Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm

Chương 32: Xin Hỏi Chồng Cô Họ Gì?

Trước Sau
Trái tim Khương Xán thắt lại, quay đầu lại nhìn An An, An An cũng cũng nhìn cô với ánh mắt lo lắng.

“Cô ta tìm cô làm gì?” An An nhíu mày, “Chắc chắn là không có ý tốt! Khương Xán, cô phải cẩn thận đó!”

“Ừm, không sao đâu.” Khương Xán bình tĩnh đi vào phòng làm việc của Trình Tiêu Tiêu.

Trình Tiêu Tiêu cố tình mở tất cả rèm cửa xung quanh văn phòng, đến cửa cũng để mở, chính là để cho những người bên ngoài biết rõ ràng tình hình đang xảy ra bên trong.

Khương Xán có hơi khó hiểu, có vẻ như Trình Tiêu Tiêu không hề muốn đối phó cô.

Dù gì cũng có rất nhiều con mắt đang nhìn theo.

“Khương Xán, đây là chủ tịch Tô của tập đoàn Thần Quang.” Trình Tiêu Tiêu tươi cười giới thiệu, “Chủ tịch Tô, cô ấy là nhân viên bán hàng tốt nhất của công ty chúng tôi trong tháng này!”

Khương Xán mỉm cười gật đầu chào, nhưng càng nhìn biểu cảm của Trình Tiêu Tiêu thì càng thấy lời An An nói rất đúng.

Không có ý tốt……..

Tô Thần là một người đàn ông trung niên nho nhã lịch sự, từ khi Khương Xán bước vào cửa, ánh mắt của ông ta đã dán chặt vào chiếc nhẫn trên ngón tay cô, chưa từng rời mắt.

“Khương Xán, hôm nay cô đúng thật là may mắn!” Trình Tiêu Tiêu nhếch môi, “Chủ tịch Tô là một thương nhân, nhưng về phương diện thẩm định trang sức bằng đá quý thì ông ấy cũng có thành tựu đáng kể đó! Chủ tịch Tô còn là giám đốc thường trực của Hiệp hội trang sức, có rất nhiều cửa hàng trang sức đều muốn mời Chủ tịch Tô đến để giám định. Hưm, đôi mắt của chủ tịch Tô có thể so sánh với các loại dụng cụ đo đạc với độ chính xác cao, chỉ cần nhìn qua một cái thì biết ngay đó là thật hay giả ngay!”

“Chủ tịch Tô,” Cô ta lại quay mặt về phía Tô Thần, “Ngài nhìn xem chiếc nhẫn trên tay Khương Xán của chúng tôi như thế nào?”

Tim của Khương Xán đập thình thịch, vô thức che chiếc nhẫn trên tay mình lại.

Tô Thần đứng dậy, cười lịch sự, “Cô Khương, không biết có thể nhìn qua một chút không?”

Khương Xán do dự, lúc này ngoài cửa đã có những người đồng nghiệp hiếu kỳ nhìn về phía bên này. Trình Tiêu Tiêu khoanh hai tay trước ngực, khóe môi nhếch lên cười nham hiểm, gương mặt tỏ ra giống như đang xem một vở kịch hay.



“Chủ tịch Tô, chiếc nhẫn này không đáng tiền.” Khương Xán nhẹ giọng nói, “Tôi chỉ là đeo chơi thôi, cũng không có gì đặc biệt cả. Không đáng để Chủ tịch Tô phải nhìn.”

“Thế à?” Giọng nói sắc bén của Trình Tiêu Tiêu vang lên, “Hơ, nhưng mà lúc nãy hình như có người nói với tôi, đây là nhẫn cưới của cô ta đó!”

“Khương Xán, sao phải keo kiệt thế? Chủ tịch Tô rất có hứng thú với đồ trang sức đá quý, cô hãy cho ông ấy xem thử đi mà! Đây có thể là khách hàng lớn của công ty chúng ta đó, cô đừng nên đắc tội!”

Khương xán hít một hơi thật sâu, lúc này mới hiểu rõ mục đích thực sự của việc Trình Tiêu Tiêu mở tất cả cửa ra.

Cô dừng lại vài giây, vô cảm tháo chiếc nhẫn ra và đặt nó lên bàn.

Tô Thần mỉm cười, đeo một đôi găng tay trắng vào trước, sau đó từ trong túi xách lấy ra một bộ lọc Charles chuyên nghiệp, cẩn thận cầm chiếc nhẫn lên xem xét kỹ lưỡng.

Tuy nhiên, càng nhìn thì sắc mặt anh ta càng trở nên kỳ lạ.

Trái tim Khương Xán đập liên hồi, tối hôm qua Cố Mãng nói với cô rằng chiếc nhẫn này không có giá trị lắm…… Bây giờ Trình Tiêu Tiêu đưa tới một chuyên gia đá quý gì đó, chẳng phải là vì để giám định ra chiếc nhẫn này là hàng giả khiến cô mất mặt trước mặt mọi người sao?

“Cô Khương.” Tô Thần đột nhiên lên tiếng: “Chiếc nhẫn này từ đâu mà có vậy?”

Khương Xán nhìn vẻ mặt vừa kinh ngạc lại nghiêm túc của ông ta, cảm thấy rất kỳ lạ.

“Đây là chiếc nhẫn chồng tôi cho tôi, là nhẫn cưới của tôi. Có vấn đề gì sao?”

Tô Thần mở to hai mắt, “Cho hỏi chồng cô… họ gì vậy?”

Khương Xán cau mày, vô duyên vô cớ hỏi cái này làm gì. Nhưng bên ngoài cô vẫn duy trì sự lịch sự, nhẹ nhàng trả lời: “Anh ấy họ Cố.”

Tô Thần sửng sốt, sự nghi ngờ trong ánh mắt không hề biến mất mà càng tăng thêm.

Sao có thể là họ Cố chứ? Cái hình vẽ nhỏ tinh xảo trên chiếc nhẫn rõ ràng là biểu tượng của nhà họ Hoắc ở Ương Thành!



Nếu như đoán không lầm thì chiếc nhẫn này là vật tổ truyền của nhà họ Hoắc, là lúc tổ tiên nhà họ có người làm quý phi từng đeo qua.

Trình Tiêu Tiêu cũng nhận thấy biểu hiện khác thường của Tô Thần, không nhịn được liền hỏi: “Chủ tịch Tô, chiếc nhẫn này bị sao vậy? Hưm, có phải là giả không?”

Bên ngoài càng lúc càng có người vây lại xem, thầm thì bàn tán.

Khương Xán khẽ cắn môi, bình tĩnh lấy lại chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út.

“Chiếc nhẫn này không những không phải là giả mà còn rất có giá trị.” Tô Thần tháo găng tay ra, “Viên ngọc này là ngọc lục bảo, và chiếc nhẫn có lẽ làm từ vàng nguyên chất chiết xuất từ mỏ vàng sông Humaer. Mặc dù kiểu dáng của chiếc nhẫn rất cổ xưa, nhưng nó vô cùng có giá trị.”

“Cái gì?” Sắc mặt Trình Tiêu Tiêu thay đổi, “Chủ ... Chủ tịch Tô, ngài đã xem kỹ rồi chứ?”

“Sao vậy, giám đốc Trình đang nghi ngờ sự chuyên nghiệp của tôi sao?”

“Không không, tôi không có ý đó………”

Tô Thần bất mãn liếc nhìn cô ta một cái, sau đó quay đầu nhìn Khương Xán với nụ cười trên môi, “Viên ngọc lục bảo này của cô Khương về độ cứng, độ tinh khiết và kích thước đều rất hiếm. Nếu nó được bán đấu giá ở Christie's, giá trị của nó là không thể đong đếm được! ”

Khương Xán có chút kinh ngạc trước lời ông ta nói.

Còn những người ngoài cửa xem náo nhiệt cũng bị kinh ngạc một phen, thì thào bàn tán với nhau rồi nhìn Khương Xán với ánh mắt phức tạp hơn.

“Nghe nói kế hoạch bán hàng của cô Khương rất tốt, đúng lúc tôi với quý công ty có vài mối kinh doanh muốn bàn bạc. Không biết bây giờ cô Khương có tiện không?”

Khương Xán sửng người, ngước mắt nhìn vào đôi mắt ôn nhu của Tô Thần.

Cô khẽ cười, mối làm ăn mang đến tận cửa thì cô có lý do gì mà không cần chứ!

“Chủ tịch Tô mời ngài đến phòng họp đợi tôi, tôi rót cho ngài tách trà, tiện thể lấy cho ngài xem phương án bán hàng trước đó luôn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau