Chương 62
Khi Đinh Vi nghe thấy đầu bên kia điện thoại đã đổi thành giọng nói của một nam nhân xa lạ, liền biết con trai ngốc của mình căn bản không có tránh né đối phương, điều này làm cho trong lòng bà càng tức giận hơn một bậc.
Đối với đứa con trước đây coi như nghe lời hiểu chuyện, thất vọng cực độ.
Thế nhưng dù thất vọng cũng thủy chung là đứa con chính mình khổ cực nuôi nấng lớn lên.
Đinh Vi cắn răng hỏi: "Cậu đã làm cái gì với con trai tôi?"
Hoắc Vân Xuyên vừa nãy chỉ là bị hai chữ ly hôn chạm đến giới hạn, trước mắt chân chính nghe thấy giọng nói của mẹ An Vô Dạng, ngược lại cũng có lòng đè nén tính tình của mình: "Nếu ngài quan tâm Dạng Dạng như vậy, vì sao không tự mình lại đây một chuyến."
Sau đó nói ra một địa chỉ, thành công khiến cho Đinh Vi phải đề phòng.
"Vô Dạng đến tột cùng làm sao vậy?"
Bà không thể không nghi ngờ, có phải là con thứ bị người ta khống chế, có phải đối phương muốn làm tiền hay không?
"Em ấy hiện tại rất tốt, chỉ có một chuyện hơi phức tạp, cần ngài lại đây một chuyến." Hoắc Vân Xuyên nói.
Đinh Vi phát hiện, nam nhân nói chuyện với mình tuy rằng nho nhã lễ độ, mở miệng câu nào cũng dùng kính ngữ, nhưng là không khỏi làm cho mình có loại áp lực vô hình.
Sau khi cúp điện thoại, Đinh Vi mặt tối sầm lại cùng chồng thương lượng trong chốc lát, quyết định đi đến địa chỉ đối phương cho nhìn xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Nếu như con trai thật sự bị giam giữ, bọn họ liền báo cảnh sát.
An Thành khuyên vợ không nên vọng động, lỡ như đối phương thương tổn con trai, cái được không đủ bù đắp cái mất.
Đinh Vi ở trên xe tức giận nói một câu: "Tôi tại sao lại nuôi một đứa con trai ngu đần như thế!"
Bệnh viện ở bên này, An Vô Dạng thần sắc hoảng loạn, có chút ảo não chính mình ăn nói vụng về, làm hỏng mọi chuyện.
Cậu nghĩ, mẹ nhất định sẽ rất tức giận, thất vọng cực kỳ với mình.
"Không cần sợ hãi." Hoắc Vân Xuyên nhìn một chút điện thoại di động trong tay mình, cũng có chút ảo não chính mình xử lý chuyện quá lỗ mãng, bất quá cũng không hối hận.
Dù sao tình trạng gia đình của An Vô Dạng, hắn rất rõ ràng.
Bây giờ còn có thể khách sáo với vợ chồng An gia, không có giận chó đánh mèo đã tốt lắm rồi.
"Tôi không có sợ hãi, đây không phải lỗi của ai hết." An Vô Dạng nói thế, quay đầu nhìn con trai đáng yêu của mình một chút: "Có Đôn Đôn tôi không hối hận chút nào."
Âm thanh kiên định, tràn ngập nghiêm túc.
Hoắc Vân Xuyên nhìn đối phương, nội tâm bay lên một luồng kích động, muốn ôm ôm thiếu niên ôn nhu đáng yêu của mình một chút.
"Đương nhiên không hối hận." Lúc trước biết An Vô Dạng có Đôn Đôn của mình, lão đàn ông ba mươi tuổi là hắn, phản ứng đầu tiên là nghĩ thật không xong rồi.
Bây giờ suy nghĩ một chút, lúc trước chỉ là bởi vì quá sốt sắng, biểu hiện như một người thiểu năng trí tuệ.
Một phút chốc, vợ chồng Hoắc Kiêu mang theo hộp cơm đi vào phòng bệnh, cười tủm tỉm nói: "Dạng Dạng ngày hôm nay vết thương còn đau không?"
Bọn họ mỗi ngày đều sẽ đến bệnh viện báo danh một lần, làm cho An Vô Dạng vô cùng cảm động, lập tức kêu lên một tiếng ba mẹ, rồi trả lời: "Ngày hôm nay tốt lắm rồi, đã có thể ôm Đôn Đôn cho bé uống sữa nha."
Nhìn thấy khuôn mặt An Vô Dạng tươi cười vui vẻ, hai vợ chồng Hoắc Kiêu cao hứng từ trong lòng.
"Đôn Đôn, ông nội bà nội tới thăm con này." Cho nên bọn họ một người ôm bé con, một người giao hộp cơm cho Hoắc Vân Xuyên: "Vân Xuyên, đây là canh cho Dạng Dạng, con lấy ra hâm lại."
Hoắc Vân Xuyên cầm lấy, động tác thành thục, lưu loát như nước chảy mây trôi.
Rất nhanh, Hoắc Kiêu liền phát hiện thần sắc An Vô Dạng có chút không đúng, tựa hồ hơi sốt sắng.
Ông thuận theo tầm mắt con dâu nhìn về phía cửa, mà ở đó cũng không có người.
Thiếu niên lo lắng ba mẹ lập tức tới ngay, trong lòng gấp đến độ như con kiến bò trên chảo nóng, cậu không hi vọng ba mẹ lập tức giáp mặt với cả nhà Hoắc Vân Xuyên.
Vậy khẳng định áp lực sẽ rất lớn.
Không nên hỏi cậu tại sao biết được, bởi vì khi thân thể trải nghiệm, cảm xúc sẽ rất chân thật.
Đinh Vi cùng An Thành tìm tới tầng trệt, đột nhiên phát hiện nơi này dĩ nhiên là khoa sản!
Sự tiến triển của tình hình càng khiến người ta không tìm được manh mối, sự nghi ngờ càng bủa vây trong lòng.
Hai vợ chồng An gia đứng ở trước một phòng bệnh riêng biệt: "Là phòng này sao?"
Bọn họ từ bên cửa sổ nhìn vào, đầu tiên nhìn thấy là một quý phu nhân ôm một đứa nhỏ, trên người ăn mặc cao sang, khí chất đoan trang tao nhã.
Vị quý phu nhân kia ôm đứa nhỏ từ bên giường đi ra, lộ ra thiếu niên dựa vào trên giường bệnh, làn da trắng nõn ngũ quan tuấn tú, đang ngửa đầu cười nhìn quý phu nhân ôm đứa nhỏ.
Mặt mày thật quen thuộc, hóa thành tro Đinh Vi cũng biết, đúng là con thứ hai của mình An Vô Dạng.
Lại nhìn trong phòng bệnh rộng rãi thoáng mát, còn ngồi hai người đàn ông tuổi tác khác nhau.
Một người tuổi còn trẻ anh tuấn, khí thế bức người, khoảng chừng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, đang ngồi ở đầu giường, cho con thứ nhà bọn họ ăn...
Một người khác đã ngoài bốn mươi, trang trọng nho nhã, nụ cười hòa khí, đang cùng quý phu nhân ôm đứa nhỏ vừa nói vừa cười.
Hình ảnh bên trong thật ấm áp vui vẻ, nếu như người ngồi ở trên giường bệnh không phải con trai mình, Đinh Vi cũng rất tình nguyện thay người nhà này vui vẻ.
An Thành cũng rất giật mình: "Vi Vi, đó là... Vô Dạng sao?"
Đinh Vi không lên tiếng, chỉ là gật gật đầu ngầm thừa nhận.
Bà thần sắc ngưng trọng đi lên trước, giơ tay gõ gõ cửa.
Cửa phòng bệnh cũng không có khóa, bất quá Hoắc Kiêu vẫn cứ đứng dậy, khách khí tự mình đến mở cửa.
Sau khi tuổi lớn rồi, vị tiên sinh xuất thân từ hào môn thế gia này, xử sự mọi chuyện luôn hết sức khiêm tốn lịch sự.
Khi Hoắc Kiêu nhìn thấy hai gương mặt xa lạ, ý cười vẫn chưa giảm: "Hai vị có phải là đi nhầm phòng bệnh?"
Đinh Vi cùng An Thành đều ngây ngẩn cả người: "Không phải, chúng tôi là..."
"Ba? Mẹ?" Giọng nói An Vô Dạng từ phía sau truyền đến: "Ông nội Đôn Đôn, đó là ba mẹ con! Ngài để cho bọn họ vào đi."
Hoắc Kiêu lập tức nói: "Thì ra là ông ngoại bà ngoại Đôn Đôn, mời vào."
An Thành và Đinh Vi: "..." Khuôn mặt ngu ngơ, cái gì gọi là ông ngoại bà ngoại Đôn Đôn chứ hả, bọn họ đến thăm là con trai thứ hai, không phải con gái!
Trong phòng những người khác nghe vậy, dồn dập tò mò nhìn ra cửa.
Dĩ nhiên không bao gồm Hoắc Vân Xuyên, hắn đã sớm gặp được ba mẹ thiên sứ, giờ khắc này nghe thấy người đến, như trước ung dung thong thả, cầm một muỗng canh cuối cùng trong chén đút cậu ăn như trước: "Đừng hết nhìn đông tới nhìn tây, uống hết rồi nói."
An Vô Dạng ngoan ngoãn há mồm, uống muỗng canh kia, khóe mắt lại lặng lẽ để ý sắc mặt khó coi của ba mẹ...
Đáng sợ quá, mẹ vừa nhìn mình bằng ánh mắt phẫn nộ.
"Vô Dạng, chuyện này là sao?" Đinh Vi đứng ở gần giường bệnh, hoàn toàn không hiểu rõ ràng được tình hình này.
"Mẹ..." An Vô Dạng cẩn thận e dè gọi người.
Rốt cuộc đút thiên sứ ăn xong, Hoắc tổng tài cầm chén buông xuống lập tức đứng lên, đưa tay ra về phía Đinh Vi: "Chào ngài, tôi là Hoắc Vân Xuyên, là bạn đời của Dạng Dạng và ba ba của Đôn Đôn." Hắn nhìn tả lót trong lồng ngực mẹ mình, kiên trì giải thích: "Đôn Đôn là con ruột của tôi cùng Dạng Dạng sinh ra."
Đinh Vi nghe câu phía trước, trước tiên cảm thấy được "Hoắc Vân Xuyên" cái tên này đặc biệt quen tai.
Mà An Thành đi vào trong phòng, cũng đã nhận ra, đây là ông chủ lớn của tổng công ty chính mình chỉ chỉ gặp qua một lần, Hoắc tổng.
Nhưng làm sao có thể chứ?
Cả người ông đều sững sờ, lộp bộp há miệng, không kịp khống chế hỏi: "Cậu là, cậu là..."
Cái tên kia, đến bên mép An Thành lại chết sống không nói ra được, hoặc là nói không thể tin được.
"Ừm." Hoắc Vân Xuyên ở dưới ánh mắt không dám tin tưởng của An Thành gật gật đầu: "Tôi là ông chủ của Hoắc thị, trước đây chúng ta đã từng gặp qua ở phòng hợp."
Hắn nhìn ra được, An Thành rất khiếp sợ: "Rất xin lỗi, lúc cùng ngài gặp mặt tôi và Dạng Dạng đã kết hôn ở chung một đoạn thời gian, sở dĩ không có nói ra, chỉ là sợ xảy ra ngoài ý muốn."
Hoắc Vân Xuyên tầm mắt nhàn nhạt chuyển qua trên mặt Đinh Vi, đối diện với đối phương: "Khi đó Dạng Dạng đã mang thai mấy tháng, tình huống chẳng quá lạc quan, xin các người thứ lỗi."
Hai vợ chồng An Thành, như hai pho tượng đứng tại chỗ.
Bọn họ hiện giờ khó có thể tiêu hóa tin tức.
Khi Đinh Vi đột nhiên biết được, con trai mình mới mười tám tuổi đã tạm nghỉ học kết hôn với đàn ông.
Bà thật sự rất tức giận, sự thất vọng với đứa con khó có thể nói nên lời, thậm chí nghĩ tới dự tính xấu nhất, khiến con thứ tự mình nếm thử trái đắng.
Sau đó khi biết, con trai tạm nghỉ học kết hôn nguyên nhân dĩ nhiên là bởi vì mang thai, đây là chuyện hoang đường như thế nào, quá sức hoang đường...
Con thứ là nam mà.
Song sự tình kế tiếp càng hoang đường hơn, không thể nghi ngờ là đối tượng kết hôn của con trai là là...
Hoắc Vân Xuyên là ai?
Hoắc Vân Xuyên là người trẻ tuổi đã nắm quyền điều hành Hoắc thị, bản thân xuất thân hào môn, gia tài bạc triệu. Ở trong vòng tròn thủ đô, nam nhân này là quý công tử độc thân chạm vào là bỏng tay, thiên kim danh gia muốn gả cho hắn nhiều vô số kể.
Loại viên chức nhỏ như vợ chồng An Thành thế này, lúc thường chỉ có thể bàn luận chuyện của người ta mới có khi nhắc đến những chuyện liên quan tới Hoắc Vân Xuyên.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ qua, sẽ có một ngày dùng thân phận và tư thái như vậy, xuất hiện ở trước mặt ông chủ.
Không thể trách suy nghĩ của người bình thường như Đinh Vi, khi nghe đến mấy cái tin tức này, phản ứng đầu tiên của bà chính là, vui mừng vì chính mình vẫn chưa có làm ra hành động không thể cứu vãn.
"Mẹ..." An Vô Dạng có hơi sợ, hiện tại đã hoảng thành một tên nhóc ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: "Ngài... Ngài không nên tức giận, con không phải cố ý muốn tạm nghỉ học, thật sự là bởi vì có Đôn Đôn, chờ Đôn Đôn lớn lên một chút con sẽ tiếp tục đi học trở lại."
Ôm bảo bảo Chương Nhược Kỳ đau lòng không chịu được: "Bà thông gia, chuyện này thì không thể trách Dạng Dạng, chuyện lớn thế nào cũng không quan trọng bằng đứa nhỏ bình an vui vẻ, đúng không?"
Hoắc Kiêu bao che khuyết điểm cũng nói ra: "Bọn nhỏ tất nhiên có lỗi, nhưng là truy cứu nguyên do, đây là chuyện tốt. Cho nên, thỉnh cầu hai vị rộng lượng, tha thứ cho hai đứa bé đi."
An Thành cùng Đinh Vi ở bề ngoài nghiêm nghị bình tĩnh, kì thực trong lòng đang dời sông lấp biển.
Nói cách khác, con trai của chính mình, trở thành "Bà chủ" Hoắc thị còn sanh ra người thừa kế tương lai?
Đinh Vi lén lút thở ra một hơi, đôi mắt dời về phía tã lót trong lồng ngực quý phu nhân, âm thanh hơi có chút run rẩy: "Vô Dạng, con sao lại có thể..."
"Đây là trường hợp đặc biệt." Hoắc Vân Xuyên giúp đỡ đáp lời.
Sau đó hai vợ chồng liền ngơ ngác mất mấy phút để tiêu hóa thông tin.
Mọi người ngược lại cũng hiểu, bọn họ giật mình cũng là chuyện có thể thông cảm được.
Đinh Vi nuốt một ngụm nước bọt: "Sức khỏe của Vô Dạng bây giờ thế nào, đứa nhỏ sinh ra đã bao lâu?"
Bà bắt đầu quan tâm những chuyện này, có vẻ như đã tiếp nhận sự thật.
An Vô Dạng thở phào nhẹ nhõm, tự mình trả lời mẹ: "Phẫu thuật vào buổi tối ngày mười lăm, hiện tại bảo bảo sáu ngày, còn chưa tới một tuần." Cậu nói ra một mạch hết thảy: "Bảo bảo nhũ danh gọi là Đôn Đôn, tên thật gọi là Hoắc An, bảo bảo là bé trai."
Đinh Vi lòng bàn tay ra một tầng mồ hôi: "Các người khai giảng năm ngoái đã đi kết hôn, là lần con kêu mẹ đưa sổ hộ khẩu?"
Đây là một chuyện làm An Vô Dạng đặc biệt chột dạ, nghe vậy cúi đầu gật gật: "Đúng thế."
Tuy rằng cậu có đối tượng của mình, cũng đã có bảo bảo, thế nhưng sự sợ hãi đối với mẹ, đã khắc sâu vào trong xương tủy.
Hoắc Vân Xuyên nhíu nhíu mày, có chút lo lắng, có chút khó chịu.
Hắn dưới con mắt mọi người ngồi ở mép giường, sờ lên mặt An Vô Dạng: "Dạng Dạng?"
An Vô Dạng nhỏ giọng nói: "Không sao, ba mẹ tôi ở đây, anh đừng sờ tôi."
"..." Hoắc tổng bị ghét bỏ rồi.
Vợ chồng Hoắc gia ở một bên cũng nhíu lông mày, cảm thấy rằng cha mẹ này có phải là quá nghiêm khắc với con rồi hay không, tại sao không nhìn ra sự ấm áp của gia đình.
"Bà thông gia, bọn nó đúng là đã lấy giấy kết hôn, đứa nhỏ Đôn Đôn là con hợp pháp." Chương Nhược Kỳ mở miệng nói: "Chúng tôi dự định một tháng sau sẽ làm đầy tháng cho Đôn Đôn, sau đó qua một thời gian nữa, chờ thân thể Dạng Dạng khôi phục một chút, liền làm lễ cưới bù lại."
Hoắc Kiêu gật đầu nói: "Dạng Dạng là con dâu hợp pháp của Hoắc gia chúng tôi."
Bắt đầu từ bây giờ sẽ chống lưng cho con dâu của mình.
Có tập thể người Hoắc gia bảo đảm, lòng Đinh Vi không xác định cũng buông xuống.
"Tôi không có ý trách đứa nhỏ, chỉ là những chuyện này khiến tôi kinh ngạc quá mức" Đinh Vi xoa xoa mi tâm, hướng về người Hoắc gia nói ra: "Các người quan tâm Vô Dạng như vậy, tôi vô cùng cảm kích mọi người, đây là phúc của Vô Dạng."
Sau đó quay đầu nhìn con trai ngốc còn đang sững sờ của mình: "Con bây giờ mới vừa sinh đứa nhỏ xong, những chuyện khác không cần suy nghĩ nhiều, trước tiên giữ sức khỏe cho tốt." Lại hỏi: "Hiện tại trong tháng có thể ăn những gì? Có người chăm sóc sao?"
Chương Nhược Kỳ vội vàng nói: "Có, dì bảo mẫu chăm sóc, phương diện ăn uống cũng không cần nặng lòng." Cười cười nói: "Vân Xuyên vẫn luôn ở đây, chăm sóc cẩn thận cho hai đứa nó."
Đinh Vi: "Vậy tôi an tâm." Bất quá vẫn nói thêm một câu: "Nói thế nào tôi cũng là bà ngoại Đôn Đôn, mấy ngày nay tôi xin nghỉ đến giúp đỡ chăm nó mấy ngày."
An Vô Dạng phản ứng đặc biệt lớn, lập tức lắc đầu nói: "Mẹ, chỗ của con nơi này đã đủ người rồi, mẹ ở đây cũng không giúp đỡ được gì."
Đứa nhỏ này nói lời thật lòng, còn chưa có quen tiếp nhận sự chăm sóc của ba mẹ, cảm thấy quá phiền phức.
Đinh Vi sắc mặt một trận lúng túng, tưởng tượng như lúc thường hơi cứng rắn một chút an bài mọi chuyện, lại phát hiện người nhà họ Hoắc đều nhìn mình.
"Há, vậy mẹ về nhà hầm canh móng heo, buổi tối đưa tới cho con uống."
Bà nhịn rất khổ cực, mới thay đổi bá khí làm chủ trong nhà của mình, đặc biệt không quen.
Điểm này An Vô Dạng cũng không từ chối, cậu thật cao hứng gật đầu nói được.
Mẹ dĩ nhiên không hề tức giận mà mắng người, thực sự là trên trời có mưa bão, thật là vui vẻ.
Sau khi bầu không khí dịu lại, Hoắc Kiêu cười tủm tỉm bắt chuyện với ông bà sui kêu họ ngồi xuống: "Nhanh chớ đứng, chỗ này có nhiều ghế dựa như vậy, hai vị ngồi vào trên giường cũng được."
Sau một phen gật đầu mỉm cười, hai vợ chồng An Thành ngồi xuống giường con trai.
"Nói như vậy, hai vị đều đang nhậm chức ở công ty Vân Xuyên? Vậy thì thật là có duyên nha." Chương Nhược Kỳ cười híp mắt nói, nhưng là ôm thật chặt cháu nội, không chút nào có ý để cho đối phương chạm thử vào.
"Đúng thế." Hai vợ chồng An Thành gật gật đầu, nụ cười trên mặt tận lực bảo trì ung dung không vội vã.
Mặc dù đối phương là gia đình giàu có, nhưng là mình cũng là người có học dựa vào hai tay của bản thân dốc sức làm ra, không có người nào so với người nào cao quý hơn.
Hoắc Kiêu nói ra: "Ông bà thông gia, còn có hai mươi mấy ngày nữa chính là tiệc đầy tháng của Đôn Đôn, thời điểm đó bên phía tôi sẽ chuẩn bị một ít thiệp mời đưa cho hai vị, không biết các người cần khoảng chừng bao nhiêu thiệp?"
An Thành cùng Đinh Vi hiện ra thụ sủng nhược kinh.
"Nga, khoảng chừng hai..."
Đinh Vi nở nụ cười đánh gãy tiếng nói của chồng: "Khoảng năm mươi thiệp đi, họ hàng trong nhà tương đối nhiều, đều nhìn Vô Dạng lớn lên, nếu là đầy tháng của con Vô Dạng, sao cũng phải thông báo một tiếng."
An Thành líu lưỡi, nghĩ nhà mình bên này có thể có năm mươi người họ hàng sao?
Hoắc Kiêu gật đầu: "Được, tôi nhớ rồi."
Sau đó hai bên liền hàn huyên một ít việc vặt, Hoắc Vân Xuyên không có lòng nghe.
Mãi đến khi vợ chồng An Thành nói tới chuyện thú vị lúc trước của An Vô Dạng, hắn mới chăm chú lắng nghe.
Vợ chồng An Thành phát hiện, cho dù nói đến những chuyện buồn cười nhất, ông chủ nghiêm túc kia vẫn luôn nghiêm cẩn thận trọng, chuyện đó làm cho bọn họ đặc biệt có áp lực.
Thật là không tự biết thân biết phận, thật sự coi chính mình là bố vợ mẹ vợ sao.
Lại đi nhìn đứa con ngu ngốc, phảng phất so với người đứng đầu Hoắc gia không có cảm giác nghiêm túc chút nào, một dáng vẻ cái gì cũng không hiểu.
Đinh Vi thở dài, thật sự không khống chế được suy nghĩ của chính mình, nếu như gả vào hào môn chính là con gái lớn của mình...
Sẽ là một phen cảnh tượng thế nào.
Đối với đứa con trước đây coi như nghe lời hiểu chuyện, thất vọng cực độ.
Thế nhưng dù thất vọng cũng thủy chung là đứa con chính mình khổ cực nuôi nấng lớn lên.
Đinh Vi cắn răng hỏi: "Cậu đã làm cái gì với con trai tôi?"
Hoắc Vân Xuyên vừa nãy chỉ là bị hai chữ ly hôn chạm đến giới hạn, trước mắt chân chính nghe thấy giọng nói của mẹ An Vô Dạng, ngược lại cũng có lòng đè nén tính tình của mình: "Nếu ngài quan tâm Dạng Dạng như vậy, vì sao không tự mình lại đây một chuyến."
Sau đó nói ra một địa chỉ, thành công khiến cho Đinh Vi phải đề phòng.
"Vô Dạng đến tột cùng làm sao vậy?"
Bà không thể không nghi ngờ, có phải là con thứ bị người ta khống chế, có phải đối phương muốn làm tiền hay không?
"Em ấy hiện tại rất tốt, chỉ có một chuyện hơi phức tạp, cần ngài lại đây một chuyến." Hoắc Vân Xuyên nói.
Đinh Vi phát hiện, nam nhân nói chuyện với mình tuy rằng nho nhã lễ độ, mở miệng câu nào cũng dùng kính ngữ, nhưng là không khỏi làm cho mình có loại áp lực vô hình.
Sau khi cúp điện thoại, Đinh Vi mặt tối sầm lại cùng chồng thương lượng trong chốc lát, quyết định đi đến địa chỉ đối phương cho nhìn xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Nếu như con trai thật sự bị giam giữ, bọn họ liền báo cảnh sát.
An Thành khuyên vợ không nên vọng động, lỡ như đối phương thương tổn con trai, cái được không đủ bù đắp cái mất.
Đinh Vi ở trên xe tức giận nói một câu: "Tôi tại sao lại nuôi một đứa con trai ngu đần như thế!"
Bệnh viện ở bên này, An Vô Dạng thần sắc hoảng loạn, có chút ảo não chính mình ăn nói vụng về, làm hỏng mọi chuyện.
Cậu nghĩ, mẹ nhất định sẽ rất tức giận, thất vọng cực kỳ với mình.
"Không cần sợ hãi." Hoắc Vân Xuyên nhìn một chút điện thoại di động trong tay mình, cũng có chút ảo não chính mình xử lý chuyện quá lỗ mãng, bất quá cũng không hối hận.
Dù sao tình trạng gia đình của An Vô Dạng, hắn rất rõ ràng.
Bây giờ còn có thể khách sáo với vợ chồng An gia, không có giận chó đánh mèo đã tốt lắm rồi.
"Tôi không có sợ hãi, đây không phải lỗi của ai hết." An Vô Dạng nói thế, quay đầu nhìn con trai đáng yêu của mình một chút: "Có Đôn Đôn tôi không hối hận chút nào."
Âm thanh kiên định, tràn ngập nghiêm túc.
Hoắc Vân Xuyên nhìn đối phương, nội tâm bay lên một luồng kích động, muốn ôm ôm thiếu niên ôn nhu đáng yêu của mình một chút.
"Đương nhiên không hối hận." Lúc trước biết An Vô Dạng có Đôn Đôn của mình, lão đàn ông ba mươi tuổi là hắn, phản ứng đầu tiên là nghĩ thật không xong rồi.
Bây giờ suy nghĩ một chút, lúc trước chỉ là bởi vì quá sốt sắng, biểu hiện như một người thiểu năng trí tuệ.
Một phút chốc, vợ chồng Hoắc Kiêu mang theo hộp cơm đi vào phòng bệnh, cười tủm tỉm nói: "Dạng Dạng ngày hôm nay vết thương còn đau không?"
Bọn họ mỗi ngày đều sẽ đến bệnh viện báo danh một lần, làm cho An Vô Dạng vô cùng cảm động, lập tức kêu lên một tiếng ba mẹ, rồi trả lời: "Ngày hôm nay tốt lắm rồi, đã có thể ôm Đôn Đôn cho bé uống sữa nha."
Nhìn thấy khuôn mặt An Vô Dạng tươi cười vui vẻ, hai vợ chồng Hoắc Kiêu cao hứng từ trong lòng.
"Đôn Đôn, ông nội bà nội tới thăm con này." Cho nên bọn họ một người ôm bé con, một người giao hộp cơm cho Hoắc Vân Xuyên: "Vân Xuyên, đây là canh cho Dạng Dạng, con lấy ra hâm lại."
Hoắc Vân Xuyên cầm lấy, động tác thành thục, lưu loát như nước chảy mây trôi.
Rất nhanh, Hoắc Kiêu liền phát hiện thần sắc An Vô Dạng có chút không đúng, tựa hồ hơi sốt sắng.
Ông thuận theo tầm mắt con dâu nhìn về phía cửa, mà ở đó cũng không có người.
Thiếu niên lo lắng ba mẹ lập tức tới ngay, trong lòng gấp đến độ như con kiến bò trên chảo nóng, cậu không hi vọng ba mẹ lập tức giáp mặt với cả nhà Hoắc Vân Xuyên.
Vậy khẳng định áp lực sẽ rất lớn.
Không nên hỏi cậu tại sao biết được, bởi vì khi thân thể trải nghiệm, cảm xúc sẽ rất chân thật.
Đinh Vi cùng An Thành tìm tới tầng trệt, đột nhiên phát hiện nơi này dĩ nhiên là khoa sản!
Sự tiến triển của tình hình càng khiến người ta không tìm được manh mối, sự nghi ngờ càng bủa vây trong lòng.
Hai vợ chồng An gia đứng ở trước một phòng bệnh riêng biệt: "Là phòng này sao?"
Bọn họ từ bên cửa sổ nhìn vào, đầu tiên nhìn thấy là một quý phu nhân ôm một đứa nhỏ, trên người ăn mặc cao sang, khí chất đoan trang tao nhã.
Vị quý phu nhân kia ôm đứa nhỏ từ bên giường đi ra, lộ ra thiếu niên dựa vào trên giường bệnh, làn da trắng nõn ngũ quan tuấn tú, đang ngửa đầu cười nhìn quý phu nhân ôm đứa nhỏ.
Mặt mày thật quen thuộc, hóa thành tro Đinh Vi cũng biết, đúng là con thứ hai của mình An Vô Dạng.
Lại nhìn trong phòng bệnh rộng rãi thoáng mát, còn ngồi hai người đàn ông tuổi tác khác nhau.
Một người tuổi còn trẻ anh tuấn, khí thế bức người, khoảng chừng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, đang ngồi ở đầu giường, cho con thứ nhà bọn họ ăn...
Một người khác đã ngoài bốn mươi, trang trọng nho nhã, nụ cười hòa khí, đang cùng quý phu nhân ôm đứa nhỏ vừa nói vừa cười.
Hình ảnh bên trong thật ấm áp vui vẻ, nếu như người ngồi ở trên giường bệnh không phải con trai mình, Đinh Vi cũng rất tình nguyện thay người nhà này vui vẻ.
An Thành cũng rất giật mình: "Vi Vi, đó là... Vô Dạng sao?"
Đinh Vi không lên tiếng, chỉ là gật gật đầu ngầm thừa nhận.
Bà thần sắc ngưng trọng đi lên trước, giơ tay gõ gõ cửa.
Cửa phòng bệnh cũng không có khóa, bất quá Hoắc Kiêu vẫn cứ đứng dậy, khách khí tự mình đến mở cửa.
Sau khi tuổi lớn rồi, vị tiên sinh xuất thân từ hào môn thế gia này, xử sự mọi chuyện luôn hết sức khiêm tốn lịch sự.
Khi Hoắc Kiêu nhìn thấy hai gương mặt xa lạ, ý cười vẫn chưa giảm: "Hai vị có phải là đi nhầm phòng bệnh?"
Đinh Vi cùng An Thành đều ngây ngẩn cả người: "Không phải, chúng tôi là..."
"Ba? Mẹ?" Giọng nói An Vô Dạng từ phía sau truyền đến: "Ông nội Đôn Đôn, đó là ba mẹ con! Ngài để cho bọn họ vào đi."
Hoắc Kiêu lập tức nói: "Thì ra là ông ngoại bà ngoại Đôn Đôn, mời vào."
An Thành và Đinh Vi: "..." Khuôn mặt ngu ngơ, cái gì gọi là ông ngoại bà ngoại Đôn Đôn chứ hả, bọn họ đến thăm là con trai thứ hai, không phải con gái!
Trong phòng những người khác nghe vậy, dồn dập tò mò nhìn ra cửa.
Dĩ nhiên không bao gồm Hoắc Vân Xuyên, hắn đã sớm gặp được ba mẹ thiên sứ, giờ khắc này nghe thấy người đến, như trước ung dung thong thả, cầm một muỗng canh cuối cùng trong chén đút cậu ăn như trước: "Đừng hết nhìn đông tới nhìn tây, uống hết rồi nói."
An Vô Dạng ngoan ngoãn há mồm, uống muỗng canh kia, khóe mắt lại lặng lẽ để ý sắc mặt khó coi của ba mẹ...
Đáng sợ quá, mẹ vừa nhìn mình bằng ánh mắt phẫn nộ.
"Vô Dạng, chuyện này là sao?" Đinh Vi đứng ở gần giường bệnh, hoàn toàn không hiểu rõ ràng được tình hình này.
"Mẹ..." An Vô Dạng cẩn thận e dè gọi người.
Rốt cuộc đút thiên sứ ăn xong, Hoắc tổng tài cầm chén buông xuống lập tức đứng lên, đưa tay ra về phía Đinh Vi: "Chào ngài, tôi là Hoắc Vân Xuyên, là bạn đời của Dạng Dạng và ba ba của Đôn Đôn." Hắn nhìn tả lót trong lồng ngực mẹ mình, kiên trì giải thích: "Đôn Đôn là con ruột của tôi cùng Dạng Dạng sinh ra."
Đinh Vi nghe câu phía trước, trước tiên cảm thấy được "Hoắc Vân Xuyên" cái tên này đặc biệt quen tai.
Mà An Thành đi vào trong phòng, cũng đã nhận ra, đây là ông chủ lớn của tổng công ty chính mình chỉ chỉ gặp qua một lần, Hoắc tổng.
Nhưng làm sao có thể chứ?
Cả người ông đều sững sờ, lộp bộp há miệng, không kịp khống chế hỏi: "Cậu là, cậu là..."
Cái tên kia, đến bên mép An Thành lại chết sống không nói ra được, hoặc là nói không thể tin được.
"Ừm." Hoắc Vân Xuyên ở dưới ánh mắt không dám tin tưởng của An Thành gật gật đầu: "Tôi là ông chủ của Hoắc thị, trước đây chúng ta đã từng gặp qua ở phòng hợp."
Hắn nhìn ra được, An Thành rất khiếp sợ: "Rất xin lỗi, lúc cùng ngài gặp mặt tôi và Dạng Dạng đã kết hôn ở chung một đoạn thời gian, sở dĩ không có nói ra, chỉ là sợ xảy ra ngoài ý muốn."
Hoắc Vân Xuyên tầm mắt nhàn nhạt chuyển qua trên mặt Đinh Vi, đối diện với đối phương: "Khi đó Dạng Dạng đã mang thai mấy tháng, tình huống chẳng quá lạc quan, xin các người thứ lỗi."
Hai vợ chồng An Thành, như hai pho tượng đứng tại chỗ.
Bọn họ hiện giờ khó có thể tiêu hóa tin tức.
Khi Đinh Vi đột nhiên biết được, con trai mình mới mười tám tuổi đã tạm nghỉ học kết hôn với đàn ông.
Bà thật sự rất tức giận, sự thất vọng với đứa con khó có thể nói nên lời, thậm chí nghĩ tới dự tính xấu nhất, khiến con thứ tự mình nếm thử trái đắng.
Sau đó khi biết, con trai tạm nghỉ học kết hôn nguyên nhân dĩ nhiên là bởi vì mang thai, đây là chuyện hoang đường như thế nào, quá sức hoang đường...
Con thứ là nam mà.
Song sự tình kế tiếp càng hoang đường hơn, không thể nghi ngờ là đối tượng kết hôn của con trai là là...
Hoắc Vân Xuyên là ai?
Hoắc Vân Xuyên là người trẻ tuổi đã nắm quyền điều hành Hoắc thị, bản thân xuất thân hào môn, gia tài bạc triệu. Ở trong vòng tròn thủ đô, nam nhân này là quý công tử độc thân chạm vào là bỏng tay, thiên kim danh gia muốn gả cho hắn nhiều vô số kể.
Loại viên chức nhỏ như vợ chồng An Thành thế này, lúc thường chỉ có thể bàn luận chuyện của người ta mới có khi nhắc đến những chuyện liên quan tới Hoắc Vân Xuyên.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ qua, sẽ có một ngày dùng thân phận và tư thái như vậy, xuất hiện ở trước mặt ông chủ.
Không thể trách suy nghĩ của người bình thường như Đinh Vi, khi nghe đến mấy cái tin tức này, phản ứng đầu tiên của bà chính là, vui mừng vì chính mình vẫn chưa có làm ra hành động không thể cứu vãn.
"Mẹ..." An Vô Dạng có hơi sợ, hiện tại đã hoảng thành một tên nhóc ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: "Ngài... Ngài không nên tức giận, con không phải cố ý muốn tạm nghỉ học, thật sự là bởi vì có Đôn Đôn, chờ Đôn Đôn lớn lên một chút con sẽ tiếp tục đi học trở lại."
Ôm bảo bảo Chương Nhược Kỳ đau lòng không chịu được: "Bà thông gia, chuyện này thì không thể trách Dạng Dạng, chuyện lớn thế nào cũng không quan trọng bằng đứa nhỏ bình an vui vẻ, đúng không?"
Hoắc Kiêu bao che khuyết điểm cũng nói ra: "Bọn nhỏ tất nhiên có lỗi, nhưng là truy cứu nguyên do, đây là chuyện tốt. Cho nên, thỉnh cầu hai vị rộng lượng, tha thứ cho hai đứa bé đi."
An Thành cùng Đinh Vi ở bề ngoài nghiêm nghị bình tĩnh, kì thực trong lòng đang dời sông lấp biển.
Nói cách khác, con trai của chính mình, trở thành "Bà chủ" Hoắc thị còn sanh ra người thừa kế tương lai?
Đinh Vi lén lút thở ra một hơi, đôi mắt dời về phía tã lót trong lồng ngực quý phu nhân, âm thanh hơi có chút run rẩy: "Vô Dạng, con sao lại có thể..."
"Đây là trường hợp đặc biệt." Hoắc Vân Xuyên giúp đỡ đáp lời.
Sau đó hai vợ chồng liền ngơ ngác mất mấy phút để tiêu hóa thông tin.
Mọi người ngược lại cũng hiểu, bọn họ giật mình cũng là chuyện có thể thông cảm được.
Đinh Vi nuốt một ngụm nước bọt: "Sức khỏe của Vô Dạng bây giờ thế nào, đứa nhỏ sinh ra đã bao lâu?"
Bà bắt đầu quan tâm những chuyện này, có vẻ như đã tiếp nhận sự thật.
An Vô Dạng thở phào nhẹ nhõm, tự mình trả lời mẹ: "Phẫu thuật vào buổi tối ngày mười lăm, hiện tại bảo bảo sáu ngày, còn chưa tới một tuần." Cậu nói ra một mạch hết thảy: "Bảo bảo nhũ danh gọi là Đôn Đôn, tên thật gọi là Hoắc An, bảo bảo là bé trai."
Đinh Vi lòng bàn tay ra một tầng mồ hôi: "Các người khai giảng năm ngoái đã đi kết hôn, là lần con kêu mẹ đưa sổ hộ khẩu?"
Đây là một chuyện làm An Vô Dạng đặc biệt chột dạ, nghe vậy cúi đầu gật gật: "Đúng thế."
Tuy rằng cậu có đối tượng của mình, cũng đã có bảo bảo, thế nhưng sự sợ hãi đối với mẹ, đã khắc sâu vào trong xương tủy.
Hoắc Vân Xuyên nhíu nhíu mày, có chút lo lắng, có chút khó chịu.
Hắn dưới con mắt mọi người ngồi ở mép giường, sờ lên mặt An Vô Dạng: "Dạng Dạng?"
An Vô Dạng nhỏ giọng nói: "Không sao, ba mẹ tôi ở đây, anh đừng sờ tôi."
"..." Hoắc tổng bị ghét bỏ rồi.
Vợ chồng Hoắc gia ở một bên cũng nhíu lông mày, cảm thấy rằng cha mẹ này có phải là quá nghiêm khắc với con rồi hay không, tại sao không nhìn ra sự ấm áp của gia đình.
"Bà thông gia, bọn nó đúng là đã lấy giấy kết hôn, đứa nhỏ Đôn Đôn là con hợp pháp." Chương Nhược Kỳ mở miệng nói: "Chúng tôi dự định một tháng sau sẽ làm đầy tháng cho Đôn Đôn, sau đó qua một thời gian nữa, chờ thân thể Dạng Dạng khôi phục một chút, liền làm lễ cưới bù lại."
Hoắc Kiêu gật đầu nói: "Dạng Dạng là con dâu hợp pháp của Hoắc gia chúng tôi."
Bắt đầu từ bây giờ sẽ chống lưng cho con dâu của mình.
Có tập thể người Hoắc gia bảo đảm, lòng Đinh Vi không xác định cũng buông xuống.
"Tôi không có ý trách đứa nhỏ, chỉ là những chuyện này khiến tôi kinh ngạc quá mức" Đinh Vi xoa xoa mi tâm, hướng về người Hoắc gia nói ra: "Các người quan tâm Vô Dạng như vậy, tôi vô cùng cảm kích mọi người, đây là phúc của Vô Dạng."
Sau đó quay đầu nhìn con trai ngốc còn đang sững sờ của mình: "Con bây giờ mới vừa sinh đứa nhỏ xong, những chuyện khác không cần suy nghĩ nhiều, trước tiên giữ sức khỏe cho tốt." Lại hỏi: "Hiện tại trong tháng có thể ăn những gì? Có người chăm sóc sao?"
Chương Nhược Kỳ vội vàng nói: "Có, dì bảo mẫu chăm sóc, phương diện ăn uống cũng không cần nặng lòng." Cười cười nói: "Vân Xuyên vẫn luôn ở đây, chăm sóc cẩn thận cho hai đứa nó."
Đinh Vi: "Vậy tôi an tâm." Bất quá vẫn nói thêm một câu: "Nói thế nào tôi cũng là bà ngoại Đôn Đôn, mấy ngày nay tôi xin nghỉ đến giúp đỡ chăm nó mấy ngày."
An Vô Dạng phản ứng đặc biệt lớn, lập tức lắc đầu nói: "Mẹ, chỗ của con nơi này đã đủ người rồi, mẹ ở đây cũng không giúp đỡ được gì."
Đứa nhỏ này nói lời thật lòng, còn chưa có quen tiếp nhận sự chăm sóc của ba mẹ, cảm thấy quá phiền phức.
Đinh Vi sắc mặt một trận lúng túng, tưởng tượng như lúc thường hơi cứng rắn một chút an bài mọi chuyện, lại phát hiện người nhà họ Hoắc đều nhìn mình.
"Há, vậy mẹ về nhà hầm canh móng heo, buổi tối đưa tới cho con uống."
Bà nhịn rất khổ cực, mới thay đổi bá khí làm chủ trong nhà của mình, đặc biệt không quen.
Điểm này An Vô Dạng cũng không từ chối, cậu thật cao hứng gật đầu nói được.
Mẹ dĩ nhiên không hề tức giận mà mắng người, thực sự là trên trời có mưa bão, thật là vui vẻ.
Sau khi bầu không khí dịu lại, Hoắc Kiêu cười tủm tỉm bắt chuyện với ông bà sui kêu họ ngồi xuống: "Nhanh chớ đứng, chỗ này có nhiều ghế dựa như vậy, hai vị ngồi vào trên giường cũng được."
Sau một phen gật đầu mỉm cười, hai vợ chồng An Thành ngồi xuống giường con trai.
"Nói như vậy, hai vị đều đang nhậm chức ở công ty Vân Xuyên? Vậy thì thật là có duyên nha." Chương Nhược Kỳ cười híp mắt nói, nhưng là ôm thật chặt cháu nội, không chút nào có ý để cho đối phương chạm thử vào.
"Đúng thế." Hai vợ chồng An Thành gật gật đầu, nụ cười trên mặt tận lực bảo trì ung dung không vội vã.
Mặc dù đối phương là gia đình giàu có, nhưng là mình cũng là người có học dựa vào hai tay của bản thân dốc sức làm ra, không có người nào so với người nào cao quý hơn.
Hoắc Kiêu nói ra: "Ông bà thông gia, còn có hai mươi mấy ngày nữa chính là tiệc đầy tháng của Đôn Đôn, thời điểm đó bên phía tôi sẽ chuẩn bị một ít thiệp mời đưa cho hai vị, không biết các người cần khoảng chừng bao nhiêu thiệp?"
An Thành cùng Đinh Vi hiện ra thụ sủng nhược kinh.
"Nga, khoảng chừng hai..."
Đinh Vi nở nụ cười đánh gãy tiếng nói của chồng: "Khoảng năm mươi thiệp đi, họ hàng trong nhà tương đối nhiều, đều nhìn Vô Dạng lớn lên, nếu là đầy tháng của con Vô Dạng, sao cũng phải thông báo một tiếng."
An Thành líu lưỡi, nghĩ nhà mình bên này có thể có năm mươi người họ hàng sao?
Hoắc Kiêu gật đầu: "Được, tôi nhớ rồi."
Sau đó hai bên liền hàn huyên một ít việc vặt, Hoắc Vân Xuyên không có lòng nghe.
Mãi đến khi vợ chồng An Thành nói tới chuyện thú vị lúc trước của An Vô Dạng, hắn mới chăm chú lắng nghe.
Vợ chồng An Thành phát hiện, cho dù nói đến những chuyện buồn cười nhất, ông chủ nghiêm túc kia vẫn luôn nghiêm cẩn thận trọng, chuyện đó làm cho bọn họ đặc biệt có áp lực.
Thật là không tự biết thân biết phận, thật sự coi chính mình là bố vợ mẹ vợ sao.
Lại đi nhìn đứa con ngu ngốc, phảng phất so với người đứng đầu Hoắc gia không có cảm giác nghiêm túc chút nào, một dáng vẻ cái gì cũng không hiểu.
Đinh Vi thở dài, thật sự không khống chế được suy nghĩ của chính mình, nếu như gả vào hào môn chính là con gái lớn của mình...
Sẽ là một phen cảnh tượng thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất