Chương 1:
Đêm khuya đột nhiên gió tuyết thổi quét qua kinh thành. Bông tuyết rào rạt mà rớt xuống, yên tĩnh không tiếng động, bá tánh ngủ say tiếp tục ngủ say, chỉ ở trong mộng bản năng cuộn tròn thân thể, kéo kín chăn bông.
Thừa An bá phủ.
Ngụy lão thái thái thật sâu mà hít vào một hơi, một bên xoa đầu gối nhức mỏi, một bên lắc lắc chuông đồng bên gối.
Không nên như vậy a, đều đã là tháng ba mùa xuân, địa long cũng ngừng đốt một đoạn thời gian rồi, như thế nào còn bị đông lạnh đến tỉnh?
Đêm nay là đại nha hoàn Phỉ Thúy gác đêm, chăn bông của nàng ấy so với lão thái thái còn mỏng hơn, lúc này chính là vô thức mà co chặt lại thân thể ôm chân sưởi ấm, nghe được thanh âm lục lạc, Phỉ Thúy lập tức mở bừng mắt, xốc chăn rời giường mặc quần áo đốt đèn, liền mạch lưu loát, Phỉ Thúy chạy đến mép giường của lão thái thái.
“Lão thái thái, là nơi nào không thoải mái sao?” Vén nửa bên mành, Phỉ Thúy quan tâm hỏi.
Ngụy lão thái thái lắc đầu, mắt xem phương hướng cửa sổ, thấp giọng suy đoán nói: “Rét tháng ba, gió nổi lên hẳn rất lạnh, ngươi đi lấy thêm chăn tới giường ta, lại đun nước ấm rót vào bình nước nóng. Chân ta đang vô cùng đau đớn, đêm nay sợ ngủ không yên.”
Phỉ Thúy hầu hạ lão thái thái nhiều năm, ứng phó đối với loại tình huống này phi thường thuần thục, tay chân lanh lẹ mà mở ra hòm xiểng, ôm một bộ chăn bông dày, kín mít mà phô ở trên giường của lão thái thái, sau đó lại lấy ra bốn cái bình nước nóng giống nhau như đúc chế từ đồng đỏ, ôm vào trong ngực đi phòng bếp.
Đẩy cửa ra, vài bông tuyết nghênh diện bay lại đây.
Ánh đèn trong phòng phả ra bên ngoài, trên mặt đất, tuyết đọng đã dày bằng một gang tay.
Phỉ Thúy khiếp sợ mà nói không nên lời, mùa xuân hạ tuyết, nàng lớn đến như thế vẫn là lần đầu thấy.
“Lão thái thái, bên ngoài tuyết rơi, trách không được lạnh như thế!”
Ôm bình nước nóng trở về, Phỉ Thúy cong eo, một bên đem bình nước nóng nhét vào hai bên chân lão thái thái, một bên dùng ngữ khí hiếm lạ nói.
Ngụy lão thái thái đồng dạng lắp bắp kinh hãi, trong tháng hai hạ tuyết không có gì kỳ quái, tháng ba sao lại hạ tuyết a, mùa màng khẳng định sẽ gặp tai ương.
Bình nước nóng nóng hầm hập giảm bớt đau đớn nơi đầu gối, Ngụy lão thái thái thoải mái mà thở dài, nhắm mắt nằm một lát, Ngụy lão thái thái một lần nữa mở mắt, đối với Phỉ Thúy đang ở vén lại rèm trướng nói: “Ngươi đi hậu viện nhìn một cái, bên người Tứ cô nương đều là tiểu nha đầu, sẽ không biết chiếu cố người, chẳng sợ đông lạnh tỉnh cũng chỉ muốn chui trong ổ chăn, các nàng không sợ lãnh, Tứ cô nương kiều khí, ngươi đi cho thêm chăn cho nàng, bình nước nóng nên dùng liền dùng đi.”
Phỉ Thúy cười nói: “Có ngài nhớ thương như thế, trên người Tứ cô nương dù lạnh, trong lòng cũng đều sẽ nóng hầm hập.”
Ngụy lão thái thái thấy Phỉ Thúy ăn mặc vẫn là xuân sam, lại nói: “Ngươi đi hòm xiểng của ta tìm kiện cũ áo khoác phủ thêm vào, mặc xong rồi lại đi, đừng để bị đông lạnh.”
Phỉ Thúy nghe xong, trong lòng cũng nóng hầm hập.
Phủ thêm áo choàng cũ của Ngụy lão thái thái, Phỉ Thúy một tay cầm đèn lồng một tay xách theo một ấm nước nóng, dọc theo hành lang vội vàng đi tới cửa nhỏ hậu viện. Nàng có chìa khóa bên này, mở cửa hướng bên trong nhìn lên, lão thái thái lo lắng không sai, hậu viện im ắng, Tứ cô nương cùng nha hoàn gác đêm đều hẳn là cố gắng chịu qua cái giá lạnh này.
Phỉ Thúy lập tức đi vào dưới cửa sổ thứ gian thượng phòng, nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ.
Bích Đào bị thanh âm này doạ tỉnh, may mắn Phỉ Thúy lập tức nói sáng tỏ ý đồ đến đây.
“Thật là có tuyết rơi a?” Mở ra cửa phòng, nhìn thấy trong viện tuyết đọng, miệng nhỏ của Bích Đào đều mau há lớn ngạc nhiên.
“Ai còn lừa ngươi làm gì?” Phỉ Thúy mang theo ấm nước đi vào, lặng lẽ hỏi nàng: “Cô nương không tỉnh đi? Ngươi chạy nhanh đi lấy cho cô nương thêm chăn, lại lấy hai cái bình nước nóng lại đây, ta nơi này có nước nóng đã đun.”
Bích Đào mở lòng bàn tay thổi khí, nâng lên đèn dầu, run run rẩy rẩy mà đi vào nội thất.
Phỉ Thúy nghĩ nghĩ, theo đi vào, tận mắt nhìn thấy Tứ cô nương có chịu đông lạnh hay không, nàng mới có thể đi trước mặt lão thái thái đáp lời.
Thừa An bá phủ.
Ngụy lão thái thái thật sâu mà hít vào một hơi, một bên xoa đầu gối nhức mỏi, một bên lắc lắc chuông đồng bên gối.
Không nên như vậy a, đều đã là tháng ba mùa xuân, địa long cũng ngừng đốt một đoạn thời gian rồi, như thế nào còn bị đông lạnh đến tỉnh?
Đêm nay là đại nha hoàn Phỉ Thúy gác đêm, chăn bông của nàng ấy so với lão thái thái còn mỏng hơn, lúc này chính là vô thức mà co chặt lại thân thể ôm chân sưởi ấm, nghe được thanh âm lục lạc, Phỉ Thúy lập tức mở bừng mắt, xốc chăn rời giường mặc quần áo đốt đèn, liền mạch lưu loát, Phỉ Thúy chạy đến mép giường của lão thái thái.
“Lão thái thái, là nơi nào không thoải mái sao?” Vén nửa bên mành, Phỉ Thúy quan tâm hỏi.
Ngụy lão thái thái lắc đầu, mắt xem phương hướng cửa sổ, thấp giọng suy đoán nói: “Rét tháng ba, gió nổi lên hẳn rất lạnh, ngươi đi lấy thêm chăn tới giường ta, lại đun nước ấm rót vào bình nước nóng. Chân ta đang vô cùng đau đớn, đêm nay sợ ngủ không yên.”
Phỉ Thúy hầu hạ lão thái thái nhiều năm, ứng phó đối với loại tình huống này phi thường thuần thục, tay chân lanh lẹ mà mở ra hòm xiểng, ôm một bộ chăn bông dày, kín mít mà phô ở trên giường của lão thái thái, sau đó lại lấy ra bốn cái bình nước nóng giống nhau như đúc chế từ đồng đỏ, ôm vào trong ngực đi phòng bếp.
Đẩy cửa ra, vài bông tuyết nghênh diện bay lại đây.
Ánh đèn trong phòng phả ra bên ngoài, trên mặt đất, tuyết đọng đã dày bằng một gang tay.
Phỉ Thúy khiếp sợ mà nói không nên lời, mùa xuân hạ tuyết, nàng lớn đến như thế vẫn là lần đầu thấy.
“Lão thái thái, bên ngoài tuyết rơi, trách không được lạnh như thế!”
Ôm bình nước nóng trở về, Phỉ Thúy cong eo, một bên đem bình nước nóng nhét vào hai bên chân lão thái thái, một bên dùng ngữ khí hiếm lạ nói.
Ngụy lão thái thái đồng dạng lắp bắp kinh hãi, trong tháng hai hạ tuyết không có gì kỳ quái, tháng ba sao lại hạ tuyết a, mùa màng khẳng định sẽ gặp tai ương.
Bình nước nóng nóng hầm hập giảm bớt đau đớn nơi đầu gối, Ngụy lão thái thái thoải mái mà thở dài, nhắm mắt nằm một lát, Ngụy lão thái thái một lần nữa mở mắt, đối với Phỉ Thúy đang ở vén lại rèm trướng nói: “Ngươi đi hậu viện nhìn một cái, bên người Tứ cô nương đều là tiểu nha đầu, sẽ không biết chiếu cố người, chẳng sợ đông lạnh tỉnh cũng chỉ muốn chui trong ổ chăn, các nàng không sợ lãnh, Tứ cô nương kiều khí, ngươi đi cho thêm chăn cho nàng, bình nước nóng nên dùng liền dùng đi.”
Phỉ Thúy cười nói: “Có ngài nhớ thương như thế, trên người Tứ cô nương dù lạnh, trong lòng cũng đều sẽ nóng hầm hập.”
Ngụy lão thái thái thấy Phỉ Thúy ăn mặc vẫn là xuân sam, lại nói: “Ngươi đi hòm xiểng của ta tìm kiện cũ áo khoác phủ thêm vào, mặc xong rồi lại đi, đừng để bị đông lạnh.”
Phỉ Thúy nghe xong, trong lòng cũng nóng hầm hập.
Phủ thêm áo choàng cũ của Ngụy lão thái thái, Phỉ Thúy một tay cầm đèn lồng một tay xách theo một ấm nước nóng, dọc theo hành lang vội vàng đi tới cửa nhỏ hậu viện. Nàng có chìa khóa bên này, mở cửa hướng bên trong nhìn lên, lão thái thái lo lắng không sai, hậu viện im ắng, Tứ cô nương cùng nha hoàn gác đêm đều hẳn là cố gắng chịu qua cái giá lạnh này.
Phỉ Thúy lập tức đi vào dưới cửa sổ thứ gian thượng phòng, nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ.
Bích Đào bị thanh âm này doạ tỉnh, may mắn Phỉ Thúy lập tức nói sáng tỏ ý đồ đến đây.
“Thật là có tuyết rơi a?” Mở ra cửa phòng, nhìn thấy trong viện tuyết đọng, miệng nhỏ của Bích Đào đều mau há lớn ngạc nhiên.
“Ai còn lừa ngươi làm gì?” Phỉ Thúy mang theo ấm nước đi vào, lặng lẽ hỏi nàng: “Cô nương không tỉnh đi? Ngươi chạy nhanh đi lấy cho cô nương thêm chăn, lại lấy hai cái bình nước nóng lại đây, ta nơi này có nước nóng đã đun.”
Bích Đào mở lòng bàn tay thổi khí, nâng lên đèn dầu, run run rẩy rẩy mà đi vào nội thất.
Phỉ Thúy nghĩ nghĩ, theo đi vào, tận mắt nhìn thấy Tứ cô nương có chịu đông lạnh hay không, nàng mới có thể đi trước mặt lão thái thái đáp lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất