Chương 26
Nghe điện thoại An Vô Dạng hơi sửng sốt một chút, rốt cuộc sau khi chị vào đại học đã rất ít về nhà, hiếm khi dùng công phu sư tử rống đối với cậu: "Chị, em chỉ bị chóng mặt muốn ói, nghĩ ngơi không thoải mái mà thôi, nào cần có người cùng em, thật không nghiêm trọng."
Nhìn mọi người hưng phấn, cậu lại khó chịu: "Mọi người cứ ăn đi, ăn nhiều chút, em bây giờ cũng đi ăn cơm."
"......" An Vô Ngu nháy mắt không biết nói gì, cảm thấy người này EQ không cứu nổi, chẳng lẽ chính cậu không nhận ra, cha mẹ đối với mấy chị em bọn họ khác nhau sao?
Thật sự tất cả đều là cha mẹ sai?
Chị gái không nói lời nào nữa, An Vô Dạng liền nói: "Tạm biệt, hẹn gặp lại?"
An Vô Ngu tức giận đến không muốn nói chuyện, bực bội mà cắt đứt điện thoại: "Ngu ngốc." Cô nói thầm, trẻ con không thể dạy, tức chết mất.
Lại không biết em trai ngồi ở trên siêu xe không tim không phổi mà bẹp miệng, thần kinh thô tựa chén đá, căn bản đã quen với sự thật chị ghét bỏ chính mình.
"Ai." Cậu thở dài.
Lão đàn ông lái xe phía trước trong lòng căng thẳng, nhiều ít cũng đoán được tình cảnh ở trong nhà thiếu niên, có thể cũng không tốt gì, hoặc là rất kém.
Hắn bẻ tay lái, dò hỏi: "Không vui?"
An Vô Dạng cau mày, buồn rầu: "Tôi còn chưa có nghĩ ra lý do tốt để chuyển nhà." Thanh âm hàm hàm hồ hồ mà nói, trong miệng không phải nghi ngờ đang nhai chính là mứt hoa quả.
"......" Hoắc tiên sinh thầm mắng chính mình quá nhọc lòng, hắn còn chưa có nhìn thấy An Vô Dạng không khoái hoạt.
Cứ như vậy An Vô Dạng vẫn luôn suy nghĩ, thời gian qua rất nhanh.
Cơm nước xong trở về, cậu ở đại sảnh chờ ba mẹ, mình ngồi ở đầu này sa lông, Hoắc tiên sinh ngồi ở đầu kia sa lông, duy trì khoảng cách với nhau.
- Hoắc tiên sinh, anh lấy tạp chí che mặt lại đi.
An Vô Dạng có lòng tốt nhắc nhở.
"......"
"Vô Dạng?" Ba mẹ mang theo chị gái em trai xuất hiện ở trong tầm nhìn, trong vòng năm giây là có thể đi tới.
"Hoắc tiên sinh, tôi đi trước." An Vô Dạng hạ giọng, lén lút phất tay tạm biệt Hoắc Vân Xuyên.
Nam nhân bị bỏ rơi, nhìn theo cả nhà bọn họ đi ra cửa nhà hàng, lúc này mới đứng lên đuổi theo.
Đổi lại là trước đây, đánh chết Hoắc Vân Xuyên hắn cũng sẽ không tin, có một ngày chính mình sẽ làm ra loại hành động phát rồ như hôm nay.
Nhưng hắn hôm nay đã làm, còn làm một cách cam tâm tình nguyện.
Rốt cuộc ăn no liền mệt mỏi, mặc kệ trên đường đi giọng nói của Hoắc tiên sinh nói như thế nào, An Vô Dạng đều như không hay không biết mà ngủ, mãi đến khi tiến vào nội thành.
Lập tức đã đến cửa nhà.
Hoắc tiên sinh một câu nói cuối cùng phát ra: "Tôi hứa đã thực hiện, cậu hứa khi nào thì thực hiện?" Một chữ một chữ, thiếu niên nghe được tâm hồn vừa mới tỉnh táo, lại héo rũ xuống: "Tôi ngủ, không biết......"
"Buổi tối trở về rồi nói, ngoan." Hoắc Vân Xuyên nói.
Ba ba dừng xe lại ở cửa nhà, An Vô Dạng lập tức xuống dưới, nói một tiếng với ba mẹ: "Con đi ra ngoài mua bình nước."
Em trai là đứa cuồng theo đuôi: "Em cũng đi!"
An Vô Dạng lòng muốn chết đều có, quay đầu lại hối lộ nói: "Đừng theo anh, anh mua cánh gà nướng cho em."
An Vô Phỉ suy xét một lát, trả lời: "Tốt, em muốn chân gà nướng New Orleans."
Anh trai câm lặng, tiểu tử này giữa trưa không ăn no sao?
Đi ra ngoài cửa tiểu khu, nhìn đông nhìn tây một lát, rốt cuộc thấy ở góc đường có chiếc xe thể thao màu lam, ngay từ đầu đã dừng lại, có thể do thấy cậu, chậm rãi lái lại đây.
"Hoắc tiên sinh?" An Vô Dạng kéo ra cửa trên, là ghế phụ.
Hoắc Vân Xuyên cau mày: "Phía sau đi."
"Tôi đi đến tiệm KFC phía trước." An Vô Dạng cài xong đai an toàn, chớp chớp mắt với hắn.
Lão đàn ông sửng sốt một hồi, sau đó nháy mắt bùng nổ: "Ai cho cậu ăn KFC?" Mẹ nó, tiểu tử này đến tột cùng đã giấu hắn ăn bao nhiêu thực phẩm rác rưởi?
Muốn chết hay là không muốn sống nữa?
"Mua cho em trai tôi." An Vô Dạng sợ tới mức ấp úng mà nói.
Hoắc Vân Xuyên nghe vậy, tính tình mới thu trở về, không khủng bố như vậy nữa: "Em trai cậu cũng đừng ăn quá nhiều, có hại vô ích."
An Vô Dạng ngậm miệng, gật gật đầu.
Tới KFC rồi, Hoắc Vân Xuyên mang theo thiếu niên xếp hàng mua, đây là lần đầu tiên trong đời hắn tiến vào KFC, vì mua chân gà cho cậu em vợ.
"Xong." Sau khi lấy lòng, chú ý tới bạn nhỏ đang nhìn chằm chằm kem ở trong tay người khác.
"Hô......" Đem An Vô Dạng cùng chân gà của cậu em vợ cẩn thận đưa trở về, Hoắc Vân Xuyên ở trên xe mở ra cửa sổ WeChat, gửi qua một giọng nói: "Cậu đoán tôi một ngày hôm nay làm cái gì?"
Tưởng Thiếu Phi trả lời: "Chắc không phải là tìm phụ nữ chứ."
Hoắc Vân Xuyên: "Đi theo đứa nhỏ cả một ngày."
"Ha ha ha ha." Đáp án ngoài dự đoán, Tưởng Thiếu Phi trực tiếp cười hắn thối đầu, thua hắn luôn. Mẹ nó đi theo đứa nhỏ.
Chính là nói thật, thiệt tình là câu kia: "Vân Xuyên cậu như vậy khá tốt, thật sự đó, anh em ủng hộ cậu."
"Cút."
Mang theo chân gà nướng cùng cánh gà nướng An Vô Dạng về đến nhà, gõ gõ phòng chị gái: "Chị, có muốn ăn cánh gà nướng hay không, là KFC." Mới ra lò, còn nóng hổi.
Qua một lát, chị mở cửa.
"Cho chị." An Vô Dạng nói.
"Em không ăn?" An Vô Ngu ngó mắt nhìn, chỉ có chân gà nướng của em út, cùng với cánh gà trên tay mình.
"Em không ăn." An Vô Dạng nói.
Lúc xoay người đi nghe thấy chị nói: "Em hà khắc với mình như vậy để làm gì? Không ai yêu cầu em như vậy hết?"
"Chị......" An Vô Dạng mặt lộ vẻ khó hiểu, đối phương tức giận làm gì chứ.
"Em thành thật nói với chị, em thật sự không muốn ăn hay là giả vờ không muốn ăn?" Chị gái cầm hộp cánh gà hỏi.
"......" Nói thực ra thiếu niên tâm tình phức tạp muốn ăn cánh gà, giấu lại lương tâm lắc đầu: "Em thật sự không muốn ăn."
Chị nhìn cậu nghĩ một đằng nói một nẻo, im lặng mấy giây, hận sắt không thành thép mà xoay người đóng cửa.
"Phanh."
Bực bội, tam quan không hợp làm chị em thật là bực mình.
"Anh anh anh, chân gà em bảo anh mua đâu?" An Vô Phỉ buông bút, mắt trông mong giống như chim én gào khóc đòi ăn.
"Nè." An Vô Dạng đưa qua.
Em trai mở hộp ra, một một cổ mùi hương bay ra ngoài, cậu ngửi ngửi, thật ra rất dầu mỡ, coi như Hoắc Vân Xuyên không ra lệnh cưỡng chế cấm ăn, cậu cũng sẽ không ăn.
"Anh không ăn sao?" An Vô Phỉ lấy ra toàn bộ, thấy anh trai không có nói chuyện.
"Không ăn, tự mình ăn." Cậu nằm trên giường trả lời, tìm ra tai nghe đeo lên.
Nhắm lại mắt một xíu đã qua hai giờ, sau khi tỉnh lại bầu trời đã ráng màu.
An Vô Dạng tắt đi đèn trong phòng, cùng em trai ghé vào phía trước cửa sổ, kinh ngạc mà thưởng thức vẻ đẹp của thiên nhiên: "Thật đẹp."
"Là ráng đỏ sao?" Em trai nói.
"Hẳn là vậy." An Vô Dạng cười cười, vỗ vỗ đầu em trai: "Anh đi giúp mẹ nấu cơm, em có thể ra ngoài xem TV một chút."
An Vô Phỉ banh khuôn mặt nhỏ trừng mắt, phản cảm người khác vỗ đầu của nó.
"Mẹ." An Vô Dạng đi đến bên người mẹ, bàn tay cho vào chậu nước giúp đỡ nhặt rau: "Cùng mẹ nói một chuyện, con muốn đến nhà bạn ở vài ngày, khai giảng mới trở về."
Đinh Vi ngẩng đầu nhìn cậu, tức khắc cau mày: "Bạn nào? Đang êm đẹp vì sao phải đến nhà người khác ở?" Còn nữa: "Ba mẹ người ta đồng ý sao? Mấy vấn đề này con hẳn là nên suy nghĩ kỹ càng."
"Bạn học cao trung, quan hệ của chúng con không tồi." An Vô Dạng nói, dựa theo mối quan hệ với tiểu béo mà bịa ra: "Ba mẹ cậu ấy bận kinh doanh, không có nhà, hẳn là không có ảnh hưởng gì."
"Làm kinh doanh? Vậy gia đình kia hẳn là khá tốt." Đinh Vi trong lòng tính toán, con thứ có nhân mạch cũng tốt: "Nếu như người ta mời con đi, ngược lại cũng không phải không được."
"Con ngày mai liền đi." An Vô Dạng nói.
"Đến trong nhà người ta hiểu chuyện chút, lưu lại ấn tượng tốt." Đinh Vi dặn dò nói, đứa nhỏ này bà không có cách, vừa không biết chuyện lại không khôn khéo, vô luận dạy như thế nào đều là uổng công.
"Dạ." Thiếu niên vô tâm vô phế ứng tiếng, cậu không đi tìm tòi nghiên cứu nguyên do tại sao mẹ dễ dàng đồng ý như vậy.
Tóm lại là cho mình đi là được rồi.
Đinh Vi: "Ba con lúc trước đáp ứng con mua máy tính...."
"Không mua." An Vô Dạng chủ động nói: "Con mượn dùng một chút cũng được, máy tính qua một hai năm nữa rồi nói."
Cậu đã nói tới như vậy, Đinh Vi cũng thuận nước đẩy thuyền gật gật đầu.
Tài chính trong nhà xác thật tương đối gấp gáp, khi khai giảng chính là học phí của ba đứa con.
Hơn nữa nếu muốn mua, cũng không thể mua đồ rẻ tiền.
An Thành thần kinh thô hai ngày trước đã nói qua, nếu không dọn máy tính trong phòng con gái đến trường cho con thứ dùng.
Đinh Vi thiếu chút nữa liền gật đầu, nhớ lại chuyện đó trong lòng cũng ngượng ngùng, nhiều ít có chút thừa nhận chính mình thiên vị con gái và con út.
Xét đến cùng, vẫn là bởi vì con thứ không thân với mình, không có hình dáng của đứa trẻ.
Con gái năm nay hai mươi hai, lâu lâu liền hướng cha mẹ làm nũng, làm chuyện này nọ, tuy rằng có đôi khi làm ba mẹ tức giận đến ngứa răng, nhưng là không ngừng thân thiết.
Còn con thứ thì không được như vậy, tương đối độc lập.
- Hoắc tiên sinh, tôi đã nói với người trong nhà rồi, thuận lợi đạt thành nhận thức chung [ thẹn thùng /]
Nhận được tin nhắn Hoắc Vân Xuyên nhìn chằm chằm cái quả cầu nhỏ màu vàng đang xoa ngực kia, một lát sau mới khôi phục lại, dùng giọng nói trả lời: "Ừm."
An Vô Dạng trả lời: "Tôi gửi sai icon rồi, hẳn là cái này [ nhíu mày /]"
"......"
Hoắc đại thiếu lần này thời gian trả lời hơi lâu, bởi vì người già tâm thủy tinh tương đối dễ vỡ.
"Tôi ngày mai đi đón cậu, đi ngủ sớm một chút."
An Vô Dạng nghi hoặc nói: "Anh buổi tối không gọi điện thoại cho tôi sao?"
Bên kia lập tức nói: "Gọi."
Sau khi hỏi ra một câu, An Vô Dạng liền hối hận, có vẻ giống như chính mình thực hy vọng đối phương gọi điện thoại cho mình.
Bất quá hắn nói gọi: "Nga, tôi chờ điện thoại anh rồi ngủ tiếp."
Hoắc Vân Xuyên lập tức chống bàn ngồi xuống, duy trì hô hấp thông thuận: "Cậu muốn ngủ cũng có thể ngủ trước, tôi có thể gọi cho cậu sớm một chút."
"Không cần đâu, tôi vừa rồi đã ngủ hai giờ." An Vô Dạng nói.
"Vẫn là 9 giờ rưỡi." Hoắc Vân Xuyên thanh âm thấp thấp mà nói.
Âm vực thành thục gợi cảm, như cũ làm thiếu niên cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, hô hấp cũng có chút nhanh: "Trời nóng quá a." Cậu giật nhẹ quần áo, phát hiện thanh âm mẹ xào rau ngừng lại, liền nói: "Tôi đi ăn cơm trước, tạm biệt."
Đã cúp.
Hoắc Vân Xuyên buông di động.
Trong loại thời gian lúng ta lúng túng thế này, hắn đi vào phòng tắm tự mình thư giải một lần.
Sau khi ra tới, hắn lấy ra số điện thoại lần trước nhờ Quý Minh Giác tìm, trực tiếp gọi qua: "Dì Trương? Xin chào, mời dì ngày mai bắt đầu lại đây đi làm."
---
Nhìn mọi người hưng phấn, cậu lại khó chịu: "Mọi người cứ ăn đi, ăn nhiều chút, em bây giờ cũng đi ăn cơm."
"......" An Vô Ngu nháy mắt không biết nói gì, cảm thấy người này EQ không cứu nổi, chẳng lẽ chính cậu không nhận ra, cha mẹ đối với mấy chị em bọn họ khác nhau sao?
Thật sự tất cả đều là cha mẹ sai?
Chị gái không nói lời nào nữa, An Vô Dạng liền nói: "Tạm biệt, hẹn gặp lại?"
An Vô Ngu tức giận đến không muốn nói chuyện, bực bội mà cắt đứt điện thoại: "Ngu ngốc." Cô nói thầm, trẻ con không thể dạy, tức chết mất.
Lại không biết em trai ngồi ở trên siêu xe không tim không phổi mà bẹp miệng, thần kinh thô tựa chén đá, căn bản đã quen với sự thật chị ghét bỏ chính mình.
"Ai." Cậu thở dài.
Lão đàn ông lái xe phía trước trong lòng căng thẳng, nhiều ít cũng đoán được tình cảnh ở trong nhà thiếu niên, có thể cũng không tốt gì, hoặc là rất kém.
Hắn bẻ tay lái, dò hỏi: "Không vui?"
An Vô Dạng cau mày, buồn rầu: "Tôi còn chưa có nghĩ ra lý do tốt để chuyển nhà." Thanh âm hàm hàm hồ hồ mà nói, trong miệng không phải nghi ngờ đang nhai chính là mứt hoa quả.
"......" Hoắc tiên sinh thầm mắng chính mình quá nhọc lòng, hắn còn chưa có nhìn thấy An Vô Dạng không khoái hoạt.
Cứ như vậy An Vô Dạng vẫn luôn suy nghĩ, thời gian qua rất nhanh.
Cơm nước xong trở về, cậu ở đại sảnh chờ ba mẹ, mình ngồi ở đầu này sa lông, Hoắc tiên sinh ngồi ở đầu kia sa lông, duy trì khoảng cách với nhau.
- Hoắc tiên sinh, anh lấy tạp chí che mặt lại đi.
An Vô Dạng có lòng tốt nhắc nhở.
"......"
"Vô Dạng?" Ba mẹ mang theo chị gái em trai xuất hiện ở trong tầm nhìn, trong vòng năm giây là có thể đi tới.
"Hoắc tiên sinh, tôi đi trước." An Vô Dạng hạ giọng, lén lút phất tay tạm biệt Hoắc Vân Xuyên.
Nam nhân bị bỏ rơi, nhìn theo cả nhà bọn họ đi ra cửa nhà hàng, lúc này mới đứng lên đuổi theo.
Đổi lại là trước đây, đánh chết Hoắc Vân Xuyên hắn cũng sẽ không tin, có một ngày chính mình sẽ làm ra loại hành động phát rồ như hôm nay.
Nhưng hắn hôm nay đã làm, còn làm một cách cam tâm tình nguyện.
Rốt cuộc ăn no liền mệt mỏi, mặc kệ trên đường đi giọng nói của Hoắc tiên sinh nói như thế nào, An Vô Dạng đều như không hay không biết mà ngủ, mãi đến khi tiến vào nội thành.
Lập tức đã đến cửa nhà.
Hoắc tiên sinh một câu nói cuối cùng phát ra: "Tôi hứa đã thực hiện, cậu hứa khi nào thì thực hiện?" Một chữ một chữ, thiếu niên nghe được tâm hồn vừa mới tỉnh táo, lại héo rũ xuống: "Tôi ngủ, không biết......"
"Buổi tối trở về rồi nói, ngoan." Hoắc Vân Xuyên nói.
Ba ba dừng xe lại ở cửa nhà, An Vô Dạng lập tức xuống dưới, nói một tiếng với ba mẹ: "Con đi ra ngoài mua bình nước."
Em trai là đứa cuồng theo đuôi: "Em cũng đi!"
An Vô Dạng lòng muốn chết đều có, quay đầu lại hối lộ nói: "Đừng theo anh, anh mua cánh gà nướng cho em."
An Vô Phỉ suy xét một lát, trả lời: "Tốt, em muốn chân gà nướng New Orleans."
Anh trai câm lặng, tiểu tử này giữa trưa không ăn no sao?
Đi ra ngoài cửa tiểu khu, nhìn đông nhìn tây một lát, rốt cuộc thấy ở góc đường có chiếc xe thể thao màu lam, ngay từ đầu đã dừng lại, có thể do thấy cậu, chậm rãi lái lại đây.
"Hoắc tiên sinh?" An Vô Dạng kéo ra cửa trên, là ghế phụ.
Hoắc Vân Xuyên cau mày: "Phía sau đi."
"Tôi đi đến tiệm KFC phía trước." An Vô Dạng cài xong đai an toàn, chớp chớp mắt với hắn.
Lão đàn ông sửng sốt một hồi, sau đó nháy mắt bùng nổ: "Ai cho cậu ăn KFC?" Mẹ nó, tiểu tử này đến tột cùng đã giấu hắn ăn bao nhiêu thực phẩm rác rưởi?
Muốn chết hay là không muốn sống nữa?
"Mua cho em trai tôi." An Vô Dạng sợ tới mức ấp úng mà nói.
Hoắc Vân Xuyên nghe vậy, tính tình mới thu trở về, không khủng bố như vậy nữa: "Em trai cậu cũng đừng ăn quá nhiều, có hại vô ích."
An Vô Dạng ngậm miệng, gật gật đầu.
Tới KFC rồi, Hoắc Vân Xuyên mang theo thiếu niên xếp hàng mua, đây là lần đầu tiên trong đời hắn tiến vào KFC, vì mua chân gà cho cậu em vợ.
"Xong." Sau khi lấy lòng, chú ý tới bạn nhỏ đang nhìn chằm chằm kem ở trong tay người khác.
"Hô......" Đem An Vô Dạng cùng chân gà của cậu em vợ cẩn thận đưa trở về, Hoắc Vân Xuyên ở trên xe mở ra cửa sổ WeChat, gửi qua một giọng nói: "Cậu đoán tôi một ngày hôm nay làm cái gì?"
Tưởng Thiếu Phi trả lời: "Chắc không phải là tìm phụ nữ chứ."
Hoắc Vân Xuyên: "Đi theo đứa nhỏ cả một ngày."
"Ha ha ha ha." Đáp án ngoài dự đoán, Tưởng Thiếu Phi trực tiếp cười hắn thối đầu, thua hắn luôn. Mẹ nó đi theo đứa nhỏ.
Chính là nói thật, thiệt tình là câu kia: "Vân Xuyên cậu như vậy khá tốt, thật sự đó, anh em ủng hộ cậu."
"Cút."
Mang theo chân gà nướng cùng cánh gà nướng An Vô Dạng về đến nhà, gõ gõ phòng chị gái: "Chị, có muốn ăn cánh gà nướng hay không, là KFC." Mới ra lò, còn nóng hổi.
Qua một lát, chị mở cửa.
"Cho chị." An Vô Dạng nói.
"Em không ăn?" An Vô Ngu ngó mắt nhìn, chỉ có chân gà nướng của em út, cùng với cánh gà trên tay mình.
"Em không ăn." An Vô Dạng nói.
Lúc xoay người đi nghe thấy chị nói: "Em hà khắc với mình như vậy để làm gì? Không ai yêu cầu em như vậy hết?"
"Chị......" An Vô Dạng mặt lộ vẻ khó hiểu, đối phương tức giận làm gì chứ.
"Em thành thật nói với chị, em thật sự không muốn ăn hay là giả vờ không muốn ăn?" Chị gái cầm hộp cánh gà hỏi.
"......" Nói thực ra thiếu niên tâm tình phức tạp muốn ăn cánh gà, giấu lại lương tâm lắc đầu: "Em thật sự không muốn ăn."
Chị nhìn cậu nghĩ một đằng nói một nẻo, im lặng mấy giây, hận sắt không thành thép mà xoay người đóng cửa.
"Phanh."
Bực bội, tam quan không hợp làm chị em thật là bực mình.
"Anh anh anh, chân gà em bảo anh mua đâu?" An Vô Phỉ buông bút, mắt trông mong giống như chim én gào khóc đòi ăn.
"Nè." An Vô Dạng đưa qua.
Em trai mở hộp ra, một một cổ mùi hương bay ra ngoài, cậu ngửi ngửi, thật ra rất dầu mỡ, coi như Hoắc Vân Xuyên không ra lệnh cưỡng chế cấm ăn, cậu cũng sẽ không ăn.
"Anh không ăn sao?" An Vô Phỉ lấy ra toàn bộ, thấy anh trai không có nói chuyện.
"Không ăn, tự mình ăn." Cậu nằm trên giường trả lời, tìm ra tai nghe đeo lên.
Nhắm lại mắt một xíu đã qua hai giờ, sau khi tỉnh lại bầu trời đã ráng màu.
An Vô Dạng tắt đi đèn trong phòng, cùng em trai ghé vào phía trước cửa sổ, kinh ngạc mà thưởng thức vẻ đẹp của thiên nhiên: "Thật đẹp."
"Là ráng đỏ sao?" Em trai nói.
"Hẳn là vậy." An Vô Dạng cười cười, vỗ vỗ đầu em trai: "Anh đi giúp mẹ nấu cơm, em có thể ra ngoài xem TV một chút."
An Vô Phỉ banh khuôn mặt nhỏ trừng mắt, phản cảm người khác vỗ đầu của nó.
"Mẹ." An Vô Dạng đi đến bên người mẹ, bàn tay cho vào chậu nước giúp đỡ nhặt rau: "Cùng mẹ nói một chuyện, con muốn đến nhà bạn ở vài ngày, khai giảng mới trở về."
Đinh Vi ngẩng đầu nhìn cậu, tức khắc cau mày: "Bạn nào? Đang êm đẹp vì sao phải đến nhà người khác ở?" Còn nữa: "Ba mẹ người ta đồng ý sao? Mấy vấn đề này con hẳn là nên suy nghĩ kỹ càng."
"Bạn học cao trung, quan hệ của chúng con không tồi." An Vô Dạng nói, dựa theo mối quan hệ với tiểu béo mà bịa ra: "Ba mẹ cậu ấy bận kinh doanh, không có nhà, hẳn là không có ảnh hưởng gì."
"Làm kinh doanh? Vậy gia đình kia hẳn là khá tốt." Đinh Vi trong lòng tính toán, con thứ có nhân mạch cũng tốt: "Nếu như người ta mời con đi, ngược lại cũng không phải không được."
"Con ngày mai liền đi." An Vô Dạng nói.
"Đến trong nhà người ta hiểu chuyện chút, lưu lại ấn tượng tốt." Đinh Vi dặn dò nói, đứa nhỏ này bà không có cách, vừa không biết chuyện lại không khôn khéo, vô luận dạy như thế nào đều là uổng công.
"Dạ." Thiếu niên vô tâm vô phế ứng tiếng, cậu không đi tìm tòi nghiên cứu nguyên do tại sao mẹ dễ dàng đồng ý như vậy.
Tóm lại là cho mình đi là được rồi.
Đinh Vi: "Ba con lúc trước đáp ứng con mua máy tính...."
"Không mua." An Vô Dạng chủ động nói: "Con mượn dùng một chút cũng được, máy tính qua một hai năm nữa rồi nói."
Cậu đã nói tới như vậy, Đinh Vi cũng thuận nước đẩy thuyền gật gật đầu.
Tài chính trong nhà xác thật tương đối gấp gáp, khi khai giảng chính là học phí của ba đứa con.
Hơn nữa nếu muốn mua, cũng không thể mua đồ rẻ tiền.
An Thành thần kinh thô hai ngày trước đã nói qua, nếu không dọn máy tính trong phòng con gái đến trường cho con thứ dùng.
Đinh Vi thiếu chút nữa liền gật đầu, nhớ lại chuyện đó trong lòng cũng ngượng ngùng, nhiều ít có chút thừa nhận chính mình thiên vị con gái và con út.
Xét đến cùng, vẫn là bởi vì con thứ không thân với mình, không có hình dáng của đứa trẻ.
Con gái năm nay hai mươi hai, lâu lâu liền hướng cha mẹ làm nũng, làm chuyện này nọ, tuy rằng có đôi khi làm ba mẹ tức giận đến ngứa răng, nhưng là không ngừng thân thiết.
Còn con thứ thì không được như vậy, tương đối độc lập.
- Hoắc tiên sinh, tôi đã nói với người trong nhà rồi, thuận lợi đạt thành nhận thức chung [ thẹn thùng /]
Nhận được tin nhắn Hoắc Vân Xuyên nhìn chằm chằm cái quả cầu nhỏ màu vàng đang xoa ngực kia, một lát sau mới khôi phục lại, dùng giọng nói trả lời: "Ừm."
An Vô Dạng trả lời: "Tôi gửi sai icon rồi, hẳn là cái này [ nhíu mày /]"
"......"
Hoắc đại thiếu lần này thời gian trả lời hơi lâu, bởi vì người già tâm thủy tinh tương đối dễ vỡ.
"Tôi ngày mai đi đón cậu, đi ngủ sớm một chút."
An Vô Dạng nghi hoặc nói: "Anh buổi tối không gọi điện thoại cho tôi sao?"
Bên kia lập tức nói: "Gọi."
Sau khi hỏi ra một câu, An Vô Dạng liền hối hận, có vẻ giống như chính mình thực hy vọng đối phương gọi điện thoại cho mình.
Bất quá hắn nói gọi: "Nga, tôi chờ điện thoại anh rồi ngủ tiếp."
Hoắc Vân Xuyên lập tức chống bàn ngồi xuống, duy trì hô hấp thông thuận: "Cậu muốn ngủ cũng có thể ngủ trước, tôi có thể gọi cho cậu sớm một chút."
"Không cần đâu, tôi vừa rồi đã ngủ hai giờ." An Vô Dạng nói.
"Vẫn là 9 giờ rưỡi." Hoắc Vân Xuyên thanh âm thấp thấp mà nói.
Âm vực thành thục gợi cảm, như cũ làm thiếu niên cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, hô hấp cũng có chút nhanh: "Trời nóng quá a." Cậu giật nhẹ quần áo, phát hiện thanh âm mẹ xào rau ngừng lại, liền nói: "Tôi đi ăn cơm trước, tạm biệt."
Đã cúp.
Hoắc Vân Xuyên buông di động.
Trong loại thời gian lúng ta lúng túng thế này, hắn đi vào phòng tắm tự mình thư giải một lần.
Sau khi ra tới, hắn lấy ra số điện thoại lần trước nhờ Quý Minh Giác tìm, trực tiếp gọi qua: "Dì Trương? Xin chào, mời dì ngày mai bắt đầu lại đây đi làm."
---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất