Chương 61
"Kiếm này tên là Vấn Tuyết, băng tuyết thuần khiết, tự do tự tại, mong linh hồn và trái tim của đồ nhi ta cũng trong sáng như băng tuyết, tự tại chốn nhân gian."
Như ký (nhị)
Bọn Thích Ẩn đánh thức Phương Tân Tiêu, sau đó dặn dò nàng một lượt. Phương Tân Tiêu vừa nghe bọn họ định đi giết Thích Thận Vi thì nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nàng nói: "Không đi được không? Chúng ta về Diệt Độ Phong trước, mời các sư thúc xuống giải quyết có được không?"
Chuyện này thật sự bất khả thi, bọn họ chờ ở dưới lòng đất lâu như vậy cũng không thấy ai đến cứu. Ban đầu còn nói Diệp Thanh Minh sư thúc sẽ xuống cứu viện, nhưng tới bây giờ cũng không thấy bóng dáng đâu cả, tám phần là đã gặp chuyện gì đó khó giải quyết nên mới kéo dài thời gian. Kết quả tồi tệ nhất là hai trưởng lão của Phượng Hoàn đều bị giam lại, bọn họ bị bỏ rơi, rất có khả năng vừa ra khỏi đây đã bị Vô Phương diệt khẩu, cái chốn dưới lòng đất không thấy ánh mặt trời này ngược lại là nơi an toàn nhất.
Tiểu cô nương yếu đuối, chịu không nổi đả kích, bọn họ không dám giải thích cặn kẽ với nàng. Vân Tri an ủi Phương Tân Tiêu, "Ngươi đừng lo lắng, Thích sư thúc đã vẽ sơ đồ kinh mạch ra rồi, tổng cộng có ba mươi ba trái tim. Ta và tiểu sư thúc cùng cố gắng, nhất định mã đáo thành công. Chúng ta tốc chiến tốc thắng, ngươi ở chỗ này ngủ một giấc, lát nữa chúng ta sẽ trở lại."
"Đúng vậy," Thích Ẩn cũng nói, "Ngươi không tin sư huynh cẩu tặc này của ta thì cũng phải tin tiểu sư thúc chứ?"
Phương Tân Tiêu đỏ mắt nhìn Thích Linh Xu, sau đó gật đầu.
Nói là ba người bọn họ, nhưng thực ra Thích Ẩn chủ yếu phụ trách vẫy cờ cổ vũ, dù gì thì ngay cả ngự kiếm hắn còn chưa thuần thục được. Bọn họ khom người lặng lẽ ra khỏi gian phòng, cung điện ảm đạm, xác yêu quái nằm tứ tung ngang dọc giữa đống tơ nhện dính nhớp, quỷ ảnh lay động. Bọn họ rón rén cả buổi trời nhưng vẫn không phát hiện ra Thích Thận Vi, còn tưởng ông ấy đã đi rồi, đang định thả lỏng một hơi, vẫn là Thích Ẩn tinh mắt thấy Thích Thận Vi đang ngủ trong cái màn bằng tơ nhện.
Bọn họ nín thở tập trung, bày một cái trận Tỏa Bộ ở giữa điện. Trận pháp này có thể làm hạn chế hành động của kẻ địch, khiến cho đối thủ không thể động đậy. Kế tiếp sẽ dụ Thích Thận Vi vào trận, Vân Tri và Thích Linh Xu mai phục hai bên đồng thời xuất kiếm mới có thể đại công cáo thành. Cho nên vị trí xui xẻo làm mồi dẫn Thích Thận Vi đương nhiên rơi lên đầu phế vật Thích Ẩn.
Vân Tri cười hì hì vỗ vai Thích Ẩn nói: "Hắc Tử, chớ sợ, chúng ta nhất định sẽ không để ngươi trở thành đồ ăn trên mâm của cha ngươi đâu."
Thích Ẩn tức giận trừng hắn một cái, sau đó cầm kiếm Quy Muội ra giữa đại điện. Vân Tri và Thích Linh Xu chia nhau vào vị trí mai phục dưới thềm đá vỡ nát. Yêu quái dữ tợn đang ngủ ngon lành dưới tấm màn trắng, tám đôi mắt khép lại thành những cái khe, thân thể tái nhợt khổng lồ vắt ngang giữa đại điện, vừa khủng khiếp vừa bi thương.
Thích Ẩn yên lặng nhìn ông một lát, sau đó hít sâu một hơi, dùng kiếm gõ xuống đất, la lớn: "Ông già, thịt con trai tươi ngon mơn mởn, ăn không!"
Tám đôi mắt nhắm tịt của con nhện đột nhiên mở to, tám cái chân trắng bệch loằn ngoằn chống cái thân thể cao lớn bò dậy. Nó dựng thẳng sống lưng, rống một tiếng về phía Thích Ẩn. Sóng âm tạo ra cơn lốc dữ dội thổi vù vù vào mặt hắn. Thích Ẩn bị quát cho nheo lại đôi mắt, con yêu quái khổng lồ kia vừa gào thét vừa khua chân, tốc độ cực nhanh, sắp sửa lao đến trước mặt hắn!
Thích Ẩn hít một hơi, sau đó xoay người bỏ chạy. Phía sau vang lên tiếng gào thét rung trời, hắn lướt qua trận Tỏa Bộ, hô to: "Mở trận!"
Ánh vàng lập lòe, phù chú chi chít được kích hoạt, một áp lực vô hình đè nặng lên đầu vai yêu quái, cưỡng ép nhốt nó giữa trận. Yêu quái há to cái mồm đầy răng nanh gào lên. Vân Tri và Thích Linh Xu đồng thời xoay người nhảy ra, mười ngón tay vê lại tạo thành Ngự Kiếm Quyết. Ánh kiếm lạnh lẽo đan xen giữa không trung, Hữu Hối cùng với Vấn Tuyết đồng thời biến hóa huyền ảo tạo ra vô số bóng kiếm sắc bén lờ mờ. Yêu quái vùng vẫy dữ dội, phù chú trên mặt đất rung mạnh, thậm chí một số cái còn xuất hiện ra khe nứt nhỏ.
Thích Ẩn sốt ruột hô lên: "Nhanh lên, trận sắp vỡ rồi!"
Thích Linh Xu lạnh lùng hét lên: "Giết!"
Ba mươi ba bóng kiếm đồng thời giáng xuống!
Cơ thể yêu quái đột ngột bị tấn công nhiều vị trí, máu bắn tung tóe, lưới kiếm lạnh lẽo bao phủ lấy nó. Cả người yêu quái hệt như tắm máu, thân thể vốn một màu tái nhợt giờ bị phủ đầy những lỗ màu đỏ, máu tươi đầm đìa. Nó gầm lên giận dữ, cuối cùng trận pháp không trụ nổi nữa mà vỡ toang, yêu quái lê cái thân hình chồng chất vết thương sức cùng lực kiệt bò ra ngoài, sau đó ngã phịch xuống đất.
Thích Ẩn ngẩn ngơ, cả buổi trời mới hồi thần lại. Con yêu quái kia người đầy máu tươi, tựa như một tế phẩm hiến tế, cuối cùng chẳng còn phát ra âm thanh gì nữa cả.
Kết thúc rồi. Thích Ẩn sực tỉnh, thật sự kết thúc rồi. Hắn chờ đợi cẩu kiếm tiên này mười tám năm, giờ hắn lại tận mắt chứng kiến phụ thân mình chết đi. Từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ mỏi mòn trông ngóng dáng hình của một nam nhân ló ra sau những đám mây, nói với hắn rằng "Con trai à, cha tới đón con đây". Đột nhiên trong lòng hắn trống rỗng, không biết nên làm gì tiếp theo. Hắn xoay người, mệt mỏi ngồi xổm xuống, tựa như một con chó hoang đã đi qua rất nhiều nơi, đến nỗi tinh bì lực tẫn, nhưng vẫn chưa tìm được nhà mình.
Bỗng sau lưng vang lên âm thanh sột soạt, Thích Ẩn nghi hoặc quay lại nhìn thử thì thấy những vết thương trên người Thích Thận Vi đang dần dần hồi phục như cũ.
Ông ấy không chết!
Yêu quái bỗng dưng mở mắt ra, tám đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm về phía Vân Tri. Thằng nhãi kia vừa mới thu kiếm lại, đang ngồi xổm dưới đất nhìn thứ gì đó đến mức thất thần.
Lá gan Thích Ẩn muốn nứt ra, hắn gào lên: "Cẩu tặc! Coi chừng sau lưng!"
Vân Tri chưa kịp quay đầu lại thì yêu quái đã vọt tới phía sau hắn, nó ngoác mồm cắn một cái lên vai Vân Tri, sau đó quăng cả người hắn ra ngoài. Cánh tay phải của Vân Tri vung mấy cái rồi cũng đứt lìa văng ra khỏi cơ thể. Vân Tri uốn người xoay một vòng trên không trung rồi đáp xuống xà nhà như diều hâu. Vai phải của hắn gần như bị cạp thủng, máu tươi ướt đầm đìa cả người. Hắn ôm vai phải của mình mắng một tiếng: "Lần sau ta nhất định sẽ bôi độc lên tay phải!"
Thích Ẩn thấy hắn còn sống thì thở phào một hơi, sau đó lui về phía Thích Linh Xu hỏi: "Sao ông ấy còn chưa chết vậy? Các ngươi đâm sót trái tim nào hay sao?"
"Không thể nào." Sắc mặt Thích Linh Xu trắng bệch.
Một tay Vân Tri đu xà nhà từ phía trên nhảy xuống, đoạn nói: "Sơ đồ kinh mạch của Thích sư thúc bị sai rồi, ông ấy có hơn ba mươi ba trái tim, chuyện này phải bàn kĩ lại, chuồn trước rồi tính!" Hắn lui người định chạy, bỗng nhiên phát hiện ra chuyện gì đó, hắn nói, "Từ từ, kiếm của ta đâu rồi?"
Vừa ngước đầu lên thì thấy khuôn mặt quái gở của Thích Thận Vi với tám đôi mắt đảo liên tục, nó vươn bàn tay tái nhợt ra nhặt kiếm Hữu Hối trên mặt đất.
"..." Thích Ẩn lẩm bẩm, "Các ngươi nói xem, ông ấy thành ra bộ dạng thế này có còn xài Ngự Kiếm Quyết được không vậy?"
Trong phút chốc, ánh kiếm sáng rực tỏa ra, hệt như cái đuôi rực rỡ của một con khổng tước bao phủ cả mái vòm. Thích Ẩn chưa từng gặp qua ánh kiếm nào khí thế như vậy, nó như thể hội tụ bởi ánh sáng chói lọi của hàng vạn ngôi sao trên trời. Tất cả bóng kiếm dàn thành trận, đồng thời thay đổi phương hướng, nhắm thẳng vào ba người Thích Ẩn, quầng sáng lạnh lẽo nơi mũi kiếm nhấp nháy như những vì tinh tú. Vân Tri và Thích Ẩn trợn mắt há hốc mồm, mê sảng nói: "Trời ơi..."
"Chạy!" Thích Linh Xu lạnh lùng hô to.
Thích Ẩn xoay người chạy thục mạng, hắn ngã nhào về phía trước, trong nháy mắt tất cả thanh kiếm rơi xuống bên người hắn như màn mưa rả rích dày đặc, chẳng khác gì một cơn đại hồng thủy giáng xuống nhân gian. Bên tai 'ầm' một tiếng, tựa như sấm sét đì đùng, đó là âm thanh mấy cây cột trong điện bị mưa kiếm nghiền nát, vô số cột gỗ thạch điêu ầm ầm sụp đổ, bụi bay mù mịt, trong nháy mắt đã quét sạch toàn bộ cung điện. Yêu quái lạnh lùng rít gào giữa màn mưa kiếm, hệt như đang cười nhạo bọn họ nhỏ yếu vô tri.
Thích Ẩn ngã nhào về phía trước, Thích Linh Xu túm cổ áo hắn kéo lại, hai người đồng loạt khom lưng trốn ra phía sau một cây cột bị sập. Thích Ẩn nhìn khắp nơi tìm Vân Tri, tìm cả buổi trời mới phát hiện tên kia đang co ro ở phía sau bức thạch điêu chạm trổ hình yêu quái cách đó năm bước.
Thích Ẩn quệt mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Sao cha ta mạnh thế?"
"Ông ấy là thiên hạ đệ nhất kiếm tiên!" Thích Linh Xu cắn răng nói.
"Làm sao bây giờ!?" Thích Ẩn che mặt, mưa kiếm bên kia tiếp tục giáng xuống, lại là một trận trời long đất lở, bụi bặm rào rạt rơi xuống, dính đầy đầu đầy cổ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cung điện này thể nào cũng bị ông ấy làm sập mất. Yêu quái tuần sát khắp nơi, nó leo lên xà nhà trên mái vòm, tròng mắt đảo liên tục tìm kiếm bóng dáng bọn họ.
"Thích Ẩn!" Bỗng nhiên Thích Linh Xu nắm lấy cổ tay Thích Ẩn, đôi mắt bình tĩnh nhìn hắn.
"Làm gì?" Nom thằng nhãi này như sắp bày tỏ tâm tư, Thích Ẩn bị y làm cho hết cả hồn.
"Ta xin lỗi, sư tôn muốn ta chăm sóc đệ, nhưng ta lại để đệ lâm vào hiểm cảnh." Thích Linh Xu nói rất nhanh, "Thích Ẩn, đệ là con của sư tôn, là vướng bận trong lòng người, đệ nhất định phải sống sót."
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Thích Ẩn bắt đầu luống cuống.
"Ta biết đệ thích Vân Lam sư đệ." Thích Linh Xu bỗng nói.
Những lời này còn đáng sợ hơn cơn mưa kiếm của Thích Thận Vi nữa, hệt như một tia chớp vang trời, bổ xuống đầu hắn khiến hắn sững sờ tại chỗ.
"Lúc đệ ngủ mê muốn hôn người ta ở trong điện Bạch Lộc đã gọi 'ca', tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng ta vẫn nghe thấy." Thích Linh Xu nói, "Đoạn tụ không phải chính đạo, nhưng... Thôi, miễn là đệ vui, nhưng mà phải toàn tâm toàn ý, không được trêu đùa người ta. Ta biết Vân Lam nhất định không phải người bình thường, nhưng tâm tư y đơn thuần, nhiệt tình giúp đỡ mọi người, đáng để phó thác. Năm nay đệ vừa nhược quán, đã hiểu chuyện rồi. Chuyện này đi ngược lại với luân thường đạo lý, chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn, tương lai khó mà biết trước được, đệ phải tự mình ứng đối mọi chuyện. Nhớ phải giữ mình ngay thẳng, sẽ không thẹn với lương tâm."
Thích Ẩn sợ tới mức nói không nên lời, "Ta ta ta ta ta..."
Thích Linh Xu không để ý hắn, vẫn tiếp tục nói: "Có lẽ là đệ cảm thấy ta rất phiền, cứ luôn xen vào việc của người khác mà giáo huấn đệ. Ta biết, rất nhiều người ghét ta, nói ta mắt đặt trên đỉnh đầu, coi khinh người ngang vai vế. Biểu ca đệ... thường oán trách ta không đặt gã trong mắt, nói ta cho rằng gã không xứng đáng làm sư đệ của ta. Nhưng sự thật không phải thế, ta không muốn thân thiết với gã là bởi vì ngày nào gã cũng lén nhét sách vẽ dâm ô vào thạch thất của ta. Có một lần gã lên Tư Quá Nhai đúng lúc bị ta bắt gặp." Thích Linh Xu chăm chú nhìn vào mắt hắn, nhanh chóng dặn dò, "Ta hy vọng đệ hiểu rằng, dù ta có gây rắc rối gì cho đệ đi chăng nữa đều không phải là chủ ý của ta. Sư đệ, sau này ta sẽ không quản đệ nữa, đệ... tự chăm sóc mình cho tốt nhé."
Không đúng không đúng, chuyện này là sao? Sao đột nhiên thằng nhóc này nói nhiều như thế? Tổng số câu mà y đã nói trong cả cuộc đời cũng không bằng một góc lúc này nữa. Thích Ẩn sửng sốt một hồi mới nhớ ra, lúc Thích Linh Xu bắt hắn đến thạch thất viết lại bài luận, hình như hắn đã thốt lên "Chuyện của ta không liên quan đến ngươi" gì đó với tên này thì phải. Thật ra lúc đó hắn giận quá mất khôn nên mới buột miệng thốt ra, ai ngờ đâu tên này vẫn luôn để trong lòng. Giờ nghĩ lại, khi đó nhất định là Thích Linh Xu đã phát hiện hắn là Thích Ẩn, cho nên mới coi hắn như sư đệ nhà mình mà dạy bảo hắn đi chính đạo. Tuy rằng hắn rất không vui...
Thích Ẩn nghẹn ngào cả buổi, không biết nên nói gì cho y bớt phiền muộn. Chợt Thích Linh Xu hô to: "Vân Tri, ta có cách, giúp ta chế trụ sư tôn!"
Mưa kiếm tuôn rơi, đá bay tứ tung như đạn pháo, Vân Tri ôm đầu rên lên, "Tiểu sư thúc, kẻ đáng thương ta đây giờ chỉ còn một bàn tay thôi!"
Thích Linh Xu nghiêng người về phía trước, vậy mà lại nhặt cánh tay bị đứt của Vân Tri lên. Y ném mạnh qua cho hắn, hô lớn: "Giờ có hai rồi!"
Thích Linh Xu điều chỉnh nhịp thở, bước ra từ phía sau cột đá, Vân Tri đến bên cạnh y, nói: "Ngươi chẳng khách khí gì với ta cả, vì sao có chuyện xấu gì cũng tìm ta hết?"
Thích Linh Xu quay đầu nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Bởi vì ngươi là bằng hữu duy nhất của ta."
Vân Tri sửng sốt, trong ánh mắt thoáng kinh ngạc.
Thích Ẩn ló đầu ra hỏi: "Ta có giúp được gì không?"
Thích Linh Xu không quay đầu lại, chỉ nói: "Đệ trốn cho kĩ, đừng nhúc nhích."
Vân Tri nhướng mày cười một cái, đôi mắt hoa đào vừa nhấc lên lập tức tràn ngập ánh kiếm.
"Đã là bằng hữu, đương nhiên sống chết có nhau!"
Vừa dứt lời, hắn liền xông ra ngoài, Thích Linh Xu theo sát phía sau! Hai người một trái một phải chạy về phía Thích Thận Vi.
Yêu quái thấy hai con mồi chán sống liền trở mình nhảy khỏi xà nhà, ánh kiếm Hữu Hối lóe lên, mưa kiếm buông xuống giữa không trung, thoạt nhìn không khác gì vô số cây châm mỏng sắc bén. Bóng dáng hai nam nhân kia vô cùng quỷ mị, tàn ảnh lướt nhanh như tia chớp, không ngờ lại né được tất cả bóng kiếm rồi lao tới trước mặt con quái vật. Thích Linh Xu xoay người nhảy lên không trung, ánh kiếm lạnh giá như băng sương quét qua sống lưng yêu quái, lập tức cắt ra một vết thương máu chảy đầm đìa. Yêu quái điên cuồng gào rống, mưa kiếm bàng bạc thoắt cái đã đổi hướng, lao nhanh về phía Vân Tri và Thích Linh Xu.
Vân Tri ở ngay bên cạnh yêu quái, tay trái tay phải đồng thời vẽ hai tấm bùa phức tạp nhưng phù văn hoàn toàn khác nhau, bắt đầu bày ra trước mắt. Thích Ẩn trừng mắt, cái tên nam nhân bình thường cà lơ phất phơ này vậy mà có thể vẽ ra hai tấm phù khác nhau cùng một lúc! Một tầng kết giới mỏng như tấm màng xuất hiện xung quanh hắn và Thích Linh Xu, mưa kiếm rơi xuống va vào nó tạo ra những gợn sóng. Cùng lúc đó, chú Tỏa Bộ nhanh chóng hoàn thành nơi đầu ngón tay trái của hắn, một áp lực vô hình đè nặng xuống khiến yêu quái tức giận gầm lên lần nữa.
Vân Tri rống to: "Nhanh lên, ta không trụ được lâu đâu!"
Đầu vai hắn đã bấy nhấy máu thịt, cả người gần như tắm máu, Thích Ẩn nhìn mà run rẩy cả tim gan.
Vô Phương · Ngự Kiếm Quyết.
Mười bóng kiếm dàn trận trước mặt Thích Linh Xu, ánh kiếm đan xen nhau thành một tầng sương trắng khô khan, thần tốc xoay tròn xung quanh Thích Linh Xu.
Chồng thêm một tầng. Số bóng kiếm tăng thành hai mươi, nhưng vẫn chưa đủ, y vẫn đang tiếp tục chồng thêm.
Ba mươi thanh, bốn mươi thanh... Chồng thêm, chồng thêm, chồng thêm!
Con ngươi Vân Tri co rụt lại, lần đầu lộ ra thần sắc nghiêm khắc, hắn quát: "Ngươi điên rồi!"
"Ta không điên." Thích Linh Xu nở nụ cười nhìn hắn. Quen biết y lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Vân Tri thấy y cười, nụ cười kia nhạt nhòa như ánh trăng mờ ảo, tuy trắng bệch nhưng rất xinh đẹp, khiến Vân Tri ngẩn ngơ. Trong tầm mắt của hắn, nam nhân trắng như tuyết kia đã nhẹ giọng nói: "Chỉ có mỗi cách này, không phải sao?"
Rốt cuộc Thích Ẩn hiểu được vì sao Thích Linh Xu lại nói những lời kia với hắn, hắn biết tên này đang làm cái gì. Thích Linh Xu vốn chỉ có thể ngự tối đa hai mươi lăm thanh phi kiếm, nhưng lúc này đây y cưỡng chế mở rộng kinh mạch, vận chuyển linh lực, hiện tại bát mạch kỳ kinh của y giống như dòng sông mùa lũ, thủy triều cuồn cuộn điên cuồng tuôn ra, nhưng lòng sông quá hẹp, hậu quả là lũ lụt làm vỡ đê, đường sông sụp đổ. Dù cho y may mắn không chết, cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Những lời dặn dò y nói với Thích Ẩn, là di ngôn cuối cùng của y.
Kinh mạch bành trướng đến cực hạn, tựa như sẽ nổ tung trong phút chốc, linh lực vận chuyển tới cực hạn rồi dần dần khô kiệt, tựa như dòng nước khô cạn lộ ra lòng sông cằn cỗi nứt nẻ. Ý thức của Thích Linh Xu bắt đầu mơ hồ rồi bay lên như lông vũ, yêu quái rít gào, tiếng hô của Vân Tri, âm thanh gào thét của Thích Ẩn tựa như bị ngăn cách bởi ba nghìn cánh cửa, cách y rất xa rất xa. Trong cơn hoảng hốt, y nhớ tới rất nhiều năm trước, lúc mười hai tuổi y bò lên đài bạch ngọc Huyền Không Giai, sư tôn đã đặt kiếm Vấn Tuyết vào lòng bàn tay y.
"Linh Xu," sư tôn nhẹ nhàng xoa đầu hắn, lòng bàn tay ông tuy thô ráp nhưng rất ấm áp, "Kiếm này tên là Vấn Tuyết, băng tuyết thuần khiết, tự do tự tại, mong linh hồn và trái tim của đồ nhi ta cũng trong sáng như băng tuyết, tự tại chốn nhân gian."
Y phun ra một búng máu, kinh mạch vỡ vụn từng tấc một, máu chảy rỉ rả từ những vết thương rách nát trên da thịt, thấm đỏ áo trắng, tựa như những đóa hoa diễm lệ đang dần nở rộ. Y cố dằn cơn đau do kinh mạch vỡ nát xuống, gian nan mở lòng bàn tay, một trăm bóng kiếm sáng chói bày ra, đây là huy hoàng rực rỡ nhất mà y dùng chút sinh mạng còn sót lại của mình để thắp sáng, tựa như những vì tinh tú mênh mông cuối trời, sáng ngời vô tận. Mưa kiếm ầm ầm rơi xuống, một khắc kia như những ngôi sao băng đang rơi xuống, bản thân y cũng là một trong số chúng, là ngôi sao sáng nhất giữa muôn vàn vì sao.
Cuối cùng được ăn cả ngã về không, đánh cược tất cả lợi thế, bao gồm cả tính mạng của y.
Cùng lúc đó, kết giới của Vân Tri ầm ầm sụp xuống, hắn phun ra một búng máu lớn, đầu gối mềm nhũn, giống như một người giấy bị hỏng ngã xuống đất.
Phù Lam ôm mèo đen bị dòng nước xô đẩy, giống như một hòn đá nhỏ yếu ớt, bọn họ bị cuốn trong ghềnh xoáy văng ra khỏi hang động của vách đá, sau đó rơi vào Băng Hải mênh mông. Phía sau y, trư yêu và Diệp Thanh Minh lần lượt cũng lao ra. Mọi người dốc hết toàn lực ổn định thân thể, liên tiếp dựng kết giới chống nước. Vô số yêu quỷ cũng bị đổ ra, nhưng chúng không đuổi theo mà điên cuồng bơi ngược trở lại, nấp vào mấy hang động tối om trên vách đá.
Diệp Thanh Minh tới gần Phù Lam, cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn cúi đầu vân vê ngón tay, nói: "Nước không có lạnh lắm."
Phù Lam lại thả tiểu ngư ra, những con cá trích nhỏ vẫy đuôi xuyên qua Băng Hải vô biên. Bầy cá chia nhau bơi vào các hang động ở phía nam, hang động tối om, hệt như chúng nó đang bơi vào mắt của yêu ma. Bên trong khúc khuỷu, thông ra bốn phía, đen nhánh thâm trầm. Tiểu ngư vượt qua dòng sông ngầm giống một cái mạng nhện rồi vào một cái hồ nước thật lớn. Thần mộ ở ngay trước mặt nó, ánh sáng mơ màng, cửa đá cùng với những cây cột cổ xưa dày đặc, đồng thau rỉ sét, tựa như làn da loang lổ của một ông lão. Nó vẫy đuôi bơi vào đường mộ tối đen như mực, đi qua các cung điện đóng kín cửa đá, xuyên qua lối nhỏ có các tội đồ đang mò mẫm kêu khóc, sau đó tiến vào một cung điện được mạng nhện bao bọc lấy phía sau.
Y thấy đệ đệ của y, vỡ đầu chảy máu, cả người toàn là máu.
Thích Ẩn cõng Thích Linh Xu cả người đầy máu, tay kéo Vân Tri đang hôn mê vì mất máu quá nhiều, gian nan lết về phía gian phòng nhỏ. Phía trên đại điện, khắp thân thể trắng bệch của con nhện toàn là lỗ thủng, thoạt nhìn như một cái tổ ong khổng lồ. Trên người nó bị Thích Ẩn dán đầy phù Định Thân, ánh vàng trên phù văn đang điên cuồng lập lòe. Nó khàn giọng gầm lên, cố gắng đứng dậy, phù chú rung động, có cái đã bắt đầu rạn nứt. Thích Thận Vi còn chưa có chết, Thích Ẩn vừa thảm thương vừa sợ hãi mà nghĩ, ông ấy còn chưa có chết.
Cái tên từ người biến thành yêu quái này, quả thực giống như một con lệ quỷ oán độc, giết cỡ nào cũng không chết.
Thích Linh Xu nằm trên vai hắn, máu tươi nhuộm đỏ áo trắng, cũng thấm vào y phục trắng bẩn thỉu của Thích Ẩn. Thích Ẩn bất lực gọi: "Tiểu sư thúc, đừng có chết mà, xin ngươi đó!"
"Gọi sư huynh..." Thích Linh Xu cau mày, âm thanh nhỏ đến mức gần như không nghe được.
"Sư huynh sư huynh, ta gọi sư huynh được chưa!" Thích Ẩn kêu to.
"Mặc kệ ta, dẫn những người còn lại, mau chạy đi." Thích Linh Xu nói.
"Huynh nói gì đó!" Thích Ẩn cắn răng kéo Vân Tri, "Tiểu sư thúc, chỉ cần huynh không chết, đừng nói là sư huynh, huynh bảo ta gọi huynh là cha cũng được nữa! Từ nay về sau, huynh dạy bảo cái gì ta cũng nghe hết! Ta sẽ chăm chỉ luyện kiếm, chăm chỉ niệm kinh, lòng ta hướng về đại đạo, không bao giờ làm đoạn tụ nữa!"
"Không... Không cần..." Thích Linh Xu thổ huyết, giọng nói đứt quãng, "Đoạn tụ... Cũng khá tốt..."
Thích Ẩn liều mạng hô thật lâu, người trên lưng hoàn toàn không có phản ứng, Thích Ẩn quay mặt qua nhìn thử thì thấy Thích Linh Xu đã hôn mê bất tỉnh.
Có lầm không vậy, Thích Ẩn vừa đau lòng vừa sợ hãi, hai thủ đồ, một người là trưởng lão tưởng lai của Vô Phương, người còn lại là chưởng môn tương lai của Phượng Hoàn Sơn, bọn họ đều đổ, để lại tên phế vật ngay cả ngự kiếm cũng không xong là hắn. Giờ hắn như một đứa trẻ tứ cố vô thân, đứng giữa thế gian hoang vắng, chân tay luống cuống không biết làm gì cả. Hắn còn chưa sẵn sàng để chết mà, hắn không có giác ngộ cao như Vân Tri hay Thích Linh Xu đâu, cũng không có chán sống như bọn họ, hắn còn muốn gặp lại ca hắn.
Hắn cúi đầu nhìn gương mặt trắng bệch như tờ giấy của Vân Tri, tên cẩu tặc cụt tay này ban nãy còn vừa nói vừa cười, Thích Ẩn chưa bao giờ thấy bộ dạng như vậy của hắn.
Giống như sắp chết.
Nhưng Thích Ẩn vẫn chưa sẵn sàng nhìn bọn họ chết mà.
Thích Ẩn thở hồng hộc kéo người vào gian phòng nhỏ, khép cửa lại, sau đó khởi động lại phù chú kết giới. Phương Tân Tiêu ngủ dưới đất, trán ướt đẫm mồ hôi, Thích Ẩn qua sờ trán nàng thử, nóng hổi, nàng bị sốt. Không rảnh lo cho nàng, Thích Ẩn xé vạt áo xử lý miệng vết thương của Vân Tri, mở túi càn khôn của hắn ra, bên trong có rất nhiều viên thuốc, nhìn kĩ thì cũng không phải là thuốc độc, hắn bất chấp tất cả đổ hết vào miệng Vân Tri. Cửa đá ầm ầm vang lên, ánh vàng trên phù kết giới lập lòe, lúc sáng lúc tối. Đó là Thích Thận Vi cuối cùng đã thoát khỏi phù Định Thân, đang tông cửa gian phòng nhỏ.
Bình tĩnh bình tĩnh. Hắn nhắc nhở bản thân mình, sau đó xoay người qua xem vết thương của Thích Linh Xu, miệng vết thương y tuy nhỏ, nhưng khắp người chỗ nào cũng có. Thích Ẩn xé sạch sành sanh áo ngoài mới băng bó hết vết thương trên người y. Cũng lấy túi càn khôn của y ra, dốc hết đan dược ra ngoài, mặc kệ là bổ khí huyết hay là tu linh lực đều đổ hết vào miệng y.
Xong xuôi mọi chuyện, hắn xếp bằng ngồi dưới đất, bắt đầu suy nghĩ làm sao bây giờ. Thích Thận Vi đang điên cuồng tông cửa, phù chú trên cửa đã lung lay, lúc sáng lúc tối, không biết có thể trụ được bao lâu. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Trái tim hắn đập thình thịchh, hô hấp dồn dập, thở hổn hển. Trong đầu rối như tơ vò, hắn nắm tóc, ép mình bình tĩnh suy nghĩ.
Đúng lúc này, bỗng âm thanh của ca ca vang lên bên tai hắn.
"Tiểu Ẩn."
Bình tĩnh bình tĩnh, mụ nội nó, hoảng đến mức xuất hiện ảo giác luôn rồi.
"Tiểu Ẩn."
Hắn bỗng nhiên mở mắt ra, này không phải ảo giác! Tựa như ánh mặt trời chiếu rọi màn mây đen, cả người hắn chấn động, bò dậy khỏi mặt đất hô to: "Ca! Ca!" Hắn tìm khắp nơi, nhưng không thấy bóng dáng Phù Lam đâu cả, chỉ có một con cá trích nhỏ đang vẫy đuôi tiến vào tầm nhìn mờ mịt của hắn.
Hắn ngơ ngẩn vươn tay, nâng niu ánh huỳnh quang yếu ớt nhỏ bé kia, giống như một đứa trẻ đang bưng một ngôi sao.
"Ca, huynh đã đi đâu vậy?" Trong khoảnh khắc đó, tất cả thành lũy kiên cố trong lòng hắn gần như sụp đổ, hốc mắt hắn nóng lên, "Mau tới cứu mạng, bọn ta sắp toi rồi."
"Xin lỗi, ta không tới được." Phù Lam nhẹ giọng nói.
Tiếng tim đập như trống cổ vang vọng khắp biển băng, Phù Lam ngước mặt lên, nhìn ra nơi Băng Hải xa xa. Lúc này Diệp Thanh Minh và Chu Minh Tàng cũng nghe thấy tiếng tim hùng hồn kia, một đôi mắt to như cặp đèn lồng mở ra dưới đáy biển băng, ánh sáng đỏ rực như máu chảy xuôi bên trong nó. Đó là Ma Long, Băng Hải không còn giá lạnh nữa, Ma Long đã tỉnh lại sau giấc ngủ say. Hóa ra những con yêu quỷ đó không phải nổi điên, chúng nó đang né tránh Ma Long.
Phù Lam lơ lửng giữa vùng biển xanh thẫm, đối diện với đôi mắt khổng lồ màu máu kia.
Y bình tĩnh mở miệng, âm thanh điềm đạm vượt qua biển băng rộng lớn cùng với vô số hang động, xuyên qua cả tiểu ngư rồi vang vọng bên tai Thích Ẩn.
"Tiểu Ẩn, trận này, đệ phải tự mình chiến đấu rồi."
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói:
Thời gian trôi qua nhanh quá... mới đây mà 61 chương rồi...
Lúc tui làm đốc chủ cảm giác hỏng có nhanh dị...= =
Bảo Bảo: Em cũng thấy nhanh chị ạ, mới 1 năm đây mà đã 61c =)))
Như ký (nhị)
Bọn Thích Ẩn đánh thức Phương Tân Tiêu, sau đó dặn dò nàng một lượt. Phương Tân Tiêu vừa nghe bọn họ định đi giết Thích Thận Vi thì nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nàng nói: "Không đi được không? Chúng ta về Diệt Độ Phong trước, mời các sư thúc xuống giải quyết có được không?"
Chuyện này thật sự bất khả thi, bọn họ chờ ở dưới lòng đất lâu như vậy cũng không thấy ai đến cứu. Ban đầu còn nói Diệp Thanh Minh sư thúc sẽ xuống cứu viện, nhưng tới bây giờ cũng không thấy bóng dáng đâu cả, tám phần là đã gặp chuyện gì đó khó giải quyết nên mới kéo dài thời gian. Kết quả tồi tệ nhất là hai trưởng lão của Phượng Hoàn đều bị giam lại, bọn họ bị bỏ rơi, rất có khả năng vừa ra khỏi đây đã bị Vô Phương diệt khẩu, cái chốn dưới lòng đất không thấy ánh mặt trời này ngược lại là nơi an toàn nhất.
Tiểu cô nương yếu đuối, chịu không nổi đả kích, bọn họ không dám giải thích cặn kẽ với nàng. Vân Tri an ủi Phương Tân Tiêu, "Ngươi đừng lo lắng, Thích sư thúc đã vẽ sơ đồ kinh mạch ra rồi, tổng cộng có ba mươi ba trái tim. Ta và tiểu sư thúc cùng cố gắng, nhất định mã đáo thành công. Chúng ta tốc chiến tốc thắng, ngươi ở chỗ này ngủ một giấc, lát nữa chúng ta sẽ trở lại."
"Đúng vậy," Thích Ẩn cũng nói, "Ngươi không tin sư huynh cẩu tặc này của ta thì cũng phải tin tiểu sư thúc chứ?"
Phương Tân Tiêu đỏ mắt nhìn Thích Linh Xu, sau đó gật đầu.
Nói là ba người bọn họ, nhưng thực ra Thích Ẩn chủ yếu phụ trách vẫy cờ cổ vũ, dù gì thì ngay cả ngự kiếm hắn còn chưa thuần thục được. Bọn họ khom người lặng lẽ ra khỏi gian phòng, cung điện ảm đạm, xác yêu quái nằm tứ tung ngang dọc giữa đống tơ nhện dính nhớp, quỷ ảnh lay động. Bọn họ rón rén cả buổi trời nhưng vẫn không phát hiện ra Thích Thận Vi, còn tưởng ông ấy đã đi rồi, đang định thả lỏng một hơi, vẫn là Thích Ẩn tinh mắt thấy Thích Thận Vi đang ngủ trong cái màn bằng tơ nhện.
Bọn họ nín thở tập trung, bày một cái trận Tỏa Bộ ở giữa điện. Trận pháp này có thể làm hạn chế hành động của kẻ địch, khiến cho đối thủ không thể động đậy. Kế tiếp sẽ dụ Thích Thận Vi vào trận, Vân Tri và Thích Linh Xu mai phục hai bên đồng thời xuất kiếm mới có thể đại công cáo thành. Cho nên vị trí xui xẻo làm mồi dẫn Thích Thận Vi đương nhiên rơi lên đầu phế vật Thích Ẩn.
Vân Tri cười hì hì vỗ vai Thích Ẩn nói: "Hắc Tử, chớ sợ, chúng ta nhất định sẽ không để ngươi trở thành đồ ăn trên mâm của cha ngươi đâu."
Thích Ẩn tức giận trừng hắn một cái, sau đó cầm kiếm Quy Muội ra giữa đại điện. Vân Tri và Thích Linh Xu chia nhau vào vị trí mai phục dưới thềm đá vỡ nát. Yêu quái dữ tợn đang ngủ ngon lành dưới tấm màn trắng, tám đôi mắt khép lại thành những cái khe, thân thể tái nhợt khổng lồ vắt ngang giữa đại điện, vừa khủng khiếp vừa bi thương.
Thích Ẩn yên lặng nhìn ông một lát, sau đó hít sâu một hơi, dùng kiếm gõ xuống đất, la lớn: "Ông già, thịt con trai tươi ngon mơn mởn, ăn không!"
Tám đôi mắt nhắm tịt của con nhện đột nhiên mở to, tám cái chân trắng bệch loằn ngoằn chống cái thân thể cao lớn bò dậy. Nó dựng thẳng sống lưng, rống một tiếng về phía Thích Ẩn. Sóng âm tạo ra cơn lốc dữ dội thổi vù vù vào mặt hắn. Thích Ẩn bị quát cho nheo lại đôi mắt, con yêu quái khổng lồ kia vừa gào thét vừa khua chân, tốc độ cực nhanh, sắp sửa lao đến trước mặt hắn!
Thích Ẩn hít một hơi, sau đó xoay người bỏ chạy. Phía sau vang lên tiếng gào thét rung trời, hắn lướt qua trận Tỏa Bộ, hô to: "Mở trận!"
Ánh vàng lập lòe, phù chú chi chít được kích hoạt, một áp lực vô hình đè nặng lên đầu vai yêu quái, cưỡng ép nhốt nó giữa trận. Yêu quái há to cái mồm đầy răng nanh gào lên. Vân Tri và Thích Linh Xu đồng thời xoay người nhảy ra, mười ngón tay vê lại tạo thành Ngự Kiếm Quyết. Ánh kiếm lạnh lẽo đan xen giữa không trung, Hữu Hối cùng với Vấn Tuyết đồng thời biến hóa huyền ảo tạo ra vô số bóng kiếm sắc bén lờ mờ. Yêu quái vùng vẫy dữ dội, phù chú trên mặt đất rung mạnh, thậm chí một số cái còn xuất hiện ra khe nứt nhỏ.
Thích Ẩn sốt ruột hô lên: "Nhanh lên, trận sắp vỡ rồi!"
Thích Linh Xu lạnh lùng hét lên: "Giết!"
Ba mươi ba bóng kiếm đồng thời giáng xuống!
Cơ thể yêu quái đột ngột bị tấn công nhiều vị trí, máu bắn tung tóe, lưới kiếm lạnh lẽo bao phủ lấy nó. Cả người yêu quái hệt như tắm máu, thân thể vốn một màu tái nhợt giờ bị phủ đầy những lỗ màu đỏ, máu tươi đầm đìa. Nó gầm lên giận dữ, cuối cùng trận pháp không trụ nổi nữa mà vỡ toang, yêu quái lê cái thân hình chồng chất vết thương sức cùng lực kiệt bò ra ngoài, sau đó ngã phịch xuống đất.
Thích Ẩn ngẩn ngơ, cả buổi trời mới hồi thần lại. Con yêu quái kia người đầy máu tươi, tựa như một tế phẩm hiến tế, cuối cùng chẳng còn phát ra âm thanh gì nữa cả.
Kết thúc rồi. Thích Ẩn sực tỉnh, thật sự kết thúc rồi. Hắn chờ đợi cẩu kiếm tiên này mười tám năm, giờ hắn lại tận mắt chứng kiến phụ thân mình chết đi. Từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ mỏi mòn trông ngóng dáng hình của một nam nhân ló ra sau những đám mây, nói với hắn rằng "Con trai à, cha tới đón con đây". Đột nhiên trong lòng hắn trống rỗng, không biết nên làm gì tiếp theo. Hắn xoay người, mệt mỏi ngồi xổm xuống, tựa như một con chó hoang đã đi qua rất nhiều nơi, đến nỗi tinh bì lực tẫn, nhưng vẫn chưa tìm được nhà mình.
Bỗng sau lưng vang lên âm thanh sột soạt, Thích Ẩn nghi hoặc quay lại nhìn thử thì thấy những vết thương trên người Thích Thận Vi đang dần dần hồi phục như cũ.
Ông ấy không chết!
Yêu quái bỗng dưng mở mắt ra, tám đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm về phía Vân Tri. Thằng nhãi kia vừa mới thu kiếm lại, đang ngồi xổm dưới đất nhìn thứ gì đó đến mức thất thần.
Lá gan Thích Ẩn muốn nứt ra, hắn gào lên: "Cẩu tặc! Coi chừng sau lưng!"
Vân Tri chưa kịp quay đầu lại thì yêu quái đã vọt tới phía sau hắn, nó ngoác mồm cắn một cái lên vai Vân Tri, sau đó quăng cả người hắn ra ngoài. Cánh tay phải của Vân Tri vung mấy cái rồi cũng đứt lìa văng ra khỏi cơ thể. Vân Tri uốn người xoay một vòng trên không trung rồi đáp xuống xà nhà như diều hâu. Vai phải của hắn gần như bị cạp thủng, máu tươi ướt đầm đìa cả người. Hắn ôm vai phải của mình mắng một tiếng: "Lần sau ta nhất định sẽ bôi độc lên tay phải!"
Thích Ẩn thấy hắn còn sống thì thở phào một hơi, sau đó lui về phía Thích Linh Xu hỏi: "Sao ông ấy còn chưa chết vậy? Các ngươi đâm sót trái tim nào hay sao?"
"Không thể nào." Sắc mặt Thích Linh Xu trắng bệch.
Một tay Vân Tri đu xà nhà từ phía trên nhảy xuống, đoạn nói: "Sơ đồ kinh mạch của Thích sư thúc bị sai rồi, ông ấy có hơn ba mươi ba trái tim, chuyện này phải bàn kĩ lại, chuồn trước rồi tính!" Hắn lui người định chạy, bỗng nhiên phát hiện ra chuyện gì đó, hắn nói, "Từ từ, kiếm của ta đâu rồi?"
Vừa ngước đầu lên thì thấy khuôn mặt quái gở của Thích Thận Vi với tám đôi mắt đảo liên tục, nó vươn bàn tay tái nhợt ra nhặt kiếm Hữu Hối trên mặt đất.
"..." Thích Ẩn lẩm bẩm, "Các ngươi nói xem, ông ấy thành ra bộ dạng thế này có còn xài Ngự Kiếm Quyết được không vậy?"
Trong phút chốc, ánh kiếm sáng rực tỏa ra, hệt như cái đuôi rực rỡ của một con khổng tước bao phủ cả mái vòm. Thích Ẩn chưa từng gặp qua ánh kiếm nào khí thế như vậy, nó như thể hội tụ bởi ánh sáng chói lọi của hàng vạn ngôi sao trên trời. Tất cả bóng kiếm dàn thành trận, đồng thời thay đổi phương hướng, nhắm thẳng vào ba người Thích Ẩn, quầng sáng lạnh lẽo nơi mũi kiếm nhấp nháy như những vì tinh tú. Vân Tri và Thích Ẩn trợn mắt há hốc mồm, mê sảng nói: "Trời ơi..."
"Chạy!" Thích Linh Xu lạnh lùng hô to.
Thích Ẩn xoay người chạy thục mạng, hắn ngã nhào về phía trước, trong nháy mắt tất cả thanh kiếm rơi xuống bên người hắn như màn mưa rả rích dày đặc, chẳng khác gì một cơn đại hồng thủy giáng xuống nhân gian. Bên tai 'ầm' một tiếng, tựa như sấm sét đì đùng, đó là âm thanh mấy cây cột trong điện bị mưa kiếm nghiền nát, vô số cột gỗ thạch điêu ầm ầm sụp đổ, bụi bay mù mịt, trong nháy mắt đã quét sạch toàn bộ cung điện. Yêu quái lạnh lùng rít gào giữa màn mưa kiếm, hệt như đang cười nhạo bọn họ nhỏ yếu vô tri.
Thích Ẩn ngã nhào về phía trước, Thích Linh Xu túm cổ áo hắn kéo lại, hai người đồng loạt khom lưng trốn ra phía sau một cây cột bị sập. Thích Ẩn nhìn khắp nơi tìm Vân Tri, tìm cả buổi trời mới phát hiện tên kia đang co ro ở phía sau bức thạch điêu chạm trổ hình yêu quái cách đó năm bước.
Thích Ẩn quệt mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Sao cha ta mạnh thế?"
"Ông ấy là thiên hạ đệ nhất kiếm tiên!" Thích Linh Xu cắn răng nói.
"Làm sao bây giờ!?" Thích Ẩn che mặt, mưa kiếm bên kia tiếp tục giáng xuống, lại là một trận trời long đất lở, bụi bặm rào rạt rơi xuống, dính đầy đầu đầy cổ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cung điện này thể nào cũng bị ông ấy làm sập mất. Yêu quái tuần sát khắp nơi, nó leo lên xà nhà trên mái vòm, tròng mắt đảo liên tục tìm kiếm bóng dáng bọn họ.
"Thích Ẩn!" Bỗng nhiên Thích Linh Xu nắm lấy cổ tay Thích Ẩn, đôi mắt bình tĩnh nhìn hắn.
"Làm gì?" Nom thằng nhãi này như sắp bày tỏ tâm tư, Thích Ẩn bị y làm cho hết cả hồn.
"Ta xin lỗi, sư tôn muốn ta chăm sóc đệ, nhưng ta lại để đệ lâm vào hiểm cảnh." Thích Linh Xu nói rất nhanh, "Thích Ẩn, đệ là con của sư tôn, là vướng bận trong lòng người, đệ nhất định phải sống sót."
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Thích Ẩn bắt đầu luống cuống.
"Ta biết đệ thích Vân Lam sư đệ." Thích Linh Xu bỗng nói.
Những lời này còn đáng sợ hơn cơn mưa kiếm của Thích Thận Vi nữa, hệt như một tia chớp vang trời, bổ xuống đầu hắn khiến hắn sững sờ tại chỗ.
"Lúc đệ ngủ mê muốn hôn người ta ở trong điện Bạch Lộc đã gọi 'ca', tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng ta vẫn nghe thấy." Thích Linh Xu nói, "Đoạn tụ không phải chính đạo, nhưng... Thôi, miễn là đệ vui, nhưng mà phải toàn tâm toàn ý, không được trêu đùa người ta. Ta biết Vân Lam nhất định không phải người bình thường, nhưng tâm tư y đơn thuần, nhiệt tình giúp đỡ mọi người, đáng để phó thác. Năm nay đệ vừa nhược quán, đã hiểu chuyện rồi. Chuyện này đi ngược lại với luân thường đạo lý, chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn, tương lai khó mà biết trước được, đệ phải tự mình ứng đối mọi chuyện. Nhớ phải giữ mình ngay thẳng, sẽ không thẹn với lương tâm."
Thích Ẩn sợ tới mức nói không nên lời, "Ta ta ta ta ta..."
Thích Linh Xu không để ý hắn, vẫn tiếp tục nói: "Có lẽ là đệ cảm thấy ta rất phiền, cứ luôn xen vào việc của người khác mà giáo huấn đệ. Ta biết, rất nhiều người ghét ta, nói ta mắt đặt trên đỉnh đầu, coi khinh người ngang vai vế. Biểu ca đệ... thường oán trách ta không đặt gã trong mắt, nói ta cho rằng gã không xứng đáng làm sư đệ của ta. Nhưng sự thật không phải thế, ta không muốn thân thiết với gã là bởi vì ngày nào gã cũng lén nhét sách vẽ dâm ô vào thạch thất của ta. Có một lần gã lên Tư Quá Nhai đúng lúc bị ta bắt gặp." Thích Linh Xu chăm chú nhìn vào mắt hắn, nhanh chóng dặn dò, "Ta hy vọng đệ hiểu rằng, dù ta có gây rắc rối gì cho đệ đi chăng nữa đều không phải là chủ ý của ta. Sư đệ, sau này ta sẽ không quản đệ nữa, đệ... tự chăm sóc mình cho tốt nhé."
Không đúng không đúng, chuyện này là sao? Sao đột nhiên thằng nhóc này nói nhiều như thế? Tổng số câu mà y đã nói trong cả cuộc đời cũng không bằng một góc lúc này nữa. Thích Ẩn sửng sốt một hồi mới nhớ ra, lúc Thích Linh Xu bắt hắn đến thạch thất viết lại bài luận, hình như hắn đã thốt lên "Chuyện của ta không liên quan đến ngươi" gì đó với tên này thì phải. Thật ra lúc đó hắn giận quá mất khôn nên mới buột miệng thốt ra, ai ngờ đâu tên này vẫn luôn để trong lòng. Giờ nghĩ lại, khi đó nhất định là Thích Linh Xu đã phát hiện hắn là Thích Ẩn, cho nên mới coi hắn như sư đệ nhà mình mà dạy bảo hắn đi chính đạo. Tuy rằng hắn rất không vui...
Thích Ẩn nghẹn ngào cả buổi, không biết nên nói gì cho y bớt phiền muộn. Chợt Thích Linh Xu hô to: "Vân Tri, ta có cách, giúp ta chế trụ sư tôn!"
Mưa kiếm tuôn rơi, đá bay tứ tung như đạn pháo, Vân Tri ôm đầu rên lên, "Tiểu sư thúc, kẻ đáng thương ta đây giờ chỉ còn một bàn tay thôi!"
Thích Linh Xu nghiêng người về phía trước, vậy mà lại nhặt cánh tay bị đứt của Vân Tri lên. Y ném mạnh qua cho hắn, hô lớn: "Giờ có hai rồi!"
Thích Linh Xu điều chỉnh nhịp thở, bước ra từ phía sau cột đá, Vân Tri đến bên cạnh y, nói: "Ngươi chẳng khách khí gì với ta cả, vì sao có chuyện xấu gì cũng tìm ta hết?"
Thích Linh Xu quay đầu nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Bởi vì ngươi là bằng hữu duy nhất của ta."
Vân Tri sửng sốt, trong ánh mắt thoáng kinh ngạc.
Thích Ẩn ló đầu ra hỏi: "Ta có giúp được gì không?"
Thích Linh Xu không quay đầu lại, chỉ nói: "Đệ trốn cho kĩ, đừng nhúc nhích."
Vân Tri nhướng mày cười một cái, đôi mắt hoa đào vừa nhấc lên lập tức tràn ngập ánh kiếm.
"Đã là bằng hữu, đương nhiên sống chết có nhau!"
Vừa dứt lời, hắn liền xông ra ngoài, Thích Linh Xu theo sát phía sau! Hai người một trái một phải chạy về phía Thích Thận Vi.
Yêu quái thấy hai con mồi chán sống liền trở mình nhảy khỏi xà nhà, ánh kiếm Hữu Hối lóe lên, mưa kiếm buông xuống giữa không trung, thoạt nhìn không khác gì vô số cây châm mỏng sắc bén. Bóng dáng hai nam nhân kia vô cùng quỷ mị, tàn ảnh lướt nhanh như tia chớp, không ngờ lại né được tất cả bóng kiếm rồi lao tới trước mặt con quái vật. Thích Linh Xu xoay người nhảy lên không trung, ánh kiếm lạnh giá như băng sương quét qua sống lưng yêu quái, lập tức cắt ra một vết thương máu chảy đầm đìa. Yêu quái điên cuồng gào rống, mưa kiếm bàng bạc thoắt cái đã đổi hướng, lao nhanh về phía Vân Tri và Thích Linh Xu.
Vân Tri ở ngay bên cạnh yêu quái, tay trái tay phải đồng thời vẽ hai tấm bùa phức tạp nhưng phù văn hoàn toàn khác nhau, bắt đầu bày ra trước mắt. Thích Ẩn trừng mắt, cái tên nam nhân bình thường cà lơ phất phơ này vậy mà có thể vẽ ra hai tấm phù khác nhau cùng một lúc! Một tầng kết giới mỏng như tấm màng xuất hiện xung quanh hắn và Thích Linh Xu, mưa kiếm rơi xuống va vào nó tạo ra những gợn sóng. Cùng lúc đó, chú Tỏa Bộ nhanh chóng hoàn thành nơi đầu ngón tay trái của hắn, một áp lực vô hình đè nặng xuống khiến yêu quái tức giận gầm lên lần nữa.
Vân Tri rống to: "Nhanh lên, ta không trụ được lâu đâu!"
Đầu vai hắn đã bấy nhấy máu thịt, cả người gần như tắm máu, Thích Ẩn nhìn mà run rẩy cả tim gan.
Vô Phương · Ngự Kiếm Quyết.
Mười bóng kiếm dàn trận trước mặt Thích Linh Xu, ánh kiếm đan xen nhau thành một tầng sương trắng khô khan, thần tốc xoay tròn xung quanh Thích Linh Xu.
Chồng thêm một tầng. Số bóng kiếm tăng thành hai mươi, nhưng vẫn chưa đủ, y vẫn đang tiếp tục chồng thêm.
Ba mươi thanh, bốn mươi thanh... Chồng thêm, chồng thêm, chồng thêm!
Con ngươi Vân Tri co rụt lại, lần đầu lộ ra thần sắc nghiêm khắc, hắn quát: "Ngươi điên rồi!"
"Ta không điên." Thích Linh Xu nở nụ cười nhìn hắn. Quen biết y lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Vân Tri thấy y cười, nụ cười kia nhạt nhòa như ánh trăng mờ ảo, tuy trắng bệch nhưng rất xinh đẹp, khiến Vân Tri ngẩn ngơ. Trong tầm mắt của hắn, nam nhân trắng như tuyết kia đã nhẹ giọng nói: "Chỉ có mỗi cách này, không phải sao?"
Rốt cuộc Thích Ẩn hiểu được vì sao Thích Linh Xu lại nói những lời kia với hắn, hắn biết tên này đang làm cái gì. Thích Linh Xu vốn chỉ có thể ngự tối đa hai mươi lăm thanh phi kiếm, nhưng lúc này đây y cưỡng chế mở rộng kinh mạch, vận chuyển linh lực, hiện tại bát mạch kỳ kinh của y giống như dòng sông mùa lũ, thủy triều cuồn cuộn điên cuồng tuôn ra, nhưng lòng sông quá hẹp, hậu quả là lũ lụt làm vỡ đê, đường sông sụp đổ. Dù cho y may mắn không chết, cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Những lời dặn dò y nói với Thích Ẩn, là di ngôn cuối cùng của y.
Kinh mạch bành trướng đến cực hạn, tựa như sẽ nổ tung trong phút chốc, linh lực vận chuyển tới cực hạn rồi dần dần khô kiệt, tựa như dòng nước khô cạn lộ ra lòng sông cằn cỗi nứt nẻ. Ý thức của Thích Linh Xu bắt đầu mơ hồ rồi bay lên như lông vũ, yêu quái rít gào, tiếng hô của Vân Tri, âm thanh gào thét của Thích Ẩn tựa như bị ngăn cách bởi ba nghìn cánh cửa, cách y rất xa rất xa. Trong cơn hoảng hốt, y nhớ tới rất nhiều năm trước, lúc mười hai tuổi y bò lên đài bạch ngọc Huyền Không Giai, sư tôn đã đặt kiếm Vấn Tuyết vào lòng bàn tay y.
"Linh Xu," sư tôn nhẹ nhàng xoa đầu hắn, lòng bàn tay ông tuy thô ráp nhưng rất ấm áp, "Kiếm này tên là Vấn Tuyết, băng tuyết thuần khiết, tự do tự tại, mong linh hồn và trái tim của đồ nhi ta cũng trong sáng như băng tuyết, tự tại chốn nhân gian."
Y phun ra một búng máu, kinh mạch vỡ vụn từng tấc một, máu chảy rỉ rả từ những vết thương rách nát trên da thịt, thấm đỏ áo trắng, tựa như những đóa hoa diễm lệ đang dần nở rộ. Y cố dằn cơn đau do kinh mạch vỡ nát xuống, gian nan mở lòng bàn tay, một trăm bóng kiếm sáng chói bày ra, đây là huy hoàng rực rỡ nhất mà y dùng chút sinh mạng còn sót lại của mình để thắp sáng, tựa như những vì tinh tú mênh mông cuối trời, sáng ngời vô tận. Mưa kiếm ầm ầm rơi xuống, một khắc kia như những ngôi sao băng đang rơi xuống, bản thân y cũng là một trong số chúng, là ngôi sao sáng nhất giữa muôn vàn vì sao.
Cuối cùng được ăn cả ngã về không, đánh cược tất cả lợi thế, bao gồm cả tính mạng của y.
Cùng lúc đó, kết giới của Vân Tri ầm ầm sụp xuống, hắn phun ra một búng máu lớn, đầu gối mềm nhũn, giống như một người giấy bị hỏng ngã xuống đất.
Phù Lam ôm mèo đen bị dòng nước xô đẩy, giống như một hòn đá nhỏ yếu ớt, bọn họ bị cuốn trong ghềnh xoáy văng ra khỏi hang động của vách đá, sau đó rơi vào Băng Hải mênh mông. Phía sau y, trư yêu và Diệp Thanh Minh lần lượt cũng lao ra. Mọi người dốc hết toàn lực ổn định thân thể, liên tiếp dựng kết giới chống nước. Vô số yêu quỷ cũng bị đổ ra, nhưng chúng không đuổi theo mà điên cuồng bơi ngược trở lại, nấp vào mấy hang động tối om trên vách đá.
Diệp Thanh Minh tới gần Phù Lam, cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn cúi đầu vân vê ngón tay, nói: "Nước không có lạnh lắm."
Phù Lam lại thả tiểu ngư ra, những con cá trích nhỏ vẫy đuôi xuyên qua Băng Hải vô biên. Bầy cá chia nhau bơi vào các hang động ở phía nam, hang động tối om, hệt như chúng nó đang bơi vào mắt của yêu ma. Bên trong khúc khuỷu, thông ra bốn phía, đen nhánh thâm trầm. Tiểu ngư vượt qua dòng sông ngầm giống một cái mạng nhện rồi vào một cái hồ nước thật lớn. Thần mộ ở ngay trước mặt nó, ánh sáng mơ màng, cửa đá cùng với những cây cột cổ xưa dày đặc, đồng thau rỉ sét, tựa như làn da loang lổ của một ông lão. Nó vẫy đuôi bơi vào đường mộ tối đen như mực, đi qua các cung điện đóng kín cửa đá, xuyên qua lối nhỏ có các tội đồ đang mò mẫm kêu khóc, sau đó tiến vào một cung điện được mạng nhện bao bọc lấy phía sau.
Y thấy đệ đệ của y, vỡ đầu chảy máu, cả người toàn là máu.
Thích Ẩn cõng Thích Linh Xu cả người đầy máu, tay kéo Vân Tri đang hôn mê vì mất máu quá nhiều, gian nan lết về phía gian phòng nhỏ. Phía trên đại điện, khắp thân thể trắng bệch của con nhện toàn là lỗ thủng, thoạt nhìn như một cái tổ ong khổng lồ. Trên người nó bị Thích Ẩn dán đầy phù Định Thân, ánh vàng trên phù văn đang điên cuồng lập lòe. Nó khàn giọng gầm lên, cố gắng đứng dậy, phù chú rung động, có cái đã bắt đầu rạn nứt. Thích Thận Vi còn chưa có chết, Thích Ẩn vừa thảm thương vừa sợ hãi mà nghĩ, ông ấy còn chưa có chết.
Cái tên từ người biến thành yêu quái này, quả thực giống như một con lệ quỷ oán độc, giết cỡ nào cũng không chết.
Thích Linh Xu nằm trên vai hắn, máu tươi nhuộm đỏ áo trắng, cũng thấm vào y phục trắng bẩn thỉu của Thích Ẩn. Thích Ẩn bất lực gọi: "Tiểu sư thúc, đừng có chết mà, xin ngươi đó!"
"Gọi sư huynh..." Thích Linh Xu cau mày, âm thanh nhỏ đến mức gần như không nghe được.
"Sư huynh sư huynh, ta gọi sư huynh được chưa!" Thích Ẩn kêu to.
"Mặc kệ ta, dẫn những người còn lại, mau chạy đi." Thích Linh Xu nói.
"Huynh nói gì đó!" Thích Ẩn cắn răng kéo Vân Tri, "Tiểu sư thúc, chỉ cần huynh không chết, đừng nói là sư huynh, huynh bảo ta gọi huynh là cha cũng được nữa! Từ nay về sau, huynh dạy bảo cái gì ta cũng nghe hết! Ta sẽ chăm chỉ luyện kiếm, chăm chỉ niệm kinh, lòng ta hướng về đại đạo, không bao giờ làm đoạn tụ nữa!"
"Không... Không cần..." Thích Linh Xu thổ huyết, giọng nói đứt quãng, "Đoạn tụ... Cũng khá tốt..."
Thích Ẩn liều mạng hô thật lâu, người trên lưng hoàn toàn không có phản ứng, Thích Ẩn quay mặt qua nhìn thử thì thấy Thích Linh Xu đã hôn mê bất tỉnh.
Có lầm không vậy, Thích Ẩn vừa đau lòng vừa sợ hãi, hai thủ đồ, một người là trưởng lão tưởng lai của Vô Phương, người còn lại là chưởng môn tương lai của Phượng Hoàn Sơn, bọn họ đều đổ, để lại tên phế vật ngay cả ngự kiếm cũng không xong là hắn. Giờ hắn như một đứa trẻ tứ cố vô thân, đứng giữa thế gian hoang vắng, chân tay luống cuống không biết làm gì cả. Hắn còn chưa sẵn sàng để chết mà, hắn không có giác ngộ cao như Vân Tri hay Thích Linh Xu đâu, cũng không có chán sống như bọn họ, hắn còn muốn gặp lại ca hắn.
Hắn cúi đầu nhìn gương mặt trắng bệch như tờ giấy của Vân Tri, tên cẩu tặc cụt tay này ban nãy còn vừa nói vừa cười, Thích Ẩn chưa bao giờ thấy bộ dạng như vậy của hắn.
Giống như sắp chết.
Nhưng Thích Ẩn vẫn chưa sẵn sàng nhìn bọn họ chết mà.
Thích Ẩn thở hồng hộc kéo người vào gian phòng nhỏ, khép cửa lại, sau đó khởi động lại phù chú kết giới. Phương Tân Tiêu ngủ dưới đất, trán ướt đẫm mồ hôi, Thích Ẩn qua sờ trán nàng thử, nóng hổi, nàng bị sốt. Không rảnh lo cho nàng, Thích Ẩn xé vạt áo xử lý miệng vết thương của Vân Tri, mở túi càn khôn của hắn ra, bên trong có rất nhiều viên thuốc, nhìn kĩ thì cũng không phải là thuốc độc, hắn bất chấp tất cả đổ hết vào miệng Vân Tri. Cửa đá ầm ầm vang lên, ánh vàng trên phù kết giới lập lòe, lúc sáng lúc tối. Đó là Thích Thận Vi cuối cùng đã thoát khỏi phù Định Thân, đang tông cửa gian phòng nhỏ.
Bình tĩnh bình tĩnh. Hắn nhắc nhở bản thân mình, sau đó xoay người qua xem vết thương của Thích Linh Xu, miệng vết thương y tuy nhỏ, nhưng khắp người chỗ nào cũng có. Thích Ẩn xé sạch sành sanh áo ngoài mới băng bó hết vết thương trên người y. Cũng lấy túi càn khôn của y ra, dốc hết đan dược ra ngoài, mặc kệ là bổ khí huyết hay là tu linh lực đều đổ hết vào miệng y.
Xong xuôi mọi chuyện, hắn xếp bằng ngồi dưới đất, bắt đầu suy nghĩ làm sao bây giờ. Thích Thận Vi đang điên cuồng tông cửa, phù chú trên cửa đã lung lay, lúc sáng lúc tối, không biết có thể trụ được bao lâu. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Trái tim hắn đập thình thịchh, hô hấp dồn dập, thở hổn hển. Trong đầu rối như tơ vò, hắn nắm tóc, ép mình bình tĩnh suy nghĩ.
Đúng lúc này, bỗng âm thanh của ca ca vang lên bên tai hắn.
"Tiểu Ẩn."
Bình tĩnh bình tĩnh, mụ nội nó, hoảng đến mức xuất hiện ảo giác luôn rồi.
"Tiểu Ẩn."
Hắn bỗng nhiên mở mắt ra, này không phải ảo giác! Tựa như ánh mặt trời chiếu rọi màn mây đen, cả người hắn chấn động, bò dậy khỏi mặt đất hô to: "Ca! Ca!" Hắn tìm khắp nơi, nhưng không thấy bóng dáng Phù Lam đâu cả, chỉ có một con cá trích nhỏ đang vẫy đuôi tiến vào tầm nhìn mờ mịt của hắn.
Hắn ngơ ngẩn vươn tay, nâng niu ánh huỳnh quang yếu ớt nhỏ bé kia, giống như một đứa trẻ đang bưng một ngôi sao.
"Ca, huynh đã đi đâu vậy?" Trong khoảnh khắc đó, tất cả thành lũy kiên cố trong lòng hắn gần như sụp đổ, hốc mắt hắn nóng lên, "Mau tới cứu mạng, bọn ta sắp toi rồi."
"Xin lỗi, ta không tới được." Phù Lam nhẹ giọng nói.
Tiếng tim đập như trống cổ vang vọng khắp biển băng, Phù Lam ngước mặt lên, nhìn ra nơi Băng Hải xa xa. Lúc này Diệp Thanh Minh và Chu Minh Tàng cũng nghe thấy tiếng tim hùng hồn kia, một đôi mắt to như cặp đèn lồng mở ra dưới đáy biển băng, ánh sáng đỏ rực như máu chảy xuôi bên trong nó. Đó là Ma Long, Băng Hải không còn giá lạnh nữa, Ma Long đã tỉnh lại sau giấc ngủ say. Hóa ra những con yêu quỷ đó không phải nổi điên, chúng nó đang né tránh Ma Long.
Phù Lam lơ lửng giữa vùng biển xanh thẫm, đối diện với đôi mắt khổng lồ màu máu kia.
Y bình tĩnh mở miệng, âm thanh điềm đạm vượt qua biển băng rộng lớn cùng với vô số hang động, xuyên qua cả tiểu ngư rồi vang vọng bên tai Thích Ẩn.
"Tiểu Ẩn, trận này, đệ phải tự mình chiến đấu rồi."
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói:
Thời gian trôi qua nhanh quá... mới đây mà 61 chương rồi...
Lúc tui làm đốc chủ cảm giác hỏng có nhanh dị...= =
Bảo Bảo: Em cũng thấy nhanh chị ạ, mới 1 năm đây mà đã 61c =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất