Chương 49:
Tổng hợp thành tích cưỡi ngựa bắn cung sẽ đưa ra trình tự xuất phát thuyền rồng phía sau, Long Tương quân vị trí thứ nhất, Thần Võ quân vị trí thứ hai.
Một hồi thi đấu, nếu quán quân đã rõ như ban ngày, tiếp tục xem giảm rất nhiều lạc thú, nhưng nếu có hai đội kịch liệt mà đua quán quân, thực lực không phân cao thấp, không đến một khắc cuối cùng người thắng đều không thể biết được, người quan khán càng sẽ tò mò hừng hực theo dõi.
“Quan chỉ huy Long Tương quân là ai?” Thái Hậu hỏi.
Đại thái giám Khang công công bên người Nguyên Gia Đế cười trả lời: “Là Tây Đình hầu thế tử Hàn Liêu.”
Thái Hậu hít một hơi: “Hàn Liêu đâu với Lục Trạc, trận đua thuyền rồng này nhưng có thể xem, Hoàng Thượng, không bằng chúng ta cá cược, nhìn xem Lục Trạc đến tột cùng có thể hay không suất lĩnh Thần Võ quân từ trong tay Long Tương quân đoạt lại khôi thủ.”
Nguyên Gia Đế nhưng không có không gật gật đầu.
Thái Hậu mời chư vị đang ngồi đều tới tham dự trận đặt cược này, bà đi đầu gỡ xuống trên vòng cổ tay khảm đá quý, đặt tới trong khay Khang công công bê lại đây: “Ta đặt Thần Võ quân.”
Nguyên Gia Đế lấy ra một khác quả hạch đào phỉ thúy khác, nói: “Long Tương quân.”
Hoàng Hậu, tam phi, Đoan Vương phu thê, Cảnh Vương, Phúc Vương cũng phân biệt đặt cược.
Thái Hậu đề nghị, toàn bộ đồ đặt cược thưởng cho quan chỉ huy đội ngũ quán quân.
Khang công công đang muốn bưng khay lui về phía sau Nguyên Gia Đế, Thái Hậu đột nhiên nhìn về phía Ngụy Nhiêu: “Nhiêu Nhiêu cũng chọn một đội ngũ đi.”
Nói xong còn ngắm mắt nhìn Ngụy Nhiêu.
Hôm nay Ngụy Nhiêu trang dung đơn giản, trên đầu trừ bỏ một cây trâm cố định tóc, cũng chỉ có một đóa hoa lụa hải đường. Những người khác đặt cược đều lấy ra đồ vật quý trọng tùy thân mang theo, Ngụy Nhiêu nếu tham dự, cũng chỉ có thể lấy hạch đào Nguyên Gia Đế vừa thưởng.
Ngụy Nhiêu bày ra kim hạch đào, sẽ đắc tội Nguyên Gia Đế, Ngụy Nhiêu nếu không tham dự, sẽ có vẻ không phóng khoáng.
Liền đến Nguyên Gia Đế đều hướng nhìn lại Ngụy Nhiêu, muốn nhìn một chút Ngụy Nhiêu sẽ phản ứng như thế nào.
Ngụy Nhiêu cười cười, đem đĩa bánh anh đào Thái Hậu ban thưởng cho nàng mà nàng chỉ mới ăn một khối đưa cho Khang công công, làm nũng mà hướng Thái Hậu nương nương nói: “Thần nữ trên người không có đồ vô vật dư thừa, nhận được nương nương sủng ái ban điểm tâm trong cung, hiện tại liền mượn hoa hiến phật đi, nếu ta đánh cuộc thắng, bánh anh đào này vẫn là của thần nữ, nếu thần nữ thua cuộc, chuyển giao bánh anh đào cho quan chỉ huy đoạt giải quán quân, vừa lúc giúp hắn cùng các đội viên bổ sung thể lực.”
Thái Hậu bảo trì tươi cười: “Một chút điểm tâm, một người một khối đều không đủ bọn họ phân đâu.”
Nguyên Gia Đế đúng lúc mà chỉ chỉ đĩa bánh hắn bên này chưa động qua: “Ngụy Nhiêu tâm ý không tồi, nàng nếu thua, đĩa này của trẫm cũng cầm đi phân phát cho đội ngũ đoạt giải quán quân.”
Thái Hậu khóe miệng nếp gấp đi xuống
Nguyên Gia Đế hướng Trịnh công công đưa cái ánh mắt.
Tiểu thái giám huy động cờ thưởng, đợt thứ hai đua thuyền rồng muốn bắt đầu rồi.
Sáu đội ngũ, dựa theo thành tích cưỡi ngựa bắn cung sắp xếp đan xen ở bên hồ, khoảng cách mấy con rồng thuyền trước sau khoảng chiều dài một nửa con thuyền.
Sáu con rồng thuyền cùng đồng phục các đội viên cùng màu sắc, mười hai đội viên tả hữu ngồi thành sáu hàng, tay cầm mái thuyền chèo, quan chỉ huy đứng thẳng đầu thuyền phát hiệu lệnh, tùy thời điều chỉnh chiến thuật.
Thuyền cách đảo càng gần, Ngụy Nhiêu rốt cuộc thấy rõ ràng ngũ quan của quan chỉ huy mặt sáu đội.
Quan chỉ huy của Thần Võ quân là Lục Trạc.
Một hồi thi đấu, nếu quán quân đã rõ như ban ngày, tiếp tục xem giảm rất nhiều lạc thú, nhưng nếu có hai đội kịch liệt mà đua quán quân, thực lực không phân cao thấp, không đến một khắc cuối cùng người thắng đều không thể biết được, người quan khán càng sẽ tò mò hừng hực theo dõi.
“Quan chỉ huy Long Tương quân là ai?” Thái Hậu hỏi.
Đại thái giám Khang công công bên người Nguyên Gia Đế cười trả lời: “Là Tây Đình hầu thế tử Hàn Liêu.”
Thái Hậu hít một hơi: “Hàn Liêu đâu với Lục Trạc, trận đua thuyền rồng này nhưng có thể xem, Hoàng Thượng, không bằng chúng ta cá cược, nhìn xem Lục Trạc đến tột cùng có thể hay không suất lĩnh Thần Võ quân từ trong tay Long Tương quân đoạt lại khôi thủ.”
Nguyên Gia Đế nhưng không có không gật gật đầu.
Thái Hậu mời chư vị đang ngồi đều tới tham dự trận đặt cược này, bà đi đầu gỡ xuống trên vòng cổ tay khảm đá quý, đặt tới trong khay Khang công công bê lại đây: “Ta đặt Thần Võ quân.”
Nguyên Gia Đế lấy ra một khác quả hạch đào phỉ thúy khác, nói: “Long Tương quân.”
Hoàng Hậu, tam phi, Đoan Vương phu thê, Cảnh Vương, Phúc Vương cũng phân biệt đặt cược.
Thái Hậu đề nghị, toàn bộ đồ đặt cược thưởng cho quan chỉ huy đội ngũ quán quân.
Khang công công đang muốn bưng khay lui về phía sau Nguyên Gia Đế, Thái Hậu đột nhiên nhìn về phía Ngụy Nhiêu: “Nhiêu Nhiêu cũng chọn một đội ngũ đi.”
Nói xong còn ngắm mắt nhìn Ngụy Nhiêu.
Hôm nay Ngụy Nhiêu trang dung đơn giản, trên đầu trừ bỏ một cây trâm cố định tóc, cũng chỉ có một đóa hoa lụa hải đường. Những người khác đặt cược đều lấy ra đồ vật quý trọng tùy thân mang theo, Ngụy Nhiêu nếu tham dự, cũng chỉ có thể lấy hạch đào Nguyên Gia Đế vừa thưởng.
Ngụy Nhiêu bày ra kim hạch đào, sẽ đắc tội Nguyên Gia Đế, Ngụy Nhiêu nếu không tham dự, sẽ có vẻ không phóng khoáng.
Liền đến Nguyên Gia Đế đều hướng nhìn lại Ngụy Nhiêu, muốn nhìn một chút Ngụy Nhiêu sẽ phản ứng như thế nào.
Ngụy Nhiêu cười cười, đem đĩa bánh anh đào Thái Hậu ban thưởng cho nàng mà nàng chỉ mới ăn một khối đưa cho Khang công công, làm nũng mà hướng Thái Hậu nương nương nói: “Thần nữ trên người không có đồ vô vật dư thừa, nhận được nương nương sủng ái ban điểm tâm trong cung, hiện tại liền mượn hoa hiến phật đi, nếu ta đánh cuộc thắng, bánh anh đào này vẫn là của thần nữ, nếu thần nữ thua cuộc, chuyển giao bánh anh đào cho quan chỉ huy đoạt giải quán quân, vừa lúc giúp hắn cùng các đội viên bổ sung thể lực.”
Thái Hậu bảo trì tươi cười: “Một chút điểm tâm, một người một khối đều không đủ bọn họ phân đâu.”
Nguyên Gia Đế đúng lúc mà chỉ chỉ đĩa bánh hắn bên này chưa động qua: “Ngụy Nhiêu tâm ý không tồi, nàng nếu thua, đĩa này của trẫm cũng cầm đi phân phát cho đội ngũ đoạt giải quán quân.”
Thái Hậu khóe miệng nếp gấp đi xuống
Nguyên Gia Đế hướng Trịnh công công đưa cái ánh mắt.
Tiểu thái giám huy động cờ thưởng, đợt thứ hai đua thuyền rồng muốn bắt đầu rồi.
Sáu đội ngũ, dựa theo thành tích cưỡi ngựa bắn cung sắp xếp đan xen ở bên hồ, khoảng cách mấy con rồng thuyền trước sau khoảng chiều dài một nửa con thuyền.
Sáu con rồng thuyền cùng đồng phục các đội viên cùng màu sắc, mười hai đội viên tả hữu ngồi thành sáu hàng, tay cầm mái thuyền chèo, quan chỉ huy đứng thẳng đầu thuyền phát hiệu lệnh, tùy thời điều chỉnh chiến thuật.
Thuyền cách đảo càng gần, Ngụy Nhiêu rốt cuộc thấy rõ ràng ngũ quan của quan chỉ huy mặt sáu đội.
Quan chỉ huy của Thần Võ quân là Lục Trạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất