Chương 117
“Đừng bảo bác sĩ là bôi chỗ nào nhé!” Ngải Đông Đông vội vàng dặn. Chu Cương phì cười: “Biết rồi, còn phải dặn.”
Thật sự là phản ứng bản năng thôi, nói xong Ngải Đông Đông lập tức rụt đầu chui lại vào chăn. Nó cũng thấy đau thật, lúc này bình tĩnh lại mới biết đau chứ đêm qua thì nó cứ như phê thuốc, đầu nó lúc ấy mụ mị chỉ chăm chăm nghĩ làm sao sướng chết thì thôi.
Ngải Đông Đông nằm sấp trong chăn mơ mộng một hồi thì nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng, nó ngoái lại cười hỏi: “Nhanh thế ạ?!”
Vừa nhận ra người vào phòng nó kinh hãi vội vàng rụt đầu vào chăn.
Chu Phóng dẫn Hâm Hâm lên, gã cười khì hỏi nó: “Gì nhanh hả cu?”
Ngải Đông Đông đỏ bừng mặt, nó chột dạ chỉ sợ Chu Phóng nhận ra điều gì bất thường: “Chú ba ạ…”
“Thấy anh cả bảo mày ốm à, sao thế, đỡ chưa?”
“Không sao đâu, à… con hơi mệt một tí.”
Chu Phóng ngồi xuống cạnh giường nhìn nhìn nó rồi hỏi: “Sao mặt mày đỏ thế, sốt đấy à?” gã đưa tay định sờ trán nó làm Ngải Đông Đông hốt hoảng gạt tay gã ra: “Đâu, có sốt đâu.”
“Chú thấy mày hơi nóng ấy…” đang nói Chu Phóng chợt dừng lại, gã tròn mắt như nhìn thấy cái gì: “Mày bị dị ứng à, sao cổ mày lắm nốt thế!”
“Dạ?” Ngải Đông Đông ngơ ngác sờ sờ cổ, khốn khổ đời nó nó có biết vết hôn là cái gì đâu: “Thật ạ?”
“Lại còn không…” Chu Phóng nhìn quanh, thấy cái gương trên đầu giường gã cầm đưa cho Ngải Đông Đông, Ngải Đông Đông giơ gương lên soi và thế là nó hiểu ra ngay tức khắc, bởi vì những vết hồng hồng đỏ đỏ ấy toàn là những chỗ Chu Cương hung hãn mút cắn nó đêm qua. Ngay lúc ấy nó còn nghĩ gã mút mạnh quá chừng.
Mặt Ngải Đông Đông lại càng đỏ tợn nhưng nó vẫn cố vờ vịt: “Ơ… ơ lạ thật… làm sao thế nhỉ…”
“Đi viện khám xem nào, dị ứng không coi thường được đâu. Để nó nặng lên là mệt đấy.” nói rồi Chu Phóng đứng dậy, Hâm Hâm định trèo lên giường nhưng bị gã túm lại, gã móc di động ra, nói: “Thấy anh cả vừa đi không biết đi đâu, để chú gọi cho ổng.”
“Thôi đừng, ba nuôi con đi mua thuốc cho con đấy… con biết bị dị ứng nên bảo ba con đi mua thuốc mà. Ba nuôi con bảo uống thuốc là khỏi thôi, không đau không ngứa đâu chú ạ, đây chú xem!” nói rồi Ngải Đông Đông di di bàn tay trên cổ ý là chứng tỏ cho Chu Phóng xem nó không sao, khốn nỗi hành động của nó làm cổ áo xộc xệch đi lộ ra cả một tí lồng ngực, Chu Phóng trông thấy lại càng sửng sốt: “Trời đất ơi, mày bảo không sao á, cả ngực mày nữa kìa…” nói xong Chu Phóng tự nhiên giật cổ áo nó ra. Ngải Đông Đông tránh không kịp thế là hai vạt áo bị Chu Phóng phanh mở, nó hoảng hốt ụp tay bưng kín hai đầu ti, riêng hai cái này mà bị Chu Phóng nhìn thấy thì nó có chối đằng trời.
Nửa thân trên Ngải Đông Đông bị lộ trần ra, làn da trắng nõn chi chít những vết bầm hồng hồng tím tím, hai tay nó bưng ngực trông vừa buồn cười vừa tội nghiệp: “Ôi đ.m, người mày làm sao thế này! Mày nói thật đi, ở trường mày bị bắt nạt đúng không, sao lại bầm dập khắp mình mẩy thế?!”
Thú thật là Ngải Đông Đông đâu đã kịp nhìn người mình bị làm sao, nó ngủ thẳng đến sáng mở mắt ra thì Chu Cương đã mặc đồ cho nó rồi. Nghe Chu Phóng nói nó cũng cúi xuống xem thử thì ôi thôi, hai mắt nó suýt lọt tròng.
Đ.m, hôm qua nó với Chu Cương điên đến thế hả trời?!
Nó không ngờ mình bị Chu Cương vầy tan nát đến nước này, trông khiếp hãi thật sự, nó vội vàng túm hai vạt áo che thân rồi lắp bắp: “Con… con bị dị ứng mà… hễ bị là nó thế đấy…” nó cuống quá nói tùm lum hết cả, trán nó vã mồ hôi, chỉ sợ gian tình bại lộ.
“À đúng rồi…” Chu Phóng lừ mắt nhìn nó: “Sao mày lại ngủ giường anh cả? Tối ba con mày ngủ chung giường à?”
Lần này thì Ngải Đông Đông nghẹn lời, nó choáng váng trố mắt nhìn lại Chu Phóng, mặt nó đỏ tím cả lên.
Chính cái mặt nó khủng khiếp quá làm Chu Phóng lại phát hoảng: “Đông Đông…”
Ngải Đông Đông nghĩ thầm lần này mà không đối đáp được thì thôi, nó xác định bỏ xác nơi này.
Thật sự là phản ứng bản năng thôi, nói xong Ngải Đông Đông lập tức rụt đầu chui lại vào chăn. Nó cũng thấy đau thật, lúc này bình tĩnh lại mới biết đau chứ đêm qua thì nó cứ như phê thuốc, đầu nó lúc ấy mụ mị chỉ chăm chăm nghĩ làm sao sướng chết thì thôi.
Ngải Đông Đông nằm sấp trong chăn mơ mộng một hồi thì nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng, nó ngoái lại cười hỏi: “Nhanh thế ạ?!”
Vừa nhận ra người vào phòng nó kinh hãi vội vàng rụt đầu vào chăn.
Chu Phóng dẫn Hâm Hâm lên, gã cười khì hỏi nó: “Gì nhanh hả cu?”
Ngải Đông Đông đỏ bừng mặt, nó chột dạ chỉ sợ Chu Phóng nhận ra điều gì bất thường: “Chú ba ạ…”
“Thấy anh cả bảo mày ốm à, sao thế, đỡ chưa?”
“Không sao đâu, à… con hơi mệt một tí.”
Chu Phóng ngồi xuống cạnh giường nhìn nhìn nó rồi hỏi: “Sao mặt mày đỏ thế, sốt đấy à?” gã đưa tay định sờ trán nó làm Ngải Đông Đông hốt hoảng gạt tay gã ra: “Đâu, có sốt đâu.”
“Chú thấy mày hơi nóng ấy…” đang nói Chu Phóng chợt dừng lại, gã tròn mắt như nhìn thấy cái gì: “Mày bị dị ứng à, sao cổ mày lắm nốt thế!”
“Dạ?” Ngải Đông Đông ngơ ngác sờ sờ cổ, khốn khổ đời nó nó có biết vết hôn là cái gì đâu: “Thật ạ?”
“Lại còn không…” Chu Phóng nhìn quanh, thấy cái gương trên đầu giường gã cầm đưa cho Ngải Đông Đông, Ngải Đông Đông giơ gương lên soi và thế là nó hiểu ra ngay tức khắc, bởi vì những vết hồng hồng đỏ đỏ ấy toàn là những chỗ Chu Cương hung hãn mút cắn nó đêm qua. Ngay lúc ấy nó còn nghĩ gã mút mạnh quá chừng.
Mặt Ngải Đông Đông lại càng đỏ tợn nhưng nó vẫn cố vờ vịt: “Ơ… ơ lạ thật… làm sao thế nhỉ…”
“Đi viện khám xem nào, dị ứng không coi thường được đâu. Để nó nặng lên là mệt đấy.” nói rồi Chu Phóng đứng dậy, Hâm Hâm định trèo lên giường nhưng bị gã túm lại, gã móc di động ra, nói: “Thấy anh cả vừa đi không biết đi đâu, để chú gọi cho ổng.”
“Thôi đừng, ba nuôi con đi mua thuốc cho con đấy… con biết bị dị ứng nên bảo ba con đi mua thuốc mà. Ba nuôi con bảo uống thuốc là khỏi thôi, không đau không ngứa đâu chú ạ, đây chú xem!” nói rồi Ngải Đông Đông di di bàn tay trên cổ ý là chứng tỏ cho Chu Phóng xem nó không sao, khốn nỗi hành động của nó làm cổ áo xộc xệch đi lộ ra cả một tí lồng ngực, Chu Phóng trông thấy lại càng sửng sốt: “Trời đất ơi, mày bảo không sao á, cả ngực mày nữa kìa…” nói xong Chu Phóng tự nhiên giật cổ áo nó ra. Ngải Đông Đông tránh không kịp thế là hai vạt áo bị Chu Phóng phanh mở, nó hoảng hốt ụp tay bưng kín hai đầu ti, riêng hai cái này mà bị Chu Phóng nhìn thấy thì nó có chối đằng trời.
Nửa thân trên Ngải Đông Đông bị lộ trần ra, làn da trắng nõn chi chít những vết bầm hồng hồng tím tím, hai tay nó bưng ngực trông vừa buồn cười vừa tội nghiệp: “Ôi đ.m, người mày làm sao thế này! Mày nói thật đi, ở trường mày bị bắt nạt đúng không, sao lại bầm dập khắp mình mẩy thế?!”
Thú thật là Ngải Đông Đông đâu đã kịp nhìn người mình bị làm sao, nó ngủ thẳng đến sáng mở mắt ra thì Chu Cương đã mặc đồ cho nó rồi. Nghe Chu Phóng nói nó cũng cúi xuống xem thử thì ôi thôi, hai mắt nó suýt lọt tròng.
Đ.m, hôm qua nó với Chu Cương điên đến thế hả trời?!
Nó không ngờ mình bị Chu Cương vầy tan nát đến nước này, trông khiếp hãi thật sự, nó vội vàng túm hai vạt áo che thân rồi lắp bắp: “Con… con bị dị ứng mà… hễ bị là nó thế đấy…” nó cuống quá nói tùm lum hết cả, trán nó vã mồ hôi, chỉ sợ gian tình bại lộ.
“À đúng rồi…” Chu Phóng lừ mắt nhìn nó: “Sao mày lại ngủ giường anh cả? Tối ba con mày ngủ chung giường à?”
Lần này thì Ngải Đông Đông nghẹn lời, nó choáng váng trố mắt nhìn lại Chu Phóng, mặt nó đỏ tím cả lên.
Chính cái mặt nó khủng khiếp quá làm Chu Phóng lại phát hoảng: “Đông Đông…”
Ngải Đông Đông nghĩ thầm lần này mà không đối đáp được thì thôi, nó xác định bỏ xác nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất