Gả Ma

Chương 26

Trước Sau
“Dù sao, y cũng là người duy nhất trên đời này thích hắn mà.”

Kinh hồi (ngũ)

Rất nhanh đã biết đáp án.

Một thân ảnh màu đen từ trên trời giáng xuống, giống một tia chớp cắt xẹt qua nhân gian. Hắc chích mô gào rống với thân ảnh kia, đột nhiên im bặt, bởi vì bóng đen đó trực tiếp áp thẳng lên đỉnh đầu nó, ầm một tiếng, va chạm kia tựa như đất rung núi chuyển, tạo ra một cái hố thật lớn trên mặt đất, bụi bay tứ tung.

Sau một lúc lâu, bụi bặm dần dần tan đi, lộ ra thân ảnh hắc y nam nhân đứng giữa hố.

Nam nhân trầm tĩnh quỳ đè trên lưng hắc chích mô, lông mi rũ xuống.

“Tiểu Ẩn thích ngươi, ta không giết ngươi,” Phù Lam nói, “Bây giờ, giải mộng.”

Không — Thích Ẩn hữu khí vô lực mà nghĩ, hắn không thích yêu quái.

Lan Tiên Nhi sửng sốt một chút, ngửa đầu nhìn về phía Thích Ẩn, “Ngươi vẫn còn thích ta sao?”

Thích Ẩn muốn phủ nhận, Vân Tri âm thầm nhéo hắn một cái, thấp giọng: “Sư đệ, mỹ nam kế.”

“……” Thích Ẩn nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, hắn mà cũng có ngày sử dụng mỹ nam kế.

Phù Lam cũng nhìn hắn, đôi mắt ấy lẳng lặng, giống như một cái gương cổ lặng lẽ. Không biết vì cái gì, Thích Ẩn có chút không muốn nói dối trước mặt Phù Lam. Tên ngốc đó, bất luận hắn nói cái gì y cũng sẽ tin.

“Ta…” Thích Ẩn bò dậy, chần chừ mở miệng.

Vân Tri nhéo hắn thêm một cái, “Mỹ, nam, kế.”

Nếu không nói như vậy, e rằng vẫn phải tiếp tục dây dưa với con yêu quái ôm mộng báo thù này mất, đến lúc đó lại nháo cho ngươi chết ta sống. Thích Ẩn nhụt chí mà muốn mở miệng, lời nói đến bên miệng rồi nhưng lại không thể thành câu. Tất cả mọi người chờ hắn trả lời, Thích Ẩn bỏ cuộc: “Thích.”

Lan Tiên ngơ ngẩn nhìn hắn.

Thích Ẩn nói tiếp: “Nhưng không phải loại thích giữa nam nhân với nữ nhân!” Hắn do dự, “Lan Tiên cô nương, xin lỗi, ta không thể cưới yêu quái làm vợ, nhưng chúng ta có thể làm bằng hữu mà.”

Vân Tri hận rèn sắt không thành thép, thở dài một tiếng.

Lan Tiên trầm mặc thật lâu, nàng ghé vào tai Thích Ẩn, nhẹ nhàng nói: “Vân Ẩn sư huynh, ngươi thật ngốc, lời nói dối cũng không biết nói.”

Thích Ẩn ủ rũ cụp đuôi, vốn dĩ hắn không phải thế, nói dối ra vẻ dễ như trở bàn tay, lúc trước ở Diêu gia thường xuyên cụp mi ẩn nhẫn chịu đựng, ai cũng không biết hắn là một tiểu quỷ. Nhưng hôm nay không biết vì sao, tâm hắn loạn như ma, hôm nay không được, hắn không định nói dối trước mặt Phù Lam.

Lan Tiên tiếp tục nói: “Nhưng ngươi thật sự là người tốt, ngươi biết không, thứ ta dệt cho bọn họ đều là ác mộng, chỉ mình ngươi có mộng đẹp. Ta biết ngươi là người tốt, ta không muốn giết ngươi.” Lan Tiên cười cười, đôi môi tái nhợt nhếch lên, Thích Ẩn cảm giác một hương vị nhu hoà, “Ta không giết ngươi, Vân Ẩn sư huynh. Nhưng mệnh hai kẻ kia, ta đã định rồi!”

Hắc chích mô bỗng nhiên biến mất, Phù Lam rơi xuống mặt đất, bụi bặm bay tán loạn. Ngay sau đó nàng biến thành hình người xuất hiện phía sau lưng Phù Lam, vươn trảo, ngón tay tái nhợt dài ra hơn một thước xuyên vào giữa lưng Phù Lam.



“Không!” Lá gan Thích Ẩn muốn nứt ra.

Kinh mạch bỗng nhiên sôi trào lạ lẫm, tựa như mỗi một giọt máu đang cháy hừng hực. Dường như có thứ gì đó đang thay đổi, ở nơi sâu thẳm nhất của cơ thể, tận cùng bên trong xương máu. Hữu Hối kiếm bỗng nhiên động đậy, phát ra âm thanh như bầy ong vỡ tổ, Thích Ẩn không chút suy nghĩ, bước lên Hữu Hối, tăng tốc đến cực đại, như một cơn gió xẹt qua giữa Phù Lam và Lan Tiên.

Ngay lập tức, trảo xuyên lồng ngực!

Khoảnh khắc đó bỗng nhiên chậm lại, Thích Ẩn trơ mắt nhìn móng vuốt Lan Tiên xuyên qua ngực hắn, máu tươi nóng bỏng phun trào ra, bắn đầy mặt Lan Tiên. Gương mặt như hoa lan trắng kia nhất thời ngây ra như phỗng, ngơ ngác mà nhìn Thích Ẩn. Phù Lam xoay người lại, cũng sửng sốt.

Vân Tri cũng kinh sợ, không ai tưởng tượng được Thích Ẩn lại lĩnh ngộ Ngự Kiếm Quyết ngay lúc này, càng không ngờ rằng lần đầu ngự kiếm của hắn lại là đi chịu chết!

Nhưng yêu chính là yêu, chúng nó lớn lên giữa gió tanh mưa máu, hung ác bạo ngược đã ăn sâu vào máu. Lan Tiên không hề do dự, tiến thêm một bước, móng vuốt xuyên thẳng qua lưng Thích Ẩn, đơn giản như xỏ qua một mảnh giấy, hoàn toàn đi vào ngực Phù Lam. Một đôi huynh đệ từ nhỏ đã ốm yếu, tựa như hồ lô xuyên trên cánh tay của Lan Tiên Nhi, máu tươi tí tách rơi xuống đất như cơn mưa nhỏ, thấm đỏ một mảnh đất.

Đau đớn kịch liệt quét qua toàn bộ thân thể Thích Ẩn, đau đến mức càng lúc hắn không còn cảm thấy đau nữa, thời gian trở nên ngừng trôi, trong đầu trống rỗng. Tính ra từ vụ Diêu gia lần đó, đây là lần thứ hai trong đời hắn thấy nhiều máu như vậy, nhưng là của chính hắn.

Hắn nghe nói người lúc sắp chết sẽ thấy đèn kéo quân, nhưng cái gì hắn cũng không thấy, đột nhiên hắn cẩn thận suy nghĩ một việc, điều mà hắn đã băn khoăn rất lâu kể từ lúc nhập mộng.

Vì sao hắn lại mơ thấy Phù Lam?

Hắn nhớ tới lần đầu gặp nam nhân này, ở trước cửa Diêu gia trong con ngõ nhỏ của trấn Ngô Đường, bầu trời xám xịt mưa rơi lất phất, bọn họ bị màn mưa bao trùm, hắn ngồi xổm, Phù Lam đứng đó, ánh mắt chạm nhau, như là lần đầu gặp gỡ, lại như là cửu biệt trùng phùng.

Ở ngay thời khắc sinh tử như vậy, hắn bỗng nhiên suy nghĩ nghiêm túc —— bởi vì hắn muốn giữ lại Phù Lam, cho dù thời gian có quay ngược, hắn cũng không muốn gia hoả ngơ ngơ ngốc ngốc này biến mất khỏi cuộc đời mình.

Dù sao, y cũng là người duy nhất trên đời này thích hắn mà.

Lan Tiên rút tay ra, dùng ánh mắt thương hại mà nhìn hắn. Thích Ẩn ngã xuống, một cái ngực cũng máu chảy đầm đìa ôm lấy hắn, giữa mùi máu tươi bao phủ cả đất trời, hắn ngửi được không khí của núi rừng sau cơn mưa, không hiểu sao, tâm bỗng nhiên tĩnh lại. Hắn nằm ngã vào trong lòng ngực kia, giống như tìm được nhà sau những tháng ngày lạc lối.

“Tiểu Ẩn,” Phù Lam ngơ ngẩn nhìn nam hài be bét máu trong lòng ngực, “Ta sẽ không chết, nghiền nát đầu ta, chặt đứt tay ta, hủy diệt bất cứ cái gì của ta, ta cũng sẽ không chết. Ta không phải yêu ma, nhưng cũng không phải người.”

Thích Ẩn cái gì cũng không nghe thấy nữa, bóng tối chậm rãi bao trùm lấy hắn, hắn tựa như ngã vào biển sâu, duy nhất có một nguồn sáng trên đỉnh đầu, là đôi mắt vắng vẻ của Phù Lam.

Cũng tốt, hắn nghĩ, lẻ loi mười ba năm, ít nhất hiện tại, hắn có thể ở trong lòng ngực ca ca mà an giấc ngàn thu.

Cuộc chiến vẫn tiếp tục. Vân Tri bỗng nhiên phát lực, ngự kiếm đánh về phía Lan Tiên. Cái tay vừa mới bị chặt không thể cầm kiếm, hắn chấp kiếm tay trái, kiếm quang trong tay sắc bén đến mức có thể trảm phá núi sông.

Phù Lam rũ mắt, đôi mi dày che lại đau thương nơi đáy mắt.

“Tiểu Ẩn ngốc.” Y nhẹ giọng nói, ngón trỏ điểm giữa trán Thích Ẩn.

Xung quanh nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Một luồng sức mạnh vô hình lặng lẽ bạo phát, máu thấm đầy đất ong ong chấn động, tựa như đàn ong bay lên từ mặt đất rồi lơ lửng giữa không trung, sau đó đồng loạt điên cuồng mãnh liệt mà chảy ngược về miệng vết thương Thích Ẩn. Một cỗ linh lực lạnh lẽo rót vào giữa miệng vết thương, chạy thật nhanh theo luồng kinh mạch rách nát của hắn, chảy qua cửu khiếu, lách qua lục tạng.

Nam hài hấp hối bỗng nhiên chấn động, hai mắt trợn to, con ngươi cơ hồ co rụt lại thành một cây châm.



Đó là một loại cảm giác đáng sợ, dòng máu trong cơ thể hắn tựa như đang chảy ngược lại, máu chảy rất nhanh, áp lực quá lớn, tựa như có thể nổ tung trong tức khắc, nhưng có một luồng linh lực vô danh rót vào trái tim xương tuỷ hắn, giống như sắt thép tầng tầng lớp lớp, chống lại áp lực cơ hồ có thể nghiền nát mạch máu kia.

Thích Ẩn đau đến mức muốn lập tức đầu thai, hắn gắt gao bắt lấy cánh tay Phù Lam, cào ra vết rách thật sau.

Năng lực tự lành vốn dĩ mỏng manh của phàm nhân tức thì tăng gấp mấy trăm lần, trái tim suy yếu mạnh mẽ đập, một lần nữa lấy đà, linh lực nhỏ như tơ nhện vươn ra kết kinh mạch lại với nhau, xương sườn đứt gãy như sắt mà hàn lại rất chắc chắn.

Vân Tri ở một bên giữa trận đấu quay đầu nhìn lại, nhất thời trừng lớn hai mắt. Đó chính là sức mạnh của Phù Lam, y mạnh đến mức có thể nghịch chuyển sinh tử! Không ai biết Phù Lam đã thi chú pháp gì, Vân Tri chưa từng nghe nói có loại chú giúp người cởi tử hồi sinh. Mặc dù có, gọi trở về cũng chỉ là cái xác không hồn.

Nhưng Phù Lam đã làm được. Thích Ẩn bắt đầu hô hấp một lần nữa, tim dần dần đập mạnh lên, bắt đầu ổn định lại.

Người có sức mạnh muốn ra trận, Vân Tri tự giác lui về sau, chống kiếm cười nói: “Cô nương, ngươi tiêu rồi.”

Miệng vết thương trên người Phù Lam khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, Lan Tiên cực kỳ kinh hãi, nàng bỗng nhiên nhận ra rằng người trước mặt này không chỉ đơn giản là đạo sĩ Phượng Hoàn Sơn. Nàng muốn bấm tay niệm chú, nhưng nam nhân kia chỉ nâng mắt, nhẹ giọng nói:

“Cấm.”

Thân thể của nàng bỗng nhiên trầm xuống, như là bị áp chế bởi ngàn quân. Nam nhân đáng sợ này không hề bấm tay kháp quyết, cũng không có niệm chú, y chỉ nói một từ, liền phát ra một loại chú thuật nào đó. Linh lực nàng tức khắc trở nên nhão như bùn, vô pháp vận chuyển!

Nhưng Phù Lam không có nhúc nhích, y hơi nhăn mày, tựa như đắn đo không biết có nên giết nàng không.

“Giết nàng đi,” mèo đen không biết từ nơi nào đi ra, “Con bé này nháo trời nháo đất, A Phù sẽ không thích đứa con dâu như thế.”

Phù Lam động, giống một con kiêu điểu màu đen, không ai nhìn rõ chiêu y xuất, cũng không có người bắt được tốc độ y. Một luồng ánh sáng sắc bén xẹt qua ngực trái Lan Tiên Nhi, Vân Tri nghe thấy một âm thanh nhớp nháp lạnh lẽo, đó là tiếng ngực Lan Tiên bị xé rách, một đường đỏ dần dần mở rộng, máu thấm ướt vạt áo nàng. Không ai biết làm sao mà Phù Lam nhắm chuẩn xác vào trái tim nàng, nàng ngay cả phòng ngự cũng không kịp, bại trong tức khắc.

Linh lực nàng bắt đầu tan rã, phiêu tán như giọt mưa, bốc hơi từng chút trong không khí. Mộng cảnh sụp đổ, nàng ngã xuống, bầu trời xám xịt vỡ ra từng chút một, lộ ra sắc màu vốn có của nó. Bỗng nhiên nàng minh bạch, nàng vốn dĩ không phải đối thủ của nam nhân trầm mặc này, thủ hạ lưu tình không phải nàng, mà là y. Y chậm chạp không động thủ chỉ có một nguyên nhân —— Thích Ẩn thích nàng.

Mèo đen liếm liếm móng vuốt nói: “Theo tên ngốc lâu như vậy, lão phu lần đầu thấy y tức giận, con hắc chích mô này cũng có chút bản lĩnh đấy.”

“Ngốc sư đệ tức giận ư?” Vân Tri không biết thò đầu qua khi nào, nhìn về phía Phù Lam. Tên kia bế Thích Ẩn đang hôn mê lên, trầm mặc bước ra khỏi mộng cảnh, rõ ràng không khác biệt gì so với ngày thường.

Mèo đen vừa định mở miệng, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng, ngửa đầu nhìn Vân Tri.

Vân Tri cười toe toét dùng tay còn lại nâng vuốt của mèo đen, nói: “Mèo nhỏ biết nói, ta là Vân Tri, cứ gọi ta là sư huynh.”

Mèo đen nghiêm mặt thu vuốt về, nói: “Cút, lão phu không quen ngươi.”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Dương Tố: Ngươi có phát hiện ngươi đang cong dần không.

Thích Ẩn: Không, ta không có, ta cự tuyệt.

Phù Lam: ( mặt đực ra)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau