Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Chương 68: Chụp Ảnh Cùng Hoắc Tam Thiếu Gia
Sảnh tiệc trở lại trật tự, mọi người hòa lẫn vào nhau, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Nhưng trong các cuộc thảo luận riêng, vẫn có xen vào một vài tiếng cười nhạo Kiều Phi.
Cố Mãng kéo Khương Xán đi khiêu vũ, Khương Xán khiêu vũ không thành thạo, nhưng đã có Cố Mãng dẫn dắt cô, ai cũng không thể nhìn ra, kết thúc bản nhạc đã nhận được một tràng pháo tay nồng nhiệt từ mọi người.
Kiều Phi tức giận đến phát run, Khương Dao liếc cô ta một cái, sắc mặt cũng không được tốt lắm.
“Vô dụng!”
“Chẳng phải cô ngày ngày luôn tự cho mình là người trong giới thượng lưu sao? Chẳng phải bọn đàn ông luôn quay quanh xung quanh cô sao?” Khương Dao vô cùng tức giận, “Đến một tên Cố Mãng mà cũng không làm xong! Hắn vừa nói hắn từng giết người thì cô đã hèn nhát thành bộ dạng này rồi! Không phải vô dụng thì còn là gì?”
Kiều Phi mím môi, trong lòng cảm thấy không cam tâm.
Vốn dĩ cô ta đã nói trước với Khương Dao, nhất định cô ta sẽ khiến Khương Xán xấu mặt trong bữa tiệc, nhưng lại không ngờ người xấu mặt lại là bản thân mình.
Lần đầu tiên gặp Cố Mãng, cô ta cũng bị vẻ ngoài cao ráo tuấn tú của người đàn ông này thu hút, nhưng khi anh ta cười nói với cô rằng anh ta từng giết người, sự u ám trong ánh mắt ấy, nụ cười lạnh lùng đến rợn người kia, còn tỏa ra một cảm giác bị áp bức khiến cô ớn lạnh sống lưng.
Cô ta chán sống rồi nên mới đi quyến rũ một tên sát nhân sao!
“Khương Dao,” Sau một lúc lâu im lặng, Kiều Phi trợn tròn mắt, “Cục diện này chúng ta có thể lật ngược lại!”
Khương Dao đang vô cùng tức giận, ánh mắt dán chặt vào Khương Xán ở phía xa.
“Mặc kệ hắn ta dùng biện pháp gì, nếu như cô áp đảo được Khương Xán, thì xem như đã đạt được mục đích rồi, có đúng không?” Kiều Phi thấp giọng nói, “Người đàn ông bên cạnh cô ta không thể lên sân khấu, nhưng người đàn ông bên cạnh cô thì khác!”
Khương Dao giật mình, “Cô có ý gì?”
“Chẳng phải cô có hình chụp chung với Hoắc tam thiếu gia à!”
Khương Dao thay đổi sắc mặt.
Nói tới đây, Kiều Phi bắt đầu lục điện thoại di động, một lúc sau, quả nhiên cô tìm được một bức ảnh.
“Dao Dao, cô xem!” Cô lộ ra vẻ kích động, “Đây không phải là bữa tiệc tối của nhà họ Hoắc mà cậu gửi cho tôi à! Đây chắc là Hoắc gia ở Ương Thành chứ! Bữa tiệc này trong số chúng ta thì có thể được mấy người đến được chứ? Chẳng phải chì có mình cô à!”
“Cậu chờ đấy, tôi sẽ lật lại cục diện này cho cậu, khiến cho con tiện nhân Khương Xán đó phải mất hết mặt mũi!”
Khương Dao còn chưa kịp kéo cô lại thì Kiều Phi đã chạy mất dạng.
Giữa bữa tiệc, khách hàng nào nên tiếp đãi chào hỏi thì Khương Xán cũng tiếp đãi xong xuôi rồi, trao đổi ánh mắt với Cố Mãng một cái, hai người đều cười ngầm. “Muốn đi sao?”
“Ừ.”
Khương Xán trước nay không thích những nơi đông người.
Cố Mãng chỉ vào cánh cửa nhỏ cạnh sảnh tiệc.
Hóa ra anh ấy sớm đã hỏi thăm về nó rồi!
Khương Xán vui vẻ nắm tay anh lặng lẽ chạy về phía bên kia, chợt nghe phía sau truyền đến một trận cười ha hả.
“Này, chính là người chồng kia của Khương Xán, đẹp trai thì có tác dụng gì chứ? Là người có tiền án tiền sự thì đi đâu cũng sẽ mang theo vết nhơ này thôi!”
Khương Xán đột nhiên dừng bước.
Cố Mãng vòng tay qua vai cô, mỉm cười lắc đầu với cô, ý bảo cô mặc kệ.
Nhưng giọng nói đó vẫn tiếp tục lọt vào tai cô, “Bộ đồ đó nhìn cũng được đấy, nhưng anh ta có mặt long bào thì cũng không giống thái tử đâu! Hơ, Khương Xán nào so sánh được với chị của cô ta……nhìn xem, chị của cô ta, Khương Dao, còn từng chụp hình chung với tam thiếu gia nhà họ Hoắc đó!”
Nghe thấy câu nói này Cố Mãng cũng bất giác dừng lại, lông mày cau lại.
Kiều Phi cầm chiếc điện thoại trong tay đi giữa đám đông, bức hình trong điện thoại quả thật là bức ảnh chụp chung của Khương Xán với một người đàn ông.
“Đều không biết đúng không? Đây là Hoắc tam thiếu gia! Lúc trước Khương Dao từng đi dự tiệc tiếp đãi của Hoắc tam thiếu gia đó!”
“Là tam thiếu gia nhà họ Hoắc ở Ương Thành sao?”
“Tất nhiên rồi! Người ta mới là hoàng tử thực sự!”
Mọi người xung quanh đều nhìn Khương Dao với ánh mắt ghen tị.
Ai cũng biết Hoắc tam thiếu gia là người kiệm lời, cho tới bây giờ vẫn chưa xuất hiện trên các phương tiện truyền thông đại chúng, người có thể nhìn thấy ma9t5 anh thì vô cùng hiếm hoi.
Khương Dao không những được mời đến bữa tiệc của nhà họ Hoắc mà còn chụp ảnh cùng Hoắc tam thiếu gia, quả thực đây là một vinh dự rất lớn.
Trong một lúc sự ngưỡng mộ và những lời tâng bốc lần lượt vang lên.
Khương Dao có chút áy náy, cô vốn không muốn để Kiều Phi khoa trương như vậy, nhưng thấy không có ai vạch trần cô, nên cô yên tâm chấp nhận sự sùng bái này.
Dù cho tối đó người đi vào trong là Khương Xán thì thế nào, nếu Khương Xán dám nói thêm một lời nào, thì cô ta cũng sẽ có biện pháp đối phó với cô!
Khương Dao nhìn xung quanh, quả nhiên cô nhìn thấy Khương Xán và Cố Mãng bên ngoài đám đông.
Cô bước tới, khoanh tay trước ngực, nháy mắt với Kiều Phi. Kiều Phi ngay lập tức hiểu ý, vẫy vẫy bức ảnh trước mắt Khương Xán, chế nhạo cô. “Em gái Khương Xán, nghe nói tối hôm đó cô cũng đi à? Hơ, sao không thấy chị chụp ảnh với Hoắc Tam thiếu gia vậy?”
Khương Xán nghi hoặc nhìn Khương Dao.
“Aiz, con hoang chính là con hoang, vĩnh viễn không nhìn thấy ánh sáng.” Khương Dao gắt giọng, “Tam thiếu gia thân phận cao quý thì làm sao có thể chụp hình cùng một đứa con hoang chứ?”
Khương Xán cau mày, “Tối hôm đó, không phải chị…….....”
“Sao, cô cho rằng chỉ có mình cô mới có thể vào sao?” Khương Dao hừ lạnh một tiếng, “Người ra đón cô kia cùng lắm chỉ là một con chó của nhà họ Hoắc, còn tôi là do đích thân Hoắc tam thiếu gia ra đón vào đó!”
Cố Mãng hơi ngỡ ngàng, mím chặt khóe miệng.
Khương Dao này thật sự càng nói càng không có chừng mực rồi, nhìn thấy nhóm người này ai cũng chưa từng nhìn thấy Hoắc Tri Hành, cho nên ở đây phát ngôn bừa bãi như vậy sao?
Mặt anh tối sầm lại, muốn nói gì đó, còn bàn tay nhỏ nhắn của Khương Xán lại nhẹ nhàng nắm chặt lấy anh.
Khương Xán chẳng hề có hứng thú đến câu chuyện này của Khương Dao.
Cô chỉ muốn mau chóng kéo Cố Mãng về nhà, trở về thế giới nhỏ bé thuộc về hai người họ.
“Khương Xán, cô mãi mãi cũng sẽ không đấu lại tôi đâu!” Khương Dao cười nhếch môi, “Tôi có thể có được sự coi trọng của Hoắc tam thiếu gia, còn cô thì sao?”
Đôi mắt sắc bén của Khương Dao dán chặt vào mặt Cố Mãng, “Cô cũng chỉ xứng đáng để gả cho một tên cặn bã mà thôi!”
“Đúng, Hoắc tam thiếu gia coi trọng chị!” Khương Xán khẽ liếc cô một cái, “Nếu anh ta đã xem trọng như vậy thì sao còn không cưới chị vào nhà đi? Bữa tiệc tối hôm đó chẳng phải là để chọn thái tử phi cho anh ta à?”
“Chuyện giữa tôi và tam thiếu gia thì cần cô quản à?”
“Tôi không có rảnh rỗi mà quan tâm đến chị, nhưng lúc nãy chị đã nói chồng tôi rồi thì tôi sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho chị!” Khương Xán ngưng một lúc rồi tiếp tục nói, “Còn nữa, là chị em với nhau thì tôi có lòng tôi nhắc nhở chị một câu, trèo cao té đau!”
“Ngưỡng cửa nhà họ Hoắc cao, không phải ai cũng có thể trèo qua được, nếu chị muốn trèo cao cao thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý là trèo cao té đau! Dù gì chị cũng là chị tôi, tôi cũng không muốn thấy chị quá thê thảm!”
“Cô……..” Khương Dao thẹn quá hóa giận, “Cô yên tâm, tôi chắc chắn sống tốt hơn cô! Cô cứ ở đó mà bảo vệ người chồng rác rưởi của cô đi, cả đời không ngóc đầu lên nổi!”
“Nói gì vậy, thật là náo nhiệt!” Lúc này đột nhiên có một giọng nói lớn truyền đến.
Kèm theo giọng nói này còn có bước chân đều đều cùng nụ cười lịch sự mà xa cách của người đàn ông.
Tô Thần từ một hướng chậm rãi đi tới, vừa rồi khi ông ta ở bên ngoài hút thuốc thì mơ hồ nghe thấy “Hoắc tam thiếu gia”, Hô tiên sinh", ông ta nhất thời thích thú nên cũng muốn tham gia vào cuộc thảo luận này.
Ông gật đầu với Khương Xán, nhưng khi nhìn thấy Cố Mãng đứng bên cạnh cô thì ánh mắt ông ta dừng lại trên người cô một lúc.
Nhưng trong các cuộc thảo luận riêng, vẫn có xen vào một vài tiếng cười nhạo Kiều Phi.
Cố Mãng kéo Khương Xán đi khiêu vũ, Khương Xán khiêu vũ không thành thạo, nhưng đã có Cố Mãng dẫn dắt cô, ai cũng không thể nhìn ra, kết thúc bản nhạc đã nhận được một tràng pháo tay nồng nhiệt từ mọi người.
Kiều Phi tức giận đến phát run, Khương Dao liếc cô ta một cái, sắc mặt cũng không được tốt lắm.
“Vô dụng!”
“Chẳng phải cô ngày ngày luôn tự cho mình là người trong giới thượng lưu sao? Chẳng phải bọn đàn ông luôn quay quanh xung quanh cô sao?” Khương Dao vô cùng tức giận, “Đến một tên Cố Mãng mà cũng không làm xong! Hắn vừa nói hắn từng giết người thì cô đã hèn nhát thành bộ dạng này rồi! Không phải vô dụng thì còn là gì?”
Kiều Phi mím môi, trong lòng cảm thấy không cam tâm.
Vốn dĩ cô ta đã nói trước với Khương Dao, nhất định cô ta sẽ khiến Khương Xán xấu mặt trong bữa tiệc, nhưng lại không ngờ người xấu mặt lại là bản thân mình.
Lần đầu tiên gặp Cố Mãng, cô ta cũng bị vẻ ngoài cao ráo tuấn tú của người đàn ông này thu hút, nhưng khi anh ta cười nói với cô rằng anh ta từng giết người, sự u ám trong ánh mắt ấy, nụ cười lạnh lùng đến rợn người kia, còn tỏa ra một cảm giác bị áp bức khiến cô ớn lạnh sống lưng.
Cô ta chán sống rồi nên mới đi quyến rũ một tên sát nhân sao!
“Khương Dao,” Sau một lúc lâu im lặng, Kiều Phi trợn tròn mắt, “Cục diện này chúng ta có thể lật ngược lại!”
Khương Dao đang vô cùng tức giận, ánh mắt dán chặt vào Khương Xán ở phía xa.
“Mặc kệ hắn ta dùng biện pháp gì, nếu như cô áp đảo được Khương Xán, thì xem như đã đạt được mục đích rồi, có đúng không?” Kiều Phi thấp giọng nói, “Người đàn ông bên cạnh cô ta không thể lên sân khấu, nhưng người đàn ông bên cạnh cô thì khác!”
Khương Dao giật mình, “Cô có ý gì?”
“Chẳng phải cô có hình chụp chung với Hoắc tam thiếu gia à!”
Khương Dao thay đổi sắc mặt.
Nói tới đây, Kiều Phi bắt đầu lục điện thoại di động, một lúc sau, quả nhiên cô tìm được một bức ảnh.
“Dao Dao, cô xem!” Cô lộ ra vẻ kích động, “Đây không phải là bữa tiệc tối của nhà họ Hoắc mà cậu gửi cho tôi à! Đây chắc là Hoắc gia ở Ương Thành chứ! Bữa tiệc này trong số chúng ta thì có thể được mấy người đến được chứ? Chẳng phải chì có mình cô à!”
“Cậu chờ đấy, tôi sẽ lật lại cục diện này cho cậu, khiến cho con tiện nhân Khương Xán đó phải mất hết mặt mũi!”
Khương Dao còn chưa kịp kéo cô lại thì Kiều Phi đã chạy mất dạng.
Giữa bữa tiệc, khách hàng nào nên tiếp đãi chào hỏi thì Khương Xán cũng tiếp đãi xong xuôi rồi, trao đổi ánh mắt với Cố Mãng một cái, hai người đều cười ngầm. “Muốn đi sao?”
“Ừ.”
Khương Xán trước nay không thích những nơi đông người.
Cố Mãng chỉ vào cánh cửa nhỏ cạnh sảnh tiệc.
Hóa ra anh ấy sớm đã hỏi thăm về nó rồi!
Khương Xán vui vẻ nắm tay anh lặng lẽ chạy về phía bên kia, chợt nghe phía sau truyền đến một trận cười ha hả.
“Này, chính là người chồng kia của Khương Xán, đẹp trai thì có tác dụng gì chứ? Là người có tiền án tiền sự thì đi đâu cũng sẽ mang theo vết nhơ này thôi!”
Khương Xán đột nhiên dừng bước.
Cố Mãng vòng tay qua vai cô, mỉm cười lắc đầu với cô, ý bảo cô mặc kệ.
Nhưng giọng nói đó vẫn tiếp tục lọt vào tai cô, “Bộ đồ đó nhìn cũng được đấy, nhưng anh ta có mặt long bào thì cũng không giống thái tử đâu! Hơ, Khương Xán nào so sánh được với chị của cô ta……nhìn xem, chị của cô ta, Khương Dao, còn từng chụp hình chung với tam thiếu gia nhà họ Hoắc đó!”
Nghe thấy câu nói này Cố Mãng cũng bất giác dừng lại, lông mày cau lại.
Kiều Phi cầm chiếc điện thoại trong tay đi giữa đám đông, bức hình trong điện thoại quả thật là bức ảnh chụp chung của Khương Xán với một người đàn ông.
“Đều không biết đúng không? Đây là Hoắc tam thiếu gia! Lúc trước Khương Dao từng đi dự tiệc tiếp đãi của Hoắc tam thiếu gia đó!”
“Là tam thiếu gia nhà họ Hoắc ở Ương Thành sao?”
“Tất nhiên rồi! Người ta mới là hoàng tử thực sự!”
Mọi người xung quanh đều nhìn Khương Dao với ánh mắt ghen tị.
Ai cũng biết Hoắc tam thiếu gia là người kiệm lời, cho tới bây giờ vẫn chưa xuất hiện trên các phương tiện truyền thông đại chúng, người có thể nhìn thấy ma9t5 anh thì vô cùng hiếm hoi.
Khương Dao không những được mời đến bữa tiệc của nhà họ Hoắc mà còn chụp ảnh cùng Hoắc tam thiếu gia, quả thực đây là một vinh dự rất lớn.
Trong một lúc sự ngưỡng mộ và những lời tâng bốc lần lượt vang lên.
Khương Dao có chút áy náy, cô vốn không muốn để Kiều Phi khoa trương như vậy, nhưng thấy không có ai vạch trần cô, nên cô yên tâm chấp nhận sự sùng bái này.
Dù cho tối đó người đi vào trong là Khương Xán thì thế nào, nếu Khương Xán dám nói thêm một lời nào, thì cô ta cũng sẽ có biện pháp đối phó với cô!
Khương Dao nhìn xung quanh, quả nhiên cô nhìn thấy Khương Xán và Cố Mãng bên ngoài đám đông.
Cô bước tới, khoanh tay trước ngực, nháy mắt với Kiều Phi. Kiều Phi ngay lập tức hiểu ý, vẫy vẫy bức ảnh trước mắt Khương Xán, chế nhạo cô. “Em gái Khương Xán, nghe nói tối hôm đó cô cũng đi à? Hơ, sao không thấy chị chụp ảnh với Hoắc Tam thiếu gia vậy?”
Khương Xán nghi hoặc nhìn Khương Dao.
“Aiz, con hoang chính là con hoang, vĩnh viễn không nhìn thấy ánh sáng.” Khương Dao gắt giọng, “Tam thiếu gia thân phận cao quý thì làm sao có thể chụp hình cùng một đứa con hoang chứ?”
Khương Xán cau mày, “Tối hôm đó, không phải chị…….....”
“Sao, cô cho rằng chỉ có mình cô mới có thể vào sao?” Khương Dao hừ lạnh một tiếng, “Người ra đón cô kia cùng lắm chỉ là một con chó của nhà họ Hoắc, còn tôi là do đích thân Hoắc tam thiếu gia ra đón vào đó!”
Cố Mãng hơi ngỡ ngàng, mím chặt khóe miệng.
Khương Dao này thật sự càng nói càng không có chừng mực rồi, nhìn thấy nhóm người này ai cũng chưa từng nhìn thấy Hoắc Tri Hành, cho nên ở đây phát ngôn bừa bãi như vậy sao?
Mặt anh tối sầm lại, muốn nói gì đó, còn bàn tay nhỏ nhắn của Khương Xán lại nhẹ nhàng nắm chặt lấy anh.
Khương Xán chẳng hề có hứng thú đến câu chuyện này của Khương Dao.
Cô chỉ muốn mau chóng kéo Cố Mãng về nhà, trở về thế giới nhỏ bé thuộc về hai người họ.
“Khương Xán, cô mãi mãi cũng sẽ không đấu lại tôi đâu!” Khương Dao cười nhếch môi, “Tôi có thể có được sự coi trọng của Hoắc tam thiếu gia, còn cô thì sao?”
Đôi mắt sắc bén của Khương Dao dán chặt vào mặt Cố Mãng, “Cô cũng chỉ xứng đáng để gả cho một tên cặn bã mà thôi!”
“Đúng, Hoắc tam thiếu gia coi trọng chị!” Khương Xán khẽ liếc cô một cái, “Nếu anh ta đã xem trọng như vậy thì sao còn không cưới chị vào nhà đi? Bữa tiệc tối hôm đó chẳng phải là để chọn thái tử phi cho anh ta à?”
“Chuyện giữa tôi và tam thiếu gia thì cần cô quản à?”
“Tôi không có rảnh rỗi mà quan tâm đến chị, nhưng lúc nãy chị đã nói chồng tôi rồi thì tôi sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho chị!” Khương Xán ngưng một lúc rồi tiếp tục nói, “Còn nữa, là chị em với nhau thì tôi có lòng tôi nhắc nhở chị một câu, trèo cao té đau!”
“Ngưỡng cửa nhà họ Hoắc cao, không phải ai cũng có thể trèo qua được, nếu chị muốn trèo cao cao thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý là trèo cao té đau! Dù gì chị cũng là chị tôi, tôi cũng không muốn thấy chị quá thê thảm!”
“Cô……..” Khương Dao thẹn quá hóa giận, “Cô yên tâm, tôi chắc chắn sống tốt hơn cô! Cô cứ ở đó mà bảo vệ người chồng rác rưởi của cô đi, cả đời không ngóc đầu lên nổi!”
“Nói gì vậy, thật là náo nhiệt!” Lúc này đột nhiên có một giọng nói lớn truyền đến.
Kèm theo giọng nói này còn có bước chân đều đều cùng nụ cười lịch sự mà xa cách của người đàn ông.
Tô Thần từ một hướng chậm rãi đi tới, vừa rồi khi ông ta ở bên ngoài hút thuốc thì mơ hồ nghe thấy “Hoắc tam thiếu gia”, Hô tiên sinh", ông ta nhất thời thích thú nên cũng muốn tham gia vào cuộc thảo luận này.
Ông gật đầu với Khương Xán, nhưng khi nhìn thấy Cố Mãng đứng bên cạnh cô thì ánh mắt ông ta dừng lại trên người cô một lúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất