Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Chương 22: Nỗi Thương Xót Không Thể Diễn Tả
Lâm Vũ Tinh không thể chịu được khi thấy Khương Xán bị Trình Tiêu Tiêu làm khó trong công ty nên đã đưa cô ấy ra ngoài để chạy việc và giới thiệu tất cả khách hàng của mình cho cô ấy.
Cô cũng chỉ cho cô ấy rất nhiều kỹ năng đàm phán đơn hàng.
“Em phải nhớ rằng kinh doanh không phải là công việc chỉ làm một lần là có thể thành công. Với một đơn hàng em có thể sẽ phải đàm phán năm lần bảy lượt, nói chung là rất nhiều lần, đây đều là chuyện bình thường.”
Khương Xán nhẹ nhàng gật đầu.
“Thường thì cần phải duy trì tốt mối quan hệ với khách hàng, khi em với người ta thân thiết hơn rồi thì người ta mới có thể ký đơn hàng đó với em!”
“Ừm, em hiểu cái này rồi.”
“Đương nhiên điểm mấu chốt quan trọng nhất chính là,” Lâm Vũ Tinh cười nói, “Làm một người bán hàng thì em phải trở nên không biết xấu hổ, phải mặt dày một chút! Trước là phải mặt dày, sau đó thì mới có thể no bụng! Hiểu chưa?”
Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Khương Xán nở nụ cười như vầng trăng khuyết, lúc này trên màn hình đã hiển thị số lấy cơm của bọn họ, cô vội vàng đi tới quầy lễ tân lấy.
Bữa trưa là đồ ăn nhanh cực kỳ đơn giản, Lâm Vũ Tinh thấy Khương Xán chỉ có một món ăn thanh đạm rẻ nhất, thì liền hỏi: “Như thế này em ăn có thể no không?”
“Không sao.” Khương Xán cười nhẹ, “Tôi vốn đã ăn ít, một phần này là đủ rồi.”
“Như vậy sao mà được chứ! Chạy việc vốn dĩ là phải cần đến thể lực. Em nhìn cái thân hình nhỏ nhắn của em, đây….” Nói được một nửa thì Lâm Vũ Tinh sực nhớ, “Có phải chồng của em đã lấy hết tiền của em rồi không?”
Khương Xán đang định giải thích thì lúc này Cố Mãng gửi tin nhắn đến.
Cô đọc xong thì im lặng một hồi, Lâm Vũ Tinh thấy sắc mặt cô không tốt, liền lấy điện thoại qua rồi tức giận đến nỗi suýt chút nữa bật dậy.
“Là người gì thế này!” Lâm Vũ Tinh khó chịu, “Anh ta…..anh ta lại ra ngoài dạo phố? Vừa mắt một chiếc thắt lưng? Lại còn hơn 3000 vạn?”
“Chị Vũ Tinh, chị nhỏ giọng thôi!” Khương Xán vội vàng kéo lấy cô.
Nhắc mới nhớ, Cố Mãng trong thời gian này thực sự đã trở nên hơi cổ quái, mỗi ngày đều thay đổi cách thức để tận hưởng cuộc sống. Có một ngày kia, khi Khương Xán đang đi làm, cô gọi cho anh và hỏi anh ấy đang làm gì, không ngờ vị đại gia này lại trực tiếp nói thẳng một câu rằng:
“Đang uống trà chiều.”
Khương Xán lại hỏi uống ở đâu.
Anh ấy trực tiếp gửi qua một tấm ảnh, không ngờ lại là khách sạn Emgrand!
Khương Xán suýt chút nữa ngất đi, ngay sau đó đã nhận được lời nhắc trừ tiền của thẻ ngân hàng qua tin nhắn.
Cô nhìn những con số trên thẻ, da thịt cô đau nhói.
Nhưng vì phải duy trì hình tượng của một“thiên kim”, cô chỉ có thể miễn cưỡng nở một nụ cười, giả vờ hào phóng để anh thưởng thức bữa trà chiều…..
Chuyện giống như thế này còn rất nhiều, số dư trong thẻ của cô ngày càng ít đi, thế nhưng, mỗi khi hỏi Cố Mãng, anh đều nhìn cô cười nửa miệng: “Khương Dao, cô không phải là thiên kim của nhà họ Khương sao? Có chút tiền này mà cô lại không nỡ à?”
Cô cắn chặt môi, trừng mắt rồi cuối cùng quay về phòng như một quả bóng xì hơi để tiếp tục viết kế hoạch bán hàng.
Cô không nhìn thấy người đàn ông sau lưng mình đang cười hạnh phúc như thế nào.
Giống như cậu bé lớn đã thành công trong trò nghịch ngợm, trò chơi chỉ còn thiếu bước cuối cùng thôi.
…….
Khương Xán lật xem điện thoại di động, số dư trong thẻ ngân hàng không nhiều cũng không ít, vừa đúng 3000 tệ.
Nếu lúc này Cố Mãng ở trước mặt cô, cô thật sự muốn bóp cổ anh. Người đàn ông này không chỉ có con mắt nhìn thấu mà còn có một cái máy tính trong đầu, quả là không tồi chút nào!
“Này!” Lâm Vũ Tinh vội vàng nắm tay cô, “Em……em chuyển cho anh ta thật đấy à?”
Khương Xán dừng lại rồi cười ngốc nghếch, “Anh ấy hiếm khi vừa ý thứ gì, cứ để anh ấy mua đi. Dù gì trên người em cũng còn có mấy trăm tệ tiền mặt, hai ngày nay tiết kiệm một chút rồi đợi đến lúc lãnh lương thì có lẽ không thành vấn đề đâu.”
“Em có phải là ngốc rồi không!” Lâm Vũ Tinh kêu lên, “Hắn ta rốt cuộc có gì tốt? Mà em phải chiều anh ta như thế!”
“Không phải là chiều, mà là………” Khương Xán thất thanh, hơi cúi đầu xuống.
Cô không phải là chiều anh ta, mà là trong lòng có một nỗi thương xót không thể giải thích được.
Nghĩ đến việc Cố Mãng đã từng sống cô đơn và tội nghiệp như thế nào, bao lần ra vào tù, nghĩ đến những tên xã hội đen trong làng đã giễu cợt anh ra sao…..
Cô liền mềm lòng rồi.
Cô không biết cảm giác này đến từ đâu. Chẳng lẽ…….cô thực sự yêu người đàn ông này rồi sao?
Cô cũng chỉ cho cô ấy rất nhiều kỹ năng đàm phán đơn hàng.
“Em phải nhớ rằng kinh doanh không phải là công việc chỉ làm một lần là có thể thành công. Với một đơn hàng em có thể sẽ phải đàm phán năm lần bảy lượt, nói chung là rất nhiều lần, đây đều là chuyện bình thường.”
Khương Xán nhẹ nhàng gật đầu.
“Thường thì cần phải duy trì tốt mối quan hệ với khách hàng, khi em với người ta thân thiết hơn rồi thì người ta mới có thể ký đơn hàng đó với em!”
“Ừm, em hiểu cái này rồi.”
“Đương nhiên điểm mấu chốt quan trọng nhất chính là,” Lâm Vũ Tinh cười nói, “Làm một người bán hàng thì em phải trở nên không biết xấu hổ, phải mặt dày một chút! Trước là phải mặt dày, sau đó thì mới có thể no bụng! Hiểu chưa?”
Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Khương Xán nở nụ cười như vầng trăng khuyết, lúc này trên màn hình đã hiển thị số lấy cơm của bọn họ, cô vội vàng đi tới quầy lễ tân lấy.
Bữa trưa là đồ ăn nhanh cực kỳ đơn giản, Lâm Vũ Tinh thấy Khương Xán chỉ có một món ăn thanh đạm rẻ nhất, thì liền hỏi: “Như thế này em ăn có thể no không?”
“Không sao.” Khương Xán cười nhẹ, “Tôi vốn đã ăn ít, một phần này là đủ rồi.”
“Như vậy sao mà được chứ! Chạy việc vốn dĩ là phải cần đến thể lực. Em nhìn cái thân hình nhỏ nhắn của em, đây….” Nói được một nửa thì Lâm Vũ Tinh sực nhớ, “Có phải chồng của em đã lấy hết tiền của em rồi không?”
Khương Xán đang định giải thích thì lúc này Cố Mãng gửi tin nhắn đến.
Cô đọc xong thì im lặng một hồi, Lâm Vũ Tinh thấy sắc mặt cô không tốt, liền lấy điện thoại qua rồi tức giận đến nỗi suýt chút nữa bật dậy.
“Là người gì thế này!” Lâm Vũ Tinh khó chịu, “Anh ta…..anh ta lại ra ngoài dạo phố? Vừa mắt một chiếc thắt lưng? Lại còn hơn 3000 vạn?”
“Chị Vũ Tinh, chị nhỏ giọng thôi!” Khương Xán vội vàng kéo lấy cô.
Nhắc mới nhớ, Cố Mãng trong thời gian này thực sự đã trở nên hơi cổ quái, mỗi ngày đều thay đổi cách thức để tận hưởng cuộc sống. Có một ngày kia, khi Khương Xán đang đi làm, cô gọi cho anh và hỏi anh ấy đang làm gì, không ngờ vị đại gia này lại trực tiếp nói thẳng một câu rằng:
“Đang uống trà chiều.”
Khương Xán lại hỏi uống ở đâu.
Anh ấy trực tiếp gửi qua một tấm ảnh, không ngờ lại là khách sạn Emgrand!
Khương Xán suýt chút nữa ngất đi, ngay sau đó đã nhận được lời nhắc trừ tiền của thẻ ngân hàng qua tin nhắn.
Cô nhìn những con số trên thẻ, da thịt cô đau nhói.
Nhưng vì phải duy trì hình tượng của một“thiên kim”, cô chỉ có thể miễn cưỡng nở một nụ cười, giả vờ hào phóng để anh thưởng thức bữa trà chiều…..
Chuyện giống như thế này còn rất nhiều, số dư trong thẻ của cô ngày càng ít đi, thế nhưng, mỗi khi hỏi Cố Mãng, anh đều nhìn cô cười nửa miệng: “Khương Dao, cô không phải là thiên kim của nhà họ Khương sao? Có chút tiền này mà cô lại không nỡ à?”
Cô cắn chặt môi, trừng mắt rồi cuối cùng quay về phòng như một quả bóng xì hơi để tiếp tục viết kế hoạch bán hàng.
Cô không nhìn thấy người đàn ông sau lưng mình đang cười hạnh phúc như thế nào.
Giống như cậu bé lớn đã thành công trong trò nghịch ngợm, trò chơi chỉ còn thiếu bước cuối cùng thôi.
…….
Khương Xán lật xem điện thoại di động, số dư trong thẻ ngân hàng không nhiều cũng không ít, vừa đúng 3000 tệ.
Nếu lúc này Cố Mãng ở trước mặt cô, cô thật sự muốn bóp cổ anh. Người đàn ông này không chỉ có con mắt nhìn thấu mà còn có một cái máy tính trong đầu, quả là không tồi chút nào!
“Này!” Lâm Vũ Tinh vội vàng nắm tay cô, “Em……em chuyển cho anh ta thật đấy à?”
Khương Xán dừng lại rồi cười ngốc nghếch, “Anh ấy hiếm khi vừa ý thứ gì, cứ để anh ấy mua đi. Dù gì trên người em cũng còn có mấy trăm tệ tiền mặt, hai ngày nay tiết kiệm một chút rồi đợi đến lúc lãnh lương thì có lẽ không thành vấn đề đâu.”
“Em có phải là ngốc rồi không!” Lâm Vũ Tinh kêu lên, “Hắn ta rốt cuộc có gì tốt? Mà em phải chiều anh ta như thế!”
“Không phải là chiều, mà là………” Khương Xán thất thanh, hơi cúi đầu xuống.
Cô không phải là chiều anh ta, mà là trong lòng có một nỗi thương xót không thể giải thích được.
Nghĩ đến việc Cố Mãng đã từng sống cô đơn và tội nghiệp như thế nào, bao lần ra vào tù, nghĩ đến những tên xã hội đen trong làng đã giễu cợt anh ra sao…..
Cô liền mềm lòng rồi.
Cô không biết cảm giác này đến từ đâu. Chẳng lẽ…….cô thực sự yêu người đàn ông này rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất