Chương 27: Mua rể
Lời nói ngọt ngào đầu tiên và duy nhất anh có thể nghe được từ chính môi miệng cậu phát ra, tuy cảm giác nghe chính diện nó lạ thiệt nhưng lại luôn là lời mà anh muốn nghe nhất, đã từ rất lâu anh không nghe ai nói với mình câu này mà mình cảm thấy thích đến như vậy. Anh nắm chặt lấy lòng bàn tay cậu, cử chỉ đầy ân cần, “Em đói chưa? Anh gọi món lên cho tụi mình nha.”
“Thế cũng được á nhưng mà bên dưới khách sạn có phục vụ buffet tối á tôi đang muốn xuống thử cho biết.”
“Vậy em đợi anh tắm rửa thay đồ cái rồi xuống, chứ mặc này sáng giờ thơm không nổi.”
“Anh đi đi, buffet thì tận sáu giờ mới có lận mà hình như giờ bên mình chuẩn bị sang ngày mới luôn rồi ấy.”
“Còn mười lăm phút nữa ấy, chắc tắm lẹ rồi xuống ăn luôn sáng giờ bỏ bụng được mỗi cái bánh mì thịt.”
“Ai bảo anh lo làm việc quá chi, chẳng biết nói gì mà nói quá là trời luôn chắc cũng phải mấy tiếng liền chứ đâu ít.”
Anh trước lúc rời đi không quên thơm lên môi câu, “Coi như lần này anh quên, lần tới anh nhớ. Thôi anh đi tắm nha, không là tí có người xỉu giờ á”
…
Sau bữa ăn tối hai người dắt tay nhanh đi dạo lòng vòng khu mình đang sống coi như là đang tận hưởng bầu không khí trời tây trước khi phải tiếp nhận quá nhiều sự cố xảy đến với mình, mỗi giờ mỗi phút biến động trôi qua anh đều phải tìm cách giấu nhẹm chúng đi, thậm chí đến cái mức ngắt luôn cả kết nối của cậu với mạng xã hội chỉ vì sợ bên phía Chao Hải Minh sẽ công bố ra tin tức bất lợi đối với mình dù cho anh chưa từng làm những chuyện như thế. Suốt cả một buổi đi cùng với nhau anh chẳng tài nào tập trung được vào chuyến đi mà chỉ chăm chăm trông chừng điện thoại.
“Thẩm Trình sao anh cứ nhìn điện thoại suốt thế?”
“Không gì đâu, anh đang chờ tin nhắn của hai người hồi sáng thôi à.” Lo bị cậu phát hiện anh đành phải bịa ra một mối quan tâm khác, “Đây là hạng mục tạm coi là quan trọng của công ty chỉ cần anh ký kết được với họ thì phần trăm anh vào được công ty là cực kỳ cao.”
“Vậy muốn vào được công ty là phải làm như này ạ, em thấy mấy này nó hơi quá sức với người thường ấy.”
“Thì đó mới gọi là thử thách chứ em, đầu vào cao nhưng bù lại lương nhận được sẽ cao lắm.”
Cậu đưa ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn anh, “Ra là thế, hèn gì anh họ của Lục Minh Vũ cứ gắng sức nhảy vào.”
“Cũng không hẳn nữa, anh cảm nhận được đại ngộ ở đây cũng kha khá tốt nên mọi năm số người đến ứng tuyển đông lắm luôn á.”
“Chắc phải ráng học cho tốt vào để còn vào làm chung với anh.”
“Thế cũng không tồi, nếu đi làm chung sẽ vui phải biết.”
…
Cả hai đưa nhau về nhà lúc nửa đêm cậu vì mệt quá mà lăn ra ngủ trước để anh một mình bên ngoài phòng khách, anh cũng muốn tranh thủ đôi chút thời gian đang có của mình làm nốt công việc của ngày mai, dù sao thì một tuần lễ ở đây cũng không dài lắm nhưng công việc cũng không thể tự tiêu tan bớt đi được chỉ có làm và làm thôi. Anh nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại nhá máy thử xem cha đã thức hay để còn bàn chuyện của Chao Hải Minh nữa, khó chịu thiệt chứ.
Anh chờ đợi một lúc lâu thì cha gọi điện lại, anh đem cha vào trong thư phòng làm việc cách cho tiện, mở màn hình laptop lên anh nhắn đường dây liên kết vào phòng họp cho cha. Cỡ chừng mười phút sau đó cha đã có mặt trong đó cùng với mẹ ngồi kế bên.
“Chào bố mẹ, chúc buổi sáng tốt lành.”
“Chào bé Jason của mẹ, bên con giờ này cũng nửa đêm rồi sao không ngủ đi thế thức khuya không tốt đâu.”
“Dạ con tính bàn công việc với cha một chút rồi mới ngủ.” Anh mở file tài liệu trên màn hình, “Dạ đây là bản trình bày của bên ông M, sáng nay con với ông ấy chỉ mới bàn bạc thôi tại đọc qua con thấy nó vẫn con một vài vấn đề không ổn lắm muốn hỏi ý bố.”
“Đợi ta một tí.” Cha cậu đeo kính chằm chằm nhìn vào màn hình, “Bố đọc qua rồi, cảm thấy cần chỉnh sửa một số thứ, có gì bố xem xét kỹ lại rồi gửi con bản mới sau.”
“Dạ con biết rồi.”
Anh với bố bàn công chuyện thêm được một lúc cũng đã gần một rưỡi sáng mới xong xuôi ổn thỏa, anh đóng báo cáo lại vừa định tắt máy thì bị bố ngăn lại, “Con tính như nào về chuyện của Chao Hải Minh.”
“Con cũng đáng tính ạ, sáng giờ con liên lạc không được với cả Hải Minh lẫn quản lý của cậu ta.”
“Bên Thịnh Phát cũng báo với bố như vậy, không biết sắp tới nó định làm ra cái chuyện gì nữa đây.” Bố anh uống một ngụm cà phê, thở dài: “Con cứ yên tâm bố đã cho người đi tìm nó rồi nên chắc hai ba ngày nữa sẽ ổn thôi.”
“Con cũng mong là như vậy chứ con không giấu được Khương mãi được.”
“Nhắc tới Khương mới nhớ, con tính bao giờ nói cho thằng bé biết về thân phận của con? Giấu giếm như này cũng chẳng phải cách hay đâu.”
“Cũng sắp rồi ạ, tại Khương vừa mới tiếp nhận con nên coi không muốn mọi thứ quá nhanh như vậy và lại con còn một dự tính khác nữa cơ.”
“Dự tính gì mới được?”
“Con sẽ mua lại em ấy, cũng không hẳn là mua nữa con chỉ muốn đưa ra một số tiền để cắt đứt mối quan hệ giữa em ấy với bà Phan.”
Từ ở bên ngoài mẹ anh chui đầu vào camera nghiêm giọng nói: “Mẹ nghĩ chuyện này con vẫn nên nói với Khương chứ đường đột quá không tốt.”
“Con cũng tính chuyện sẽ nói rồi nhưng chắc con sẽ hoàn tất mọi thứ rồi mới nói, con cũng đã nghĩ rồi lỡ đâu em ấy vào nhà mình ngày nào cũng có người đến gõ cửa đòi tiền bố mẹ liệu còn thích Khương nữa không.”
“Được rồi, mọi chuyện bọn ta sẽ để con tự mình tính toán mong rằng nước đi này của con không sai nền văn minh.”
“Dạ, thôi con xin phép đi ngủ trước ạ.”
“Được được con mau đi ngủ đi, chốc nữa bố sẽ gửi lại bản mới cho con.”
Anh chào tạm biệt bố mẹ mình giữa đêm trời Pháp bò lồm cồm vào phòng ngủ cùng với cậu, ngồi xuống giường ánh mắt anh đắm chìm vào con người đang say giấc nồng kia lòng không ngừng suy nghĩ đến dự tính của bản thân, anh không biết chuyện mình làm là đúng hay là sai nữa cho dù mẹ cậu không thích cậu đến cỡ nào đi nữa chắc gì đã chịu đồng ý bán cậu cho anh hoặc nếu bà ấy là một người vì lợi ích thì anh không dám chắc cho lắm.
…
Anh vẫn giữ thói quen cũ vươn mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng, anh chầm chầm mở mắt ra thấy bạn nhỏ nào nó đang nằm trong lòng mình, anh nhẹ nhàng vuốt tóc cậu đặt lên đó một cái hôn, “Anh yêu em, cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh.”
“Tự nhiên sáng sớm cảm ơn người ta vậy?”
“Sao nay em dậy sớm vậy?”
“Không dậy sớm sao biết anh lén lút hôn người ta như vậy.”
Thấy cậu tỉnh rồi, anh cúi thấp đầu chủ động hôn lên môi cậu, “Anh đâu có lén lút đâu anh công khai mà, người ta đó giờ quang minh chính đại đó bé ơi.”
“Ủa ủa, sao tự nhiên hôn người ta nữa vậy trời.”
“Thích hôn được không?” Anh nựng má cậu vui vẻ nói: “Tự nhiên thấy người yêu anh dễ thương quá vậy.”
“Ai thèm làm người yêu anh.”
“Thế muốn làm gì á.” Anh dụi dụi cổ cậu làm nũng, “Làm rể nhà anh không? Nhà anh có mấy mảnh ruộng nè bé tụi mình kiếm tiền xong về quê nuôi cái trồng rau.”
“Thì cũng được thôi nhưng mà tôi chưa giải quyết được chuyện nhà mình, sợ anh dính vào lại mệt đó.”
“Chắc phải nhanh chóng kiếm tiền mua lại em mới được, em nghĩ bà Phan sẽ ra giá báo nhiêu với em?”
“Chẳng biết nữa, đợi bà ta chủ động liên lạc bằng mọi cách em sẽ chồng đủ tiền.”
Anh cắn lên cổ cậu để lại đó một vết tím nói, “Theo tính chất truyền qua, trên cổ em có vết rồi anh sẽ là người kế thừa lại.”
“Ủa anh làm gì vậy? Ủa rồi tính chất truyền qua là gì nữa vậy? Ủa?”
“Thế cũng được á nhưng mà bên dưới khách sạn có phục vụ buffet tối á tôi đang muốn xuống thử cho biết.”
“Vậy em đợi anh tắm rửa thay đồ cái rồi xuống, chứ mặc này sáng giờ thơm không nổi.”
“Anh đi đi, buffet thì tận sáu giờ mới có lận mà hình như giờ bên mình chuẩn bị sang ngày mới luôn rồi ấy.”
“Còn mười lăm phút nữa ấy, chắc tắm lẹ rồi xuống ăn luôn sáng giờ bỏ bụng được mỗi cái bánh mì thịt.”
“Ai bảo anh lo làm việc quá chi, chẳng biết nói gì mà nói quá là trời luôn chắc cũng phải mấy tiếng liền chứ đâu ít.”
Anh trước lúc rời đi không quên thơm lên môi câu, “Coi như lần này anh quên, lần tới anh nhớ. Thôi anh đi tắm nha, không là tí có người xỉu giờ á”
…
Sau bữa ăn tối hai người dắt tay nhanh đi dạo lòng vòng khu mình đang sống coi như là đang tận hưởng bầu không khí trời tây trước khi phải tiếp nhận quá nhiều sự cố xảy đến với mình, mỗi giờ mỗi phút biến động trôi qua anh đều phải tìm cách giấu nhẹm chúng đi, thậm chí đến cái mức ngắt luôn cả kết nối của cậu với mạng xã hội chỉ vì sợ bên phía Chao Hải Minh sẽ công bố ra tin tức bất lợi đối với mình dù cho anh chưa từng làm những chuyện như thế. Suốt cả một buổi đi cùng với nhau anh chẳng tài nào tập trung được vào chuyến đi mà chỉ chăm chăm trông chừng điện thoại.
“Thẩm Trình sao anh cứ nhìn điện thoại suốt thế?”
“Không gì đâu, anh đang chờ tin nhắn của hai người hồi sáng thôi à.” Lo bị cậu phát hiện anh đành phải bịa ra một mối quan tâm khác, “Đây là hạng mục tạm coi là quan trọng của công ty chỉ cần anh ký kết được với họ thì phần trăm anh vào được công ty là cực kỳ cao.”
“Vậy muốn vào được công ty là phải làm như này ạ, em thấy mấy này nó hơi quá sức với người thường ấy.”
“Thì đó mới gọi là thử thách chứ em, đầu vào cao nhưng bù lại lương nhận được sẽ cao lắm.”
Cậu đưa ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn anh, “Ra là thế, hèn gì anh họ của Lục Minh Vũ cứ gắng sức nhảy vào.”
“Cũng không hẳn nữa, anh cảm nhận được đại ngộ ở đây cũng kha khá tốt nên mọi năm số người đến ứng tuyển đông lắm luôn á.”
“Chắc phải ráng học cho tốt vào để còn vào làm chung với anh.”
“Thế cũng không tồi, nếu đi làm chung sẽ vui phải biết.”
…
Cả hai đưa nhau về nhà lúc nửa đêm cậu vì mệt quá mà lăn ra ngủ trước để anh một mình bên ngoài phòng khách, anh cũng muốn tranh thủ đôi chút thời gian đang có của mình làm nốt công việc của ngày mai, dù sao thì một tuần lễ ở đây cũng không dài lắm nhưng công việc cũng không thể tự tiêu tan bớt đi được chỉ có làm và làm thôi. Anh nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại nhá máy thử xem cha đã thức hay để còn bàn chuyện của Chao Hải Minh nữa, khó chịu thiệt chứ.
Anh chờ đợi một lúc lâu thì cha gọi điện lại, anh đem cha vào trong thư phòng làm việc cách cho tiện, mở màn hình laptop lên anh nhắn đường dây liên kết vào phòng họp cho cha. Cỡ chừng mười phút sau đó cha đã có mặt trong đó cùng với mẹ ngồi kế bên.
“Chào bố mẹ, chúc buổi sáng tốt lành.”
“Chào bé Jason của mẹ, bên con giờ này cũng nửa đêm rồi sao không ngủ đi thế thức khuya không tốt đâu.”
“Dạ con tính bàn công việc với cha một chút rồi mới ngủ.” Anh mở file tài liệu trên màn hình, “Dạ đây là bản trình bày của bên ông M, sáng nay con với ông ấy chỉ mới bàn bạc thôi tại đọc qua con thấy nó vẫn con một vài vấn đề không ổn lắm muốn hỏi ý bố.”
“Đợi ta một tí.” Cha cậu đeo kính chằm chằm nhìn vào màn hình, “Bố đọc qua rồi, cảm thấy cần chỉnh sửa một số thứ, có gì bố xem xét kỹ lại rồi gửi con bản mới sau.”
“Dạ con biết rồi.”
Anh với bố bàn công chuyện thêm được một lúc cũng đã gần một rưỡi sáng mới xong xuôi ổn thỏa, anh đóng báo cáo lại vừa định tắt máy thì bị bố ngăn lại, “Con tính như nào về chuyện của Chao Hải Minh.”
“Con cũng đáng tính ạ, sáng giờ con liên lạc không được với cả Hải Minh lẫn quản lý của cậu ta.”
“Bên Thịnh Phát cũng báo với bố như vậy, không biết sắp tới nó định làm ra cái chuyện gì nữa đây.” Bố anh uống một ngụm cà phê, thở dài: “Con cứ yên tâm bố đã cho người đi tìm nó rồi nên chắc hai ba ngày nữa sẽ ổn thôi.”
“Con cũng mong là như vậy chứ con không giấu được Khương mãi được.”
“Nhắc tới Khương mới nhớ, con tính bao giờ nói cho thằng bé biết về thân phận của con? Giấu giếm như này cũng chẳng phải cách hay đâu.”
“Cũng sắp rồi ạ, tại Khương vừa mới tiếp nhận con nên coi không muốn mọi thứ quá nhanh như vậy và lại con còn một dự tính khác nữa cơ.”
“Dự tính gì mới được?”
“Con sẽ mua lại em ấy, cũng không hẳn là mua nữa con chỉ muốn đưa ra một số tiền để cắt đứt mối quan hệ giữa em ấy với bà Phan.”
Từ ở bên ngoài mẹ anh chui đầu vào camera nghiêm giọng nói: “Mẹ nghĩ chuyện này con vẫn nên nói với Khương chứ đường đột quá không tốt.”
“Con cũng tính chuyện sẽ nói rồi nhưng chắc con sẽ hoàn tất mọi thứ rồi mới nói, con cũng đã nghĩ rồi lỡ đâu em ấy vào nhà mình ngày nào cũng có người đến gõ cửa đòi tiền bố mẹ liệu còn thích Khương nữa không.”
“Được rồi, mọi chuyện bọn ta sẽ để con tự mình tính toán mong rằng nước đi này của con không sai nền văn minh.”
“Dạ, thôi con xin phép đi ngủ trước ạ.”
“Được được con mau đi ngủ đi, chốc nữa bố sẽ gửi lại bản mới cho con.”
Anh chào tạm biệt bố mẹ mình giữa đêm trời Pháp bò lồm cồm vào phòng ngủ cùng với cậu, ngồi xuống giường ánh mắt anh đắm chìm vào con người đang say giấc nồng kia lòng không ngừng suy nghĩ đến dự tính của bản thân, anh không biết chuyện mình làm là đúng hay là sai nữa cho dù mẹ cậu không thích cậu đến cỡ nào đi nữa chắc gì đã chịu đồng ý bán cậu cho anh hoặc nếu bà ấy là một người vì lợi ích thì anh không dám chắc cho lắm.
…
Anh vẫn giữ thói quen cũ vươn mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng, anh chầm chầm mở mắt ra thấy bạn nhỏ nào nó đang nằm trong lòng mình, anh nhẹ nhàng vuốt tóc cậu đặt lên đó một cái hôn, “Anh yêu em, cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh.”
“Tự nhiên sáng sớm cảm ơn người ta vậy?”
“Sao nay em dậy sớm vậy?”
“Không dậy sớm sao biết anh lén lút hôn người ta như vậy.”
Thấy cậu tỉnh rồi, anh cúi thấp đầu chủ động hôn lên môi cậu, “Anh đâu có lén lút đâu anh công khai mà, người ta đó giờ quang minh chính đại đó bé ơi.”
“Ủa ủa, sao tự nhiên hôn người ta nữa vậy trời.”
“Thích hôn được không?” Anh nựng má cậu vui vẻ nói: “Tự nhiên thấy người yêu anh dễ thương quá vậy.”
“Ai thèm làm người yêu anh.”
“Thế muốn làm gì á.” Anh dụi dụi cổ cậu làm nũng, “Làm rể nhà anh không? Nhà anh có mấy mảnh ruộng nè bé tụi mình kiếm tiền xong về quê nuôi cái trồng rau.”
“Thì cũng được thôi nhưng mà tôi chưa giải quyết được chuyện nhà mình, sợ anh dính vào lại mệt đó.”
“Chắc phải nhanh chóng kiếm tiền mua lại em mới được, em nghĩ bà Phan sẽ ra giá báo nhiêu với em?”
“Chẳng biết nữa, đợi bà ta chủ động liên lạc bằng mọi cách em sẽ chồng đủ tiền.”
Anh cắn lên cổ cậu để lại đó một vết tím nói, “Theo tính chất truyền qua, trên cổ em có vết rồi anh sẽ là người kế thừa lại.”
“Ủa anh làm gì vậy? Ủa rồi tính chất truyền qua là gì nữa vậy? Ủa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất