Chương 14
Edit: Yan
——
Cảm giác xấu hổ cùng với mất mát bao trùm khiến đáy lòng Chu Quân trùng xuống, hắn nhìn thân thể Ung Tấn chuyển động lui ra phía sau. Thân thể luôn luôn hành động trước suy nghĩ, đợi đến khi hắn phản ứng lại ngón tay hắn đã nắm lấy một mảnh góc áo của Ung Tấn. Ung Tấn dừng lại, hạ mắt nhìn xuống tay hắn. Tiếng chuông điện thoại ngày một dồn dập, Chu Quân buông tay ra, chỉ để lại trên tấc vải dệt kia một nếp nhăn nho nhỏ.
Lúc Ung Tấn đứng dậy nhận điện thoại, Chu Quân ngồi thẳng dậy trên giường sửa sang lại quần áo, lần nữa thắt lại đai lưng. Hai bọn họ lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, dường như hai người vừa lăn qua lộn lại trên giường, hận không thể từng ngụm cắn xuống nuốt lấy nhau vào bụng không phải bọn họ. Ung Tấn dựa vào bàn, tay cầm microphone, giọng nói thân sĩ lễ độ, thỉnh thoảng gật đầu.
Chu Quân nhìn người kia, lúc Ung Tấn đứng dậy khỏi người hắn có vài viên cúc áo còn chưa cài lại. Áo gile lẫn lộn với áo sơ mi và dây đồng hồ quả quýt còn quấn vài vòng trên nút áo gile. Một tảng lớn ngực lộ ra thoáng phiếm hồng sau động tình. Đột nhiên hắn nhớ ra, hình như mình còn chưa từng nhìn thấy thân thể Ung Tấn.
Hắn tự mình bôi thuốc quấn băng vải cho mình. Một loạt động tác vừa rồi làm nước thuốc cọ loang lổ lên khăn trải giường, nơi này một chút nơi kia một chút. Chu Quân thầm cảm thấy có lỗi với người giúp việc nên tự mình bưng ấm trà trên bàn rót cho mình một ly.
Ung Tấn ở bên kia treo điện thoại rồi nói với hắn: " là anh cả của cậu." Chu Quân kinh ngạc, còn chưa tiêu hóa hết lượng tin tức trong đó đã thấy Ung Tấn cười nhẹ: "Không ngờ anh cả cậu lại rất tức giận với cậu, anh ta đang trên đường tới đây." Chu Quân theo bản năng trả lời: "Tôi có chị dâu rồi." Vừa dứt lời, dường như hắn nhìn thấy biểu cảm Ung Tấn cứng lại.
Mắt thấy tươi cười trên mặt Ung Tấn dần dần biến mất, ngay sau đó khoanh tay nhướn mày hỏi hắn: "Chu tiên sinh có ý gì." Chu Quân nuốt ngụm nước trà, mắt không nhìn hắn mà nhìn ra cửa sổ: " Xin lỗi, tôi chỉ thuận miệng nói thôi." Đột nhiên Chu Quân nhớ ra: "Sao anh cả lại biết việc của tôi, ngài báo tin sao?"
Ung Tấn lắc đầu: "Không phải." Hắn còn muốn hỏi giữa ngài và anh tôi có chuyện gì. Nhưng lời đến bên miệng lại nuốt vào. Dù sao cũng không nên nghĩ như vậy, có lẽ là bởi Ung Tấn làm những việc đó với hắn khiến hắn không nhịn được nghĩ nhiều, anh cả không phải người như vậy.
Nghĩ đến lời anh cả cảnh cáo hắn, bảo hắn cách xa Ung Tấn, xem ra quan hệ giữa hai nhà Chu - Ung đúng là hết sức vi diệu. Mà lúc này anh cả lại muốn đích thân tới cửa nhà họ Ung tìm tên em trai ngu ngốc là hắn, nhất định anh cả sẽ không có sắc mặt tốt, nói không chừng còn cắt tiền tiêu vặt của hắn bắt hắn thành thật ở trong nhà một trận.
Chu Quân nhìn thứ không được coi là áo choàng trên người: " Thiếu tướng có quần áo khác không?" Ung Tấn như là không hiểu lời của hắn trả lời: "Cái này không tốt?" Chu Quân xấu hổ cười: "Tóm lại không quá có thể diện." Hắn nghe thấy người kia hừ một tiếng như trào phúng thể diện trong miệng hắn: "Ở chỗ mấy người phụ nữ đó, cậu ngược lại thấy rất có thể diện."
Lời nói ra khiến Chu Quân hoảng sợ, hắn nhíu mày tỉ mỉ nghĩ lại xem Ung Tấn có phải thực sự theo dõi hắn hay không, cho nên lúc trước hắn ở trên xe làm chuyện tốt với vị thái thái kia cũng bị người ta nhìn trộm rõ ràng. Vì thế hắn bật dậy, làm như cả giận nói: " Quả nhiên là ngài đi theo tôi, có phải ngài nhìn thấy cái gì rồi hay không, tôi không thích như vậy."
Có vẻ là bị vẻ khờ dại trong lời nói của hắn làm cho vui vẻ, Ung Tấn nói: "Hóa ra trước lúc tôi cứu cậu quả nhiên là cậu có làm cái gì đó." Lời nói vòng vèo này khiến Chu Quân bực mình không thôi nhưng lại không dám nhiều lời. Nói nhiều sai nhiều, bảo sao anh cả lại bảo hắn tránh xa Ung Tấn.
Hắn đổi đề tài, không muốn tiếp tục chuyện này: "Ngài có nghe được đoạn nhạc tôi đàn cho ngài không?" Ung Tấn đi ngang qua hắn vào phòng tắm rửa tay nói vọng ra từ bên trong: "Nghe được, sao thế?" Chu Quân không hỏi nổi nữa, hắn cảm thấy mình cực kỳ khó xử, như biến thành trò cười cho người ta.
Ung Tấn đi từ phòng tắm ra cầm khăn lau tay, như đánh giá mà nói một câu: "Đàn không tốt, toàn bộ âm điệu đều lộn xộn."
Chu Quân không nói gì chỉ thành thật ngồi trên ghế nhíu mày nhìn Ung Tấn đi từ phòng tắm ra. Ánh mắt tựa như tỉ mỉ nhìn nhận lại giống như nghi hoặc, hắn suy nghĩ mình vì sao lại sa đọa như vậy. Phụ nữ không tốt hay sao, người đàn ông này tốt nhất là không nên trêu chọc làm gì, phí tâm phí lực, lại cũng không chiếm được. Hắn thừa nhận lúc mình và Ung Tấn ở bên nhau có một loại kích thích không rõ khiến hắn vừa xấu hổ vừa vui vẻ.
Loại vui vẻ này đến một ngày nào đó sẽ kết thúc, cũng có cái giá phải trả nhưng cố tình hắn vẫn bị dụ hoặc, trong lòng biết rõ không thể mà vẫn làm, cái này có lẽ là báo ứng của việc hắn tự dẫn lửa thiêu thân. Hắn quá thích khuôn mặt tuấn tú kia của Ung Tấn. Lúc người kia thò nửa người từ cửa sổ xe ra nhìn hắn, hắn liền biết mình thích gương mặt này.
Lúc nhìn thấy Ung Tấn, cho dù là Văn tiểu thư hay là Sherry xinh đẹp thì hắn đều không thể nhớ nổi. Ung Tấn nhìn Chu Quân từ buồn bực đến bừng tỉnh, không biết đang suy nghĩ cái gì mà nhìn chằm chằm vào hắn không thèm rời đi. Trong lòng thấy thú vị bèn đi về phía Chu Quân.
Chu Quân quả thực là thiếu gia, khuôn mặt tinh tế trắng trẻo non nớt cùng với cái cổ thon gầy được tơ lụa ôm lấy còn in mấy dấu tay của y. Vừa mới nãy lực tay hơi lớn, Ung Tấn hơi thất thần nhớ lại nhưng không có quá nhiều hối hận. Y chỉ cảm thấy Chu Quân quá cao quý, mới chạm một chút đã bị thương.
Loại cao quý này lại có chút động lòng người, Ung Tấn thích những thứ đặc biệt. Chu thiếu gia rất hợp khẩu vị của y, giống như con ngựa y thích nhất, loại vang đỏ y hay thưởng thức nhất hay khẩu súng y hay dùng nhất. Y duỗi tay sờ mặt Chu thiếu gia, hai hàng mi trên mặt Chu Quân rủ xuống, tự mình đáng yêu lại không biết mà còn dùng gương mặt cọ cọ lên lòng bàn tay y.
Nhớ đến hương vị hôn môi vừa nãy khiến yết hầu Ung Tấn giật giật, hơi muốn làm một lần. Y nhìn xuống thấy tay Chu thiếu gia đã mò đến vai mình, đôi môi thành thạo vểnh lên như chờ người đến hôn, ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ lên vai y, tiếng móng tay cọ lên quần áo giống như có điều mong đợi chẳng nói nên lời.
Vì thế Ung Tấn lại lùi lại, bắt lấy cái tay đang sờ loạn trên vai mình xuống ấn về. Y giống như chủ nhà đang tiếp đãi bạn tới chơi nói: "để tôi cho người đưa quần áo đến cho Chu tiên sinh, cậu muốn uống trà chiều không?"
Chu Quân kinh ngạc a một tiếng, rất nhanh liền mím môi, hồi lâu sau mới hộc ra hai tiếng hừ hừ, ý bảo không ăn. Đợi đến khi Ung Tấn thật sự xoay người đi ra ngoài, hắn lại bò lên giường kéo chăn ảo não chôn mặt vào gối đầu hung hăng cọ mấy phát.
Ung Tấn sai người đưa tới một bộ trường sam thêu hoa văn đậm cùng màu. Sau khi mặc đồ xong lại có người tới đưa hắn xuống lầu, lúc tìm được cầu thang cuốn đi xuống dưới rồi nhìn thấy người đang ngồi trên ghế da lớn màu nâu trong đại sảnh kia là ai, Chu Quân bỗng rất muốn quay đầu lại.
Thế nhưng người đã xuống dưới, mắt Chu Diên đang ngồi trên sô pha cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn. Sắc mặt anh cả nhà mình âm u, Chu Quân chắc chắn rằng nếu đây không phải là đang ở Ung công quán thì chén trà trên tay anh cả sợ là đã đập vào người mình rồi.
Ung Tấn ngồi trên sô pha bên phải anh cả, y và anh cả chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hắn. Ung Tấn thế mà lại đứng dậy đi về phía hắn, trên mặt treo nụ cười nhiệt tình quá mức nói với hắn: "Cẩn thận một chút, miệng vết thương còn đau không?"
Sắc mặt Chu Quân cực kỳ ngờ vực, Ung Tấn cũng không dao động, tay đã đỡ lấy hắn như đang đỡ thai phụ mà ôm eo cầm tay hận không thể trực tiếp bế hắn từ cầu thang đi xuống. Chu Quân không tình nguyện định đẩy tay Ung Tấn ra lại không đẩy được. Đành phải một đường bị đỡ đến sô pha, một đường thừa nhận toàn bộ ánh nhìn chăm sóc của anh cả.
Ung Tấn như không hiểu được bầu không khí lúc này, y nói với anh cả: " Mặc dù tôi vẫn luôn kính trọng Chu tiên sinh nhưng lần này Quân Quân xảy ra chuyện cũng là do nhà họ Chu, thực sự làm tôi lo lắng. Lòng tôi có Quân Quân, không muốn em ấy mảy may có chuyện gì, cho nên cũng mong Chu tiên sinh có thể thông cảm cho tôi."
Chu Diêm ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Nào dám không thông cảm, thiếu tướng Ung đây là đã chăm sóc tới tận trong nhà tôi rồi."
——
Cảm giác xấu hổ cùng với mất mát bao trùm khiến đáy lòng Chu Quân trùng xuống, hắn nhìn thân thể Ung Tấn chuyển động lui ra phía sau. Thân thể luôn luôn hành động trước suy nghĩ, đợi đến khi hắn phản ứng lại ngón tay hắn đã nắm lấy một mảnh góc áo của Ung Tấn. Ung Tấn dừng lại, hạ mắt nhìn xuống tay hắn. Tiếng chuông điện thoại ngày một dồn dập, Chu Quân buông tay ra, chỉ để lại trên tấc vải dệt kia một nếp nhăn nho nhỏ.
Lúc Ung Tấn đứng dậy nhận điện thoại, Chu Quân ngồi thẳng dậy trên giường sửa sang lại quần áo, lần nữa thắt lại đai lưng. Hai bọn họ lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, dường như hai người vừa lăn qua lộn lại trên giường, hận không thể từng ngụm cắn xuống nuốt lấy nhau vào bụng không phải bọn họ. Ung Tấn dựa vào bàn, tay cầm microphone, giọng nói thân sĩ lễ độ, thỉnh thoảng gật đầu.
Chu Quân nhìn người kia, lúc Ung Tấn đứng dậy khỏi người hắn có vài viên cúc áo còn chưa cài lại. Áo gile lẫn lộn với áo sơ mi và dây đồng hồ quả quýt còn quấn vài vòng trên nút áo gile. Một tảng lớn ngực lộ ra thoáng phiếm hồng sau động tình. Đột nhiên hắn nhớ ra, hình như mình còn chưa từng nhìn thấy thân thể Ung Tấn.
Hắn tự mình bôi thuốc quấn băng vải cho mình. Một loạt động tác vừa rồi làm nước thuốc cọ loang lổ lên khăn trải giường, nơi này một chút nơi kia một chút. Chu Quân thầm cảm thấy có lỗi với người giúp việc nên tự mình bưng ấm trà trên bàn rót cho mình một ly.
Ung Tấn ở bên kia treo điện thoại rồi nói với hắn: " là anh cả của cậu." Chu Quân kinh ngạc, còn chưa tiêu hóa hết lượng tin tức trong đó đã thấy Ung Tấn cười nhẹ: "Không ngờ anh cả cậu lại rất tức giận với cậu, anh ta đang trên đường tới đây." Chu Quân theo bản năng trả lời: "Tôi có chị dâu rồi." Vừa dứt lời, dường như hắn nhìn thấy biểu cảm Ung Tấn cứng lại.
Mắt thấy tươi cười trên mặt Ung Tấn dần dần biến mất, ngay sau đó khoanh tay nhướn mày hỏi hắn: "Chu tiên sinh có ý gì." Chu Quân nuốt ngụm nước trà, mắt không nhìn hắn mà nhìn ra cửa sổ: " Xin lỗi, tôi chỉ thuận miệng nói thôi." Đột nhiên Chu Quân nhớ ra: "Sao anh cả lại biết việc của tôi, ngài báo tin sao?"
Ung Tấn lắc đầu: "Không phải." Hắn còn muốn hỏi giữa ngài và anh tôi có chuyện gì. Nhưng lời đến bên miệng lại nuốt vào. Dù sao cũng không nên nghĩ như vậy, có lẽ là bởi Ung Tấn làm những việc đó với hắn khiến hắn không nhịn được nghĩ nhiều, anh cả không phải người như vậy.
Nghĩ đến lời anh cả cảnh cáo hắn, bảo hắn cách xa Ung Tấn, xem ra quan hệ giữa hai nhà Chu - Ung đúng là hết sức vi diệu. Mà lúc này anh cả lại muốn đích thân tới cửa nhà họ Ung tìm tên em trai ngu ngốc là hắn, nhất định anh cả sẽ không có sắc mặt tốt, nói không chừng còn cắt tiền tiêu vặt của hắn bắt hắn thành thật ở trong nhà một trận.
Chu Quân nhìn thứ không được coi là áo choàng trên người: " Thiếu tướng có quần áo khác không?" Ung Tấn như là không hiểu lời của hắn trả lời: "Cái này không tốt?" Chu Quân xấu hổ cười: "Tóm lại không quá có thể diện." Hắn nghe thấy người kia hừ một tiếng như trào phúng thể diện trong miệng hắn: "Ở chỗ mấy người phụ nữ đó, cậu ngược lại thấy rất có thể diện."
Lời nói ra khiến Chu Quân hoảng sợ, hắn nhíu mày tỉ mỉ nghĩ lại xem Ung Tấn có phải thực sự theo dõi hắn hay không, cho nên lúc trước hắn ở trên xe làm chuyện tốt với vị thái thái kia cũng bị người ta nhìn trộm rõ ràng. Vì thế hắn bật dậy, làm như cả giận nói: " Quả nhiên là ngài đi theo tôi, có phải ngài nhìn thấy cái gì rồi hay không, tôi không thích như vậy."
Có vẻ là bị vẻ khờ dại trong lời nói của hắn làm cho vui vẻ, Ung Tấn nói: "Hóa ra trước lúc tôi cứu cậu quả nhiên là cậu có làm cái gì đó." Lời nói vòng vèo này khiến Chu Quân bực mình không thôi nhưng lại không dám nhiều lời. Nói nhiều sai nhiều, bảo sao anh cả lại bảo hắn tránh xa Ung Tấn.
Hắn đổi đề tài, không muốn tiếp tục chuyện này: "Ngài có nghe được đoạn nhạc tôi đàn cho ngài không?" Ung Tấn đi ngang qua hắn vào phòng tắm rửa tay nói vọng ra từ bên trong: "Nghe được, sao thế?" Chu Quân không hỏi nổi nữa, hắn cảm thấy mình cực kỳ khó xử, như biến thành trò cười cho người ta.
Ung Tấn đi từ phòng tắm ra cầm khăn lau tay, như đánh giá mà nói một câu: "Đàn không tốt, toàn bộ âm điệu đều lộn xộn."
Chu Quân không nói gì chỉ thành thật ngồi trên ghế nhíu mày nhìn Ung Tấn đi từ phòng tắm ra. Ánh mắt tựa như tỉ mỉ nhìn nhận lại giống như nghi hoặc, hắn suy nghĩ mình vì sao lại sa đọa như vậy. Phụ nữ không tốt hay sao, người đàn ông này tốt nhất là không nên trêu chọc làm gì, phí tâm phí lực, lại cũng không chiếm được. Hắn thừa nhận lúc mình và Ung Tấn ở bên nhau có một loại kích thích không rõ khiến hắn vừa xấu hổ vừa vui vẻ.
Loại vui vẻ này đến một ngày nào đó sẽ kết thúc, cũng có cái giá phải trả nhưng cố tình hắn vẫn bị dụ hoặc, trong lòng biết rõ không thể mà vẫn làm, cái này có lẽ là báo ứng của việc hắn tự dẫn lửa thiêu thân. Hắn quá thích khuôn mặt tuấn tú kia của Ung Tấn. Lúc người kia thò nửa người từ cửa sổ xe ra nhìn hắn, hắn liền biết mình thích gương mặt này.
Lúc nhìn thấy Ung Tấn, cho dù là Văn tiểu thư hay là Sherry xinh đẹp thì hắn đều không thể nhớ nổi. Ung Tấn nhìn Chu Quân từ buồn bực đến bừng tỉnh, không biết đang suy nghĩ cái gì mà nhìn chằm chằm vào hắn không thèm rời đi. Trong lòng thấy thú vị bèn đi về phía Chu Quân.
Chu Quân quả thực là thiếu gia, khuôn mặt tinh tế trắng trẻo non nớt cùng với cái cổ thon gầy được tơ lụa ôm lấy còn in mấy dấu tay của y. Vừa mới nãy lực tay hơi lớn, Ung Tấn hơi thất thần nhớ lại nhưng không có quá nhiều hối hận. Y chỉ cảm thấy Chu Quân quá cao quý, mới chạm một chút đã bị thương.
Loại cao quý này lại có chút động lòng người, Ung Tấn thích những thứ đặc biệt. Chu thiếu gia rất hợp khẩu vị của y, giống như con ngựa y thích nhất, loại vang đỏ y hay thưởng thức nhất hay khẩu súng y hay dùng nhất. Y duỗi tay sờ mặt Chu thiếu gia, hai hàng mi trên mặt Chu Quân rủ xuống, tự mình đáng yêu lại không biết mà còn dùng gương mặt cọ cọ lên lòng bàn tay y.
Nhớ đến hương vị hôn môi vừa nãy khiến yết hầu Ung Tấn giật giật, hơi muốn làm một lần. Y nhìn xuống thấy tay Chu thiếu gia đã mò đến vai mình, đôi môi thành thạo vểnh lên như chờ người đến hôn, ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ lên vai y, tiếng móng tay cọ lên quần áo giống như có điều mong đợi chẳng nói nên lời.
Vì thế Ung Tấn lại lùi lại, bắt lấy cái tay đang sờ loạn trên vai mình xuống ấn về. Y giống như chủ nhà đang tiếp đãi bạn tới chơi nói: "để tôi cho người đưa quần áo đến cho Chu tiên sinh, cậu muốn uống trà chiều không?"
Chu Quân kinh ngạc a một tiếng, rất nhanh liền mím môi, hồi lâu sau mới hộc ra hai tiếng hừ hừ, ý bảo không ăn. Đợi đến khi Ung Tấn thật sự xoay người đi ra ngoài, hắn lại bò lên giường kéo chăn ảo não chôn mặt vào gối đầu hung hăng cọ mấy phát.
Ung Tấn sai người đưa tới một bộ trường sam thêu hoa văn đậm cùng màu. Sau khi mặc đồ xong lại có người tới đưa hắn xuống lầu, lúc tìm được cầu thang cuốn đi xuống dưới rồi nhìn thấy người đang ngồi trên ghế da lớn màu nâu trong đại sảnh kia là ai, Chu Quân bỗng rất muốn quay đầu lại.
Thế nhưng người đã xuống dưới, mắt Chu Diên đang ngồi trên sô pha cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn. Sắc mặt anh cả nhà mình âm u, Chu Quân chắc chắn rằng nếu đây không phải là đang ở Ung công quán thì chén trà trên tay anh cả sợ là đã đập vào người mình rồi.
Ung Tấn ngồi trên sô pha bên phải anh cả, y và anh cả chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hắn. Ung Tấn thế mà lại đứng dậy đi về phía hắn, trên mặt treo nụ cười nhiệt tình quá mức nói với hắn: "Cẩn thận một chút, miệng vết thương còn đau không?"
Sắc mặt Chu Quân cực kỳ ngờ vực, Ung Tấn cũng không dao động, tay đã đỡ lấy hắn như đang đỡ thai phụ mà ôm eo cầm tay hận không thể trực tiếp bế hắn từ cầu thang đi xuống. Chu Quân không tình nguyện định đẩy tay Ung Tấn ra lại không đẩy được. Đành phải một đường bị đỡ đến sô pha, một đường thừa nhận toàn bộ ánh nhìn chăm sóc của anh cả.
Ung Tấn như không hiểu được bầu không khí lúc này, y nói với anh cả: " Mặc dù tôi vẫn luôn kính trọng Chu tiên sinh nhưng lần này Quân Quân xảy ra chuyện cũng là do nhà họ Chu, thực sự làm tôi lo lắng. Lòng tôi có Quân Quân, không muốn em ấy mảy may có chuyện gì, cho nên cũng mong Chu tiên sinh có thể thông cảm cho tôi."
Chu Diêm ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Nào dám không thông cảm, thiếu tướng Ung đây là đã chăm sóc tới tận trong nhà tôi rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất