Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Chương 49: Chăn Gối Lại Bị Ném Ra Ngoài Rồi
Cố Mãng cũng sững sờ.
Mình thể hiện rõ ràng như vậy à……
Sao anh ấy có thể ghen tị với Bạch Cảnh Uyên một cách vô lý như vậy chứ? Từ nhỏ đến lớn, rõ ràng Bạch Cảnh Uyên đều đi theo phía sau hắn.
Cố Mãng khẽ ho khan hai tiếng, cầm ly lên uống một ngụm nước, nhưng không nói gì.
Có một đôi tay nhỏ nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Sau đó mùi hương trên người người phụ nữ nhỏ bé bắt đầu xộc thẳng vào mũi anh.
“Chồng à,” giọng nói của Khương Xán ngọt như kẹo bông, nở nụ cười lấy lòng, “Nếu anh không thích nghe về chuyện công việc của em thì em sẽ không nói nữa.”
Cố Mãng khẽ nhếch khóe miệng, trong lòng lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Cũng không phải là anh không thích nghe.” Anh quay đầu nhìn cô, chậm rãi nói: “Chỉ là em nói đến cái tên Bạch Cảnh Uyên này cả tối rồi, có thể đổi được không?”
Khương Xán mở to mắt, “Đổi cái gì?”
“Ví dụ như ........” Anh dừng lại một lúc, “Bữa tiệc đó không phải là do nhà họ Hoắc tổ chức sao? Vậy thì chắc em đã nghe nói đến tam thiếu gia nhà họ Hoắc rồi chứ?”
Khương Xán suy nghĩ một chút, rồi khẽ lắc đầu.
Sắc mặt của Cố Mãng có chút tối sầm lại.
“Tam thiếu gia nhà họ Hoắc, em không biết sao?” Anh không chịu thua vẫn cố hỏi cô.
“Nói đến anh ta làm gì?” Cô liếc anh một cái rồi đứng dậy đi ra ban công lấy quần áo đã giặt xong, xếp từng cái một.
“Em không biết người này, em còn chưa từng gặp qua, anh ta tổ chức tiệc thì có liên quan gì đến em đâu?”
Cố Mãng tiến lại gần thích thú nhìn cô, “Nhưng anh nghe nói người đó rất lợi hại, nhà họ Hoắc lại làm chủ được huyết mạch kinh tế của Ương Thành, anh ta tổ chức tiệc chiêu đãi, rất nhiều người nổi tiếng đều có mặt.”
“Lúc đó em cũng đã đến khách sạn rồi, lẽ nào em không tò mò anh ta là người thế nào sao? Cũng không muốn đến bữa tiệc xem thử sao?”
“Anh điên à?” Khương Xán mỉm cười, “Sao em phải tò mò về anh ta chứ?”
“Bữa tiệc đó không phải là để anh ta chọn thái tử phi sao?” Cố Mãng khẽ giọng nói: “Nếu như em vào sảnh tiệc, lỡ như bị anh ta nhìn trúng thì chẳng phải là một bước lên trời sao? Cơ hội tốt biết bao!”
Khương Xán đột nhiên dừng việc đang làm lại, ngẩng đầu nhìn hắn, nhíu nhíu mày.
“Ở trong mắt anh, em là loại phụ nữ như vậy sao?”
Cố Mãng sửng sốt.
Người phụ nữ nhỏ bé thường ngày nhẹ giọng cười nói với anh, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy Khương Xán nghiêm túc như vậy.
“Cố Mãng, em luôn nhớ thân phận của mình. Em đã kết hôn, tôi đã có chồng, em luôn cố gắng bảo vệ tốt tổ ấm của chúng ta, em không có làm chuyện gì hổ thẹn với hôn nhân của chúng ta cả!”
“Em chưa từng muốn sống cậy vào nhà quý tộc quyền quý, một bước lên trời! Mặc kệ tam thiếu gia nhà học Hoắc là ai, nhửng người đàn ông đó không có quan hệ gì với em hết! Từ khi gả cho anh, em đã hạ quyết tâm sẽ bình yên sống bên cạnh anh rồi…..nhưng anh lại nói như vậy!”
“Không phải, anh ……..” cổ họng Cố Mãng nghẹn lại, anh hận không thể thu lại những gì vừa nói, cắn nát rồi nuốt ngược vào bụng!
Còn cả ngày nói Bạch Cảnh Uyên không có não!
Bản thân anh đã có não rồi à?
Cố Mãng toát mồ hôi, một chữ cũng không thốt ra được.
Khương Xán ấm ức trừng mắt nhìn anh rồi lập tức xoay người trở về phòng. Cố Mãng đi theo, vừa định mở miệng giải thích thì lại nhìn thấy cô lấy hết chăn gối của anh ở trên giường ra, ném lên sô pha!
Cố Mãng muốn nắm tay cô, nhưng người phụ nữ nhỏ bé kiên quyết hất ra và đóng cửa lại một tiếng rầm.
Sau đó là tiếng khóa cửa bên trong.
Anh ngồi trên ghế sô pha gãi đầu một cách thô bạo.
Sau một lúc lâu im lặng, anh nhìn xuống gối và chăn bông. Những thứ này vốn dĩ đã vào trong phòng ngủ rồi! Nhưng bây giờ lại…….
Cố Mãng nằm xuống, chăn gối có mùi thơm của Khương Xán, lúc này không ngừng xông vào mũi anh.
Anh nghiến răng, xoay người rồi thở dài nặng nề.
Mình thể hiện rõ ràng như vậy à……
Sao anh ấy có thể ghen tị với Bạch Cảnh Uyên một cách vô lý như vậy chứ? Từ nhỏ đến lớn, rõ ràng Bạch Cảnh Uyên đều đi theo phía sau hắn.
Cố Mãng khẽ ho khan hai tiếng, cầm ly lên uống một ngụm nước, nhưng không nói gì.
Có một đôi tay nhỏ nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Sau đó mùi hương trên người người phụ nữ nhỏ bé bắt đầu xộc thẳng vào mũi anh.
“Chồng à,” giọng nói của Khương Xán ngọt như kẹo bông, nở nụ cười lấy lòng, “Nếu anh không thích nghe về chuyện công việc của em thì em sẽ không nói nữa.”
Cố Mãng khẽ nhếch khóe miệng, trong lòng lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Cũng không phải là anh không thích nghe.” Anh quay đầu nhìn cô, chậm rãi nói: “Chỉ là em nói đến cái tên Bạch Cảnh Uyên này cả tối rồi, có thể đổi được không?”
Khương Xán mở to mắt, “Đổi cái gì?”
“Ví dụ như ........” Anh dừng lại một lúc, “Bữa tiệc đó không phải là do nhà họ Hoắc tổ chức sao? Vậy thì chắc em đã nghe nói đến tam thiếu gia nhà họ Hoắc rồi chứ?”
Khương Xán suy nghĩ một chút, rồi khẽ lắc đầu.
Sắc mặt của Cố Mãng có chút tối sầm lại.
“Tam thiếu gia nhà họ Hoắc, em không biết sao?” Anh không chịu thua vẫn cố hỏi cô.
“Nói đến anh ta làm gì?” Cô liếc anh một cái rồi đứng dậy đi ra ban công lấy quần áo đã giặt xong, xếp từng cái một.
“Em không biết người này, em còn chưa từng gặp qua, anh ta tổ chức tiệc thì có liên quan gì đến em đâu?”
Cố Mãng tiến lại gần thích thú nhìn cô, “Nhưng anh nghe nói người đó rất lợi hại, nhà họ Hoắc lại làm chủ được huyết mạch kinh tế của Ương Thành, anh ta tổ chức tiệc chiêu đãi, rất nhiều người nổi tiếng đều có mặt.”
“Lúc đó em cũng đã đến khách sạn rồi, lẽ nào em không tò mò anh ta là người thế nào sao? Cũng không muốn đến bữa tiệc xem thử sao?”
“Anh điên à?” Khương Xán mỉm cười, “Sao em phải tò mò về anh ta chứ?”
“Bữa tiệc đó không phải là để anh ta chọn thái tử phi sao?” Cố Mãng khẽ giọng nói: “Nếu như em vào sảnh tiệc, lỡ như bị anh ta nhìn trúng thì chẳng phải là một bước lên trời sao? Cơ hội tốt biết bao!”
Khương Xán đột nhiên dừng việc đang làm lại, ngẩng đầu nhìn hắn, nhíu nhíu mày.
“Ở trong mắt anh, em là loại phụ nữ như vậy sao?”
Cố Mãng sửng sốt.
Người phụ nữ nhỏ bé thường ngày nhẹ giọng cười nói với anh, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy Khương Xán nghiêm túc như vậy.
“Cố Mãng, em luôn nhớ thân phận của mình. Em đã kết hôn, tôi đã có chồng, em luôn cố gắng bảo vệ tốt tổ ấm của chúng ta, em không có làm chuyện gì hổ thẹn với hôn nhân của chúng ta cả!”
“Em chưa từng muốn sống cậy vào nhà quý tộc quyền quý, một bước lên trời! Mặc kệ tam thiếu gia nhà học Hoắc là ai, nhửng người đàn ông đó không có quan hệ gì với em hết! Từ khi gả cho anh, em đã hạ quyết tâm sẽ bình yên sống bên cạnh anh rồi…..nhưng anh lại nói như vậy!”
“Không phải, anh ……..” cổ họng Cố Mãng nghẹn lại, anh hận không thể thu lại những gì vừa nói, cắn nát rồi nuốt ngược vào bụng!
Còn cả ngày nói Bạch Cảnh Uyên không có não!
Bản thân anh đã có não rồi à?
Cố Mãng toát mồ hôi, một chữ cũng không thốt ra được.
Khương Xán ấm ức trừng mắt nhìn anh rồi lập tức xoay người trở về phòng. Cố Mãng đi theo, vừa định mở miệng giải thích thì lại nhìn thấy cô lấy hết chăn gối của anh ở trên giường ra, ném lên sô pha!
Cố Mãng muốn nắm tay cô, nhưng người phụ nữ nhỏ bé kiên quyết hất ra và đóng cửa lại một tiếng rầm.
Sau đó là tiếng khóa cửa bên trong.
Anh ngồi trên ghế sô pha gãi đầu một cách thô bạo.
Sau một lúc lâu im lặng, anh nhìn xuống gối và chăn bông. Những thứ này vốn dĩ đã vào trong phòng ngủ rồi! Nhưng bây giờ lại…….
Cố Mãng nằm xuống, chăn gối có mùi thơm của Khương Xán, lúc này không ngừng xông vào mũi anh.
Anh nghiến răng, xoay người rồi thở dài nặng nề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất