Game Show Chết Chóc: Tên Điên Xinh Đẹp
Chương 31: Chuyện cười nhạt nhẽo
Chương 31. Chuyện cười nhạt nhẽo
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
Phía tây tầng hai, cửa sổ bán mở, nhìn ra nghĩa địa đối diện bên ngoài.
Ngụy Tử Hư và Bành Dân Tắc đứng trước mộ Tiêu Hàn Khinh, Ngụy Tử Hư nhắm mắt cầu nguyện, sau đó cúi thấp người, cùng Bành Dân Tắc trở lại biệt thự.
Trưa nay nhiệt độ hơi cao, không có gió, khói thuốc bay thẳng lên trời.
Trên tay Lưu Tỉnh kẹp một điếu thuốc, vô cảm chứng kiến từ đầu đến cuối màn cầu nguyện của Ngụy Tử Hư.
Thật sự chỉ cần một câu nói.
Gã nói ra kết quả kiểm tra, thế là người kia chết.
Sự tuyệt vọng của cô, bầu không khí nặng nề, màn trừng phạt dài đằng đẵng, và Ngụy Tử Hư luôn miệng "Chúa lòng lành" thành kính cầu nguyện. Những sự việc nhỏ bé vụn vặn tiếp diễn sau đó, như làm phong phú hơn cái chết của cô, kết thúc bằng một cảnh hạ màn trọn vẹn.
Mà tạo nên cái chết đó, chỉ là một câu nói ngắn gọn như vậy.
Điếu thuốc cháy đỏ, tàn thuốc rụng xuống, rơi trên bụng gã nóng rực. "Shh ——" Lưu Tỉnh bị đau, theo phản xạ vung tay, tàn thuốc rơi ra ngoài cửa sổ.
Trước đây cuối tuần, tụ tập chơi bời trong câu lạc bộ, gã cũng từng rút được bài Tiên Tri. Tiên Tri giống như thần vậy, tùy ý kiểm tra thân phận người khác, được phe Dân làng ỷ lại tôn thờ hệt như một vị thánh. Lúc này Lưu Tỉnh lại có cảm giác đó, Tiên Tri ở một vài khía cạnh thực sự có dáng dấp của Thần.
Đặc biệt là tại một nơi tàn khốc như thế này, lại càng giống hơn.
Lúc trở lại biệt thự, bầu không khí vô cùng ngột ngạt. Mọi người đã tản đi hết, trong đại sảnh không một bóng người. Bành Dân Tắc nhìn quanh, mới phát hiện Lạc Hợp đang vùi ở một góc cạnh lò sưởi âm tường. Y ngồi trên ghế bành hướng ra đại sảnh, tập trung không biết đang làm gì. Nơi đó ánh sáng mờ nhạt, hôm nay y không mang cà-vạt in họa tiết bò sữa nữa, chỉ mặc một chiếc áo lông mỏng màu nâu nhạt bên ngoài áo sơ mi, nhìn qua như hòa làm một với cảnh vật xung quanh.
Lạc Hợp nghe thấy tiếng cửa mở, ngẩng đầu nhìn lại.
Bành Dân Tắc biết y không nhìn mình, thuận theo liếc sang, là đang nhìn Ngụy Tử Hư đi phía sau anh.
Hắn cúi đầu bước chậm, vầng trán cao cao như lòng sông mát lạnh, chân mày và lông mi cong rợp nồng lệ, như dãy núi nhỏ phía xa khuất sau bờ sông, mờ mờ ảo ảo, lại đậm nét kiêu sa. Hắn chính là dùng khuôn mặt như vậy, cọ lên ngực Bành Dân Tắc, thuận theo da thịt anh bò lên, rồi ghé vào bên tai anh trầm mê thủ thỉ sao?
Bành Dân Tắc không biết sao đột nhiên nghĩ: Đáng nhẽ lúc đó phải nhìn mặt hắn.
"Này." Bành Dân Tắc gọi. "Hình như Lạc Hợp muốn tìm cậu đấy."
Ngụy Tử Hư nghe vậy liếc về phía Lạc Hợp, Lạc Hợp gật đầu với hắn.
"À, Dân Tắc, anh có dự định gì không?" Ngụy Tử Hư hỏi.
Bành Dân Tắc suy nghĩ một chút: "Gần đây không luyện tập thường xuyên, chắc tôi sẽ về phòng tập cơ chân, thả lỏng một chút."
Quả nhiên là xem tập thể hình như trò giải trí. Ngụy Tử Hư có chút ước ao. "Ừm, chú ý an toàn. Bữa trưa gặp lại, Dân Tắc."
Ngụy Tử Hư tới cạnh Lạc Hợp, tự nhiên như giọt nước mưa tụ lại vào vũng nước. Bành Dân Tắc đi lướt qua họ. Lại nữa rồi, phong cách giống hệt nhau, sự thấu hiểu ăn ý không cần nói ra lời. Bành Dân Tắc có chút không thoải mái, rất muốn nói với Ngụy Tử Hư: Người ta vừa mới bơ đẹp cậu đấy, có thể tỏ chút thái độ không vậy? Tuy bản thân anh cũng nổi giận với hắn, nhưng Ngụy Tử Hư thành khẩn nhận lỗi với anh thì không sao, nếu tỏ vẻ rụt rè trước mặt Lạc Hợp thì chính là yếu thế, không kiên cường.
Bành Dân Tắc lên lầu, mới phát giác ra anh muốn được Ngụy Tử Hư đối xử đặc biệt, không chịu nổi hắn làm hành động tương tự với ai khác.
Ngụy Tử Hư nói cái đó gọi là 'ghen'?
Vớ vẩn.
Bành Dân Tắc có thể tìm một lời giải thích phù hợp hơn. Anh chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp như Ngụy Tử Hư. Cũng giống như lúc tiên sinh tặng anh một mô hình Transformers cực oách vậy, bình thường cũng không muốn cho đứa trẻ khác đụng vào không phải sao? Nói theo lời của mấy tên ẻo lả[1] thì là, cái anh có là lòng yêu cái đẹp, tuyệt đối không phải lòng ái mộ.
[1] Nương pháo: chỉ người đàn ông có cách cư xử, ăn nói õng ẹo như con gái
"Giáo sư Lạc, có chuyện gì không?"
Ngụy Tử Hư đi lên trước, mới thấy trên bàn đặt một bộ cờ vua, quân đen và quân trắng đang tranh đấu.
Lạc Hợp đứng lên, nhìn Ngụy Tử Hư. "Ừm. Sáng nay tâm trạng tôi không tốt, mong cậu bỏ qua."
"Không sao" Ngụy Tử Hư cười, cẩn thận hỏi lại: "Bây giờ đã khá hơn chưa?"
"Ngồi một mình ở đây cũng bình tĩnh hơn nhiều rồi." Lạc Hợp ra hiệu cho hắn ngồi xuống đối diện. "Nếu cậu chơi với tôi một ván thì càng tốt."
Nơi này ánh sáng mờ ảo, thấu kính của Lạc Hợp không phản quang, Ngụy Tử Hư có thể nhìn rõ đôi mắt của y. Cặp mắt đào hoa trời sinh ngậm cười, đuôi mắt cong cong, giảm bớt rất nhiều biểu tình cứng nhắc. Nếu thật sự đang cười, có lẽ sẽ càng thêm lấp lóa mê hoặc.
Lạc Hợp bày xong bàn cờ. Lần trước y thua, vì vậy lần này không hề nhân nhượng mà ra tay trước.
Hạ cờ. Lạc Hợp nhìn thoáng qua nét mặt Ngụy Tử Hư, bình yên không gợn sóng. Hắn là đối thủ khó ứng phó nhất, không để lộ bất kỳ biểu tình gì. Trong đánh cờ, giữ bản thân bình tĩnh là một loại áp lực. Hắn đạm nhạt đến mức dường như thật sự không để ý thắng thua, nhưng Lạc Hợp biết, hoàn toàn không phải như vậy. Có phải đó cũng là dự tính của hắn, treo lên lớp ngụy trang này, chính là thủ đoạn để dành được chiến thắng.
"Con nhện của cậu thế nào rồi?"
Ngụy Tử Hư nghe Lạc Hợp hỏi, hơi kinh ngạc nhìn y. "Haitian Brown? Trước khi tôi tới đây thì vẫn còn tốt lắm, bây giờ chắc cũng không có vấn đề gì. Sao bỗng dưng anh hỏi vậy?"
Lạc Hợp hạ cờ. "Không có gì. Chỉ là cảm giác nếu nhớ lại một chút cuộc sống bên ngoài, có thể sẽ tỉnh táo hơn."
Ngụy Tử Hư mỉm cười. "Vậy sao? Nếu thế tôi có thể tâm sự cùng anh chuyện ngoài kia."
Lạc Hợp cũng không từ chối. "Nói thử một chút đi, sau khi ra ngoài, cậu muốn làm gì?"
Ngụy Tử Hư đặt một quân cờ, ngẩng đầu. "Sau khi ra ngoài?"
"Chắc là sẽ không thể giống như trước kia nữa." Lạc Hợp chăm chú nhìn bàn cờ. "Trải qua ở đây mười ngày, khi trở lại với xã hội, không giống như vừa giành giật được một cuộc sống mới sao? Chẳng lẽ cậu không muốn thử làm những chuyện trước đây chưa từng làm, chưa dám làm?"
"Tôi..." Ngụy Tử Hư cau mày. "Tôi tạm thời chưa nghĩ tới vấn đề này."
Lạc Hợp tiếp tục nói, tựa như bỏ ngoài tai lời Ngụy Tử Hư. "Tôi còn tưởng đó là ý niệm duy nhất mà tất cả dựa vào để sống sót." Dường như y cũng suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, kiên trì dẫn dắt Ngụy Tử Hư. "Ví dụ như, cậu không muốn đi thăm Ớt Chuông Nhỏ sao? Các cậu đều là những người đã trải qua thần tích, hẳn sẽ có rất nhiều chủ đề chung."
Ngón tay Ngụy Tử Hư đụng vào quân cờ cứng đờ.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn tự nhiên nhấc cờ lên, nhìn Lạc Hợp cười hiền lành. "Có chứ, việc đầu tiên sẽ là đến thăm cô ấy."
Hắn cười hỏi: "Còn Giáo sư Lạc, anh muốn làm chuyện gì trước đây chưa từng làm sao?"
"Tôi..." Lạc Hợp trầm mặc trong chốc lát. "Tôi muốn thử làm vườn."
"Làm vườn?"
"Ừm. Trước đây trong phòng làm việc có một vị phó giáo sư nuôi rất nhiều lan quân tử. Tôi ngại vướng bận, nói việc đó chỉ tổ phí thời gian. Nhưng ông trả lời rằng, thời gian bỏ ra cho thực vật tuyệt đối không bao giờ lãng phí. Thực vật trả lại cho con người cảm giác thỏa mãn, là không thể thay thế. Cậu đối xử với chúng có đủ kiên nhẫn hay không, có đủ thật tâm thật lòng hay không, hoa đều biết. Hoa biết rồi, hoa sẽ biểu hiện ra. Hoa không giống người, hoa rất thẳng thắn."
Khóm cây xanh biếc tươi đẹp, mùi mực in luôn quanh quẩn trong bốn bức tường, đến giờ lên lớp, văn phòng chỉ còn dư lại tiếng gõ bàn phím lọc cọc. Lạc Hợp nhớ lại từng chi tiết vụn vặt, nội tâm vẫn luôn lạnh nhạt không khỏi mềm mại ra mấy phần. Đời này y chỉ biết đăm đăm đeo đuổi những thứ cao xa, trừu tượng, không ngờ cuối cùng chính những sinh hoạt đời thường vụn vặt đó, lại cho y dũng khí sống tiếp.
"Lan quân tử." Ngụy Tử Hư tiếp lời. "Thật sự rất hợp với anh."
"Cảm ơn."
Ngụy Tử Hư xoa xoa cổ, dựa về phía sau. "Giáo sư Lạc nhắc tới chuyện công việc, tôi cũng muốn hỏi một chút, bình thường cụ thể anh dạy những gì vậy?"
"Triết học lý luận. Có lúc cũng giảng qua lịch sử triết học phương Tây và Tư tưởng Mao Trạch Đông."
"Ồ." Ngụy Tử Hư nhìn y đầy hứng thú. "Vậy tôi nghĩ ra thêm một chuyện mình muốn làm sau khi ra ngoài rồi. Tôi sẽ đi nghe giảng lớp của anh. Ngồi hàng cuối cùng, tan học thì lên bục giảng tán gẫu với anh, cho những sinh viên khác lác mắt vì độ ăn ý của chúng ta."
Lạc Hợp không ngờ hắn sẽ nói như vậy, khẽ bật cười: "E là không được. Trường tôi an ninh nghiêm ngặt, người khả nghi không được vào."
Ngụy Tử Hư bị đả kích nghiêm trọng. "Gì? Tôi là người khả nghi sao?"
Lạc Hợp: "Cậu muốn nói phương diện nào khả nghi?"
Ngụy Tử Hư bất đắc dĩ: "Thế Giáo sư Lạc cảm thấy tôi khả nghi ở phương diện nào?"
Lạc Hợp đan mười ngón lại với nhau, nghiêm túc nhìn kỹ mặt Ngụy Tử Hư, khiến Ngụy Tử Hư đột nhiên có cảm giác căng thăng như lúc đi học muộn bị thầy chủ nhiệm bắt được. Một lát sau, Lạc Hợp nói rõ ràng từng chữ: "Nữ sinh tôi dạy phẩm hạnh đoan chính, chăm chỉ hiếu học, sẽ không dễ dàng bị cậu dụ dỗ. Nhưng nam sinh tôi dạy thì trầm mê game online, đến muộn về sớm, dạy mãi không sửa, cực kỳ có khả năng sẽ bị cậu mê hoặc, bỏ bê chuyện học hành."
"Ặc..." Ngụy Tử Hư im lặng. "Giáo sư Lạc, anh đang nói đùa hả?"
Lạc Hợp nghiêm mặt: "... Không buồn cười sao?"
Ngụy Tử Hư: "... Xin lỗi."
Ngụy Tử Hư và Lạc Hợp vừa chơi cờ vừa tán gẫu, bất tri bất giác đã trôi qua nửa giờ.
Đầu cầu thang, Lục Dư từ trong phòng đi ra, định xuống nhà bếp. Một chuỗi tiếng bước chân vang lên, trên tầng hai có người đi xuống, là Lưu Tỉnh. Gã còn không thèm kéo khóa áo, quần áo xốc xếch dáng vẻ chán chường.
Lục Dư nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, đúng lúc Lưu Tỉnh cũng nhìn lại, ánh mắt hai người vừa chạm liền lập tức tách ra. Lục Dư tăng nhanh bước chân, tránh đụng chạm tới Lưu Tỉnh, mà Lưu Tỉnh lại không nhanh không chậm, vẫn còn hai bậc thang đã dừng bước, nằm nhoài trên lan can thưởng thức dáng vẻ vội vã của Lục Dư. Lúc Lục Dư đi sượt qua người gã, gã cười nói một câu:
"Không ngờ đá Blue Sapphire có giá như vậy, đủ một lần du lịch 25 quốc gia châu Mỹ."
"Haha, mỗi lần tán gẫu với Giáo sư Lạc lại có thu hoạch."
Ngụy Tử Hư hạ xuống một quân cờ, quân đen và quân trắng giao phong trên bàn cờ, tượng xe mã tốt, trắng đen rõ ràng trên chiến trường, bất động mà quyết đoán, máu chảy thành sông. Vậy mà hai người vẫn trò chuyện vui vẻ, tựa như tri kỷ đã quen biết lâu năm, bao dung nhường nhịn lẫn nhau.
Ngụy Tử Hư: "Giáo sư Lạc đột nhiên muốn nói chuyện sau khi ra ngoài, là có lòng tin sẽ chiến thắng Death Show sao?"
Lạc Hợp: "Không phải. Death Show có quá nhiều thứ bất ngờ."
"Bất ngờ?" Ngụy Tử Hư hơi nhíu mày. "Hôm nay Tiên Tri lật bài, chắc cũng coi là bất ngờ ngoài ý muốn? Tôi thấy lúc đó Giáo sư Lạc rất ngờ vực."
Lạc Hợp: "Ừ. Tôi không hiểu sao cậu ta lại lật bài sớm như vậy."
"Giáo sư Lạc." Ngụy Tử Hư nhìn chằm chằm ván cờ, không nhanh không chậm nói: "Đây không phải trò chơi, không ai có thể lấy tiền đề 'không chết' mà tâm bình khí hòa hành động được." Hắn đi một bước, ngón tay đỡ nhẹ lấy cằm, cười híp mắt nhìn Lạc Hợp. "Quyết định làm ra lúc không đủ bình tĩnh, thường cũng sẽ không đủ lý trí. Mà hành vi không đủ lý trí, cũng rất khó đoán trước."
Hắn nói: "Nhưng sau khi Tiên Tri lật bài, tôi lại càng thấy lo lắng hơn. Lưu Tỉnh thực sự rất không đáng tin."
Lạc Hợp: "Ồ? Tại sao cậu cảm thấy cậu ta không đáng tin?"
Ngụy Tử Hư: "Khả nghi nhất chính là anh ta đi kiểm tra Lý Chấn, ngay vào ngày Lý Chấn chết. Anh ta còn nói đã kiểm tra Thường Hoài Cẩn, mà chúng ta đều biết Thường Hoài Cẩn chắc chắn là người phe Thiện. Nhưng anh ta lại thực sự kiểm tra ra Sói. Tôi không nghĩ là anh ta bán đứng đồng đội, nếu không ngay lúc đó đã bị cắn ngược lại rồi. Nhưng theo lẽ thường suy đoán, thân phận Tiên Tri đó thật sự rất kỳ lạ."
Lạc Hợp nhìn hắn chăm chú: "Cậu vừa nói, hành vi mất lý trí rất khó đoán trước. Có thể Lưu Tỉnh chính là một Tiên Tri không có lý trí."
Ngụy Tử Hư cười: "Vậy nên tôi mới nói anh ta không đáng tin. Lúc trước tôi còn nghĩ, nếu Giáo sư Lạc là Tiên Tri, vậy phe chúng ta nhất định là chắc thắng rồi."
Lạc Hợp nhếch khóe miệng: "Khiến cậu thất vọng rồi, xin lỗi."
"Nhưng mà, anh ta có thật sự là Tiên Tri hay không, chúng ta có thảo luận nhiều hơn cũng vô dụng." Ngụy Tử Hư nhẹ nhàng nói. "Qua đêm nay sẽ biết thôi."
Lạc Hợp nâng mắt.
"Cẩn thận!"
Phía sau truyền đến một tiếng kêu kinh hãi, Ngụy Tử Hư quay người lại, trước mặt phóng tới một cái bình sứ xanh nhạt. Hắn không kịp nghĩ nhiều, lập tức kêu lên "Giáo sư Lạc cẩn thận!" Nhoài dậy giang tay chắn phía trước Lạc Hợp. Cái bình gốm sứ kia không biết nặng bao nhiêu, cũng không biết dùng tốc độ này bay tới sẽ đập hỏng chỗ nào, Ngụy Tử Hư không dám nhìn, nghiêng đầu đi, nhắm chặt hai mắt.
================
#Tác giả:
Hỏi chút quanh đây có ai ship cp tà đạo Lạc Hợp X Ngụy Tử Hư không ạ?
Với chiếc ship này tui chỉ có một từ thôi: Phấn khích!
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
Phía tây tầng hai, cửa sổ bán mở, nhìn ra nghĩa địa đối diện bên ngoài.
Ngụy Tử Hư và Bành Dân Tắc đứng trước mộ Tiêu Hàn Khinh, Ngụy Tử Hư nhắm mắt cầu nguyện, sau đó cúi thấp người, cùng Bành Dân Tắc trở lại biệt thự.
Trưa nay nhiệt độ hơi cao, không có gió, khói thuốc bay thẳng lên trời.
Trên tay Lưu Tỉnh kẹp một điếu thuốc, vô cảm chứng kiến từ đầu đến cuối màn cầu nguyện của Ngụy Tử Hư.
Thật sự chỉ cần một câu nói.
Gã nói ra kết quả kiểm tra, thế là người kia chết.
Sự tuyệt vọng của cô, bầu không khí nặng nề, màn trừng phạt dài đằng đẵng, và Ngụy Tử Hư luôn miệng "Chúa lòng lành" thành kính cầu nguyện. Những sự việc nhỏ bé vụn vặn tiếp diễn sau đó, như làm phong phú hơn cái chết của cô, kết thúc bằng một cảnh hạ màn trọn vẹn.
Mà tạo nên cái chết đó, chỉ là một câu nói ngắn gọn như vậy.
Điếu thuốc cháy đỏ, tàn thuốc rụng xuống, rơi trên bụng gã nóng rực. "Shh ——" Lưu Tỉnh bị đau, theo phản xạ vung tay, tàn thuốc rơi ra ngoài cửa sổ.
Trước đây cuối tuần, tụ tập chơi bời trong câu lạc bộ, gã cũng từng rút được bài Tiên Tri. Tiên Tri giống như thần vậy, tùy ý kiểm tra thân phận người khác, được phe Dân làng ỷ lại tôn thờ hệt như một vị thánh. Lúc này Lưu Tỉnh lại có cảm giác đó, Tiên Tri ở một vài khía cạnh thực sự có dáng dấp của Thần.
Đặc biệt là tại một nơi tàn khốc như thế này, lại càng giống hơn.
Lúc trở lại biệt thự, bầu không khí vô cùng ngột ngạt. Mọi người đã tản đi hết, trong đại sảnh không một bóng người. Bành Dân Tắc nhìn quanh, mới phát hiện Lạc Hợp đang vùi ở một góc cạnh lò sưởi âm tường. Y ngồi trên ghế bành hướng ra đại sảnh, tập trung không biết đang làm gì. Nơi đó ánh sáng mờ nhạt, hôm nay y không mang cà-vạt in họa tiết bò sữa nữa, chỉ mặc một chiếc áo lông mỏng màu nâu nhạt bên ngoài áo sơ mi, nhìn qua như hòa làm một với cảnh vật xung quanh.
Lạc Hợp nghe thấy tiếng cửa mở, ngẩng đầu nhìn lại.
Bành Dân Tắc biết y không nhìn mình, thuận theo liếc sang, là đang nhìn Ngụy Tử Hư đi phía sau anh.
Hắn cúi đầu bước chậm, vầng trán cao cao như lòng sông mát lạnh, chân mày và lông mi cong rợp nồng lệ, như dãy núi nhỏ phía xa khuất sau bờ sông, mờ mờ ảo ảo, lại đậm nét kiêu sa. Hắn chính là dùng khuôn mặt như vậy, cọ lên ngực Bành Dân Tắc, thuận theo da thịt anh bò lên, rồi ghé vào bên tai anh trầm mê thủ thỉ sao?
Bành Dân Tắc không biết sao đột nhiên nghĩ: Đáng nhẽ lúc đó phải nhìn mặt hắn.
"Này." Bành Dân Tắc gọi. "Hình như Lạc Hợp muốn tìm cậu đấy."
Ngụy Tử Hư nghe vậy liếc về phía Lạc Hợp, Lạc Hợp gật đầu với hắn.
"À, Dân Tắc, anh có dự định gì không?" Ngụy Tử Hư hỏi.
Bành Dân Tắc suy nghĩ một chút: "Gần đây không luyện tập thường xuyên, chắc tôi sẽ về phòng tập cơ chân, thả lỏng một chút."
Quả nhiên là xem tập thể hình như trò giải trí. Ngụy Tử Hư có chút ước ao. "Ừm, chú ý an toàn. Bữa trưa gặp lại, Dân Tắc."
Ngụy Tử Hư tới cạnh Lạc Hợp, tự nhiên như giọt nước mưa tụ lại vào vũng nước. Bành Dân Tắc đi lướt qua họ. Lại nữa rồi, phong cách giống hệt nhau, sự thấu hiểu ăn ý không cần nói ra lời. Bành Dân Tắc có chút không thoải mái, rất muốn nói với Ngụy Tử Hư: Người ta vừa mới bơ đẹp cậu đấy, có thể tỏ chút thái độ không vậy? Tuy bản thân anh cũng nổi giận với hắn, nhưng Ngụy Tử Hư thành khẩn nhận lỗi với anh thì không sao, nếu tỏ vẻ rụt rè trước mặt Lạc Hợp thì chính là yếu thế, không kiên cường.
Bành Dân Tắc lên lầu, mới phát giác ra anh muốn được Ngụy Tử Hư đối xử đặc biệt, không chịu nổi hắn làm hành động tương tự với ai khác.
Ngụy Tử Hư nói cái đó gọi là 'ghen'?
Vớ vẩn.
Bành Dân Tắc có thể tìm một lời giải thích phù hợp hơn. Anh chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp như Ngụy Tử Hư. Cũng giống như lúc tiên sinh tặng anh một mô hình Transformers cực oách vậy, bình thường cũng không muốn cho đứa trẻ khác đụng vào không phải sao? Nói theo lời của mấy tên ẻo lả[1] thì là, cái anh có là lòng yêu cái đẹp, tuyệt đối không phải lòng ái mộ.
[1] Nương pháo: chỉ người đàn ông có cách cư xử, ăn nói õng ẹo như con gái
"Giáo sư Lạc, có chuyện gì không?"
Ngụy Tử Hư đi lên trước, mới thấy trên bàn đặt một bộ cờ vua, quân đen và quân trắng đang tranh đấu.
Lạc Hợp đứng lên, nhìn Ngụy Tử Hư. "Ừm. Sáng nay tâm trạng tôi không tốt, mong cậu bỏ qua."
"Không sao" Ngụy Tử Hư cười, cẩn thận hỏi lại: "Bây giờ đã khá hơn chưa?"
"Ngồi một mình ở đây cũng bình tĩnh hơn nhiều rồi." Lạc Hợp ra hiệu cho hắn ngồi xuống đối diện. "Nếu cậu chơi với tôi một ván thì càng tốt."
Nơi này ánh sáng mờ ảo, thấu kính của Lạc Hợp không phản quang, Ngụy Tử Hư có thể nhìn rõ đôi mắt của y. Cặp mắt đào hoa trời sinh ngậm cười, đuôi mắt cong cong, giảm bớt rất nhiều biểu tình cứng nhắc. Nếu thật sự đang cười, có lẽ sẽ càng thêm lấp lóa mê hoặc.
Lạc Hợp bày xong bàn cờ. Lần trước y thua, vì vậy lần này không hề nhân nhượng mà ra tay trước.
Hạ cờ. Lạc Hợp nhìn thoáng qua nét mặt Ngụy Tử Hư, bình yên không gợn sóng. Hắn là đối thủ khó ứng phó nhất, không để lộ bất kỳ biểu tình gì. Trong đánh cờ, giữ bản thân bình tĩnh là một loại áp lực. Hắn đạm nhạt đến mức dường như thật sự không để ý thắng thua, nhưng Lạc Hợp biết, hoàn toàn không phải như vậy. Có phải đó cũng là dự tính của hắn, treo lên lớp ngụy trang này, chính là thủ đoạn để dành được chiến thắng.
"Con nhện của cậu thế nào rồi?"
Ngụy Tử Hư nghe Lạc Hợp hỏi, hơi kinh ngạc nhìn y. "Haitian Brown? Trước khi tôi tới đây thì vẫn còn tốt lắm, bây giờ chắc cũng không có vấn đề gì. Sao bỗng dưng anh hỏi vậy?"
Lạc Hợp hạ cờ. "Không có gì. Chỉ là cảm giác nếu nhớ lại một chút cuộc sống bên ngoài, có thể sẽ tỉnh táo hơn."
Ngụy Tử Hư mỉm cười. "Vậy sao? Nếu thế tôi có thể tâm sự cùng anh chuyện ngoài kia."
Lạc Hợp cũng không từ chối. "Nói thử một chút đi, sau khi ra ngoài, cậu muốn làm gì?"
Ngụy Tử Hư đặt một quân cờ, ngẩng đầu. "Sau khi ra ngoài?"
"Chắc là sẽ không thể giống như trước kia nữa." Lạc Hợp chăm chú nhìn bàn cờ. "Trải qua ở đây mười ngày, khi trở lại với xã hội, không giống như vừa giành giật được một cuộc sống mới sao? Chẳng lẽ cậu không muốn thử làm những chuyện trước đây chưa từng làm, chưa dám làm?"
"Tôi..." Ngụy Tử Hư cau mày. "Tôi tạm thời chưa nghĩ tới vấn đề này."
Lạc Hợp tiếp tục nói, tựa như bỏ ngoài tai lời Ngụy Tử Hư. "Tôi còn tưởng đó là ý niệm duy nhất mà tất cả dựa vào để sống sót." Dường như y cũng suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, kiên trì dẫn dắt Ngụy Tử Hư. "Ví dụ như, cậu không muốn đi thăm Ớt Chuông Nhỏ sao? Các cậu đều là những người đã trải qua thần tích, hẳn sẽ có rất nhiều chủ đề chung."
Ngón tay Ngụy Tử Hư đụng vào quân cờ cứng đờ.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn tự nhiên nhấc cờ lên, nhìn Lạc Hợp cười hiền lành. "Có chứ, việc đầu tiên sẽ là đến thăm cô ấy."
Hắn cười hỏi: "Còn Giáo sư Lạc, anh muốn làm chuyện gì trước đây chưa từng làm sao?"
"Tôi..." Lạc Hợp trầm mặc trong chốc lát. "Tôi muốn thử làm vườn."
"Làm vườn?"
"Ừm. Trước đây trong phòng làm việc có một vị phó giáo sư nuôi rất nhiều lan quân tử. Tôi ngại vướng bận, nói việc đó chỉ tổ phí thời gian. Nhưng ông trả lời rằng, thời gian bỏ ra cho thực vật tuyệt đối không bao giờ lãng phí. Thực vật trả lại cho con người cảm giác thỏa mãn, là không thể thay thế. Cậu đối xử với chúng có đủ kiên nhẫn hay không, có đủ thật tâm thật lòng hay không, hoa đều biết. Hoa biết rồi, hoa sẽ biểu hiện ra. Hoa không giống người, hoa rất thẳng thắn."
Khóm cây xanh biếc tươi đẹp, mùi mực in luôn quanh quẩn trong bốn bức tường, đến giờ lên lớp, văn phòng chỉ còn dư lại tiếng gõ bàn phím lọc cọc. Lạc Hợp nhớ lại từng chi tiết vụn vặt, nội tâm vẫn luôn lạnh nhạt không khỏi mềm mại ra mấy phần. Đời này y chỉ biết đăm đăm đeo đuổi những thứ cao xa, trừu tượng, không ngờ cuối cùng chính những sinh hoạt đời thường vụn vặt đó, lại cho y dũng khí sống tiếp.
"Lan quân tử." Ngụy Tử Hư tiếp lời. "Thật sự rất hợp với anh."
"Cảm ơn."
Ngụy Tử Hư xoa xoa cổ, dựa về phía sau. "Giáo sư Lạc nhắc tới chuyện công việc, tôi cũng muốn hỏi một chút, bình thường cụ thể anh dạy những gì vậy?"
"Triết học lý luận. Có lúc cũng giảng qua lịch sử triết học phương Tây và Tư tưởng Mao Trạch Đông."
"Ồ." Ngụy Tử Hư nhìn y đầy hứng thú. "Vậy tôi nghĩ ra thêm một chuyện mình muốn làm sau khi ra ngoài rồi. Tôi sẽ đi nghe giảng lớp của anh. Ngồi hàng cuối cùng, tan học thì lên bục giảng tán gẫu với anh, cho những sinh viên khác lác mắt vì độ ăn ý của chúng ta."
Lạc Hợp không ngờ hắn sẽ nói như vậy, khẽ bật cười: "E là không được. Trường tôi an ninh nghiêm ngặt, người khả nghi không được vào."
Ngụy Tử Hư bị đả kích nghiêm trọng. "Gì? Tôi là người khả nghi sao?"
Lạc Hợp: "Cậu muốn nói phương diện nào khả nghi?"
Ngụy Tử Hư bất đắc dĩ: "Thế Giáo sư Lạc cảm thấy tôi khả nghi ở phương diện nào?"
Lạc Hợp đan mười ngón lại với nhau, nghiêm túc nhìn kỹ mặt Ngụy Tử Hư, khiến Ngụy Tử Hư đột nhiên có cảm giác căng thăng như lúc đi học muộn bị thầy chủ nhiệm bắt được. Một lát sau, Lạc Hợp nói rõ ràng từng chữ: "Nữ sinh tôi dạy phẩm hạnh đoan chính, chăm chỉ hiếu học, sẽ không dễ dàng bị cậu dụ dỗ. Nhưng nam sinh tôi dạy thì trầm mê game online, đến muộn về sớm, dạy mãi không sửa, cực kỳ có khả năng sẽ bị cậu mê hoặc, bỏ bê chuyện học hành."
"Ặc..." Ngụy Tử Hư im lặng. "Giáo sư Lạc, anh đang nói đùa hả?"
Lạc Hợp nghiêm mặt: "... Không buồn cười sao?"
Ngụy Tử Hư: "... Xin lỗi."
Ngụy Tử Hư và Lạc Hợp vừa chơi cờ vừa tán gẫu, bất tri bất giác đã trôi qua nửa giờ.
Đầu cầu thang, Lục Dư từ trong phòng đi ra, định xuống nhà bếp. Một chuỗi tiếng bước chân vang lên, trên tầng hai có người đi xuống, là Lưu Tỉnh. Gã còn không thèm kéo khóa áo, quần áo xốc xếch dáng vẻ chán chường.
Lục Dư nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, đúng lúc Lưu Tỉnh cũng nhìn lại, ánh mắt hai người vừa chạm liền lập tức tách ra. Lục Dư tăng nhanh bước chân, tránh đụng chạm tới Lưu Tỉnh, mà Lưu Tỉnh lại không nhanh không chậm, vẫn còn hai bậc thang đã dừng bước, nằm nhoài trên lan can thưởng thức dáng vẻ vội vã của Lục Dư. Lúc Lục Dư đi sượt qua người gã, gã cười nói một câu:
"Không ngờ đá Blue Sapphire có giá như vậy, đủ một lần du lịch 25 quốc gia châu Mỹ."
"Haha, mỗi lần tán gẫu với Giáo sư Lạc lại có thu hoạch."
Ngụy Tử Hư hạ xuống một quân cờ, quân đen và quân trắng giao phong trên bàn cờ, tượng xe mã tốt, trắng đen rõ ràng trên chiến trường, bất động mà quyết đoán, máu chảy thành sông. Vậy mà hai người vẫn trò chuyện vui vẻ, tựa như tri kỷ đã quen biết lâu năm, bao dung nhường nhịn lẫn nhau.
Ngụy Tử Hư: "Giáo sư Lạc đột nhiên muốn nói chuyện sau khi ra ngoài, là có lòng tin sẽ chiến thắng Death Show sao?"
Lạc Hợp: "Không phải. Death Show có quá nhiều thứ bất ngờ."
"Bất ngờ?" Ngụy Tử Hư hơi nhíu mày. "Hôm nay Tiên Tri lật bài, chắc cũng coi là bất ngờ ngoài ý muốn? Tôi thấy lúc đó Giáo sư Lạc rất ngờ vực."
Lạc Hợp: "Ừ. Tôi không hiểu sao cậu ta lại lật bài sớm như vậy."
"Giáo sư Lạc." Ngụy Tử Hư nhìn chằm chằm ván cờ, không nhanh không chậm nói: "Đây không phải trò chơi, không ai có thể lấy tiền đề 'không chết' mà tâm bình khí hòa hành động được." Hắn đi một bước, ngón tay đỡ nhẹ lấy cằm, cười híp mắt nhìn Lạc Hợp. "Quyết định làm ra lúc không đủ bình tĩnh, thường cũng sẽ không đủ lý trí. Mà hành vi không đủ lý trí, cũng rất khó đoán trước."
Hắn nói: "Nhưng sau khi Tiên Tri lật bài, tôi lại càng thấy lo lắng hơn. Lưu Tỉnh thực sự rất không đáng tin."
Lạc Hợp: "Ồ? Tại sao cậu cảm thấy cậu ta không đáng tin?"
Ngụy Tử Hư: "Khả nghi nhất chính là anh ta đi kiểm tra Lý Chấn, ngay vào ngày Lý Chấn chết. Anh ta còn nói đã kiểm tra Thường Hoài Cẩn, mà chúng ta đều biết Thường Hoài Cẩn chắc chắn là người phe Thiện. Nhưng anh ta lại thực sự kiểm tra ra Sói. Tôi không nghĩ là anh ta bán đứng đồng đội, nếu không ngay lúc đó đã bị cắn ngược lại rồi. Nhưng theo lẽ thường suy đoán, thân phận Tiên Tri đó thật sự rất kỳ lạ."
Lạc Hợp nhìn hắn chăm chú: "Cậu vừa nói, hành vi mất lý trí rất khó đoán trước. Có thể Lưu Tỉnh chính là một Tiên Tri không có lý trí."
Ngụy Tử Hư cười: "Vậy nên tôi mới nói anh ta không đáng tin. Lúc trước tôi còn nghĩ, nếu Giáo sư Lạc là Tiên Tri, vậy phe chúng ta nhất định là chắc thắng rồi."
Lạc Hợp nhếch khóe miệng: "Khiến cậu thất vọng rồi, xin lỗi."
"Nhưng mà, anh ta có thật sự là Tiên Tri hay không, chúng ta có thảo luận nhiều hơn cũng vô dụng." Ngụy Tử Hư nhẹ nhàng nói. "Qua đêm nay sẽ biết thôi."
Lạc Hợp nâng mắt.
"Cẩn thận!"
Phía sau truyền đến một tiếng kêu kinh hãi, Ngụy Tử Hư quay người lại, trước mặt phóng tới một cái bình sứ xanh nhạt. Hắn không kịp nghĩ nhiều, lập tức kêu lên "Giáo sư Lạc cẩn thận!" Nhoài dậy giang tay chắn phía trước Lạc Hợp. Cái bình gốm sứ kia không biết nặng bao nhiêu, cũng không biết dùng tốc độ này bay tới sẽ đập hỏng chỗ nào, Ngụy Tử Hư không dám nhìn, nghiêng đầu đi, nhắm chặt hai mắt.
================
#Tác giả:
Hỏi chút quanh đây có ai ship cp tà đạo Lạc Hợp X Ngụy Tử Hư không ạ?
Với chiếc ship này tui chỉ có một từ thôi: Phấn khích!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất