Gả Ma

Chương 11

Trước Sau
Cố hương (nhất)

Phù Lam nhớ rõ năm ấy là tiết trời cuối thu, ngọn núi trải dài sắc vàng óng ánh của cây ô cựu hòa cùng màu đỏ rực của lá phong. Năm ấy y mười hai tuổi, lần đầu rời khỏi Nam Cương, cùng mèo đen đi về phương bắc, dọc đường đi tìm kiếm vết tích thần tích, thẳng tới Ô Giang. Phong cảnh Ô Giang khác hẳn Nam Cương, núi non nơi này tinh xảo tú lệ, mùi vị thanh nhã, giống như mực vẽ mày của nữ nhân. Càng về phía Bắc Việt càng thái bình, vương triều ở nhân gian thống nhất, không giống Nam Cương lãnh địa san sát, yêu tộc tranh đấu không ngừng. Phù Lam tìm chỗ sơn động nghỉ chân ở sườn núi, dừng lại khá lâu.

Mãi cho đến một ngày nọ, mèo đen ra ngoài săn thú, tiện thể tha về một đứa bé bọc trong tấm vải xanh.

Mèo đen lấy ra một cái nồi đất mẻ đặt trên mặt đất, nói: “Hôm nay vận khí tốt, gặp một đứa nhỏ bị lạc, vừa lúc làm đồ ăn cho lão phu. Ngươi trông chừng hắn, lão phu đi tìm chút củi lửa.”

Đứa bé này sinh ra trắng nõn, đôi mắt đen nhánh, không chớp mắt, nhìn chằm chằm Phù Lam. Phù Lam không để ý nó, ngồi xuống tĩnh tọa. Qua một lát, y nghe thấy âm thanh sột sột soạt soạt, đứa bé kia đang bò lại chỗ y. Y vẫn không động đậy như cũ, đứa nhỏ leo lên cánh tay y, trong lòng y trầm xuống, mùi hương sữa thơm của trẻ con quanh quẩn ở chóp mũi. Ngay sau đó, một cái hôn ướt mềm in lên trên má.

Y mở mắt ra, đứa nhỏ trong lòng cười cong đôi mắt, “Thần tiên tiểu ca ca, vừa thơm vừa xinh đẹp!”

Sau này mèo đen nói, Chó Con trời sinh là Đăng Đồ Tử* hạ lưu, lời này lại rất có lý.

*Đăng Đồ Tử: kẻ háo sắc.

Không bao lâu mèo đen đã trở lại, nhóm củi lửa, đang định đặt nồi đất lên, nghiêng đầu nhìn vào, bên trong có vài đống phân thối hoắc. Mèo đen tức giận bốc khói, hỏi: “Ai làm!”

Đứa bé chỉ chỉ Phù Lam, “Là ca ca.”

“Đánh rắm,” mèo đen nói, “Tên ngốc ăn sương uống gió không ăn không uống, lấy phân đâu ra? Chính là ngươi làm, ngươi còn nói dối!”

Đứa bé cúi đầu chỉ chỉ hai ngón tay, “Nhưng ta không nín được, mẹ ta nói thúi thúi không thể kéo trên mặt đất.”

Mèo đen ưa sạch sẽ, nồi đất dính phân, kiên quyết không dùng, vì thế lại cân nhắc nướng trực tiếp. Chó Con còn không biết chính mình gặp nguy, sắp sửa thành đồ ăn của yêu quái đến nơi, vẫn chọc chọc gương mặt Phù Lam, hỏi: “Ca ca là người câm sao? Vì sao không để ý tới ta?”

“Bởi vì y chán ghét ngươi.” Mèo đen tức giận nói.

“Vì sao ca ca chán ghét ta?”

“Bởi vì ngươi là phàm nhân, yêu quái chúng ta đều chán ghét phàm nhân.”

“Vì sao các ngươi chán ghét phàm nhân?” Chó Con hỏi.

Mèo đen phát điên, “Đừng hỏi ta, hỏi y đi!”

Đôi khi Phù Lam cũng không hiểu vì sao Chó Con lại hỏi nhiều như vậy, Phù Lam nghe nói phụ thân Chó Con là Thích Thận Vi, nam nhân kia là thiên tài kiếm tu trăm năm khó gặp, lúc hắn còn sống, ba ngàn tiên môn coi hắn như tín ngưỡng, mong muốn được hắn truyền thừa đạo pháp. Chó Con là con hắn, nhưng ở phương diện đầu óc này, có lẽ là Chó Con giống mẫu thân đi.

Đứa bé bắt đầu lải nhải bên tai Phù Lam, “Các ngươi là ai thế? Vì sao huynh lại có Miêu gia gia yêu quái? Vì sao các huynh lại ở trên núi, các huynh không sống trong thôn cùng mọi người sao?”

“Vì sao ca ca không ăn không uống, dù ca ca không ăn gì cũng sẽ không đói sao?”

“Vì sao trên đầu ông cụ ở cửa thôn lại không có tóc? Có đôi khi đầu ông ấy còn sáng lên nữa.”

“Vì sao Miêu gia gia có sáu cái **, chúng ta chỉ có hai cái?”

Phù Lam cái gì cũng không nói, yên lặng mà xoay người đối mặt vách tường, dùng tay bịt chặt lỗ tai lại.

Chó Con thật sự rất ầm ĩ.

Mèo đen vốn đang nhóm lửa, nghe thấy câu hỏi cuối cùng của Chó Con, bỗng nhiên bừng tỉnh, mắng: “Cái tên Đăng Đồ Tử nhà ngươi, ngươi nhìn lén lão phu từ khi nào!”

Cuối cùng Phù Lam đưa Chó Con xuống núi. Mèo đen rất không cam tâm tình nguyện mà đồng ý, dù sao một tiểu oa nhi như thế, làm thức ăn cũng chê ồn. Nhưng nguyên nhân lớn nhất là hắn đã tiểu trên người Phù Lam, nhân sinh đằng đẵng thế kia y lần đầu bị người khác tiểu lên người, da mặt gia hỏa kia còn thập phần dày mà nói: “Ca ca thơm biến thành ca ca thúi.”

Nhưng thế nào mèo đen cũng không nghĩ tới rằng, đứa nhỏ kia lại tự mình tìm tới cửa. Có thể thấy được Chó Con ở phương diện đầu óc này, là thực sự giống mẫu thân hắn. Trưa hôm sau, Chó Con lấy sợi dây hồng buộc một con gà mái nhỏ, hự hự mà bò lên núi. Ai cũng không thể tưởng tượng được đứa trẻ bốn tuổi này có thể nhớ đường, con gà mái phía sau kia đã bị hắn lôi đến chết khiếp, chỉ còn lại có nửa khẩu khí.

Mèo đen thật cao hứng, nói Chó Con đứa bé này là bỏ gian tà theo chính nghĩa, trốn chạy nhân gian, làm đầy tớ cho yêu quái bọn họ.

Nhưng ác mộng của Phù Lam lại tới nữa, Chó Con bắt đầu gây rối vô cớ với y, “Ca ca, huynh xem ta sẽ dùng miệng đánh rắm.” Nói xong, hắn phồng miệng, phát ra âm thanh “Phốc” “Phốc”.

Phù Lam: “…”

“Ta còn biết dùng nước miếng phun bong bóng.” Chó Con lại chu miệng lên, phun ra một cái bong bóng nước miếng trong suốt. Bong bóng vỡ, hắn nhìn Phù Lam cười. Phun đến miệng khô lưỡi khô Phù Lam cũng chẳng để ý hắn, Chó Con nhăn lại mặt, nói, “Ca ca vì sao lại ghét ta như thế? Mẫu thân nói ta sinh ra rất đẹp, ai thấy ta cũng thích.”

Phù Lam trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc nói chuyện, “Nàng lừa ngươi. Ngươi rất ồn ào, rất đáng ghét.”

Chó Con khóc lóc đi về.

Ngày thứ ba lúc Chó Con đi lên mang theo một chén thịt kho tàu, mèo đen liếm cái sạch trơn. Rượu đủ cơm no mới phát hiện tiểu tử Chó Con này hôm nay không nói tiếng nào, ngồi xổm ven tường nhổ nhổ cọng cỏ. Mèo đen đi qua hỏi hắn: “Ngươi làm sao vậy? Cãi nhau với tên ngốc sao? Hôm qua còn hận không thể bò lên người y cơ mà.”



“Hừ.” Chó Con quay đầu đi, càng không hé răng.

Mèo đen lấy cái đuôi chọc chọc hắn, hắn mới bằng lòng nói chuyện, “Ca ca tổn thương trái tim ta.”

“Y làm sao?”

“Hôm qua ca ca nói chán ghét ta, nói ta ồn ào,” Chó Con nói, “Ta đợi lâu như vậy, ca ca cũng không thèm dỗ ta, ta không bao giờ chơi với y nữa.”

“Ngươi đừng để ý đến y, lão phu chơi với ngươi.” Mèo đen nói, “Thịt kho tàu hôm nay ngươi mang đến ngon lắm, ngày mai tiếp tục mang cái này cho ta.”

“Hừ,” Chó Con chọc chọc ngọn cỏ, “Ca ca cũng xấu xa như mẫu thân ta, ta không thèm quan tâm các người. Mẫu thân không để ý tới ta, ca ca cũng không để ý tới ta. Ta giận dỗi, các ngươi đều không thèm dỗ ta. Ta rất dễ dỗ, dỗ một cái là hết giận ngay.”

Chó Con lại khụt khịt đi về. Sau Phù Lam mới biết, khi đó mỗi ngày A Phù giặt áo thủ công cho người ta, đi sớm về trễ, đem Chó Con gởi nuôi ở nhà Thẩm đại nương trong thôn. Mèo đen bảo rằng mụ kia là một ác phụ, mụ lấy tiền của A Phù, lại không thật lòng chăm sóc. Cả ngày đánh bài ở trong viện, nhốt Chó Con trong phòng rồi khóa lại. Dưới mông Chó Con lại có nhọt, không chịu nổi, kéo băng ghế đến cửa sổ, tự mình nhảy ra, chạy đi chơi, chờ mặt trời chiều ngả về phía tây, lại leo trở về.

Chính là khi đó mèo đen ngoạm hắn đi.

Ngày đó Chó Con giận dỗi, không về nhà nữa. Ở lại trong núi thật lâu, lâu đến mức, đi lệch khỏi đường về nhà rất xa. Hắn nhớ không rõ đường, buồn bã đi loạn xạ. Hoàng hôn lọt vào khe hở lá cây, chiếu quần sáng loang lổ trên mặt hắn. Chó Con bẹp miệng, trong miệng còn mắng không ngừng: “Ca ca thúi, mẫu thân thúi. Tất cả đều thúi, chỉ có Chó Con thơm.”

Bỗng nhiên, một quả túc cầu lăn đến bên chân hắn. Chó Con ngẩng đầu lên, thấy một nam hài sắc mặt xanh trắng đang đứng ở xa xa.

Nam hài kia không nói lời nào, chỉ lăm lăm nhìn hắn. Chó Con nhặt túc cầu lên, lúc hắn ngước đầu lên lần nữa, nam hài nhi kia đã đến ngay trước mặt.

Chó Con hoảng sợ, ngã xuống đất, dập mông đau điếng.

Một bàn tay xách hắn lên, Chó Con ngửa đầu, thấy chiếc cằm trắng nõn cùng con ngươi lãnh đạm của Phù Lam.

“Ca ca.” Chó Con thì thào. Lại quay đầu nhìn qua, đã không thấy nam hài nhi kia nữa. Chỉ còn lại quả túc cầu lăn qua lăn lại trên mặt đất.

“Cái đứa nhỏ nhà ngươi gan cũng lớn lắm, đụng phải thứ dơ bẩn cũng không sợ.” Mèo đen ghé vào đầu vai Phù Lam, “Lần sau đừng có đứng ngốc ra ở đấy, nhớ phải chạy. Chạy đến chỗ có ánh sáng, thứ kia sợ sáng, không dám đuổi theo ngươi.”

Phù Lam đưa hắn đến bờ ruộng, đứng dưới nắng chiều, nhìn hắn về nhà. Chó Con lưu luyến mỗi bước đi, vóc người thiếu niên đơn bạc đứng ở chỗ đó, giống một nét mực nhẹ nhàng, kéo thật dài dưới ánh hoàng hôn. Chó Con bỗng nhiên quay đầu lại nhào vào trong lòng ngực y, “Ca ca, ta tha thứ cho huynh, ta không giận huynh nữa.”

Phù Lam ngây người, Chó Con lại xoay thân, lạch cạch lạch cạch chạy đi xa. Thân mình nho nhỏ, áo vải màu xanh, dáng chạy xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng có thể nhìn ra được hắn là đứa bé vui vẻ nhất trên đời.

Mèo đen chọc chọc mặt Phù Lam, nói: “Tên ngốc, trông ngươi hôm nay có vẻ vui. Thích đứa nhỏ đó sao? Không thì chúng ta trộm hắn về, làm người hầu cho ngươi.”

Phù Lam lắc đầu, một mình đi về phía trời chiều.

Ngày thứ tư, y xếp bằng ngồi ở trên tảng đá. Một vầng kim quang từ từ lộ ra ở cuối trời xám xịt, mặt trời chậm rãi mọc lên. Y ngồi một ngày ở bên ngoài, nhìn anh nông dân chân đất xa xa dưới chân núi vào ruộng, ra đồng. Mặt trời lặn về phía tây, y ngẩng đầu, tà dương chiếu vào nhánh cây nghiêng ngả trên bầu trời ráng vàng, giống vết rạn trên món đồ sứ tinh xảo.

Phi ngư xanh nhạt dừng trên đầu ngón tay, nói cho y biết, hôm nay Chó Con không tới.

Trên đường, cửa hàng hai bên đều đóng cửa, thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa, có người trong phòng lớn tiếng ho khan thổ đàm, dẫm giày lên mặt đất chà chà. A Phù giao xong sọt xiêm y cuối cùng, vừa đi vừa đấm vai trên con đường sỏi đá. Một ngày mệt mỏi, đau eo đau lưng, thò tay vào lòng ngực sờ sờ túi tiền, căng phồng, đây là tiền công một ngày, vang lên đinh đinh đang đang.

Phố đêm đen kịt, phòng ốc tối om. Sương mù trên đường dần dần dày đặc, tiếng chuông cách phố leng keng truyền đến, mờ mịt như một trận gió. Con đường sỏi đá khuất dưới ánh trăng hòa cùng sương mù, dần dần lộ ra hình dáng màu lam âm u.

Dạo gần đây Ô Giang có rất nhiều hài tử mất tích, nhiều người đoán là sơn yêu, Ô Giang này nhiều núi, trong rừng chắc là một đám sơn đồng sơn yêu gì đó. Nghe nói có người lên núi đốn củi, thấy một tiểu hài tử lùn lùn chơi túc cầu ở trên cầu, còn vẫy tay với hắn, hắn đi qua, không có tiểu hài tử, nhưng vẫn còn âm thanh túc cầu đánh bạch bạch trên mặt đất. Còn có lúc sẽ thấy một con mèo đen, đôi mắt tỏa sáng màu xanh lục, bộ dạng hung tợn. Cho nên sau này mọi người lên núi đều đi thành nhóm, không ai dám lên một mình.

Tin đồn nghe nhiều, giả cũng thành thật. Bước chân A Phù nhanh hơn, muốn đến chỗ Thẩm đại nương gia tìm Chó Con. Tiếng chuông kia càng ngày càng gần, phía cuối sương mù u lam dần dần hiện ra một đám bóng đen, đi đầu cao cao gầy gầy, giống một cây gậy trúc khô quắt. A Phù vô thức thả chậm bước chân, bóng dáng càng thêm rõ ràng, phía sau dần dần hiện ra, lùn lùn, bàn tay cứng ngắc, tất cả đều là hài đồng bé tí.

A Phù cả kinh, vội trốn vào một cái hẻm nhỏ.

Nàng kinh nghi bất định dõi mắt ra bên ngoài xem, tiếng chuông lướt qua đỉnh đầu nàng, lúc này nàng thấy rõ, đó là một khuôn mặt đạo nhân tiều tụy, hốc mắt sâu trũng thành cái ao, đôi mắt giống như hai đốm quỷ hỏa nhảy nhót. Sau lưng gã là một đám tiểu hài tử, chừng bảy tám đứa, xếp thành một hàng cao thấp, nhắm tịt hai mắt nhảy nhót theo sau lưng gã.

Hài đồng từng bước đi qua trước mặt nàng, lộ ra một loạt khuôn mặt trắng như giấy, tái nhợt giống như tiểu quỷ.

Trái tim nàng kinh hãi, định chờ bọn họ đi qua liền đi tìm người cứu, một hài tử cuối cùng nhảy qua, con ngươi nàng tức khắc co rụt lại. Khuôn mặt nhỏ nhỏ tròn tròn, lông mi dài mà cong, trên đầu còn tết một cái bím nhỏ, đó là Chó Con của nàng.

A Phù giận đen mặt, tên chó má có mắt không tròng, dám động tới con trai nàng! A Phù mím môi lặng lẽ theo sau. Đạo sĩ kia còng lưng phe phẩy cái chuông, tập tễnh mà đi về phía trước. A Phù vòng qua một đầu hẻm, phố đối diện cũng là một cái hẻm nhỏ, đầu hẻm tối om, thấy không rõ bên trong. A Phù nín thở chờ bọn họ từng bước từng bước đi qua. Chó Con cố sức nhảy, dừng ở phía sau, đạo sĩ kia không thấy được, vừa lúc cho A Phù cơ hội.

A Phù hít sâu một hơi, lấy hết can đảm, phóng ra như một con mèo, ôm lấy Chó Con, nhào vào hẻm nhỏ đối diện. Nàng chạy một mạch không dám quay đầu lại xem, cướp đường chạy như điên, hi vọng đạo sĩ kia không nhận ra thiếu mất một hài đồng.

Chạy một hơi thật xa, cũng không biết chạy bao lâu, phía sau không có tiếng bước chân đuổi theo, A Phù ngừng lại quay đầu xem, một mảnh tối om không người, nàng thở phào một cái. Cúi đầu xem Chó Con, hắn bị mê hoặc đã tỉnh, hữu khí vô lực gọi một tiếng “Mẹ”. A Phù sờ sờ đầu của hắn, bảo hắn đừng nói chuyện, Chó Con dựa đầu vào vai nàng, bỗng nhiên chỉ lên trên nói: “Mẹ, có người.”

A Phù nằm mơ cũng không nghĩ tới gã đạo sĩ kia ở ngay phía trên, nàng cứng người ngẩng đầu, quả nhiên thấy một bóng người đen như mực ở ngay trên đỉnh đầu. Nhìn lên quá tối, A Phù nhìn không rõ mặt gã, chỉ có thể thấy hai ống tay áo rũ xuống, dường như có một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chăm chú bọn họ.

Nàng lạnh cả người, không dám động đậy, cứ giằng co như vậy với gã.



Một trận gió lướt qua, vạt áo thân ảnh kia bay lên, ống tay áo lật lên đánh phật phật vào người gã. A Phù bỗng nhiên hiểu ra gã này không phải người, chỉ là xiêm y người ta phơi lên.

Thì ra là tự mình dọa mình. A Phù thở ra một hơi, đang định đi tìm người cứu đám hài đồng kia, một cỗ khí lạnh căm truyền đến phía sau gáy, tựa như có người đứng phía sau nàng, kề sát vào.

Keng leng keng ——

Nàng lại nghe thấy tiếng chuông kia, vang ở phía sau.

Một tiếng cười khẽ truyền tới bên tai, “Phu nhân, ngươi đi đâu đấy? Lão đạo tiễn ngươi một đoạn đường.”

“A ——” A Phù hét lên một tiếng, vội vàng chạy đi. Chó Con bị một luồng sức mạnh túm khỏi vòng tay nàng, bay vào lòng ngực lão đạo kia.

Lão đạo vuốt đầu Chó Con, cười nói: “Mẫu tử tình thâm, nếu phu nhân đã tự mình đưa tới cửa, lão đạo cung kính không bằng tuân mệnh.”

Chó Con thích thú giơ đôi tay núc ních thịt của hắn tháo cái mũ của lão đạo kia xuống, lộ ra đỉnh đầu màu xám tro. Lúc này A Phù mới thấy rõ khuôn mặt gã, quả thực không phải mặt người, gầy trơ cả xương, giống một bộ xương khô. Chó Con sửng sốt, bỗng nhiên vỗ vỗ đỉnh đầu gã, nói: “Gia gia cũng trọc, Miêu gia nói đầu trọc để làm trống, dùng để gõ.”

Sắc mặt A Phù càng tái nhợt, âm thanh gõ lên đỉnh đầu gã nghe không giống người bình thường, mà là thùng thùng vang như gõ trống, tựa như bên trong trống rỗng.

“Đúng là một hài tử lớn mật, đáng tiếc nói chuyện nghe không êm tai chút nào,” lão đạo âm trầm mà cười rộ lên, lộ ra hàm răng vàng khè lởm chởm, “Lưỡi của tiểu hài tử non mềm, cắt đem hầm canh cho lão phu uống.”

“Trả con lại cho ta, nếu không ta đánh nát cái đầu trọc của ngươi!” A Phù cắn răng nói.

Chó Con bỗng nhiên mở mắt hô lớn: “Ca ca.”

“Đầu óc đứa trẻ ngươi bị hỏng sao,” lão đạo lắc đầu thở dài, “Tuổi tác lão phu có thể ngang với tổ……”

Còn chưa dứt lời, lão đạo bỗng nhiên cứng lại, cả người ngây ra như con rối gỗ.

Một bàn tay tái nhợt vươn ra từ phía sau vai gã, che đôi mắt Chó Con lại, cùng lúc đó, trán lão đạo từ từ nứt ra, giống một cái vết nứt đang chậm chạp uốn lượn ở mặt ngoài món đồ sứ trắng bóng. Ngón tay trắng nõn chậm rãi bung ra trên trán gã, ngay sau đó cái đầu chia năm xẻ bảy, một ngón tay lạnh lẽo xuyên thẳng qua đầu gã.

A Phù sợ cứng cả người. Phía sau lão đạo hiện ra thân ảnh, đó là một thiếu niên, tầm mười hai tuổi, sắc mặt trắng nõn, đôi mắt vừa to vừa đen, trên vai là một con mèo đen. Y lơ lửng không trung, thu tay, lấy Chó Con từ tay lão đạo ôm lại vào trong ngực.

“Ca ca là gọi ta.”

Phù Lam giao Chó Con cho A Phù, A Phù trợn mắt, “Ngươi…… Các ngươi……”

“Thì ra là ngươi, Phù Lam tiểu nhi.” Âm thanh the thé truyền tới, Phù Lam nhìn qua, kia lão đạo đứng ở nơi sương mù xa xa, nửa đầu đã không còn, chỉ còn lại có một cái cằm trơ trọi nằm trên cái cổ khô đét, khép khép mở mở, trông rất quỷ dị.

A Phù phục hồi tinh thần lại, kêu lên: “Đầu gã trống không, thử đâm thủng ngực xem sao!”

Thân ảnh màu đen chợt lóe, Phù Lam bỗng dưng xuất hiện ở trước mặt lão đạo, xuyên mười ngón tay qua ngực gã. Chỉ nghe thấy âm thanh răng rắc ghê người vang lên, tất cả xương ngực của lão đạo đều gãy nát.

“Ngươi giết không được lão phu, Phù Lam.” Khung xương lão đạo kẹt ở cánh tay Phù Lam, thân hình xiêu vẹo cười nói, “Cẩu tạp chủng không rõ lai lịch, ngươi tự xưng là yêu, lại ở chung chỗ với phàm nhân. Lão phu nghe nói, bọn yêu quái ghét làm bạn với ngươi, nên ngươi mới rời Nam Cương vào nhân gian. Tạp chủng như ngươi, phàm nhân cũng sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Móng vuốt mèo đen chụp cằm gã, “Không liên quan ngươi, đi chết đi.”

Khung xương nát đầy đất, xương cốt vụn vặt lăn lốc trên mặt đất, nhanh chóng lăn xuống cống rãnh. A Phù chạy tới, hỏi: “Gã chết rồi sao?”

“Không, đây không phải chân thân của gã.” Mèo đen nói.

Chó Con nhảy từ lồng ngực A Phù xuống, lảo đảo chạy đến bên chân Phù Lam, nhón chân nắm lấy tay y, mặt trên có vài vết thương, là do vừa rồi bị gai xương của yêu đạo kia làm. Chó Con thổi phù phù vào tay Phù Lam, nói: “Đau đau bay đi đi.”

Khả năng lành vết thương của yêu ma rất tốt, cho dù chặt đứt tay cũng có thể mọc ra cái mới. Đúng lúc vết thương trên tay khép lại, Chó Con cười cong mắt, “Bay đi rồi!”

Hài tử nho nhỏ, mắt cười cong lại giống trăng non, như có vì sao sáng rực cất trong đáy mắt.

Phù Lam sửng sốt một chút, vươn tay, vụng về sờ sờ đỉnh đầu hắn.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Dương Tố: Khi còn nhỏ vẫn trắng trẻo, lớn lên sao lại đen thế?

Thích Ẩn: Ngươi cũng vậy mà.

Dương Tố:…… Mẹ nó.



Túc cầu

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau