Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Chương 27: Hoa Hồng Có Gai
Khương Xán mím môi, không có ý định tranh cãi với cô ta.
Đang định vòng qua cô ta mà đi, nhưng lại bị Trình Tiêu Tiêu chắn trước mặt.
“Đừng tưởng rằng tôi không biết người cô làm cái trò mờ ám gì!” Trình Tiêu Tiêu độc đoán, “Khương Xán, cô ký được cái đơn hàng này như thế nào thì cô tự mình biết rõ!”
Khương Xán quay lại nhìn cô chằm chằm, đôi mắt ánh lên ngọn lửa tức giận.
Nụ cười thường ngày của cô rất dịu dàng, hiền hậu, hiếm khi thấy cô lạnh lùng và nghiêm túc như vậy.
Nhưng lúc này Khương Xán dường như trở thành một người khác, Trình Tiêu Tiêu bất giác lùi lại mấy bước.
“Tôi ký được nó như thế nào?” Cô ấy nói rõ từng chữ một, “Tôi ký được nó bằng khả năng của mình! Cả một tuần ngày nào tôi cũng đã thức cả đêm để sửa đổi kế hoạch bán hàng của tôi không biết bao nhiêu lần, chủ tịch Tiêu rất hài lòng nên mới ký tên đóng dấu! Cô đã theo nó ba tháng mà không ký được là do bản thân cô không có năng lực! Không tự tìm nguyên nhân trên người của mình mà ngược lại còn trách người khác nỗ lực hơn cô sao?”
“Hơ, cô nỗ lực?” Trình Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn cô một cách mãnh liệt, “Cô cố gắng cô cố gắng ở trên giường của đàn ông nhỉ! Cô nghĩ rằng giám đốc thiên vị cô thì cô có thể muốn làm gì thì làm sao?”
“Trình Tiêu Tiêu, cô đừng ngậm máu phun người! Chuyện này thì liên quan đến giám đốc? Trước khi ký đơn hàng này tôi chưa từng nói lời nào với giám đốc hết!”
“Ai mà biết được cô có nói hay không chứ? Hừm, ở công ty không nói, nhưng ở chỗ riêng tư sợ rằng không biết đã “trao đổi kỹ càng” bao nhiêu lần rồi đó!”
“Cô……”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Xán đỏ bừng, cuộc cãi vã của hai người đã thu hút rất nhiều người xem.
Một số nhân viên thiện ý muốn tách họ ra, nhưng Trình Tiêu Tiêu một chút cũng không nhượng bộ, Khương Xán cũng không muốn chịu đựng loại sỉ nhục vô lý này, khăng khăng muốn đến đối chất trước mặt giám đốc.
Vào lúc khốc liệt thì Phương Tấn Dương vội vàng chạy đến.
“Đây là công ty, hai người làm gì vậy?” Phương Tấn Dương gắt gao mắng, “Muốn cãi nhau thì ra ngoài đường mà cãi, còn đây là công ty, ở công ty thì hãy chăm chỉ mà làm việc!”
Trình Tiêu Tiêu nhìn anh ta một cách dữ tợn, quay đầu bỏ đi.
Khương Xán đứng đó, mím môi và hai má hơi đỏ. Phương Tấn Dương bảo mọi người giải tán rồi kéo Khương Xán sang một bên.
“Đừng có so đo với đàn chị của em.” Giọng anh nhẹ nhàng, “Tính khí của cô ấy rất tệ lại kiêu ngạo, lần này không thể bì được với em, trong lòng cô ấy rất khó chịu.”
“Vậy thì cũng không được tùy ý xúc phạm người khác chứ?”
“Đúng đúng, tất cả đều là lỗi của cô ấy!” Phương Tấn Dương nheo mắt, khóe miệng nở nụ cười nham hiểm, “Xán Xán, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi em.”
Vừa nói anh vừa đưa tay lên vỗ vỗ vai cô, Khương Xán định thần lại, nhanh chóng cúi người lùi về phía sau.
Ngẩng đầu nhìn lên ánh mắt của Phương Tấn Dương, cô không khỏi có chút chốt dạ.
“Không cần……..” cô thì thào nói: “Tôi biết đàn chị chỉ vì việc đã làm mất đơn hàng mà trong lòng không thoải mái, nên tôi sẽ không để bụng. Nhưng xin hãy chuyển lời với cô ấy, sau này nếu còn dám xúc phạm người ta thế này thì tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu!”
“Đương nhiên rồi!”
Đôi mắt Phương Tấn Dương giật giật, ánh mắt cứ dính chặt trên người Khương Xán.
Bình thường trông cô trầm lặng, mềm mỏng nhưng vừa rồi tranh luận với Trình Tiêu Tiêu thì thực sự giống như một đóa hoa hồng có gai.
Loại cảm giác này khiến Phương Tấn Dương cảm thấy vô cùng mới lạ, trong lòng càng thêm ngứa ngáy.
“Cũng đã sắp trưa rồi.” Anh cười cười, “Xán Xán, đàn anh mời em đi ăn một bữa cơm xem như để xin lỗi, đừng từ chối nhé!”
“Không cần.” Khương Xán lạnh nhạt nhìn anh ta, “Tôi có tự đem đồ ăn theo, không muốn ra ngoài ăn.”
“Đồ ăn em mang theo là đồ ăn thừa của đêm hôm trước?” Phương Tấn Dương nhếch môi cố ý hạ giọng, “Xán Xán, một cô gái xinh đẹp như em không nên ăn đồ thừa……”
“Tôi chỉ ăn cơm của mình.” Khương Xán nhìn thẳng anh, “Giám đốc Phương, nếu không có việc gì khác thì tôi đi làm việc trước đây, anh cũng quay về phòng làm việc sớm đi, để tránh khỏi việc đàn chị nhìn thấy chúng ta đứng đây nói chuyện riêng thì chị ấy lại làm ầm lên không tốt đâu.”
“Xán Xán, em không muốn nói chuyện với tôi như vậy sao?”
Phương Tấn Dương mặt dày mày dạn, cứ quấy rầy Khương Xán, anh ta thấy mềm không được, thì trong lòng lại nghĩ ra kế, nhẹ nhàng cười rồi nói với cô, “Thật ra buổi trưa anh không phải chỉ mời một mình em, là có khách hàng!”
Khương Xán dừng lại, ánh mắt ngập ngừng nghi ngờ.
“Vị khách đó đến từ Pháp, tôi đã kiểm tra qua thì công ty của chúng ta chỉ có em từng học qua tiếng Pháp khi còn học đại, điều này tôi nói không sai chứ?”
Ánh mắt Khương Xán khẽ cử động nhưng không đáp lại.
“Vị khách hàng này vốn dĩ là ngày mai đến thăm, nhưng ai biết rằng chuyến bay đã thay đổi, người phiên dịch mà tôi hẹn hôm nay không có lịch, cho nên…..Khương Xán, em có thể giúp đàn anh một chút không?”
Khương Xán vốn muốn từ chối nhưng nguồn khách hàng nước ngoài của công ty có hạn, người có thể khiến Phương Tấn Dương coi trọng hẳn là nguồn tài nguyên chất lượng cao.
Nếu không đi chuyến này, nói không chừng có thể sẽ mất một khách hàng tiềm năng.
Hơn nữa Phương Tấn Dương là một người cẩn thận, nếu như không đi là xem như kháng lệnh của anh ta, không chừng có thể sau này anh ta sẽ lấy điều đó mà khống chế cô.
Dù sao cũng là đi đến nhà hàng, ở chỗ đông người thì chắc là Phương Tấn Dương sẽ không dám động tay động chân.
“Khương Xán,” Phương Tấn Dương thấy cô dao động thì kịp thời chêm vào một câu, “Nếu như chuyện này có thể đàm phán thỏa đáng thì tiền hoa hồng sẽ không thiếu phần của em đâu, em thấy thế nào?”
Đang định vòng qua cô ta mà đi, nhưng lại bị Trình Tiêu Tiêu chắn trước mặt.
“Đừng tưởng rằng tôi không biết người cô làm cái trò mờ ám gì!” Trình Tiêu Tiêu độc đoán, “Khương Xán, cô ký được cái đơn hàng này như thế nào thì cô tự mình biết rõ!”
Khương Xán quay lại nhìn cô chằm chằm, đôi mắt ánh lên ngọn lửa tức giận.
Nụ cười thường ngày của cô rất dịu dàng, hiền hậu, hiếm khi thấy cô lạnh lùng và nghiêm túc như vậy.
Nhưng lúc này Khương Xán dường như trở thành một người khác, Trình Tiêu Tiêu bất giác lùi lại mấy bước.
“Tôi ký được nó như thế nào?” Cô ấy nói rõ từng chữ một, “Tôi ký được nó bằng khả năng của mình! Cả một tuần ngày nào tôi cũng đã thức cả đêm để sửa đổi kế hoạch bán hàng của tôi không biết bao nhiêu lần, chủ tịch Tiêu rất hài lòng nên mới ký tên đóng dấu! Cô đã theo nó ba tháng mà không ký được là do bản thân cô không có năng lực! Không tự tìm nguyên nhân trên người của mình mà ngược lại còn trách người khác nỗ lực hơn cô sao?”
“Hơ, cô nỗ lực?” Trình Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn cô một cách mãnh liệt, “Cô cố gắng cô cố gắng ở trên giường của đàn ông nhỉ! Cô nghĩ rằng giám đốc thiên vị cô thì cô có thể muốn làm gì thì làm sao?”
“Trình Tiêu Tiêu, cô đừng ngậm máu phun người! Chuyện này thì liên quan đến giám đốc? Trước khi ký đơn hàng này tôi chưa từng nói lời nào với giám đốc hết!”
“Ai mà biết được cô có nói hay không chứ? Hừm, ở công ty không nói, nhưng ở chỗ riêng tư sợ rằng không biết đã “trao đổi kỹ càng” bao nhiêu lần rồi đó!”
“Cô……”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Xán đỏ bừng, cuộc cãi vã của hai người đã thu hút rất nhiều người xem.
Một số nhân viên thiện ý muốn tách họ ra, nhưng Trình Tiêu Tiêu một chút cũng không nhượng bộ, Khương Xán cũng không muốn chịu đựng loại sỉ nhục vô lý này, khăng khăng muốn đến đối chất trước mặt giám đốc.
Vào lúc khốc liệt thì Phương Tấn Dương vội vàng chạy đến.
“Đây là công ty, hai người làm gì vậy?” Phương Tấn Dương gắt gao mắng, “Muốn cãi nhau thì ra ngoài đường mà cãi, còn đây là công ty, ở công ty thì hãy chăm chỉ mà làm việc!”
Trình Tiêu Tiêu nhìn anh ta một cách dữ tợn, quay đầu bỏ đi.
Khương Xán đứng đó, mím môi và hai má hơi đỏ. Phương Tấn Dương bảo mọi người giải tán rồi kéo Khương Xán sang một bên.
“Đừng có so đo với đàn chị của em.” Giọng anh nhẹ nhàng, “Tính khí của cô ấy rất tệ lại kiêu ngạo, lần này không thể bì được với em, trong lòng cô ấy rất khó chịu.”
“Vậy thì cũng không được tùy ý xúc phạm người khác chứ?”
“Đúng đúng, tất cả đều là lỗi của cô ấy!” Phương Tấn Dương nheo mắt, khóe miệng nở nụ cười nham hiểm, “Xán Xán, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi em.”
Vừa nói anh vừa đưa tay lên vỗ vỗ vai cô, Khương Xán định thần lại, nhanh chóng cúi người lùi về phía sau.
Ngẩng đầu nhìn lên ánh mắt của Phương Tấn Dương, cô không khỏi có chút chốt dạ.
“Không cần……..” cô thì thào nói: “Tôi biết đàn chị chỉ vì việc đã làm mất đơn hàng mà trong lòng không thoải mái, nên tôi sẽ không để bụng. Nhưng xin hãy chuyển lời với cô ấy, sau này nếu còn dám xúc phạm người ta thế này thì tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu!”
“Đương nhiên rồi!”
Đôi mắt Phương Tấn Dương giật giật, ánh mắt cứ dính chặt trên người Khương Xán.
Bình thường trông cô trầm lặng, mềm mỏng nhưng vừa rồi tranh luận với Trình Tiêu Tiêu thì thực sự giống như một đóa hoa hồng có gai.
Loại cảm giác này khiến Phương Tấn Dương cảm thấy vô cùng mới lạ, trong lòng càng thêm ngứa ngáy.
“Cũng đã sắp trưa rồi.” Anh cười cười, “Xán Xán, đàn anh mời em đi ăn một bữa cơm xem như để xin lỗi, đừng từ chối nhé!”
“Không cần.” Khương Xán lạnh nhạt nhìn anh ta, “Tôi có tự đem đồ ăn theo, không muốn ra ngoài ăn.”
“Đồ ăn em mang theo là đồ ăn thừa của đêm hôm trước?” Phương Tấn Dương nhếch môi cố ý hạ giọng, “Xán Xán, một cô gái xinh đẹp như em không nên ăn đồ thừa……”
“Tôi chỉ ăn cơm của mình.” Khương Xán nhìn thẳng anh, “Giám đốc Phương, nếu không có việc gì khác thì tôi đi làm việc trước đây, anh cũng quay về phòng làm việc sớm đi, để tránh khỏi việc đàn chị nhìn thấy chúng ta đứng đây nói chuyện riêng thì chị ấy lại làm ầm lên không tốt đâu.”
“Xán Xán, em không muốn nói chuyện với tôi như vậy sao?”
Phương Tấn Dương mặt dày mày dạn, cứ quấy rầy Khương Xán, anh ta thấy mềm không được, thì trong lòng lại nghĩ ra kế, nhẹ nhàng cười rồi nói với cô, “Thật ra buổi trưa anh không phải chỉ mời một mình em, là có khách hàng!”
Khương Xán dừng lại, ánh mắt ngập ngừng nghi ngờ.
“Vị khách đó đến từ Pháp, tôi đã kiểm tra qua thì công ty của chúng ta chỉ có em từng học qua tiếng Pháp khi còn học đại, điều này tôi nói không sai chứ?”
Ánh mắt Khương Xán khẽ cử động nhưng không đáp lại.
“Vị khách hàng này vốn dĩ là ngày mai đến thăm, nhưng ai biết rằng chuyến bay đã thay đổi, người phiên dịch mà tôi hẹn hôm nay không có lịch, cho nên…..Khương Xán, em có thể giúp đàn anh một chút không?”
Khương Xán vốn muốn từ chối nhưng nguồn khách hàng nước ngoài của công ty có hạn, người có thể khiến Phương Tấn Dương coi trọng hẳn là nguồn tài nguyên chất lượng cao.
Nếu không đi chuyến này, nói không chừng có thể sẽ mất một khách hàng tiềm năng.
Hơn nữa Phương Tấn Dương là một người cẩn thận, nếu như không đi là xem như kháng lệnh của anh ta, không chừng có thể sau này anh ta sẽ lấy điều đó mà khống chế cô.
Dù sao cũng là đi đến nhà hàng, ở chỗ đông người thì chắc là Phương Tấn Dương sẽ không dám động tay động chân.
“Khương Xán,” Phương Tấn Dương thấy cô dao động thì kịp thời chêm vào một câu, “Nếu như chuyện này có thể đàm phán thỏa đáng thì tiền hoa hồng sẽ không thiếu phần của em đâu, em thấy thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất