Gả Ma

Chương 23

Trước Sau
“Ta thích Tiểu Ẩn, vô luận ngươi là ai, vô luận là quá khứ, hiện tại hay tương lai, ta đều thích.”

Kinh hồi (nhị)

Ca hắn?

Ca hắn rõ ràng là tên mập Diêu Tiểu Sơn chết tiệt kia, trêu chọc lưu manh trên đường, kéo hắn đi đánh lộn, cùng nhau mặt mũi bầm dập, nhưng luôn là hắn bị dì phạt quỳ ở trong sân, tên kia nằm trên giường ê a kêu đau. Sao lại biến thành Phù Lam? Thích Ẩn nhìn Phù Lam vào cửa, dì và dượng lấy sổ sách y vừa mới mang về ra xem. Thanh niên đó đứng ở trong phòng, sườn mặt lạnh lẽo, thần sắc trầm mặc, đúng là Phù Lam.

Một con mèo đen vòng đến bên chân Thích Ẩn, ánh mắt hắn sáng rỡ, bế nó lên, cúi đầu gọi: “Miêu gia.”

Mèo đen không để ý đến hắn, vẫn đang liếm liếm lông trên người.

Loảng xoảng một tiếng, một chén trà nhỏ nện vào đầu Phù Lam, nước trà chảy li ti trên tóc y. Thích Ẩn bị doạ sợ, nhìn vào phòng, thấy dì chỉ vào Phù Lam, giận run người, “Nghiệt tử! Trong nhà chỉ có một ít tiền, cho mày ra ngoài làm ăn, lại thua lỗ! Kiếp trước là lão nương thiếu nợ mày, nuôi một đứa lỗ vốn như vậy, kiếp này đến để đòi nợ tao!”

Tên nuôi lỗ vốn ban đầu là hắn, giờ lại biến thành ca hắn. Thích Ẩn có chút xấu hổ.

“Bỏ đi bỏ đi, coi như mua được bài học kinh nghiệm.” Dượng ở một bên hoà giải.

“Ba trăm lượng mua bài học kinh nghiệm, bài học bằng vàng à!” Dì chỉ trán Phù Lam, mắng: “Nếu biết mày là tên ngốc, lúc sinh ra bóp mũi mày chết cho rồi! Mày nhìn Tiểu Ẩn người ta đi, thông minh lanh lợi, đỡ khiến tao lo biết bao nhiêu. Bà mối tới làm mai chật cả cửa, cô nương muốn gả lại đầy đường. Nhìn lại mày xem! Tao thấy con ngốc xin ăn cách phố rất hợp với mày, xứng đôi vừa lứa đấy.”

Cô nương đầy đường? Thích Ẩn không thể tin được, trước giờ hắn ủ rũ héo úa, ăn nhờ ở đậu, thậm chí nha hoàn rửa chén trong phòng bếp cũng chướng mắt hắn.

“Con có người mình thích rồi.” Phù Lam nói.

“Là cô nương nhà ai?” Dì nói, “Mày thích thì có ích gì, người ta muốn gả cho tên ngốc nhà mày mới lạ đó!”

Phù Lam rũ mắt, nói: “Con thích Tiểu Ẩn.”

Chuẩn, đích thị là Ngốc Ca không lệch đi đâu được. Thích Ẩn ngồi xổm dưới hiên thở dài. Có Phù Lam ở đây Thích Ẩn liền an tâm một chút, giống như có Định Hải Thần Châm ghim dưới đáy lòng, sóng gió gì cũng không sợ nữa.

Dì hận rèn sắt không thành thép, nói: “Nói mày ngốc mày thật sự ngốc! Ai bảo mày không phải nữ tử, Tiểu Ẩn là người tốt, sẽ không ghét bỏ mày ngốc nghếch, đến lúc đó mày gả cho Tiểu Ẩn, nửa đời sau có chỗ dựa vào, tao hà tất phải nhọc lòng vì mày như vậy!”

“Không thể gả, có thể cưới.” Phù Lam nói.

Dì giận đen mặt, thiếu điều muốn ngất đi, “Mày cố ý chọc tao tức chết, có phải không? Đi, đến đó quỳ cho tao, chưa tới trưa thì không được đứng dậy!”

Dượng đỡ dì vào nhà nghỉ ngơi, Phù Lam đoan chính quỳ giữa sân nhà, ánh mặt trời chiếu vào thân ảnh cao gầy của y, giống một gốc cây trúc vững chãi cô độc. Y vẫn như vậy, lúc ở một mình, tựa như không nhiễm bụi trần, thoát khỏi hồng trần vạn vật.

Thích Ẩn nghiêng đầu nhìn, đình viện không ai, hắn khẽ đến bên người Phù Lam, vừa giúp Phù Lam lau mặt, vừa thấp giọng nói: “Tối hôm qua ngươi đi đâu vậy? Ta vừa quay đầu lại thì không thấy ngươi nữa, ta còn tưởng rằng yêu quái thấy ngươi đẹp nên bắt ngươi đi. Bây giờ chúng ta làm sao đây, chúng ta đang ở đâu? Ngươi có cách gì không?”

Phù Lam không lên tiếng, cúi đầu móc ra một gói điểm tâm từ trong ngực, đặt vào lòng bàn tay Thích Ẩn.

“Cái gì vậy?”

“Bánh hoa mai Kim Lăng.” Phù Lam nói.

Thích Ẩn cắn một miếng, vẫn còn chút hương vị ngọt ngào ấm áp, là khẩu vị của hắn. Thích Ẩn vừa ăn vừa nói: “Kỳ thật ta có nghĩ, phỏng chừng là hai ta đang trong ảo cảnh. Nơi này đều là cố nhân, nhưng rất kì quái, biểu ca ta vốn dĩ là Diêu Tiểu Sơn, hiện tại biến thành ngươi. Dì ban đầu không vừa mắt ta, hiện tại lại thương hơn con ruột. Ngoại trừ việc này, tất cả sự việc trong nhà đều giống như ký ức của ta.”

Cho mèo đen ăn một mẩu điểm tâm, Thích Ẩn vỗ vỗ tay, nói: “Huyễn từ tâm sinh, ta cảm thấy muốn phá ảo cảnh này mấu chốt tám phần ở ta. Ngươi thấy thế nào?”

Phù Lam nhìn hắn, mắt đen mênh mang, tựa như không hiểu hắn đang nói gì.

Bỗng nhiên Thích Ẩn cảm thấy có chỗ nào không đúng, Phù Lam cùng hắn xuống núi, vừa quay đầu đã không thấy tăm hơi. Bánh hoa mai Kim Lăng còn nóng, từ Ngô Đường đến Kim Lăng, ngự kiếm ít nhất cũng đến một canh giờ. Chẳng lẽ tiểu tử này đặc biệt chạy đến Nam Kinh mua bánh hoa mai cho hắn? Trong lòng Thích Ẩn thấp thỏm, hỏi: “Ca, ngươi là Phù Lam phải không?”

Phù Lam gật gật đầu.

Thích Ẩn nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vậy là tốt rồi. Tối hôm qua rốt cuộc ngươi đi đâu vậy?”



“Từ Kim Lăng về nhà.” Phù Lam nói, “Mẹ truyền tin tới bảo ngươi đã tỉnh.”

Mẹ? Y gọi dì là mẹ?

“…” Thích Ẩn không tin mà nhìn y, “Tên ngươi là gì, cả họ?”

Phù Lam đáp: “Diêu Phù Lam.”

Xong rồi. Thích Ẩn ôm mặt, ở trong lòng kêu rên, thì ra Phù Lam này cũng là hàng giả, vậy Phù Lam thật đã đi đâu, tám phần là bị nhốt ở một ảo cảnh khác. Thích Ẩn vội bế mèo đen lên, dùng sức vuốt nó, “Miêu gia, ngươi nói một câu đi, ngươi cũng không phải là giả chứ?”

Mèo đen kêu meo meo, móng vuốt cào loạn xạ. Đây là một con mèo mập hàng thật giá thật, không phải miêu yêu.

Thì ra trong ảo cảnh này, thật sự chỉ có hắn lẻ loi một mình.

Thích Ẩn có chút nản lòng, ngẩng đầu nhìn Phù Lam, gia hỏa này cúi đầu nhìn hắn, bộ dạng ngây thơ.

“Bỏ đi,” Thích Ẩn dùng sức gãi gãi tóc, cúi đầu nói, “Ca, đi chỗ này với ta.”

Phù Lam do dự trong chốc lát, y còn phải phạt quỳ.

“Đi với ngươi ta mới yên tâm.” Thích Ẩn kéo tay áo y, “Đi với ta một chút thôi, ca.”

Phù Lam cúi đầu nhìn ngón tay Thích Ẩn đang kéo áo y, ánh mặt trời vươn trên đầu ngón tay, tựa hồ trong suốt. Phù Lam gật gật đầu, nói: “Được.”

Mặt trời ló ra từ phía sau tường đầu ngựa, lá vàng rơi lả tả như những cánh bướm khô. Thích Ẩn đứng góc phố nhìn Phượng Tiên, nàng vẫn như lúc ban đầu, mái tóc đen tuyền, cây trâm ngọc kém chất lượng, lộ ra từ cái búi tóc, như một bông hoa nhỏ nở rộ. Nữ nhân các nàng là như vậy, hiếu thắng, dù nghèo cũng muốn mình phải thật đẹp, thật bắt mắt. Không giống hắn, chấp nhận số phận, lăn lộn trong bùn cũng không than một tiếng.

Phượng Tiên không gả chồng, điểm này cũng thay đổi. Hắn cố ý đi ngang qua hiệu thuốc, Phượng Tiên che miệng cười, lặng lẽ chỉ chỉ sau ngõ. Thích Ẩn âm thầm chép miệng, ảo cảnh này thích thật, Phượng Tiên có ý với hắn.

Bước khỏi cửa, ra phía sau ngõ, bảo Phù Lam đứng chờ ở đầu ngõ. Phượng Tiên đứng ở đó, thấy hắn tới, dẩu miệng nhào tới đánh vào ngực hắn, “Bạc tình lang, ba tháng không gặp, còn tưởng rằng huynh chết thật. Bọn họ đều nói huynh đã quên hết mọi chuyện, có phải huynh cũng quên muội rồi không?”

Thích Ẩn có chút ngượng ngùng, lui ra phía sau vài bước, nói: “Đúng là đã quên rất nhiều chuyện, cái kia……” Thích Ẩn gãi gãi ót, thử thăm dò nói, “Hai ta trước kia có giao tình sao? Ta không nhớ rõ lắm.”

Phượng Tiên trừng mắt, “Huynh đã quên chúng ta thề non hẹn biển?” Hốc mắt nàng đỏ lên, nắm lấy cánh tay Thích Ẩn, “Huynh dám quên! Huynh dám quên! Huynh có biết không, lão gia nói bóng gió muốn cưới muội làm thiếp, muội từ chối, ngày ngày chờ huynh tỉnh. Muội ngày nhớ đêm mong. Lại không dám đến nhà huynh, chỉ có thể đi miếu cầu bình an. Huynh…huynh…”

Thích Ẩn bị nàng siết đau, lại không thể tách ra. Cô nương này nhìn dịu dàng, không nghĩ tới lại là Mẫu Dạ Xoa. Thích Ẩn ôm cánh tay, vội nói: “Không dám quên, không dám quên, muội buông tay ra trước đã!”

Phượng Tiên cắn môi, nói: “Không cho huynh ăn trái đắng, huynh sẽ khi dễ muội. Muội một đoá hoa cúc đại khuê nữ, chân tâm một mảnh trao cho huynh. Nếu chuyện hai ta truyền ra ngoài, huynh không muốn cưới cũng phải cưới!” Phượng Tiên khẽ cắn môi, bỗng nhiên cởi đai lưng, kéo xiêm y, lộ ra bộ ngực tròn trịa trắng nõn, nhào vào lòng ngực Thích Ẩn.

Thích Ẩn sống nhiều năm như vậy, lần đầu thấy cảnh này, lập tức đực ra. Có người giữ chặt cổ áo hắn, sức lực người này thật mạnh, cả người hắn bị túm lên, ngã vào lòng ngực ở phía sau. Hương vị núi rừng sau cơn mưa phủ lấy hắn, Phù Lam nhấc chân, một cước đá Phượng Tiên vào đống sọt tre ven đường.

Phù Lam cầm tay hắn, quay đầu co chân chạy. Hai người chạy đến bờ sông, nhảy xuống một cái thuyền ô bồng, Thích Ẩn nhặt cây gậy trúc lên chống xuống nước, thuyền xuôi theo dòng. Quay đầu nhìn, đã không thấy Phượng Tiên nữa. Thích Ẩn còn rất sợ, thế giới này điên rồi, Phượng Tiên vì gả cho hắn, ngay cả trinh tiết cô nương danh gia cũng bỏ.

Thuyền ô bồng qua một cái động, lắc lư trôi về phía trước. Hai bên bờ là tường trắng ngói xanh, cô nương vén áo ngồi xổm bên bờ giặt y phục. Chiếc đèn lồng giấy cũ màu đỏ phản chiếu xuống làn nước trong vắt, như mặt trời đỏ rực. Bỗng nhiên có một túi đồ ném vào thuyền Thích Ẩn, Thích Ẩn nhặt lên, là một bao củ ấu, ngẩng đầu nhìn qua, một cô nương che miệng cười, “Thích tiểu lang quân, nghe nói huynh hết bệnh rồi, có rảnh thì tới đào củ ấu với muội nha!”

Thích Ẩn thẹn thùng mà gãi gãi đầu, lên tiếng được.

“Thích công tử, nhìn này!” Lại có một ít trái cây ném vào thuyền ô bồng, mấy cô nương bên bờ sông vẫy tay với hắn. Thuyền mới đi được vài bước đã đầy ắp. Thích Ẩn lần đầu được hoan nghênh như vậy, có chút thụ sủng nhược kinh, quay đầu nhìn Phù Lam đứng ở đuôi thuyền, im lặng tàng hình.

Hắn câu lấy cổ Phù Lam, hướng các cô nương trên bờ mà hét to: “Này! Các vị tỷ muội, các nàng bảo xem ta với vị công tử này ai tuấn tú hơn!”

“Đương nhiên là Thích tiểu lang quân huynh rồi,” các cô nương kêu lên, “Mày kiếm mắt sáng, phong lưu phóng khoáng, chúng ta ấy à, thích kiểu như huynh vậy!”

Hai tay Thích Ẩn nhéo mặt Phù Lam, “Nhìn da thịt non mịn này, các nàng thật sự không thích?”

“Không thích!” Các cô nương lớn tiếng nói, “Chúng ta thích hắc tử!”



Thích Ẩn: “…”

Hắc ông nội mi.

Thích Ẩn cạn lời, lúc trước là tiểu bạch kiểm chiếm ưu thế, ẻo lả thịnh hành, thời buổi này đã đến lúc hắc tử bọn họ như hàm ngư trở mình.

Thuyền ra sông lớn, vào Ô Giang. Các cô nương mặt đỏ bừng nhìn hắn đi xa như muốn ăn tươi nuốt sống. Thích Ẩn không cảm thấy cao hứng, toàn thân nổi da gà, quay đầu một cái, phát hiện mình còn đang nhéo má Phù Lam. Tay Thích Ẩn run run, vội buông ra.

“Ta cũng cảm thấy ngươi rất tuấn tú.” Phù Lam nhỏ giọng nói.

“Ngốc Ca,” Thích Ẩn bất đắc dĩ, “Có phải mặt ta đầy rỗ, ngươi cũng cảm thấy ta tuấn tú?”

Quay đầu nhìn, trước mắt là sông Ô Giang, ở đoạn trấn bọn họ gọi là Ngô Giang, thẳng về phía trước, nhập vào Dĩnh Hà, lại tụ vào Trường Giang, cuối cùng đổ ra biển rộng mênh mang. Nước sông xám xịt, bọt sóng trắng xoá, bầu trời và lòng sông hoà thành một màu. Những bức tường trắng và ngói đen rơi tung toé, chằng chịt, giống như đá bị người ta tiện tay ném từ trên núi xuống.

Thích Ẩn nhớ tới vừa rồi Phượng Tiên lôi kéo mình, lại nghĩ tới những cô nương đó, hơi có chút đau đầu mà nói: “Phượng Tiên cũng thay đổi. Ban đầu là nàng gả cho chủ nhân nàng, lão già đó, ngươi có nhớ không? Nhà lão có tiền, năm cửa hàng lớn nhất phố ở trấn trên đều là của lão, mỗi tháng đếm bạc mỏi cả tay. Trước kia ta cho rằng Phượng Tiên thích ta, thật ra người ta ngoại trừ nói ‘ ba gói thuốc, tổng cộng một đồng bạc ’, thì chưa nói điều gì khác cả.”

Phù Lam mê mang, bộ dạng nghe không hiểu.

Thích Ẩn cúi đầu cười cười, lại nói: “Giờ mới nhớ, đại khái Phượng Tiên cũng không biết tên ta là gì đi. Ca, ngươi có biết vì sao ta lại biết nơi này là giả không? Rõ ràng tất cả đều cho rằng, ta bị xe ngựa đâm hỏng đầu rồi, nằm ở nhà ba tháng, quái điểu chín đầu gì đó, tu tiên gì đó đều là do ta nằm mộng nói mớ. Nhưng tại sao ta lại biết, nơi này là ảo cảnh?”

“Vì sao?” Phù Lam hỏi.

Hắn ngồi xổm vọc vọc nước sông lạnh lẽo, gương mặt nam hài trong làn nước có phần buồn bã. Hắn nói: “Bởi vì ở đây, dì thích ta, dượng thích ta, tổ mẫu thích ta, Phượng Tiên cũng thích ta, tất cả mọi người đều thích ta.”

Phương đông có Mộng Mô, dệt cảnh trong mơ, có mùi thơm lạ lùng. Thanh Thức ở lớp bắt yêu có dạy, Thích Ẩn học rất nghiêm túc, nhớ rất rõ ràng. Trên người Lan Tiên có hương hoa lan thơm ngát, mỗi lần thấy nàng hắn như bị ma dẫn đi, trước kia cho rằng mình trầm mê sắc dục, hiện tại nghĩ lại mùi hương kia có chút tà tính. Hơn nữa huyễn cảnh này, Thích Ẩn giờ mới suy nghĩ cẩn thận, cô nương như hoa nhung trắng kia đích xác là một con yêu quái.

Thần thức mới có thể thấy yêu khí, tiểu tử Phù Lam này thành thật, bởi vì luôn cho rằng phi lễ chớ nhìn, bình thường không thả thần thức. Đám đạo sĩ Phượng Hoàn Sơn lại là một bọn gà mờ, yêu quái cứ thế mà công khai lượn tới lượn lui trên núi. Thích Ẩn buồn bực nghĩ, gì mà một trong tứ đại tiên sơn chứ, ngọn núi sơn tặc này sợ là cả thần tiên cấp thấp cũng không bằng.

Hắn nhớ rõ lão mập Thanh Thức có nói qua, Mộng Mô khó đối phó, đạo hạnh cao thâm một chút có thể dệt mấy ngàn mẫu cảnh trong mơ, ở bên trong khó phân biệt thật giả.

Hắn ngẩng đầu lên, một mảng xám xịt, mặt nước trải dài đến tận chân trời, không có điểm cuối.

Nhưng hắn biết rõ, tất cả mọi người ở chỗ này đều thích hắn, cho nên này chắc chắn là giả, là giấc mộng, hắn đang mơ.

“Ngươi không thích như vậy sao?” Phù Lam nhẹ giọng hỏi.

“Thích chứ,” Thích Ẩn lắc đầu, “Ta lại không ngốc, mọi người đều thích ta, tại sao không thích. Ta khi còn nhỏ thường mơ tưởng, ta là đại thần chuyển thế, chờ ngày nào đó thiên lôi bổ ta vài cái, đột nhiên linh quang hiện ra, nói ta là nhi tử bảo bối của Phục Hy Nữ Oa. Chuyến này lịch kiếp đến nhân gian, những khổ ải này, một ngày nào đó sẽ kết thúc, ta sẽ lên trời sống cuộc sống thần tiên. Cứ thế ta đỉnh đầu kim quang, chân đạp tường vân, phi thiên mà đi.

Nhưng cái này chưa phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là dì bọn họ vừa thấy ta con mẹ nó thì ra là thần tiên, khóc lóc thảm thiết ở trước mặt ta xin lỗi, nói trước kia đối xử ta không tốt đều là vô ý, sau này nhất định treo tranh ta cung phụng ở nhà chính, mỗi ngày thắp ba nén hương. Sau đó ta cười giả lả nói, quên đi, trước giờ ta cũng không để trong lòng, các ngươi vẫn là dì ta dượng ta, ta đảm bảo các ngươi kiếp này vẫn giàu sang phú quý sống lâu trăm tuổi. Cứ thế mà thăng tiên, lưu lại trên thế gian một hồi giai thoại.”

“Nhưng ngươi không có mơ thấy thành tiên.” Phù Lam nói.

“Đúng vậy,” Thích Ẩn thở dài, “Sau này ta trưởng thành, nghĩ lại, thành tiên có ích gì, dì bọn họ bái thần là vì có sở cầu, ai mà thích mấy thứ phàm tục đó? Ta chỉ là…” Thích Ẩn ôm tay áo, gió luồn vào xiêm y, lạnh thấu xương, “Ta chỉ là có đôi khi, lúc ngẫu nhiên, sẽ nhịn không được suy nghĩ một chút, nếu ta là nhi tử của dì dượng thì tốt rồi, như vậy, bọn họ sẽ thích ta.”

Gió sông yên tĩnh mà thổi, hai người đều trầm mặc.

“Tiểu Ẩn,” Phù Lam bỗng nhiên mở miệng, “Ta rất ngốc, rất nhiều chuyện các ngươi muốn ta không hiểu. Các ngươi thích có điều kiện, là nhi tử thì thích, không phải nhi tử thì không thích. Các ngươi thích có thời hạn, lúc trước thích, hiện tại không thích, hoặc là trước không thích, giờ lại thích. Nhưng ta thích không có điều kiện, không có thời hạn, ta thích Tiểu Ẩn, vô luận ngươi là ai, vô luận là quá khứ, hiện tại hay tương lai, ta đều thích.”

Thích Ẩn ngây người.

Một khắc kia bầu trời tựa như sáng lên, nhân gian xám xịt tức khắc phủ lên tầng màu sắc tươi mới.

Phù Lam nghiêm túc nhìn hắn, đôi mắt đen láy điềm tĩnh trước sau như một kia, giống như muôn vàn mưa gió cũng không quấy nhiễu được ánh mắt an tĩnh đó. Bỗng nhiên Thích Ẩn cảm thấy đôi mắt này rất quen thuộc, tựa như ký ức chôn sâu, giữa cơn mưa phùn Giang Nam, giữa trời tuyết trong thôn, có một đôi mắt đã từng nhìn hắn như vậy.

Lần đầu tiên hắn không thể phân biệt được, đây rốt cuộc là ảo cảnh trong mơ, hay là hiện thực có thể chạm tay vào.

Hắn khịt khịt mũi, đè nén chua xót bên trong xuống, nhe ra một nụ cười xán lạn, “Ca, chúng ta về nhà đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau