Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 100

Trước Sau
Thuận lợi kết thúc cuộc trò chuyện với ông cụ Hoắc, An Vô Dạng thu lại nụ cười ngọt ngào đến phát ngấy, nhàn nhạt liếc nhìn người đàn ông vừa lạnh lùng vừa cứng ngắc bên cạnh, đưa điện thoại di động cho hắn: "Nói chuyện với ông nội đi, dỗ ngọt ông một chút."

Sau khi đã kết hôn sinh con, sóng ngầm với người nhà cũng đã có chuyển biến, thiếu niên ngày xưa đơn thuần thẳng thắn, không phải gì cũng không nghĩ tới.

Ít nhất bây giờ cậu đã biết rõ, cho dù là quan hệ giữa người nhà với nhau, cũng cần phải cẩn thận vun đắp.

"Ừm." Hoắc Vân Xuyên thấp giọng đáp lời, sau đó từ bên cạnh cậu đi qua, ôm lấy con trai sau khi tỉnh ngủ bắt đầu khóc nháo.

Tên nhóc này có lúc rất thông minh, lúc vừa mới tỉnh dậy sẽ nhận người.

Dì Trương ôm cũng không được, cần phải Hoắc Vân Xuyên hoặc là An Vô Dạng ôm bé.

"Không khóc." Hoắc Vân Xuyên bế con trai, tạm coi như ôn nhu lau đi giọt nước mắt trên mặt con trai.

"Hức..." Mặt Đôn Đôn mập mạp, nằm nhoài trên bả vai ba ba, mới khóc nên đôi mắt đỏ ngầu, trong veo như nước, có vẻ đặc biệt xinh đẹp.

Ngũ quan thừa hưởng được những bộ phận xuất sắc nhất của hai người ba ba, dù là mũi đôi mắt đều đẹp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Hoắc Tiểu An sau khi lớn lên nhất định là một soái ca.

An Vô Dạng mắt nhìn hai người bọn họ, không có thời gian đến gần cùng nhau đùa giỡn.

Bài tập ở trường học còn chưa làm xong, cậu dời ghế nhỏ, ở trên chiếc bàn thấp hình bầu dục trong phòng khách học tập.

Lúc đầu bàn đặt ở trong này là hình vuông, sau đó bị Hoắc Vân Xuyên đổi thành hình bầu dục.

Về phần nguyên nhân là cái gì, người lớn có con cái đều biết.

An Vô Dạng một bên nghe tiếng anh một bên đọc viết, tai nghe màu trắng buông xuống trên cái cổ mảnh khảnh.

Sau khi đi học cũng có môn tiếng Anh, bất quá không có dạy kỹ như Hoắc Vân Xuyên.

Từ sau khi có Hoắc Vân Xuyên chỉ dạy, trình độ tiếng Anh của An Vô Dạng, hơi ngượng ngùng, vẫn là từ từ tăng lên.

Nghe viết cơ bản không thành vấn đề, nói thì không tốt lắm.

"Đôn Đôn, đừng quấy rối." Hoắc Vân Xuyên bế Đôn Đôn, ngồi ở bên người An Vô Dạng, lần thứ N  ngăn cản tay nhỏ đưa ra nắm lấy tai nghe.

Cuối cùng thực sự hết cách rồi, chỉ có thể vẫn luôn cầm tay bé.

"Nha." Hoắc Tiểu An có dấu hiệu mếu máo.

"Buông con ra đi." An Vô Dạng nói.

"Ngày hôm qua người nói tôi quá chiều chuộng con không phải là em sao?" Hoắc Vân Xuyên bất đắc dĩ nói.

"..."

Cùng An Vô Dạng nhìn nhau trong chốc lát, ánh mắt của đối phương hơi kiên trì.

"Cũng được." Hắn buông Đôn Đôn ra.

Đôn Đôn ngoan ngoãn được một phút, lại giở trò cũ, đồng thời một đòn lập tức trúng ngay, chộp tai nghe của An Vô Dạng vào trong tay.

Ống nghe từ trong tai An Vô Dạng bị giật ra ngoài.

"Ui." Đứa con trai này thực quá nghịch ngợm.

Vốn là muốn nói để Hoắc Vân Xuyên bế Đôn Đôn ra xa xa, kết quả viên thịt ngốc nghếch, đưa tai nghe tới trước mặt cậu, vẻ mặt thành thật nói gì đó.

Tuy nói hai người ba ba một chữ cũng nghe không hiểu, nhưng là không chịu nổi biểu cảm phong phú của Đôn Đôn, ngôn ngữ tay chân đặc biệt sinh động.

"A..."

"Con nói trả lại cho em." Hoắc Vân Xuyên làm máy phiên dịch.

An Vô Dạng bị moe đến không biết nói gì, trong lòng sinh ra ý nghĩ.

"Ngoan một chút, nếu không con phải ở trong phòng đợi." Cậu cầm lại tai nghe mang lên, quay đầu lại tiếp tục học tập.

Đôn Đôn béo ngồi với ba lớn, trước mặt để một cái máy vi tính.



Bé một cái tay ôm máy, một cái tay gõ bàn phím, động tác rất chi thành thục giống như là thành quả không phải luyện từ một sớm một chiều.

Edit: HuynhJJ

"Ngày mai tiêm ngừa cho Đôn Đôn sao" Hoắc Vân Xuyên hỏi: "Có tiết buổi sáng không?"

"Em xem một chút." An Vô Dạng lấy điện thoại di động ra tra thời khóa biểu, tra được một nửa biểu tình quỷ dị, bất động thanh sắc nói: "Thời khóa biểu của em không phải anh đã thuộc lòng rồi à?"

Nghiêm trang.

"..." Hoắc tổng bị vạch mặt không sợ chút nào, thẳng thắn lộ ra đuôi chó sói, rất là độc tài quyết định: "Không có môn quan trọng, em cùng đi với Đôn Đôn chứ."

Buổi sáng thứ hai, trung tâm tiêm phòng.

Cho dù là Hoắc tổng tài sản mười tỉ, mang bảo bảo lại đây chích ngừa, cũng cần phải tuân thủ quy tắc, văn minh xếp hàng.

Nhưng mà nơi như trung tâm tiêm phòng thế này, người đông nghìn nghịt không nói, tiếng khóc của đứa nhỏ hết đợt này đến đợt khác, hết người này tới người kia, thỉnh thoảng còn có tiếng người lớn răn dạy đứa trẻ.

Hoắc Vân Xuyên mặt mang khẩu trang, ôm con trai phía trước.

Đôn Đôn miệng đang ngậm núm vú cao su, dáng dấp nhỏ yên tĩnh trong một mảnh ồn ào không ngớt của mấy đứa trẻ khác, có vẻ rất là nghe lời.

Trên đầu gối thiếu niên để ba lô, khẩu trang mũ.

Nghe thấy điện thoại di động vang lên, liền lấy ra liếc mắt nhìn.

Là tin nhắn của Viễn Hàng: "Tôi nói này bạn Tiểu An, cậu tại sao lại trốn học nha?" Thân là học bá thi đại học đã phát huy thực lực đích thực, uổng hắn vừa bắt đầu còn tưởng rằng bạn học Tiểu An là người cùng chung chí hướng với mình.

Kết quả là không nói, tên kia ba ngày hai lần trốn tiết, không hề có dáng vẻ nào của học bá cả.

"..." An Vô Dạng liếc nhìn Hoắc tổng cùng Hoắc tổng con bên cạnh, nghĩ thầm, đã bại lộ thân phận là người Hoắc gia rồi, hơn nữa người biết Hoắc Vân Xuyên có con trai cũng không ít, tựa hồ không có gì có thể giấu diếm nữa.

Cậu trả lời: "Viễn Hàng, sáng hôm nay tôi có việc, mang con trai của tôi đi chích ngừa, thực ra cũng không phải có ý định trốn học."

Từ Viễn Hàng: "???"

Cái gì? Đều là thiếu niên mười tám mười chín tuổi xanh mướt, bạn Tiểu An người ta thậm chí đã có con trai?

Từ Viễn Hàng có chút ngốc, lắp ba lắp bắp, đem chuyện này nói cho tập thể bạn bè của bạn học Tiểu An.

Edit: HuynhJJ

Ôn Lăng: "Người yêu của cậu ấy Hoắc tiên sinh quả thật có một đứa con trai." Đối với phương diện này chàng trai biết được cũng không nhiều, sờ sờ cằm: "Nghe người ta đồn, hình như là tìm người mang thai hộ."

IQ cùng EQ của Từ Viễn Hàng đều rất cao, nghe vậy thổn thức nói: "Hào môn, không có người nối dõi cũng không được."

Ôn Lăng đối với chuyện này không nói gì, đó dù sao cũng là lựa chọn của bản thân An Vô Dạng.

An Vô Dạng cùng Đôn Đôn tiêm ngừa xong, buổi chiều đến trường học học môn chuyên ngành.

Vừa ngồi xuống đã bị Viễn Hàng khiển trách nặng nề, đối phương hận sắt không thành thép* nói: "Bạn Tiểu An, tôi biết nhà cậu có quặng mỏ, nhưng như thế này là không được."

(*) Hận thiết bất thành cương: hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

An Vô Dạng cười nói: "Tôi ở nhà có học bài mà." Sau đó dốc lòng nhờ vả đưa tay ra với người bạn

học bá: "Vở bài học buổi sáng, cho tôi mượn chép một chút đi."

Từ Viễn Hàng bĩu môi, nở nụ cười: "Không phải cậu nói bản thân mình có học tập, còn mượn vở làm cái gì?"

An Vô Dạng cùng hắn nhìn nhau chốc lát, quay đầu vỗ vỗ cánh tay Ôn Lăng: "Lăng Mộ ca, mượn vở." Tuy nói người này không phải hình tượng của học bá, lúc thường lên lớp thật giống như không lộ ra ngoài, thế nhưng, An Vô Dạng đã từng thấy chữ viết của Ôn Lăng, viết trật tự rõ ràng, chữ viết tuyệt đẹp.

Ôn Lăng cười cười, cho cậu mượn vở.

"Mẹ kiếp, không phải đã nói cẩn thận phải cảnh cáo cậu ta một chút cho nhớ hay sao?" Từ Viễn Hàng vô cùng đau đớn, nhìn Ôn Lăng làm phản.

"Có tác dụng không, đừng bận tâm vớ vẩn." Ôn Lăng đang chơi điện thoại di động, một bên chơi game vừa nói: "Ngày mốt tới kỳ nghỉ quốc khánh, câu lạc bộ tennis chuẩn bị trong lúc nghỉ đến Q đại thi đấu giao hữu, cậu đi không?"

An Vô Dạng tự nhủ, suy nghĩ một chút: "Dĩ nhiên đi chứ, tôi cũng là thành viên trong câu lạc bộ tennis."



Cùng câu lạc bộ tennis của Đại học Q đấu giao hữu, An Vô Dạng cũng không biết, trong câu lạc bộ tennis của học viện bọn cậu, trong các trường đại học ở Bắc Kinh, có một danh xưng là nhà giàu mới nổi.

Cái danh xưng này được bắt nguồn, là do công lao của đội trưởng Trương bọn họ -- thanh thiếu niên toàn thân anh tuấn tài hoa tiền tài ngạo khí.

Hắn có yêu cầu cực cao đối với thành viên trong đội mình, đồng thời cũng tập trung rất nhiều thời gian tinh lực cùng tiền tài vào đội, trình độ cũng rất cao.

Bởi vậy một đội vừa có tiền vừa có tài như thế, ở các trường đại học cao đẳng hoành hành bá đạo, cũng có chút danh tiếng.

Bất quá gần một năm nay, đội trưởng Trương tuổi tác "Lớn dần" có thể đã qua năm cuối, nên rất ít chủ động hạ chiến thiếp gây chuyện thị phi.

Trận giao hữu với đại học Q là do là họ tổ chức, đội trưởng Trương từ chối mấy lần đẩy không được, chỉ có thể đi nghênh chiến.

Buổi tập luyện cuối cùng trước kỳ nghỉ, ở một góc sân bóng, có hai thanh niên người đứng ngươit ngồi: "Trương nhị, tay cậu đỡ chưa?"

Đội trưởng Trương đứng hàng thứ hai trong nhà, ở nơi đơn thuần như trường học thế này, không quen bị người gọi là Trương nhị công tử, nên bạn bè thường gọi là Trương nhị.

"Không sao, cho dù tay không khỏe, cũng có thể đánh bại bọn họ." Trương nhị nói.

"Tìm người bên ngoài đi, cậu bây giờ như vậy nhất định sẽ thua." Đội viên nói.

"Vậy thì hãy chờ xem." Thanh niên vẻ mặt sắc bén kết thúc đề tài này, ánh mắt nhìn sân bóng: "Có phải là tôi già rồi, loại tay mơ không có thiên phú thế kia cũng cảm thấy rất đáng yêu."

Thành viên trong đội dõi theo ánh mắt của hắn, nhìn thấy tay mơ trong miệng đội trưởng kia: "Nga..."

Dáng vẻ cố gắng luyện tập như vậy, xác thực rất đáng yêu.

"Đội trưởng! Học trưởng!" An Vô Dạng đầu đầy mồ hôi, một đường lộc cộc lộc cộc chạy theo quả bóng tennis, đi đến bên cạnh hai đàn anh, trơ mắt nhìn banh bị đội trưởng bắt được.

"Ầy." Đối phương quăng banh trả lại cậu.

"Cảm ơn." Lấy được banh tennis thiếu niên khẽ mỉm cười, quay người chạy về sân bóng, thân hình mảnh khảnh vừa vặn phía dưới quần áo thể thao, vòng eo như ẩn như hiện.

Hắn đã kết thúc huấn luyện, đứng ở bên sân bóng, từ trong túi đeo lưng lấy ra bình nước ực ực uống nước giải khát.

Xung quanh sân bóng tụ tập nhóm các bạn học xem trai đẹp chơi bóng, hiển nhiên vô cùng thích thú khi nhìn thấy nhất cử nhất động của bọn họ.

"Nhớ buổi sáng tám giờ tập hợp ở cửa trường học, đừng để muộn giờ." Ôn Lăng tóc tai ướt nhẹp từ bên cạnh An Vô Dạng đi qua, nhấc lên cổ tay, vỗ vỗ bả vai của đối phương.

"Được, ngày mai gặp." An Vô Dạng dọn dẹp đồ đạc một chút, rồi về nhà.

Kỳ quái chính là, sau khi vào cửa trong nhà vắng ngắt, không có mùi đồ ăn do dì Trương làm, cũng không có tiếng khóc của Đôn Đôn.

An Vô Dạng ném ba lô, tìm tới  nam nhân đang ở phòng tập thể hình tuốt thiết, dựa vào trên thiết bị tập thể hình dò hỏi: "Vân Xuyên, Đôn Đôn và dì Trương đi đâu rồi?"

"Về nhà." Hoắc Vân Xuyên nói.

"Ồ." An Vô Dạng có được đáp án, dáng vẻ cũng không chuẩn bị đi.

Lúc Hoắc Vân Xuyên rèn luyện dáng dấp cơ bắp nổi lên rõ ràng, thiếu niên thường xuyên cùng hắn thân mật nhìn thấy, tim đập như nổi trống.

"Em đi tắm." An Vô Dạng nhìn qua, nói.

Trên người mùi mồ hôi quá nặng, cậu vẫn yêu thích mùi nhẹ nhàng khoan khái trên người mình hơn.

Buổi tối, tên đàn ông xấu xa kia rõ ràng rèn luyện một ngày, đè cậu từ phòng tắm tới phòng ngủ, tinh lực dồi dào làm nguời giận sôi máu.

An Vô Dạng đẩy một chút phần trọng lượng trên người, vẻ mặt khó xử mà nói: "Xuống, ngày mai em còn phải đến đại học Q thi đấu giao hữu!"

"Lợi hại vậy sao?" Hoắc Vân Xuyên một trận tự hào, sau đó lại một trận nghi ngờ: "Đội tennis của học viện không ai? Cần em vào trận?"

An Vô Dạng: "..."

Hoắc ba ba một câu nói làm thiên sứ ủ rũ.

"Thôi, coi như tôi chưa nói gì." Hoắc tổng nghiêm trang thu hồi lời mở đầu, dùng phong thái im lặng ít nói, tiếp tục áp bức thiếu niên "Thân mang trọng trách". 

Edit: HuynhJJ

--- Thua! Chèn ảnh cũng không xi nhê gì

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau