏ rõ ràng lắm hay sao mà người ta tìm tới tận cửa thế này? Thẩm Dứu chà sát mặt.

Người thuyết thư cảm xúc không ổn, tuổi trẻ khí thịnh, hắn cảm thấy hắn là dân chuyên nghiệp nhịn không được sự nhục nhã, mặt tức tới đỏ bừng, nói ra câu kinh điển trong kịch: "Ngươi xướng một đoạn đi!"

Thẩm Dứu nhìn hắn.

Được rồi, vậy cho ngươi tiếp thu chút kiến thức, thế nào mới là thuyết thư!

Công ty bồi dưỡng Thẩm Dứu theo con đường diễn viên, thậm chí còn đưa y đến học viện hí kịch đăng ký một lớp đủ thể loại, thuyết thư cũng nằm trong số đó. Những bộ kịch kinh điển của sách giáo khoa như 《 Báo Thái Danh 》, 《 Địa Lý Đồ 》, 《 Bạch Sự Hội 》,... Xem như là môn bắt buộc khi y nhập học. Thẩm Dứu bước đến cái bàn trung tâm, cầm phách và thước trên bàn lên, mở miệng đọc đoạn tám phiến bình cũng thuộc tam quốc: "Đông Hán tam quốc có một vị lỗ mãng. Từ đào viên kết nghĩa đến nay...."

Phải biết rằng nghệ thuật thông qua thời đại tích lũy, mấy chục thế hệ nghiên cứu truyền thừa ra thể thức hóa, văn bản, tiết tấu, khí khẩu, ngưng nghỉ nhịp,... đều là mồ hôi công sức của không ít nghệ thuật gia. Người thuyết thư cùng chưởng quầy đều sửng sốt, khách thấy mưa nhỏ định dời đi cũng dừng lại, sau khi Thẩm Dứu dứt câu đã nghe được tiếng reo hò.

Thật nhanh! Tuy rằng mỗi âm phát ra đều giống như nghe rõ nhưng lại như không!

Tuy không rõ, nhưng lợi hại!

Người thuyết thư đứng sững tại hiện trường: "còn có thể nói được như vậy sao?" Trách không được khi nãy nghe hắn thuyết thư thì người này thấy buồn ngủ, so sánh ra trình độ của hắn không khác gì bậc trẻ nhỏ mới tập cả, không có kỹ sảo gì hết!

Một đoạn này diễn không lâu lắm, Thẩm Dứu nói mau cho xong, không màng đến quần chúng nhiệt tình hò reo "Thêm đi.", vị tiên sinh thuyết thư chắp tay xin lui, túm lấy bao lớn bao nhỏ tiêu sái rời đi.

Nhưng y còn chưa đi được bao xa, có người đuổi theo: "Từ từ!"

Thẩm Dứu bất đắc dĩ: "Lại làm sao?"

Ta nói ta xướng kịch rồi, ngươi còn không hài lòng chỗ nào?

Người thuyết thư kia mặt vẫn như cũ đỏ bừng, lần này lại kích động: "Xin hỏi.... Xin hỏi ngài học ai? Có thể dẫn theo ta không? Hoặc là ta... ta bái ngài làm thầy!"

Thẩm Dứu:!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau