Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm

Chương 17: Cô Cho Rằng Chuyện Này Vẻ Vang Lắm Sao?

Trước Sau
Buổi họp sáng hôm đó vô cùng khó khăn.

Khương Xán cảm thấy ánh mắt ấm áp của Phương Tấn Dương đang đảo quanh trên người cô, lại cảm thấy ánh mắt thù địch của Trình Tiêu Tiêu giống như những mũi dao sắc bén, đâm xuyên vào cơ thể cô một cách mãnh liệt.

Vì vậy sau cuộc họp, không đợi Phương Tấn Dương tìm cô nói chuyện thì cô đã lịch sự mỉm cười rồi nhanh chóng kiếm cớ rời khỏi phòng họp.

Trước khi đi, cô còn nghe thấy giọng nói tức giận của Trình Tiêu Tiêu ở bên trong: “Anh làm sao vậy? Nhìn tiểu yêu tinh kia thì không thể ngoảnh mặt đi được đúng không? Đúng là chó không đổi được cái tính ăn tạp mà!”

Trái tim Khương Xán thắt lại.

Buổi trưa cô đem chuyện này nói với Lâm Vũ Tinh, Lâm Vũ Tinh cũng hơi sững sờ, cô không ngờ lại trùng hợp như vậy. Công ty lớn như vậy mà cứ phải để cho Khương Xán đụng mặt với hai kẻ oan gia này.

“Nếu đã đụng phải rồi thì sau này phải cẩn thận mà ứng phó.” Lâm Vũ Tinh thì thầm, “Xán Xán, bây giờ chị không phải là người của bộ phận bán hàng, vì vậy chị không tiện nói giúp cho em, còn về Trình Tiêu Tiêu đó, chú của cô ta là cổ đông lớn của công ty, thường ngày cô ta cũng hay giở thói ra oai với người khác…..Nói tóm lại, con đường sau này không hề dễ đi, em phải cẩn thận mà ứng phó!”

“Ừm, chị yên tâm đi.” Khương Xán mỉm cười, “Chỉ cần em không mắc lỗi thì Trình Tiêu Tiêu cũng không thể làm gì được em.”

Tuy nhiên, vào buổi chiều hôm đó, Trình Tiêu Tiêu đã đặc biệt giao cho cô một nhiệm vụ.

“Một lúc nữa sẽ có một bữa tiệc trà, đây là danh sách những người tham gia. Họ đều là khách hàng lớn của công ty chúng ta, cô hãy chuẩn bị cho thật tốt.”

Khương Xán gật đầu.

Có khoảng gần chục người trong danh sách, bữa tiệc trà này không lớn nhưng cũng phải cố gắng hết sức để làm hài lòng khách hàng.

“Đúng rồi, chủ tịch Vân của tập đoàn Thần An thì cô phải chú ý một chút.” Trình Tiêu Tiêu nhếch môi, “Người phụ nữ quyền lực này này rất mạnh mẽ về mọi mặt, ngoại trừ việc bà ấy bị dị ứng với đậu phộng. Khi cô chuẩn bị bánh cho cô ấy thì đừng có cho đậu phộng.”

“Được, tôi nhớ rồi.”

Khương Xán cầm danh sách đi ra ngoài.

Dù là người mới ngày đầu đi làm nhưng cô làm việc bài bản và tự tay lo liệu mọi việc, rất nhanh thì cô đã bố trí xong bữa tiệc trà đâu ra đó.

Tất cả những người tham gia đều có mặt, mọi thứ đều theo trình tự.

Khương Xán đứng một bên thở phào nhẹ nhõm, nhưng vào lúc này, hiện trường đột nhiên truyền tới một tiếng hét.

“Chủ tịch Vân ngất rồi!”

Khương Xán sửng sờ, vội vàng chạy tới kiểm tra. Chủ tịch Vân ngã xuống đất, trừng mắt, thở rất khó khăn.

“Đây là có chuyện gì vậy?” Có người hét lên, “Chủ tịch Vân của chúng tôi luôn bị dị ứng với đậu phộng mà! Làm sao lại có bơ đậu phộng trong chiếc bánh này vậy?”



Trình Tiêu Tiêu cũng từ một bên thét chói tai, “Cái bánh này là ai chuẩn bị? Tôi đã dặn dò rất nhiều lần là chủ tịch Vân không ăn được đậu phộng rồi, sao còn có thể làm sai như vậy!”

Khương Xán hít sâu một hơi rồi ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt tràn đầy sự ác ý của Trình Tiêu Tiêu.

Lúc này cô mới nhận ra rằng mình đang bị cô ta âm thầm tính kế hãm hại……….

“Khương Xán, tôi nhớ là nhiệm vụ này giao cho cô mà! Sao cô lại làm nó thành ra thế này chứ?”

Khương Xán cắn chặt môi im lặng.

“Đừng cãi nhau nữa!” Trợ lý của chủ tịch Vân lo lắng, “Các người làm ơn gọi xe cấp cứu giúp đi! Nếu cứ tiếp tục thế này sẽ xảy ra án mạng đó!”

Tại hiện trường bỗng chốc nháo nhào cả lên.

Khương Xán bình tĩnh lại, lách qua đám người đến bên cạnh chủ tịch Vân, bình tĩnh quan sát sắc mặt bà ấy, sau đó từ trong túi xách lấy ra một lo thuốc nhỏ.

“Mau, đưa cho chủ tịch Vân uống đi!”

“Đây là gì?”

“Em trai tôi cũng bị dị ứng với đậu phộng, vì vậy trong túi của tôi luôn có loại thuốc này!”

Khương Xán nhét mấy viên thuốc vào miệng chủ tịch Vân, sau đó nhéo mạnh vào người cô.

Trước khi xe cấp cứu đến, tình trạng khó thở của chủ tịch Vân cũng dần biến mất, nhịp thở cũng dần ổn định, các vết mẩn ngứa trên người cũng nhẹ đi rất nhiều.

Bà từ từ mở mắt ra nhìn Khương Xán, mấp máy môi, khó khăn nói ra ba chữ: “Cảm ơn cô.”

“Không có chi.” Khương Xán lau mồ hôi trên trán, gánh nặng như được trút xuống.

Xe cấp cứu tới, mọi người vội vàng đưa chủ tịch Vân lên xe, hiện trường cũng dần yên tĩnh trở lại.

Tuy nhiên, không được bao lâu, vị giám đốc với vẻ mặt ảm đạm gọi Khương Xán và Trình Tiêu Tiêu cùng vào văn phòng.

Khương Xán không nói một lời, còn Trình Tiêu Tiêu thì nói toàn bộ sự việc với vẻ mặt tươi tỉnh.

“Khương Xán,” Trình Tiêu Tiêu hai tay ôm ngực vẻ mặt đắc thắng, “Trước đó tôi đã dặn cô rồi, cô xem lời tôi nói như gió thoảng qua tai à? Số bánh ngọt đó đều là do cô chuẩn bị, cô muốn hại chết chủ tịch Vân sao?”

“Tôi với bà ấy không ân không oán, tại sao tôi lại phải hại bà ấy?” Khương Xán bình tĩnh liếc cô ta một cái, “Tôi chỉ là có chút không hiểu, tại sao bánh kem mà tôi chuẩn bị lại bị người khác hoán đổi?”



“Cô…….. cô đây là có ý gì?”

“Giám đốc, anh nhìn xem.” Vừa rồi khi rời khỏi hiện trường, cô đã cầm lấy một miếng bánh mà chủ tịch Vân đã ăn. “Bánh này là dùng cốc giấy, là không phải do tôi chuẩn bị.”

Giám đốc nhíu mày, “Là có ý gì?”

“Tất cả những chiếc bánh dùng trong bữa tiệc trà đều là do tôi mua từ tiệm bánh đối diện. Để phân biệt giữa các loại có bơ đậu phộng và loại không có bơ đậu phộng, thì tôi đã đặc biệt dặn họ sử dụng cốc giấy thiếc cho phần bánh không có bơ đậu phộng. Nhưng miếng bánh mà chủ tịch Vân đã ăn là sử dụng cốc giấy.”

“Hơn nữa lúc nãy tôi đã đi dạo một vòng ở hiện trường, tất cả bánh ngọt đều không có cốc giấy thiếc. Cho nên tôi đoán chắc rằng có ai đó đã lén tráo đổi những thứ này!”

Trình Tiêu Tiêu sắc mặt thay đổi, cô tức giận hét lên, “Cô dám gài bẫy tôi?”

“Gài bẫy?” Khương Xán khẽ cười, “Quản lý Trình, tôi chỉ là nói có người lén tráo đổi, chứ tôi đâu có nói là cô, cô căng thẳng gì chứ?”

“Cô………”

Trình Tiêu Tiêu lườm cô một cái và nắm chặt tay thành nắm đấm.

“Tôi quả thật có phân biệt các loại bánh”, Khương Xán nói rõ ràng, “Nếu giám đốc không tin thì có thể đến tiệm bánh hỏi nhân viên bán hàng hoặc kiểm tra máy quay giám sát! Tuy tôi là người mới nhưng tôi cũng không thể để người khác tạt nước bẩn vô cớ như thế được! Yêu cầu điều tra kỹ lưỡng sự việc này!”

Sự việc đã đến nước này, ai đúng ai sai thì bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra.

Giám đốc sắc mặt tối sầm, người làm sai chính là Trình Tiêu Tiêu, hơn nữa chủ tịch Vân cũng đã không sao rồi, quả thật không cần thiết phải đắc tội với cháu gái cổ đông chỉ vì một người mới.

“Khương Xán, chuyện này trong lòng tự có tính toán,” Ông lên giọng nói với cô, “Cô đi ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với quản lý Trình.”

Khương Xán gật đầu làm theo, nhẹ nhàng lùi bước ra ngoài.

Trình Tiêu Tiêu vừa định nói gì đó thì đã bị giám đốc nghiêm khắc chặn lại: “Dừng lại ở đây đi!”

“Cái gì, chú………”

“Cô cho rằng chuyện này vẻ vang lắm à? Nếu như vừa rồi Khương Xán không có thuốc, thật sự xảy ra chuyện thì cô gánh có nổi không?”

Trình Tiêu Tiêu tái mặt.

“Đừng tưởng chú của cô là cổ đông thì cô có thể làm càn làm bậy ở công ty! Tôi có thể nhịn cô một lúc, nhưng nếu cô làm ra chuyện quá đáng, tôi cũng sẽ không nhẫn nhịn cô nữa! Cô hãy biết thân biết phận cho tôi!”

Trình Tiêu Tiêu không kiếm được lợi ích gì mà ngược lại còn bị giám đốc cảnh cáo nên cô càng hận Khương Xán hơn, bình thường dù có chuyện gì hay không thì cô cũng gây phiền phức cho cô ấy.

Nhờ sự nỗ lực không ngừng của cô ta mà Khương Xán đã đến làm một tháng nhưng một đơn hàng cũng không ký được, đương nhiên nó đã trở thành tấm gương tiêu cực ở cuộc họp thường kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau