Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Chương 69: Đây Là Người Gác Cửa Đã Giúp Tôi Đỗ Xe
Khí chất mạnh mẽ tỏa ra từ người đàn ông cũng khiến cho Tô Thần có chút sững sờ.
“Chủ tịch Tô, ngài nhìn này!” Có người bước đến đưa điện thoại cho ông ta, "”Đây là ảnh chụp chung của Khương đại tiểu thư và Hoắc tam thiếu gia đó!”
“Vừa rồi mọi người là đang thảo luận chuyện này sao?”
“Đúng vậy!”
Tô Thần ngẩng đầu nhìn Khương Dao.
Khương Dao vẫn bình tĩnh, tiếp tục làm bộ kiêu ngạo.
Tô Thần lúc đầu mỉm cười lịch sự, nhưng khóe môi của ông đang cười thì cứng đơ lại.
“Khương tiểu thư,” ông nhìn cô ta, “Cô xác định đây là Hoắc tam thiếu gia sao?”
Khương Dao trong lòng chợt run lên, cô căng thẳng nhìn ông.
“Cái này…….cái này sao lại không phải chứ?” Cô cố gắng bình tĩnh, dù gì cũng chưa có ai từng nhìn thấy gương mặt thật của Hoắc Tri Hành.
Ít nhất là ở bữa tiệc nhỏ này, không có.
“Hơ, hôm đó là tiệc chiêu đãi của Hoắc tam thiếu gia, nhà chúng tôi cũng được mời đến Ương Thành.” Khương Dao tùy ý xòe tay ra nhìn chiếc nhẫn đinh pha lê mới làm, nheo mắt nhìn ông, “Yến tiệc hoành tráng đến mức những nhà hào môn quyền thế trên thế giới gần như đều tới đủ, thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt!”
“Chủ tịch Tô, không biết là ngài có từng đến tham dự không?”
Khương hưm nhẹ một tiếng, thế lực của Tô Thần ở Giang Châu không phải là nhỏ, nhưng cũng không lớn, bộ dạng đến cả Khương gia mà cũng không so sánh được thì còn có thể nhìn thấy nhà họ Hoắc sao?
Quả nhiên, Tô Thần cúi đầu, trên môi nở nụ cười ngượng ngùng. “Khương tiểu thư nói đúng, tôi đây không có tài năng gì, cũng chưa từng gặp Hoắc tam thiếu gia!”
“Nhưng mà………….”
Tô Thần khẽ cười, “Nhiều năm trước tôi từng đến Ương Thành, vào ở tại khách sạn Minh Hoàng thuộc sản nghiệp của Hoắc gia. Người mà chụp ảnh cùng cô chính là người chuyên gác cửa đã giúp tôi đỗ xe!”
Sắc mặt Khương Dao lập tức thay đổi, cô ngây người nhìn anh.
Nụ cười trên mặt Tô Thần càng lúc càng khó đoán.
Những người xung quanh cũng sửng sốt, đều nhìn Khương Dao với ánh mắt kỳ lạ.
Khương Dao tập trung lấy lại tinh thần, gân cổ lên cãi: Chủ tịch Tô nói đùa gì vậy? Nhiều năm về trước? Hơ, một người chuyên gác cửa giúp ông đỗ xe vào nhiều năm trước mà ông có thể còn nhớ anh ta trông như thế nào sao? Chắc là chủ tịch Tô nhận nhầm người rồi đó!”
Nói đến đoạn cô muốn lấy điện thoại về, nhưng lại bị Tô Thần ngăn cản. Tô Thần nhìn bức ảnh một cách kỹ càng rồi càng cười một cách khó đoán hơn.
“Dưới khóe mắt trái của người này có một nốt ruồi tôi sẽ không nhận nhầm đâu. Hơ, lúc đó vì thái độ phục vụ của anh ta rất tốt, tôi đã cho anh ta không ít tiền thưởng, lại còn đặc biệt khen anh ta với lãnh đạo nữa, bây giờ anh ta đã là quản lý sảnh trước rồi. Còn anh ta vì để cảm ơn tôi mà mấy ngày trước đã cố ý dành thời gian đến Giang Châu một chuyến chỉ để tặng quà cho tôi, tôi cũng cố gắng hết sức với tư cách là chủ nhà mà đưa anh ta đi chơi mấy ngày ở Giang Châu.”
“Thật trùng hợp, chỗ tôi cũng có một bức ảnh chụp chung với anh ta!”
Tô Thần lấy điện thoại ra, mọi người đều vây quanh lại, người đàn ông trong hai bức ảnh thực sự giống hệt nhau!
Tình cảnh trước mắt bỗng chốc trở nên vô cùng ngượng ngùng và trớ trêu.
Sắc mặt Khương Dao tái nhợt, cô giật lấy điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm đám người xung quanh.
“Hơ, chị Khương Dao,” có người cười khẽ nói, “Có phải chị bị lừa rồi không vậy?”
“Đúng vậy, hiện tại trên mạng người như vậy rất nhiều, chỉ cần bản thân đẹp trai một chút thì liền đi khắp nơi nói rằng mình là phú nhị đại để lừa gạt các cô gái trẻ tuổi đó!”
“Chuyện này thì không như vậy, tôi tin tưởng nhân phẩm của người đàn ông này.” Tô Thần cười giải thích, “Huống hồ, Khương tiểu thư tốt xấu gì cũng là thiên kim nhà quyền thế thì sao có thể không cẩn thận như thế được chứ? Chắc là bên trong có hiểu lầm gì đó thôi!”
“Các người……..các người câm miệng cho tôi!”
Khương Dao thẹn quá hóa giận, quay người chạy ra ngoài, nhưng vừa không cẩn thận thì bị giày cao gót làm cho trật chân, cô đau đến nỗi nghiến răng há mồm.
Khương Xán đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn vẻ mặt thảm hại của cô ta.
Tự làm tự chịu.
Khương Xán mím môi, cô không đồng tình với Khương Dao. Chỉ là cô cũng mang họ Khương, trong mắt người ngoài thì cô với Khương Dao vẫn là một.
Có người nhà như vậy, sao có thể không mất mặt cho được.
Trước khi Khương Dao rời đi, cô ta còn nhìn Khương Xán một cái đầy oán hận, như muốn nghiền nát răng ra vậy.
Tô Thần cười nhạt, nhìn mọi người, “Chỉ là hiểu lầm chút thôi, mọi người tiếp tục đi!”
Bữa tiệc lại tiếp tục, nhưng Khương Xán không còn tâm trạng nữa, đang định quay lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng Tô Thần gọi cô từ phía sau.
“Cô Khương Xán, xin dừng bước.”
Khương Xán đành phải quay đầu lại chào hỏi.
Tô Thần để ý thấy trên tay cô còn đeo chiếc nhẫn ngọc lục bảo, ánh mắt ông đột nhiên thay đổi, sau đó nhìn sang Cố Mãng đang đứng bên cạnh cô, “Không giới thiệu một chút sao?”
Khương Xán bất đắc dĩ đành phải kéo Cố Mãng qua giới thiệu, “Anh ấy là chồng của tôi, Cố Mãng. Ông xã, vị này là chủ tịch Tô, chủ tịch của tập đoàn Thần Quang, ngài Tô Thần mà em từng nhắc đến với anh.”
Tô Thần đưa tay ra, nhưng Cố Mãng bình tĩnh lùi lại một bước, chỉ khẽ gật đầu.
Từ lúc Tô Thần vừa xuất hiện thì ông ta liền chú ý thấy người này thần sắc khác thường, ánh mắt tựa hồ đang muốn nhìn thấu điều gì. Hai tay Cố Mãng chắp sau lưng, chậm rãi siết chặt nắm đấm, trong lòng cảm thấy cảnh giác hơn một chút.
Tay Tô Thần dừng lại trong không trung, Cố Mãng từ chối bắt tay khiến ông ta sững sờ. Ông ta cười gượng gạo vài tiếng, ngay lập tức che đi sự xấu hổ của mình bằng cách vuốt tóc.
“Ông xã,” Khương Xán khẽ cười nói, “Lần trước Trình Tiêu Tiêu muốn làm em khó xử, chính là nhờ chủ tịch Tô nhìn ra viên ngọc lục bảo trên tay em là thật, còn giúp em phóng đại một phen, mới khiến cho Trình Tiêu Tiêu không đạt được mục đích đó!”
“Làm gì có.” Tô Thần cười đồng thời liếc nhìn Cố Mãng, “Tôi là người yêu thích thẩm định trang sức, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, không hề phóng đại. Là món đồ này của Khương tiểu thư thật sự rất tốt, bảo vật hiếm có đó!”
“Nghe cô Khương nói đây là nhẫn cưới à?”
“Ồ, anh Cố.” Tô Trầm nhìn anh một cách thâm sâu khó hiểu, “Không biết anh Cố mua ở đâu viên ngọc lục bảo đẹp như thế này vậy? Tôi với bà nhà kết hôn cũng gần mười mấy năm rồi, năm nay vào lễ kỷ niệm tôi cũng muốn tậng cho bà ấy một chiếc!”
Khương Xán muốn buột miệng nói "Đây là vật gia truyền của chồng tôi", nhưng lúc đó cô nhạy bén nhận ra sắc mặt của Cố Mãng khác thường.
Đôi lông mày của anh tỏ ra đề phòng và cảnh giác, trong mắt hiện lên vẻ thâm sâu, như mãnh thú hoang dã lúc trước khi gặp nguy hiểm, loại cảnh giác đến mức còn không chớp mắt.
Ánh mắt của Tô Thần cũng có một sự khác lạ mà không thể nói rõ được.
Khương Xán dừng lại, khẽ mỉm cười. “Đây là tôi và chồng tôi cùng nhau đi mua đó.”
Cố Mãng sửng sốt một lúc, anh không ngờ cô phản ứng nhanh như vậy.
“Trước khi kết hôn, chồng tôi nói sẽ tặng tôi một món đồ trang sức, thế là hai chúng tôi tìm khắp hang cùng ngõ hẻm, và các cửa hàng trang sức trong các cửa hàng đồ cổ lớn nhỏ đều được chúng tôi ngắm qua một lượt, thử đi thử lại nhiều lần, cuối cùng thì chọn cái này. Cửa hàng đó hình như ở gần đường Lục Tùng, chủ tiệm là một bà lão, đồ trong cửa hàng cũng khá cổ kính.”
Khương Xán nói một cách rõ ràng mạch lạc, còn phố Lục Tùng là một con phố buôn bán đồ cổ nổi tiếng ở Giang Châu, cửa hàng ở đó thật giả lẫn lộn, nhưng cũng có rất nhiều người thực sự mua được bảo vật từ đó.
Tô Thần hơi nheo mắt lại, sự nghi ngờ trong mắt ông ta tăng lên thêm một chút.
Khương Xán nắm cánh tay của Cố Mãng cười rạng rỡ. “Ông xã, lúc đó chúng ta đến phố Lục Tùng là đúng rồi, ai có thể ngờ rằng thật sự sẽ tìm thấy một bảo vật như vậy chứ? Hưm, chúng ta hời to rồi!”
“Chủ tịch Tô, ngài nhìn này!” Có người bước đến đưa điện thoại cho ông ta, "”Đây là ảnh chụp chung của Khương đại tiểu thư và Hoắc tam thiếu gia đó!”
“Vừa rồi mọi người là đang thảo luận chuyện này sao?”
“Đúng vậy!”
Tô Thần ngẩng đầu nhìn Khương Dao.
Khương Dao vẫn bình tĩnh, tiếp tục làm bộ kiêu ngạo.
Tô Thần lúc đầu mỉm cười lịch sự, nhưng khóe môi của ông đang cười thì cứng đơ lại.
“Khương tiểu thư,” ông nhìn cô ta, “Cô xác định đây là Hoắc tam thiếu gia sao?”
Khương Dao trong lòng chợt run lên, cô căng thẳng nhìn ông.
“Cái này…….cái này sao lại không phải chứ?” Cô cố gắng bình tĩnh, dù gì cũng chưa có ai từng nhìn thấy gương mặt thật của Hoắc Tri Hành.
Ít nhất là ở bữa tiệc nhỏ này, không có.
“Hơ, hôm đó là tiệc chiêu đãi của Hoắc tam thiếu gia, nhà chúng tôi cũng được mời đến Ương Thành.” Khương Dao tùy ý xòe tay ra nhìn chiếc nhẫn đinh pha lê mới làm, nheo mắt nhìn ông, “Yến tiệc hoành tráng đến mức những nhà hào môn quyền thế trên thế giới gần như đều tới đủ, thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt!”
“Chủ tịch Tô, không biết là ngài có từng đến tham dự không?”
Khương hưm nhẹ một tiếng, thế lực của Tô Thần ở Giang Châu không phải là nhỏ, nhưng cũng không lớn, bộ dạng đến cả Khương gia mà cũng không so sánh được thì còn có thể nhìn thấy nhà họ Hoắc sao?
Quả nhiên, Tô Thần cúi đầu, trên môi nở nụ cười ngượng ngùng. “Khương tiểu thư nói đúng, tôi đây không có tài năng gì, cũng chưa từng gặp Hoắc tam thiếu gia!”
“Nhưng mà………….”
Tô Thần khẽ cười, “Nhiều năm trước tôi từng đến Ương Thành, vào ở tại khách sạn Minh Hoàng thuộc sản nghiệp của Hoắc gia. Người mà chụp ảnh cùng cô chính là người chuyên gác cửa đã giúp tôi đỗ xe!”
Sắc mặt Khương Dao lập tức thay đổi, cô ngây người nhìn anh.
Nụ cười trên mặt Tô Thần càng lúc càng khó đoán.
Những người xung quanh cũng sửng sốt, đều nhìn Khương Dao với ánh mắt kỳ lạ.
Khương Dao tập trung lấy lại tinh thần, gân cổ lên cãi: Chủ tịch Tô nói đùa gì vậy? Nhiều năm về trước? Hơ, một người chuyên gác cửa giúp ông đỗ xe vào nhiều năm trước mà ông có thể còn nhớ anh ta trông như thế nào sao? Chắc là chủ tịch Tô nhận nhầm người rồi đó!”
Nói đến đoạn cô muốn lấy điện thoại về, nhưng lại bị Tô Thần ngăn cản. Tô Thần nhìn bức ảnh một cách kỹ càng rồi càng cười một cách khó đoán hơn.
“Dưới khóe mắt trái của người này có một nốt ruồi tôi sẽ không nhận nhầm đâu. Hơ, lúc đó vì thái độ phục vụ của anh ta rất tốt, tôi đã cho anh ta không ít tiền thưởng, lại còn đặc biệt khen anh ta với lãnh đạo nữa, bây giờ anh ta đã là quản lý sảnh trước rồi. Còn anh ta vì để cảm ơn tôi mà mấy ngày trước đã cố ý dành thời gian đến Giang Châu một chuyến chỉ để tặng quà cho tôi, tôi cũng cố gắng hết sức với tư cách là chủ nhà mà đưa anh ta đi chơi mấy ngày ở Giang Châu.”
“Thật trùng hợp, chỗ tôi cũng có một bức ảnh chụp chung với anh ta!”
Tô Thần lấy điện thoại ra, mọi người đều vây quanh lại, người đàn ông trong hai bức ảnh thực sự giống hệt nhau!
Tình cảnh trước mắt bỗng chốc trở nên vô cùng ngượng ngùng và trớ trêu.
Sắc mặt Khương Dao tái nhợt, cô giật lấy điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm đám người xung quanh.
“Hơ, chị Khương Dao,” có người cười khẽ nói, “Có phải chị bị lừa rồi không vậy?”
“Đúng vậy, hiện tại trên mạng người như vậy rất nhiều, chỉ cần bản thân đẹp trai một chút thì liền đi khắp nơi nói rằng mình là phú nhị đại để lừa gạt các cô gái trẻ tuổi đó!”
“Chuyện này thì không như vậy, tôi tin tưởng nhân phẩm của người đàn ông này.” Tô Thần cười giải thích, “Huống hồ, Khương tiểu thư tốt xấu gì cũng là thiên kim nhà quyền thế thì sao có thể không cẩn thận như thế được chứ? Chắc là bên trong có hiểu lầm gì đó thôi!”
“Các người……..các người câm miệng cho tôi!”
Khương Dao thẹn quá hóa giận, quay người chạy ra ngoài, nhưng vừa không cẩn thận thì bị giày cao gót làm cho trật chân, cô đau đến nỗi nghiến răng há mồm.
Khương Xán đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn vẻ mặt thảm hại của cô ta.
Tự làm tự chịu.
Khương Xán mím môi, cô không đồng tình với Khương Dao. Chỉ là cô cũng mang họ Khương, trong mắt người ngoài thì cô với Khương Dao vẫn là một.
Có người nhà như vậy, sao có thể không mất mặt cho được.
Trước khi Khương Dao rời đi, cô ta còn nhìn Khương Xán một cái đầy oán hận, như muốn nghiền nát răng ra vậy.
Tô Thần cười nhạt, nhìn mọi người, “Chỉ là hiểu lầm chút thôi, mọi người tiếp tục đi!”
Bữa tiệc lại tiếp tục, nhưng Khương Xán không còn tâm trạng nữa, đang định quay lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng Tô Thần gọi cô từ phía sau.
“Cô Khương Xán, xin dừng bước.”
Khương Xán đành phải quay đầu lại chào hỏi.
Tô Thần để ý thấy trên tay cô còn đeo chiếc nhẫn ngọc lục bảo, ánh mắt ông đột nhiên thay đổi, sau đó nhìn sang Cố Mãng đang đứng bên cạnh cô, “Không giới thiệu một chút sao?”
Khương Xán bất đắc dĩ đành phải kéo Cố Mãng qua giới thiệu, “Anh ấy là chồng của tôi, Cố Mãng. Ông xã, vị này là chủ tịch Tô, chủ tịch của tập đoàn Thần Quang, ngài Tô Thần mà em từng nhắc đến với anh.”
Tô Thần đưa tay ra, nhưng Cố Mãng bình tĩnh lùi lại một bước, chỉ khẽ gật đầu.
Từ lúc Tô Thần vừa xuất hiện thì ông ta liền chú ý thấy người này thần sắc khác thường, ánh mắt tựa hồ đang muốn nhìn thấu điều gì. Hai tay Cố Mãng chắp sau lưng, chậm rãi siết chặt nắm đấm, trong lòng cảm thấy cảnh giác hơn một chút.
Tay Tô Thần dừng lại trong không trung, Cố Mãng từ chối bắt tay khiến ông ta sững sờ. Ông ta cười gượng gạo vài tiếng, ngay lập tức che đi sự xấu hổ của mình bằng cách vuốt tóc.
“Ông xã,” Khương Xán khẽ cười nói, “Lần trước Trình Tiêu Tiêu muốn làm em khó xử, chính là nhờ chủ tịch Tô nhìn ra viên ngọc lục bảo trên tay em là thật, còn giúp em phóng đại một phen, mới khiến cho Trình Tiêu Tiêu không đạt được mục đích đó!”
“Làm gì có.” Tô Thần cười đồng thời liếc nhìn Cố Mãng, “Tôi là người yêu thích thẩm định trang sức, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, không hề phóng đại. Là món đồ này của Khương tiểu thư thật sự rất tốt, bảo vật hiếm có đó!”
“Nghe cô Khương nói đây là nhẫn cưới à?”
“Ồ, anh Cố.” Tô Trầm nhìn anh một cách thâm sâu khó hiểu, “Không biết anh Cố mua ở đâu viên ngọc lục bảo đẹp như thế này vậy? Tôi với bà nhà kết hôn cũng gần mười mấy năm rồi, năm nay vào lễ kỷ niệm tôi cũng muốn tậng cho bà ấy một chiếc!”
Khương Xán muốn buột miệng nói "Đây là vật gia truyền của chồng tôi", nhưng lúc đó cô nhạy bén nhận ra sắc mặt của Cố Mãng khác thường.
Đôi lông mày của anh tỏ ra đề phòng và cảnh giác, trong mắt hiện lên vẻ thâm sâu, như mãnh thú hoang dã lúc trước khi gặp nguy hiểm, loại cảnh giác đến mức còn không chớp mắt.
Ánh mắt của Tô Thần cũng có một sự khác lạ mà không thể nói rõ được.
Khương Xán dừng lại, khẽ mỉm cười. “Đây là tôi và chồng tôi cùng nhau đi mua đó.”
Cố Mãng sửng sốt một lúc, anh không ngờ cô phản ứng nhanh như vậy.
“Trước khi kết hôn, chồng tôi nói sẽ tặng tôi một món đồ trang sức, thế là hai chúng tôi tìm khắp hang cùng ngõ hẻm, và các cửa hàng trang sức trong các cửa hàng đồ cổ lớn nhỏ đều được chúng tôi ngắm qua một lượt, thử đi thử lại nhiều lần, cuối cùng thì chọn cái này. Cửa hàng đó hình như ở gần đường Lục Tùng, chủ tiệm là một bà lão, đồ trong cửa hàng cũng khá cổ kính.”
Khương Xán nói một cách rõ ràng mạch lạc, còn phố Lục Tùng là một con phố buôn bán đồ cổ nổi tiếng ở Giang Châu, cửa hàng ở đó thật giả lẫn lộn, nhưng cũng có rất nhiều người thực sự mua được bảo vật từ đó.
Tô Thần hơi nheo mắt lại, sự nghi ngờ trong mắt ông ta tăng lên thêm một chút.
Khương Xán nắm cánh tay của Cố Mãng cười rạng rỡ. “Ông xã, lúc đó chúng ta đến phố Lục Tùng là đúng rồi, ai có thể ngờ rằng thật sự sẽ tìm thấy một bảo vật như vậy chứ? Hưm, chúng ta hời to rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất