Chương 6:
Ngụy lão thái thái bĩu môi cười, trừng mắt nhìn cháu gái nhỏ: “Dỗ ai đâu? Thọ An Quân ra cung nhiều năm như thế, ngươi thấy qua bà ấy thỉnh ai chưa? Cũng liền chỉ có các ngươi mấy người cốt nhục chí thân thôi.”
Ngụy Nhiêu cười làm lành: “Bà ngoại là sợ mọi người xem thường nàng, nhận thiệp không đi, nàng càng thấy mất mặt.”
Ngụy lão thái thái vừa muốn nói chuyện, tiểu nha hoàn bên ngoài tới báo, nói là phu nhân Quách thị, nhị cô nương tới thỉnh an cho lão thái thái.
Quách thị là trưởng tức của Ngụy lão thái thái, hiện nay là Thừa An bá phu nhân, cũng là đại bá mẫu của Ngụy Nhiêu.
Tổ tôn hai người liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái, Ngụy Nhiêu không thêm che giấu miệng dẩu lên, quan hệ nàng cùng mẹ con Quách thị không quá vui vẻ.
“Hảo hảo, ngươi đi chuẩn bị ra cửa đi, ta bồi các nàng tâm sự.” Ngụy lão thái thái cũng không muốn nghe Quách thị trước mặt cháu gái nhỏ nói những lời nói kẹp dao giấu kiếm.
Ngụy Nhiêu liền biết, tổ mẫu thiên vị nàng nhất.
Ôm bả vai tổ mẫu thò lại gần hôn một cái, cố ý ở trên mặt lão thái thái lưu lại một dấu môi nhợt nhạt, Ngụy Nhiêu cười đi ra ngoài.
“Bá mẫu mạnh khỏe, Nhị tỷ tỷ mạnh khỏe.” Ra cửa, nhìn thấy mẹ con Quách thị, Ngụy Thiền đi vào, Ngụy Nhiêu khách khách khí khí mà hành lễ.
Ngụy Thiền trước tiên thấy chính là trang sức mặt Phỉ Thúy bên tai Ngụy Nhiêu, xanh miết, giống màu sắc lá cây mùa xuân bị đóng băng.
Quách thị thấy chính là tơ lụa hoa lệ sang quý trên người Ngụy Nhiêu, không cần phải nói, khẳng định là dì Ngụy Nhiêu, Đại Chu thị đưa tới.
Phụ thân Ngụy Nhiêu, Ngụy Nhị gia chết vì tham gia tra xét tham quan, vì Thừa An bá phủ có được mỹ danh trong dân gian, nhưng gia cảnh Ngụy gia cũng không giàu có. Cả nhà từ Ngụy lão thái thái đi xuống, đều sống thật tiết kiệm, chỉ có Ngụy Nhiêu, ỷ vào có người dì gả cho phú thương, có bà ngoại thường xuyên được Nguyên Gia Đế ban thưởng, cả ngày mặc vàng đeo bạc, không giống mọi người trong phủ.
“Tuyết rơi khó đi, như vậy mà Nhiêu Nhiêu đều phải ra khỏi thành đi thăm Thọ An Quân, cũng thật đủ hiếu thuận.” Quách thị cố ý cao giọng nói, truyền vào trong tai Ngụy lão thái thái! Lão thái thái thật là hồ đồ, đào tim đào phổi cưng chiều Ngụy Nhiêu, loại bạch nhãn lang này, dù đau lại có cái tác dụng gì, đều so không được với Thọ An Quân phú quý nhiều tiền.
“Tạ bá mẫu tán thưởng, ta chỉ là hiếu thuận như nhau thôi, đường đọng tuyết không tiện, ta sớm một chút xuất phát, quay đầu lại mang chút món ăn hoang dã cho ngài nếm thử.”
Ngụy Nhiêu không để bụng, cười rời đi.
Quách thị gục xuống một gương mặt dài, hận nhất bộ dáng Ngụy Nhiêu không biết liêm sỉ này.
Ngụy Thiền nghiêng đầu, nhìn bóng dáng Ngụy Nhiêu tinh tế thướt tha, như một con chim phượng bay vào tuyết trắng, vừa ghen ghét lại hâm mộ.
Nàng cũng muốn đi ngoài thành chơi, tiểu bá phủ cũ kỹ nhà mình, nàng sớm ở đến ngán rồi!
.
Tháng ba là thời tiết tốt để đạp thanh, hiện giờ một hồi đại tuyết rơi xuống, cảnh xuân biến thành cảnh tuyết. Trong kinh thành, vương tôn công tử, tiểu thư khuê các liền như một tổ ong mà hướng ra ngoài thành, e sợ đi chậm, cảnh tuyết sẽ bị dấu chân phá hư lộn xộn, quét đi hứng thú.
Ngụy Nhiêu cũng muốn ra khỏi thành, lại vì là chúc thọ cho bà ngoại Thọ An Quân.
Thời điểm bà ngoại ở trong cung làm nhũ mẫu gặp phải đủ loại lời đồn nhảm, từ khi mẫu thân Ngụy Nhiêu là Tiểu Chu thị là nữ oa, Ngụy Nhiêu càng chưa tồn tại. Chờ đến khi nàng trưởng thành, nghe xong những cái nhàn ngôn toái ngữ đó, tò mò đi hỏi bà ngoại, bà ngoại chỉ nói “Không nên nghị luận việc trong cung” tránh đi không nói, chỉ nói lai lịch tước vị.
Ngụy Nhiêu cười làm lành: “Bà ngoại là sợ mọi người xem thường nàng, nhận thiệp không đi, nàng càng thấy mất mặt.”
Ngụy lão thái thái vừa muốn nói chuyện, tiểu nha hoàn bên ngoài tới báo, nói là phu nhân Quách thị, nhị cô nương tới thỉnh an cho lão thái thái.
Quách thị là trưởng tức của Ngụy lão thái thái, hiện nay là Thừa An bá phu nhân, cũng là đại bá mẫu của Ngụy Nhiêu.
Tổ tôn hai người liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái, Ngụy Nhiêu không thêm che giấu miệng dẩu lên, quan hệ nàng cùng mẹ con Quách thị không quá vui vẻ.
“Hảo hảo, ngươi đi chuẩn bị ra cửa đi, ta bồi các nàng tâm sự.” Ngụy lão thái thái cũng không muốn nghe Quách thị trước mặt cháu gái nhỏ nói những lời nói kẹp dao giấu kiếm.
Ngụy Nhiêu liền biết, tổ mẫu thiên vị nàng nhất.
Ôm bả vai tổ mẫu thò lại gần hôn một cái, cố ý ở trên mặt lão thái thái lưu lại một dấu môi nhợt nhạt, Ngụy Nhiêu cười đi ra ngoài.
“Bá mẫu mạnh khỏe, Nhị tỷ tỷ mạnh khỏe.” Ra cửa, nhìn thấy mẹ con Quách thị, Ngụy Thiền đi vào, Ngụy Nhiêu khách khách khí khí mà hành lễ.
Ngụy Thiền trước tiên thấy chính là trang sức mặt Phỉ Thúy bên tai Ngụy Nhiêu, xanh miết, giống màu sắc lá cây mùa xuân bị đóng băng.
Quách thị thấy chính là tơ lụa hoa lệ sang quý trên người Ngụy Nhiêu, không cần phải nói, khẳng định là dì Ngụy Nhiêu, Đại Chu thị đưa tới.
Phụ thân Ngụy Nhiêu, Ngụy Nhị gia chết vì tham gia tra xét tham quan, vì Thừa An bá phủ có được mỹ danh trong dân gian, nhưng gia cảnh Ngụy gia cũng không giàu có. Cả nhà từ Ngụy lão thái thái đi xuống, đều sống thật tiết kiệm, chỉ có Ngụy Nhiêu, ỷ vào có người dì gả cho phú thương, có bà ngoại thường xuyên được Nguyên Gia Đế ban thưởng, cả ngày mặc vàng đeo bạc, không giống mọi người trong phủ.
“Tuyết rơi khó đi, như vậy mà Nhiêu Nhiêu đều phải ra khỏi thành đi thăm Thọ An Quân, cũng thật đủ hiếu thuận.” Quách thị cố ý cao giọng nói, truyền vào trong tai Ngụy lão thái thái! Lão thái thái thật là hồ đồ, đào tim đào phổi cưng chiều Ngụy Nhiêu, loại bạch nhãn lang này, dù đau lại có cái tác dụng gì, đều so không được với Thọ An Quân phú quý nhiều tiền.
“Tạ bá mẫu tán thưởng, ta chỉ là hiếu thuận như nhau thôi, đường đọng tuyết không tiện, ta sớm một chút xuất phát, quay đầu lại mang chút món ăn hoang dã cho ngài nếm thử.”
Ngụy Nhiêu không để bụng, cười rời đi.
Quách thị gục xuống một gương mặt dài, hận nhất bộ dáng Ngụy Nhiêu không biết liêm sỉ này.
Ngụy Thiền nghiêng đầu, nhìn bóng dáng Ngụy Nhiêu tinh tế thướt tha, như một con chim phượng bay vào tuyết trắng, vừa ghen ghét lại hâm mộ.
Nàng cũng muốn đi ngoài thành chơi, tiểu bá phủ cũ kỹ nhà mình, nàng sớm ở đến ngán rồi!
.
Tháng ba là thời tiết tốt để đạp thanh, hiện giờ một hồi đại tuyết rơi xuống, cảnh xuân biến thành cảnh tuyết. Trong kinh thành, vương tôn công tử, tiểu thư khuê các liền như một tổ ong mà hướng ra ngoài thành, e sợ đi chậm, cảnh tuyết sẽ bị dấu chân phá hư lộn xộn, quét đi hứng thú.
Ngụy Nhiêu cũng muốn ra khỏi thành, lại vì là chúc thọ cho bà ngoại Thọ An Quân.
Thời điểm bà ngoại ở trong cung làm nhũ mẫu gặp phải đủ loại lời đồn nhảm, từ khi mẫu thân Ngụy Nhiêu là Tiểu Chu thị là nữ oa, Ngụy Nhiêu càng chưa tồn tại. Chờ đến khi nàng trưởng thành, nghe xong những cái nhàn ngôn toái ngữ đó, tò mò đi hỏi bà ngoại, bà ngoại chỉ nói “Không nên nghị luận việc trong cung” tránh đi không nói, chỉ nói lai lịch tước vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất