Chương 9
Sơn tặc (tứ)
Cửa bị gõ vang, Thích Ẩn đi qua mở cửa, một đám người láo nháo chen chúc đi qua ngạch cửa. Thích Ẩn hoảng sợ, mấy người này đều là sư huynh đệ tỷ muội.
Vào đầu là một thiếu nữ mặc váy dài màu trắng ngà may bằng vải trúc bố bên một cái khay sơn đen, bên trong có hai đĩa đồ ăn và hai bát mì. Nữ hài đặt khay lên bàn bát tiên, quay đầu cười nói: “Ta là Tang Nhược, là sư tỷ các ngươi. Tiểu sư đệ, hai người chắc chưa kịp ăn cơm chiều. Giới luật sư thúc không ở đây, trước ăn tạm đồ chúng ta làm, sớm mai mang chén đũa trả cho chúng ta là được.”
Thích Ẩn liên tục cảm tạ, sau đó Phù Lam đi đến chào hỏi, mọi người đáp lễ, xong Thích Ẩn mới biết Giới luật trưởng lão Thanh Minh có tám đệ tử đều là nam, lấy chữ ‘Lưu’ làm tự hào. Đan dược trưởng lão Thanh Hòa có sáu đệ tử đều là nữ, lấy chữ ‘Tang’ làm tự hào.
Cái núi hoang này từ trên xuống dưới tính cả Phù Lam lẫn con mèo mập kia cũng chỉ có hai mươi mốt người. Lại thêm đạo đồng hầu hạ chưởng môn, tính ra không quá hai mươi sáu.
Một tiểu cô nương còn để chỏm chen vào, bộ dáng chừng tám chín tuổi, vỗ tay cười nói: “Tốt qua, cuối cùng ta không phải người nhập môn muộn nhất. Ta là Tang Nha sư tỷ, có gì không hiểu cứ hỏi ta.” Nói xong cô bé đảo mắt nhìn thấy mèo đen, ánh mắt sáng lên, “Có cả mèo! Có thể cho ta sờ nó một chút không?”
Thích Ẩn vừa nói cẩn thận nó cào người, quay đầu nhìn lại, con mèo mập kia đang nằm trong lòng Tang Nhược híp mắt, vẻ mặt mơ mơ màng màng, còn có vẻ định dụi vào ngực nàng ta.
Thích Ẩn: “……”
“Các ngươi thật lợi hại,” Tang Nhược gãi cằm mèo đen nói, “Chưởng môn sư thúc lâu rồi không nhận đồ đệ, Vân Tri sư huynh là đệ tử duy nhất đó, không ngờ các ngươi được bái làm môn hạ của sư thúc.”
Thích Ẩn nghiêm mặt nghĩ, đại khái vì bọn họ sảng khoái, vừa đến đã giao một lượng bạc đi.
“Nghe nói ngươi là nhi tử Thích sư thúc, chúng ta cướp được ngươi lúc này Vô Phương Sơn chắc sắp tức chết. Đúng rồi, núi chúng ta hơi nghèo, các ngươi đừng để ý, nếu xiêm y bị hỏng có thể tìm ta và Tang Nha vá lại. Hai người mới nhập môn, nên được chút lợi ích, vá một kiện chỉ mất hai đồng.” Tang Nhược cười khanh khách.
Thích Ẩn cười vô vị: “Cảm ơn sư tỷ quan tâm, nhưng ta cũng may quần áo được, không phiền các ngươi.”
Tang Nhược thất vọng ‘à’ một tiếng.
Một đám sư huynh kéo Thích Ẩn hỏi quê nhà, nghe nói Thích Ẩn đến từ Giang Nam, có người từ Từ Khê đến rất cảm động, kéo hắn nói chuyện cả nửa ngày. Mãi sau Thích Ẩn mới phát hiện không thấy Phù Lam lên tiếng, tên này không thích nói chuyện, không ai chú ý y thì y cứ như nữ hài tử, không nói một tiếng, Thích Ẩn lo lắng Phù Lam không hòa nhập được với các sư huynh đệ tỷ muội, mới quay đầu tìm y nói chuyện. Tìm nửa ngày không thấy bóng dáng, lại nhìn lại, tên này và mèo đen đã bị đám nữ nhân vậy lại, tiểu nữ hài Tang Nha kia ngồi trên đùi y, kéo tay y nói chuyện.
Có sư tỷ hỏi y bao nhiêu tuổi, y thành thật trả lời: “Sống lâu lắm rồi, không nhớ rõ.”
Các sư tỷ cười rộ lên, có nữ hài nhéo tay y, nói: “Ngươi rất thật thà, còn biết pha trò, quả nhiên nam nhân không chỉ nhìn mỗi tướng mạo.”
Phù Lam không hiểu vì sao bọn họ lại cười, ngây ngốc ngồi nhìn.
“Ngươi trước đó làm gì? Trong nhà làm nghề gì?” Có sư tỷ hỏi.
Phù Lam lắc đầu, “Không có nhà, lưu lạc khắp nơi với mèo.”
Mọi người đều lộ ra vẻ thương hại, Tang Nhược thở dài: “Không có gia nương, bảo sao lại nhầm đường lạc lối vào yêu đạo. May mắn đến núi Phượng Hoàn rồi, yên tâm về sau chúng ta dắt ngươi đi chính đạo. Lam sư đệ, về sau xiêm y giày vớ cứ đưa chúng ta, chúng ta may hộ ngươi, không lấy tiền.”
Cùng nhau nhập môn sao đãi ngộ chênh lệch lớn như vậy? Thích Ẩn quay đầu nhìn xà nhà, nước sơn đen phản chiếu hình ảnh của hắn, mi mục rõ nét mạnh mẽ, chỉ là hơi đen, hắn tự hỏi mình cũng không xấu sao lại không được nữ nhân chào đón như Phù Lam? Không nhìn Phù Lam nữa, Thích Ẩn đến ngạch cửa ngồi xuống, mấy sư huynh đều ở bên cạnh hắn, ha ha cười nói: “Nữ nhân ấy, đều thích tiểu bạch kiểm*, huống chi tiểu bạch kiểm có mèo. Đừng lo, sư huynh sẽ dạy ngươi cách theo đuổi nữ nhân.”
*tiểu bạch kiểm: nam nhân mặt mũi trắng trẻo sáng sủa
Một người tên là “Lưu Bạch” nhích đến bên cạnh hắn, da mặt trắng nõn, còn có một cặp mắt phong lưu, dưới mắt phải còn có lệ chí*. Gã đặt khuỷu tay lên vai Thích Ẩn, mặt mày hớn hở mà nói, “Bổn môn có thể mặc kệ đạo pháp, có hai thứ phải học, một trong đó là thuật Ngự kiếm.”
*lệ chí: nốt ruồi ngay khóe mắt.
“Hả, vì sao?” Thích Ẩn không hứng thú lắm, rũ mi phụ họa cho gã.
“Học được ngự kiếm mới có thể đưa cô nương đi hóng mát.” Lông mày Lưu Bạch nháy nháy, “Nếu có được tiên kiếm ngàn dặm mới tìm được một, lại tu được thuật ngự kiếm cực nhanh ngàn dặm không thở dốc, lo gì thiếu cô nương săn đón ngươi.”
“Thế thứ hai là gì?”
Lưu Bạch duỗi tay, không biết lấy từ đâu ra một cây bút chu sa một xấp giấy vàng, lại vẽ lên giấy, “Đã mua cuốn “Bách khoa toàn thư phù lục cho kẻ ngốc” của đại sư huynh rồi đúng không? Phù thứ tư quyển hai, Hóa hình phù, ngươi xem!” Một tấm phù chú bay lên, hai ngón tay kẹp lấy tấm phù mạnh mẽ vung lên, mực chu sa lấp lóe, lập tức biến ra một đóa đỗ quyên đỏ rực rõ. Lưu Bạch chớp chớp mắt, “Nhìn thấy không, lần trước ta tặng hoa như thế cho khuê nữ Tiểu Huệ của tiệm thuốc dưới núi, người ta bị ta mê hoặc điên đảo thần hồn.”
“Học được đã,” có sư huynh cười nói, “Đại sư huynh Vân Tri học được ngự kiếm và Hóa hình phù, ngoài nha đầu Tang Nha, các sư tỷ khác hắn đều nắm tay rồi.”
Tâm Thích Ẩn lạnh như tro tàn, cả cái núi này từ trên xuống dưới đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, không ai đứng đắn cả.
Cũng được, hắn tự an ủi mình, dù sao hắn cũng đến kiếm sống, nếu có thể học vài chiêu làm màu lừa được tức phục, cũng không uổng công.
“Đúng rồi, đại sư huynh ở đâu?” Thích Ẩn hỏi, “Lúc trước hắn dẫn chúng ta tới đây xong là không thấy bóng dáng.”
“Đại sư huynh không ở cùng chúng ta, hắn ở chỗ chưởng môn sư thúc.” Lưu Bạch nói, “Ban đêm hắn gặp ác mộng, sư thúc lo hắn nhập ma, thường giúp hắn đuổi ác mộng.”
“Ác mộng?” Thích Ẩn nghi hoặc, chẳng lẽ dụ dỗ con gái nhà lành trong lòng hổ thẹn, sợ nhân gia nhà người ta đến tính sổ?
“Không sai,” các sư tỷ đi tới, Tang Nha ôm mèo đen, nhảy đến ngạch cửa, ngồi bên cạnh nói, “Đại sư huynh rất đáng thương, lúc bảy tuổi hắn nhìn thấy cha mẹ bị xà yêu nuốt chửng, xà yêu còn nuôi đại sư huynh làm đồ ăn, cầm thòng lọng tròng cổ hắn lôi đi. Sau đó chưởng môn sư thúc đi ngang qua nhìn thấy mới nhặt về được một mạng.”
Thích Ẩn sửng sốt, tiểu tử Vân Tri kia mang gương mặt bất cần đời lúc nào cũng tươi cười, nhìn không hề giống người đã gặp đại nạn.
“Về sau, đại sư huynh luôn gặp ác mộng. Chúng ta còn bị sư thúc kêu thay phiên nhập mộng đuổi ác mộng đi, sư thúc nói hắn thấy chúng ta đánh xà yêu trong mộng tơi bời hoa lá thì sẽ không sợ nữa.”
Trong lòng Thích Ẩn có một suy đoán, ấp úng hỏi: “Vậy các ngươi thì sao, tại sao đến đây tu đạo?”
“Chúng ta đều là cô nhi.” Lưu Bạch nói, “Ta vì bị bệnh tim, lúc còn nhỏ bị cha mẹ ném đi, sư phụ xuống núi nhặt ve chai kiếm tiền mới bới được ta, mới đưa ta về núi.”
“Ta và Tang Nha là nữ nhi nên gia nương không cần,” Tang Nhược vuốt vuốt tóc Tang Nha, “Sư phụ bỏ một quan tiền, mua chúng ta về, nên chúng ta theo sư phụ tu đạo.”
Trong lòng Thích Ẩn dâng lên một cảm giác không biết tên, hoàng hôn xuống núi, chỉ còn một đốm sáng tàn lụi, màn đêm dần buông, ngân hà xán lạn ở vòm trời im lặng chảy trôi. Mọi người cùng nhau ngồi trên ngạch cửa ngắm nhìn trời đêm.
Có một cảm giác như gia đình. Thích Ẩn nghĩ.
“Từ từ,” Thích Ẩn bỗng nhiên ý thức được việc gì, “Vì sao ta và Ngốc Ca nhập môn phải nộp tiền?”
“Có phải các ngươi để lộ trước mặt đại sư huynh không?” Tang Nhược che miệng mỉm cười, “Đại sư huynh rất ranh ma, không biết hắn thương lượng với sư thúc khi nào, một người ba phần một người bảy phần chia quà nhập môn của các ngươi.”
Thích Ẩn: “……” Quả nhiên không thể kỳ vọng vào bọn họ được.
Sáng mai còn phải đi học, mọi người đều về ngủ. Tang Nha tặng bọn họ mấy tấm đăng phù, Thích Ẩn dán phù lên tường, trong phòng sáng lên vàng rực. Phù Lam so với hòa thượng còn thanh tịnh hơn, không ăn cơm uống nước, đi nhà xí cũng không nốt, đồ ăn với mì đều cho mèo và Thích Ẩn ăn hết.
Cơm no rượu say, Thích Ẩn muốn ra ngoài, vừa đẩy cửa ra thấy bóng cây bên ngoài lay động, nhớ tới cảnh báo của Vân Tri, không khỏi lo sợ. Trong núi chắc không có quái điểu chín đầu hay gì đó đâu nhỉ? Nhưng hắn mắc tiểu, Thích Ẩn kéo Phù Lam đi cùng, hai người vừa ước chừng vừa đi.
Phía trước là rào tre của sư huynh đệ, một người cao một người thấp đẩy tới đẩy lui.
Nam nói: “Ta đưa nàng về phòng, nàng về rồi ta mới về.”
Nữ ngại ngùng một hồi, nói: “Không cần, ta đưa huynh đi, huynh đi trước.”
Nam lại nói: “Không được, đến ta đưa nàng.”
Nữ dịu dàng nói: “Không cần sao……”
Hai người bọn họ chắn giữa đường, dường đất quá hẹp, Thích Ẩn và Phù Lam không đi qua được, đành chờ phía xa. Gió đêm thổi cả buổi hai người kia mới nhấc chân. Nam đưa nữ về phòng rồi, chính mình vén tay áo về nhà ngói đối diện.
Thích Ẩn: “……”
Ông nội nó, hai đứa ngốc này ở đối diện, vừa rồi làm gì mà đưa đẩy lâu vậy?
Đi quanh thôn một hồi cũng không tìm được nhà xí, có vẻ những người tu đạo đều tích cốc không có nhu cầu kia. Thích Ẩn đành lôi Phù Lam vào rừng, nhưng chưa vào, Phù Lam đã giữ vai hắn, nói: “Bên trong có rất nhiều người.”
“A? Người nào?”
Thích Ẩn nhìn cánh rừng tối om, bóng cây dày đặc, dường như bóng người trùng điệp.
Thích Ẩn bỗng nhiên phản ứng được, ‘người’ mà Phù Lam nói, chưa chắc đã là ‘người’. Hắn rùng mình vội vàng lùi ra sau vài bước, áp sát Phù Lam.
Cửa bị gõ vang, Thích Ẩn đi qua mở cửa, một đám người láo nháo chen chúc đi qua ngạch cửa. Thích Ẩn hoảng sợ, mấy người này đều là sư huynh đệ tỷ muội.
Vào đầu là một thiếu nữ mặc váy dài màu trắng ngà may bằng vải trúc bố bên một cái khay sơn đen, bên trong có hai đĩa đồ ăn và hai bát mì. Nữ hài đặt khay lên bàn bát tiên, quay đầu cười nói: “Ta là Tang Nhược, là sư tỷ các ngươi. Tiểu sư đệ, hai người chắc chưa kịp ăn cơm chiều. Giới luật sư thúc không ở đây, trước ăn tạm đồ chúng ta làm, sớm mai mang chén đũa trả cho chúng ta là được.”
Thích Ẩn liên tục cảm tạ, sau đó Phù Lam đi đến chào hỏi, mọi người đáp lễ, xong Thích Ẩn mới biết Giới luật trưởng lão Thanh Minh có tám đệ tử đều là nam, lấy chữ ‘Lưu’ làm tự hào. Đan dược trưởng lão Thanh Hòa có sáu đệ tử đều là nữ, lấy chữ ‘Tang’ làm tự hào.
Cái núi hoang này từ trên xuống dưới tính cả Phù Lam lẫn con mèo mập kia cũng chỉ có hai mươi mốt người. Lại thêm đạo đồng hầu hạ chưởng môn, tính ra không quá hai mươi sáu.
Một tiểu cô nương còn để chỏm chen vào, bộ dáng chừng tám chín tuổi, vỗ tay cười nói: “Tốt qua, cuối cùng ta không phải người nhập môn muộn nhất. Ta là Tang Nha sư tỷ, có gì không hiểu cứ hỏi ta.” Nói xong cô bé đảo mắt nhìn thấy mèo đen, ánh mắt sáng lên, “Có cả mèo! Có thể cho ta sờ nó một chút không?”
Thích Ẩn vừa nói cẩn thận nó cào người, quay đầu nhìn lại, con mèo mập kia đang nằm trong lòng Tang Nhược híp mắt, vẻ mặt mơ mơ màng màng, còn có vẻ định dụi vào ngực nàng ta.
Thích Ẩn: “……”
“Các ngươi thật lợi hại,” Tang Nhược gãi cằm mèo đen nói, “Chưởng môn sư thúc lâu rồi không nhận đồ đệ, Vân Tri sư huynh là đệ tử duy nhất đó, không ngờ các ngươi được bái làm môn hạ của sư thúc.”
Thích Ẩn nghiêm mặt nghĩ, đại khái vì bọn họ sảng khoái, vừa đến đã giao một lượng bạc đi.
“Nghe nói ngươi là nhi tử Thích sư thúc, chúng ta cướp được ngươi lúc này Vô Phương Sơn chắc sắp tức chết. Đúng rồi, núi chúng ta hơi nghèo, các ngươi đừng để ý, nếu xiêm y bị hỏng có thể tìm ta và Tang Nha vá lại. Hai người mới nhập môn, nên được chút lợi ích, vá một kiện chỉ mất hai đồng.” Tang Nhược cười khanh khách.
Thích Ẩn cười vô vị: “Cảm ơn sư tỷ quan tâm, nhưng ta cũng may quần áo được, không phiền các ngươi.”
Tang Nhược thất vọng ‘à’ một tiếng.
Một đám sư huynh kéo Thích Ẩn hỏi quê nhà, nghe nói Thích Ẩn đến từ Giang Nam, có người từ Từ Khê đến rất cảm động, kéo hắn nói chuyện cả nửa ngày. Mãi sau Thích Ẩn mới phát hiện không thấy Phù Lam lên tiếng, tên này không thích nói chuyện, không ai chú ý y thì y cứ như nữ hài tử, không nói một tiếng, Thích Ẩn lo lắng Phù Lam không hòa nhập được với các sư huynh đệ tỷ muội, mới quay đầu tìm y nói chuyện. Tìm nửa ngày không thấy bóng dáng, lại nhìn lại, tên này và mèo đen đã bị đám nữ nhân vậy lại, tiểu nữ hài Tang Nha kia ngồi trên đùi y, kéo tay y nói chuyện.
Có sư tỷ hỏi y bao nhiêu tuổi, y thành thật trả lời: “Sống lâu lắm rồi, không nhớ rõ.”
Các sư tỷ cười rộ lên, có nữ hài nhéo tay y, nói: “Ngươi rất thật thà, còn biết pha trò, quả nhiên nam nhân không chỉ nhìn mỗi tướng mạo.”
Phù Lam không hiểu vì sao bọn họ lại cười, ngây ngốc ngồi nhìn.
“Ngươi trước đó làm gì? Trong nhà làm nghề gì?” Có sư tỷ hỏi.
Phù Lam lắc đầu, “Không có nhà, lưu lạc khắp nơi với mèo.”
Mọi người đều lộ ra vẻ thương hại, Tang Nhược thở dài: “Không có gia nương, bảo sao lại nhầm đường lạc lối vào yêu đạo. May mắn đến núi Phượng Hoàn rồi, yên tâm về sau chúng ta dắt ngươi đi chính đạo. Lam sư đệ, về sau xiêm y giày vớ cứ đưa chúng ta, chúng ta may hộ ngươi, không lấy tiền.”
Cùng nhau nhập môn sao đãi ngộ chênh lệch lớn như vậy? Thích Ẩn quay đầu nhìn xà nhà, nước sơn đen phản chiếu hình ảnh của hắn, mi mục rõ nét mạnh mẽ, chỉ là hơi đen, hắn tự hỏi mình cũng không xấu sao lại không được nữ nhân chào đón như Phù Lam? Không nhìn Phù Lam nữa, Thích Ẩn đến ngạch cửa ngồi xuống, mấy sư huynh đều ở bên cạnh hắn, ha ha cười nói: “Nữ nhân ấy, đều thích tiểu bạch kiểm*, huống chi tiểu bạch kiểm có mèo. Đừng lo, sư huynh sẽ dạy ngươi cách theo đuổi nữ nhân.”
*tiểu bạch kiểm: nam nhân mặt mũi trắng trẻo sáng sủa
Một người tên là “Lưu Bạch” nhích đến bên cạnh hắn, da mặt trắng nõn, còn có một cặp mắt phong lưu, dưới mắt phải còn có lệ chí*. Gã đặt khuỷu tay lên vai Thích Ẩn, mặt mày hớn hở mà nói, “Bổn môn có thể mặc kệ đạo pháp, có hai thứ phải học, một trong đó là thuật Ngự kiếm.”
*lệ chí: nốt ruồi ngay khóe mắt.
“Hả, vì sao?” Thích Ẩn không hứng thú lắm, rũ mi phụ họa cho gã.
“Học được ngự kiếm mới có thể đưa cô nương đi hóng mát.” Lông mày Lưu Bạch nháy nháy, “Nếu có được tiên kiếm ngàn dặm mới tìm được một, lại tu được thuật ngự kiếm cực nhanh ngàn dặm không thở dốc, lo gì thiếu cô nương săn đón ngươi.”
“Thế thứ hai là gì?”
Lưu Bạch duỗi tay, không biết lấy từ đâu ra một cây bút chu sa một xấp giấy vàng, lại vẽ lên giấy, “Đã mua cuốn “Bách khoa toàn thư phù lục cho kẻ ngốc” của đại sư huynh rồi đúng không? Phù thứ tư quyển hai, Hóa hình phù, ngươi xem!” Một tấm phù chú bay lên, hai ngón tay kẹp lấy tấm phù mạnh mẽ vung lên, mực chu sa lấp lóe, lập tức biến ra một đóa đỗ quyên đỏ rực rõ. Lưu Bạch chớp chớp mắt, “Nhìn thấy không, lần trước ta tặng hoa như thế cho khuê nữ Tiểu Huệ của tiệm thuốc dưới núi, người ta bị ta mê hoặc điên đảo thần hồn.”
“Học được đã,” có sư huynh cười nói, “Đại sư huynh Vân Tri học được ngự kiếm và Hóa hình phù, ngoài nha đầu Tang Nha, các sư tỷ khác hắn đều nắm tay rồi.”
Tâm Thích Ẩn lạnh như tro tàn, cả cái núi này từ trên xuống dưới đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, không ai đứng đắn cả.
Cũng được, hắn tự an ủi mình, dù sao hắn cũng đến kiếm sống, nếu có thể học vài chiêu làm màu lừa được tức phục, cũng không uổng công.
“Đúng rồi, đại sư huynh ở đâu?” Thích Ẩn hỏi, “Lúc trước hắn dẫn chúng ta tới đây xong là không thấy bóng dáng.”
“Đại sư huynh không ở cùng chúng ta, hắn ở chỗ chưởng môn sư thúc.” Lưu Bạch nói, “Ban đêm hắn gặp ác mộng, sư thúc lo hắn nhập ma, thường giúp hắn đuổi ác mộng.”
“Ác mộng?” Thích Ẩn nghi hoặc, chẳng lẽ dụ dỗ con gái nhà lành trong lòng hổ thẹn, sợ nhân gia nhà người ta đến tính sổ?
“Không sai,” các sư tỷ đi tới, Tang Nha ôm mèo đen, nhảy đến ngạch cửa, ngồi bên cạnh nói, “Đại sư huynh rất đáng thương, lúc bảy tuổi hắn nhìn thấy cha mẹ bị xà yêu nuốt chửng, xà yêu còn nuôi đại sư huynh làm đồ ăn, cầm thòng lọng tròng cổ hắn lôi đi. Sau đó chưởng môn sư thúc đi ngang qua nhìn thấy mới nhặt về được một mạng.”
Thích Ẩn sửng sốt, tiểu tử Vân Tri kia mang gương mặt bất cần đời lúc nào cũng tươi cười, nhìn không hề giống người đã gặp đại nạn.
“Về sau, đại sư huynh luôn gặp ác mộng. Chúng ta còn bị sư thúc kêu thay phiên nhập mộng đuổi ác mộng đi, sư thúc nói hắn thấy chúng ta đánh xà yêu trong mộng tơi bời hoa lá thì sẽ không sợ nữa.”
Trong lòng Thích Ẩn có một suy đoán, ấp úng hỏi: “Vậy các ngươi thì sao, tại sao đến đây tu đạo?”
“Chúng ta đều là cô nhi.” Lưu Bạch nói, “Ta vì bị bệnh tim, lúc còn nhỏ bị cha mẹ ném đi, sư phụ xuống núi nhặt ve chai kiếm tiền mới bới được ta, mới đưa ta về núi.”
“Ta và Tang Nha là nữ nhi nên gia nương không cần,” Tang Nhược vuốt vuốt tóc Tang Nha, “Sư phụ bỏ một quan tiền, mua chúng ta về, nên chúng ta theo sư phụ tu đạo.”
Trong lòng Thích Ẩn dâng lên một cảm giác không biết tên, hoàng hôn xuống núi, chỉ còn một đốm sáng tàn lụi, màn đêm dần buông, ngân hà xán lạn ở vòm trời im lặng chảy trôi. Mọi người cùng nhau ngồi trên ngạch cửa ngắm nhìn trời đêm.
Có một cảm giác như gia đình. Thích Ẩn nghĩ.
“Từ từ,” Thích Ẩn bỗng nhiên ý thức được việc gì, “Vì sao ta và Ngốc Ca nhập môn phải nộp tiền?”
“Có phải các ngươi để lộ trước mặt đại sư huynh không?” Tang Nhược che miệng mỉm cười, “Đại sư huynh rất ranh ma, không biết hắn thương lượng với sư thúc khi nào, một người ba phần một người bảy phần chia quà nhập môn của các ngươi.”
Thích Ẩn: “……” Quả nhiên không thể kỳ vọng vào bọn họ được.
Sáng mai còn phải đi học, mọi người đều về ngủ. Tang Nha tặng bọn họ mấy tấm đăng phù, Thích Ẩn dán phù lên tường, trong phòng sáng lên vàng rực. Phù Lam so với hòa thượng còn thanh tịnh hơn, không ăn cơm uống nước, đi nhà xí cũng không nốt, đồ ăn với mì đều cho mèo và Thích Ẩn ăn hết.
Cơm no rượu say, Thích Ẩn muốn ra ngoài, vừa đẩy cửa ra thấy bóng cây bên ngoài lay động, nhớ tới cảnh báo của Vân Tri, không khỏi lo sợ. Trong núi chắc không có quái điểu chín đầu hay gì đó đâu nhỉ? Nhưng hắn mắc tiểu, Thích Ẩn kéo Phù Lam đi cùng, hai người vừa ước chừng vừa đi.
Phía trước là rào tre của sư huynh đệ, một người cao một người thấp đẩy tới đẩy lui.
Nam nói: “Ta đưa nàng về phòng, nàng về rồi ta mới về.”
Nữ ngại ngùng một hồi, nói: “Không cần, ta đưa huynh đi, huynh đi trước.”
Nam lại nói: “Không được, đến ta đưa nàng.”
Nữ dịu dàng nói: “Không cần sao……”
Hai người bọn họ chắn giữa đường, dường đất quá hẹp, Thích Ẩn và Phù Lam không đi qua được, đành chờ phía xa. Gió đêm thổi cả buổi hai người kia mới nhấc chân. Nam đưa nữ về phòng rồi, chính mình vén tay áo về nhà ngói đối diện.
Thích Ẩn: “……”
Ông nội nó, hai đứa ngốc này ở đối diện, vừa rồi làm gì mà đưa đẩy lâu vậy?
Đi quanh thôn một hồi cũng không tìm được nhà xí, có vẻ những người tu đạo đều tích cốc không có nhu cầu kia. Thích Ẩn đành lôi Phù Lam vào rừng, nhưng chưa vào, Phù Lam đã giữ vai hắn, nói: “Bên trong có rất nhiều người.”
“A? Người nào?”
Thích Ẩn nhìn cánh rừng tối om, bóng cây dày đặc, dường như bóng người trùng điệp.
Thích Ẩn bỗng nhiên phản ứng được, ‘người’ mà Phù Lam nói, chưa chắc đã là ‘người’. Hắn rùng mình vội vàng lùi ra sau vài bước, áp sát Phù Lam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất