Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Chương 63: Bí Mật Của Mẹ
Khương Xán dừng lại, khẽ thở dài.
“Nói thật thì em cũng không biết ba của Tiểu Trừng là ai. Em chỉ nhớ năm em bảy tuổi, có một lần mẹ ăn mặc rất đẹp ra ngoài, trước khi đi thì giao em cho hàng xóm chăm sóc. Từ lần chia tay đó thì xa nhau đến một tháng.”
“Em nghĩ rằng mẹ không cần em nữa, nhưng đang vào lúc tuyệt vọng thì mẹ lại quay về. Ba ấy vẫn xinh đẹp giống như dáng vẻ lúc trước khi ra ngoài, chỉ là đôi mắt không còn chút thần sắc nào cả, giống như……giống như một cái xác biết đi vậy, cho dù em có nói gì với bà ấy thì bà ấy cũng không trả lời.”
“Sau đó, bà ấy sinh ra tiểu Trừng.” Giọng Khương Xán nhỏ dần, “Ba nổi trận lôi đình, mắng chửi mẹ một trận. Ngày mà bọn họ cãi nhau thì em nhìn thấy mẹ cười với ba, nhưng nụ cười đó của bà ấy rất đáng sợ, bây giờ em nhớ lại mà vẫn còn cảm thấy lạnh sống lưng.”
“Ngày hôm đó ba vứt xuống một tờ chi phiếu, rồi kể từ đó chưa từng đến nữa. Cho đến lúc trước khi em kết hôn thì mới vội vội vàng vàng gặp mặt ông ấy một lần.” Khương Xán cưỡi giễu cợt, “Chắc là ông ấy dùng số tiền đó để cắt đứt mối quan hệ với mẹ em nhỉ.”
Cố Mãng đến ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm bờ vai gầy của cô, để cô dựa vào trong lòng mình.
Cuộc sống lúc trước của cô anh không kịp có mặt, nhưng ngững ngày tháng sau này anh sẽ không để cho cô phải chịu bất kỳ uất ức nào nữa.
………….....
Cố Mãng ngồi trong văn phòng của Diệp Sâm.
Những người ra vào khi nhìn thấy anh đều có chút sửng sốt, Diệp Sâm là một luật sư lớn có tiếng ở Ương Thành và Giang Châu, người ra vào đều là những nhân vật có địa vị trong giới thượng lưu.
Còn Cố Mãng thì ăn mặc giản dị, thậm chí còn đội mũ lưỡi trai, cộng với vẻ mặt nghiêm nghị và khí chất lạnh lùng, khiến người ta không khỏi suy đoán về thân phận của anh.
“Luật sư Diệp sao lại có thể quen biết với loại người này chứ?”
“Nghe nói gần đây anh ấy có nhận một số vụ án hình sự…....không phải là tội phạm hình sự đến gây rắc rối cho anh ấy đấy chứ?”
Cố Mang liếc nhìn về phía cửa, những người đó nhìn thấy liền vội vã tản ra.
Diệp Thần bước đi vội vàng, tiếng bước chân từ xa tới gần.
Vừa bước vào cửa văn phòng, anh cũng sững người một lúc, sau đó đóng cửa lại, buông rèm xung quanh xuống, tự mình pha một ly trà Long Tỉnh rồi bưng đến cho Cố Mãng.
“Trên đường tới đây, đã nghe thấy mọi người này thảo luận.” Diệp Sâm cười nói, “Nói cái gì mà có tội phạm hình sự ngồi torng văn phòng của em, kêu em phải cẩn thận. Hơ, anh ba, xem ra anh còn cao tay hơn cái tên Cố Mãng kia nhiều đó, cái tên đó nói gì thì cũng chỉ là một tên một đồ nhỏ nhoi, còn khí chất của anh lại thăng lên cấp độ tội phạm hình sự rồi!”
Cố Mãng ngước mắt nhìn anh, khẽ nhếch môi.
“Thiếu gia, thân phận này của anh anh còn chưa diễn đủ à?”
Cố Mãng không trả lời, trực tiếp hỏi: “Cậu đã từng nhận những vụ kiện bất động sản chưa?”
Diệp Sâm cau mày.
“Là có liên quan đến công ty bất động sản sao?”
“Là cá nhân.”
“Cái này…….thật sự là chưa.” Diệp Sâm cười gượng, “Những vụ kiện dân sự nhỏ thế này em thường để cho luật sư dưới quyền xử lý thôi.”
“Ừ.” Cố Mãng gật đầu , trực tiếp ném một văn kiện lên bàn của anh, “Chưa từng làm thì nên xử lý thêm mấy vụ đi, rèn luyện tay nghề, giúp ích được cho sự nghiệp của cậu.”
“Hả?” Diệp Sâm sững sờ, vội vàng lật lật tài liệu, càng xem thì sắc mặt càng thay đổi.
Đột ngột ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Cố Mãng.
Diệp Sâm không nói nên lời.
Biết rằng ông Phật lớn đáng kính này nếu như nhàn rổi không có việc gì thì sẽ không đến ngôi chùa nhỏ của anh đâu.
Nói cho cùng thì cũng là vì Khương Xán…..
“Anh ba,” Diệp Sâm cười ngượng ngùng, “Không phải anh định để em giúp Khương Xán nhận vụ kiện này đó chứ? Hơ, anh cũng biết nguyên tắc nhận vụ án thường ngày của em mà, cái này cũng quá……....”
“Dù sao thì, mọi chuyện là như vậy.” Cố Mãng mặt không biểu cảm, “Căn nhà đó là Khương Minh Viễn tặng cho hai mẹ con Khương Xán, Khương Xán từ nhỏ đã sống ở đó. Bây giờ nói lấy lại là lấy lại sao?”
“Ừm, ít nhất với tôi, sẽ không có chuyện đó!”
Anh cười lạnh một tiếng, bóp nát tàn thuốc hai lần, ánh mắt trở nên u ám hơn.
“Anh ba, đây là luật pháp, không có đạo lý nào có thể nói.” Diệp Sâm kiên nhẫn giải thích với anh, “Mẹ con bọn họ ở trong căn nhà đó đã lâu, nhưng chủ nhân của căn nhà không phải mẹ của Khương Xán! Hơn nữa căn nhà này là do Khương Minh Viễn mua, ông ta đương nhiên là muốn lấy lại thì lấy lại rồi!”
Cố Mãng lườm hắn một cái, Diệp Sâm liếm liếm môi, không nói gì nữa.
Thật lâu sau, Cố Mãng nhấp một ngụm trà, hừ lạnh một tiếng, “Chẳng phải cậu là đại luật sư sao? Người chết cũng có thể khiến họ nói chuyện, mà vụ kiện này cậu lại cãi không thắng nổi sao?”
Diệp Sâm dở khóc dở cười.
Với địa vị của anh nếu như việc nhận vụ án này mà truyền ra ngoài thì có loạn không cơ chứ?
“Anh ba,” Anh chỉ đành lùi một bước, “Hay là như vầy đi, em giới thiệu cho Khương Xán luật sư Đường trong văn phòng luật sư của em, cậu ấy xử lý các vụ án dân sự rất tốt………”
“Tôi không cần người khác!” Cố Mãng liếc qua một ánh nhì sắc lẹm, “Phải là cậu xử lý!”
Diệp Sâm nuốt nước bọt.
Điều này không phải là sự khó khăn của kẻ mạnh sao!
Cố Mãng đưa ra tối hậu thư cho anh, “Tôi không quan tâm là cậu dùng cách gì, không được để cho Khương Minh Viễn lấy lại căn nhà này!”
Diệp Sâm thở dài một cách nặng nề, trầm mặc một hồi, đành phải cười khổ nói: “Bây giờ em sẽ cho người đi điều tra kỹ càng, em sẽ đích thân xử lý vụ này, được rồi chứ?”
Cố Mãng cười cười hài lòng, vừa định rời đi thì đột nhiên dừng lại.
“Đúng rồi, còn một việc nữa.” Anh trầm giọng hỏi, “Có thể tìm cho tôi một công việc thích hợp ở Giang Châu không?”
“Nói thật thì em cũng không biết ba của Tiểu Trừng là ai. Em chỉ nhớ năm em bảy tuổi, có một lần mẹ ăn mặc rất đẹp ra ngoài, trước khi đi thì giao em cho hàng xóm chăm sóc. Từ lần chia tay đó thì xa nhau đến một tháng.”
“Em nghĩ rằng mẹ không cần em nữa, nhưng đang vào lúc tuyệt vọng thì mẹ lại quay về. Ba ấy vẫn xinh đẹp giống như dáng vẻ lúc trước khi ra ngoài, chỉ là đôi mắt không còn chút thần sắc nào cả, giống như……giống như một cái xác biết đi vậy, cho dù em có nói gì với bà ấy thì bà ấy cũng không trả lời.”
“Sau đó, bà ấy sinh ra tiểu Trừng.” Giọng Khương Xán nhỏ dần, “Ba nổi trận lôi đình, mắng chửi mẹ một trận. Ngày mà bọn họ cãi nhau thì em nhìn thấy mẹ cười với ba, nhưng nụ cười đó của bà ấy rất đáng sợ, bây giờ em nhớ lại mà vẫn còn cảm thấy lạnh sống lưng.”
“Ngày hôm đó ba vứt xuống một tờ chi phiếu, rồi kể từ đó chưa từng đến nữa. Cho đến lúc trước khi em kết hôn thì mới vội vội vàng vàng gặp mặt ông ấy một lần.” Khương Xán cưỡi giễu cợt, “Chắc là ông ấy dùng số tiền đó để cắt đứt mối quan hệ với mẹ em nhỉ.”
Cố Mãng đến ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm bờ vai gầy của cô, để cô dựa vào trong lòng mình.
Cuộc sống lúc trước của cô anh không kịp có mặt, nhưng ngững ngày tháng sau này anh sẽ không để cho cô phải chịu bất kỳ uất ức nào nữa.
………….....
Cố Mãng ngồi trong văn phòng của Diệp Sâm.
Những người ra vào khi nhìn thấy anh đều có chút sửng sốt, Diệp Sâm là một luật sư lớn có tiếng ở Ương Thành và Giang Châu, người ra vào đều là những nhân vật có địa vị trong giới thượng lưu.
Còn Cố Mãng thì ăn mặc giản dị, thậm chí còn đội mũ lưỡi trai, cộng với vẻ mặt nghiêm nghị và khí chất lạnh lùng, khiến người ta không khỏi suy đoán về thân phận của anh.
“Luật sư Diệp sao lại có thể quen biết với loại người này chứ?”
“Nghe nói gần đây anh ấy có nhận một số vụ án hình sự…....không phải là tội phạm hình sự đến gây rắc rối cho anh ấy đấy chứ?”
Cố Mang liếc nhìn về phía cửa, những người đó nhìn thấy liền vội vã tản ra.
Diệp Thần bước đi vội vàng, tiếng bước chân từ xa tới gần.
Vừa bước vào cửa văn phòng, anh cũng sững người một lúc, sau đó đóng cửa lại, buông rèm xung quanh xuống, tự mình pha một ly trà Long Tỉnh rồi bưng đến cho Cố Mãng.
“Trên đường tới đây, đã nghe thấy mọi người này thảo luận.” Diệp Sâm cười nói, “Nói cái gì mà có tội phạm hình sự ngồi torng văn phòng của em, kêu em phải cẩn thận. Hơ, anh ba, xem ra anh còn cao tay hơn cái tên Cố Mãng kia nhiều đó, cái tên đó nói gì thì cũng chỉ là một tên một đồ nhỏ nhoi, còn khí chất của anh lại thăng lên cấp độ tội phạm hình sự rồi!”
Cố Mãng ngước mắt nhìn anh, khẽ nhếch môi.
“Thiếu gia, thân phận này của anh anh còn chưa diễn đủ à?”
Cố Mãng không trả lời, trực tiếp hỏi: “Cậu đã từng nhận những vụ kiện bất động sản chưa?”
Diệp Sâm cau mày.
“Là có liên quan đến công ty bất động sản sao?”
“Là cá nhân.”
“Cái này…….thật sự là chưa.” Diệp Sâm cười gượng, “Những vụ kiện dân sự nhỏ thế này em thường để cho luật sư dưới quyền xử lý thôi.”
“Ừ.” Cố Mãng gật đầu , trực tiếp ném một văn kiện lên bàn của anh, “Chưa từng làm thì nên xử lý thêm mấy vụ đi, rèn luyện tay nghề, giúp ích được cho sự nghiệp của cậu.”
“Hả?” Diệp Sâm sững sờ, vội vàng lật lật tài liệu, càng xem thì sắc mặt càng thay đổi.
Đột ngột ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Cố Mãng.
Diệp Sâm không nói nên lời.
Biết rằng ông Phật lớn đáng kính này nếu như nhàn rổi không có việc gì thì sẽ không đến ngôi chùa nhỏ của anh đâu.
Nói cho cùng thì cũng là vì Khương Xán…..
“Anh ba,” Diệp Sâm cười ngượng ngùng, “Không phải anh định để em giúp Khương Xán nhận vụ kiện này đó chứ? Hơ, anh cũng biết nguyên tắc nhận vụ án thường ngày của em mà, cái này cũng quá……....”
“Dù sao thì, mọi chuyện là như vậy.” Cố Mãng mặt không biểu cảm, “Căn nhà đó là Khương Minh Viễn tặng cho hai mẹ con Khương Xán, Khương Xán từ nhỏ đã sống ở đó. Bây giờ nói lấy lại là lấy lại sao?”
“Ừm, ít nhất với tôi, sẽ không có chuyện đó!”
Anh cười lạnh một tiếng, bóp nát tàn thuốc hai lần, ánh mắt trở nên u ám hơn.
“Anh ba, đây là luật pháp, không có đạo lý nào có thể nói.” Diệp Sâm kiên nhẫn giải thích với anh, “Mẹ con bọn họ ở trong căn nhà đó đã lâu, nhưng chủ nhân của căn nhà không phải mẹ của Khương Xán! Hơn nữa căn nhà này là do Khương Minh Viễn mua, ông ta đương nhiên là muốn lấy lại thì lấy lại rồi!”
Cố Mãng lườm hắn một cái, Diệp Sâm liếm liếm môi, không nói gì nữa.
Thật lâu sau, Cố Mãng nhấp một ngụm trà, hừ lạnh một tiếng, “Chẳng phải cậu là đại luật sư sao? Người chết cũng có thể khiến họ nói chuyện, mà vụ kiện này cậu lại cãi không thắng nổi sao?”
Diệp Sâm dở khóc dở cười.
Với địa vị của anh nếu như việc nhận vụ án này mà truyền ra ngoài thì có loạn không cơ chứ?
“Anh ba,” Anh chỉ đành lùi một bước, “Hay là như vầy đi, em giới thiệu cho Khương Xán luật sư Đường trong văn phòng luật sư của em, cậu ấy xử lý các vụ án dân sự rất tốt………”
“Tôi không cần người khác!” Cố Mãng liếc qua một ánh nhì sắc lẹm, “Phải là cậu xử lý!”
Diệp Sâm nuốt nước bọt.
Điều này không phải là sự khó khăn của kẻ mạnh sao!
Cố Mãng đưa ra tối hậu thư cho anh, “Tôi không quan tâm là cậu dùng cách gì, không được để cho Khương Minh Viễn lấy lại căn nhà này!”
Diệp Sâm thở dài một cách nặng nề, trầm mặc một hồi, đành phải cười khổ nói: “Bây giờ em sẽ cho người đi điều tra kỹ càng, em sẽ đích thân xử lý vụ này, được rồi chứ?”
Cố Mãng cười cười hài lòng, vừa định rời đi thì đột nhiên dừng lại.
“Đúng rồi, còn một việc nữa.” Anh trầm giọng hỏi, “Có thể tìm cho tôi một công việc thích hợp ở Giang Châu không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất