Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Chương 9: Hồi Môn Mất Rồi
“Tôi nói, ba không có ở nhà!” Khương Dao nhếch môi đắc ý, “Ba sớm thì đã quên mất rằng hôm nay cô về nhà rồi! Cũng đúng, cô gả cho loại người đó mà còn muốn kêu ba làm cho cô một bữa tiệc về nhà sao? Hơ, còn chưa đủ mất mặt à!”
“Tôi không cần tiệc về nhà gì cả!”
Khương Xán mạnh dạn bước lên, chặn ở trước mặt Khương Dao, “Tôi cần hồi môn của tôi!”
“Hồi môn?”
Khương Dao nhướn mày nhìn cô, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười thâm độc, “Hồi môn gì chứ? Trước giờ tôi chưa từng nghe nói đến!”
Khương Xán ngây ra, tim đập thình thịch rất mạnh.
Trong khoảnh khắc đó thì tất cả uất ức, không cam tâm và nỗi đau khổ hận thù đều ập đến. Cô biết xuất thân của mình không cao quý, từ khi bắt đầu đến với thế giới này thì đã bị mang tiếng là con gái riêng. Nhưng mà xuất thân đâu phải là do cô chọn lựa, mấy năm nay cho dù sống trong cuộc sống khó khăn tăm tối thì cô cũng cố gắng hướng về phía mặt trời.
Tin rằng không có bất kỳ cô gái bình thường nào sẽ đồng ý với yêu cầu gả thay hoang đường thế này đâu.
Cô chỉ là muốn cứu mẹ mình thôi mà.
Tại sao đến một chút hi vọng nhỏ nhoi cũng đều bị bọn họ cướp đoạt!
Khương Dao lạnh lùng nói một câu rồi quay người định đin lên lầu thì bị Khương Xán kéo lại.
“Chị đừng có đi, nói chuyện cho rõi ràng đi!”
“Nói rõ ràng cái gì?” Khương Dao tàn nhẫn cấu vào cánh tay của cô một cái rõ đau.
Khương Xán đau đớn liền vội lùi về phía sau, phía sau đầu đụng mạnh vào tường, bên tai vang lên tiếng ù ù.
Cô ngước mắt, nhìn thấy nụ cười của Khương Dao ngày càng lạnh lùng hơn: “Khương Xán, cô đã là đứa con gái đã gả đi rồi, là một bát nước bẩn tạt vào vùng quê nghèo đó! Sau này đừng có nghĩ sẽ dính líu đến nhà họ Khương nữa!”
“Nhưng mà………chính miệng ba đã đồng ý với tôi đó!” Khương Xán nghiến răng, “Chỉ cần tôi thay chị gả qua đó thì sẽ cho tôi một khoản hồi môn hậu hĩnh, có thể giúp mẹ tôi……….”
“Có thể để mẹ cô nằm ở phòng bệnh tốt, dùng thuốc tốt đúng không?” Khương Dao cười lên ha ha, “Em gái ngốc nghếch của tôi ơi, cô có còn nhớ năm đó vì sao ba lại đuổi cô và mẹ cô ra khỏi nhà không?”
Khương Xán lặng lẽ không lên tiếng, một sự lạnh giá len vào tim cô.
“Còn không phải là do người mẹ không đứng đắn kia của cô, không biết từ đâu mà mang thai một đôi nghiệt chủng, chọc cho ba nổi trận lôi đình!”
“Khương Xán, tiện nhân thì phải xuống địa ngục! Cô cho rằng ba sẽ cứu bà ta sao? Hơ, ba còn mong bà ta chết quách ở bên ngoài cho rồi đi đó!”
“Không phải……..” Khóe mắt Khương Xán ửng đỏ, cố gắng ngấm ngầm chịu đựng, nhưng nước mắt lại cứ không kiềm được mà rơi xuống.
“Mẹ tôi không phải là loại người đó, bà là bị người ta hãm hại……”
“Ý của cô là bị mẹ tôi hãm hại sao?”
Giọng nói của Khương Dao to hơn, trừng mắt hung dữ nhìn cô.
Ánh mắt của Khương Xán lạnh lùng, cô nhớ mẹ cô đã từng nói với cô, người nào mà càng chột dạ thì càng khó ngụy trang.
“Tôi không có nói như vậy.” Cô gạt đi nước mắt, điềm tĩnh nói, “Thực ra chuyện của người đời trước rốt cuộc là như thế nào thì chị và tôi đều không biết rõ sự tình. Cho nên xin chị sau này chú ý ngôn từ, nếu như lại dám không tôn trọng mẹ tôi thì tôi sẽ không tha cho chị đâu!”
“Hơ, vậy cô cũng phải có bản lĩnh đó thì mới được!”
Khương Dao cười lạnh lùng vài tiếng, cố ý vén tóc ra phía sau, lộ ra sợi dây chuyền kim cương mới mua.
“Thế nào, đẹp không?” Cô nhìn Khương Xán khiêu khích, “Sợi dây chuyền này là tôi mới mua đó, còn không hề rẻ, ba mươi vạn đó!”
Khương Xán ngây ra.
Khương Dao độc ác tàn nhẫn nhấn mạnh từng từ từng chữ, “Chính là dùng số tiền hồi môn của cô mua đó!”
“Chị……”
“Nói với cô sự thật nhé, trước giờ ba chưa từng muốn cho cô của hồi môn gì đó! Để cô làm thế thân của tôi thì đã là cho cô mặt mũi rồi! Khương Xán, cô đừng có được nể mặt mà không cần!”
Khương Xán cắn chặt khóe môi, cả rười run rẩy nhưng lại không làm gì được.
Cô nhìn nụ cười đắc ý của Khương Dao, sau đó người giúp việc rất khách sao “mời” cô ra ngoài. Cô hồn bay phách lạc đi ra sân, bầu trời xám xịt một vùng, trong không khí thoang thoảng mùi ẩm ướt.
Thời tiết mùa này nói thay đổi là thay đổi, mưa lớn tới quá bất ngờ khiến cô trở tay không kịp.
Khương Xán chỉ đành đi nhanh hơn, đi về hướng trạm xe buýt.
“Tam thiếu gia, cô Khương đã đi ra ngoài rồi.”
“Ừ.” Cố Mãng tháo găng tay ra, tùy ý vứt sang một bên, tháo từng lớp từng lớp vải gạt quấn trên tay ra, “Cô ấy thế nào?”
“Trông có vẻ……….không tốt lắm.”
Người đàn ông nhíu chặt mày.
“Sắc mặt của cô Khương không tốt, đoán là ở nhà mẹ đã chịu uất ức. Tôi nghe ngóng được một chút, người giúp việc nhà họ Khương nói cô ấy không lấy được của hồi môn, còn bị chị của cô ấy sĩ nhục một trận.”
Cố Mãng nắm chặt nắm đấm, ánh mắt hiện lên sự lạnh lùng.
“Của hồi môn của cô ấy có bao nhiêu?”
“Hình như là ba mươi vạn tệ.”
“Mảnh đất mà nhà họ Khương đấu thầu đáng bao nhiêu tiền?”
“Mười tỷ.”
“Rất tốt.” Cố Mãng cười lạnh lùng, “Hãy dùng mảnh đất này khiến cho mấy người không có đầu óc nhà họ Khương đều thức tỉnh đi!”
“Tôi không cần tiệc về nhà gì cả!”
Khương Xán mạnh dạn bước lên, chặn ở trước mặt Khương Dao, “Tôi cần hồi môn của tôi!”
“Hồi môn?”
Khương Dao nhướn mày nhìn cô, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười thâm độc, “Hồi môn gì chứ? Trước giờ tôi chưa từng nghe nói đến!”
Khương Xán ngây ra, tim đập thình thịch rất mạnh.
Trong khoảnh khắc đó thì tất cả uất ức, không cam tâm và nỗi đau khổ hận thù đều ập đến. Cô biết xuất thân của mình không cao quý, từ khi bắt đầu đến với thế giới này thì đã bị mang tiếng là con gái riêng. Nhưng mà xuất thân đâu phải là do cô chọn lựa, mấy năm nay cho dù sống trong cuộc sống khó khăn tăm tối thì cô cũng cố gắng hướng về phía mặt trời.
Tin rằng không có bất kỳ cô gái bình thường nào sẽ đồng ý với yêu cầu gả thay hoang đường thế này đâu.
Cô chỉ là muốn cứu mẹ mình thôi mà.
Tại sao đến một chút hi vọng nhỏ nhoi cũng đều bị bọn họ cướp đoạt!
Khương Dao lạnh lùng nói một câu rồi quay người định đin lên lầu thì bị Khương Xán kéo lại.
“Chị đừng có đi, nói chuyện cho rõi ràng đi!”
“Nói rõ ràng cái gì?” Khương Dao tàn nhẫn cấu vào cánh tay của cô một cái rõ đau.
Khương Xán đau đớn liền vội lùi về phía sau, phía sau đầu đụng mạnh vào tường, bên tai vang lên tiếng ù ù.
Cô ngước mắt, nhìn thấy nụ cười của Khương Dao ngày càng lạnh lùng hơn: “Khương Xán, cô đã là đứa con gái đã gả đi rồi, là một bát nước bẩn tạt vào vùng quê nghèo đó! Sau này đừng có nghĩ sẽ dính líu đến nhà họ Khương nữa!”
“Nhưng mà………chính miệng ba đã đồng ý với tôi đó!” Khương Xán nghiến răng, “Chỉ cần tôi thay chị gả qua đó thì sẽ cho tôi một khoản hồi môn hậu hĩnh, có thể giúp mẹ tôi……….”
“Có thể để mẹ cô nằm ở phòng bệnh tốt, dùng thuốc tốt đúng không?” Khương Dao cười lên ha ha, “Em gái ngốc nghếch của tôi ơi, cô có còn nhớ năm đó vì sao ba lại đuổi cô và mẹ cô ra khỏi nhà không?”
Khương Xán lặng lẽ không lên tiếng, một sự lạnh giá len vào tim cô.
“Còn không phải là do người mẹ không đứng đắn kia của cô, không biết từ đâu mà mang thai một đôi nghiệt chủng, chọc cho ba nổi trận lôi đình!”
“Khương Xán, tiện nhân thì phải xuống địa ngục! Cô cho rằng ba sẽ cứu bà ta sao? Hơ, ba còn mong bà ta chết quách ở bên ngoài cho rồi đi đó!”
“Không phải……..” Khóe mắt Khương Xán ửng đỏ, cố gắng ngấm ngầm chịu đựng, nhưng nước mắt lại cứ không kiềm được mà rơi xuống.
“Mẹ tôi không phải là loại người đó, bà là bị người ta hãm hại……”
“Ý của cô là bị mẹ tôi hãm hại sao?”
Giọng nói của Khương Dao to hơn, trừng mắt hung dữ nhìn cô.
Ánh mắt của Khương Xán lạnh lùng, cô nhớ mẹ cô đã từng nói với cô, người nào mà càng chột dạ thì càng khó ngụy trang.
“Tôi không có nói như vậy.” Cô gạt đi nước mắt, điềm tĩnh nói, “Thực ra chuyện của người đời trước rốt cuộc là như thế nào thì chị và tôi đều không biết rõ sự tình. Cho nên xin chị sau này chú ý ngôn từ, nếu như lại dám không tôn trọng mẹ tôi thì tôi sẽ không tha cho chị đâu!”
“Hơ, vậy cô cũng phải có bản lĩnh đó thì mới được!”
Khương Dao cười lạnh lùng vài tiếng, cố ý vén tóc ra phía sau, lộ ra sợi dây chuyền kim cương mới mua.
“Thế nào, đẹp không?” Cô nhìn Khương Xán khiêu khích, “Sợi dây chuyền này là tôi mới mua đó, còn không hề rẻ, ba mươi vạn đó!”
Khương Xán ngây ra.
Khương Dao độc ác tàn nhẫn nhấn mạnh từng từ từng chữ, “Chính là dùng số tiền hồi môn của cô mua đó!”
“Chị……”
“Nói với cô sự thật nhé, trước giờ ba chưa từng muốn cho cô của hồi môn gì đó! Để cô làm thế thân của tôi thì đã là cho cô mặt mũi rồi! Khương Xán, cô đừng có được nể mặt mà không cần!”
Khương Xán cắn chặt khóe môi, cả rười run rẩy nhưng lại không làm gì được.
Cô nhìn nụ cười đắc ý của Khương Dao, sau đó người giúp việc rất khách sao “mời” cô ra ngoài. Cô hồn bay phách lạc đi ra sân, bầu trời xám xịt một vùng, trong không khí thoang thoảng mùi ẩm ướt.
Thời tiết mùa này nói thay đổi là thay đổi, mưa lớn tới quá bất ngờ khiến cô trở tay không kịp.
Khương Xán chỉ đành đi nhanh hơn, đi về hướng trạm xe buýt.
“Tam thiếu gia, cô Khương đã đi ra ngoài rồi.”
“Ừ.” Cố Mãng tháo găng tay ra, tùy ý vứt sang một bên, tháo từng lớp từng lớp vải gạt quấn trên tay ra, “Cô ấy thế nào?”
“Trông có vẻ……….không tốt lắm.”
Người đàn ông nhíu chặt mày.
“Sắc mặt của cô Khương không tốt, đoán là ở nhà mẹ đã chịu uất ức. Tôi nghe ngóng được một chút, người giúp việc nhà họ Khương nói cô ấy không lấy được của hồi môn, còn bị chị của cô ấy sĩ nhục một trận.”
Cố Mãng nắm chặt nắm đấm, ánh mắt hiện lên sự lạnh lùng.
“Của hồi môn của cô ấy có bao nhiêu?”
“Hình như là ba mươi vạn tệ.”
“Mảnh đất mà nhà họ Khương đấu thầu đáng bao nhiêu tiền?”
“Mười tỷ.”
“Rất tốt.” Cố Mãng cười lạnh lùng, “Hãy dùng mảnh đất này khiến cho mấy người không có đầu óc nhà họ Khương đều thức tỉnh đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất