Chương 35: Hưng sư vấn tội
Triệu Giản nói chuyện mặc dù không lớn tiếng nhưng lại phi thường có uy, người Lăng gia nghe được thì trong lòng run rẩy không thôi.
Bọn họ đã sớm nghe ngóng, Cố Trường Đình cùng một người đàn ông ở nông thôn kết hôn, mặc dù cũng theo đến Lăng gia, nhưng tên đàn ông này không có tiền lại không có thế, cho nên căn bản không thể làm ra chuyện gì.
Vì vậy Lăng Chính Trung mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng tốt xấu gì ông ta cũng đã lăn lộn cả đời trong thương giới, đã từng trải qua sóng to gió lớn, cho nên trên mặt tuyệt không biến sắc, phi thường bình tĩnh, chỉ khinh thường nhìn Triệu Giản, dường như cảm thấy Triệu Giản căn bản không thể bay ra khỏi chỗ này.
Đào Kỳ ở bên cạnh nhìn không nổi nữa, lập tức nói : "Các người đây là có ý gì? Còn không hỏi Cố đại ca có nguyện ý hay không? Đây là định cưỡng ép giam giữ Cố đại ca hay sao? Lăng gia các người sao lại không nói lý lẽ như vậy?"
Lăng Chính Trung thấy Đào Kỳ vẫn còn là thiếu niên, cũng không để trong mắt, đến nhìn cũng không nhìn Đào Kỳ.
Lúc này Lê Thịnh Uyên liền cười cười đi tới : "Lăng lão, bây giờ tất cả mọi người đã đến Lăng gia chuẩn bị tham gia thọ yến, đây là đại sự, người tới không ít. Lăng lão ngài cũng không muốn đến lúc thọ yến, tất cả mọi người đều thảo luận chuyện này chứ?"
Lúc này bên trong nhà khách đều là đối tác làm ăn cùng khách khứa đến sớm, mặc dù không quá nhiều, nhưng nhân số cũng không ít, cái này nếu là một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ sợ rất nhanh tất cả mọi người đều sẽ biết rõ Lăng gia là cái đức hạnh gì.
Mặc dù Lăng lão biết nhe vậy, nhưng ông ta cũng không muốn buông tay, ông ta cảm thấy đây là hi vọng cuối cùng của Lăng Sơ Nam.
Bọn họ cãi nhau, Cố Trường Đình lại buồn ngủ, nhưng bởi vì phát sốt nghiêm trọng cho nên ngủ không được an ổn, nghe tiềng ồn ào lại mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, nhưng là cậu mở mắt không nổi.
Cố Trường Đình nửa mê nửa tỉnh ngập ngừng nói : "Triệu Giản? . . . Làm sao vậy?"
Triệu Giản nghe Cố Trường Đình nói, vội vàng trả lời : "Vợ, không có chuyện gì, em nhắm mắt nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc bệnh mới có thể tốt lên được, biết chưa?"
Cố Trường Đình cũng không biết có nghe rõ Triệu Giản nói không, chỉ nhẹ gật rồi nghiêng đầu ngủ thiếp đi mất.
Bọn họ đã sớm nghe ngóng, Cố Trường Đình cùng một người đàn ông ở nông thôn kết hôn, mặc dù cũng theo đến Lăng gia, nhưng tên đàn ông này không có tiền lại không có thế, cho nên căn bản không thể làm ra chuyện gì.
Vì vậy Lăng Chính Trung mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng tốt xấu gì ông ta cũng đã lăn lộn cả đời trong thương giới, đã từng trải qua sóng to gió lớn, cho nên trên mặt tuyệt không biến sắc, phi thường bình tĩnh, chỉ khinh thường nhìn Triệu Giản, dường như cảm thấy Triệu Giản căn bản không thể bay ra khỏi chỗ này.
Đào Kỳ ở bên cạnh nhìn không nổi nữa, lập tức nói : "Các người đây là có ý gì? Còn không hỏi Cố đại ca có nguyện ý hay không? Đây là định cưỡng ép giam giữ Cố đại ca hay sao? Lăng gia các người sao lại không nói lý lẽ như vậy?"
Lăng Chính Trung thấy Đào Kỳ vẫn còn là thiếu niên, cũng không để trong mắt, đến nhìn cũng không nhìn Đào Kỳ.
Lúc này Lê Thịnh Uyên liền cười cười đi tới : "Lăng lão, bây giờ tất cả mọi người đã đến Lăng gia chuẩn bị tham gia thọ yến, đây là đại sự, người tới không ít. Lăng lão ngài cũng không muốn đến lúc thọ yến, tất cả mọi người đều thảo luận chuyện này chứ?"
Lúc này bên trong nhà khách đều là đối tác làm ăn cùng khách khứa đến sớm, mặc dù không quá nhiều, nhưng nhân số cũng không ít, cái này nếu là một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ sợ rất nhanh tất cả mọi người đều sẽ biết rõ Lăng gia là cái đức hạnh gì.
Mặc dù Lăng lão biết nhe vậy, nhưng ông ta cũng không muốn buông tay, ông ta cảm thấy đây là hi vọng cuối cùng của Lăng Sơ Nam.
Bọn họ cãi nhau, Cố Trường Đình lại buồn ngủ, nhưng bởi vì phát sốt nghiêm trọng cho nên ngủ không được an ổn, nghe tiềng ồn ào lại mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, nhưng là cậu mở mắt không nổi.
Cố Trường Đình nửa mê nửa tỉnh ngập ngừng nói : "Triệu Giản? . . . Làm sao vậy?"
Triệu Giản nghe Cố Trường Đình nói, vội vàng trả lời : "Vợ, không có chuyện gì, em nhắm mắt nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc bệnh mới có thể tốt lên được, biết chưa?"
Cố Trường Đình cũng không biết có nghe rõ Triệu Giản nói không, chỉ nhẹ gật rồi nghiêng đầu ngủ thiếp đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất