Chương 34
Mấy công tử thiếu gia áo mũ chỉnh tề, biểu tình ngơ ngác, nhìn đứa bé trai bị bạn tốt nửa ôm vào ngực, không thể không tiếp nhận sự thật.
Không khí càng thêm quỷ dị hơn.
An Vô Dạng còn tưởng rằng do chính mình mở miệng gây ra họa, vì thế thu hồi đôi mắt nhỏ đang nhìn loạn khắp nơi, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cúi đầu lật thực đơn.
"Đừng chạm vào, bẩn." Hoắc Vân Xuyên đưa tay, lấy đi thực đơn trong tay An Vô Dạng, gác ở một bên.
Tưởng Thiếu Phi mở miệng nói: "Tôi kêu người phục vụ vào thu dọn một chút." Liền đứng dậy đi ra ngoài, để lại Quý Minh Giác cùng Trần Sơ mắt to trừng mắt nhỏ, muốn nói chuyện, lại sợ tự mình nói sai.
Trần Sơ tính cách tương đối trầm ổn đáng tin cậy, cho dù trong lòng sông cuộn biển gầm, vẫn còn có thể duy trì bình tĩnh: "Vậy tình huống bây giờ là như thế nào? Mấy tháng?"
Hỏi ra miệng, chính anh cũng cảm thấy thực vớ vẩn.
Một đứa con trai lại mang thai.
Cái đáp án này An Vô Dạng biết, cậu hôm nay mới xem báo cáo, nhỏ giọng đáp: "Hơn sáu tuần, còn hai ngày nữa là được bảy tuần."
Bác sĩ nói, bảo bảo chỉ to bằng hạt đậu phộng, hình ảnh tạm thời còn chưa có nhìn ra.
"Ừm, sắp bảy tuần." Hoắc Vân Xuyên vẫn ôm cậu như cũ, ngón tay nắm thật chặt, đôi mắt nhìn nhóm bạn tốt ở đối diện: "Các người cùng nhau vào khi nào, Thiếu Phi không nói với các người chuyện này?"
Quý Minh Giác và Trần Sơ nhất trí lắc đầu: "Không." Tên kia cái gì cũng chưa nói, chỉ nói để cho bọn họ tự mình đi vào xem!
Kết quả vừa tiến vào, liền thấy bạn tốt ôm một thiếu niên nhỏ tuổi, hình ảnh không nỡ nhìn thẳng, bọn họ ngay lập tức bùng nổ.
"Nếu như mang thai, việc tạm nghỉ học về tình cảm cũng có thể tha thứ." Trần Sơ nhìn gương mặt thanh xuân phơi phới kia của An Vô Dạng, thở dài: "Hoàn thành việc học trễ hai năm, cũng không sợ, dù sao cậu hiện tại tuổi còn nhỏ như vậy, nên để cho Vân Xuyên chăm sóc cậu thật tốt."
Quý Minh Giác vẫn đang ngơ ngác, nghe vậy cũng gật đầu phụ họa, cảm thấy bạn tốt nói đúng.
An Vô Dạng cũng gật gật đầu, trong lòng cũng định như lời Trần Sơ nói, để cho Hoắc Vân Xuyên giúp mình một phen, nếu không bảo bảo cũng không có điều kiện sinh ra.
"Nhường một chút." Tưởng Thiếu Phi mang theo người phục vụ đi vào, thực nhanh liền thu dọn mặt bàn sạch sẽ.
Chỉ chốc lát sau, món ăn Hoắc Vân Xuyên chọn cũng lục tục được đưa lên, trong đó thấy nhiều nhất, chính là hai mâm tôm to đùng.
Khuôn mặt nam nhân lạnh lùng, vén tay áo lên, dùng khăn lông ướt lau sạch tay, nắm lên đuôi một con tôm, lột vỏ tôm, chấm tương, con tôm bóc vỏ trắng mềm, đưa đến bên miệng thiếu niên.
Mấy lão đàn ông nhìn chằm chằm miệng An Vô Dạng, thấy cậu chậm chạp không động miệng, trong lòng không hẹn mà cùng bối rối, nghĩ thầm, há miệng nha, con tôm này không tệ, vừa ngọt vừa tươi.
Mà An Vô Dạng, không muốn làm trò trước mặt nhiều người như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không được tự nhiên chính mình vẫn không ăn......
Duy nhất có thể khẳng định chính là, con tôm thật sự không tồi, ở phía dưới cái mũi tản ra mùi thơm ngọt ngào.
An Vô Dạng không thắng nổi đồ ăn âu yếm mê hoặc, nhanh chóng hé miệng, ngậm vào tôm bóc vỏ trong đầu ngón tay Hoắc Vân Xuyên, trong lúc rũ mắt, làm bộ như mình không có bị người vây xem.
Hoắc Vân Xuyên mắt mang ý cười, tiếp tục lột con tôm tiếp theo.
Hoắc tổng trong tổ ba người đại thiếu gia giàu có, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu thoải mái, tựa như ăn món ngon kia là mình, sau đó bừng tỉnh lại, không dám tin tưởng, chính mình chỉ là nhìn người ta ăn, làm sao lại cao hứng thành như vậy......
Có độc.
An Vô Dạng liên tiếp ăn tôm bóc vỏ người đút bị người khác vây xem, nhóm lão đại nhìn thỏa mãn thu hồi ánh mắt, sau đó liền bắt đầu chất vấn: "Vân Xuyên, người ta tuổi còn trẻ như thế đã vì cậu sinh con dưỡng cái, cậu có phải nên cho chút bảo đảm hay không?"
Không nói bao nhiêu, một hai công ty cùng bất động sản là phải có, ít nhất cũng cần bảo đảm thiếu niên nửa đời sau cơm áo không lo.
"Lòng tôi hiểu rõ." Hoắc Vân Xuyên nói, tiếp tục thong thả ung dung mà lột tôm.
An Vô Dạng ngẩn người, mở miệng nói: "Tôi không cần thứ gì cả." Sinh đứa nhỏ này mục đích thực đơn thuần, chỉ là không muốn bóp chết một sinh mệnh nhỏ, không có tư tâm gì khác.
Tất cả mọi người nhìn cậu, có một số kinh ngạc cùng không biết làm sao, một số cười khổ sở, còn có cau mày chính là Hoắc Vân Xuyên.
"Đừng chối từ, đó nên là của cậu." Người nói chuyện chính là Trần Sơ.
"Vân Xuyên có rất nhiều tiền, cậu khách khí với hắn làm gì." Quý Minh Giác có lòng tốt khuyên nhủ: "Cậu ta cho cậu cái gì cậu cứ nhận đi, chờ cậu trưởng thành thì sẽ hiểu."
Hiện tại vẫn là một đứa nhỏ, không hiểu được nhân gian khó khăn, có thể nói ra lời đơn thuần như thế về tình cảm có thể tha thứ.
Vài người bên trong, chỉ có Tưởng Thiếu Phi không nói chuyện, hắn cảm thấy sự tình không đúng chỗ nào đó......
"Tôi thật sự không cần." An Vô Dạng cầm lấy khăn giấy lau lau miệng, tự mình động thủ gắp đồ ăn ăn: "...... Chờ tôi sinh xong rồi, tôi liền trở về đi học, Hoắc tiên sinh nếu như cho phép, định kỳ để tôi thăm bảo bảo, tôi đã cảm thấy mỹ mãn rồi."
Đây là một câu nói có tác dụng làm họ hít thở không thông.
Nguyên nhân chính là vì thiếu niên đơn thuần, bọn họ biết đó là lời thật lòng chứ không giả dối.
"......" Mọi người không hẹn mà cùng nhìn Hoắc Vân Xuyên......
Hoắc tổng vừa rồi còn nhiệt tình tràn đầy lột tôm, ngón tay đông cứng như cá chạch, động tác máy móc thong thả, tìm không thấy vui sướng cùng hân hoan lúc đầu.
Biểu tình thì không cần phải nói, như nghe được tin dữ.
Hắn không muốn miễn cưỡng chính mình, buông con tôm đã lột được một nửa, cầm lấy khăn lông ướt lau tay, từng chút từng chút mà chùi sạch sẽ.
"Vân Xuyên......" Mấy người anh em ngồi đối diện thực lo lắng cho hắn, không khỏi khuyên nhủ: "Cậu bình tĩnh một chút, cậu ấy vẫn còn nhỏ." Tam quan còn không có thành thục, nói chuyện không có suy nghĩ kỹ càng.
Hoắc Vân Xuyên nhàn nhạt nói: "Không sao, tôi muốn đi toilet thôi."
Sau đó liền đứng lên, từ bên cạnh An Vô Dạng rời đi, trạng thái u linh này thực dọa người, bất quá đi đến trước cửa, lại quay trở về, không phải nói với An Vô Dạng, mà là hỏi Quý Minh Giác: "Mang thuốc lá không, cho tớ."
Hắn phát hiện chính mình không mang thuốc, hoặc có thể nói là cố tình cai thuốc.
"Có mang theo." Quý Minh Giác nhanh chóng tìm ra, để trong tay hắn: "...... Thật không sao hay là giả vờ không sao?" Tâm trạng của bạn tốt thấy thế nào cũng làm cho người lo lắng.
Lúc này Hoắc Vân Xuyên cầm thuốc trực tiếp rời đi, không có trả lời Quý Minh Giác, cũng không có nói với An Vô Dạng.
Không khí thay đổi bất thường, trong nháy mắt đã thành như vậy.
An Vô Dạng ngốc nghếch, buông đôi đũa trong tay, ấp úng nói: "Hoắc tiên sinh làm sao vậy? Tôi nói sai chỗ nào sao?"
Nhưng là, mình nói có chỗ nào không đúng chứ?
Tưởng Thiếu Phi rốt cuộc biết không đúng chỗ nào, hai người kia chờ mong với đối phương căn bản là không giống nhau, một người là vì chính mình tìm được chân mệnh thiên tử, một người trước sau phân chia đến rõ ràng, định sinh xong liền trốn chạy.
Nhưng, đứng ở lập trường của An Vô Dạng, cậu vốn không có sai, muốn sinh hoạt như người bình thường, đi học đi làm, kết hôn sinh con, hoàn toàn đúng.
"Hắn không sao." Tưởng Thiếu Phi nói: "Cậu không cần nghĩ nhiều, nhanh ăn cơm đi." Sau đó cho Trần Sơ một ánh mắt, để đối phương đi toilet tìm Hoắc Vân Xuyên.
Trần Sơ gật gật đầu, đánh tiếng trả lời liền rời đi.
Anh bước vào hành lang cuối toilet, thấy Hoắc Vân Xuyên dựa vào trên tường hút thuốc, nuốt mây phun khói giống như một người đã nghẹn thật lâu mới được giải thoát ra.
Trần Sơ liền cười: "Đã bao lâu không hút?"
Hoắc Vân Xuyên nghiêm túc nghĩ một chút, cho ra một con số chính mình cũng kinh ngạc: "Hai ngày."
Trần Sơ cũng sửng sốt, trong trí nhớ anh Hoắc Vân Xuyên vào 5 năm trước đã nghiện thuốc lá rất nặng, cơ hồ một ngày một gói thuốc, không có liền bực bội, hiện tại lại có thể hai ngày không hút thuốc lá, có thể thấy được đã kiên nhẫn thế nào......
"Cậu ấy tuổi còn nhỏ, hơn nữa thời gian của cậu còn rất nhiều, từ từ tới cũng được......" Anh nói: "Phản ứng lớn như vậy thật sự không cần thiết, sau khi cậu trở về cậu ấy sẽ nghĩ cậu thế nào?"
Trần Sơ thấy Hoắc Vân Xuyên không nói lời nào, chỉ có thể kê thuốc mạnh: "Vừa rồi sau khi cậu đi rồi, cậu ấy đỏ mắt muốn khóc có biết không? Còn hỏi chính mình nói sai cái gì rồi, cậu nhẫn tâm vậy sao?"
Anh còn muốn nói " đối phương ỷ lại cậu, trong lòng cậu không biết sao " kích thích hắn một chút, xem ra đã không có cơ hội.
Hoắc Vân Xuyên chỉ nghe được " khóc " thái dương liền đau đớn, lập tức ném đi nửa điếu thuốc dư lại, vặn ra vòi nước rửa sạch tay, rút tờ khăn giấy vừa lau tay vừa đi trở về.
"Ai." Trần Sơ hâm mộ hắn, cũng thấy hắn đáng thương.
Bên trong ghế lô, Tưởng Thiếu Phi cố hoàn thành trách nhiệm mà gắp đồ ăn cho An Vô Dạng, để cậu đừng nghĩ nhiều, ăn thêm nhiều hơn.
An Vô Dạng quay đầu nhìn vị trí trống trơn bên cạnh, thập phần không có khẩu vị ăn uống, hiện tại suy nghĩ lại, biến hóa ngay lúc đó của Hoắc Vân Xuyên, là cỡ nào rõ ràng.
Cậu giống như nhai sáp mà ăn cơm, trong lòng khó chịu không chịu được, đối với mình trách cứ mà nói, An Vô Dạng, mày mới qua mấy ngày thoải mái, nói chuyện đã không mang theo đầu óc.
Cho dù thật sự nghĩ như vậy, cũng không nên nói ra trước mặt người khác.
"Vân Xuyên." Quý Minh Giác nhìn thấy Hoắc Vân Xuyên trở về trước nhất.
Hoắc Vân Xuyên gật gật đầu với gã, đem hộp thuốc cùng bật lửa đưa cho gã: "Cảm ơn, tớ hút một điếu." Vẫn chưa hút xong.
"Khách khí cái rắm." Quý Minh Giác bĩu môi nhìn hắn, để cho hắn chú ý ai kia.
Hoắc Vân Xuyên ngồi trở lại bên cạnh An Vô Dạng, quay đầu nhìn cậu giống như gà con mổ thóc mà ra sức ăn, tiếp tục không tiếng động mà lột tôm, đút vào miệng.
Thiếu niên mím miệng, lắc đầu: "Không cần, tôi tự mình ăn được rồi." Sau đó kẹp một đũa rau xanh, há miệng ăn vào.
Hoắc Vân Xuyên nhìn vừa tức vừa buồn cười: "Cậu không phải không thích ăn rau xanh sao?" Hắn nói, cầm chén đũa trong tay An Vô Dạng, động thủ chia thức ăn: "Đừng nóng giận, tôi chỉ là buồn bực một chút."
Về sau sẽ không.
"......" An Vô Dạng lẳng lặng ăn xong rau xanh trong miệng, uống vào một ngụm canh, đôi mắt cũng không nhìn hắn: "Vì sao bực bội?"
Hoắc Vân Xuyên cẩn thận lựa xương trong cá, nhàn nhạt* mà nói: "Phỏng chừng do đã lâu không hút thuốc."
(*) Vân đạm phong khinh - 云淡风轻 - yún dàn fēng qīng (mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo- Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.
An Vô Dạng gật gật đầu, truy cứu chuyện đó rất không thú vị, nếu đối phương coi như chưa từng xảy ra, như vậy chính mình cũng coi như không có xảy ra.
Kế tiếp Hoắc Vân Xuyên vẫn giống như trước, săn sóc một cách chu toàn.
An Vô Dạng cũng giống như trước, vui vẻ tiếp thu đối phương chăm sóc cho mình.
Nhưng là Hoắc Vân Xuyên vẫn cảm giác được, có chút gì đó đã lặng lẽ xảy ra biến hóa, không phải một câu khó chịu liền có thể trở lại như lúc trước......
Trần Sơ nói đúng, thời gian còn nhiều như vậy, đối phương cũng chỉ là một bạn nhỏ không thông suốt, chính mình làm một lão già đời tâm trí thành thục trong xã hội, thật sự không cần thiết phản ứng quá độ.
"......"
Nhóm ba đại thiếu có tiền lang thang đi theo bạn tốt ăn một bữa cơm trưa tâm tình lên xuống thất thường, từng người trong lòng có muôn vàn suy nghĩ, tóm lại vẫn bị chút ảnh hưởng.
Trần đại công tử ghi: Mấy ngày gần đây không nhận án ly hôn.
Vì anh em, coi như không vì giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống, cũng muốn vì hắn tích chút đức.
Tưởng đại công tử ghi: "Nhân sinh có bốn chuyện vui, nắng hạn gập mưa to, xa xứ gặp bạn cũ, đêm động phòng hoa chúc, khi tên đề bảng vàng."
Quý đại công tử ghi: "Lão Tưởng nói rất đúng."
Đây là khác nhau giữa có văn hóa và không có văn hóa ư.
Ở bên ngoài lăn lộn nửa ngày, An Vô Dạng trở về ngủ một giấc ngon, không có nằm mơ, cũng không có mắc tiểu tỉnh, là tự nhiên tỉnh.
Trong nhà điều hòa mát lạnh, nằm trên giường mềm mại, tủ lạnh có rất nhiều hoa quả để ăn, không cần đắn đo đi làm kiếm tiền, không cần sợ hãi ngủ nướng sẽ bị ba mẹ dạy bảo, hết thảy đều rất tốt đẹp.
"......" Đột nhiên thấy Hoắc tiên sinh mặt kề sát phía sau mình, An Vô Dạng bị hoảng sợ, đúng rồi, Hoắc tiên sinh không có đi làm, sau khi trở về đã ở thư phòng xử lý công việc.
Sau đó có thể do mệt mỏi, liền vào ngủ.
An Vô Dạng lại nhìn ngắm vài lần, cảm thán một câu thật đẹp trai, tuy rằng có đôi khi hù chết người không đền mạng, nhưng không thể phủ nhận, giá trị nhan sắc của đối phương siêu cao.
Cậu rón ra rón rén, xuống giường mang vào dép lê.
Đi một chuyến đến toilet trước, lại mở ra tủ lạnh cầm hoa quả ra ăn, đại khái ăn hai ngụm, đột nhiên nhớ tới Hoắc Vân Xuyên dặn dò, không thể trực tiếp ăn hoa quả lạnh.
Gặp được loại tình huống này, nếu như bé trai có tính cách phản nghịch một chút, khẳng định liền mặc kệ, tiếp tục ăn rồi nói sau.
Nhưng mà An Vô Dạng không phải loại đó, cậu ngoan ngoãn mà buông hoa quả, dùng chén đựng salad rót một chén nước, cho hoa quả đã đông lạnh vào.
Qua năm phút đồng hồ là có thể lấy ra ăn.
"Leng keng." Khi cậu còn đang nhìn chằm chằm hoa quả, chuông cửa vang lên.
Bấm chuông chính là Quý Minh Giác mới vừa tan làm về nhà, gã không xác định Hoắc Vân Xuyên có ở nhà không, chỉ là tùy tiện ấn chút thôi.
An Vô Dạng mở cửa, kinh ngạc mà nhìn gã: "Quý tiên sinh?"
Quý Minh Giác cũng kinh ngạc: "Vân Xuyên đâu? Sao lại là cậu tới mở cửa?" Sau đó đánh giá trên dưới, thiếu niên thân mặc quần áo rộng rãi ở nhà, cái gì cũng tốt, chính là tóc có hơi rối.
"Hắn đang ngủ." An Vô Dạng nói: "Mời vào trong."
"Không được." Quý Minh Giác lắc lắc chìa khóa trong tay, chỉ vào cửa phòng đối diện: "Tôi ở phòng đối diện." Thấy thiếu niên vẻ mặt ngạc nhiên, gã xấu xa mà cười nói: "Cậu ở nhà một mình, không nhàm chán sao? Nếu không tới nhà của tôi chơi game?"
"......" An Vô Dạng lại là vẻ mặt ngạc nhiên.
Sau năm phút đồng hồ, cậu mang dép lê ở nhà, câu nệ mà bước vào nhà Quý Minh Giác, phát hiện bố cục nơi này, cũng giống như phòng kia, nhưng kỳ lạ lại có cảm giác thân thiết.
"Ngồi đi, tủ lạnh có đồ uống cậu tự mình lấy, tôi đi thay một bộ quần áo trước." Quý Minh Giác nói, để thiếu niên ở phòng khách, chính mình về phòng thay quần áo.
An Vô Dạng không dám uống nước lạnh, cậu thấy có máy nước nóng, còn có ly giấy dùng một lần......
Quý Minh Giác sau khi thay một bộ quần áo, cả người lộ ra khí chất anh trai nhà bên, trở lại phòng khách lập tức mở ra máy chơi trò chơi, một bên nói: "Cậu biết chơi không?"
An Vô Dạng buông nước ấm trong tay, nhích gần lại: "Tôi đã xem người khác chơi." Tiểu béo anh em tốt của cậu, trong nhà cũng có thiết bị như vậy, nghe cậu ấy nói chơi rất vui.
Nhiều lần làm không xong bài tập đều là bởi vì chơi trò này.
"Rất đơn giản, tôi dạy cậu một lần là biết ngay." Quý Minh Giác mở ra một gói đồ ăn vặt, ngậm một miếng thịt khô nói: "Tôi còn chưa có ăn cơm, trong chốc lát đến nhà cậu cọ cơm."
An Vô Dạng nhận lấy gói thịt khô, gật gật đầu: "Hoan nghênh!"
Sau khi bạn nhỏ mò mẫm sờ soạng rõ ràng thao tác của trò chơi như thế nào, thì đánh đến trời đất u ám.
Dì Trương buổi chiều bốn giờ rưỡi tới cửa, sau khi mở cửa, phát hiện trong phòng im ắng, liền đến bên trong phòng ngủ nhìn xem.
Hoắc Vân Xuyên bị thanh âm mở cửa đánh thức, ngồi dậy nhìn sang bên cạnh, lập tức hỏi dì Trương: "Cậu ấy dậy? Ở phòng khách chơi?"
Dì Trương vẻ mặt mơ hồ: "Không có a, tôi đi toilet nhìn xem." Bà lập tức dạo quanh nhà một vòng, kết quả vẫn không thấy bóng người.
Hoắc Vân Xuyên nhíu nhíu mày, vội vàng xốc lên chăn xuống giường, chân trần đi ra khỏi phòng, đụng phải dì Trương ở đối diện: "Hoắc tiên sinh, không thấy người đâu, cậu ấy có phải ra cửa hay không?"
"Không có khả năng." Nam nhân quay đầu lại nhìn nhìn đầu giường, di động An Vô Dạng êm đẹp mà đặt ở đó.
"Vậy đi đâu rồi?" Dì Trương nói, trên mặt dần dần toát ra sốt ruột: "Có phải đến dưới lầu chơi hay không? Tôi đi xuống tìm."
Hoắc Vân Xuyên không có ngăn cản, bởi vì chính hắn cũng hoang mang lo sợ.
"......" Dừng một giây đồng hồ, hắn lập tức cầm lên chìa khóa mang giày vào, cùng dì Trương đi xuống dưới lầu tìm người, tìm nửa giờ không thấy, lập tức lái xe rời khỏi tiểu khu, tìm nhà An Vô Dạng ở thành nam.
Không thoải mái đối phương buồn bực đi về nhà?
Không khí càng thêm quỷ dị hơn.
An Vô Dạng còn tưởng rằng do chính mình mở miệng gây ra họa, vì thế thu hồi đôi mắt nhỏ đang nhìn loạn khắp nơi, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cúi đầu lật thực đơn.
"Đừng chạm vào, bẩn." Hoắc Vân Xuyên đưa tay, lấy đi thực đơn trong tay An Vô Dạng, gác ở một bên.
Tưởng Thiếu Phi mở miệng nói: "Tôi kêu người phục vụ vào thu dọn một chút." Liền đứng dậy đi ra ngoài, để lại Quý Minh Giác cùng Trần Sơ mắt to trừng mắt nhỏ, muốn nói chuyện, lại sợ tự mình nói sai.
Trần Sơ tính cách tương đối trầm ổn đáng tin cậy, cho dù trong lòng sông cuộn biển gầm, vẫn còn có thể duy trì bình tĩnh: "Vậy tình huống bây giờ là như thế nào? Mấy tháng?"
Hỏi ra miệng, chính anh cũng cảm thấy thực vớ vẩn.
Một đứa con trai lại mang thai.
Cái đáp án này An Vô Dạng biết, cậu hôm nay mới xem báo cáo, nhỏ giọng đáp: "Hơn sáu tuần, còn hai ngày nữa là được bảy tuần."
Bác sĩ nói, bảo bảo chỉ to bằng hạt đậu phộng, hình ảnh tạm thời còn chưa có nhìn ra.
"Ừm, sắp bảy tuần." Hoắc Vân Xuyên vẫn ôm cậu như cũ, ngón tay nắm thật chặt, đôi mắt nhìn nhóm bạn tốt ở đối diện: "Các người cùng nhau vào khi nào, Thiếu Phi không nói với các người chuyện này?"
Quý Minh Giác và Trần Sơ nhất trí lắc đầu: "Không." Tên kia cái gì cũng chưa nói, chỉ nói để cho bọn họ tự mình đi vào xem!
Kết quả vừa tiến vào, liền thấy bạn tốt ôm một thiếu niên nhỏ tuổi, hình ảnh không nỡ nhìn thẳng, bọn họ ngay lập tức bùng nổ.
"Nếu như mang thai, việc tạm nghỉ học về tình cảm cũng có thể tha thứ." Trần Sơ nhìn gương mặt thanh xuân phơi phới kia của An Vô Dạng, thở dài: "Hoàn thành việc học trễ hai năm, cũng không sợ, dù sao cậu hiện tại tuổi còn nhỏ như vậy, nên để cho Vân Xuyên chăm sóc cậu thật tốt."
Quý Minh Giác vẫn đang ngơ ngác, nghe vậy cũng gật đầu phụ họa, cảm thấy bạn tốt nói đúng.
An Vô Dạng cũng gật gật đầu, trong lòng cũng định như lời Trần Sơ nói, để cho Hoắc Vân Xuyên giúp mình một phen, nếu không bảo bảo cũng không có điều kiện sinh ra.
"Nhường một chút." Tưởng Thiếu Phi mang theo người phục vụ đi vào, thực nhanh liền thu dọn mặt bàn sạch sẽ.
Chỉ chốc lát sau, món ăn Hoắc Vân Xuyên chọn cũng lục tục được đưa lên, trong đó thấy nhiều nhất, chính là hai mâm tôm to đùng.
Khuôn mặt nam nhân lạnh lùng, vén tay áo lên, dùng khăn lông ướt lau sạch tay, nắm lên đuôi một con tôm, lột vỏ tôm, chấm tương, con tôm bóc vỏ trắng mềm, đưa đến bên miệng thiếu niên.
Mấy lão đàn ông nhìn chằm chằm miệng An Vô Dạng, thấy cậu chậm chạp không động miệng, trong lòng không hẹn mà cùng bối rối, nghĩ thầm, há miệng nha, con tôm này không tệ, vừa ngọt vừa tươi.
Mà An Vô Dạng, không muốn làm trò trước mặt nhiều người như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không được tự nhiên chính mình vẫn không ăn......
Duy nhất có thể khẳng định chính là, con tôm thật sự không tồi, ở phía dưới cái mũi tản ra mùi thơm ngọt ngào.
An Vô Dạng không thắng nổi đồ ăn âu yếm mê hoặc, nhanh chóng hé miệng, ngậm vào tôm bóc vỏ trong đầu ngón tay Hoắc Vân Xuyên, trong lúc rũ mắt, làm bộ như mình không có bị người vây xem.
Hoắc Vân Xuyên mắt mang ý cười, tiếp tục lột con tôm tiếp theo.
Hoắc tổng trong tổ ba người đại thiếu gia giàu có, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu thoải mái, tựa như ăn món ngon kia là mình, sau đó bừng tỉnh lại, không dám tin tưởng, chính mình chỉ là nhìn người ta ăn, làm sao lại cao hứng thành như vậy......
Có độc.
An Vô Dạng liên tiếp ăn tôm bóc vỏ người đút bị người khác vây xem, nhóm lão đại nhìn thỏa mãn thu hồi ánh mắt, sau đó liền bắt đầu chất vấn: "Vân Xuyên, người ta tuổi còn trẻ như thế đã vì cậu sinh con dưỡng cái, cậu có phải nên cho chút bảo đảm hay không?"
Không nói bao nhiêu, một hai công ty cùng bất động sản là phải có, ít nhất cũng cần bảo đảm thiếu niên nửa đời sau cơm áo không lo.
"Lòng tôi hiểu rõ." Hoắc Vân Xuyên nói, tiếp tục thong thả ung dung mà lột tôm.
An Vô Dạng ngẩn người, mở miệng nói: "Tôi không cần thứ gì cả." Sinh đứa nhỏ này mục đích thực đơn thuần, chỉ là không muốn bóp chết một sinh mệnh nhỏ, không có tư tâm gì khác.
Tất cả mọi người nhìn cậu, có một số kinh ngạc cùng không biết làm sao, một số cười khổ sở, còn có cau mày chính là Hoắc Vân Xuyên.
"Đừng chối từ, đó nên là của cậu." Người nói chuyện chính là Trần Sơ.
"Vân Xuyên có rất nhiều tiền, cậu khách khí với hắn làm gì." Quý Minh Giác có lòng tốt khuyên nhủ: "Cậu ta cho cậu cái gì cậu cứ nhận đi, chờ cậu trưởng thành thì sẽ hiểu."
Hiện tại vẫn là một đứa nhỏ, không hiểu được nhân gian khó khăn, có thể nói ra lời đơn thuần như thế về tình cảm có thể tha thứ.
Vài người bên trong, chỉ có Tưởng Thiếu Phi không nói chuyện, hắn cảm thấy sự tình không đúng chỗ nào đó......
"Tôi thật sự không cần." An Vô Dạng cầm lấy khăn giấy lau lau miệng, tự mình động thủ gắp đồ ăn ăn: "...... Chờ tôi sinh xong rồi, tôi liền trở về đi học, Hoắc tiên sinh nếu như cho phép, định kỳ để tôi thăm bảo bảo, tôi đã cảm thấy mỹ mãn rồi."
Đây là một câu nói có tác dụng làm họ hít thở không thông.
Nguyên nhân chính là vì thiếu niên đơn thuần, bọn họ biết đó là lời thật lòng chứ không giả dối.
"......" Mọi người không hẹn mà cùng nhìn Hoắc Vân Xuyên......
Hoắc tổng vừa rồi còn nhiệt tình tràn đầy lột tôm, ngón tay đông cứng như cá chạch, động tác máy móc thong thả, tìm không thấy vui sướng cùng hân hoan lúc đầu.
Biểu tình thì không cần phải nói, như nghe được tin dữ.
Hắn không muốn miễn cưỡng chính mình, buông con tôm đã lột được một nửa, cầm lấy khăn lông ướt lau tay, từng chút từng chút mà chùi sạch sẽ.
"Vân Xuyên......" Mấy người anh em ngồi đối diện thực lo lắng cho hắn, không khỏi khuyên nhủ: "Cậu bình tĩnh một chút, cậu ấy vẫn còn nhỏ." Tam quan còn không có thành thục, nói chuyện không có suy nghĩ kỹ càng.
Hoắc Vân Xuyên nhàn nhạt nói: "Không sao, tôi muốn đi toilet thôi."
Sau đó liền đứng lên, từ bên cạnh An Vô Dạng rời đi, trạng thái u linh này thực dọa người, bất quá đi đến trước cửa, lại quay trở về, không phải nói với An Vô Dạng, mà là hỏi Quý Minh Giác: "Mang thuốc lá không, cho tớ."
Hắn phát hiện chính mình không mang thuốc, hoặc có thể nói là cố tình cai thuốc.
"Có mang theo." Quý Minh Giác nhanh chóng tìm ra, để trong tay hắn: "...... Thật không sao hay là giả vờ không sao?" Tâm trạng của bạn tốt thấy thế nào cũng làm cho người lo lắng.
Lúc này Hoắc Vân Xuyên cầm thuốc trực tiếp rời đi, không có trả lời Quý Minh Giác, cũng không có nói với An Vô Dạng.
Không khí thay đổi bất thường, trong nháy mắt đã thành như vậy.
An Vô Dạng ngốc nghếch, buông đôi đũa trong tay, ấp úng nói: "Hoắc tiên sinh làm sao vậy? Tôi nói sai chỗ nào sao?"
Nhưng là, mình nói có chỗ nào không đúng chứ?
Tưởng Thiếu Phi rốt cuộc biết không đúng chỗ nào, hai người kia chờ mong với đối phương căn bản là không giống nhau, một người là vì chính mình tìm được chân mệnh thiên tử, một người trước sau phân chia đến rõ ràng, định sinh xong liền trốn chạy.
Nhưng, đứng ở lập trường của An Vô Dạng, cậu vốn không có sai, muốn sinh hoạt như người bình thường, đi học đi làm, kết hôn sinh con, hoàn toàn đúng.
"Hắn không sao." Tưởng Thiếu Phi nói: "Cậu không cần nghĩ nhiều, nhanh ăn cơm đi." Sau đó cho Trần Sơ một ánh mắt, để đối phương đi toilet tìm Hoắc Vân Xuyên.
Trần Sơ gật gật đầu, đánh tiếng trả lời liền rời đi.
Anh bước vào hành lang cuối toilet, thấy Hoắc Vân Xuyên dựa vào trên tường hút thuốc, nuốt mây phun khói giống như một người đã nghẹn thật lâu mới được giải thoát ra.
Trần Sơ liền cười: "Đã bao lâu không hút?"
Hoắc Vân Xuyên nghiêm túc nghĩ một chút, cho ra một con số chính mình cũng kinh ngạc: "Hai ngày."
Trần Sơ cũng sửng sốt, trong trí nhớ anh Hoắc Vân Xuyên vào 5 năm trước đã nghiện thuốc lá rất nặng, cơ hồ một ngày một gói thuốc, không có liền bực bội, hiện tại lại có thể hai ngày không hút thuốc lá, có thể thấy được đã kiên nhẫn thế nào......
"Cậu ấy tuổi còn nhỏ, hơn nữa thời gian của cậu còn rất nhiều, từ từ tới cũng được......" Anh nói: "Phản ứng lớn như vậy thật sự không cần thiết, sau khi cậu trở về cậu ấy sẽ nghĩ cậu thế nào?"
Trần Sơ thấy Hoắc Vân Xuyên không nói lời nào, chỉ có thể kê thuốc mạnh: "Vừa rồi sau khi cậu đi rồi, cậu ấy đỏ mắt muốn khóc có biết không? Còn hỏi chính mình nói sai cái gì rồi, cậu nhẫn tâm vậy sao?"
Anh còn muốn nói " đối phương ỷ lại cậu, trong lòng cậu không biết sao " kích thích hắn một chút, xem ra đã không có cơ hội.
Hoắc Vân Xuyên chỉ nghe được " khóc " thái dương liền đau đớn, lập tức ném đi nửa điếu thuốc dư lại, vặn ra vòi nước rửa sạch tay, rút tờ khăn giấy vừa lau tay vừa đi trở về.
"Ai." Trần Sơ hâm mộ hắn, cũng thấy hắn đáng thương.
Bên trong ghế lô, Tưởng Thiếu Phi cố hoàn thành trách nhiệm mà gắp đồ ăn cho An Vô Dạng, để cậu đừng nghĩ nhiều, ăn thêm nhiều hơn.
An Vô Dạng quay đầu nhìn vị trí trống trơn bên cạnh, thập phần không có khẩu vị ăn uống, hiện tại suy nghĩ lại, biến hóa ngay lúc đó của Hoắc Vân Xuyên, là cỡ nào rõ ràng.
Cậu giống như nhai sáp mà ăn cơm, trong lòng khó chịu không chịu được, đối với mình trách cứ mà nói, An Vô Dạng, mày mới qua mấy ngày thoải mái, nói chuyện đã không mang theo đầu óc.
Cho dù thật sự nghĩ như vậy, cũng không nên nói ra trước mặt người khác.
"Vân Xuyên." Quý Minh Giác nhìn thấy Hoắc Vân Xuyên trở về trước nhất.
Hoắc Vân Xuyên gật gật đầu với gã, đem hộp thuốc cùng bật lửa đưa cho gã: "Cảm ơn, tớ hút một điếu." Vẫn chưa hút xong.
"Khách khí cái rắm." Quý Minh Giác bĩu môi nhìn hắn, để cho hắn chú ý ai kia.
Hoắc Vân Xuyên ngồi trở lại bên cạnh An Vô Dạng, quay đầu nhìn cậu giống như gà con mổ thóc mà ra sức ăn, tiếp tục không tiếng động mà lột tôm, đút vào miệng.
Thiếu niên mím miệng, lắc đầu: "Không cần, tôi tự mình ăn được rồi." Sau đó kẹp một đũa rau xanh, há miệng ăn vào.
Hoắc Vân Xuyên nhìn vừa tức vừa buồn cười: "Cậu không phải không thích ăn rau xanh sao?" Hắn nói, cầm chén đũa trong tay An Vô Dạng, động thủ chia thức ăn: "Đừng nóng giận, tôi chỉ là buồn bực một chút."
Về sau sẽ không.
"......" An Vô Dạng lẳng lặng ăn xong rau xanh trong miệng, uống vào một ngụm canh, đôi mắt cũng không nhìn hắn: "Vì sao bực bội?"
Hoắc Vân Xuyên cẩn thận lựa xương trong cá, nhàn nhạt* mà nói: "Phỏng chừng do đã lâu không hút thuốc."
(*) Vân đạm phong khinh - 云淡风轻 - yún dàn fēng qīng (mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo- Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.
An Vô Dạng gật gật đầu, truy cứu chuyện đó rất không thú vị, nếu đối phương coi như chưa từng xảy ra, như vậy chính mình cũng coi như không có xảy ra.
Kế tiếp Hoắc Vân Xuyên vẫn giống như trước, săn sóc một cách chu toàn.
An Vô Dạng cũng giống như trước, vui vẻ tiếp thu đối phương chăm sóc cho mình.
Nhưng là Hoắc Vân Xuyên vẫn cảm giác được, có chút gì đó đã lặng lẽ xảy ra biến hóa, không phải một câu khó chịu liền có thể trở lại như lúc trước......
Trần Sơ nói đúng, thời gian còn nhiều như vậy, đối phương cũng chỉ là một bạn nhỏ không thông suốt, chính mình làm một lão già đời tâm trí thành thục trong xã hội, thật sự không cần thiết phản ứng quá độ.
"......"
Nhóm ba đại thiếu có tiền lang thang đi theo bạn tốt ăn một bữa cơm trưa tâm tình lên xuống thất thường, từng người trong lòng có muôn vàn suy nghĩ, tóm lại vẫn bị chút ảnh hưởng.
Trần đại công tử ghi: Mấy ngày gần đây không nhận án ly hôn.
Vì anh em, coi như không vì giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống, cũng muốn vì hắn tích chút đức.
Tưởng đại công tử ghi: "Nhân sinh có bốn chuyện vui, nắng hạn gập mưa to, xa xứ gặp bạn cũ, đêm động phòng hoa chúc, khi tên đề bảng vàng."
Quý đại công tử ghi: "Lão Tưởng nói rất đúng."
Đây là khác nhau giữa có văn hóa và không có văn hóa ư.
Ở bên ngoài lăn lộn nửa ngày, An Vô Dạng trở về ngủ một giấc ngon, không có nằm mơ, cũng không có mắc tiểu tỉnh, là tự nhiên tỉnh.
Trong nhà điều hòa mát lạnh, nằm trên giường mềm mại, tủ lạnh có rất nhiều hoa quả để ăn, không cần đắn đo đi làm kiếm tiền, không cần sợ hãi ngủ nướng sẽ bị ba mẹ dạy bảo, hết thảy đều rất tốt đẹp.
"......" Đột nhiên thấy Hoắc tiên sinh mặt kề sát phía sau mình, An Vô Dạng bị hoảng sợ, đúng rồi, Hoắc tiên sinh không có đi làm, sau khi trở về đã ở thư phòng xử lý công việc.
Sau đó có thể do mệt mỏi, liền vào ngủ.
An Vô Dạng lại nhìn ngắm vài lần, cảm thán một câu thật đẹp trai, tuy rằng có đôi khi hù chết người không đền mạng, nhưng không thể phủ nhận, giá trị nhan sắc của đối phương siêu cao.
Cậu rón ra rón rén, xuống giường mang vào dép lê.
Đi một chuyến đến toilet trước, lại mở ra tủ lạnh cầm hoa quả ra ăn, đại khái ăn hai ngụm, đột nhiên nhớ tới Hoắc Vân Xuyên dặn dò, không thể trực tiếp ăn hoa quả lạnh.
Gặp được loại tình huống này, nếu như bé trai có tính cách phản nghịch một chút, khẳng định liền mặc kệ, tiếp tục ăn rồi nói sau.
Nhưng mà An Vô Dạng không phải loại đó, cậu ngoan ngoãn mà buông hoa quả, dùng chén đựng salad rót một chén nước, cho hoa quả đã đông lạnh vào.
Qua năm phút đồng hồ là có thể lấy ra ăn.
"Leng keng." Khi cậu còn đang nhìn chằm chằm hoa quả, chuông cửa vang lên.
Bấm chuông chính là Quý Minh Giác mới vừa tan làm về nhà, gã không xác định Hoắc Vân Xuyên có ở nhà không, chỉ là tùy tiện ấn chút thôi.
An Vô Dạng mở cửa, kinh ngạc mà nhìn gã: "Quý tiên sinh?"
Quý Minh Giác cũng kinh ngạc: "Vân Xuyên đâu? Sao lại là cậu tới mở cửa?" Sau đó đánh giá trên dưới, thiếu niên thân mặc quần áo rộng rãi ở nhà, cái gì cũng tốt, chính là tóc có hơi rối.
"Hắn đang ngủ." An Vô Dạng nói: "Mời vào trong."
"Không được." Quý Minh Giác lắc lắc chìa khóa trong tay, chỉ vào cửa phòng đối diện: "Tôi ở phòng đối diện." Thấy thiếu niên vẻ mặt ngạc nhiên, gã xấu xa mà cười nói: "Cậu ở nhà một mình, không nhàm chán sao? Nếu không tới nhà của tôi chơi game?"
"......" An Vô Dạng lại là vẻ mặt ngạc nhiên.
Sau năm phút đồng hồ, cậu mang dép lê ở nhà, câu nệ mà bước vào nhà Quý Minh Giác, phát hiện bố cục nơi này, cũng giống như phòng kia, nhưng kỳ lạ lại có cảm giác thân thiết.
"Ngồi đi, tủ lạnh có đồ uống cậu tự mình lấy, tôi đi thay một bộ quần áo trước." Quý Minh Giác nói, để thiếu niên ở phòng khách, chính mình về phòng thay quần áo.
An Vô Dạng không dám uống nước lạnh, cậu thấy có máy nước nóng, còn có ly giấy dùng một lần......
Quý Minh Giác sau khi thay một bộ quần áo, cả người lộ ra khí chất anh trai nhà bên, trở lại phòng khách lập tức mở ra máy chơi trò chơi, một bên nói: "Cậu biết chơi không?"
An Vô Dạng buông nước ấm trong tay, nhích gần lại: "Tôi đã xem người khác chơi." Tiểu béo anh em tốt của cậu, trong nhà cũng có thiết bị như vậy, nghe cậu ấy nói chơi rất vui.
Nhiều lần làm không xong bài tập đều là bởi vì chơi trò này.
"Rất đơn giản, tôi dạy cậu một lần là biết ngay." Quý Minh Giác mở ra một gói đồ ăn vặt, ngậm một miếng thịt khô nói: "Tôi còn chưa có ăn cơm, trong chốc lát đến nhà cậu cọ cơm."
An Vô Dạng nhận lấy gói thịt khô, gật gật đầu: "Hoan nghênh!"
Sau khi bạn nhỏ mò mẫm sờ soạng rõ ràng thao tác của trò chơi như thế nào, thì đánh đến trời đất u ám.
Dì Trương buổi chiều bốn giờ rưỡi tới cửa, sau khi mở cửa, phát hiện trong phòng im ắng, liền đến bên trong phòng ngủ nhìn xem.
Hoắc Vân Xuyên bị thanh âm mở cửa đánh thức, ngồi dậy nhìn sang bên cạnh, lập tức hỏi dì Trương: "Cậu ấy dậy? Ở phòng khách chơi?"
Dì Trương vẻ mặt mơ hồ: "Không có a, tôi đi toilet nhìn xem." Bà lập tức dạo quanh nhà một vòng, kết quả vẫn không thấy bóng người.
Hoắc Vân Xuyên nhíu nhíu mày, vội vàng xốc lên chăn xuống giường, chân trần đi ra khỏi phòng, đụng phải dì Trương ở đối diện: "Hoắc tiên sinh, không thấy người đâu, cậu ấy có phải ra cửa hay không?"
"Không có khả năng." Nam nhân quay đầu lại nhìn nhìn đầu giường, di động An Vô Dạng êm đẹp mà đặt ở đó.
"Vậy đi đâu rồi?" Dì Trương nói, trên mặt dần dần toát ra sốt ruột: "Có phải đến dưới lầu chơi hay không? Tôi đi xuống tìm."
Hoắc Vân Xuyên không có ngăn cản, bởi vì chính hắn cũng hoang mang lo sợ.
"......" Dừng một giây đồng hồ, hắn lập tức cầm lên chìa khóa mang giày vào, cùng dì Trương đi xuống dưới lầu tìm người, tìm nửa giờ không thấy, lập tức lái xe rời khỏi tiểu khu, tìm nhà An Vô Dạng ở thành nam.
Không thoải mái đối phương buồn bực đi về nhà?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất