Chương 25: Người đàn ông của đời mình
Chuyện của Chao Hải Minh để khiến đầu óc anh không hề yên ổn một tí nào dẫu cho cậu có khuyên, có nhắc nhở ra sao thì vẫn vậy đã thế anh không liên lạc được với quản lý của Chao Hải Minh nữa cơ. Mỗi lần anh trưng ra bộ mặt khó chịu cau có thì cậu lại run sợ né sang một bên, bởi cậu hiểu cái chuyện bị người ta làm giả như thế này rất ảnh hưởng đến bản thân và công việc của người bị, thậm chí là cả gia đình anh cũng sẽ bị liên lụy theo. Trong khi anh đang tìm cách liên lạc với Chao Hải Minh thì cậu lại nhận được cuộc gọi từ một số lạ, cậu chần chừ không dám nhấc máy muốn hỏi anh lại sợ mình là cục đá ngáng đường nên thôi, hít một hơi sâu cậu nhấc máy, “Cho hỏi ai ở đầu dây vậy ạ.”
“Bác là cha của Thẩm Trình.”
Biết người gọi cho mình là cha của anh thì chỉ biết lí nhí đáp lại: “Sao bác biết số của con để mà gọi vậy ạ.”
“Trình nó cho bác số con, thằng bé sợ con vì chuyện của Hải Minh mà lo lắng nên mới nhờ bác đến trấn an con.”
“Dạ không sao đâu ạ, con tin tưởng anh ấy mà bác không cần phải lo lắng con không có suy nghĩ gì đâu.”
“Nếu thế thì tốt quá, nếu có dịp bác mong rằng thằng bé sẽ đưa con về ra mắt với hai ông bà già này đây.”
“Bác nói quá không à, con cũng mong gặp được bác với bác gái ạ.”
“Bác cũng mong như vậy, nói với con như vậy thôi bác với bác gái lên rẫy thu hoạch đây. Tối con có rảnh không vợ bác muốn gọi điện nói chuyện với con.”
“Dạ không thành vấn đề ạ, bác với bác gái làm việc cẩn thận.”
Cuộc gọi của cậu với cha anh chỉ ngắn ngọn như thế tuy nhiên nó cũng đủ làm cậu cảm thấy an ổn với ngưởi bản thân có thể gặp sau này thậm chí là cùng chung sống dưới một mái nhà không chừng. Cậu nhìn vào điện thoại đang cầm trên tay ánh mắt cho chút thẩn thờ nhìn ra xa xăm, ngay từ lúc bắt đầu cậu chưa từng nghĩ đến cuộc sống của cả hai sau này bởi cậu biết rằng chỉ cần người nào gặp phải mẹ cũ của cậu đều sẽ tự động biến mất dù cho cả hai có bên nhau lâu đến thế nào anh thì lại khác gặp mẹ cậu tới những hai lần nhưng chẳng lần nào anh chạy đi cả, thậm chí còn đứng ra bảo làm cậu có thêm niềm tin về sau này dù cả hai mới chỉ bắt đầu mối quan hệ.
“Khương.” Anh từ giường trên leo xuống ngồi bên cạnh cậu, “Đã để em một mình nãy giờ rồi, anh phải gọi cho trợ lý của Hải Minh nhờ anh ấy nhanh chóng giải quyết scandal của cậu ta.”
“Tôi hiểu mà, tôi biết chuyện này ít nhiều ảnh hưởng đến anh bởi cái vóc người xuất hiện nhìn giống anh lắm nhưng người đó lại có hình xăm con đại bàng trên người, còn anh thì hay cả một vệt mực không có nữa là.”
“Thì ra có người để ý anh đến vậy luôn.” Anh quay sang nựng má cậu, “Nhưng mà sao em biết anh không có? Bộ em thấy hết người anh rồi à?”
Cậu nghe như vậy ngại đến ửng hồng cả mặt, “Đâu có đâu chỉ là vô tình lướt qua vị trí đó trên người anh mà.”
“Thiệt là vô tình không đó, vô tình sao mà mặt đỏ ửng thế.”
“Ủa ai cấm không được tỏ mặt trời, tại từ ngữ anh dùng nghe nó nhạy cảm thiệt chứ bộ.”
Hai người cà rỡn nhau được một lúc thì cũng tới giờ trả phòng cho người ta, anh phụ cậu xếp lại một số đồ đạc cất vào trong vali sau đấy dắt tay cậu ra khỏi đó, cậu không rõ chi phi ở chỗ này là bao nhiêu nhưng có vẻ nó không hề khiến anh đắn đo một tí nào. Đứng bên ngoài đợi một lúc thì có xe tới đưa cả hai về khách sạn nhận phòng.
…
“Anh Trình ơi, phòng này một đêm giá như nào vậy?”
“Dạng này là phòng tổng thống nên giá cũng chênh khá nhiều so với mấy phòng đơn hay đổi nên anh cũng không rõ lắm.”
“Sao mình không ở phòng bình thường mà phải ở chỗ này vậy?”
“Tại sẽ có khách của bác anh đến làm việc á, anh được bác giao phó đảm nhận công việc ấy.”
Nghe đến việc anh được giao phó làm ánh mặt cậu tràn đầy lo lắng nhìn anh, “Anh chưa có kinh nghiệm liệu có làm được không?”
“Cứ tin ở anh, ban sáng anh dậy sớm đọc sơ qua rồi nên một chút nữa sẽ ổn thôi.” Anh xoa đầu cậu giọng điều đầy trấn an nói: “Em lấy quần áo tắm rửa rồi xem tivi đi, anh phải chuẩn bị cho một lát nữa đã.”
Cậu ngoan ngoãn rời khỏi chiếc ghế sofa đi vào bên trong căn phòng đã chọn trước, cánh cửa mở ra hiện diện trước mắt cậu là một căn phòng lớn nguy nga tráng lệ kèm theo đó là một chiếc giường cỡ đại – thứ mà cậu chỉ có thể được nhìn qua màn ảnh. Cậu chậm chạp ngồi lên nhún thử một vài cái, “Công nhận là êm thiệt.”
“Cộc cộc.”
Nghe tiếng gõ cửa cậu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy anh đang đứng đó, “Anh đứng đó làm gì vậy?”
“Muốn xin em cho ngủ chung.”
“Tưởng chuyện gì chứ cái này bình thường mà, đó giờ vẫn ngủ cùng sao nay nói chuyện xin xỏ vậy ta.”
“Thì người lớn đàng hoàng nè.” Anh nhìn cậu cười nói, “Có đói không để anh gọi bếp đem lên.”
“Dạ thôi ạ, ban nãy vừa ăn có gì để tối đói mình ra bên ngoài ăn.”
“Vậy cũng được.”
“Ting tong.”
“Ting tong.”
“Ting tong.”
Hai người đứng nói chuyện với nhau thêm một chút thì tiếng chuông cửa bắt đầu vang lên, anh chào tạm biệt cậu vội vàng chạy ra mở cửa. Cậu thì đứng dậy ngó đầu ra xem người khách hôm nay đến đây là ai, ánh mắt cậu tình cơ va trúng một nam thanh niên trẻ đang đứng phía sau một người đàn ông trung niên lớn tuổi, anh với người đó nói chuyện vui vẻ như thế đã thân thiết từ lâu. Thay vì ngồi ở ngoài phòng khách anh lại đưa họ đến một căn phòng khác đối diện phòng cậu, tự nhiên cái máu nhiều chuyện nổi lên mách bảo cậu đi nhiều chuyện nhưng mà thôi làm vậy không hay cho lắm.
Chẳng rõ mấy người họ đã nói gì trong đó mà lâu đến như vậy cậu ở ngoài chờ chắc cũng hai ba tiếng chứ ít ỏi gì đã thế bụng cậu lại còn rung chuông biểu tình nữa cơ. Sau đó một lúc cậu thấy anh chạy ra bên ngoài chuẩn bị đem cái túi của mình vào trong đó, vừa tính mở miệng cầu cứu thì anh đã lù lù xuất hiện trước mặt mình, “Em đói không? Cuộc nói chuyện này sẽ hơi lâu đó.”
“Tôi cũng hơi hơi.”
“Đợi anh một tí.” Anh cầm lấy máy bàn trong phòng cậu nói cái tiếng mà cậu chưa từng nghe qua bao giờ, cuộc gọi kết thúc anh quay sang nói với cậu: “Một tí nữa thức ăn sẽ được dem lên.”
“Cảm ơn, giờ anh vào trong đi không người ta đợi.”
Anh hôn lên trán cậu một cái rồi mới rời đi, cậu bắt đầu xuất hiện phản ứng mà đỏ ửng mặt lên, một lát sau đó thức ăn của cậu mong chờ đã được đem lên cậu không biết anh có gọi cho hai vị khách kia không nên ăn rất dè chừng.
“Ting.”
Cậu mở tin nhắn lên thấy có số lạ nhắn vào ban đầu tưởng là của cha anh, ngay sau đó lại xuất hiện dòng tin nhắn khẳng định cho cậu biết đó là anh, “Bạn nhỏ ăn ngon miệng nha, anh gọi cho em nên là cố ăn cho hết đấy, anh sắp xong rồi nè. Bạn nhỏ ngoan ngoãn đợi anh”, chỉ là đoạn tin nhắn chưa tới ba câu cũng đủ khiến cậu cảm thấy vui vẻ cả một ngày mà không cần anh phải ngồi sát cạnh nói chuyện có lẽ cậu đó chọn lựa đúng người đàn ông của đời mình rồi, cậu hí hửng chụp màn hình điện thoại lại gửi mạng xã hội khoe với Lục Minh Vũ.
“Ting.”
[Lục Minh Vũ]: Mới qua đã cho người ta ăn cơm chó rồi, ngày đầu bên đó như nào á?
[Lục Minh Vũ]: À mà mày biết vụ của diễn viên Hamin Chao gì chưa?
[Lục Minh Vũ]: Tao mới xem được cái video đăng lên ấy cái ông kia có tướng tá nhìn y chang như anh yêu mày luôn.
Cậu nhìn màn hình tin nhắn có chút chần chừ đáp lại, “Tao biết mà, ông Hamin đó là người yêu cũ của Thẩm Trình đấy nhưng mà đoạn video clip đăng lên chỉ với mục đích đe dọa anh Trình quay lại thôi à, để nào về nước tao kể mày nghe kĩ hơn.”
“Bác là cha của Thẩm Trình.”
Biết người gọi cho mình là cha của anh thì chỉ biết lí nhí đáp lại: “Sao bác biết số của con để mà gọi vậy ạ.”
“Trình nó cho bác số con, thằng bé sợ con vì chuyện của Hải Minh mà lo lắng nên mới nhờ bác đến trấn an con.”
“Dạ không sao đâu ạ, con tin tưởng anh ấy mà bác không cần phải lo lắng con không có suy nghĩ gì đâu.”
“Nếu thế thì tốt quá, nếu có dịp bác mong rằng thằng bé sẽ đưa con về ra mắt với hai ông bà già này đây.”
“Bác nói quá không à, con cũng mong gặp được bác với bác gái ạ.”
“Bác cũng mong như vậy, nói với con như vậy thôi bác với bác gái lên rẫy thu hoạch đây. Tối con có rảnh không vợ bác muốn gọi điện nói chuyện với con.”
“Dạ không thành vấn đề ạ, bác với bác gái làm việc cẩn thận.”
Cuộc gọi của cậu với cha anh chỉ ngắn ngọn như thế tuy nhiên nó cũng đủ làm cậu cảm thấy an ổn với ngưởi bản thân có thể gặp sau này thậm chí là cùng chung sống dưới một mái nhà không chừng. Cậu nhìn vào điện thoại đang cầm trên tay ánh mắt cho chút thẩn thờ nhìn ra xa xăm, ngay từ lúc bắt đầu cậu chưa từng nghĩ đến cuộc sống của cả hai sau này bởi cậu biết rằng chỉ cần người nào gặp phải mẹ cũ của cậu đều sẽ tự động biến mất dù cho cả hai có bên nhau lâu đến thế nào anh thì lại khác gặp mẹ cậu tới những hai lần nhưng chẳng lần nào anh chạy đi cả, thậm chí còn đứng ra bảo làm cậu có thêm niềm tin về sau này dù cả hai mới chỉ bắt đầu mối quan hệ.
“Khương.” Anh từ giường trên leo xuống ngồi bên cạnh cậu, “Đã để em một mình nãy giờ rồi, anh phải gọi cho trợ lý của Hải Minh nhờ anh ấy nhanh chóng giải quyết scandal của cậu ta.”
“Tôi hiểu mà, tôi biết chuyện này ít nhiều ảnh hưởng đến anh bởi cái vóc người xuất hiện nhìn giống anh lắm nhưng người đó lại có hình xăm con đại bàng trên người, còn anh thì hay cả một vệt mực không có nữa là.”
“Thì ra có người để ý anh đến vậy luôn.” Anh quay sang nựng má cậu, “Nhưng mà sao em biết anh không có? Bộ em thấy hết người anh rồi à?”
Cậu nghe như vậy ngại đến ửng hồng cả mặt, “Đâu có đâu chỉ là vô tình lướt qua vị trí đó trên người anh mà.”
“Thiệt là vô tình không đó, vô tình sao mà mặt đỏ ửng thế.”
“Ủa ai cấm không được tỏ mặt trời, tại từ ngữ anh dùng nghe nó nhạy cảm thiệt chứ bộ.”
Hai người cà rỡn nhau được một lúc thì cũng tới giờ trả phòng cho người ta, anh phụ cậu xếp lại một số đồ đạc cất vào trong vali sau đấy dắt tay cậu ra khỏi đó, cậu không rõ chi phi ở chỗ này là bao nhiêu nhưng có vẻ nó không hề khiến anh đắn đo một tí nào. Đứng bên ngoài đợi một lúc thì có xe tới đưa cả hai về khách sạn nhận phòng.
…
“Anh Trình ơi, phòng này một đêm giá như nào vậy?”
“Dạng này là phòng tổng thống nên giá cũng chênh khá nhiều so với mấy phòng đơn hay đổi nên anh cũng không rõ lắm.”
“Sao mình không ở phòng bình thường mà phải ở chỗ này vậy?”
“Tại sẽ có khách của bác anh đến làm việc á, anh được bác giao phó đảm nhận công việc ấy.”
Nghe đến việc anh được giao phó làm ánh mặt cậu tràn đầy lo lắng nhìn anh, “Anh chưa có kinh nghiệm liệu có làm được không?”
“Cứ tin ở anh, ban sáng anh dậy sớm đọc sơ qua rồi nên một chút nữa sẽ ổn thôi.” Anh xoa đầu cậu giọng điều đầy trấn an nói: “Em lấy quần áo tắm rửa rồi xem tivi đi, anh phải chuẩn bị cho một lát nữa đã.”
Cậu ngoan ngoãn rời khỏi chiếc ghế sofa đi vào bên trong căn phòng đã chọn trước, cánh cửa mở ra hiện diện trước mắt cậu là một căn phòng lớn nguy nga tráng lệ kèm theo đó là một chiếc giường cỡ đại – thứ mà cậu chỉ có thể được nhìn qua màn ảnh. Cậu chậm chạp ngồi lên nhún thử một vài cái, “Công nhận là êm thiệt.”
“Cộc cộc.”
Nghe tiếng gõ cửa cậu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy anh đang đứng đó, “Anh đứng đó làm gì vậy?”
“Muốn xin em cho ngủ chung.”
“Tưởng chuyện gì chứ cái này bình thường mà, đó giờ vẫn ngủ cùng sao nay nói chuyện xin xỏ vậy ta.”
“Thì người lớn đàng hoàng nè.” Anh nhìn cậu cười nói, “Có đói không để anh gọi bếp đem lên.”
“Dạ thôi ạ, ban nãy vừa ăn có gì để tối đói mình ra bên ngoài ăn.”
“Vậy cũng được.”
“Ting tong.”
“Ting tong.”
“Ting tong.”
Hai người đứng nói chuyện với nhau thêm một chút thì tiếng chuông cửa bắt đầu vang lên, anh chào tạm biệt cậu vội vàng chạy ra mở cửa. Cậu thì đứng dậy ngó đầu ra xem người khách hôm nay đến đây là ai, ánh mắt cậu tình cơ va trúng một nam thanh niên trẻ đang đứng phía sau một người đàn ông trung niên lớn tuổi, anh với người đó nói chuyện vui vẻ như thế đã thân thiết từ lâu. Thay vì ngồi ở ngoài phòng khách anh lại đưa họ đến một căn phòng khác đối diện phòng cậu, tự nhiên cái máu nhiều chuyện nổi lên mách bảo cậu đi nhiều chuyện nhưng mà thôi làm vậy không hay cho lắm.
Chẳng rõ mấy người họ đã nói gì trong đó mà lâu đến như vậy cậu ở ngoài chờ chắc cũng hai ba tiếng chứ ít ỏi gì đã thế bụng cậu lại còn rung chuông biểu tình nữa cơ. Sau đó một lúc cậu thấy anh chạy ra bên ngoài chuẩn bị đem cái túi của mình vào trong đó, vừa tính mở miệng cầu cứu thì anh đã lù lù xuất hiện trước mặt mình, “Em đói không? Cuộc nói chuyện này sẽ hơi lâu đó.”
“Tôi cũng hơi hơi.”
“Đợi anh một tí.” Anh cầm lấy máy bàn trong phòng cậu nói cái tiếng mà cậu chưa từng nghe qua bao giờ, cuộc gọi kết thúc anh quay sang nói với cậu: “Một tí nữa thức ăn sẽ được dem lên.”
“Cảm ơn, giờ anh vào trong đi không người ta đợi.”
Anh hôn lên trán cậu một cái rồi mới rời đi, cậu bắt đầu xuất hiện phản ứng mà đỏ ửng mặt lên, một lát sau đó thức ăn của cậu mong chờ đã được đem lên cậu không biết anh có gọi cho hai vị khách kia không nên ăn rất dè chừng.
“Ting.”
Cậu mở tin nhắn lên thấy có số lạ nhắn vào ban đầu tưởng là của cha anh, ngay sau đó lại xuất hiện dòng tin nhắn khẳng định cho cậu biết đó là anh, “Bạn nhỏ ăn ngon miệng nha, anh gọi cho em nên là cố ăn cho hết đấy, anh sắp xong rồi nè. Bạn nhỏ ngoan ngoãn đợi anh”, chỉ là đoạn tin nhắn chưa tới ba câu cũng đủ khiến cậu cảm thấy vui vẻ cả một ngày mà không cần anh phải ngồi sát cạnh nói chuyện có lẽ cậu đó chọn lựa đúng người đàn ông của đời mình rồi, cậu hí hửng chụp màn hình điện thoại lại gửi mạng xã hội khoe với Lục Minh Vũ.
“Ting.”
[Lục Minh Vũ]: Mới qua đã cho người ta ăn cơm chó rồi, ngày đầu bên đó như nào á?
[Lục Minh Vũ]: À mà mày biết vụ của diễn viên Hamin Chao gì chưa?
[Lục Minh Vũ]: Tao mới xem được cái video đăng lên ấy cái ông kia có tướng tá nhìn y chang như anh yêu mày luôn.
Cậu nhìn màn hình tin nhắn có chút chần chừ đáp lại, “Tao biết mà, ông Hamin đó là người yêu cũ của Thẩm Trình đấy nhưng mà đoạn video clip đăng lên chỉ với mục đích đe dọa anh Trình quay lại thôi à, để nào về nước tao kể mày nghe kĩ hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất