Game Show Chết Chóc: Tên Điên Xinh Đẹp
Chương 11: Câu dẫn
Chương 11. Câu dẫn
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
Bữa tối có cá nướng, sashimi cá hồi và hoa quả tươi.
Đồ ăn thanh đạm, màu sắc tươi tắn, lại có lợi cho việc giảm cân, rất được các cô gái yêu thích. Chỉ có Triệu Luân – vốn là fan trung thành với style nấu nướng kiểu gia đình của Thường Hoài Cẩn – lại rất không hài lòng, "Thịt kho tàu vẫn ngon hơn. Với cả cá nướng sao không cho thêm ớt... Bữa nào cũng ít thịt như vậy, chả biết sống được đến bao giờ mà có tí thịt cũng không được ăn thêm."
Nhưng dù sao cũng là ăn của người khác, để hắn tự làm có khi sẽ nổ nhà bếp mất. Người ta đã làm cho ăn thì vẫn nên thành thật chút, điểm thường thức này Triệu Luân vẫn có. Ngụy Tử Hư ngồi cạnh hắn cầu nguyện xong xuôi, đẩy đĩa của mình đến trước mặt hắn: "Không thì anh đổi với tôi đi, đĩa của tôi có thêm một miếng cá này."
"Ai thèm ăn đồ của mày, mà tại sao phần của mày lại nhiều cá hơn!?"
Bữa tối dây dây dưa dưa mất hơn một tiếng đồng hồ, chẳng ai còn khẩu vị mà ăn. Ăn xong thì màn đêm cũng vừa buông xuống. So với buổi sáng an ổn, tựa như bị cắt sóng chuyển thẳng sang kênh địa ngục, lúc này sống chết của bản thân đã không còn có thể tự quyết định nữa.
Lạc Hợp lau sạch khóe miệng, chuẩn bị đứng dậy. Một khi đã có người đầu tiên rời đi, những người còn lại cũng lục tục tan cuộc. Thật ra trong suy nghĩ của đa số người, nơi này đèn đuốc sáng trưng, tụ tập quanh bàn có lẽ là phương án an toàn nhất. Nhưng cùng lúc phải đối diện với kẻ sát nhân, vẫn như gai nhọn đâm vào tâm trí. Nếu như hắn không giết thêm ai nữa, hoặc là thời điểm giết người tiếp theo lộ ra sơ hở, miễn là người chết không phải mình, đó chính là kết quả tốt nhất.
"Mọi người à..." Thanh âm nhỏ như muỗi kêu, Thường Hoài Cẩn cúi đầu nói: "Các vị đều còn trẻ mà, muốn cái gì nỗ lực một chút không phải rồi cũng sẽ có ngày đạt được sao? Vậy nên... Sói, có thể... đừng giết người nữa được không?"
"Không giống nhau." Lạc Hợp ngắt lời cô, ánh mắt hùng hổ doạ người "Đã không còn như vậy nữa. Nếu nói ban đầu do bị Director dụ dỗ, kẻ đó nhất thời hồ đồ, nhưng kể từ khi có người chết, mục đích của trò chơi này đã thay đổi rồi." Lạc Hợp nói rất bình tĩnh, không nặng không nhẹ. Bản thân y còn không rõ sao? Y càng nghiêm túc phân tích cặn kẽ, càng tỉnh táo tìm manh mối, tự giác đảm nhận vị trí người lãnh đạo này, sẽ càng dễ trở thành mục tiêu của Sói. Nhưng bảo y phải quy phục trước kẻ sát nhân lén lén lút lút kia, sợ đầu sợ đuôi để sống thêm được mấy ngày? Y không làm được, cũng chưa bao giờ có ý định làm. Kẻ nên sợ hãi phải là Sói, nỗi kinh hoàng khi bị cảm giác giết người đeo bám ấy, Lạc Hợp thực sự quá rõ ràng.
Y nói: "Có người bị giết, chúng ta muốn an toàn nhất định phải tìm ra kẻ sát nhân. Sói không muốn bị phát hiện, sẽ lại càng điên cuồng ra tay, đây là một trận cờ đánh cược bằng mạng sống, đã không còn liên quan gì đến nguyện vọng nữa. Ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi nên thấy hối hận vì quyết định của mình. Kể từ lúc ngươi hạ sát người đó, trò chơi đã chính thức bắt đầu, không còn dừng lại được nữa rồi."
–
"Cảm ơn anh, cơm tối ngon lắm." Sau khi tất cả đã rời đi, Ngụy Tử Hư ở lại hỗ trợ Bành Dân Tắc thu dọn bát đũa.
Bành Dân Tắc sống một mình quen rồi, hiếm khi nấu cơm cho nhiều người như vậy, nói không chờ mong được khen là giả. Nhưng thực đơn của anh theo hướng thực dụng, không có nhiều người thưởng thức được, hơn nữa Lạc Hợp vô cùng am hiểu chuyện phá hoại không khí trên bàn ăn, nhìn thì cũng oách đấy, nhưng Bành Dân Tắc vẫn không hợp nổi y. Trong lúc thu dọn cơm thừa canh cặn được Ngụy Tử Hư nói cảm ơn, anh cũng không vui vẻ gì mấy, "Có khi ngày mai tôi nấu riêng thôi, tự làm cho mình riêng, làm cho người khác riêng."
Ngụy Tử Hư cười: "Anh thật dịu dàng."
Dịu dàng? Từ này tuy thường xuyên xuất hiện trong phim truyền hình, nhưng ngoài đời bị nói vậy cũng hơi xấu hổ đó. Mà Ngụy Tử Hư xem ra ăn uống cũng thỏa mãn lắm, da thịt trơn mượt, cười rộ lên như ánh nắng rạng rỡ, Bành Dân Tắc lén lút nhìn thêm mấy cái. Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, anh thấp giọng nói với hắn: "Còn cậu nữa. Sau này trong bát có thêm cái gì thì cứ im lặng ăn đi, khoe ra ngoài làm gì."
"Hả?" Ngụy Tử Hư sững sờ, "Chẳng lẽ là anh đặc biệt để riêng cho tôi?"
Làm-làm sao, có vấn đề gì à? Số miếng cá không chia hết cho đầu người, thừa ra một miếng làm Bành Dân Tắc cứ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có Ngụy Tử Hư mới tiêu thụ được lượng calo này. Nhưng Ngụy Tử Hư rõ ràng vui vẻ quá mức, "Cảm ơn anh, Dân Tắc."
Bành Dân Tắc sững sờ: "Khoan đã, cậu gọi tôi là gì?"
Ngụy Tử Hư qua loa nói tiếp: "Dân Tắc, chồng bát này nặng quá, để tôi bê cho." Dứt lời mặc kệ người đàn ông vẫn đang dại ra bê luôn bát đũa trong tay anh đi, xếp vào máy rửa bát. Bành Dân Tắc lúc này mới phản ứng được: Sao cậu lại cảm thấy có thể bê nổi đồ mà tôi không bê được chứ?
Ngụy Tử Hư sắp xếp xong, ấn công tắc, chậm rãi xoay người, hỏi Bành Dân Tắc: "Dân Tắc, lát nữa anh có việc gì phải làm không?"
"Không, chỉ về phòng thôi."
"À, vậy không thể lên tầng trên với tôi rồi, tôi muốn đến thư phòng tìm vài cuốn sách." Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, "Thật đáng tiếc."
Trong âm thanh đều đặn có quy luật của máy rửa bát, Bành Dân Tắc nhìn về phía Ngụy Tử Hư, luôn cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng. Anh suy nghĩ một lát, rõ ràng chỉ là hai người đàn ông thân thiết nói chuyện phiếm, dọn dẹp một chút, sau đó thảo luận kế hoạch linh tinh, tại sao anh lại cảm nhận một chút ám muội? Anh đúng là muốn thân thiết hơn với Ngụy Tử Hư, trong hoàn cảnh như vậy người ta luôn vô thức muốn tìm một ai đó để nương tựa. Chọn phụ nữ thì quá lộ liễu, đàn ông thì nhìn quanh một vòng chỉ có Ngụy Tử Hư bình thường nhất. Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu?
Trong lúc anh còn đang ngây người, Ngụy Tử Hư đã đi tới cửa, trước khi đóng cửa còn duỗi người qua, hai má ửng đỏ, "Dân Tắc, mai gặp lại."
Kết hợp với phát ngôn gây sốc lúc chiều của hắn, ngữ điệu trôi chảy tự nhiên đó không giống thuận miệng nói đùa. Bề ngoài thô hán, nội tâm cũng thô hán, giờ khắc này Bành Dân Tắc lại đột nhiên bén nhạy bắt được gì đó.
Cái cậu thanh niên không đứng đắn kia, hình như đang câu dẫn anh.
–
Chiếc hộp trong suốt xếp đầy những lọ sơn móng tay sặc sỡ, mỗi ô vuông chỉnh tề lại để đầy đồ trang sức và miếng dán móng tay. Hàn Hiểu Na ôm bộ dụng cụ cao cấp của mình ra khỏi phòng ngủ. Trong đại sảnh chỉ có một mình Lưu Tỉnh, gã ngồi đối diện thư phòng hút thuốc. Gạt tàn đã có ba bốn đầu lọc còn nhả khói, cho thấy gã đã ở đây khá lâu. Hàn Hiểu Na do dự chớp mắt, đi tới ngồi xuống đối diện Lưu Tỉnh, mở hộp ra, chăm chú bắt đầu sơn móng tay.
Lưu Tỉnh từ trong trầm tư hoàn hồn, liếc nhìn cô: "Đừng ngồi đây."
Hàn Hiểu Na toàn tâm toàn ý làm móng, không đáp lại. Sau khi đính trang sức hoàn chỉnh lên ngón trỏ, cô duỗi thẳng tay thưởng thức, lại quay mu bàn tay hướng phía Lưu Tỉnh: "Đẹp không?" Lưu Tỉnh kẹp điếu thuốc, con ngươi nheo lại: "Lời tôi nói cô không nghe sao?"
Phòng lớn sáng trưng, cô và Lưu Tỉnh bình đẳng ngồi đối diện, nhưng Hàn Hiểu Na vẫn không nhịn được co rúm lại, bàn tay duỗi ra cứng đờ trên không trung: "Này, đang ở bên ngoài đấy!"
Lưu Tỉnh cười như có như không: "Đừng làm ra vẻ bị cưỡng ép nữa, chẳng phải do chính cô tự nguyện sao? ——" những chữ phía sau hắn không thốt ra lời, môi mỏng khép mở tạo thành khẩu hình, phảng phất như muốn hôn, khiến Hàn Hiểu Na vừa xấu hổ vừa hưng phấn: "Vậy tối nay có thể không..."
"Xin lỗi..." Cửa thư phòng khẽ mở, một người cầm vài cuốn sách đi ra, "Hai người có thể chọn chỗ khác tán gẫu không? Nếu không sẽ làm phiền Giáo sư Lạc."
"Ngụy Tử Hư?" Lưu Tỉnh nhìn về phía hắn, ra vẻ ngờ vực: "Cậu với Lạc Hợp cũng giỏi thật, thời điểm này còn có thể nhàn nhã đọc sách."
Ngụy Tử Hư lễ phép cười: "Giáo sư Lạc hay thức đêm, nói về phòng cũng không ngủ được, muốn đọc sách một hai tiếng gì đó. Còn người khác có nhàn nhã hay không hình như cũng không liên quan gì đến anh nhỉ?" Ngụy Tử Hư nói xong, nhẹ nhàng khép cửa lại, quay người đi về phía cầu thang.
Lưu Tỉnh nhìn chằm chằm sau lưng hắn, đến khi hắn đi qua cột trụ, rẽ sang hành lang bên phải, đóng cửa phòng mới thôi.
–
Rượu vang đỏ mang về từ nhà bếp, trên nhãn viết đầy chữ tiếng Đức. Ngụy Tử Hư không biết phẩm rượu, cũng không hiểu gì nhiều về rượu vang cao cấp. Nhưng bữa trưa thưởng thức qua liền cảm thấy như được mở mang tầm mắt. Rượu này vị mát lạnh, vào bụng lại ấm áp, trước khi ngủ uống chơi mấy ly là thú vui hiếm có trong sinh hoạt trước nay của hắn. Ngụy Tử Hư dọn xong giường đệm, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ.
Hắn nhất thời có chút sốt sắng, đi tới chậm rãi hé ra một khe hở.
"Là cô à?"
Bên ngoài, Lâm Sơn Chi gõ cửa xong thì lui lại hai bước, có chút áy náy cười với hắn: "Tối rồi còn làm phiền cậu ngại quá, nhưng tôi... tôi có lẽ cần tìm một người để tâm sự..."
Trong hoàn cảnh này, ổn định tâm tình càng khó hơn nhiều tự bảo vệ bản thân, nhưng cũng quan trọng hơn. Cô vốn định khóa kín cửa phòng tự nhốt mình bên trong, nhưng lúc ở một mình bất an và sợ hãi lại phóng đại lên vô số lần. Kể cả cái ngày trước khi Chu Du chết đó, những tranh cãi và châm chọc giữa hai người cứ xoay vòng trong đầu cô không cách nào xua đi được, càng lúc càng kịch liệt. Cô thậm chí không có thời gian để đau buồn, nếu không duy trì bình tĩnh, mấy ngày tiếp theo chỉ sợ sẽ bị kẻ khác tóm được sơ hở, khó bảo toàn tính mạng. Vậy nên cô tình nguyện mạo hiểm tới tiếp xúc với cậu thanh niên cởi mở này, hy vọng có thể dùng đôi ba câu tán gẫu bình thường tẻ nhạt làm nguội đi nội tâm nóng như lửa đốt của mình, đồng thời đem lực chú ý từ chuyện cũ dời đi.
Có điều, dù Ngụy Tử Hư thiện ý giúp đỡ, cô vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng hắn, trong đại sảnh có người, thư phòng thì có Lạc Hợp đang đọc sách, tầng hai cũng có người trở về. Cô có chút áy náy bản thân muốn tìm người hỗ trợ mà còn mang hoài nghi, nhưng thanh niên có vẻ cũng chẳng kém sợ hãi hơn cô là bao, lúc này đang lấp ló phía sau cửa, do dự nhìn cô.
Bộ dạng thần hồn nát thần tính kia làm cô thoáng an tâm, "Không phải chuyện gì quan trọng đâu... Tôi đứng ngoài này nói cũng được."
"À..." Ngụy Tử Hư vẫn mở cửa, "Cô vào đi. Nhưng không ngại tôi để cửa mở chứ?"
Như vậy càng hợp ý cô, "Không sao."
"Cô nói cô có một cửa hàng bồi tranh à, có thể kể một chút không?" Chờ cô ngồi vào trước bàn đọc sách, Ngụy Tử Hư tách ra một khoảng, ngồi trên giường, tư thế thả lỏng, tự nhiên bắt chuyện.
Trong phòng ánh sáng êm dịu, Ngụy Tử Hư mặc cardigan và pyjama rộng rãi, tóc dài qua tai xoã tung, mềm mại như lông động vật. Hắn chỉ ngồi một chỗ, ngay cả cảm giác tồn tại cũng bị ép đến mức thấp nhất, ở chung với hắn Lâm Sơn Chi không cảm thấy bất kỳ áp lực hay không thoải mái nào, mặc dù thời gian và địa điểm lúc này đều không quá bình thường.
"Vốn là cửa hàng của ông nội, từ bé tôi đã cùng ông trông coi. Hàng ngày dán hoặc bảo quản một ít thư pháp, có ông khách muốn đặt mặc bảo[1], ông nội cũng có thể tìm được." Nhắc đến khoảng thời gian làm bạn với thư họa, tốc độ nói của Lâm Sơn Chi cũng chậm hơn, dần lấy lại phong thái thong dong của mình. Có lẽ do chịu sự giáo dục của ông nội, cô vẫn luôn hướng tới cuộc sống an nhiên tự tại thời trước, người khác vì củi gạo dầu muối vất vả không thôi, cô lại tâm tâm niệm niệm với những áng thơ rượu đậm trà thoảng, sương mờ liễu rủ như tranh.
[1]Mặc bảo: tranh thư pháp nguyên bản quý giá
"Sau khi ông qua đời thì để lại cửa hàng cho tôi. Tôi vốn chỉ xem nó như nghề tay trái, bài trí cũng tùy tiện..." Bố cục phỏng theo thời Minh, Thanh không đổi, một chiếc đàn tranh, lúc rảnh rỗi thì tùy tiện gảy mấy khúc. Khách phòng cũng không dùng hương liệu như những cửa hiệu khác, mộc mạc giản dị, vừa qua cửa đã cảm nhận được hương vị thanh đạm tràn ngập khắp nơi. "Nhưng chuyện làm ăn lại tốt ngoài dự kiến, một mình lo không xuể, sau đó tôi liền bỏ việc, toàn tâm chăm lo cửa tiệm."
Ngụy Tử Hư có thể tưởng tượng ra, một cô chủ xinh đẹp, phong vị lại độc đáo, chỉ cần lên mạng PR một chút hoàn toàn có thể hút fan, nhưng vẫn giả lả nói: "Nghe hay thật đấy, đáng tiếc tôi chỉ là người phàm tục, không có duyên với thư pháp họa đồ." Ngụy Tử Hư đứng dậy rót rượu, chất lỏng đỏ thẫm chiếm non nửa ly khẽ lay động, "Chuyện đẹp xứng rượu ngon, hôm nay tôi mới phát hiện ra tuyệt phẩm này đấy, chắc cô cũng khát rồi, không ngại nếm thử một chút."
Hắn đứng trước bàn rót rượu, rút ngắn không ít khoảng cách với cô, cô thấy tim mình bắt đầu đập hơi mất ổn định, quay mặt đi chỗ khác, "Chỉ sợ câu chuyện nhạt nhẽo của tôi không xứng với rượu ngon thượng phẩm của cậu."
"Sao thế được." Ngụy Tử Hư nhìn quanh bàn sách, không tìm được cái ly thủy tinh nào khác, có chút lúng túng: "A, tôi chỉ lấy mỗi ly cho mình... Trong tủ đồ có cốc giấy dùng một lần, nếu cô không thích thì để tôi xuống tầng lấy ly khác."
"Không cần phiền vậy đâu." Lâm Sơn Chi tìm thấy cốc giấy, còn chưa bóc vỏ, Ngụy Tử Hư đã ở sau lưng cô tự uống một mình.
"Đúng rồi, lúc trước Chu Du có nói một câu làm tôi rất tò mò." Ngụy Tử Hư mở miệng. "Cô ấy nói tôi giống gì vậy?"
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
Bữa tối có cá nướng, sashimi cá hồi và hoa quả tươi.
Đồ ăn thanh đạm, màu sắc tươi tắn, lại có lợi cho việc giảm cân, rất được các cô gái yêu thích. Chỉ có Triệu Luân – vốn là fan trung thành với style nấu nướng kiểu gia đình của Thường Hoài Cẩn – lại rất không hài lòng, "Thịt kho tàu vẫn ngon hơn. Với cả cá nướng sao không cho thêm ớt... Bữa nào cũng ít thịt như vậy, chả biết sống được đến bao giờ mà có tí thịt cũng không được ăn thêm."
Nhưng dù sao cũng là ăn của người khác, để hắn tự làm có khi sẽ nổ nhà bếp mất. Người ta đã làm cho ăn thì vẫn nên thành thật chút, điểm thường thức này Triệu Luân vẫn có. Ngụy Tử Hư ngồi cạnh hắn cầu nguyện xong xuôi, đẩy đĩa của mình đến trước mặt hắn: "Không thì anh đổi với tôi đi, đĩa của tôi có thêm một miếng cá này."
"Ai thèm ăn đồ của mày, mà tại sao phần của mày lại nhiều cá hơn!?"
Bữa tối dây dây dưa dưa mất hơn một tiếng đồng hồ, chẳng ai còn khẩu vị mà ăn. Ăn xong thì màn đêm cũng vừa buông xuống. So với buổi sáng an ổn, tựa như bị cắt sóng chuyển thẳng sang kênh địa ngục, lúc này sống chết của bản thân đã không còn có thể tự quyết định nữa.
Lạc Hợp lau sạch khóe miệng, chuẩn bị đứng dậy. Một khi đã có người đầu tiên rời đi, những người còn lại cũng lục tục tan cuộc. Thật ra trong suy nghĩ của đa số người, nơi này đèn đuốc sáng trưng, tụ tập quanh bàn có lẽ là phương án an toàn nhất. Nhưng cùng lúc phải đối diện với kẻ sát nhân, vẫn như gai nhọn đâm vào tâm trí. Nếu như hắn không giết thêm ai nữa, hoặc là thời điểm giết người tiếp theo lộ ra sơ hở, miễn là người chết không phải mình, đó chính là kết quả tốt nhất.
"Mọi người à..." Thanh âm nhỏ như muỗi kêu, Thường Hoài Cẩn cúi đầu nói: "Các vị đều còn trẻ mà, muốn cái gì nỗ lực một chút không phải rồi cũng sẽ có ngày đạt được sao? Vậy nên... Sói, có thể... đừng giết người nữa được không?"
"Không giống nhau." Lạc Hợp ngắt lời cô, ánh mắt hùng hổ doạ người "Đã không còn như vậy nữa. Nếu nói ban đầu do bị Director dụ dỗ, kẻ đó nhất thời hồ đồ, nhưng kể từ khi có người chết, mục đích của trò chơi này đã thay đổi rồi." Lạc Hợp nói rất bình tĩnh, không nặng không nhẹ. Bản thân y còn không rõ sao? Y càng nghiêm túc phân tích cặn kẽ, càng tỉnh táo tìm manh mối, tự giác đảm nhận vị trí người lãnh đạo này, sẽ càng dễ trở thành mục tiêu của Sói. Nhưng bảo y phải quy phục trước kẻ sát nhân lén lén lút lút kia, sợ đầu sợ đuôi để sống thêm được mấy ngày? Y không làm được, cũng chưa bao giờ có ý định làm. Kẻ nên sợ hãi phải là Sói, nỗi kinh hoàng khi bị cảm giác giết người đeo bám ấy, Lạc Hợp thực sự quá rõ ràng.
Y nói: "Có người bị giết, chúng ta muốn an toàn nhất định phải tìm ra kẻ sát nhân. Sói không muốn bị phát hiện, sẽ lại càng điên cuồng ra tay, đây là một trận cờ đánh cược bằng mạng sống, đã không còn liên quan gì đến nguyện vọng nữa. Ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi nên thấy hối hận vì quyết định của mình. Kể từ lúc ngươi hạ sát người đó, trò chơi đã chính thức bắt đầu, không còn dừng lại được nữa rồi."
–
"Cảm ơn anh, cơm tối ngon lắm." Sau khi tất cả đã rời đi, Ngụy Tử Hư ở lại hỗ trợ Bành Dân Tắc thu dọn bát đũa.
Bành Dân Tắc sống một mình quen rồi, hiếm khi nấu cơm cho nhiều người như vậy, nói không chờ mong được khen là giả. Nhưng thực đơn của anh theo hướng thực dụng, không có nhiều người thưởng thức được, hơn nữa Lạc Hợp vô cùng am hiểu chuyện phá hoại không khí trên bàn ăn, nhìn thì cũng oách đấy, nhưng Bành Dân Tắc vẫn không hợp nổi y. Trong lúc thu dọn cơm thừa canh cặn được Ngụy Tử Hư nói cảm ơn, anh cũng không vui vẻ gì mấy, "Có khi ngày mai tôi nấu riêng thôi, tự làm cho mình riêng, làm cho người khác riêng."
Ngụy Tử Hư cười: "Anh thật dịu dàng."
Dịu dàng? Từ này tuy thường xuyên xuất hiện trong phim truyền hình, nhưng ngoài đời bị nói vậy cũng hơi xấu hổ đó. Mà Ngụy Tử Hư xem ra ăn uống cũng thỏa mãn lắm, da thịt trơn mượt, cười rộ lên như ánh nắng rạng rỡ, Bành Dân Tắc lén lút nhìn thêm mấy cái. Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, anh thấp giọng nói với hắn: "Còn cậu nữa. Sau này trong bát có thêm cái gì thì cứ im lặng ăn đi, khoe ra ngoài làm gì."
"Hả?" Ngụy Tử Hư sững sờ, "Chẳng lẽ là anh đặc biệt để riêng cho tôi?"
Làm-làm sao, có vấn đề gì à? Số miếng cá không chia hết cho đầu người, thừa ra một miếng làm Bành Dân Tắc cứ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có Ngụy Tử Hư mới tiêu thụ được lượng calo này. Nhưng Ngụy Tử Hư rõ ràng vui vẻ quá mức, "Cảm ơn anh, Dân Tắc."
Bành Dân Tắc sững sờ: "Khoan đã, cậu gọi tôi là gì?"
Ngụy Tử Hư qua loa nói tiếp: "Dân Tắc, chồng bát này nặng quá, để tôi bê cho." Dứt lời mặc kệ người đàn ông vẫn đang dại ra bê luôn bát đũa trong tay anh đi, xếp vào máy rửa bát. Bành Dân Tắc lúc này mới phản ứng được: Sao cậu lại cảm thấy có thể bê nổi đồ mà tôi không bê được chứ?
Ngụy Tử Hư sắp xếp xong, ấn công tắc, chậm rãi xoay người, hỏi Bành Dân Tắc: "Dân Tắc, lát nữa anh có việc gì phải làm không?"
"Không, chỉ về phòng thôi."
"À, vậy không thể lên tầng trên với tôi rồi, tôi muốn đến thư phòng tìm vài cuốn sách." Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, "Thật đáng tiếc."
Trong âm thanh đều đặn có quy luật của máy rửa bát, Bành Dân Tắc nhìn về phía Ngụy Tử Hư, luôn cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng. Anh suy nghĩ một lát, rõ ràng chỉ là hai người đàn ông thân thiết nói chuyện phiếm, dọn dẹp một chút, sau đó thảo luận kế hoạch linh tinh, tại sao anh lại cảm nhận một chút ám muội? Anh đúng là muốn thân thiết hơn với Ngụy Tử Hư, trong hoàn cảnh như vậy người ta luôn vô thức muốn tìm một ai đó để nương tựa. Chọn phụ nữ thì quá lộ liễu, đàn ông thì nhìn quanh một vòng chỉ có Ngụy Tử Hư bình thường nhất. Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu?
Trong lúc anh còn đang ngây người, Ngụy Tử Hư đã đi tới cửa, trước khi đóng cửa còn duỗi người qua, hai má ửng đỏ, "Dân Tắc, mai gặp lại."
Kết hợp với phát ngôn gây sốc lúc chiều của hắn, ngữ điệu trôi chảy tự nhiên đó không giống thuận miệng nói đùa. Bề ngoài thô hán, nội tâm cũng thô hán, giờ khắc này Bành Dân Tắc lại đột nhiên bén nhạy bắt được gì đó.
Cái cậu thanh niên không đứng đắn kia, hình như đang câu dẫn anh.
–
Chiếc hộp trong suốt xếp đầy những lọ sơn móng tay sặc sỡ, mỗi ô vuông chỉnh tề lại để đầy đồ trang sức và miếng dán móng tay. Hàn Hiểu Na ôm bộ dụng cụ cao cấp của mình ra khỏi phòng ngủ. Trong đại sảnh chỉ có một mình Lưu Tỉnh, gã ngồi đối diện thư phòng hút thuốc. Gạt tàn đã có ba bốn đầu lọc còn nhả khói, cho thấy gã đã ở đây khá lâu. Hàn Hiểu Na do dự chớp mắt, đi tới ngồi xuống đối diện Lưu Tỉnh, mở hộp ra, chăm chú bắt đầu sơn móng tay.
Lưu Tỉnh từ trong trầm tư hoàn hồn, liếc nhìn cô: "Đừng ngồi đây."
Hàn Hiểu Na toàn tâm toàn ý làm móng, không đáp lại. Sau khi đính trang sức hoàn chỉnh lên ngón trỏ, cô duỗi thẳng tay thưởng thức, lại quay mu bàn tay hướng phía Lưu Tỉnh: "Đẹp không?" Lưu Tỉnh kẹp điếu thuốc, con ngươi nheo lại: "Lời tôi nói cô không nghe sao?"
Phòng lớn sáng trưng, cô và Lưu Tỉnh bình đẳng ngồi đối diện, nhưng Hàn Hiểu Na vẫn không nhịn được co rúm lại, bàn tay duỗi ra cứng đờ trên không trung: "Này, đang ở bên ngoài đấy!"
Lưu Tỉnh cười như có như không: "Đừng làm ra vẻ bị cưỡng ép nữa, chẳng phải do chính cô tự nguyện sao? ——" những chữ phía sau hắn không thốt ra lời, môi mỏng khép mở tạo thành khẩu hình, phảng phất như muốn hôn, khiến Hàn Hiểu Na vừa xấu hổ vừa hưng phấn: "Vậy tối nay có thể không..."
"Xin lỗi..." Cửa thư phòng khẽ mở, một người cầm vài cuốn sách đi ra, "Hai người có thể chọn chỗ khác tán gẫu không? Nếu không sẽ làm phiền Giáo sư Lạc."
"Ngụy Tử Hư?" Lưu Tỉnh nhìn về phía hắn, ra vẻ ngờ vực: "Cậu với Lạc Hợp cũng giỏi thật, thời điểm này còn có thể nhàn nhã đọc sách."
Ngụy Tử Hư lễ phép cười: "Giáo sư Lạc hay thức đêm, nói về phòng cũng không ngủ được, muốn đọc sách một hai tiếng gì đó. Còn người khác có nhàn nhã hay không hình như cũng không liên quan gì đến anh nhỉ?" Ngụy Tử Hư nói xong, nhẹ nhàng khép cửa lại, quay người đi về phía cầu thang.
Lưu Tỉnh nhìn chằm chằm sau lưng hắn, đến khi hắn đi qua cột trụ, rẽ sang hành lang bên phải, đóng cửa phòng mới thôi.
–
Rượu vang đỏ mang về từ nhà bếp, trên nhãn viết đầy chữ tiếng Đức. Ngụy Tử Hư không biết phẩm rượu, cũng không hiểu gì nhiều về rượu vang cao cấp. Nhưng bữa trưa thưởng thức qua liền cảm thấy như được mở mang tầm mắt. Rượu này vị mát lạnh, vào bụng lại ấm áp, trước khi ngủ uống chơi mấy ly là thú vui hiếm có trong sinh hoạt trước nay của hắn. Ngụy Tử Hư dọn xong giường đệm, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ.
Hắn nhất thời có chút sốt sắng, đi tới chậm rãi hé ra một khe hở.
"Là cô à?"
Bên ngoài, Lâm Sơn Chi gõ cửa xong thì lui lại hai bước, có chút áy náy cười với hắn: "Tối rồi còn làm phiền cậu ngại quá, nhưng tôi... tôi có lẽ cần tìm một người để tâm sự..."
Trong hoàn cảnh này, ổn định tâm tình càng khó hơn nhiều tự bảo vệ bản thân, nhưng cũng quan trọng hơn. Cô vốn định khóa kín cửa phòng tự nhốt mình bên trong, nhưng lúc ở một mình bất an và sợ hãi lại phóng đại lên vô số lần. Kể cả cái ngày trước khi Chu Du chết đó, những tranh cãi và châm chọc giữa hai người cứ xoay vòng trong đầu cô không cách nào xua đi được, càng lúc càng kịch liệt. Cô thậm chí không có thời gian để đau buồn, nếu không duy trì bình tĩnh, mấy ngày tiếp theo chỉ sợ sẽ bị kẻ khác tóm được sơ hở, khó bảo toàn tính mạng. Vậy nên cô tình nguyện mạo hiểm tới tiếp xúc với cậu thanh niên cởi mở này, hy vọng có thể dùng đôi ba câu tán gẫu bình thường tẻ nhạt làm nguội đi nội tâm nóng như lửa đốt của mình, đồng thời đem lực chú ý từ chuyện cũ dời đi.
Có điều, dù Ngụy Tử Hư thiện ý giúp đỡ, cô vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng hắn, trong đại sảnh có người, thư phòng thì có Lạc Hợp đang đọc sách, tầng hai cũng có người trở về. Cô có chút áy náy bản thân muốn tìm người hỗ trợ mà còn mang hoài nghi, nhưng thanh niên có vẻ cũng chẳng kém sợ hãi hơn cô là bao, lúc này đang lấp ló phía sau cửa, do dự nhìn cô.
Bộ dạng thần hồn nát thần tính kia làm cô thoáng an tâm, "Không phải chuyện gì quan trọng đâu... Tôi đứng ngoài này nói cũng được."
"À..." Ngụy Tử Hư vẫn mở cửa, "Cô vào đi. Nhưng không ngại tôi để cửa mở chứ?"
Như vậy càng hợp ý cô, "Không sao."
"Cô nói cô có một cửa hàng bồi tranh à, có thể kể một chút không?" Chờ cô ngồi vào trước bàn đọc sách, Ngụy Tử Hư tách ra một khoảng, ngồi trên giường, tư thế thả lỏng, tự nhiên bắt chuyện.
Trong phòng ánh sáng êm dịu, Ngụy Tử Hư mặc cardigan và pyjama rộng rãi, tóc dài qua tai xoã tung, mềm mại như lông động vật. Hắn chỉ ngồi một chỗ, ngay cả cảm giác tồn tại cũng bị ép đến mức thấp nhất, ở chung với hắn Lâm Sơn Chi không cảm thấy bất kỳ áp lực hay không thoải mái nào, mặc dù thời gian và địa điểm lúc này đều không quá bình thường.
"Vốn là cửa hàng của ông nội, từ bé tôi đã cùng ông trông coi. Hàng ngày dán hoặc bảo quản một ít thư pháp, có ông khách muốn đặt mặc bảo[1], ông nội cũng có thể tìm được." Nhắc đến khoảng thời gian làm bạn với thư họa, tốc độ nói của Lâm Sơn Chi cũng chậm hơn, dần lấy lại phong thái thong dong của mình. Có lẽ do chịu sự giáo dục của ông nội, cô vẫn luôn hướng tới cuộc sống an nhiên tự tại thời trước, người khác vì củi gạo dầu muối vất vả không thôi, cô lại tâm tâm niệm niệm với những áng thơ rượu đậm trà thoảng, sương mờ liễu rủ như tranh.
[1]Mặc bảo: tranh thư pháp nguyên bản quý giá
"Sau khi ông qua đời thì để lại cửa hàng cho tôi. Tôi vốn chỉ xem nó như nghề tay trái, bài trí cũng tùy tiện..." Bố cục phỏng theo thời Minh, Thanh không đổi, một chiếc đàn tranh, lúc rảnh rỗi thì tùy tiện gảy mấy khúc. Khách phòng cũng không dùng hương liệu như những cửa hiệu khác, mộc mạc giản dị, vừa qua cửa đã cảm nhận được hương vị thanh đạm tràn ngập khắp nơi. "Nhưng chuyện làm ăn lại tốt ngoài dự kiến, một mình lo không xuể, sau đó tôi liền bỏ việc, toàn tâm chăm lo cửa tiệm."
Ngụy Tử Hư có thể tưởng tượng ra, một cô chủ xinh đẹp, phong vị lại độc đáo, chỉ cần lên mạng PR một chút hoàn toàn có thể hút fan, nhưng vẫn giả lả nói: "Nghe hay thật đấy, đáng tiếc tôi chỉ là người phàm tục, không có duyên với thư pháp họa đồ." Ngụy Tử Hư đứng dậy rót rượu, chất lỏng đỏ thẫm chiếm non nửa ly khẽ lay động, "Chuyện đẹp xứng rượu ngon, hôm nay tôi mới phát hiện ra tuyệt phẩm này đấy, chắc cô cũng khát rồi, không ngại nếm thử một chút."
Hắn đứng trước bàn rót rượu, rút ngắn không ít khoảng cách với cô, cô thấy tim mình bắt đầu đập hơi mất ổn định, quay mặt đi chỗ khác, "Chỉ sợ câu chuyện nhạt nhẽo của tôi không xứng với rượu ngon thượng phẩm của cậu."
"Sao thế được." Ngụy Tử Hư nhìn quanh bàn sách, không tìm được cái ly thủy tinh nào khác, có chút lúng túng: "A, tôi chỉ lấy mỗi ly cho mình... Trong tủ đồ có cốc giấy dùng một lần, nếu cô không thích thì để tôi xuống tầng lấy ly khác."
"Không cần phiền vậy đâu." Lâm Sơn Chi tìm thấy cốc giấy, còn chưa bóc vỏ, Ngụy Tử Hư đã ở sau lưng cô tự uống một mình.
"Đúng rồi, lúc trước Chu Du có nói một câu làm tôi rất tò mò." Ngụy Tử Hư mở miệng. "Cô ấy nói tôi giống gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất