Chương 29
Về đến buồng giam Khải Tử còn đứng ở cửa chờ nó, vừa thấy nó gã đã lo lắng hỏi: “Mày nói chuyện gì với anh Chu thế?”
“Có gì đâu, em dọn dẹp phòng cho ổng thôi.” Ngải Đông Đông nói rồi đột nhiên ngẩng lên, nghiêm túc hỏi Khải Tử: “Anh Khải này, em hỏi thật anh thấy em thế nào?”
Khải Tử ngạc nhiên phì cười: “Thế nào là sao?”
Chắc Ngải Đông Đông cũng thấy câu hỏi hơi trớt quớt nên nó cười cười, không nói nữa. Khải Tử lại bảo: “Mày hỏi thế làm anh lại nghĩ đến chuyện này.”
“Sao hả anh?”
“Quê mày ở đâu vậy, anh thấy như mày không phải người ở đây, mày nói tiếng phổ thông sõi thật.”
“Trẻ con bây giờ đứa nào chẳng nói sõi tiếng phổ thông, người ta dạy trong trường mà.”
“Thôi đi, đừng có xạo với anh, anh hỏi nghiêm túc mà.”
Ngải Đông Đông không cười nữa nhưng nó vẫn đáp rất miễn cưỡng: “Em ở trên tỉnh ạ.”
“Anh biết ngay mà, trông mày trắng trẻo sạch sẽ khác hẳn người nhà quê, hồi trước không để ý đâu nhưng giờ đổi bộ quần áo là nhận ra liền. Anh cũng đoán mày ở thành phố. Thế sao lại dạt về tận đây, nhà mày sa sút à?”
“Đại khái thế, thôi em chẳng muốn nói chuyện cũ đâu, nghĩ lại phát khóc.” Ngải Đông Đông cười hì hì, “Sao anh chưa ngủ, đợi em à?”
Khải Tử gật đầu: “Mày bộp chộp lắm, anh chỉ sợ mày làm sao.”
“Ở chỗ Chu Cương thì em sợ gì, ổng tốt với em lắm.”
“Anh Chu thấy mày ít tuổi nên chiếu cố thế thôi, mày cũng phải biết một vừa hai phải đừng làm quá. Giờ anh em mình đều là cái gai trong mắt Trịnh Dung, có gì phải dựa vào anh Chu hết.”
“Em biết mà, thế nên em phải đi nịnh bợ ổng ngay đấy thôi.”
“Chậc.” Khải Tử tự dưng thở dài: “Mày đúng thật là… trầy trật mới ra được ba bữa lại vào. Mà mày muốn ăn trộm sao không đi chỗ khác mà hành nghề, ở tù ở đâu cũng hơn huyện Cố Thành, mày không biết Trịnh Dung hận mày gần chết à?”
“Hì hì, em nhớ anh Khải chứ bộ.”
Khải Tử định gõ đầu nó nhưng Ngải Đông Đông lanh lẹ né được, cả hai cùng cười rinh rích. Đúng lúc ấy Hầu Tử đang ngồi trên giường Khải Tử gọi: “Khải Tử về đấy à, đúng lúc anh đang cần tìm chú.”
“Sao thế ạ?”
“Viết cho anh lá đơn, chú văn hay chữ tốt mà.” Hầu Tử đưa giấy bút ra, Khải Tử nhận lấy: “Phải tự viết chứ anh, lãnh đạo mà biết thì sao?”
“Người ta đọc lướt ấy mà, không để ý chữ ai đâu. Anh dốt không biết viết kiểu gì, chú hộ cái đi.”
Ngải Đông Đông thò cổ vào xem, thì ra là đơn xin giảm án. Nó rất tò mò nên cũng ngồi xuống cạnh giường xem Khải Tử viết lách ra sao.
Chắc vì cần nhờ vả nên thái độ Hầu Tử rất nhũn nhặn, gã trả công cho Khải Tử một hộp sữa nóng. Khải Tử nhận rồi đưa cho Ngải Đông Đông: “Mày đang tuổi lớn, uống đi.”
Ngải Đông Đông đang định nhận thì thấy sắc mặt Hầu Tử không vui lắm, nó vội khoát tay: “Em không thích uống món này, mùi sữa kinh lắm.”
“Cho thì mày uống đi, lằng nhằng.” Khải Tử nhét vào tay nó rồi bắt đầu viết. Lúc đó Hầu Tử mới bảo: “Anh Khải cho thì uống đi.”
Bấy giờ Ngải Đông Đông mới hí hửng bóc ra uống, dù không thích sữa nhưng đúng là nó đang tuổi lớn. Nó lớn chậm hơn bạn đồng trang lứa, không biết có phải vì ăn uống kém quá không. Lùn là một trong những nỗi đau trong lòng nó, nó muốn cao hơn một tí, ít nhất cũng phải đến vai Chu Cương mới được.
Đang uống sữa thì có một quản giáo đến đứng ngoài cửa gọi nó, nó vừa chạy ra vừa chùi miệng trả lời: “Em đây ạ!”
“Mai không phải đi xưởng nhé, có việc khác cho cậu làm.”
Ngải Đông Đông vui hết xiết: “Dạ em biết rồi, cảm ơn cán bộ ạ.”
Nghe chuyện, Khải Tử ngẩng lên hỏi: “Sao mà vui thế, Trịnh Dung hỏi thăm à?”
“Đời nào, ba nuôi em đấy, mai em qua giặt đồ cho ổng.”
“À.” Khải Tử hơi thẫn người, Hầu Tử liền phất tay xua Ngải Đông Đông: “Mày về chỗ ngủ đi, đừng có lượn lờ nữa.”
Ngải Đông Đông ngậm ống hút tung tẩy về giường, Trương Quốc Dân giường đối diện bấy giờ mới rửa mặt ra, hí hửng hỏi nó: “Về rồi đấy à?”
“Dạ, chú Trương chưa ngủ ạ?”
“Chưa, hề hề.” loại người thật thà như Trương Quốc Dân có nổi lòng tham cũng không có gan làm tới nên gã chỉ dám ngắm nghía nó cho thỏa con mắt. Ngải Đông Đông thì không hề đề phòng gã, nó rửa mặt rồi đứng ngay trước mặt gã thay quần áo, thay xong nó bò lên giường đang định kéo chăn đắp thì chợt nghe Trương Quốc Dân cười bảo: “Người chú mày thơm thế, cởi áo ra một cái là nghe thơm phức cả phòng.”
“Vâng, trước lúc vào con tắm rồi mà.” nói vậy nhưng không chỉ tắm Ngải Đông Đông còn mua cả một lọ nước hoa, loại rẻ tiền thôi nhưng mà mùi thơm dễ chịu. Trương Quốc Dân thò cổ sang hít hít, bảo: “Thơm thật đấy.”
“Này lão Trương, coi chừng chảy nước miếng kìa.” một người đứng gần đó cười phá lên, gã nói rất to làm mấy người xung quanh cũng cười theo, cả Khải Tử cũng nhìn sang mỉm cười. Ngải Đông Đông thây kệ, thản nhiên đắp chăn lên nhưng Trương Quốc Dân thì ngượng chín cả người, gã hậm hừ mấy tiếng rồi trùm chăn nằm xuống.
Hôm nay Ngải Đông Đông mệt thật, nằm một lúc nó bắt đầu thiu thiu ngủ. Không biết ngủ bao lâu thì nó giật mình tỉnh dậy, trong cơn mơ màng nó nhận ra có cái đầu ai đó đang cọ cọ vào cổ, vào mặt nó.
Cái đi.t, quấy rối nó đấy à!
“Có gì đâu, em dọn dẹp phòng cho ổng thôi.” Ngải Đông Đông nói rồi đột nhiên ngẩng lên, nghiêm túc hỏi Khải Tử: “Anh Khải này, em hỏi thật anh thấy em thế nào?”
Khải Tử ngạc nhiên phì cười: “Thế nào là sao?”
Chắc Ngải Đông Đông cũng thấy câu hỏi hơi trớt quớt nên nó cười cười, không nói nữa. Khải Tử lại bảo: “Mày hỏi thế làm anh lại nghĩ đến chuyện này.”
“Sao hả anh?”
“Quê mày ở đâu vậy, anh thấy như mày không phải người ở đây, mày nói tiếng phổ thông sõi thật.”
“Trẻ con bây giờ đứa nào chẳng nói sõi tiếng phổ thông, người ta dạy trong trường mà.”
“Thôi đi, đừng có xạo với anh, anh hỏi nghiêm túc mà.”
Ngải Đông Đông không cười nữa nhưng nó vẫn đáp rất miễn cưỡng: “Em ở trên tỉnh ạ.”
“Anh biết ngay mà, trông mày trắng trẻo sạch sẽ khác hẳn người nhà quê, hồi trước không để ý đâu nhưng giờ đổi bộ quần áo là nhận ra liền. Anh cũng đoán mày ở thành phố. Thế sao lại dạt về tận đây, nhà mày sa sút à?”
“Đại khái thế, thôi em chẳng muốn nói chuyện cũ đâu, nghĩ lại phát khóc.” Ngải Đông Đông cười hì hì, “Sao anh chưa ngủ, đợi em à?”
Khải Tử gật đầu: “Mày bộp chộp lắm, anh chỉ sợ mày làm sao.”
“Ở chỗ Chu Cương thì em sợ gì, ổng tốt với em lắm.”
“Anh Chu thấy mày ít tuổi nên chiếu cố thế thôi, mày cũng phải biết một vừa hai phải đừng làm quá. Giờ anh em mình đều là cái gai trong mắt Trịnh Dung, có gì phải dựa vào anh Chu hết.”
“Em biết mà, thế nên em phải đi nịnh bợ ổng ngay đấy thôi.”
“Chậc.” Khải Tử tự dưng thở dài: “Mày đúng thật là… trầy trật mới ra được ba bữa lại vào. Mà mày muốn ăn trộm sao không đi chỗ khác mà hành nghề, ở tù ở đâu cũng hơn huyện Cố Thành, mày không biết Trịnh Dung hận mày gần chết à?”
“Hì hì, em nhớ anh Khải chứ bộ.”
Khải Tử định gõ đầu nó nhưng Ngải Đông Đông lanh lẹ né được, cả hai cùng cười rinh rích. Đúng lúc ấy Hầu Tử đang ngồi trên giường Khải Tử gọi: “Khải Tử về đấy à, đúng lúc anh đang cần tìm chú.”
“Sao thế ạ?”
“Viết cho anh lá đơn, chú văn hay chữ tốt mà.” Hầu Tử đưa giấy bút ra, Khải Tử nhận lấy: “Phải tự viết chứ anh, lãnh đạo mà biết thì sao?”
“Người ta đọc lướt ấy mà, không để ý chữ ai đâu. Anh dốt không biết viết kiểu gì, chú hộ cái đi.”
Ngải Đông Đông thò cổ vào xem, thì ra là đơn xin giảm án. Nó rất tò mò nên cũng ngồi xuống cạnh giường xem Khải Tử viết lách ra sao.
Chắc vì cần nhờ vả nên thái độ Hầu Tử rất nhũn nhặn, gã trả công cho Khải Tử một hộp sữa nóng. Khải Tử nhận rồi đưa cho Ngải Đông Đông: “Mày đang tuổi lớn, uống đi.”
Ngải Đông Đông đang định nhận thì thấy sắc mặt Hầu Tử không vui lắm, nó vội khoát tay: “Em không thích uống món này, mùi sữa kinh lắm.”
“Cho thì mày uống đi, lằng nhằng.” Khải Tử nhét vào tay nó rồi bắt đầu viết. Lúc đó Hầu Tử mới bảo: “Anh Khải cho thì uống đi.”
Bấy giờ Ngải Đông Đông mới hí hửng bóc ra uống, dù không thích sữa nhưng đúng là nó đang tuổi lớn. Nó lớn chậm hơn bạn đồng trang lứa, không biết có phải vì ăn uống kém quá không. Lùn là một trong những nỗi đau trong lòng nó, nó muốn cao hơn một tí, ít nhất cũng phải đến vai Chu Cương mới được.
Đang uống sữa thì có một quản giáo đến đứng ngoài cửa gọi nó, nó vừa chạy ra vừa chùi miệng trả lời: “Em đây ạ!”
“Mai không phải đi xưởng nhé, có việc khác cho cậu làm.”
Ngải Đông Đông vui hết xiết: “Dạ em biết rồi, cảm ơn cán bộ ạ.”
Nghe chuyện, Khải Tử ngẩng lên hỏi: “Sao mà vui thế, Trịnh Dung hỏi thăm à?”
“Đời nào, ba nuôi em đấy, mai em qua giặt đồ cho ổng.”
“À.” Khải Tử hơi thẫn người, Hầu Tử liền phất tay xua Ngải Đông Đông: “Mày về chỗ ngủ đi, đừng có lượn lờ nữa.”
Ngải Đông Đông ngậm ống hút tung tẩy về giường, Trương Quốc Dân giường đối diện bấy giờ mới rửa mặt ra, hí hửng hỏi nó: “Về rồi đấy à?”
“Dạ, chú Trương chưa ngủ ạ?”
“Chưa, hề hề.” loại người thật thà như Trương Quốc Dân có nổi lòng tham cũng không có gan làm tới nên gã chỉ dám ngắm nghía nó cho thỏa con mắt. Ngải Đông Đông thì không hề đề phòng gã, nó rửa mặt rồi đứng ngay trước mặt gã thay quần áo, thay xong nó bò lên giường đang định kéo chăn đắp thì chợt nghe Trương Quốc Dân cười bảo: “Người chú mày thơm thế, cởi áo ra một cái là nghe thơm phức cả phòng.”
“Vâng, trước lúc vào con tắm rồi mà.” nói vậy nhưng không chỉ tắm Ngải Đông Đông còn mua cả một lọ nước hoa, loại rẻ tiền thôi nhưng mà mùi thơm dễ chịu. Trương Quốc Dân thò cổ sang hít hít, bảo: “Thơm thật đấy.”
“Này lão Trương, coi chừng chảy nước miếng kìa.” một người đứng gần đó cười phá lên, gã nói rất to làm mấy người xung quanh cũng cười theo, cả Khải Tử cũng nhìn sang mỉm cười. Ngải Đông Đông thây kệ, thản nhiên đắp chăn lên nhưng Trương Quốc Dân thì ngượng chín cả người, gã hậm hừ mấy tiếng rồi trùm chăn nằm xuống.
Hôm nay Ngải Đông Đông mệt thật, nằm một lúc nó bắt đầu thiu thiu ngủ. Không biết ngủ bao lâu thì nó giật mình tỉnh dậy, trong cơn mơ màng nó nhận ra có cái đầu ai đó đang cọ cọ vào cổ, vào mặt nó.
Cái đi.t, quấy rối nó đấy à!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất