Chương 14: Cây cầu cũ
Đối phương còn chưa chửi xong tiếng "Đệt mẹ mày" thì Nguyễn Tứ đã nắm lấy ót gã xách lên đập đến chảy máu mũi. Hỗn chiến xảy ra trong lối đi nhỏ chật hẹp, Triệu Vân Lâm đứng ở đằng sau cầm cây lau nhà đập mạnh lên lưng Nguyễn Tứ. Nguyễn Tứ bị đập ngã về phía trước, túm lấy tên châm thuốc, dùng vai phá cửa WC kéo người tới trước bồn cầu.
Nam sinh châm thuốc bị túm tóc và cổ áo, ngửi được mùi nhà xí thì khom người giãy dụa, biết Nguyễn Tứ muốn làm gì. Trên mặt đất có vệt nước mới kéo qua, rất trơn trượt, Nguyễn Tứ ấn lưng gã đó đạp mạnh một cước buộc gã quỳ xuống. Vừa mới xông vào nhà vệ sinh thôi, ai có thể nghĩ tới Nguyễn Tứ lại hung dữ như thế?
CMN đây không phải là bạo lực đọc đường thì còn gì nữa!
Triệu Vân Lâm và đám người cùng nhau kéo vai Nguyễn Tứ lại, chân đập loạn, đồ lau nhà và cây chổi đụng vào cửa phát ra tiếng vang. Quất huy hiệu trên đồng phục xuống đầu, bầm tím một mảng.
"Con mẹ nó mày còn dám quất người?!" Triệu Vân Lâm kéo cổ áo Nguyễn Tứ, đạp mạnh lên đùi anh, "Hôm nay ai là bố còn chưa biết đâu!"
Nguyễn Tứ nhấc khuỷu tay thụp mạnh lên mặt Triệu Vân Lâm, Triệu Vân Lâm che mặt chửi "Mẹ kiếp", chua xót từ lỗ mũi xông thẳng lên mắt, dòng máu nóng tuôn xuống. Nó bị Nguyễn Tứ đánh chảy máu mũi không chỉ một lần, thù mới hận cũ cùng kéo tới, điếu thuốc kẹp trong tay dí thẳng vào gáy Nguyễn Tứ.
Tiếng điếu thuốc xè lên da thịt xen lẫn trong hỗn chiến, Nguyễn Tứ lại cho nó một khuỷu tay, lần này muốn đánh cho nó gãy xương mũi mới bỏ qua.
Triệu Vân Lâm đỏ mắt, cổ áo đột nhiên bị một người kéo qua, một quyền tung thẳng lên mặt.
"Gan to nha!" Khổng Gia Bảo xông tới từ phía sau, "Đệt mẹ mày dám động tới Nguyễn Tứ hả!"
Tần Tung trông thấy Triệu Vân Lâm dụi thuốc vào đâu, lập tức kéo người đến bên cạnh bồn nước mở vòi nước ấn đầu nó xuống. Dòng nước lạnh buốt "ào ào" bắn tung toé, Triệu Vân Lâm bị dìm trong bồn nước chống cánh tay cố nghiêng đầu tránh, thế nhưng cánh tay ghìm ở phía sau không nhúc nhích chút nào.
Một chân Tần Tung giẫm mạnh bên cạnh bồn nước, hỏi nó: "Sướng không??"
Triệu Vân Lâm ùng ục giãy dụa.
Tần Tung nâng giọng: "Con mẹ nó tao đang hỏi mày có sướng không đấy?"
Mọi người dần ngừng tay, Tần Tung ấn người xuống, cúi đầu, không kiên nhẫn nói: "Trả lời."
Triệu Vân Lâm điên cuồng quơ đầu, tiếng ho khan kịch liệt, Tần Tung ngẩng đầu lặng lẽ đảo qua những người khác từ trong gương. Nước còn đang chảy ào ào, tiếng Triệu Vân Lâm sặc nước. Tần Tung như chẳng nghe thấy, ánh mắt rơi vào trên người Nguyễn Tứ đang xoay người nhặt sổ tay lên.
Nguyễn Tứ xoa nhẹ trang giấy bị xé, cầm sổ tay bị dẫm nát thành từng mảnh di đến bên cạnh bồn nước dùng sổ tay gõ lên lưng Triệu Vân Lâm. Tần Tung buông lỏng tay, Triệu Vân Lâm lập tức ngẩng đầu ho khan hít thở, Nguyễn Tứ quay đầu đập một phát, mặt nó chảy đầy máu.
Nguyễn Tứ cúi người bên tai nó, nhìn vào gương nói: "Việc này chưa xong đâu."
Nguyễn Tứ cởi áo khoác vắt ngang khuỷu tay, đút túi quần đi ra ngoài. Lúc ngang qua thùng rác ném thẳng sổ tay vào trong đó, không thèm quay đầu nhìn lại, xe cũng không lấy, cứ đi ra cổng trường.
Bóng trời chiều bị giẫm dưới lòng bàn chân, trời gần tối gió đêm bắt đầu nổi lên. Mây phía chân trời —— Chân trời không có mây, hoàng hôn như lửa cháy ngẫu nhiên cũng sẽ cô độc. Trên gáy còn cảm giác đau rát do bị thuốc lá dụi vào, tựa như đốt cháy trong thân thể cùng hoàng hôn, như sẽ cháy rơi thứ gì đó.
Sườn núi Lưu Lưu đi thẳng là đường về nhà, quẹo phải là tới gần sông nhỏ ở huyện thành, sau 20km có thể trông thấy cây cầu cũ, hồi còn cấp 2 Nguyễn Tứ hay cùng Tần Tung tới nơi này đùa chơi chim bồ câu. Dưới cầu cũ là dòng sông khô cạn, một bên là đầm cỏ, một bên là trạm xăng.
Nguyễn Tứ mua hai lon bia ướp lạnh ở trạm xăng, anh ngồi trên cây cầu cũ ngắm hoàng hôn, đặt lon bia lên trên lan can. Một lát sau ở phía sau có tiếng bước chân, anh giơ tay ném một lon qua, người đứng đằng sau vững vàng đón lấy.
Nguyễn Tứ mở nắp, hơi trắng tán ở chóp mũi. Anh nằm sấp trên lan can ngửa đầu uống bia, yết hầu nhấp nhô, đổ một ít mồ hôi. Tần Tung dựa vào bên này, nhìn anh đưa tay ném lon bia vào thùng rác đằng xa dưới cầu, quay đầu ha một tiếng với mình —— Hết sức gợi cảm.
"Theo đuôi hả." Nguyễn Tứ quay người tựa trên lan can, lúc ngửa đầu hoàng hôn như gối sau đầu, giọng điệu anh lười nhác, "Em đỏ mắt cái gì, nhóc mít ướt."
"Sợ anh vứt bỏ." Tần Tung uống một hớp bia, bị vị đắng xông đến nhíu mày.
"Em có bị ngốc không." Nguyễn Tứ cắn đầu lưỡi nhìn cậu.
Tần Tung đặt sổ tay đang kẹp dưới cánh tay lên trên lan can, lại móc một tờ giấy bị vò thành một cục từ trong túi, mở ra kẹp vào.
Nguyễn Tứ dựa ở một bên nhìn, "Nhiều người nhìn như vậy, em còn đi lục trong thùng rác?" Anh nói: "Ném đi, không muốn xem."
"Em nhặt." Tần Tung xoa sổ tay, áp lên môi hôn một cái, "Em thích xem, anh quản được à?"
"Bẩn chết." Nguyễn Tứ lắc lắc lon bia đã uống được một nửa của cậu, híp mắt nhìn ánh sáng còn sót lại ở phía sau, "Nâng cao thẩm mỹ đi, thứ này ai mà thèm xem."
Tần Tung vòng lấy vai Nguyễn Tứ, ngón tay chạm lên vết bỏng, gần như dựa sát đầu với anh, lặp lại lần nữa.
"Em thích xem."
Đáy mắt Nguyễn Tứ mơ hồ phiếm hồng, tới gần mới có thể thấy rõ. Không ai có thể cho phép đồ vật mà mình yêu quý bị giẫm dưới chân, bị khinh miệt đùa cợt truyền ném xé rách, anh đã từng vì đam mê này mà thức đêm suốt đêm, anh vốn giấu trong lòng một câu chuyện nhiệt huyết, anh cũng sẽ không từ bỏ đam mê của mình vì chuyện này —— Nhưng anh lại bởi vậy mà dựng thẳng gai khắp người, không thoải mái như mắc nghẹn trong cổ họng.
Bất kỳ tác phẩm hay tác giả nào đều có nghĩa vụ tiếp thu những lời phê bình, đây không phải là chuyện ác ý, nhàm chán hay tràn ngập tiêu cực, nó thường mang theo sự khích lệ ẩn tàng, có càng nhiều đề xuất, cũng để chính tác giả phải trực tiếp đối mặt với chỗ thiếu sót.
Nhưng điều này không bao gồm việc tùy tiện phát tiết vào tác phẩm.
"Em phiền thật đấy." Nguyễn Tứ dời mắt sang chỗ khác, bực bội giơ tay cào mái tóc, nhưng không nghiêng đầu đi.
"Anh nói như vậy sẽ rất hỏng bét." Tần Tung cười.
"Chẳng hạn như?" Nguyễn Tứ nhíu mày.
Tần Tung khẽ mím môi, trong mắt lập tức xuất hiện ánh nước, cậu lã chã chực khóc nói: "Em có thể chạy đến lật cây cầu kia lên cho anh xem đó anh có tin không?"
"Mẹ kiếp." Nguyễn Tứ 'sợ ngây người', "Em vác anh về nhà luôn đi."
"Có hơi xa." Tần Tung nói: "Gấp lại rồi mang đi được không."
"Đi đại gia em." Nguyễn Tứ nghiêng đầu bật cười, đụng cậu một cái, hai người mới tách ra dựa vào lan can. Nguyễn Tứ uống hết lon bia của cậu nhưng không ném, nhặt một hòn đá nhỏ bỏ vào bên trong, vang lên tiếng 'leng keng'.
"Tối nay hẳng về nhà." Nguyễn Tứ nói: "Dẫn em đi chơi."
Tần Tung không nói chuyện, mở sổ tay ra trong tiếng 'leng keng'. Gió đêm lướt qua trên cầu, trang giấy bị thổi động đậy, Tần Tung ấn trang giấy, nhíu mày nhìn mấy lời bình luận lung tung.
"Em vẫn chưa hỏi." Tần Tung chỉ vào bút danh rồng bay phượng múa trên trang đầu, "Tại sao lại đặt là Trạch Tịch?"
"Lại đây," Nguyễn Tứ hơi ngửa đầu, "Học với anh, chữ kia đọc là zhai, Trạch Tịch, chỉ là quen giường." Anh chống cột ngồi lên, lắc lư lon bia trong tay nói với Tần Tung: "Không có hàm nghĩa đặc biệt gì."
"Cảm ơn đã dạy." Tần Tung đọc theo: "Trạch —— Trạch Tịch, Nhuyễn quen giường đúng không."
(* Trạch Tịch đọc là /zhái xí/, ý là đổi chỗ khác ngủ không ngon giấc.)
Nguyễn Tứ đảo mắt qua chữ của Triệu Vân Lâm, nhịn không được nói, "Đệt, chữ nó như thế này cũng không cảm thấy ngại làm trò cười cho anh à?"
Trên trang giấy loạn xà ngầu, còn có không ít dấu chân. Tần Tung sờ mặt giấy, vô cùng không vui. Nguyễn Tứ ném lon bia ra sau chuẩn xác rơi vào thùng rác, nhảy xuống khoác áo khoác lên vai.
"Đi."
Sườn núi Lưu Lưu đi thẳng, tới gần con đường về tiểu khu có một phòng game. Lúc này không phải cuối tuần, lớp tự học buổi tối nhiều người, tan học xong ai nấy đều về nhà làm bài tập, sau khi hai người bọn họ vào chỉ thấy có nhóm nhóc quỷ về nhà muộn đang chơi bên trong.
Nguyễn Tứ đổi năm mươi tệ, vòng qua một máy gắp thú bông, trực tiếp đi đến chỗ máy cũ nhất, đánh Hồn Đấu La với Tần Tung.
Một phần thú vị của giải trí là bầu không khí, âm nhạc điện tử đầy đam mê và năm loại ánh sáng xung quanh không chướng khí mù mịt lắm. Đằng sau ghế của họ có một tay trống chuyên nghiệp, một nhóc quỷ đeo khăn quàng đỏ mang cặp sách đang chơi trộm, tiết tấu và cảm giác kia tuyệt không phải những người chơi bình thường. Thoạt nhìn chính là Cốt Hôi Cấp (*) thân chinh bách chiến.
(* 骨灰级/Cốt Hôi Cấp: là một thuật ngữ thường được sử dụng trong thế giới trực tuyến và xuất hiện trong các trò chơi khác nhau. Những người chơi tự nhận là "Cốt Hôi Cấp" thường cảm thấy rất tự hào về bản thân và được sử dụng trong các phòng chat lớn, giúp cho mình rất có bản lĩnh và rất già. Nó cũng có thể đề cập đến một số người có trình độ cao trong trong lĩnh vực nhất định)
Nguyễn Tứ vốn đang chơi trò chơi của mình, nghe thấy nhịp trống dày đặc thì quay đầu ra sau nhìn mấy lần, dứt khoát quay ghế lại nằm sấp trên thành ghế nhìn nhóc quỷ này gõ trống.
"Ghê gớm." Lúc nhóc quỷ gõ xong Nguyễn Tứ ra sức vỗ tay, "Lợi hại nha bạn nhỏ."
Nhóc quỷ lễ phép khom người với anh, cặp sách trên lưng còn chưa kéo khoá, sách vở theo biên độ rơi ra ngoài. Nguyễn Tứ đưa tay ấn lại, kéo khóa lên như có điều suy nghĩ.
"Rất giống em." Anh nói với Tần Tung, "Trước kia cũng là dáng vẻ này, trông rất quy củ, mơ mơ màng màng."
"Em trong ngoài như một." Tần Tung dựa lên ghế, "Xin hãy gọi em là Tung ngốc bạch ngọt cảm ơn."
"Ngốc bạch ngọt." Nguyễn Tứ cười: "Nhìn lại mình đi."
"Chơi tiếp không?" Tần Tung nói, "Còn thừa một nửa kìa."
Khoảnh trống chính giữa phòng trò chơi là nơi khiêu vũ, muôn màu nghìn sắc sống động trên màn hình, âm thanh của bài Nhị thứ nguyên sôi nổi, tiếng Trung và tiếng Nhật thay đổi qua lại.
Nguyễn Tứ lấy trò chơi tệ từ trong túi Tần Tung, "Mang ngốc bạch ngọt chơi chút đáng yêu."
Thứ gọi là đáng yêu.
Tức là dẫn Tần Tung nhảy Penguins'game thịnh hành cuối thế kỉ XX ở Trung Quốc, giang hồ xưng 'Con thỏ múa'. Trong tiết tấu "Go Go Go", Nguyễn Tứ nhảy lên rồi phất tay với Tần Tung, Tần Tung đứng bên dưới giả vờ lẳng lặng quan sát. Hồi Nguyễn Tứ ở nhà trẻ là người nhảy chính, hiện giờ ra ngoài vẫn có thể thu hút một đám người.
(* nghĩa hẹp của "con thỏ múa": đề cập đến một điệu nhảy tập thể quảng trường. Trong điệu nhảy, "Penguins'game" được chơi dưới dạng nhạc nền. Sau đó, mọi người trước và sau vịn tay nhau và nhảy trong buổi hòa nhạc)
Anh chỉ chỉ Tần Tung, Tần Tung bất đắc dĩ giơ tay lên đầu hàng, bước lên mũi tên lấp lóe trên đài.
"Jumping Grooving Dancing Everybody..."
Bước lên, xoay tròn, nhảy lên, nhảy hai cái.
"Smacking Beating Clapping All Together..."
Nhấc chân, đổi chân, quay lại, lại nhảy hai cái.
Trong tiết tấu vô cùng vui vẻ này, nét mặt Nguyễn Tứ như bị ánh đèn làm mông lung đi, tất cả không vui và phiền muộn đều vơi dần trong động tác ngu ngơ. Tần Tung nhảy theo anh mấy cái, cảm thấy bên trong ánh đèn mờ Nguyễn Tứ đáng yêu ngoài ý muốn. Vẻ đẹp trai kiêu ngạo bị mái tóc mềm mại che lại, lúc cúi đầu lộ ra vết sẹo mới trên gáy, mang theo khí chất sạch sẽ, đổ ập xuống người Tần Tung.
Mẹ kiếp.
Tần Tung nhíu mày.
Cậu thật sự sắp mê muội (*) hết thuốc chữa rồi à?
(* gốc là si hán: sinh ra trạng thái si mê với người hay chuyện nào đó)
Nam sinh châm thuốc bị túm tóc và cổ áo, ngửi được mùi nhà xí thì khom người giãy dụa, biết Nguyễn Tứ muốn làm gì. Trên mặt đất có vệt nước mới kéo qua, rất trơn trượt, Nguyễn Tứ ấn lưng gã đó đạp mạnh một cước buộc gã quỳ xuống. Vừa mới xông vào nhà vệ sinh thôi, ai có thể nghĩ tới Nguyễn Tứ lại hung dữ như thế?
CMN đây không phải là bạo lực đọc đường thì còn gì nữa!
Triệu Vân Lâm và đám người cùng nhau kéo vai Nguyễn Tứ lại, chân đập loạn, đồ lau nhà và cây chổi đụng vào cửa phát ra tiếng vang. Quất huy hiệu trên đồng phục xuống đầu, bầm tím một mảng.
"Con mẹ nó mày còn dám quất người?!" Triệu Vân Lâm kéo cổ áo Nguyễn Tứ, đạp mạnh lên đùi anh, "Hôm nay ai là bố còn chưa biết đâu!"
Nguyễn Tứ nhấc khuỷu tay thụp mạnh lên mặt Triệu Vân Lâm, Triệu Vân Lâm che mặt chửi "Mẹ kiếp", chua xót từ lỗ mũi xông thẳng lên mắt, dòng máu nóng tuôn xuống. Nó bị Nguyễn Tứ đánh chảy máu mũi không chỉ một lần, thù mới hận cũ cùng kéo tới, điếu thuốc kẹp trong tay dí thẳng vào gáy Nguyễn Tứ.
Tiếng điếu thuốc xè lên da thịt xen lẫn trong hỗn chiến, Nguyễn Tứ lại cho nó một khuỷu tay, lần này muốn đánh cho nó gãy xương mũi mới bỏ qua.
Triệu Vân Lâm đỏ mắt, cổ áo đột nhiên bị một người kéo qua, một quyền tung thẳng lên mặt.
"Gan to nha!" Khổng Gia Bảo xông tới từ phía sau, "Đệt mẹ mày dám động tới Nguyễn Tứ hả!"
Tần Tung trông thấy Triệu Vân Lâm dụi thuốc vào đâu, lập tức kéo người đến bên cạnh bồn nước mở vòi nước ấn đầu nó xuống. Dòng nước lạnh buốt "ào ào" bắn tung toé, Triệu Vân Lâm bị dìm trong bồn nước chống cánh tay cố nghiêng đầu tránh, thế nhưng cánh tay ghìm ở phía sau không nhúc nhích chút nào.
Một chân Tần Tung giẫm mạnh bên cạnh bồn nước, hỏi nó: "Sướng không??"
Triệu Vân Lâm ùng ục giãy dụa.
Tần Tung nâng giọng: "Con mẹ nó tao đang hỏi mày có sướng không đấy?"
Mọi người dần ngừng tay, Tần Tung ấn người xuống, cúi đầu, không kiên nhẫn nói: "Trả lời."
Triệu Vân Lâm điên cuồng quơ đầu, tiếng ho khan kịch liệt, Tần Tung ngẩng đầu lặng lẽ đảo qua những người khác từ trong gương. Nước còn đang chảy ào ào, tiếng Triệu Vân Lâm sặc nước. Tần Tung như chẳng nghe thấy, ánh mắt rơi vào trên người Nguyễn Tứ đang xoay người nhặt sổ tay lên.
Nguyễn Tứ xoa nhẹ trang giấy bị xé, cầm sổ tay bị dẫm nát thành từng mảnh di đến bên cạnh bồn nước dùng sổ tay gõ lên lưng Triệu Vân Lâm. Tần Tung buông lỏng tay, Triệu Vân Lâm lập tức ngẩng đầu ho khan hít thở, Nguyễn Tứ quay đầu đập một phát, mặt nó chảy đầy máu.
Nguyễn Tứ cúi người bên tai nó, nhìn vào gương nói: "Việc này chưa xong đâu."
Nguyễn Tứ cởi áo khoác vắt ngang khuỷu tay, đút túi quần đi ra ngoài. Lúc ngang qua thùng rác ném thẳng sổ tay vào trong đó, không thèm quay đầu nhìn lại, xe cũng không lấy, cứ đi ra cổng trường.
Bóng trời chiều bị giẫm dưới lòng bàn chân, trời gần tối gió đêm bắt đầu nổi lên. Mây phía chân trời —— Chân trời không có mây, hoàng hôn như lửa cháy ngẫu nhiên cũng sẽ cô độc. Trên gáy còn cảm giác đau rát do bị thuốc lá dụi vào, tựa như đốt cháy trong thân thể cùng hoàng hôn, như sẽ cháy rơi thứ gì đó.
Sườn núi Lưu Lưu đi thẳng là đường về nhà, quẹo phải là tới gần sông nhỏ ở huyện thành, sau 20km có thể trông thấy cây cầu cũ, hồi còn cấp 2 Nguyễn Tứ hay cùng Tần Tung tới nơi này đùa chơi chim bồ câu. Dưới cầu cũ là dòng sông khô cạn, một bên là đầm cỏ, một bên là trạm xăng.
Nguyễn Tứ mua hai lon bia ướp lạnh ở trạm xăng, anh ngồi trên cây cầu cũ ngắm hoàng hôn, đặt lon bia lên trên lan can. Một lát sau ở phía sau có tiếng bước chân, anh giơ tay ném một lon qua, người đứng đằng sau vững vàng đón lấy.
Nguyễn Tứ mở nắp, hơi trắng tán ở chóp mũi. Anh nằm sấp trên lan can ngửa đầu uống bia, yết hầu nhấp nhô, đổ một ít mồ hôi. Tần Tung dựa vào bên này, nhìn anh đưa tay ném lon bia vào thùng rác đằng xa dưới cầu, quay đầu ha một tiếng với mình —— Hết sức gợi cảm.
"Theo đuôi hả." Nguyễn Tứ quay người tựa trên lan can, lúc ngửa đầu hoàng hôn như gối sau đầu, giọng điệu anh lười nhác, "Em đỏ mắt cái gì, nhóc mít ướt."
"Sợ anh vứt bỏ." Tần Tung uống một hớp bia, bị vị đắng xông đến nhíu mày.
"Em có bị ngốc không." Nguyễn Tứ cắn đầu lưỡi nhìn cậu.
Tần Tung đặt sổ tay đang kẹp dưới cánh tay lên trên lan can, lại móc một tờ giấy bị vò thành một cục từ trong túi, mở ra kẹp vào.
Nguyễn Tứ dựa ở một bên nhìn, "Nhiều người nhìn như vậy, em còn đi lục trong thùng rác?" Anh nói: "Ném đi, không muốn xem."
"Em nhặt." Tần Tung xoa sổ tay, áp lên môi hôn một cái, "Em thích xem, anh quản được à?"
"Bẩn chết." Nguyễn Tứ lắc lắc lon bia đã uống được một nửa của cậu, híp mắt nhìn ánh sáng còn sót lại ở phía sau, "Nâng cao thẩm mỹ đi, thứ này ai mà thèm xem."
Tần Tung vòng lấy vai Nguyễn Tứ, ngón tay chạm lên vết bỏng, gần như dựa sát đầu với anh, lặp lại lần nữa.
"Em thích xem."
Đáy mắt Nguyễn Tứ mơ hồ phiếm hồng, tới gần mới có thể thấy rõ. Không ai có thể cho phép đồ vật mà mình yêu quý bị giẫm dưới chân, bị khinh miệt đùa cợt truyền ném xé rách, anh đã từng vì đam mê này mà thức đêm suốt đêm, anh vốn giấu trong lòng một câu chuyện nhiệt huyết, anh cũng sẽ không từ bỏ đam mê của mình vì chuyện này —— Nhưng anh lại bởi vậy mà dựng thẳng gai khắp người, không thoải mái như mắc nghẹn trong cổ họng.
Bất kỳ tác phẩm hay tác giả nào đều có nghĩa vụ tiếp thu những lời phê bình, đây không phải là chuyện ác ý, nhàm chán hay tràn ngập tiêu cực, nó thường mang theo sự khích lệ ẩn tàng, có càng nhiều đề xuất, cũng để chính tác giả phải trực tiếp đối mặt với chỗ thiếu sót.
Nhưng điều này không bao gồm việc tùy tiện phát tiết vào tác phẩm.
"Em phiền thật đấy." Nguyễn Tứ dời mắt sang chỗ khác, bực bội giơ tay cào mái tóc, nhưng không nghiêng đầu đi.
"Anh nói như vậy sẽ rất hỏng bét." Tần Tung cười.
"Chẳng hạn như?" Nguyễn Tứ nhíu mày.
Tần Tung khẽ mím môi, trong mắt lập tức xuất hiện ánh nước, cậu lã chã chực khóc nói: "Em có thể chạy đến lật cây cầu kia lên cho anh xem đó anh có tin không?"
"Mẹ kiếp." Nguyễn Tứ 'sợ ngây người', "Em vác anh về nhà luôn đi."
"Có hơi xa." Tần Tung nói: "Gấp lại rồi mang đi được không."
"Đi đại gia em." Nguyễn Tứ nghiêng đầu bật cười, đụng cậu một cái, hai người mới tách ra dựa vào lan can. Nguyễn Tứ uống hết lon bia của cậu nhưng không ném, nhặt một hòn đá nhỏ bỏ vào bên trong, vang lên tiếng 'leng keng'.
"Tối nay hẳng về nhà." Nguyễn Tứ nói: "Dẫn em đi chơi."
Tần Tung không nói chuyện, mở sổ tay ra trong tiếng 'leng keng'. Gió đêm lướt qua trên cầu, trang giấy bị thổi động đậy, Tần Tung ấn trang giấy, nhíu mày nhìn mấy lời bình luận lung tung.
"Em vẫn chưa hỏi." Tần Tung chỉ vào bút danh rồng bay phượng múa trên trang đầu, "Tại sao lại đặt là Trạch Tịch?"
"Lại đây," Nguyễn Tứ hơi ngửa đầu, "Học với anh, chữ kia đọc là zhai, Trạch Tịch, chỉ là quen giường." Anh chống cột ngồi lên, lắc lư lon bia trong tay nói với Tần Tung: "Không có hàm nghĩa đặc biệt gì."
"Cảm ơn đã dạy." Tần Tung đọc theo: "Trạch —— Trạch Tịch, Nhuyễn quen giường đúng không."
(* Trạch Tịch đọc là /zhái xí/, ý là đổi chỗ khác ngủ không ngon giấc.)
Nguyễn Tứ đảo mắt qua chữ của Triệu Vân Lâm, nhịn không được nói, "Đệt, chữ nó như thế này cũng không cảm thấy ngại làm trò cười cho anh à?"
Trên trang giấy loạn xà ngầu, còn có không ít dấu chân. Tần Tung sờ mặt giấy, vô cùng không vui. Nguyễn Tứ ném lon bia ra sau chuẩn xác rơi vào thùng rác, nhảy xuống khoác áo khoác lên vai.
"Đi."
Sườn núi Lưu Lưu đi thẳng, tới gần con đường về tiểu khu có một phòng game. Lúc này không phải cuối tuần, lớp tự học buổi tối nhiều người, tan học xong ai nấy đều về nhà làm bài tập, sau khi hai người bọn họ vào chỉ thấy có nhóm nhóc quỷ về nhà muộn đang chơi bên trong.
Nguyễn Tứ đổi năm mươi tệ, vòng qua một máy gắp thú bông, trực tiếp đi đến chỗ máy cũ nhất, đánh Hồn Đấu La với Tần Tung.
Một phần thú vị của giải trí là bầu không khí, âm nhạc điện tử đầy đam mê và năm loại ánh sáng xung quanh không chướng khí mù mịt lắm. Đằng sau ghế của họ có một tay trống chuyên nghiệp, một nhóc quỷ đeo khăn quàng đỏ mang cặp sách đang chơi trộm, tiết tấu và cảm giác kia tuyệt không phải những người chơi bình thường. Thoạt nhìn chính là Cốt Hôi Cấp (*) thân chinh bách chiến.
(* 骨灰级/Cốt Hôi Cấp: là một thuật ngữ thường được sử dụng trong thế giới trực tuyến và xuất hiện trong các trò chơi khác nhau. Những người chơi tự nhận là "Cốt Hôi Cấp" thường cảm thấy rất tự hào về bản thân và được sử dụng trong các phòng chat lớn, giúp cho mình rất có bản lĩnh và rất già. Nó cũng có thể đề cập đến một số người có trình độ cao trong trong lĩnh vực nhất định)
Nguyễn Tứ vốn đang chơi trò chơi của mình, nghe thấy nhịp trống dày đặc thì quay đầu ra sau nhìn mấy lần, dứt khoát quay ghế lại nằm sấp trên thành ghế nhìn nhóc quỷ này gõ trống.
"Ghê gớm." Lúc nhóc quỷ gõ xong Nguyễn Tứ ra sức vỗ tay, "Lợi hại nha bạn nhỏ."
Nhóc quỷ lễ phép khom người với anh, cặp sách trên lưng còn chưa kéo khoá, sách vở theo biên độ rơi ra ngoài. Nguyễn Tứ đưa tay ấn lại, kéo khóa lên như có điều suy nghĩ.
"Rất giống em." Anh nói với Tần Tung, "Trước kia cũng là dáng vẻ này, trông rất quy củ, mơ mơ màng màng."
"Em trong ngoài như một." Tần Tung dựa lên ghế, "Xin hãy gọi em là Tung ngốc bạch ngọt cảm ơn."
"Ngốc bạch ngọt." Nguyễn Tứ cười: "Nhìn lại mình đi."
"Chơi tiếp không?" Tần Tung nói, "Còn thừa một nửa kìa."
Khoảnh trống chính giữa phòng trò chơi là nơi khiêu vũ, muôn màu nghìn sắc sống động trên màn hình, âm thanh của bài Nhị thứ nguyên sôi nổi, tiếng Trung và tiếng Nhật thay đổi qua lại.
Nguyễn Tứ lấy trò chơi tệ từ trong túi Tần Tung, "Mang ngốc bạch ngọt chơi chút đáng yêu."
Thứ gọi là đáng yêu.
Tức là dẫn Tần Tung nhảy Penguins'game thịnh hành cuối thế kỉ XX ở Trung Quốc, giang hồ xưng 'Con thỏ múa'. Trong tiết tấu "Go Go Go", Nguyễn Tứ nhảy lên rồi phất tay với Tần Tung, Tần Tung đứng bên dưới giả vờ lẳng lặng quan sát. Hồi Nguyễn Tứ ở nhà trẻ là người nhảy chính, hiện giờ ra ngoài vẫn có thể thu hút một đám người.
(* nghĩa hẹp của "con thỏ múa": đề cập đến một điệu nhảy tập thể quảng trường. Trong điệu nhảy, "Penguins'game" được chơi dưới dạng nhạc nền. Sau đó, mọi người trước và sau vịn tay nhau và nhảy trong buổi hòa nhạc)
Anh chỉ chỉ Tần Tung, Tần Tung bất đắc dĩ giơ tay lên đầu hàng, bước lên mũi tên lấp lóe trên đài.
"Jumping Grooving Dancing Everybody..."
Bước lên, xoay tròn, nhảy lên, nhảy hai cái.
"Smacking Beating Clapping All Together..."
Nhấc chân, đổi chân, quay lại, lại nhảy hai cái.
Trong tiết tấu vô cùng vui vẻ này, nét mặt Nguyễn Tứ như bị ánh đèn làm mông lung đi, tất cả không vui và phiền muộn đều vơi dần trong động tác ngu ngơ. Tần Tung nhảy theo anh mấy cái, cảm thấy bên trong ánh đèn mờ Nguyễn Tứ đáng yêu ngoài ý muốn. Vẻ đẹp trai kiêu ngạo bị mái tóc mềm mại che lại, lúc cúi đầu lộ ra vết sẹo mới trên gáy, mang theo khí chất sạch sẽ, đổ ập xuống người Tần Tung.
Mẹ kiếp.
Tần Tung nhíu mày.
Cậu thật sự sắp mê muội (*) hết thuốc chữa rồi à?
(* gốc là si hán: sinh ra trạng thái si mê với người hay chuyện nào đó)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất