Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm

Chương 18: Tôi Nuôi Anh Cả Đời

Trước Sau
“Phòng kinh doanh là một trong những bộ phận quan trọng nhất trong công ty.” Trình Tiêu Tiêu cố ý chế nhạo trong cuộc họp thường kỳ của công ty, “Nếu một số người thực sự không có tài kinh doanh, tốt hơn hết là đừng chiếm giữ vị trí này nữa mà hãy nhường cơ hội cho người có năng lực hơn đi!”

“Công ty chúng ta không phải là nơi dành cho người cao tuổi, trong lòng mọi người tự có tính toán là được. Giống như loại người đến một đơn hàng cũng không có, chỉ có thể nhận được mức lương cơ bản, sau này đâu là lối thoát thì thực sự cần phải suy nghĩ kĩ càng rồi!”

Khương Xán cứ cúi đầu, cả buổi chiều mà chân mày vẫn chưa giãn ra.

Tuy nhiên, khi cô trở về nhà sau một ngày mệt mỏi, vừa bước vào cửa đã thấy Cố Mãng đang ngồi trên ghế sô pha xem điện thoại, giống như một ông chú, trong bếp trống không, đến một ly nước nóng để uống cũng không có.

Sự ủy khuất đã kìm nén rất lâu của Khương Xán vào giờ phút đó cô hoàn toàn không thể nhịn nổi nữa.

“Anh……….anh chưa nấu cơm à?”

Cố Mãng sững người, sự chú ý rời khỏi màn hình điện thoại.

Gương mặt của gười phụ nữ nhỏ bé trước mặt đang đỏ bừng bừng, hơi thở gấp gáp.

Một đôi mắt to sáng long lanh nhìn thẳng vào anh. Nhưng giọng điệu chất vấn lại nghe có vẻ không giống như là đang chất vấn mà giống như một cô nàng dâu nhỏ đang giận dỡi làm nũng với chồng mình.

Trái tim Cố Mãng rung động, ánh mắt anh nhìn cô bất giác có phần thâm tình hơn.

“Sao thế?” Anh đứng dậy khỏi ghế sô pha với vẻ mặt vô tội, “Từ khi kết hôn đến giờ chẳng phải đều là do cô nấu cơm sao?”

Khương Xán dừng lại một chút, cắn cắn khóe môi.

Thân hình của Cố Mãng có mấy phần áp chế, cao hơn cô ấy rất nhiều đứng trước mặt cô, khí thế của cô trước tiên bị yếu đi.

Lại thêm tính cách dịu dàng và bao dung của cô thì cũng không phải thật sự là trách Cố Mãng.



Chỉ là………….

“Ừm, đúng vậy.” Cô cúi đầu khẽ nói, “Đúng là đều luôn do tôi nấu cơm, nhưng bây giờ tôi đang ra ngoài làm việc, anh……anh chẳng phải cũng có thể làm một số việc để chia sẻ một chút việc nhà sao? Dù gì cái nhà này đâu phải chỉ có một mình tôi!”

“Hôm nay tôi về muộn, cho dù anh không biết nấu ăn thì cũng nên chuẩn bị chút nguyên liệu chứ? Lẽ nào chuyện gì cũng đều phải trông chờ vào tôi sao?”

Đôi mắt Cố Mãng hơi nheo lại.

Sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Khương Xán tức giận với anh.

Thực ra thì cũng không hẳn là tức giận, chỉ là phàn nàn vài câu thôi. Còn người phụ nữ nhỏ bé muốn tức giận nhưng lại không dám tức giận, đáng yêu như một đóa hoa đào, anh đột nhiên muốn trêu chọc cô một chút.

“Ồ,” anh gật gật đầu. “Thì ra là cô chê tôi không ra ngoài làm việc làm liên lụy đến cô sao?”

“Tôi……” Khương Xán sững sờ, vội vàng giải thích, “Tôi không phải là có ý đó!”

Anh tiến đến gần thăm dò cô, khóe môi khẽ cong lên, trong đôi mắt sâu thẳm ấy thoáng lên một sự ấm áp mà đến cả bản thân anh cũng không phát hiện ra.

“Vậy thì cô có ý gì?”

“Cố Mãng,” cô hít sâu một hơi, rất nghiêm túc mà nhìn anh, “Từ sau khi kết hôn với anh thì tôi đã nhận định là sống với anh cả đời. Anh là chồng tôi thì sao tôi có thể chê bai anh chứ?”

“Cho dù cả đời này anh không ra ngoài làm việc thì tôi cũng có thể nuôi anh mà.”

Cô càng nói càng nhỏ giọng, sau đó trong lòng bắt đầu băn khoăn rằng không biết nói như vậy có làm tổn thương lòng tự trọng của anh hay không.



Đàn ông mà, ai cũng trọng sĩ diện, đặc biệt là người đàn ông có chút “tiền án” như anh thì việc người khác nhắc đến chuyện này càng phải hết sức cẩn trọng.

“Cô nói cái gì?” Cố Mãng mím môi, cố gắng không để cho cô nhìn ra là anh muốn bật cười, “Cô, nuôi tôi sao?”

“Đúng vậy, có gì không đúng sao?”

Cố Mãng bắt gặp ánh mắt của cô, đôi mắt to xinh đẹp trong sáng như pha lê kia khiến trái tim anh bất giác rung động.

“Mặc dù theo truyền thống là đàn ông làm việc bên ngoài, phụ nữ lo việc trong nhà,” Khương Xán luyên thuyên nói, “Nhưng bây giờ lại không phải là xã hội phong kiến, phụ nữ cũng có thể ra ngoài làm việc, hai vợ chồng thì ai nuôi gia đình thì có khác biệt gì chứ? Chẳng qua là hai người nên cùng nhau góp sức, vợ chồng đồng lòng, đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn mà!”

Cố Mãng ngây ra một hồi, sau đó khẽ cười.

Khương Xán chỉ là có vẻ bề ngoài yếu đuối, nhưng thực chất cô là người quyết đoán hơn ai hết.

Nhưng mà đó vẫn là lần đầu tiên anh nghe nói rằng phụ nữ phải nuôi đàn ông.

Nếu cô đã nói như thế rồi thì anh cũng sẽ nghe theo lời của cô nói.

Nụ cười của Cố Mãng càng lộ ra rõ hơn, điều này đối với Khương Xán lại có chút kỳ lạ.

“Anh, anh không sao chứ?” Khương Xán nhìn anh không chớp mắt.

“Không sao đâu.” Cố Mãng lấy lại vẻ lạnh lùng vô cảm thường ngày, ho khàn vài tiếng, “Nếu như ở nhà không có nấu cơm, vậy chúng ta ra ngoài ăn nhé!”

Khương Xán tròn mắt nhìn anh.

Người đàn ông này không lẽ có con mắt nhìn thấu, biết mình hôm nay lãnh lương đó chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau