Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 92

Trước Sau
Phòng học buổi sáng sớm, thầy còn chưa tới, có vẻ hơi ồn ào.

An Vô Dạng đi vào phòng học, đi đến chỗ ngồi của mình, cũng không biết mình xuất hiện, dẫn tới từng cái liếc mắt của mọi người trong lớp học.

Đây là ai vậy?

Lớp bọn họ mới học chung hơn nửa tháng, thế nhưng không ít người, lúc cùng nhau học quân sự, các nữ sinh cơ hồ đã xem kỹ tất cả các nam sinh vừa mắt trong lớp học.

Lúc đó, thật sự không thấy người nào có khí chất sạch sẽ như vậy.

"Sớm." An Vô Dạng ngồi xuống, thả balo trên lưng mình xuống, lấy mũ trên đầu ra, lên tiếng chào hỏi với Ôn Lăng ở bên cạnh.

Sau đó mẫn cảm phát hiện, rất nhiều bạn học quăng tới ánh mắt khác thường về hướng mình.

Cậu cũng không né tránh, đáp lại cái nhướng mày của người ta bằng một khuôn mặt tươi cười.

"... Sớm, cậu cắt tóc?" Ôn Lăng nhìn An Vô Dạng hơi lâu, phát hiện đối phương không chỉ cắt tóc tai, còn bỏ đi cặp kính cận xấu xí.

"Ừm, mới cắt." An Vô Dạng sờ sờ tóc, có vẻ rất rất hài lòng với mái tóc mới của mình, nói: "Tóc tai quá dài, che khuất tầm mắt, ảnh hưởng học tập."

Ôn Lăng nhất thời im lặng: "..."

Nói thật, ngồi cùng bàn với đối phương lâu như vậy, y thật sự không nhìn ra bạn học An Vô Dạng là một người ham thích học hành.

Viễn Hàng ngồi bàn phía sau trợn mắt ngoác mồm, nhìn thấy An Vô Dạng đặt mông ngồi vào phía trước, mới nhận ra người này chính là bạn học Tiểu An của mình, không ngờ, lớn lên đẹp trai như vậy.

Thân là một tên bốn mắt thâm niên, hắn vô cùng đau đớn: "Bạn học Tiểu An, sao cậu đột nhiên không đeo kính?"

Đáng ghét, chỉ vì giở trò giả vờ đẹp trai mà lựa chọn mang kính sát tròng, đây là tượng trưng của sa đọa!

"Sớm a, Viễn Hàng, thực ra tôi vốn không cận thị" An Vô Dạng cười cười nói, chỉ vợt tennis mình mang đến: "Buổi chiều muốn cùng Ôn Lăng đi câu lạc bộ tennis tập luyện, đeo kính mắt không tiện."

Từ Viễn Hàng cảm thấy mình bị 10 ngàn điểm tổn thương: "Cậu nói cái gì... Các người lại lén lút đăng ký vào câu lạc bộ?"

Chờ chút, chính là nơi trong miệng các nữ sinh lớp, tất cả soái ca đều là át chủ bài của câu lạc bộ?

Buổi chiều năm giờ, thiếu niên một thân quần áo thể thao nhạt màu, đeo vợt tennis, cùng người bạn cao gầy suất khí, đi về hướng sân của câu lạc bộ tennis.

"Người hướng dẫn đến." Bên cạnh có người kêu lên một tiếng.

An Vô Dạng và Ôn Lăng nghe tiếng quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy, năm, sáu nam sinh mặc đồng phục giống nhau đi tới bên này.

Nhìn thấy bọn họ người đeo người nhấc theo vợt tennis, cũng biết là thành viên của câu lạc bộ tennis.

Đúng như lời đồn đã nói, dung mạo của mấy người này đều rất cao ráo đẹp trai, hơn nữa mỗi người đều có khí chất, và điểm nổi bật riêng.

Bởi vậy lúc tập thể xuất hiện, đừng nói các nữ sinh xung quanh nhìn chằm chằm không chớp mắt, ngay cả nam sinh... Cũng kìm lòng không đặng dừng lại quan sát.

"A -- đội trưởng Huân Ngô thật đẹp trai nha..." Trong đám người vang lên giọng tán thưởng của một nữ sinh, đánh vỡ sự yên tĩnh.

An Vô Dạng mắt sắc mà nhìn thấy, vị học trưởng dẫn đầu kia tướng mạo tuấn dật, hướng về mọi người cong cong khóe miệng, nhưng ánh mắt bình tĩnh  lại làm người có một loại cảm giác xa cách.

Bọn họ đi qua trước mặt của An Vô Dạng và Ôn Lăng.

"Dáng vẻ rất lợi hại..." Tầm mắt của An Vô Dạng, đuổi theo bóng lưng của nhóm người kia, nói lầm bầm một câu.

Ôn Lăng khẽ cười, vỗ vai bạn cùng bàn nói: "Chăm chỉ luyện tập, cậu cũng có thể lợi hại như vậy."

An Vô Dạng lập tức thỏa mãn tự tin gật đầu: "Ừm!" Bất kể nói thế nào, ông nhà cậu là cao thủ nắm giữ vị trí á quân toàn quốc đấy!

"Đi thôi!" Cậu bắt chuyện với Ôn Lăng, bước chân nhẹ nhàng đi theo các vị đàn anh đẹp trai đột phá chân trời phía trước mặt.

Ngày hôm nay, xem như là lần đầu tiên làm nổi bật hình ảnh  trước nhóm sinh viên đại học năm nhất.

Thành viên mới đi vào câu lạc bộ, cần phải có sự xét duyệt của quản lý.

Lúc này trong phòng làm việc nhỏ, đội trưởng Trương Huân Ngô cầm qua danh sách của quản lý, nhanh chóng xem sơ một lần: "Đây là người mới của năm nay? Ít như vậy?"

Quản lý bị ghét bỏ vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi quát: "Không phải tự cậu nói phải nâng cao tiêu chuẩn tuyển người sao?"

Vô số điều kiện đè xuống, người phù hợp tiêu chuẩn dĩ nhiên sẽ ít đi rồi.

Đội trưởng câu lạc bộ tennis bày ra một gương mặt xem thường: "Như vậy đã gọi là cao sao?"

Quản lý: "... Đối với cậu mà nói dĩ nhiên là không." Nhưng nơi này là trường đại học phổ thông, cho xin đi!

"Cái kia, xin chào mọi người..." An Vô Dạng vô tâm quấy rối cuộc nói chuyện của người ở bên trong, có thể là bọn cậu đã đứng ở cửa một hồi lâu, nhìn dáng dấp chỉ có thể gõ cửa cắt ngang.



"Vào đi." Trong phòng hai người dừng cãi nhau, quay đầu nhìn khuôn mặt xa lạ ngoài cửa.

"Người mới?" Trương Huân Ngô liếc tên trong danh sách, hỏi: "Tên gọi là gì?"

An Vô Dạng và Ôn Lăng đi tới, thay phiên nhau tự giới thiệu: "Tôi tên là Ôn Lăng, xin chào hai học trưởng."

"Tôi tên là An Vô Dạng, xin chào hai học trưởng."

Đội trưởng cùng quản lý không tiếng động mà ngắm hai người mới đi vào, trong lòng đều có loại cảm giác khác thường mạnh mẽ: "..." Bọn họ nghiêm trọng hoài nghi, trợ lý tuyển thành viên, là dựa theo sắc đẹp để kiếm người, bằng không làm sao đều như thế...

"Đều biết đánh tennis sao? Tới trình độ nào?" Trương Huân Ngô giọng điệu lạnh nhạt hỏi một câu.

"Biết, tôi đã chơi ba năm cao trung, từng thi đấu giải cấp tỉnh." Ôn Lăng trả lời, mang trên mặt nụ cười ấm áp, có vẻ phá lệ phúc hậu vô hại.

"Cậu thì sao?" Ánh mắt Trương Huân Ngô, chuyển qua trên người vóc dáng thấp hơn bên cạnh.

"Tôi, tôi vừa mới học." An Vô Dạng thoáng sốt sắng mà nói, thuận tiện gỡ mũ xuống, lấy làm tôn trọng: "Nhưng mà tôi sẽ rất nỗ lực, xin học trưởng chỉ dạy nhiều hơn."

Nói xong, còn quy củ khom người một cái, biểu hiện vô cùng khiêm tốn lễ độ.

Vẻ mặt Trương Huân Ngô mang theo kinh ngạc nhíu mày, bởi vì hiện tại rất khó nhìn thấy bạn nhỏ lễ phép như thế, hắn rất bất ngờ.

Dù sao chỉ là đoàn đội trong trường học mà thôi, bầu không khí nói chung cũng không sánh được mười phần như huấn luyện viên chuyên nghiệp.

Mọi người lại đây học tập, cũng chỉ là ôm tâm trạng cảm thấy hứng thú, căn bản cũng sẽ không coi các đàn anh đàn chị là chuyện to tát gì.

Bởi vậy, trong nháy mắt Trương Huân Ngô sinh ra cảm tình với đàn em này, hắn nâng nâng tay nói: "Dừng lại đi, không cần câu nệ như vậy, chúng ta chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi."

Quản lý ở một bên lau mồ hôi, lời này nói ra đến chính gã cũng không tin.

Câu lạc bộ tennis tuy rằng rất được mọi người ngóng trông, thế nhưng cũng được gọi là nơi ma quỷ có biết không!

"Cảm ơn..." An Vô Dạng cười nói, ngẩng đầu lên nhìn về phía khuôn mặt học trưởng vừa quen biết, quả thực không câu nệ mà đặt câu hỏi: "Xin hỏi, học trưởng là đội trưởng câu lạc bộ tennis sao?"

Quản lý ở một bên xuất phát từ tâm lý không muốn nhìn thấy học đệ bị bơ, lập tức giúp trả lời: "Đúng, cậu ta chính là đội trưởng."

Đồng thời còn là một tên có tính khí điên khùng rất không tốt! Không có chuyện gì ít phiền hắn là được rồi!

"Hừ hừ, tôi chính là đội trưởng." Trương Huân Ngô một lần nữa trả lời, nhấn danh sách trong tay  lên trên mặt bàn của quản lý, nói: "Đi với tôi ra sân tập luyện đi, nếu không có cơ sở cần phải dành thời gian học tập."

Quản lý: "Còn có người mới, cậu không chờ một chút sao!"

Trương Huân Ngô ôm cánh tay, vừa đi vừa giao việc nói: "Giao cho cậu, tôi cũng không rảnh rỗi ở đây lãng phí thời gian."

Ôn Lăng cùng An Vô Dạng liếc mắt nhìn nhau, nghe lời theo sát tạm biệt quản lý, sau đó đuổi theo vị có khí tràng mạnh mẽ kia... Đội trưởng có vẻ đặc biệt bốc đồng.

Đi tới sân huấn luyện, xa xa liền nhìn thấy những thành viên khác của câu lạc bộ đang chăm chỉ luyện tập.

Âm thanh bóng rơi trên mặt đất, âm thanh bóng đập vào vợt tennis, từng tiếng truyền đến.

Đối với Ôn Lăng mà nói, đây là những  ký ức quen thuộc, làm cho y bốc lên một luồng cảm giác thân thiết nồng đậm.

"Cậu đã từng thi đấu có kinh nghiệm, vậy hãy theo bọn họ cùng nhau luyện tập đi, " Trương Huân Ngô chỉ chỉ thành viên của đội bên kia, phân phó nói, sau đó quay đầu lại liếc An Vô Dạng có chút ngây ngô: "Cậu đi theo tôi."

Ôn Lăng bị người sắp xếp mặt lộ vẻ chần chờ, cũng nhìn An Vô Dạng: "Đội trưởng, nếu không để cho tôi tới dạy cậu ấy kiến thức căn bản?"

Trương Huân Ngô vung vung tay: "Không cần làm phiền, tình cờ mang theo newbie cũng là lạc thú của tôi." Hắn liếc Ôn Lăng: "Cậu không phải muốn cướp đoạt lạc thú của đội trưởng chứ?"

"..." Ôn Lăng còn có thể nói cái gì, chỉ có thể vỗ vỗ cánh tay bạn cùng bàn: "Vậy cậu và đội trưởng hảo hảo học, tôi đi trước qua bên kia chờ cậu."

Thiếu niên ôm vợt tennis gật gật đầu, bình tĩnh mà nhìn theo bạn cùng bàn tạm thời không cùng một giai tầng với mình, trong lòng âm thầm quyết định phải chăm chỉ luyện tập.

"Đưa cho tôi." Trương Huân Ngô lấy đi vợt tennis trong lồng ngực của cậu, mở túi ra, lấy ra phát hiện là vợt chuyên nghiệp cao cấp, vô cùng bất ngờ: "Nhá, rất có lòng."

Là một cây vợt cực kỳ tốt, hắn giơ giơ, thầm nói: "Cảm giác không sai."

An Vô Dạng đôi mắt uốn cong, cười khanh khách mà cằn nhằn lên: "Là người yêu giúp tôi chọn, hắn đã từng được á quân giải thiếu niên toàn quốc, đánh tennis cũng vô cùng lợi hại."

Sau khi nói xong liền ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Xin lỗi đội trưởng..." Không cẩn thận đã trở thành một tên cuồng chồng, dùng loại giọng điệu tự hào thế kia mà khoe khoang giới thiệu bạn đời của mình, là ý tứ thế nào?

Thế nhưng thật sự không nhịn được!

Rất tự hào vì nắm giữ một người yêu ưu tú có mị lực như vậy.

"Ai?" Á quân thiếu niên toàn quốc?



Trương Huân Ngô ánh mắt sắc bén hỏi: "Là năm vừa rồi sao?" Nếu như nói ra hắn có thể biết, nhưng mấy tên kia đều là nam.

"Cũng không phải, là rất nhiều năm trước đây." Thiên sứ ở trong lòng im lặng thầm tính tính, một, hai, ba, bốn... Đã mười bảy năm trước!

Cậu chột dạ đến không dám nói ra, sợ hù đến đội trưởng.

"Như vậy sao?" Trương Huân Ngô không có truy cứu đến cùng, hắn nhìn đàn em mới trắng nõn nà, bắt đầu dạy đối phương kiến thức căn bản khi đánh tennis: "Đúng, nhìn rõ ràng, ném bóng đón như vậy, lúc giơ cánh tay thì nâng lên một chút..."

Nói thật, bé học đệ này cánh tay nhỏ nhắn chân nhỏ nhắn, hoàn toàn không phù hợp với thẩm mỹ quan của đội trưởng.

Hắn cho là hạt giống tuyển thủ tennis, vóc người cần phải cao gầy tứ chi thon dài mới đúng, mà không phải tinh tế gầy yếu, thoạt nhìn hoàn toàn không có lực mạnh mẽ để phát bóng.

"Vâng, đội trưởng." An Vô Dạng gật gật đầu, cầm qua vợt bóng, hết sức chăm chú mà bày ra tư thế tiêu chuẩn.

Vừa nhìn chính là có dấu vết của nhân sĩ chuyên nghiệp giáo dục qua, căn bản không cần người khác chỉ điểm!

Đáng ghét...

Đội trưởng Trương bị tước đoạt lạc thú, vẻ mặt lạnh lùng bĩu môi, đối với người yêu của đàn em mới tham gia câu lạc bộ tennis sinh ra cảm giác khó chịu khó giải thích được.

"Thử đón bóng một chút."

Hắn nghiêm túc, cầm qua vợt tennis của mình, nhảy dựng lên phát ra một quả bóng ngang có độ khó trung bình.

An Vô Dạng trợn mắt lên, phát hiện đối phương đánh bóng khác hoàn toàn với Hoắc Vân Xuyên, là một quả bóng chính mình không thể thuận lợi tiếp được.

Nhưng mà cậu vẫn muốn cố gắng thử một lần!

Khi qua bóng từ vợt tennis bay ra ngoài, cậu hai chân rơi xuống đất, tâm tình bình thản tiếp nhận sự thực chính mình rất tệ hại.

"Hô..." An Vô Dạng lấy ngón tay sờ lên mũ lưỡi trai trên đầu, ngẩng đầu nhìn đội trưởng cũng không ngoài ý muốn, cậu lộ ra một nụ cười áy náy nhưng không thấy ủ rũ, sau đó quay đầu đi tìm trái bóng màu vàng kia.

"..." Nắm vợt bóng bàn đứng ở đối diện thanh niên, cả người đều ngẩn ra, sau đó mỉm cười.

Ra oai phủ đầu cứ chấm dứt ở đây đi, hắn cảm thấy tính cách của học đệ rất khả ái.

Tiếp đó, các thành viên trong đội ở sân bên cạnh trợn mắt ngoác mồm, nhìn đội trưởng bị bệnh thần kinh của bọn họ, dĩ nhiên kiên trì mười phần mà giáo dục cho newbie mới vừa vào đội... người kia là đội trưởng bọn họ  quen biết sao?!

Quả thực không thể tin được.

Mỗi lần câu lạc bộ tennis tập huấn, xung quanh sân bóng đều là hiện tượng nước chảy không lọt.

Nữ sinh các khoa, bên trong một vòng ở ngoài một vòng mà vây quanh sân bóng, khi thì lẳng lặng mà xem nam thần của mình, khi thì bởi vì nam thần phát ra một trái bóng đẹp đẽ sẽ hoan hô reo hò khen hay.

"Đội trưởng Huân Ngô của chúng ta quá đẹp trai! Rất muốn gia nhập câu lạc bộ tennis a!"

"Đáng tiếc câu lạc bộ tennis  không quá hữu hảo với nữ sinh, điều kiện để nữ sinh vào đội so với nam sinh còn hà khắc hơn."

Bên cạnh một nam sinh chậc chậc nói: "Đó là dĩ nhiên a, bởi vì nữ sinh các cô động cơ không thuần khiết, bản thân cũng không phải vì đánh tennis mới gia nhập đội, đội trưởng cho các người vào mới là lạ."

Lúc này một thanh âm nói: "Ồ, nam sinh đang tập bóng với đội trưởng kia là ai nha? Dáng vẻ nhìn rất quen mắt?"

"Ai vậy?" Mọi người bởi vì cô nói, bắt đầu đồng loạt để ý thiếu niên đối diện Trương Huân Ngô.

Quần áo thể thao nhạt màu, tứ chi thon thả làn da trắng nõn, mặt nho nhỏ, chính xác là dáng vẻ của một mỹ thiếu niên, khoan hãy nói, thật sự có chút quen mắt.

Chẳng lẽ là nhân vật của công chúng?

"Là một người nổi tiếng trên mạng sao?" Bạn học cảm thấy không chắc chắn lắm suy đoán.

"Không phải... Ùm ùm, " nữ sinh nói chuyện đột nhiên vẻ mặt lộ  kích động lấy điện thoại di động, mở ra một tấm hình mình lưu lại: "Ôi trời ạ! Tôi rất muốn biết cậu ấy là ai!"

Chính là ngày hôm trước nhìn thấy weibo của một bloger khoe hai nam nam ân ái, tuy rằng trong bức ảnh bloger cùng mỹ thiếu niên trên sân bóng để kiểu tóc không giống nhau, nhưng là nhìn kỹ, cậu ấy mặc quần áo thể thao cùng cầm trong tay vợt bóng, là giống nhau như đúc!

Hủ nữ hâm mộ rơi vào hố sâu của cặp chồng chồng Hoắc thị, thu hồi điện thoại di động kích động hướng về phía bên trong sân bóng, dùng hết toàn lực rống lớn một tiếng: "Tiểu Điềm Điềm --"

Đờ mờ đờ mờ, cô gặp được Tiểu Điềm Điềm ngọt ngào!

Xưng hô quen thuộc, làm cho An Vô Dạng đang đánh bóng sững sờ, cứ ngây ngốc sững sờ mà nhìn về phía cô gái phát ra tiếng... A, là đang gọi mình sao?

"A a a a!!!" Nhìn thấy thẳng mặt rồi!

Cô gái kích động đến nỗi không biết làm sao cho đúng, nhìn thấy mặt An Vô Dạng, đã xác định đối phương chính là Tiểu Điềm Điềm tình yêu của mình không sai được, nhất thời kích động như người mẹ gặp được con sau nhiều năm thất lạc, lần thứ hai rống lớn một câu: "Tiểu Điềm Điềm -- tôi yêu cậu! Tôi là fan ruột của cậu nè!"

An Vô Dạng choáng váng ngay tại chỗ, thật sự rồi: "..."

Lúc này trong cái đầu đần độn kia chỉ có những suy nghĩ: Tôi là ai?! Tôi đang ở đâu? Tôi bị lộ rồi sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau