Gả Cho Người Làm Tiểu Thiếp, Lấy Ngươi Về Làm Hoàng Hậu
Chương 41
“ Các ngươi nói Duật Ngôn Phong không phải là một kẻ tàn phế?”
“ Đúng vậy điện hạ.” Tức Lâm lên tiếng đối Duật Nghĩa nói: “ Chúng thần đều chính mắt nhìn thấy, hơn nữa thần cũng đã bị vương gia một chương đã thương.”
“ Không thể nào.” Duật Nghĩa đã chính mắt nhìn thấy Duật Ngôn Phong bị thương nặng tổn thương đến gân cốt trong lần đi săn đó, cũng đã từng đến nhìn xem hắn sau này chỉ có thể nằm một chỗ chờ chết: “ Làm sao lại có chuyện như vậy.”
Tức Lâm lại nói: “ Thân cũng nghĩ chuyện này khó tin, thế nên vẫn chưa dám thưa cùng điện hạ, thế nhưng đến hiện tại lại cảm thấy không thể không nói.”
“ Ngu ngốc.” Duật Nghĩa lớn tiếng quát: “ Chuyện quan trọng như vậy đến bây giờ mới báo lên, ngươi có biết nếu sự thật kẻ đó chính là Duật Ngôn Phong thì chúng ta sẽ phải đối mặt không phải chỉ là một Thảo Đường quân?”
“ Điện hạ tha tội.” Tức Lâm vội vàng quỳ xuống nhận lỗi.
“ Bỏ đi.” Duật Nghĩa tức giận một hồi lại xua tay nói: “ Các ngươi đều xác nhận kẻ đó chắc chắn là Nhật Minh vương?”
Lúc này không chỉ riêng gì Tức Lâm, cả ba người còn lại cũng lên tiếng xác nhận: “ Đúng vậy thưa điện hạ.”
“ Chúng thần ngày trước cũng đã gặp qua Nhật Minh vương gia vài lần, nếu không phải trên đời có hai người giống nhau không sai biệt, thì chắc chắn chính là Nhật Minh vương.”
“ Duật Ngôn Phong.” Duật Nghĩa trầm mặt suy nghĩ: “ Hắn làm cách nào có thể bình phục trở lại như trước, không chỉ có thể cử động đi đứng, cả võ công cũng…”
Chợt nhìn thấy mảnh y phục trắng được hắn cho người giặt sạch sẽ nằm trên bàn, Duật Nghĩa nhớ lại lúc đó Phiên Vân băng bó cho hắn đã nói: “ Thứ này có thể cầm máu.”
Cầm lên mảnh y phục, Duật Nghĩa trong lòng nghi ngờ nói: “ Không lý nào là do ngươi đi?”
“ Điện hạ, chúng ta bây giờ nên làm thế nào, vẫn tiếp tục đuổi theo vương gia sao ạ?”
“ Không cần.” Duật Nghĩa nói: “ Chỉ sợ không kịp nữa, hắn đã vào đến được lãnh thổ nam địa cho dù là người của triều đình cũng đừng mong có khả năng tìm ra được.”
“ Vậy bây giờ…”
“ Lập tức trở về hoàng thành, chúng ta cần bẩm báo lại với phụ hoàng tìm đối sách.”
“ Tuân lệnh.”
-----------------------------------------------------------------------------------------
“ Nhiều ngựa thật.” Phiên Vân từ trong xe nhìn bên ngoài đồng cỏ thảo nguyên rộng lớn, phía xa còn nhìn thấy một đàn ngựa đang phóng nhanh trên đất: “ Bọn chúng đều là ngựa hoang cả sao?”
“ Không phải.” Ngôn Phong kéo Phiên Vân ngồi vào trong, tránh đi ánh nắng bên ngoài lọt vào cửa. Hắn trầm mặt nói: “ Ngựa hoàng trên thảo nguyên này thường không đi thành đàn như vậy, bọn chúng đều được trang trại chăn nuôi.”
“ Vương gia từ lúc vào đến thảo nguyên thì tâm trạng cũng rất tốt, người thích nơi này vậy sao?”
Ngôn Phong khẽ vuốt mái tóc bị gió lùa vào thổi bay của Phiên Vân, hắn nói: “ Ta lúc vừa sinh ra thì phụ hoàng cũng đã năm mươi lăm tuổi, ta so với những huynh đệ khác sinh quá muộn, thậm chí nhi tử của hoàng huynh là Duật Thừa Viêm lúc đó cũng đã mười sáu thành niên. Khi ta lên bốn phụ hoàng cũng qua đời, bản thân là ấu tử không có thế lực, là một tay hoàng huynh nuôi dưỡng rèn luyện, xem ta như chính nhi tử của mình.”
“ Nhưng ta cuối cùng vẫn là đệ đệ của hoàng đế, không tránh khỏi những lời dị nghị bởi triều thần, hoàng huynh liền phong cho ta một cái chức vương ban mười tám quận đất phong tại nam địa, dạy ta cưỡi ngựa cầm kiếm cũng trên chính mảnh đất này.”
“ Vương Gia?” Không nghĩ đến hắn sẽ kể chuyện trước đây của mình cho y, Phiên Vân vừa ngạc nhiên cũng tò mò nhìn hắn: “ Người đang nói đến tiên hoàng sao?”
“ Đúng vậy.” Ngôn Phong nhìn bên ngoài cửa khung trời rộng lớn, càng khiến hắn nhớ lại những chuyện trước kia, hắn đột nhiên trầm giọng: “ Đáng tiếc, huynh ấy cũng không thoát khỏi bệnh tật, Duật Thừa Viêm lại không thể giống như phụ hoàng của hắn làm một minh quân.”
Phiên Vân im lặng không nói gì, việc tiên đế ngày trước xem trọng và yêu thương hoàng đệ Nhật Minh vương ra sao có lẽ đã không ít người biết. Thậm chí ngay cả nhi tử và tôn tử cũng xem ra có phần thua kém, hắn thậm chí còn cho phép Nhật Minh vương tự nắm quyền luyện binh cho chính đất phong của mình, thế nên Thảo Đường quân hiện tại chỉ nằm dưới quyền Nhật Minh vương.
Hoàng đế vì vậy lo lắng một ngày tiểu hoàng thúc đã từng lấy tất cả vinh quang của mình, một lần dẫn binh tạo phản cũng không phải không có nguyên do. Thế nhưng Phiên Vân cho rằng, Ngôn Phong sẽ không làm vậy với nhi tử của người mà hắn hết lòng kính trọng như tiên đế. Chỉ là hoàng đế bức người quá đáng, đến một lúc hắn cũng phải nên biết, ép người đến ngõ chết không thể không bị đánh trả.
“ Phiên Nhi.”
“ A” Đột nhiên bị Ngôn Phong kéo ngã xuống trên nền xe ngựa, lúc nhìn lại thì nhận ra hắn đã chén phía trên người mình chẳng có chỗ né tránh, Phiên Vân chớp mắt hai cái mới nói: “ Vương gia, người đột nhiên lại sao vậy?”
“ Thời gian ở Hà Trì thành không thể cùng ngươi ở chung một phòng, trên đường đi lại liên tục bị biểu ca ngươi canh chừng bên mình.” Ngôn Phong nhếch khóe môi: “ Hiếm khi có cơ hội chỉ có ta và ngươi, ngươi nghĩ xem ta muốn làm gì?”
“ Ta…” Phiên Vân còn chưa kịp đỏ mặt thì lại nhìn thấy ánh mắt hắn ngừng lại ở ngực mình, phiên vân tức giận lớn tiếng: “ Người nhìn cái gì, có nhìn ta cũng chẳng có được đâu.”
Ngôn Phong nghe y quát thì bật cười, hắn rõ ràng biết Phiên Vân sẽ nổi nóng nhưng vẫn muốn trêu y. Hắn cười một hồi thì ngừng lại, nét mặt cũng trở nên khác lạ cứ im lặng nhìn người bên dưới.
Phiên Vân tức giận lại thôi, thấy hắn như vậy cũng làm lạ lên tiếng: “ Vương gia, trong lòng khó chịu sao?”
“ Ngươi…” Ngôn Phong đầu cúi thấp tựa trên ngực Phiên Vân, hắn dịu giọng nói: “ Là thê tử của ta.”
“ Thật là.” Không biết đã phải nghe hắn nói câu này biết bao nhiêu lần, Phiên Vân dùng hết sức mình trở người. Lần này lại đến phiên y nằm trên người Ngôn Phong, đôi mắt linh hoạt đầy ý cười nhìn hắn: “ Đúng vậy, ta là thê tử của vương gia.”
Ngôn Phong mặt lạnh nhìn y, gương mặt xinh đẹp ngay trước mắt hắn, mái tóc đen suôn dài phủ xuống trên người hắn, Ngôn Phong cuối cùng cũng khiến y lại một lần nói lại lời này với mình.
“ Phiên Vân, muốn ra ngoài này một chút không?” Nhã Thanh lúc này cưỡi ngựa bên ngoài, y đến gần bên xe lớn tiếng nói: “ Không khí cũng rất tốt, đừng ngồi mãi trên xe cả con người cũng cảm thấy ngột ngạt.”
Đúng lúc bên trong xe cũng là tình cảnh khiến Phiên Vân khó xử, y tuy xác nhận tình cảm đối với Ngôn Phong nhưng mấy hành động thân mật quá mức lại không thể thích ứng được mà vội lớn tiếng trả lời: “ Được.”
Phiên Vân nói rồi kéo tay Ngôn Phong: “ Vương gia cũng đi đi, gần đây cứ phải ngồi xe ngựa người cũng lười biếng hoạt động tay chân rồi. Chỉ qua tối nay là đến nơi, chúng ta cưỡi ngựa là được rồi.”
Ngôn Phong nghe y nói vậy thì mỉm cười, hắn bất ngờ ôm lấy eo của Phiên Vân rồi vén màn kéo người ra khỏi xe: “ Thẫm Ngụy, mang ngựa lại đây.”
Thẫm Ngụy vừa nghe liền lập tức thúc ngựa đến, hắn buông dây cương nhảy sang cỗ xe vẫn còn đang chạy, cùng lúc Ngôn Phong cũng một tay ôm bên eo Phiên Vân, hắn đạp chân một cái đã mang theo y bay lại ngồi trên con ngựa của Thẫm Ngụy.
Phiên Vân vừa rồi còn không biết mình làm thế nào qua được đây, y xoay đầu nhìn Ngôn Phong: “ Vương gia… người từ lúc nào…”
“ Chắc phải đều nhờ vào y thuật của biểu ca ngươi rất tốt sao?”
“ Nhưng…” Không nghĩ tới hắn chỉ không lâu trước đây vẫn còn khó khăn đi lại, bây giờ lại nhẹ nhàng có thể mang theo cả y phi thân như vậy thật không tưởng mà: “ Vương gia, người hoàn toàn hồi phục như trước rồi sao... thật là quá lợi hại đi."
“ Vẫn chưa hoàn toàn bình phục.” Ngôn Phong một tay vòng qua eo ôm trước bụng Phiên Vân, một tay cầm cương thúc ngựa chạy nhanh trên thảo nguyên. Đã rất lâu rồi hắn mới cảm thấy tốt như vậy, hắn đã từng cho rằng mình mãi mãi cũng chỉ còn có thể nằm một chỗ sống như một phế nhân vô dụng. Mang hắn trở lại cuộc sống này chính là người đang ở trong vòng tay hắn, Đàn Phiên Vân.
“ Vương gia.” Phiên Vân lớn tiếng nói vì sợ hắn sẽ không nghe thấy: “ Ta nhìn thấy cánh đường rừng bên kia rồi, có phải đi qua đó thì đã sắp đến Thừa Viên Chức?”
“ Đúng vậy.”
“ Ta còn lo lắng sẽ phải gặp phải quân lính truy bắt của triều đình hay tam hoàng tử, không ngờ từ thành Hà trì một đường đi đến giờ vẫn không gặp phải trở ngại gì nữa.”
“ Sát Âm cùng Bất Triết báo tin nói Duật Nghĩa đã trở về hoàng thành, bị gây rối suốt đường đi bọn họ không có khả năng đuổi kịp chúng ta.”
“ Mỗi thuộc hạ của vương gia ai cũng lợi hại đến vậy sao?”
Ngôn Phong suy nghĩ xong rồi nói: “ Không phải ai cũng biết võ, bên cạnh ta vẫn còn một người, tuy không có phải người luyện võ nhưng hắn tài trí hơn người, thời gian ta ở tại hoàng thành tất cả mọi sự trên dưới đều do hắn xử lý.”
Nhìn Ngôn Phong cùng Phiên Vân càng ngày càng trở nên gần gũi, họ gần về đến Thừa Viên Chức lại khiến Thẫm Ngụy bất an.
Vong Âm đánh xe ngựa ngồi ngay bên cạnh dường như cũng hiểu được vì sao Thẩm Ngụy có vẻ mắt suy tư kia, hắn lên tiếng: “ Chuyện của vương gia, chúng ta không thể nào quản đến được.”
“ Ta biết.” Thẫm Ngụy đơn giản trả lời, Vong Âm cũng tự nhiên sẽ không nói thêm gì.
Suy nghĩ một hồi lọt vào tầm mắt bọn họ lại nhìn thấy Nhã Thanh đang cưỡi ngựa phía trước, trông y lúc nào cũng tỏ ra nhàn nhã, không có vui cũng chẳng có buồn chỉ đơn giản là đang sống theo ý mình mà thôi.
--------------------------------------------------------------------------------------------
“ Đại nhân.”
Nghe tiếng từ bên ngoài, nét chữ ngay thẳng ngừng lại trên mặt giấy trắng. Đôi mắt chớp mở tỏ ra một một chút phiền muộn, tay áo màu đỏ khẽ lay động nhẹ nhàng đặt bút trên tay xuống, y lên tiếng: “ Có chuyện gì?”
“ Là tin tức của vương gia.”
“ Vương gia?” Gương mặt nhợt nhạt hiện lên nét vui mừng, Ngọc Trúc bước ra khỏi phòng cũng không tỏ ra thất thố, y chậm rãi nói: “ Vương gia có tin tức gì rồi?”
“ Đúng vậy thưa đại nhân, Văn tướng quân vừa nhận được tin đã dẫn người đi nghênh đón vương gia.”
Ngọc Trúc nhẹ gật đầu: “ Báo tin này cho tất cả tướng sĩ mười ba doanh, vương gia bình an trở về chính là sĩ khí lớn nhất cho Thảo Đường quân ta.”
“ Tuân lệnh.”
Chậm bước đi trên nền đá lạnh lẽo, nơi này đã bao lâu không còn cảm giác ấm áp thân thương. Ngọc Trúc đứng trên tường thành cao nhìn về cả một khung trời rộng lớn bao la phía xa, y nhẹ giọng: “ Người cuối cùng cũng đã quay trở lại rồi.”
“ Đúng vậy điện hạ.” Tức Lâm lên tiếng đối Duật Nghĩa nói: “ Chúng thần đều chính mắt nhìn thấy, hơn nữa thần cũng đã bị vương gia một chương đã thương.”
“ Không thể nào.” Duật Nghĩa đã chính mắt nhìn thấy Duật Ngôn Phong bị thương nặng tổn thương đến gân cốt trong lần đi săn đó, cũng đã từng đến nhìn xem hắn sau này chỉ có thể nằm một chỗ chờ chết: “ Làm sao lại có chuyện như vậy.”
Tức Lâm lại nói: “ Thân cũng nghĩ chuyện này khó tin, thế nên vẫn chưa dám thưa cùng điện hạ, thế nhưng đến hiện tại lại cảm thấy không thể không nói.”
“ Ngu ngốc.” Duật Nghĩa lớn tiếng quát: “ Chuyện quan trọng như vậy đến bây giờ mới báo lên, ngươi có biết nếu sự thật kẻ đó chính là Duật Ngôn Phong thì chúng ta sẽ phải đối mặt không phải chỉ là một Thảo Đường quân?”
“ Điện hạ tha tội.” Tức Lâm vội vàng quỳ xuống nhận lỗi.
“ Bỏ đi.” Duật Nghĩa tức giận một hồi lại xua tay nói: “ Các ngươi đều xác nhận kẻ đó chắc chắn là Nhật Minh vương?”
Lúc này không chỉ riêng gì Tức Lâm, cả ba người còn lại cũng lên tiếng xác nhận: “ Đúng vậy thưa điện hạ.”
“ Chúng thần ngày trước cũng đã gặp qua Nhật Minh vương gia vài lần, nếu không phải trên đời có hai người giống nhau không sai biệt, thì chắc chắn chính là Nhật Minh vương.”
“ Duật Ngôn Phong.” Duật Nghĩa trầm mặt suy nghĩ: “ Hắn làm cách nào có thể bình phục trở lại như trước, không chỉ có thể cử động đi đứng, cả võ công cũng…”
Chợt nhìn thấy mảnh y phục trắng được hắn cho người giặt sạch sẽ nằm trên bàn, Duật Nghĩa nhớ lại lúc đó Phiên Vân băng bó cho hắn đã nói: “ Thứ này có thể cầm máu.”
Cầm lên mảnh y phục, Duật Nghĩa trong lòng nghi ngờ nói: “ Không lý nào là do ngươi đi?”
“ Điện hạ, chúng ta bây giờ nên làm thế nào, vẫn tiếp tục đuổi theo vương gia sao ạ?”
“ Không cần.” Duật Nghĩa nói: “ Chỉ sợ không kịp nữa, hắn đã vào đến được lãnh thổ nam địa cho dù là người của triều đình cũng đừng mong có khả năng tìm ra được.”
“ Vậy bây giờ…”
“ Lập tức trở về hoàng thành, chúng ta cần bẩm báo lại với phụ hoàng tìm đối sách.”
“ Tuân lệnh.”
-----------------------------------------------------------------------------------------
“ Nhiều ngựa thật.” Phiên Vân từ trong xe nhìn bên ngoài đồng cỏ thảo nguyên rộng lớn, phía xa còn nhìn thấy một đàn ngựa đang phóng nhanh trên đất: “ Bọn chúng đều là ngựa hoang cả sao?”
“ Không phải.” Ngôn Phong kéo Phiên Vân ngồi vào trong, tránh đi ánh nắng bên ngoài lọt vào cửa. Hắn trầm mặt nói: “ Ngựa hoàng trên thảo nguyên này thường không đi thành đàn như vậy, bọn chúng đều được trang trại chăn nuôi.”
“ Vương gia từ lúc vào đến thảo nguyên thì tâm trạng cũng rất tốt, người thích nơi này vậy sao?”
Ngôn Phong khẽ vuốt mái tóc bị gió lùa vào thổi bay của Phiên Vân, hắn nói: “ Ta lúc vừa sinh ra thì phụ hoàng cũng đã năm mươi lăm tuổi, ta so với những huynh đệ khác sinh quá muộn, thậm chí nhi tử của hoàng huynh là Duật Thừa Viêm lúc đó cũng đã mười sáu thành niên. Khi ta lên bốn phụ hoàng cũng qua đời, bản thân là ấu tử không có thế lực, là một tay hoàng huynh nuôi dưỡng rèn luyện, xem ta như chính nhi tử của mình.”
“ Nhưng ta cuối cùng vẫn là đệ đệ của hoàng đế, không tránh khỏi những lời dị nghị bởi triều thần, hoàng huynh liền phong cho ta một cái chức vương ban mười tám quận đất phong tại nam địa, dạy ta cưỡi ngựa cầm kiếm cũng trên chính mảnh đất này.”
“ Vương Gia?” Không nghĩ đến hắn sẽ kể chuyện trước đây của mình cho y, Phiên Vân vừa ngạc nhiên cũng tò mò nhìn hắn: “ Người đang nói đến tiên hoàng sao?”
“ Đúng vậy.” Ngôn Phong nhìn bên ngoài cửa khung trời rộng lớn, càng khiến hắn nhớ lại những chuyện trước kia, hắn đột nhiên trầm giọng: “ Đáng tiếc, huynh ấy cũng không thoát khỏi bệnh tật, Duật Thừa Viêm lại không thể giống như phụ hoàng của hắn làm một minh quân.”
Phiên Vân im lặng không nói gì, việc tiên đế ngày trước xem trọng và yêu thương hoàng đệ Nhật Minh vương ra sao có lẽ đã không ít người biết. Thậm chí ngay cả nhi tử và tôn tử cũng xem ra có phần thua kém, hắn thậm chí còn cho phép Nhật Minh vương tự nắm quyền luyện binh cho chính đất phong của mình, thế nên Thảo Đường quân hiện tại chỉ nằm dưới quyền Nhật Minh vương.
Hoàng đế vì vậy lo lắng một ngày tiểu hoàng thúc đã từng lấy tất cả vinh quang của mình, một lần dẫn binh tạo phản cũng không phải không có nguyên do. Thế nhưng Phiên Vân cho rằng, Ngôn Phong sẽ không làm vậy với nhi tử của người mà hắn hết lòng kính trọng như tiên đế. Chỉ là hoàng đế bức người quá đáng, đến một lúc hắn cũng phải nên biết, ép người đến ngõ chết không thể không bị đánh trả.
“ Phiên Nhi.”
“ A” Đột nhiên bị Ngôn Phong kéo ngã xuống trên nền xe ngựa, lúc nhìn lại thì nhận ra hắn đã chén phía trên người mình chẳng có chỗ né tránh, Phiên Vân chớp mắt hai cái mới nói: “ Vương gia, người đột nhiên lại sao vậy?”
“ Thời gian ở Hà Trì thành không thể cùng ngươi ở chung một phòng, trên đường đi lại liên tục bị biểu ca ngươi canh chừng bên mình.” Ngôn Phong nhếch khóe môi: “ Hiếm khi có cơ hội chỉ có ta và ngươi, ngươi nghĩ xem ta muốn làm gì?”
“ Ta…” Phiên Vân còn chưa kịp đỏ mặt thì lại nhìn thấy ánh mắt hắn ngừng lại ở ngực mình, phiên vân tức giận lớn tiếng: “ Người nhìn cái gì, có nhìn ta cũng chẳng có được đâu.”
Ngôn Phong nghe y quát thì bật cười, hắn rõ ràng biết Phiên Vân sẽ nổi nóng nhưng vẫn muốn trêu y. Hắn cười một hồi thì ngừng lại, nét mặt cũng trở nên khác lạ cứ im lặng nhìn người bên dưới.
Phiên Vân tức giận lại thôi, thấy hắn như vậy cũng làm lạ lên tiếng: “ Vương gia, trong lòng khó chịu sao?”
“ Ngươi…” Ngôn Phong đầu cúi thấp tựa trên ngực Phiên Vân, hắn dịu giọng nói: “ Là thê tử của ta.”
“ Thật là.” Không biết đã phải nghe hắn nói câu này biết bao nhiêu lần, Phiên Vân dùng hết sức mình trở người. Lần này lại đến phiên y nằm trên người Ngôn Phong, đôi mắt linh hoạt đầy ý cười nhìn hắn: “ Đúng vậy, ta là thê tử của vương gia.”
Ngôn Phong mặt lạnh nhìn y, gương mặt xinh đẹp ngay trước mắt hắn, mái tóc đen suôn dài phủ xuống trên người hắn, Ngôn Phong cuối cùng cũng khiến y lại một lần nói lại lời này với mình.
“ Phiên Vân, muốn ra ngoài này một chút không?” Nhã Thanh lúc này cưỡi ngựa bên ngoài, y đến gần bên xe lớn tiếng nói: “ Không khí cũng rất tốt, đừng ngồi mãi trên xe cả con người cũng cảm thấy ngột ngạt.”
Đúng lúc bên trong xe cũng là tình cảnh khiến Phiên Vân khó xử, y tuy xác nhận tình cảm đối với Ngôn Phong nhưng mấy hành động thân mật quá mức lại không thể thích ứng được mà vội lớn tiếng trả lời: “ Được.”
Phiên Vân nói rồi kéo tay Ngôn Phong: “ Vương gia cũng đi đi, gần đây cứ phải ngồi xe ngựa người cũng lười biếng hoạt động tay chân rồi. Chỉ qua tối nay là đến nơi, chúng ta cưỡi ngựa là được rồi.”
Ngôn Phong nghe y nói vậy thì mỉm cười, hắn bất ngờ ôm lấy eo của Phiên Vân rồi vén màn kéo người ra khỏi xe: “ Thẫm Ngụy, mang ngựa lại đây.”
Thẫm Ngụy vừa nghe liền lập tức thúc ngựa đến, hắn buông dây cương nhảy sang cỗ xe vẫn còn đang chạy, cùng lúc Ngôn Phong cũng một tay ôm bên eo Phiên Vân, hắn đạp chân một cái đã mang theo y bay lại ngồi trên con ngựa của Thẫm Ngụy.
Phiên Vân vừa rồi còn không biết mình làm thế nào qua được đây, y xoay đầu nhìn Ngôn Phong: “ Vương gia… người từ lúc nào…”
“ Chắc phải đều nhờ vào y thuật của biểu ca ngươi rất tốt sao?”
“ Nhưng…” Không nghĩ tới hắn chỉ không lâu trước đây vẫn còn khó khăn đi lại, bây giờ lại nhẹ nhàng có thể mang theo cả y phi thân như vậy thật không tưởng mà: “ Vương gia, người hoàn toàn hồi phục như trước rồi sao... thật là quá lợi hại đi."
“ Vẫn chưa hoàn toàn bình phục.” Ngôn Phong một tay vòng qua eo ôm trước bụng Phiên Vân, một tay cầm cương thúc ngựa chạy nhanh trên thảo nguyên. Đã rất lâu rồi hắn mới cảm thấy tốt như vậy, hắn đã từng cho rằng mình mãi mãi cũng chỉ còn có thể nằm một chỗ sống như một phế nhân vô dụng. Mang hắn trở lại cuộc sống này chính là người đang ở trong vòng tay hắn, Đàn Phiên Vân.
“ Vương gia.” Phiên Vân lớn tiếng nói vì sợ hắn sẽ không nghe thấy: “ Ta nhìn thấy cánh đường rừng bên kia rồi, có phải đi qua đó thì đã sắp đến Thừa Viên Chức?”
“ Đúng vậy.”
“ Ta còn lo lắng sẽ phải gặp phải quân lính truy bắt của triều đình hay tam hoàng tử, không ngờ từ thành Hà trì một đường đi đến giờ vẫn không gặp phải trở ngại gì nữa.”
“ Sát Âm cùng Bất Triết báo tin nói Duật Nghĩa đã trở về hoàng thành, bị gây rối suốt đường đi bọn họ không có khả năng đuổi kịp chúng ta.”
“ Mỗi thuộc hạ của vương gia ai cũng lợi hại đến vậy sao?”
Ngôn Phong suy nghĩ xong rồi nói: “ Không phải ai cũng biết võ, bên cạnh ta vẫn còn một người, tuy không có phải người luyện võ nhưng hắn tài trí hơn người, thời gian ta ở tại hoàng thành tất cả mọi sự trên dưới đều do hắn xử lý.”
Nhìn Ngôn Phong cùng Phiên Vân càng ngày càng trở nên gần gũi, họ gần về đến Thừa Viên Chức lại khiến Thẫm Ngụy bất an.
Vong Âm đánh xe ngựa ngồi ngay bên cạnh dường như cũng hiểu được vì sao Thẩm Ngụy có vẻ mắt suy tư kia, hắn lên tiếng: “ Chuyện của vương gia, chúng ta không thể nào quản đến được.”
“ Ta biết.” Thẫm Ngụy đơn giản trả lời, Vong Âm cũng tự nhiên sẽ không nói thêm gì.
Suy nghĩ một hồi lọt vào tầm mắt bọn họ lại nhìn thấy Nhã Thanh đang cưỡi ngựa phía trước, trông y lúc nào cũng tỏ ra nhàn nhã, không có vui cũng chẳng có buồn chỉ đơn giản là đang sống theo ý mình mà thôi.
--------------------------------------------------------------------------------------------
“ Đại nhân.”
Nghe tiếng từ bên ngoài, nét chữ ngay thẳng ngừng lại trên mặt giấy trắng. Đôi mắt chớp mở tỏ ra một một chút phiền muộn, tay áo màu đỏ khẽ lay động nhẹ nhàng đặt bút trên tay xuống, y lên tiếng: “ Có chuyện gì?”
“ Là tin tức của vương gia.”
“ Vương gia?” Gương mặt nhợt nhạt hiện lên nét vui mừng, Ngọc Trúc bước ra khỏi phòng cũng không tỏ ra thất thố, y chậm rãi nói: “ Vương gia có tin tức gì rồi?”
“ Đúng vậy thưa đại nhân, Văn tướng quân vừa nhận được tin đã dẫn người đi nghênh đón vương gia.”
Ngọc Trúc nhẹ gật đầu: “ Báo tin này cho tất cả tướng sĩ mười ba doanh, vương gia bình an trở về chính là sĩ khí lớn nhất cho Thảo Đường quân ta.”
“ Tuân lệnh.”
Chậm bước đi trên nền đá lạnh lẽo, nơi này đã bao lâu không còn cảm giác ấm áp thân thương. Ngọc Trúc đứng trên tường thành cao nhìn về cả một khung trời rộng lớn bao la phía xa, y nhẹ giọng: “ Người cuối cùng cũng đã quay trở lại rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất