Gả Cho Người Làm Tiểu Thiếp, Lấy Ngươi Về Làm Hoàng Hậu

Chương 112

Trước Sau
“ Ta vừa hôn Nhã Thanh… ta làm vậy khi chưa có được sự đồng ý của y?” Vong Âm trở về phòng mình, hắn thậm chí còn quên mất một việc quan trọng cho đến khi nhìn nhận ra có người trong phòng: “ Tại sao ngươi lại ở đây?”

“ Vong Âm công tử?” Từ lúc Nhã Thanh và Vong Âm ra ngoài thì Dung Tử cũng đã ở đây chờ hết một buổi, y chỉ ngồi một chỗ chứ không hề động tới bất cứ vật gì trong phòng, khi thấy Vong Âm trở về rồi mới vội đứng lên: “ Ta hôm nay vốn là phải nên hầu hạ huynh.”

Vong Âm nghe nói rồi mới nhớ ra việc ở Nguyệt Xuân viện hôm nay, hắn cũng không thể lập tức đuổi người đi mà chỉ đành đi đến ngồi xuống giải thích với y: “ Dung Tử, ta lúc đó chỉ muốn giúp ngươi, chứ không phải mua ngươi để hầu hạ mình.”

“ Ta biết, ta sẽ không làm phiền huynh.” Dung Tử nói vội: “ Nhưng nếu để Viên Như biết ta không thể làm tốt việc của mình thì… ta chỉ ở đây nói chuyện với huynh thôi cũng không được sao?”

“ Chuyện này…” Vong Âm định từ chối nhưng khi nhìn đến Dung Tử lo lắng như vậy thì hắn cũng không nhẫn tâm, nếu chỉ là nói chuyện thì cũng không có vấn đề gì: “ Được rồi, ngươi cũng đừng đứng đó nữa, ngồi xuống rồi mới nói đi.”

“ Đa tạ.” Dung Tử vừa nghe đã vội ngồi xuống lại ghế, thế nhưng một hồi rồi cũng chẳng nghe hắn nói thêm cái gì. Dung Tử nhìn xem vẻ mặt của Vong Âm tựa như đang suy nghĩ gì đó, y chủ động lên tiếng hỏi: “ Huynh đang có phiền muộn gì trong lòng sao?”

“ Sao ngươi lại hỏi vậy?”

Dung Tử khó xử rồi lại nói: “ Chúng ta bị ép phải làm việc ở Nguyệt Xuân viện, phải học cách nhìn sắc mặt của người khác để biết được họ vui buồn ra sao, chỉ có như vậy bản thân mới có thể tránh được bao nhiêu rắc rối, tránh để bản thân vô ý làm cho tâm trạng khách của mình trở nên tệ hơn.”

Vong Âm hiểu điều mà Dung Tử nói, hắn lại hỏi: “ Ngươi trước kia sống ra sao, là bị bán đến Nguyệt Xuân viện?”

“ Ta ở đây là vì không còn con đường nào khác, cũng không phải hoàn toàn là do bị ép buộc.” Dung Tử lắc đầu rồi lại không muốn nói đến chuyện của mình nữa: “ Cũng không có gì đáng để nhắc đến, còn huynh thì sao… là vì Nhã Thanh công tử nên mới cảm thấy phiền muộn?”

Vong Âm nhìn Dung Tử, nếu y đã đoán được thì cũng không cần che giấu làm gì. Hắn vẫn còn vì hành động thiếu suy nghĩ của mình mà lo lắng, cầm lên bình rượu trên bàn rót một ly uống rồi mới nói: “ Ngươi nghĩ yêu một người và muốn bảo vệ người đó là như thế nào?”

“ Có thể yêu và bảo vệ một người không phải là một điều rất hạnh phúc hay sao?”

“ Hạnh phúc?” Vong Âm trầm mặt suy nghĩ, cảm giác khi chạm môi Nhã Thanh âm áp lại mềm mại vẫn còn đây. Hắn không muốn ngừng lại nhưng cuối cùng vẫn vì sợ y sẽ căm ghét mình mà lo sợ, không cần biết Nhã Thanh có lựa chọn gì, miễn cưỡng ở cạnh y như vậy thật sự vẫn sẽ hạnh phúc sao?

Vong Âm nhíu mày, hắn đặt tay ở nơi ngực trái mình mà siết lại: “ Chỉ cần nghĩ đến lần sau khi đối diện với Nhã Thanh, sẽ nghe y nói không muốn ta tiếp tục quấy rối mình nữa. Ta vẫn sẽ vẫn có cơ hội được ở bên cạnh và bảo vệ y sao?”

“ Dung Tử không biết giữa hai người có khuất mắt gì.” Dung Tử rót thay cho Vong Âm một ly rượu mới nói: “ Nhưng ta có thể nhìn thấy Nhã Thanh công tử không hẳn là không quan tâm đến huynh.”

“ Ngươi nói mình nhìn thấy?”



Dung Tử khẽ cười: “ Xem như báo đáp hay là để ta giúp huynh một lần, xem thật ra Nhã Thanh công tử đối với huynh có bao nhiêu tình cảm đây?”

“ Giúp ta… bằng cách nào?” Vong Âm hơi choáng đầu, hắn không nghĩ mình chỉ mới uống hai y rượu lại có thể say, vẫn chưa kịp nói thêm gì đã ngã gục xuống bàn.

Dung Tử nhìn thấy người đổ xuống trước mặt mình mà vẫn không có động tĩnh gì lớn, nụ cười trên môi hạ xuống, y hơi nghiêng đầu chống tay lên bàn mà nhìn Vong Âm: “ Còn nhớ lúc đó khi huynh kéo ta ngồi xuống bên cạnh mình chứ, ánh mắt Nhã Thanh của huynh lúc đó làm sao có thể xem như không có chút cảm giác gì.”

---------------------------------------------------------------------

“ Cái này… ý nghĩa của nó là để ước định nhân duyên?” Nhã Thanh ngạc nhiên khi nghe lão nhân kia nói hai mối thắt dây này là để nối duyên, vừa rồi khi nghe ông chủ bán hàng nói y chỉ cho rằng thứ này đơn giản là vật tượng trưng để cầu phúc cho người thân: “ Xin lỗi, có lẽ ta đã hiểu sai nên mới đến đây, đã làm phiền lão nhân gia rồi.”

“ Đợi đã.” Ông lão đưa tay ngăn lại tay Nhã Thanh lúc y định lấy đi hai mối dây kia: “ Tuy có thể thật sự là do ngươi lầm lẫn, nhưng cũng xem như là số của ngươi đi.”

“ Lão nhân gia nói vậy là ý gì?”

“ Ta đoán không lầm thì khúc mắc trong lòng ngươi vẫn chưa thể gỡ ra, tại sao không thử tìm xem có cách nào để mở nút thắt này hay không?” Ông lão đều giọng.

Nhã Than im lặng suy nghĩ một chút rồi lại thả ra hai mối dây đỏ trên mặt bàn, y ngồi trở lại mới trầm giọng: “ Ta còn nghĩ ông là người cầu duyên, nhưng đúng ra nên gọi là tướng số nhỉ?”

“ Lão chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy có người bị nối với hai đoạn duyên lại không xuất phát từ tâm tư muốn chiếm hữu, những người đã đến nơi này lão đều phải nên làm việc mình có thể làm cho họ.”

“ Ông có thể nói rõ hơn?”

Ông lão mỉm cười nói: “ Ngươi nhận ra tình cảm của mình nhưng lại tự chối bỏ nó, khó khăn như vậy tại sao không thử chấp nhận?”

“ Chấp nhận?” Nhã Thanh đột nhiên lại cảm thấy chuyện này thật nực cười, y tựa như đang chế giễu chính mình: “ Ta làm sao có thể không nhận ra, thế nhưng ta không muốn thừa nhận lòng đố kỵ và tham lam của bản thân. Hai mối nhân duyên sao, chuyện hoang đường như vậy?”

Đúng vậy, làm sao có thể tồn tại tình yêu đối với hai người chứ. Nhã Thanh không muốn thừa nhận, y chính vì vậy càng lúc càng khâm phục và ngưỡng mộ tình cảm của Phiên Vân và hoàng đế, giữa hai người họ không có bất cứ điều gì có thể chen vào, chân thật đến có thể từ bỏ tất cả chỉ vì đối phương.

Còn cảm giác hời hợt giữa ba người bọn họ, Nhã Thanh thậm chí còn không thể tự bỏ bất cứ thứ gì vì Vong Âm hay Thẫm Ngụy: “ Không sâu sắc, không lớn lao đến có thể nhận ra hơn kém, ta không tin loại cảm giác nhạc nhẽo này của mình chính là tình yêu.”



“ Ngươi thật sự nghĩ như thế sao?”

“ Đúng vậy.” Nhã Thanh nghiến răng: “ Đó chỉ là lòng tham muốn có được, muốn là duy nhất, là góc tối trong mỗi con người. Ta không muốn dùng cái gọi là yêu để che giấu đi những thứ dơ bẩn đó, ta không xứng đáng.”

Nhã Thanh muốn tìm một câu trả lời nhưng càng nghĩ y chỉ càng nhận ra bản thân mình tham lam đến đâu, nếu được chọn lựa y cũng đã từng nghĩ có thể giống như Phiên Vân để thật tâm chỉ hướng về một người. Thế nhưng ở cùng Vong Âm và Thẫm Ngụy càng lâu y càng nhận ra chính mình đáng khinh thường đến chừng nào, y không muốn đánh đồng thứ cảm giác này cùng với tình yêu chân thật của họ dành cho mình, Nhã Thanh muốn phủ nhận nó.

“ Ngươi chưa từng nghĩ thật ra cả hai đều là thật sao?”

Câu nói của lão nhân đột nhiên chen ngang suy nghĩ của Nhã Thanh, y im lặng không lên tiếng lại nghe ông ta nói tiếp.

“ Không phải vì quá nhạt nhẽo đến không thể lựa chọn, mà là vì quá sâu sắc quá lớn lao đến không thể đưa ra sự lựa chọn.” Lão nhân cầm lên hai đoạn phúc hỷ của Nhã Thanh: “ Vì là chân thật thế nên không muốn làm tổn thương bất cứ ai, vì là chân thật nên mới muốn nhận lỗi lầm về chính mình. Vì tình cảm của ngươi là thật, thế nên đó không phải là tham lam cũng không phải lừa dối.”

“ Ông đang nói gì vậy.” Nhã Thanh thì thầm nhỏ tiếng.

“ Nếu đã là yêu thì không thể tránh.” Lão nhân cầm lấy tay Nhã Thanh, ông lại bỏ vào tay y hai đoạn nút thắt đỏ kia mới nói: “ Nếu đã không tránh khỏi thì hãy nắm chặt lấy duyên phận của ngươi rồi đối mặt với nó, quyền chọn lựa không chỉ nằm trong tay ngươi, hãy tự tìm câu trả lời đi.”

Nhã Thanh đến bây giờ vẫn bị mấy lời nói của lão nhân gia ở tiểu quán đó vây quanh trong suy nghĩ, y nhìn hai mối thắt trên tay mình rồi nhớ lại nụ hôn của Vong Âm. Nhã Thanh nhíu mày: “ Cả hai đều là thật, yêu thì không thể tránh sao?”

“ Hoang đường.” Nhã Thanh quyết định trong lòng, y cất một mối thắt vào ngực áo còn một cái lại bỏ vào trong bao đồ của mình. Nhã Thanh đứng dậy ra khỏi cửa phòng: “ Ta không tin không thể tránh thoát, những thứ phiền phức như vậy ta không muốn mệt mỏi suy nghĩ nữa.”

Đứng trước cửa phòng của Vong Âm, Nhã Thanh còn không dám tin mình phải là người đến tìm hắn trước sau khi vừa xảy ra chuyện kia. Nhưng không cần phải phức tạp làm gì, y rõ ràng không hề chán ghét nụ hôn của hắn thì đơn giản sẽ là chấp nhận nó.

Nhã Thanh thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được Vong Âm sẽ có vẻ mặt gì nếu y nói sẽ chấp nhận tình cảm của hắn, vừa định đưa tay gõ cửa không ngờ cửa phòng lại có người từ trong mở ra trước. Nhìn thấy Dung Tử y phục xộc xệch, nơi cổ áo còn để lộ cả bờ ngực trần với màu da trắng hồng.

“ Nhã Thanh công tử, không biết công tử bây giờ đến tìm có việc gì không?” Dung tử vẻ mặt vừa thẹn lại có chút bối rối kéo lại cổ áo.

Nhã Thanh nhíu chân mày liễu, tình cảnh trước mắt không cần đoán cũng muốn để lộ cho bất cứ kẻ nào thấy bên trong phòng đang là khung cảnh gì: “ Vong Âm đang ở bên trong sao?”

“ À… đúng… đúng vậy.” Dung Tử không dám nhìn thẳng mà hơi hướng mắt đi nơi khác: “ Bây giờ có thể không tiện lắm, công tử có thể quay trở lại sau có được không?”

“ Ra là vậy.” Nhã Thanh bình tĩnh đáp: “ Ta hiểu rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau