Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Chương 60: Anh Chắc Không Biết Người Mà Anh Cưới Là Ai Đúng Không?
Khương Xán đứng đơ tại chỗ, cơ thể khẽ run.
Rất lâu sau, cô mới tức giận thốt ra ba chữ, “Không thể nào.”
Khương Dao sửng sốt.
Khương Xán nhìn cô chằm chằm, “Đây là nhà của chúng tôi, là ba đã tặng cho mẹ tôi! Chúng tôi đã sống ở đây nhiều năm rồi, đây chính là nhà của chúng tôi!”
“Hơ, cô còn dám nhắc đến sao?” Gương mặt Khương Dao thoáng hiện lên nụ cười nham hiểm, cao giọng quát, “Mẹ cô cái người đàn bà không biết xấu hổ đó thì là cái thá gì chứ? Đáng để ba tôi tặng nhà cho bà ta sao?”
“Ban đầu là do ba thấy các người đáng thương nên mới tạm thời để các người an cư ở đây! Nhún nhường một bước, mẹ cô dù gì cũng đã một thời từng hầu hạ ba tôi, sinh ra một tiểu tiện nhân là cô, nhưng thằng nhóc này thì là cái thứ gì chứ!”
Khương Dao chỉ vào mũi Doãn Trừng, hung hăng mắng chửi: “Một đứa con hoang không rõ lai lịch, thì có tư cách gì sống trong căn nhà của Khương gia chúng tôi!”
Lòng tự tôn của Doãn Trừng vốn rất mạnh mẽ, vì mối quan hệ gia đình lạ thường như vậy nên thường ngày cậu không thể ngẩng cao đầu với các bạn học của mình.
Vào lúc này, Khương Dao đã chọc vào nơi đau đớn nhất của cậu, tất cả những cảm xúc bị dồn nén đều vào khoảnh khắc này mà bùng nổ.
“Chị nói bậy cái gì đó!”
Cậu trừng mắt phẫn nộ nhìn Khương Dao, siết chặt nấm đắm, gân trên cánh tay nổi lên, giơ tay định đánh cô ta.
Khương Xán sợ rằng cậu sẽ gây rắc rối nên vội vàng tiến lên để ngăn cậu lại. Khương Dao giật mình một cái, rồi lùi lại mấy bước, nhưng thấy rằng Khương Xán và Doãn Trừng không thể nào đánh cô thật, vì thế cô càng trở nên kiêu ngạo hơn.
“Tôi nói có câu nào sai không? Những người sống trong căn nhà này chẳng có ai tốt lành cả! Người này thấp hèn hơn người kia!”
“Khương Dao, chị đừng quá đáng quá!”
“Tôi chính là nói như vậy đó, thế nào?” Khương Dao đi tới đẩy Khương Xán, “Tiểu tiện nhân, mau đưa đứa em trai nghiệt chủng này của cô cút ra khỏi căn nhà của Khươn gia đi!”
Khương Xán vửa bảo vệ Doãn Trừng vừa chống lại Khương Dao.
Nhưng mà Khương Dao rất cay độc, cô ta xuống ta ra đòn rất chuẩn xác, cào lên tay cỉa Khương Xán rất nhiều đường, lan da trắng của Khương Xán đâu đâu cũng rướm máu.
Cô đau đớn lùi lại, không cẩn thận giẫm bước hụt nên cả người ngã xuống cầu thang!
Chính vào thời điểm quan trọng, một luồng sức mạnh bất ngờ ôm cô từ phía sau. Cô giật mình, rồi vững vàng ngã vào vòng tay ấm áp đó.
“Em không sao chứ?” Cố Mãng quan tâm nhìn cô.
Khóe miệng Khương Xán giật giật hai lần, ủy khuất, tức giận xen lẫn chút hoảng sợ, đủ loại cảm xúc dâng lên trong ánh mắt, cô cắn nhẹ môi, không biết nên nói gì, ôm lấy cổ của Cố Mãng giống như nắm được ngọn cỏ cứu mạng, giọng nói hơi run hét lớn, “Ông xã……”
Cố Mãng vỗ vai cô, cười nhẹ với cô rồi sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt lạnh lùng quét qua tất cả những người hiện đang có mặt.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Đây là lần đầu tiên Khương Dao nhìn thấy diện mạo của Cố Mãng.
Thật nguy hiểm, suýt chút nữa là cô đã kết hôn với tên côn đồ này rồi!
Nhưng lúc này, cô từ trên xuống dưới nhìn anh một lượt, thấy thân hình người đàn ông này cao lớn, diện mạo anh tuấn, khắp người toát ra khí chất mạnh mẽ, cương trực của người đàn ông, loại khí chất không tức giận mà uy nghiêm, giống như một vị hoàng đế cao quý thời cổ đại .
Khương Dao dừng lại một lúc, sau đó khẽ cười khinh bỉ.
Đẹp trai thì có tác dụng gì? Cũng không phải là đánh nhau ngồi tù, nghèo khổ bần hàn à!
“Dôz, thì ra anh là Cố Mãng à?” Đôi mắt Khương Dao sắc bén, “Người chồng vô dụng của Khương Xán?”
Sắc mặt Cố Mãng tối sầm lại.
“Anh tới đây cũng vô ích.” Khương Dao tiếp tục nói, “Đây là việc nhà của Khương gia chúng tôi, ba tôi muốn lấy lại căn nhà này nên hôm nay bảo tôi tới để ra lệnh cho họ chuyển đi!”
“Chuyển đi?” Cố Mãng cười khẩy, “Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào tôi là con gái của ba tôi,” Khương Dao nheo mắt nhìn anh, “Là đại tiểu thư của nhà họ Khương!”
Tim Khương Xán đập thình thịch, vội vàng đi kéo Cố Mãng.
Cố Mang quay đầu nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt kiên định, trên môi nở nụ cười nhạt.
Cô sững người trong giây lát, tóc gáy khắp người như muốn dựng đứng lên.
Dáng vẻ này đã bị ánh mắt sắt bén của Khương Dao nhìn thấy.
“Ôi, làm sao vậy?” Khương Dao cố ý chen ngang, “Cố Mãng, nhìn bộ dạng ngốc ngếch này của anh thì chắc anh còn chưa biết người mà anh cưới là ai đúng không?”
“Khương Dao!” Khương Xán nhịn không được mà trừng mắt nhìn cô ta.
“Sao vậy? Không cho nói à? Em gái tốt của tôi, nửa năm nay cô giả mạo tôi mà còn không để cho chồng mình biết sao?”
“Chị im ngay!”
“Cô ta là con gái riêng của Khương gia chúng tôi!” Khương Dao đắc ý, “Mẹ của cô ta là một con tiện nhân không biết xấu hổ! Câu dẫn ba tôi rồi sinh ra cô ta, rồi lại đi quyến rũ người đàn ông khác sinh ra đứa con hoang Doãn Trừng kia! Bây giờ mắc bệnh tâm thần, thần trí không tỉnh táo còn đang nằm trong bệnh viện kia kìa!”
Khương Xán tuyệt vọng, bịt chặt taio lại, “Đừng nói nữa!”
“Anh có biết cô ta vì sao phải kết hôn với anh không? Chính là vì của hồi môn, vì muốn lấy tiền của ba tôi để chữa bệnh cho mẹ của cô ta đó!”
“Khương Dao, chị thật khốn nạn……..”
Khương Xán mất kiểm soát hét lên.
Đôi mắt cô đỏ hoe, khuôn mặt tái nhợt suy sụp, lúc đó cô như bị lột trần đứng trước mặt mọi người, bí mật mà cô dày công bảo vệ đã bị Khương Dao vạch trần trong vài câu.
Khương Xán vừa xấu hổ vừa tức giận, xông lên phía trước dùng lực đẩy Khương Dao một cái.
Khương Dao loạng choạng suýt ngã, đột nhiên tức giận, cô lấy được một cái bình rồi ném đập nó về phía Khương Xán, “Tiện nhân nhà cô, dám động tay với tôi à!”
Nhưng bình hoa còn chưa rơi xuống thì cổ tay đã bị người khác nắm chặt.
Khương Dao cản thấy cổ tay mình dường như sắp bị bóp nát.
“Anh.......anh làm cái gì vậy? Anh thả tay tôi ra!”
Đôi mắt lạnh lùng của Cố Mãng đằng đằng sát khí, như muốn cắt cô thành từng mảnh.
Rất lâu sau, cô mới tức giận thốt ra ba chữ, “Không thể nào.”
Khương Dao sửng sốt.
Khương Xán nhìn cô chằm chằm, “Đây là nhà của chúng tôi, là ba đã tặng cho mẹ tôi! Chúng tôi đã sống ở đây nhiều năm rồi, đây chính là nhà của chúng tôi!”
“Hơ, cô còn dám nhắc đến sao?” Gương mặt Khương Dao thoáng hiện lên nụ cười nham hiểm, cao giọng quát, “Mẹ cô cái người đàn bà không biết xấu hổ đó thì là cái thá gì chứ? Đáng để ba tôi tặng nhà cho bà ta sao?”
“Ban đầu là do ba thấy các người đáng thương nên mới tạm thời để các người an cư ở đây! Nhún nhường một bước, mẹ cô dù gì cũng đã một thời từng hầu hạ ba tôi, sinh ra một tiểu tiện nhân là cô, nhưng thằng nhóc này thì là cái thứ gì chứ!”
Khương Dao chỉ vào mũi Doãn Trừng, hung hăng mắng chửi: “Một đứa con hoang không rõ lai lịch, thì có tư cách gì sống trong căn nhà của Khương gia chúng tôi!”
Lòng tự tôn của Doãn Trừng vốn rất mạnh mẽ, vì mối quan hệ gia đình lạ thường như vậy nên thường ngày cậu không thể ngẩng cao đầu với các bạn học của mình.
Vào lúc này, Khương Dao đã chọc vào nơi đau đớn nhất của cậu, tất cả những cảm xúc bị dồn nén đều vào khoảnh khắc này mà bùng nổ.
“Chị nói bậy cái gì đó!”
Cậu trừng mắt phẫn nộ nhìn Khương Dao, siết chặt nấm đắm, gân trên cánh tay nổi lên, giơ tay định đánh cô ta.
Khương Xán sợ rằng cậu sẽ gây rắc rối nên vội vàng tiến lên để ngăn cậu lại. Khương Dao giật mình một cái, rồi lùi lại mấy bước, nhưng thấy rằng Khương Xán và Doãn Trừng không thể nào đánh cô thật, vì thế cô càng trở nên kiêu ngạo hơn.
“Tôi nói có câu nào sai không? Những người sống trong căn nhà này chẳng có ai tốt lành cả! Người này thấp hèn hơn người kia!”
“Khương Dao, chị đừng quá đáng quá!”
“Tôi chính là nói như vậy đó, thế nào?” Khương Dao đi tới đẩy Khương Xán, “Tiểu tiện nhân, mau đưa đứa em trai nghiệt chủng này của cô cút ra khỏi căn nhà của Khươn gia đi!”
Khương Xán vửa bảo vệ Doãn Trừng vừa chống lại Khương Dao.
Nhưng mà Khương Dao rất cay độc, cô ta xuống ta ra đòn rất chuẩn xác, cào lên tay cỉa Khương Xán rất nhiều đường, lan da trắng của Khương Xán đâu đâu cũng rướm máu.
Cô đau đớn lùi lại, không cẩn thận giẫm bước hụt nên cả người ngã xuống cầu thang!
Chính vào thời điểm quan trọng, một luồng sức mạnh bất ngờ ôm cô từ phía sau. Cô giật mình, rồi vững vàng ngã vào vòng tay ấm áp đó.
“Em không sao chứ?” Cố Mãng quan tâm nhìn cô.
Khóe miệng Khương Xán giật giật hai lần, ủy khuất, tức giận xen lẫn chút hoảng sợ, đủ loại cảm xúc dâng lên trong ánh mắt, cô cắn nhẹ môi, không biết nên nói gì, ôm lấy cổ của Cố Mãng giống như nắm được ngọn cỏ cứu mạng, giọng nói hơi run hét lớn, “Ông xã……”
Cố Mãng vỗ vai cô, cười nhẹ với cô rồi sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt lạnh lùng quét qua tất cả những người hiện đang có mặt.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Đây là lần đầu tiên Khương Dao nhìn thấy diện mạo của Cố Mãng.
Thật nguy hiểm, suýt chút nữa là cô đã kết hôn với tên côn đồ này rồi!
Nhưng lúc này, cô từ trên xuống dưới nhìn anh một lượt, thấy thân hình người đàn ông này cao lớn, diện mạo anh tuấn, khắp người toát ra khí chất mạnh mẽ, cương trực của người đàn ông, loại khí chất không tức giận mà uy nghiêm, giống như một vị hoàng đế cao quý thời cổ đại .
Khương Dao dừng lại một lúc, sau đó khẽ cười khinh bỉ.
Đẹp trai thì có tác dụng gì? Cũng không phải là đánh nhau ngồi tù, nghèo khổ bần hàn à!
“Dôz, thì ra anh là Cố Mãng à?” Đôi mắt Khương Dao sắc bén, “Người chồng vô dụng của Khương Xán?”
Sắc mặt Cố Mãng tối sầm lại.
“Anh tới đây cũng vô ích.” Khương Dao tiếp tục nói, “Đây là việc nhà của Khương gia chúng tôi, ba tôi muốn lấy lại căn nhà này nên hôm nay bảo tôi tới để ra lệnh cho họ chuyển đi!”
“Chuyển đi?” Cố Mãng cười khẩy, “Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào tôi là con gái của ba tôi,” Khương Dao nheo mắt nhìn anh, “Là đại tiểu thư của nhà họ Khương!”
Tim Khương Xán đập thình thịch, vội vàng đi kéo Cố Mãng.
Cố Mang quay đầu nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt kiên định, trên môi nở nụ cười nhạt.
Cô sững người trong giây lát, tóc gáy khắp người như muốn dựng đứng lên.
Dáng vẻ này đã bị ánh mắt sắt bén của Khương Dao nhìn thấy.
“Ôi, làm sao vậy?” Khương Dao cố ý chen ngang, “Cố Mãng, nhìn bộ dạng ngốc ngếch này của anh thì chắc anh còn chưa biết người mà anh cưới là ai đúng không?”
“Khương Dao!” Khương Xán nhịn không được mà trừng mắt nhìn cô ta.
“Sao vậy? Không cho nói à? Em gái tốt của tôi, nửa năm nay cô giả mạo tôi mà còn không để cho chồng mình biết sao?”
“Chị im ngay!”
“Cô ta là con gái riêng của Khương gia chúng tôi!” Khương Dao đắc ý, “Mẹ của cô ta là một con tiện nhân không biết xấu hổ! Câu dẫn ba tôi rồi sinh ra cô ta, rồi lại đi quyến rũ người đàn ông khác sinh ra đứa con hoang Doãn Trừng kia! Bây giờ mắc bệnh tâm thần, thần trí không tỉnh táo còn đang nằm trong bệnh viện kia kìa!”
Khương Xán tuyệt vọng, bịt chặt taio lại, “Đừng nói nữa!”
“Anh có biết cô ta vì sao phải kết hôn với anh không? Chính là vì của hồi môn, vì muốn lấy tiền của ba tôi để chữa bệnh cho mẹ của cô ta đó!”
“Khương Dao, chị thật khốn nạn……..”
Khương Xán mất kiểm soát hét lên.
Đôi mắt cô đỏ hoe, khuôn mặt tái nhợt suy sụp, lúc đó cô như bị lột trần đứng trước mặt mọi người, bí mật mà cô dày công bảo vệ đã bị Khương Dao vạch trần trong vài câu.
Khương Xán vừa xấu hổ vừa tức giận, xông lên phía trước dùng lực đẩy Khương Dao một cái.
Khương Dao loạng choạng suýt ngã, đột nhiên tức giận, cô lấy được một cái bình rồi ném đập nó về phía Khương Xán, “Tiện nhân nhà cô, dám động tay với tôi à!”
Nhưng bình hoa còn chưa rơi xuống thì cổ tay đã bị người khác nắm chặt.
Khương Dao cản thấy cổ tay mình dường như sắp bị bóp nát.
“Anh.......anh làm cái gì vậy? Anh thả tay tôi ra!”
Đôi mắt lạnh lùng của Cố Mãng đằng đằng sát khí, như muốn cắt cô thành từng mảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất