Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Chương 30: Sao Không Có Nhẫn?
Khương Xán sững sờ, nhìn cô không hiểu chuyện gì.
An An thở dài nói nhỏ bên tai cô: “Để tôi nói cho cô biết, bây giờ tin đồn đều đã lan truyền khắp công ty rồi, nói là cô đã kết hôn rồi, đã gả cho một tên lưu manh từng ngồi tù……”
“Còn nói là người đánh Phương Tấn Dương ngày hôm qua là chồng của cô! Mọi người miêu tả rất sinh động, nói rằng chồng cô đánh nhau nên thường xuyên bị bắt vào đồn, bị nhốt rất nhiều năm, gần đây mới được thả ra.”
Khương Xán nhất thời khóc không được mà cười cũng được, không lên tiếng một hồi lâu.
An An thấy cô trầm ngâm thì càng thêm kinh ngạc, “Xán Xán, cô thật sự đã kết hôn rồi sao? Chồng cô thật sự là người như vậy sao?”
“Đúng vậy, tôi kết hôn rồi.” Khương Xán rất thẳng thắn, “Với cả xuất thân của chồng tôi quả thật không có vẻ vang gì cả.”
An An nghe xong thì lùi lại mấy bước, nhìn cô với vẻ không thể tin được.
“Nhưng anh ấy rất tốt với tôi.” Giọng nói của Khương Xán rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi một chữ thốt la giống như tiếng trân châu rơi xuống đất vậy.
“Lúc đầu tôi không nói tôi đã kết hôn là không phải vì tôi có ý định giấu giếm mọi người, chuyện này cũng không cần thiết phải che giấu, mà là mọi người trước giờ chưa từng hỏi đến, công ty cũng không có quy định là người đã kết hôn thì không được tuyển dụng mà, đúng chứ?”
An An chau mày, “Nói thì nói vậy, nhưng mà…...”
“Tóm lại, chồng tôi là một người rất tốt.” Khương Xán tỏ ra bình tĩnh, “Trước đây có thể anh ấy từng vì đánh nhau mà ngồi tù, nhưng kể từ khi kết hôn với tôi thì anh ấy đã không còn làm những chuyện đó nữa rồi. Những chuyện trong quá khứ đều đã qua rồi, chúng ta phải sống cho hiện tại và tương lai.”
An An mỉm cười với cô, nếu đổi lại là cô thì có thể cô sẽ không có dũng khí như Khương Xán.
“Nói thật, tôi rất khâm phục cô.” An An nắm tay cô, chợt nhận ra ngón áp út của cô trống không.
“Nhưng mà cô đã kết hôn rồi thì tại sao không đeo nhẫn vậy? Trên tay của cô chẳng có gì cả, thật sự sẽ khiến cho người khác hiểu lầm đó!”
Khương Xán ngây ra rồi cúi đầu nhìn xuống tay mình, lúc kết hôn với Cố Mãng rất vội vàng, cô cũng không có tiền để mua một đôi nhẫn, hơn nữa lúc đó ngay cả nghi thức trao nhẫn còn không có, cứ sơ sài qua loa như vậy mà gả đi, cô cũng chẳng để ý gì đến việc có nhẫn hay không nữa.
Nhưng mà, trong chiếc hộp gỗ đàn hương mà Cố Mãng tặng cô hình như có một chiếc nhẫn?
Vừa nghĩ tới đây, một giọng nói sắc bén đột nhiên vang lên: “Người chồng kia của cô ta, nửa đời của anh ta đã hoang phí ở trong đồn rồi thì làm gì có tiền mà mua nhẫn cho cô ta!”
Khương Xán quay đầu lại, Trình Tiêu Tiêu dẫn theo mấy người bước tới, nhìn vào ánh mắt của cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Tôi nói này, mấy người đều cần phải học hỏi điểm này của Khương Xán đi! Chồng cô ta từng đánh nhau, từng ngồi tù, hút thuốc, uống rượu, tệ nạn nào cũng có, nhưng mà vẫn không ảnh hưởng đến việc người ta là một người đàn ông tốt đó! Haha……”
“Đúng vậy,” có người phụ họa theo cô ta, “Nghe nói chồng cô ta thậm chí còn không có một công việc đàng hoàng để làm, ngày nào cũng bòn rút tiền của vợ!”
“Thảo nào Khương Xán của chúng ta lại vất vả như vậy, vì để ký được đơn hàng, mà đến giường của đàn ông cũng đã trèo lên rồi!”
Trình Tiêu Tiêu nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi nghe nói Phương Tấn Dương bị chồng của Khương Xán đánh, cô ta đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là tức giận. Cô biết nếu không phải là Phương Tấn Dương đã làm điều gì đó quá đáng thì cũng sẽ không đến nỗi bị đánh.
Nói đến cùng thì người đàn ông thối tha này đang lừa dối cô!
Bên ngoài thì ngoan ngoãn nghe lời nhưng thật ra là đứng núi này trông núi nọ, trong lòng vẫn còn nhớ nhung Khương Xán!
Tuy nhiên, những lời này thì cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà nuốt ngược vào trong. Rõ ràng cô vẫn muốn bảo vệ Phương Tấn Dương, nhưng trong lòng, cô muốn giết chết Khương Xán!
“Khương Xán,” Trình Tiêu Tiêu chế nhạo, “Gần đây làm việc chăm chỉ như vậy là để dành tiền mua nhẫn kim cương sao? Hơ, chồng cô không tặng nổi thì cô có thể tìm người đàn ông khác tặng mà! Dù sao đàn ông đều sẽ chiều theo ý của cô thôi, cô dễ dàng ký đơn hàng, nhất cử lưỡng tiện là đã có rồi!”
“Trình Tiêu Tiêu!”
Giọng nói tức giận của Khương Xán khiến cho mấy người vừa rồi còn cười cười nói nói trong chốc lát đều im lặng.
Bọn họ đều yên lặng nhìn cô, trong mắt tràn đầy sát khí, bầu không khí xung quanh khiến người ta lạnh đến rùng mình.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Khương Xán hiền lành, khiêm tốn, lại lộ ra vẻ dữ tợn như vậy.
Vài người nhìn nhau, còn Trình Tiêu Tiêu thì nhếch môi nở ra một nụ cười nham hiểm, ngẩng cổ lên hỏi cô: “Cô muốn làm gì?”
Khương Xán run rẩy, nắm chặt tay nắm đấm.
Cô không ngừng nói với bản thân một cách lý trí rằng đây là công ty, trên đầu còn có máy quay giám sát, cho nên không được làm bậy.
Những lời nói của Trình Tiêu Tiêu là vì muốn chọc tức cô, nếu cô thực sự ra tay, thì mới là trúng kế của Trình Tiêu Tiêu!
Khương Xán hít thở sâu mấy hơi, trừng mắt nhìn cô ta, cắn răng nói ra từng chữ: “Trình Tiêu Tiêu, với tư cách là giám đốc, xin cô hãy chú ý lời nói và việc làm của mình. Là bạn gái của Phương Tấn Dương thì xin hãy quản cho tốt người đàn ông của mình! Chồng tôi nói rồi, nếu như anh ta còn dám quấy rối tôi thì sẽ đánh anh ta thánh người tàn phế đó!”
“Sao, cô uy hiếp tôi?”
“Không phải là uy hiếp”, Khương Xán mỉm cười, “Là bỗng nhiên cảm thấy, có một người chồng như vậy thật tốt, vì bảo vệ tôi thì cái gì cũng có thể làm! Không giống như người nào đó, nhìn thì có vẻ lịch sự đạo mạo, nhưng trên thực tế, mục đích có bạn gái là chỉ vì cổ phần trong công ty của chú hay cậu gì đó thôi!”
“Cô…..”
Thật ra, mục đích qua lại của Phương Tấn Dương với cô ta thì trong lòngTrình Tiêu Tiêu cũng hiểu được phần nào, nhưng bị Khương Xán đâm trước mặt nhiều người như vậy mà còn là chọc chúng chỗ đau.
An An thở dài nói nhỏ bên tai cô: “Để tôi nói cho cô biết, bây giờ tin đồn đều đã lan truyền khắp công ty rồi, nói là cô đã kết hôn rồi, đã gả cho một tên lưu manh từng ngồi tù……”
“Còn nói là người đánh Phương Tấn Dương ngày hôm qua là chồng của cô! Mọi người miêu tả rất sinh động, nói rằng chồng cô đánh nhau nên thường xuyên bị bắt vào đồn, bị nhốt rất nhiều năm, gần đây mới được thả ra.”
Khương Xán nhất thời khóc không được mà cười cũng được, không lên tiếng một hồi lâu.
An An thấy cô trầm ngâm thì càng thêm kinh ngạc, “Xán Xán, cô thật sự đã kết hôn rồi sao? Chồng cô thật sự là người như vậy sao?”
“Đúng vậy, tôi kết hôn rồi.” Khương Xán rất thẳng thắn, “Với cả xuất thân của chồng tôi quả thật không có vẻ vang gì cả.”
An An nghe xong thì lùi lại mấy bước, nhìn cô với vẻ không thể tin được.
“Nhưng anh ấy rất tốt với tôi.” Giọng nói của Khương Xán rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi một chữ thốt la giống như tiếng trân châu rơi xuống đất vậy.
“Lúc đầu tôi không nói tôi đã kết hôn là không phải vì tôi có ý định giấu giếm mọi người, chuyện này cũng không cần thiết phải che giấu, mà là mọi người trước giờ chưa từng hỏi đến, công ty cũng không có quy định là người đã kết hôn thì không được tuyển dụng mà, đúng chứ?”
An An chau mày, “Nói thì nói vậy, nhưng mà…...”
“Tóm lại, chồng tôi là một người rất tốt.” Khương Xán tỏ ra bình tĩnh, “Trước đây có thể anh ấy từng vì đánh nhau mà ngồi tù, nhưng kể từ khi kết hôn với tôi thì anh ấy đã không còn làm những chuyện đó nữa rồi. Những chuyện trong quá khứ đều đã qua rồi, chúng ta phải sống cho hiện tại và tương lai.”
An An mỉm cười với cô, nếu đổi lại là cô thì có thể cô sẽ không có dũng khí như Khương Xán.
“Nói thật, tôi rất khâm phục cô.” An An nắm tay cô, chợt nhận ra ngón áp út của cô trống không.
“Nhưng mà cô đã kết hôn rồi thì tại sao không đeo nhẫn vậy? Trên tay của cô chẳng có gì cả, thật sự sẽ khiến cho người khác hiểu lầm đó!”
Khương Xán ngây ra rồi cúi đầu nhìn xuống tay mình, lúc kết hôn với Cố Mãng rất vội vàng, cô cũng không có tiền để mua một đôi nhẫn, hơn nữa lúc đó ngay cả nghi thức trao nhẫn còn không có, cứ sơ sài qua loa như vậy mà gả đi, cô cũng chẳng để ý gì đến việc có nhẫn hay không nữa.
Nhưng mà, trong chiếc hộp gỗ đàn hương mà Cố Mãng tặng cô hình như có một chiếc nhẫn?
Vừa nghĩ tới đây, một giọng nói sắc bén đột nhiên vang lên: “Người chồng kia của cô ta, nửa đời của anh ta đã hoang phí ở trong đồn rồi thì làm gì có tiền mà mua nhẫn cho cô ta!”
Khương Xán quay đầu lại, Trình Tiêu Tiêu dẫn theo mấy người bước tới, nhìn vào ánh mắt của cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Tôi nói này, mấy người đều cần phải học hỏi điểm này của Khương Xán đi! Chồng cô ta từng đánh nhau, từng ngồi tù, hút thuốc, uống rượu, tệ nạn nào cũng có, nhưng mà vẫn không ảnh hưởng đến việc người ta là một người đàn ông tốt đó! Haha……”
“Đúng vậy,” có người phụ họa theo cô ta, “Nghe nói chồng cô ta thậm chí còn không có một công việc đàng hoàng để làm, ngày nào cũng bòn rút tiền của vợ!”
“Thảo nào Khương Xán của chúng ta lại vất vả như vậy, vì để ký được đơn hàng, mà đến giường của đàn ông cũng đã trèo lên rồi!”
Trình Tiêu Tiêu nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi nghe nói Phương Tấn Dương bị chồng của Khương Xán đánh, cô ta đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là tức giận. Cô biết nếu không phải là Phương Tấn Dương đã làm điều gì đó quá đáng thì cũng sẽ không đến nỗi bị đánh.
Nói đến cùng thì người đàn ông thối tha này đang lừa dối cô!
Bên ngoài thì ngoan ngoãn nghe lời nhưng thật ra là đứng núi này trông núi nọ, trong lòng vẫn còn nhớ nhung Khương Xán!
Tuy nhiên, những lời này thì cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà nuốt ngược vào trong. Rõ ràng cô vẫn muốn bảo vệ Phương Tấn Dương, nhưng trong lòng, cô muốn giết chết Khương Xán!
“Khương Xán,” Trình Tiêu Tiêu chế nhạo, “Gần đây làm việc chăm chỉ như vậy là để dành tiền mua nhẫn kim cương sao? Hơ, chồng cô không tặng nổi thì cô có thể tìm người đàn ông khác tặng mà! Dù sao đàn ông đều sẽ chiều theo ý của cô thôi, cô dễ dàng ký đơn hàng, nhất cử lưỡng tiện là đã có rồi!”
“Trình Tiêu Tiêu!”
Giọng nói tức giận của Khương Xán khiến cho mấy người vừa rồi còn cười cười nói nói trong chốc lát đều im lặng.
Bọn họ đều yên lặng nhìn cô, trong mắt tràn đầy sát khí, bầu không khí xung quanh khiến người ta lạnh đến rùng mình.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Khương Xán hiền lành, khiêm tốn, lại lộ ra vẻ dữ tợn như vậy.
Vài người nhìn nhau, còn Trình Tiêu Tiêu thì nhếch môi nở ra một nụ cười nham hiểm, ngẩng cổ lên hỏi cô: “Cô muốn làm gì?”
Khương Xán run rẩy, nắm chặt tay nắm đấm.
Cô không ngừng nói với bản thân một cách lý trí rằng đây là công ty, trên đầu còn có máy quay giám sát, cho nên không được làm bậy.
Những lời nói của Trình Tiêu Tiêu là vì muốn chọc tức cô, nếu cô thực sự ra tay, thì mới là trúng kế của Trình Tiêu Tiêu!
Khương Xán hít thở sâu mấy hơi, trừng mắt nhìn cô ta, cắn răng nói ra từng chữ: “Trình Tiêu Tiêu, với tư cách là giám đốc, xin cô hãy chú ý lời nói và việc làm của mình. Là bạn gái của Phương Tấn Dương thì xin hãy quản cho tốt người đàn ông của mình! Chồng tôi nói rồi, nếu như anh ta còn dám quấy rối tôi thì sẽ đánh anh ta thánh người tàn phế đó!”
“Sao, cô uy hiếp tôi?”
“Không phải là uy hiếp”, Khương Xán mỉm cười, “Là bỗng nhiên cảm thấy, có một người chồng như vậy thật tốt, vì bảo vệ tôi thì cái gì cũng có thể làm! Không giống như người nào đó, nhìn thì có vẻ lịch sự đạo mạo, nhưng trên thực tế, mục đích có bạn gái là chỉ vì cổ phần trong công ty của chú hay cậu gì đó thôi!”
“Cô…..”
Thật ra, mục đích qua lại của Phương Tấn Dương với cô ta thì trong lòngTrình Tiêu Tiêu cũng hiểu được phần nào, nhưng bị Khương Xán đâm trước mặt nhiều người như vậy mà còn là chọc chúng chỗ đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất