Chương 120
Thần ẩn (tứ)
Dưới nước, một trận cuồng phong chẳng biết từ đâu ập đến, thân thuyền trong gió rung lắc dữ dội, bốn bề mưa gió liên miên, sóng nước cuồn cuộn như rồng rắn. Nữ La nhanh chóng tránh khỏi chỗ Vu Úc Ly rồi xoay người nhảy lên thuyền. Mỏ neo trên thuyền nghiêng ngả giữa cơn sóng lớn, va vào mép thuyền rồi văng ra ngoài, thân thuyền đột nhiên chấn động phát ra âm thanh cọt kẹt liên tục, như một ông lão trở mình ảnh hưởng đến tất cả khớp xương của cơ thể. Thân thuyền nghiêng về phía đuôi, xích sắt đen bị kéo căng, mỏ neo khổng lồ rơi xuống bùn lầy làm cho nước bùn văng tung tóe lên tận mười thước. Thoáng chốc mỏ neo bị khóa chặt dưới đáy hồ, mặc cho Thích Linh Xu và Vân Tri bấm tay niệm chú thế nào con thuyền cũng chẳng mảy may nhúc nhích.
Thích Ẩn đứng ở mạn thuyền chậm rãi thở hắt ra. Hồ nước bốn phía quanh hắn bắt đầu kết băng hoa, nhiệt độ hồ Vân Mộng trong nháy mắt giảm xuống, lạnh lẽo đến mức thấu xương.
"Sư thúc, cuối cùng ngươi cũng tới, ta đợi ngươi lâu lắm rồi." Thích Ẩn cất giọng khàn khàn.
Vu Úc Ly nhẹ nhàng mỉm cười, như thể trào phúng, lại như thể thương hại, "Tiểu Ẩn, ngươi không đủ tư cách giết ta, để thần của ta ra đây gặp ta."
"Cẩu tặc," Thích Ẩn thoáng nghiêng đầu, đoạn tháo túi vải đựng mèo đen đưa cho Vân Tri, "Cho các ngươi nửa nén hương xử lý con thuyền này!"
Vừa dứt lời, cả người hắn hóa thành một luồng sương lạnh lẽo lao về phía Vu Úc Ly đang đứng giữa sóng nước. Tất cả bướm tím hóa thành lưỡi dao gió bổ đôi gợn nước phóng về phía Thích Ẩn cùng với âm thanh rít gào. Thế giới màu xanh sẫm nhanh chóng lùi về phía sau với tốc độ cực nhanh, dòng chảy xung quanh Thích Ẩn hỗn loạn, bọt sóng quay cuồng đồng thời kết thành băng lăng nhọn hoắc, chúng trải dài thành một đường màu trắng ngoằn ngoèo. Hết thảy những lưỡi dao gió kia đều bị nghiền nát thành trăm mảnh ngay khoảnh khắc chạm vào băng lăng, trong chớp mắt Thích Ẩn đã đến trước mặt Vu Úc Ly.
Thích Ẩn hung tàn tung một quyền! Khi nắm đấm chạm vào lòng bàn tay Vu Úc Ly, lấy bọn họ làm trung tâm, làn sóng không khí quanh hai người lan ra ngoài, hồ nước lớn Vân Mộng nổi lên sóng gió bão bùng. Những băng hoa màu xanh lan tràn trên lòng bàn tay Vu Úc Ly và bò dọc lên cánh tay. Âm thanh răng rắc liên tục vang lên, băng hoa hình lục giác khổng lồ sinh trưởng dưới chân Thích Ẩn, một luồng hơi lạnh đột ngột ập xuống, cả hồ nước như bị đông cứng trong phút chốc.
Thích Linh Xu dùng ma khí bao bọc thuyền cổ Bạch Vu nên không bị đông lạnh. Tất cả tôm cua cá tép trong hồ đều bị đông đá, mọi sinh vật bên ngoài vòng ma khí đều hóa thành tinh thể băng.
"Mẹ nó đúng là lợi hại..." Vân Tri kinh ngạc cảm thán, đoạn vươn tay chạm vào một con cá nhỏ bị đông thành băng.
"Đây là sức mạnh của thần." Nữ La lẩm bẩm.
Băng hoa lan tràn đến giữa cánh tay Vu Úc Ly thì khựng lại, sau đó dần dần nứt ra rồi vỡ tan thành từng mảnh rơi xuống.
"Ta nói rồi," Vu Úc Ly ôn hòa nói, "Ngươi không đủ tư cách giết ta."
Vết nứt ngoằn ngoèo uốn lượn bên trong tinh thể băng, nếu đứng trên trời cao nhìn xuống hồ Vân Mộng sẽ thấy trên mặt hồ xuất hiện những khe nứt nhỏ đang từ chỗ Vu Úc Ly lan ra bốn phía nom hệt như một tấm gương bị nứt. Tinh thể băng thoáng chốc tan vỡ, toàn bộ đường băng sụp đổ, làn sóng không khí điên cuồng đẩy dòng nước và băng tan trở lại tạo thành những con sóng khổng lồ cao hàng chục trượng.
Những mảnh băng trắng như tuyết cuộn trào theo từng đợt sóng lớn, nụ cười của Vu Úc Ly vẫn không thay đổi, lòng bàn tay hắn xuất hiện tia sáng trắng, tất cả băng hoa đều vỡ vụn thành trăm mảnh. Cả người Thích Ẩn bị hất văng ra ngoài với tốc độ cực nhanh, trước mắt tối sầm, vụn băng cắt qua da mặt, toàn thân bị nhấn chìm trong bọt sóng mãnh liệt. Không biết hắn đã rơi vào đâu, xương sườn đau nhói như bị thứ gì đó đâm thủng, hắn ho ra một búng máu, vất vả mở mắt ra thì thấy một đôi hốc mắt trống rỗng. Đó là đầu của Phù Lam đang đối diện hắn, tựa như đang lặng lẽ nhìn chằm chằm hắn. Hắn rơi xuống đống hài cốt của Phù Lam, bị gai xương đâm vào xương sườn.
Hồ Vân Mộng tan băng, những con sóng lớn thổi quét làm rung chuyển mỏ neo. Vân Tri vừa thấy có cơ hội bèn nhanh chóng bấm tay niệm chú chế ngự dây xích, không rảnh lo Thích Ẩn bị rơi vỡ đầu chảy máu bên kia. Nữ La hóa thành nguyên hình phụ cắn dây xích, suýt nữa đã mẻ một cái răng.
Đau quá, Thích Ẩn nghĩ. Tứ chi đều bị gãy, thân thể nặng như rót chì, không nhúc nhích nổi. Trái tim Bạch Lộc tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, linh lực di chuyển khắp cơ thể, vết thương của hắn đang được chữa trị từng chút một. Nhưng quá chậm, Vu Úc Ly đã đến mép hố lớn, bươm bướm tím đang từ trên cao nhìn xuống hắn, trên gương mặt Vu Úc Ly vẫn là điệu cười thương xót chúng sinh đó, giống như đang cảm thấy tiếc thương cho Thích Ẩn.
"Đứa trẻ đáng thương, xin lỗi, ta phải rút hồn phách của ngươi. Yên tâm, ngươi sẽ không đau đâu, ta sẽ để ngươi chìm vào những giấc mộng đẹp, sau đó..." Vu Úc Ly dừng một chút, sau đó dịu dàng mỉm cười, "mãi mãi không tỉnh lại."
Hắn ta lấy cây sáo xương của mình ra và thổi khúc ca dao ngân nga giữa đêm trăng Ba Sơn, giai điệu uốn éo truyền đến bên tai Thích Ẩn. Khúc hát này mang theo chú pháp nhiếp hồn dẫn phách, lôi kéo hồn phách Thích Ẩn lìa khỏi cơ thể. Linh hồn của Thích Ẩn xao động, trong đầu như thể có một ngàn con ong mật đang vo vo ầm ĩ. Hồn phách lung lay, dường như hắn đang trôi lềnh bềnh trên vách núi, sơ sẩy một chút sẽ ngã xuống bên dưới, muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
"Đừng nghe! Nhãi ranh, thứ hắn thổi là Nhiếp Hồn Khúc, bịt tai lại mau lên!" Bạch Lộc bên trong tâm hải hắn rống to.
Hắn căn bản không thể động đậy, tiếng sáo vờn quanh bên tai mang theo tiếng thở dài nhàn nhạt, tựa như đang dịu dàng thủ thỉ. Trong cơn hoảng hốt, tựa hồ Thích Ẩn lại quay về buổi đêm Ô Giang, ánh trăng lặng lẽ treo trên ngọn cây, hắn vẫn là Chó Con bốn tuổi nằm trong lòng ca ca nghe ca ca ngâm nga khúc ca dao này. Phù Lam chỉ biết mỗi bài này, bèn dùng nó làm bài hát ru mỗi khi Chó Con ồn ào không chịu ngủ. Thích Ẩn im lặng lắng nghe, sau đó ngẩng đầu lên với khát khao được nhìn thấy chiếc cằm trắng nõn và khuôn mặt thanh tú của ca ca.
Nhưng hắn chỉ nhìn thấy xương trắng chồng chất, những cặp hốc mắt trũng sâu nhìn về phía hắn như tích tụ nỗi bi thương ngàn năm.
"Ta không thể chết..." Thích Ẩn chảy nước mắt, "Ca, ta còn muốn đi tìm huynh. Chúng ta phải cùng nhau... về nhà!"
Hắn gào lên, âm thanh phẫn nộ vang vọng khắp, như một thanh kiếm sắc bén mang theo sát khí tàn độc mà hung hãn xuyên thủng tiếng sáo triền miên của Vu Úc Ly. Đó là sự vùng vẫy cuối cùng của hắn, hắn là một con chó lang thang, đang vật lộn chém giết giữa cánh đồng mênh mông, hắn sắp chết rồi, nhưng hắn không cam tâm, vì thế hắn dốc hết sinh mệnh của mình gầm một tiếng kinh thiên động địa. Thích Ẩn chống cái thân xác tàn tạ của mình dậy, lộ ra mặt mũi bê bết máu. Sóng nước rung chuyển theo giọng nói của hắn, tiếng sáo mất đi hiệu lực, khuôn mặt xinh đẹp của Vu Úc Ly dần lộ vẻ kinh ngạc.
Cuối cùng mỏ neo cũng được nhổ ra, dây xích sắt đen buông lỏng, ba người Nữ La, Vân Tri và Thích Linh Xu đồng loạt ngã lăn ra thuyền.
"Hắc Tử! Thuyền đã xong!" Vân Tri rống to.
Thích Ẩn đứng dậy khỏi đống hài cốt, máu tươi chảy ròng ròng trên cơ thể men theo đầu ngón tay nhỏ xuống xương trắng. Ánh mắt của hắn vừa tàn nhẫn vừa nóng rực, tựa như lửa than đang bốc cháy.
"Sư thúc, xem thử chiêu này có đủ tư cách chưa?" Hắn cất giọng khàn khàn.
Bí pháp Vu La · Băng Diễm.
Cả người hắn "Cháy bừng" lên, ngọn lửa yếu ớt bốc lên xung quanh cơ thể hắn, toàn thân hắn bắt đầu đóng băng, sương hoa dày đặc dọc theo cánh tay và đôi chân hắn bò lên trên rồi bao phủ toàn bộ cơ thể. Bởi vì sương phủ toàn thân, da thịt thân thể và khuôn mặt hắn trở nên trắng bệch như giấy, ngay cả đôi môi cũng mất đi màu máu. Bên dưới mái tóc bạc trắng chỉ có đôi mắt như phát ra ánh lửa đỏ giữa trời xanh!
Vu Úc Ly nheo mắt, "Ngươi đang đánh cược."
Trái tim đang đập với tốc độ cực nhanh, nếu có ai đó nghe được nhịp tim của hắn hẳn sẽ lầm tưởng là thiên kiếp giáng sấm sét điên cuồng xuống. Từng hơi thở của hắn trở nên cực kỳ lạnh lẽo, hắn phả ra một luồng khí lạnh, nhiệt độ cơ thể giảm xuống cực điểm, băng sương thấm vào da thịt, nội tạng của hắn cũng dần dần đóng băng. Đây là thuật pháp mà Bạch Lộc từng dùng trong trận quyết chiến với Phục Hy vào ba ngàn năm trước, vị thần linh đi đến kết cục đã định của mình kia đã dùng thuật pháp này chống lại Thiên Hỏa của Phục Hy, ngọn lửa lạnh nhất nghênh chiến ngọn lửa nóng nhất, Thiên Mục Chi Dã bị bao trùm bởi dòng thác lửa băng cuồn cuộn, cỏ cây điêu tàn, vạn vật khô héo.
Nhưng đó là Bạch Lộc, thân xác thần linh mạnh mẽ của cậu ấy đủ để chịu đựng thần lực gần như là tự hủy kia. Hơi thở của Thích Ẩn trở nên khó khăn và chậm chạp, những đường vân đỏ dày đặc xuất hiện trên cánh tay tái nhợt của hắn, đó là dấu hiệu của mạch máu bị vỡ, linh lực chảy thần tốc, máu tươi dâng trào như dòng nước chảy xiết.
Vu Úc Ly nói không sai, hắn ngang nhiên dùng mạng mình đánh cược.
Nhưng, thế thì đã sao?
Hắn rút tất cả đao kiếm của mình ra, kiếm Quy Muội và đao Trảm Cốt gào thét lao ra khỏi vỏ, hóa thành một luồng sáng sắc bén đâm thẳng về phía Vu Úc Ly. Mười hai thanh đao Thập Tự vàng cũng nối đuôi theo tạo thành quầng sáng vàng vây quanh đao và kiếm. Lửa băng bám vào đao kiếm, chúng gào thét điên cuồng, kết thành băng hoa rực rỡ lóa mắt dọc đường đi.
Phượng Hoàn Kiếm · Phá Tà!
Vẫn là chiêu thức hắn dùng thuần thục nhất, thiên phú kiếm thuật của hắn chỉ đạt đến đây thôi, nhưng với một chiêu này hắn có thể sử dụng nó vô số lần! Đao kiếm đồng loạt rít gào, tức thì tách ra vô số ảo ảnh. Kiếm trận hệt như sao băng lao xuống làn nước xanh thẫm. Băng Diễm kết hợp với Phượng Hoàn Phá Tà Kiếm càn quét mọi nơi mà chúng đi qua, nghiền nát vạn vật, bụi bay mù mịt, lưỡi dao gió của Vu Úc Ly bị cuốn vào lốc xoáy đao kiếm, hết thảy đều bị tán thành bột mịn.
Luồng sáng đao kiếm phá thủng kết giới rồi xuyên qua ngực Vu Úc Ly, thoáng chốc lửa băng đã cắn nuốt bóng dáng gầy gò của hắn, nửa thân thể hắn bị đao kiếm hủy hoại, lộ ra khung xương trắng lởm chởm bên trong, gương mặt xinh đẹp bị phá hủy nom hệt như một tấm mặt nạ hỏng. Nửa thân thể còn lại hoàn toàn đóng băng, Vu Úc Ly tựa như một pho tượng đổ nát cô đơn đứng giữa làn nước.
Mẹ nó, cuối cùng cũng kết thúc. Thích Ẩn phun ra một búng máu, sương giá trên gương mặt dần dần biến mất. Đây đã là giới hạn của hắn, chỉ cần kéo dài thêm một tức nữa thôi cũng đủ để lấy mạng hắn rồi. Truyện Trinh Thám
Hắn vẫn không dừng lại, lập tức thu đao xoay người đu xích sắt bò lên mạn thuyền. Cánh buồm của thuyền cổ Bạch Vu giương lên, càng lúc càng nhanh. Hài cốt của Vu Úc Ly đứng sừng sững trên mặt hồ, dần dần phai mờ rồi cuối cùng trở thành một nét mực nguệch ngoạc. Dòng chảy của khe nứt lập tức hút thuyền cổ vào trong, tất cả mọi người đều thở phào một hơi, khi khe nứt sắp sửa khép lại, vài dây leo đột nhiên bò lên mạn thuyền túm chặt cánh tay Thích Ẩn. Thích Ẩn bị lôi về phía trước, suýt nữa đã rơi khỏi thuyền. Vân Tri và Thích Linh Xu đồng thời ôm eo hắn kéo ngược trở về.
Bên kia khe nứt, người đàn ông chỉ còn nửa thân xác vẫn chưa chết, mảng băng chậm rãi nứt ra tạo thành những vết nứt lan rộng khắp. Sức mạnh của hắn ta đúng là khiến người khác kinh hãi, này mới chỉ là con rối thế thân, nếu bản tôn của hắn giáng xuống thì bọn họ căn bản không hề có phần thắng!
"Thần à, người định ruồng bỏ ta sao?" Tóc tai hắn bù xù, gương mặt bị hủy hoại, tựa như một con lệ quỷ ngàn năm.
Bạch Lộc im lặng ngồi giữa tâm hải của Thích Ẩn, không có lên tiếng đáp lại. Thích Linh Xu rút kiếm chặt dây leo, chẳng biết nó làm từ thứ gì mà chặt mãi không đứt. Nữ La dùng răng gặm cắn, thế mà chỉ để lại một dấu răng khá nông.
"Dừng lửa thử xem!" Thích Linh Xu dùng ngón tay vẽ bùa.
Thích Ẩn bảo không cần, sau đó rút đao Trảm Cốt ra chặt đứt cánh tay bị quấn. Mọi người cả kinh, máu trên cánh tay hắn phun ra như suối, Vân Tri đứng gần hắn nhất nên mặt mũi dính đầy máu. Vân Tri lau mặt, sau đó mắng: "Mẹ nó ngươi điên rồi!"
Dây leo quấn lấy cánh tay cụt của Thích Ẩn rụt về, khe nứt khép lại. Thích Ẩn leo mạn thuyền bò lên sàn, yếu ớt cười cười, "Lão khốn kia cũng là đồ điên, không điên thì làm sao mà đối phó đồ điên được?"
"Thân thể ngươi sao rồi?" Vân Tri vận linh lực rót vào kinh mạch của hắn, sợi tơ linh lực vươn tới thăm dò thoáng cái bị đóng băng hoàn toàn.
Thích Ẩn nghiêng đầu né tay hắn ra, nhắm mắt nói: "Ta tự điều tức được rồi."
Cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, linh lực của người khác vốn không chạm vào kinh mạch của hắn được. Nếu so sánh cơ thể người với hang động thì cơ thể hắn giống hệt một hầm băng, Vân Tri và Thích Linh Xu ra phía trước cầm lái, Nữ La ôm mèo đen vào khoang thuyền nghỉ ngơi, một mình Thích Ẩn ở lại đuôi thuyền. Bên trong khe hở thời gian là biển sao rộng lớn, thuyền cổ Bạch Vu căng buồm trôi băng băng, sông nước mây trời chìm vào yên tĩnh.
Phản phệ lại bắt đầu, trái tim đau âm ỉ, không biết là Bạch Lộc đau lòng hay do phản phệ nữa. Miệng vết thương chỗ cánh tay cụt sinh sôi mầm thịt mới, nội tạng bị lửa băng hủy hoại cũng dần dần tự lành. Bạch Lộc bay ra khỏi thân thể hắn, ngồi ở trên mạn thuyền. Hai người bọn họ một ngồi một tựa, cùng nhau nhìn về phía đường chân trời trên mặt nước, im lặng không nói lời nào. Những ngôi sao chớp nháy trên bầu trời như đôi đồng tử lấp lánh, mặt nước phản chiếu bóng dáng bọn họ, mái đầu bạc trắng của hai người tung bay trong gió.
"Nhãi ranh, lần sau kiềm chế một chút đi. Nếu lửa băng đốt cả trái tim thì ngay cả ta cũng không cứu được ngươi đâu. Trước khi thân thể hoàn toàn được chữa khỏi, tốt nhất ngươi không nên dùng linh lực." Cuối cùng Bạch Lộc cất lời.
Thích Ẩn không đáp lại cậu, chỉ hỏi: "Lão Bạch, là ta hại thần nữ sao? Bọn họ vốn ở trong kẽ hở thời gian, nếu ta chịu lên thuyền gặp bọn họ mà không ép bọn họ ra, bọn họ sẽ không bị lão quái giết chết."
"Thôi đi, bọn họ biết ngày chết của mình từ trước rồi. Đây là vận mệnh, cho dù ngươi không gọi bọn họ ra thì bọn họ cũng chẳng sống được bao lâu nữa." Bạch Lộc chống cằm nói: "Nhãi con, phàm nhân các ngươi luôn cho rằng chết đi là một chuyện rất xấu, nhưng thần linh chúng ta không nghĩ thế. Sinh ra ở đâu, trả về nơi đó. Chẳng qua bây giờ bọn họ quay về bộ dạng của mấy ngàn mấy vạn năm trước, là những đóa hoa sóng trắng xóa. Thật tốt, xinh đẹp biết bao, lại còn không biết nói chuyện, so với lúc còn sống đáng yêu hơn nhiều. Đa phần người trong thiên hạ đều đáng yêu hơn khi chúng chết đi."
Thích Ẩn: "..."
Hắn không hề nghĩ nhiều, cũng không hỏi ân oán giữa Bạch Lộc và Vu Úc Ly. Tên nhóc này xưa giờ luôn giấu diếm chuyện cũ, thêm cái tính tình khốn nạn, Thích Ẩn thử thăm dò vài lần, cậu ta không bực bội gãi đầu thì cũng là nổi trận lôi đình. Thích Ẩn gục đầu nhìn sàn thuyền gỗ bị đóng băng. Bây giờ phản phệ càng lúc càng nghiêm trọng, hắn không có cách khống chế linh lực, linh lực thả ra ngoài làm đóng băng mọi nơi mà nó quét qua. Hắn cắn vải bố quấn cánh tay cụt lại, lẳng lặng điều tức hơi thở.
Toàn thân đau đớn dữ dội, gân cốt như thể bị nghiền nát, từ trong ra ngoài không còn chỗ nào lành lặn cả. Nhưng trong lòng hắn rất vui, vì hắn sắp được gặp lại ca ca. Chỉ cần có thể gặp lại Phù Lam, đau đến cỡ nào hắn cũng chịu đựng được cả. Giờ hắn sẽ không trốn tránh nữa, sẽ không đổi ý nữa, sẽ không trơ mắt nhìn bóng dáng lẻ loi của Phù Lam ôm chậu gỗ đỏ biến mất nơi cuối con đường mòn trong rừng trúc nữa. Hắn sẽ đuổi theo, ôm chặt lấy y rồi nói:
Ca, huynh đừng đi, ta yêu huynh.
Ta muốn làm tân lang của huynh.
———
Tác giả có lời muốn nói:
Bỏ đi, chương sau bất ngờ nè, thả bé ngốc ra nè.
Dưới nước, một trận cuồng phong chẳng biết từ đâu ập đến, thân thuyền trong gió rung lắc dữ dội, bốn bề mưa gió liên miên, sóng nước cuồn cuộn như rồng rắn. Nữ La nhanh chóng tránh khỏi chỗ Vu Úc Ly rồi xoay người nhảy lên thuyền. Mỏ neo trên thuyền nghiêng ngả giữa cơn sóng lớn, va vào mép thuyền rồi văng ra ngoài, thân thuyền đột nhiên chấn động phát ra âm thanh cọt kẹt liên tục, như một ông lão trở mình ảnh hưởng đến tất cả khớp xương của cơ thể. Thân thuyền nghiêng về phía đuôi, xích sắt đen bị kéo căng, mỏ neo khổng lồ rơi xuống bùn lầy làm cho nước bùn văng tung tóe lên tận mười thước. Thoáng chốc mỏ neo bị khóa chặt dưới đáy hồ, mặc cho Thích Linh Xu và Vân Tri bấm tay niệm chú thế nào con thuyền cũng chẳng mảy may nhúc nhích.
Thích Ẩn đứng ở mạn thuyền chậm rãi thở hắt ra. Hồ nước bốn phía quanh hắn bắt đầu kết băng hoa, nhiệt độ hồ Vân Mộng trong nháy mắt giảm xuống, lạnh lẽo đến mức thấu xương.
"Sư thúc, cuối cùng ngươi cũng tới, ta đợi ngươi lâu lắm rồi." Thích Ẩn cất giọng khàn khàn.
Vu Úc Ly nhẹ nhàng mỉm cười, như thể trào phúng, lại như thể thương hại, "Tiểu Ẩn, ngươi không đủ tư cách giết ta, để thần của ta ra đây gặp ta."
"Cẩu tặc," Thích Ẩn thoáng nghiêng đầu, đoạn tháo túi vải đựng mèo đen đưa cho Vân Tri, "Cho các ngươi nửa nén hương xử lý con thuyền này!"
Vừa dứt lời, cả người hắn hóa thành một luồng sương lạnh lẽo lao về phía Vu Úc Ly đang đứng giữa sóng nước. Tất cả bướm tím hóa thành lưỡi dao gió bổ đôi gợn nước phóng về phía Thích Ẩn cùng với âm thanh rít gào. Thế giới màu xanh sẫm nhanh chóng lùi về phía sau với tốc độ cực nhanh, dòng chảy xung quanh Thích Ẩn hỗn loạn, bọt sóng quay cuồng đồng thời kết thành băng lăng nhọn hoắc, chúng trải dài thành một đường màu trắng ngoằn ngoèo. Hết thảy những lưỡi dao gió kia đều bị nghiền nát thành trăm mảnh ngay khoảnh khắc chạm vào băng lăng, trong chớp mắt Thích Ẩn đã đến trước mặt Vu Úc Ly.
Thích Ẩn hung tàn tung một quyền! Khi nắm đấm chạm vào lòng bàn tay Vu Úc Ly, lấy bọn họ làm trung tâm, làn sóng không khí quanh hai người lan ra ngoài, hồ nước lớn Vân Mộng nổi lên sóng gió bão bùng. Những băng hoa màu xanh lan tràn trên lòng bàn tay Vu Úc Ly và bò dọc lên cánh tay. Âm thanh răng rắc liên tục vang lên, băng hoa hình lục giác khổng lồ sinh trưởng dưới chân Thích Ẩn, một luồng hơi lạnh đột ngột ập xuống, cả hồ nước như bị đông cứng trong phút chốc.
Thích Linh Xu dùng ma khí bao bọc thuyền cổ Bạch Vu nên không bị đông lạnh. Tất cả tôm cua cá tép trong hồ đều bị đông đá, mọi sinh vật bên ngoài vòng ma khí đều hóa thành tinh thể băng.
"Mẹ nó đúng là lợi hại..." Vân Tri kinh ngạc cảm thán, đoạn vươn tay chạm vào một con cá nhỏ bị đông thành băng.
"Đây là sức mạnh của thần." Nữ La lẩm bẩm.
Băng hoa lan tràn đến giữa cánh tay Vu Úc Ly thì khựng lại, sau đó dần dần nứt ra rồi vỡ tan thành từng mảnh rơi xuống.
"Ta nói rồi," Vu Úc Ly ôn hòa nói, "Ngươi không đủ tư cách giết ta."
Vết nứt ngoằn ngoèo uốn lượn bên trong tinh thể băng, nếu đứng trên trời cao nhìn xuống hồ Vân Mộng sẽ thấy trên mặt hồ xuất hiện những khe nứt nhỏ đang từ chỗ Vu Úc Ly lan ra bốn phía nom hệt như một tấm gương bị nứt. Tinh thể băng thoáng chốc tan vỡ, toàn bộ đường băng sụp đổ, làn sóng không khí điên cuồng đẩy dòng nước và băng tan trở lại tạo thành những con sóng khổng lồ cao hàng chục trượng.
Những mảnh băng trắng như tuyết cuộn trào theo từng đợt sóng lớn, nụ cười của Vu Úc Ly vẫn không thay đổi, lòng bàn tay hắn xuất hiện tia sáng trắng, tất cả băng hoa đều vỡ vụn thành trăm mảnh. Cả người Thích Ẩn bị hất văng ra ngoài với tốc độ cực nhanh, trước mắt tối sầm, vụn băng cắt qua da mặt, toàn thân bị nhấn chìm trong bọt sóng mãnh liệt. Không biết hắn đã rơi vào đâu, xương sườn đau nhói như bị thứ gì đó đâm thủng, hắn ho ra một búng máu, vất vả mở mắt ra thì thấy một đôi hốc mắt trống rỗng. Đó là đầu của Phù Lam đang đối diện hắn, tựa như đang lặng lẽ nhìn chằm chằm hắn. Hắn rơi xuống đống hài cốt của Phù Lam, bị gai xương đâm vào xương sườn.
Hồ Vân Mộng tan băng, những con sóng lớn thổi quét làm rung chuyển mỏ neo. Vân Tri vừa thấy có cơ hội bèn nhanh chóng bấm tay niệm chú chế ngự dây xích, không rảnh lo Thích Ẩn bị rơi vỡ đầu chảy máu bên kia. Nữ La hóa thành nguyên hình phụ cắn dây xích, suýt nữa đã mẻ một cái răng.
Đau quá, Thích Ẩn nghĩ. Tứ chi đều bị gãy, thân thể nặng như rót chì, không nhúc nhích nổi. Trái tim Bạch Lộc tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, linh lực di chuyển khắp cơ thể, vết thương của hắn đang được chữa trị từng chút một. Nhưng quá chậm, Vu Úc Ly đã đến mép hố lớn, bươm bướm tím đang từ trên cao nhìn xuống hắn, trên gương mặt Vu Úc Ly vẫn là điệu cười thương xót chúng sinh đó, giống như đang cảm thấy tiếc thương cho Thích Ẩn.
"Đứa trẻ đáng thương, xin lỗi, ta phải rút hồn phách của ngươi. Yên tâm, ngươi sẽ không đau đâu, ta sẽ để ngươi chìm vào những giấc mộng đẹp, sau đó..." Vu Úc Ly dừng một chút, sau đó dịu dàng mỉm cười, "mãi mãi không tỉnh lại."
Hắn ta lấy cây sáo xương của mình ra và thổi khúc ca dao ngân nga giữa đêm trăng Ba Sơn, giai điệu uốn éo truyền đến bên tai Thích Ẩn. Khúc hát này mang theo chú pháp nhiếp hồn dẫn phách, lôi kéo hồn phách Thích Ẩn lìa khỏi cơ thể. Linh hồn của Thích Ẩn xao động, trong đầu như thể có một ngàn con ong mật đang vo vo ầm ĩ. Hồn phách lung lay, dường như hắn đang trôi lềnh bềnh trên vách núi, sơ sẩy một chút sẽ ngã xuống bên dưới, muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
"Đừng nghe! Nhãi ranh, thứ hắn thổi là Nhiếp Hồn Khúc, bịt tai lại mau lên!" Bạch Lộc bên trong tâm hải hắn rống to.
Hắn căn bản không thể động đậy, tiếng sáo vờn quanh bên tai mang theo tiếng thở dài nhàn nhạt, tựa như đang dịu dàng thủ thỉ. Trong cơn hoảng hốt, tựa hồ Thích Ẩn lại quay về buổi đêm Ô Giang, ánh trăng lặng lẽ treo trên ngọn cây, hắn vẫn là Chó Con bốn tuổi nằm trong lòng ca ca nghe ca ca ngâm nga khúc ca dao này. Phù Lam chỉ biết mỗi bài này, bèn dùng nó làm bài hát ru mỗi khi Chó Con ồn ào không chịu ngủ. Thích Ẩn im lặng lắng nghe, sau đó ngẩng đầu lên với khát khao được nhìn thấy chiếc cằm trắng nõn và khuôn mặt thanh tú của ca ca.
Nhưng hắn chỉ nhìn thấy xương trắng chồng chất, những cặp hốc mắt trũng sâu nhìn về phía hắn như tích tụ nỗi bi thương ngàn năm.
"Ta không thể chết..." Thích Ẩn chảy nước mắt, "Ca, ta còn muốn đi tìm huynh. Chúng ta phải cùng nhau... về nhà!"
Hắn gào lên, âm thanh phẫn nộ vang vọng khắp, như một thanh kiếm sắc bén mang theo sát khí tàn độc mà hung hãn xuyên thủng tiếng sáo triền miên của Vu Úc Ly. Đó là sự vùng vẫy cuối cùng của hắn, hắn là một con chó lang thang, đang vật lộn chém giết giữa cánh đồng mênh mông, hắn sắp chết rồi, nhưng hắn không cam tâm, vì thế hắn dốc hết sinh mệnh của mình gầm một tiếng kinh thiên động địa. Thích Ẩn chống cái thân xác tàn tạ của mình dậy, lộ ra mặt mũi bê bết máu. Sóng nước rung chuyển theo giọng nói của hắn, tiếng sáo mất đi hiệu lực, khuôn mặt xinh đẹp của Vu Úc Ly dần lộ vẻ kinh ngạc.
Cuối cùng mỏ neo cũng được nhổ ra, dây xích sắt đen buông lỏng, ba người Nữ La, Vân Tri và Thích Linh Xu đồng loạt ngã lăn ra thuyền.
"Hắc Tử! Thuyền đã xong!" Vân Tri rống to.
Thích Ẩn đứng dậy khỏi đống hài cốt, máu tươi chảy ròng ròng trên cơ thể men theo đầu ngón tay nhỏ xuống xương trắng. Ánh mắt của hắn vừa tàn nhẫn vừa nóng rực, tựa như lửa than đang bốc cháy.
"Sư thúc, xem thử chiêu này có đủ tư cách chưa?" Hắn cất giọng khàn khàn.
Bí pháp Vu La · Băng Diễm.
Cả người hắn "Cháy bừng" lên, ngọn lửa yếu ớt bốc lên xung quanh cơ thể hắn, toàn thân hắn bắt đầu đóng băng, sương hoa dày đặc dọc theo cánh tay và đôi chân hắn bò lên trên rồi bao phủ toàn bộ cơ thể. Bởi vì sương phủ toàn thân, da thịt thân thể và khuôn mặt hắn trở nên trắng bệch như giấy, ngay cả đôi môi cũng mất đi màu máu. Bên dưới mái tóc bạc trắng chỉ có đôi mắt như phát ra ánh lửa đỏ giữa trời xanh!
Vu Úc Ly nheo mắt, "Ngươi đang đánh cược."
Trái tim đang đập với tốc độ cực nhanh, nếu có ai đó nghe được nhịp tim của hắn hẳn sẽ lầm tưởng là thiên kiếp giáng sấm sét điên cuồng xuống. Từng hơi thở của hắn trở nên cực kỳ lạnh lẽo, hắn phả ra một luồng khí lạnh, nhiệt độ cơ thể giảm xuống cực điểm, băng sương thấm vào da thịt, nội tạng của hắn cũng dần dần đóng băng. Đây là thuật pháp mà Bạch Lộc từng dùng trong trận quyết chiến với Phục Hy vào ba ngàn năm trước, vị thần linh đi đến kết cục đã định của mình kia đã dùng thuật pháp này chống lại Thiên Hỏa của Phục Hy, ngọn lửa lạnh nhất nghênh chiến ngọn lửa nóng nhất, Thiên Mục Chi Dã bị bao trùm bởi dòng thác lửa băng cuồn cuộn, cỏ cây điêu tàn, vạn vật khô héo.
Nhưng đó là Bạch Lộc, thân xác thần linh mạnh mẽ của cậu ấy đủ để chịu đựng thần lực gần như là tự hủy kia. Hơi thở của Thích Ẩn trở nên khó khăn và chậm chạp, những đường vân đỏ dày đặc xuất hiện trên cánh tay tái nhợt của hắn, đó là dấu hiệu của mạch máu bị vỡ, linh lực chảy thần tốc, máu tươi dâng trào như dòng nước chảy xiết.
Vu Úc Ly nói không sai, hắn ngang nhiên dùng mạng mình đánh cược.
Nhưng, thế thì đã sao?
Hắn rút tất cả đao kiếm của mình ra, kiếm Quy Muội và đao Trảm Cốt gào thét lao ra khỏi vỏ, hóa thành một luồng sáng sắc bén đâm thẳng về phía Vu Úc Ly. Mười hai thanh đao Thập Tự vàng cũng nối đuôi theo tạo thành quầng sáng vàng vây quanh đao và kiếm. Lửa băng bám vào đao kiếm, chúng gào thét điên cuồng, kết thành băng hoa rực rỡ lóa mắt dọc đường đi.
Phượng Hoàn Kiếm · Phá Tà!
Vẫn là chiêu thức hắn dùng thuần thục nhất, thiên phú kiếm thuật của hắn chỉ đạt đến đây thôi, nhưng với một chiêu này hắn có thể sử dụng nó vô số lần! Đao kiếm đồng loạt rít gào, tức thì tách ra vô số ảo ảnh. Kiếm trận hệt như sao băng lao xuống làn nước xanh thẫm. Băng Diễm kết hợp với Phượng Hoàn Phá Tà Kiếm càn quét mọi nơi mà chúng đi qua, nghiền nát vạn vật, bụi bay mù mịt, lưỡi dao gió của Vu Úc Ly bị cuốn vào lốc xoáy đao kiếm, hết thảy đều bị tán thành bột mịn.
Luồng sáng đao kiếm phá thủng kết giới rồi xuyên qua ngực Vu Úc Ly, thoáng chốc lửa băng đã cắn nuốt bóng dáng gầy gò của hắn, nửa thân thể hắn bị đao kiếm hủy hoại, lộ ra khung xương trắng lởm chởm bên trong, gương mặt xinh đẹp bị phá hủy nom hệt như một tấm mặt nạ hỏng. Nửa thân thể còn lại hoàn toàn đóng băng, Vu Úc Ly tựa như một pho tượng đổ nát cô đơn đứng giữa làn nước.
Mẹ nó, cuối cùng cũng kết thúc. Thích Ẩn phun ra một búng máu, sương giá trên gương mặt dần dần biến mất. Đây đã là giới hạn của hắn, chỉ cần kéo dài thêm một tức nữa thôi cũng đủ để lấy mạng hắn rồi. Truyện Trinh Thám
Hắn vẫn không dừng lại, lập tức thu đao xoay người đu xích sắt bò lên mạn thuyền. Cánh buồm của thuyền cổ Bạch Vu giương lên, càng lúc càng nhanh. Hài cốt của Vu Úc Ly đứng sừng sững trên mặt hồ, dần dần phai mờ rồi cuối cùng trở thành một nét mực nguệch ngoạc. Dòng chảy của khe nứt lập tức hút thuyền cổ vào trong, tất cả mọi người đều thở phào một hơi, khi khe nứt sắp sửa khép lại, vài dây leo đột nhiên bò lên mạn thuyền túm chặt cánh tay Thích Ẩn. Thích Ẩn bị lôi về phía trước, suýt nữa đã rơi khỏi thuyền. Vân Tri và Thích Linh Xu đồng thời ôm eo hắn kéo ngược trở về.
Bên kia khe nứt, người đàn ông chỉ còn nửa thân xác vẫn chưa chết, mảng băng chậm rãi nứt ra tạo thành những vết nứt lan rộng khắp. Sức mạnh của hắn ta đúng là khiến người khác kinh hãi, này mới chỉ là con rối thế thân, nếu bản tôn của hắn giáng xuống thì bọn họ căn bản không hề có phần thắng!
"Thần à, người định ruồng bỏ ta sao?" Tóc tai hắn bù xù, gương mặt bị hủy hoại, tựa như một con lệ quỷ ngàn năm.
Bạch Lộc im lặng ngồi giữa tâm hải của Thích Ẩn, không có lên tiếng đáp lại. Thích Linh Xu rút kiếm chặt dây leo, chẳng biết nó làm từ thứ gì mà chặt mãi không đứt. Nữ La dùng răng gặm cắn, thế mà chỉ để lại một dấu răng khá nông.
"Dừng lửa thử xem!" Thích Linh Xu dùng ngón tay vẽ bùa.
Thích Ẩn bảo không cần, sau đó rút đao Trảm Cốt ra chặt đứt cánh tay bị quấn. Mọi người cả kinh, máu trên cánh tay hắn phun ra như suối, Vân Tri đứng gần hắn nhất nên mặt mũi dính đầy máu. Vân Tri lau mặt, sau đó mắng: "Mẹ nó ngươi điên rồi!"
Dây leo quấn lấy cánh tay cụt của Thích Ẩn rụt về, khe nứt khép lại. Thích Ẩn leo mạn thuyền bò lên sàn, yếu ớt cười cười, "Lão khốn kia cũng là đồ điên, không điên thì làm sao mà đối phó đồ điên được?"
"Thân thể ngươi sao rồi?" Vân Tri vận linh lực rót vào kinh mạch của hắn, sợi tơ linh lực vươn tới thăm dò thoáng cái bị đóng băng hoàn toàn.
Thích Ẩn nghiêng đầu né tay hắn ra, nhắm mắt nói: "Ta tự điều tức được rồi."
Cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, linh lực của người khác vốn không chạm vào kinh mạch của hắn được. Nếu so sánh cơ thể người với hang động thì cơ thể hắn giống hệt một hầm băng, Vân Tri và Thích Linh Xu ra phía trước cầm lái, Nữ La ôm mèo đen vào khoang thuyền nghỉ ngơi, một mình Thích Ẩn ở lại đuôi thuyền. Bên trong khe hở thời gian là biển sao rộng lớn, thuyền cổ Bạch Vu căng buồm trôi băng băng, sông nước mây trời chìm vào yên tĩnh.
Phản phệ lại bắt đầu, trái tim đau âm ỉ, không biết là Bạch Lộc đau lòng hay do phản phệ nữa. Miệng vết thương chỗ cánh tay cụt sinh sôi mầm thịt mới, nội tạng bị lửa băng hủy hoại cũng dần dần tự lành. Bạch Lộc bay ra khỏi thân thể hắn, ngồi ở trên mạn thuyền. Hai người bọn họ một ngồi một tựa, cùng nhau nhìn về phía đường chân trời trên mặt nước, im lặng không nói lời nào. Những ngôi sao chớp nháy trên bầu trời như đôi đồng tử lấp lánh, mặt nước phản chiếu bóng dáng bọn họ, mái đầu bạc trắng của hai người tung bay trong gió.
"Nhãi ranh, lần sau kiềm chế một chút đi. Nếu lửa băng đốt cả trái tim thì ngay cả ta cũng không cứu được ngươi đâu. Trước khi thân thể hoàn toàn được chữa khỏi, tốt nhất ngươi không nên dùng linh lực." Cuối cùng Bạch Lộc cất lời.
Thích Ẩn không đáp lại cậu, chỉ hỏi: "Lão Bạch, là ta hại thần nữ sao? Bọn họ vốn ở trong kẽ hở thời gian, nếu ta chịu lên thuyền gặp bọn họ mà không ép bọn họ ra, bọn họ sẽ không bị lão quái giết chết."
"Thôi đi, bọn họ biết ngày chết của mình từ trước rồi. Đây là vận mệnh, cho dù ngươi không gọi bọn họ ra thì bọn họ cũng chẳng sống được bao lâu nữa." Bạch Lộc chống cằm nói: "Nhãi con, phàm nhân các ngươi luôn cho rằng chết đi là một chuyện rất xấu, nhưng thần linh chúng ta không nghĩ thế. Sinh ra ở đâu, trả về nơi đó. Chẳng qua bây giờ bọn họ quay về bộ dạng của mấy ngàn mấy vạn năm trước, là những đóa hoa sóng trắng xóa. Thật tốt, xinh đẹp biết bao, lại còn không biết nói chuyện, so với lúc còn sống đáng yêu hơn nhiều. Đa phần người trong thiên hạ đều đáng yêu hơn khi chúng chết đi."
Thích Ẩn: "..."
Hắn không hề nghĩ nhiều, cũng không hỏi ân oán giữa Bạch Lộc và Vu Úc Ly. Tên nhóc này xưa giờ luôn giấu diếm chuyện cũ, thêm cái tính tình khốn nạn, Thích Ẩn thử thăm dò vài lần, cậu ta không bực bội gãi đầu thì cũng là nổi trận lôi đình. Thích Ẩn gục đầu nhìn sàn thuyền gỗ bị đóng băng. Bây giờ phản phệ càng lúc càng nghiêm trọng, hắn không có cách khống chế linh lực, linh lực thả ra ngoài làm đóng băng mọi nơi mà nó quét qua. Hắn cắn vải bố quấn cánh tay cụt lại, lẳng lặng điều tức hơi thở.
Toàn thân đau đớn dữ dội, gân cốt như thể bị nghiền nát, từ trong ra ngoài không còn chỗ nào lành lặn cả. Nhưng trong lòng hắn rất vui, vì hắn sắp được gặp lại ca ca. Chỉ cần có thể gặp lại Phù Lam, đau đến cỡ nào hắn cũng chịu đựng được cả. Giờ hắn sẽ không trốn tránh nữa, sẽ không đổi ý nữa, sẽ không trơ mắt nhìn bóng dáng lẻ loi của Phù Lam ôm chậu gỗ đỏ biến mất nơi cuối con đường mòn trong rừng trúc nữa. Hắn sẽ đuổi theo, ôm chặt lấy y rồi nói:
Ca, huynh đừng đi, ta yêu huynh.
Ta muốn làm tân lang của huynh.
———
Tác giả có lời muốn nói:
Bỏ đi, chương sau bất ngờ nè, thả bé ngốc ra nè.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất