Chương 30
Edit: Yan
——
G
Chiếc xe kia đi rồi, đuôi xe phả ra mấy vòng khói rồi nghiến lên nền xi măng chạy về phía trước. Cho đến khi chiếc xe kia cách mình một khoảng rất xa Chu Quân mới chậm rãi ngồi xuống. Hắn không khóc, thậm chí trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm khó hiểu hay ưu sầu. Hắn chỉ nghĩ, trong lòng sao chẳng có cảm giác gì, thật giống như những thứ hắn trải qua khoảng thời gian trước đều là một tuồng kịch trật nhịp hoang đường.
Hắn lấy hộp thuốc từ trong túi, tay run run khiến một điếu thuốc rớt ra bên ngoài, lãng phí bốn năm điếu mới hút được một hơi. Hắn đứng lên lang thang không mục tiêu đi về phía trước, đợi đến khi phục hồi lại tinh thần hắn đã đang ngồi trên xe kéo lắc lư xiêu vẹo, ngay cả hắn cũng không biết mình đã nói gì với phu xe.
Chu Quân nhíu mày cũng không hỏi lại, muốn chờ đáp án như vạch trần một bí mật. Lát sau kiến trúc nọ tiến vào đáy mắt, là Ung công quán. Chỉ còn cách một con phố hắn kêu phu xe dừng lại bảo người quay về nhưng không quay về nhà họ Chu mà là quay về chung cư. Phu xe đổ đầy mồ hôi, lúc xuống xe bèn tăng giá. Dù sao cũng là hai nơi một nam một bắc, vô duyên vô cớ phải chạy một đoạn đường dài. Chu Quân không nhiều lời chỉ lung tung duỗi tay vào túi móc ra đống tiền giấy vụn vặt nhét hết vào tay phu xe.
Có thứ gì đó vào lúc hắn rút tiền ra cũng theo đó rơi xuống nằm cạnh chân hắn, bên trên dính rất nhiều bụi bặm người nọ ghét nhất. Phu xe chưa thấy khách hàng nào hào phóng như vậy bao giờ nhưng gã là người thành thật, vô công bất thụ lộc cho nên gã nắm lấy số tiền rút mấy tờ rồi nhét số còn lại vào tay vị khách. Nhưng người kia lại ngồi xổm xuống nhặt đồ không để ý đến gã.
Phu xe nhìn xuống nghĩ chẳng lẽ vị khách này rớt đồ vật gì đáng giá nên đau lòng. Đau lòng đến mức không đứng lên nổi chỉ ngồi xổm nơi đó cúi đầu, vai rủ xuống, bàn tay chặt chẽ nắm một chiếc găng tay màu đen. Thật là một người kỳ lạ, nhìn rất có tiền mà lại có thể đau lòng thành như vậy chỉ vì một cái găng tay sao. Phu xe bĩu môi để tiền lại trên mặt đất trước mặt người nọ rồi kéo xe đi.
Chu Quân không quan tâm chỗ tiền kia, chỉ cầm găng tay đứng lên đi về phía nhà mình. Thực ra không phải không đau chỉ là hơi phản ứng chậm chạp. Cho đến khi nhìn thấy đồ của Ung Tấn mới phát giác nào có phải chỉ là một chút bi thương. Hắn chậm chạp bước đi, vứt bao tay bên cạnh thang máy. Thang máy rầm rầm đi lên trên, một tầng lại một tầng sáng sáng tối tối kéo ra một hình vẽ như bóng ma rơi trên người hắn.
Lúc này lại nghĩ tới y, cảm xúc khó chịu như cái lưới tinh xảo chặt chẽ bao lấy hắn khiến cả người hắn không khỏe. Hắn nghĩ đến lần Ung Tấn ngu ngốc chạy năm tầng lâu lên đưa vé xem phim nhưng tiếc là bộ phim kia không xem được. Bộ phim kia nói về cái gì? bây giờ ngẫm lại, thấy mấy lời mời này đó của Ung Tấn rất giống người đang theo đuổi. Giống như tình nhân với nhau vừa xem phim vừa khiêu vũ, ngay cả chuyện thân mật nhất cũng đã làm.
Lúc hắn nói với Ung Tấn rằng sớm hay muộn cũng phải kết hôn trong lòng không hề có một tia nghi hoặc. Lúc này hắn có, hắn thật sự có thể chấp nhận chuyện Ung Tấn kết hôn sao. Hắn nghĩ tới mấy tiểu thư hay phụ nữ có chồng trước đây mình từng lui tới, chuyện hôn nhân của họ cũng không ảnh hưởng đến yêu thích của hắn với người ta. Cũng không phải chưa từng tham gia hôn lễ của họ, hắn vẫn mang theo lễ vật đắt giá tặng cho cô gái hắn từng âu yếm.
Nhìn cô gái mang voan mỏng trên đầu trao nhẫn với một người đàn ông khác. Trong bữa tiệc hắn nhất định phải say một trận lớn để an dưỡng tâm hồn. Say một tuần lại ra ngoài chơi mấy chuyến là tổn thương tình cảm cũng không còn. Nếu Ung Tấn kết hôn, hắn cũng sẽ làm như vậy sao? Rốt cuộc Chu Quân cũng đối diện với vấn đề hắn không ngờ tới, hắn nghĩ có lẽ hắn sẽ không yên lặng uống rượu tại hôn lễ mà có lẽ sẽ nổi điên náo loạn hôn sự đến độ lên báo mới thôi.
Như cuối cùng cũng thông suốt, căn phòng nặng nề cuối cùng cũng được rót vào một vệt nắng ấm áp. Chân hắn bước nhanh về nhà đi về phía ngăn tủ lớn đựng đồ trước đây vươn tay kéo ra, trong ngăn kéo là sườn xám và tất chân đã giặt sạch được a mụ cất vào. Mấy thứ đồ của phụ nữ bỏ trong đó hồi trước đều bị Ung Tấn vứt hết trong ngăn kéo chỉ còn đồ y cho hắn. . truyện xuyên nhanh
Hắn nhặt nhẫn và súng lên lại móc đồng hồ quả quýt từ túi áo ra nhìn giờ. Thực ra hắn cũng không biết bản thân muốn làm gì, đại khái là chỉ có một suy nghĩ chính là muốn gặp Ung Tấn một lần. Không có lời đặc biệt gì muốn nói chỉ là muốn nhìn mặt y có lẽ đến lúc đó sẽ lập tức biết nên nói gì. Xoay vài vòng trong phòng, hắn rút ra hai tấm vé xem phim nghĩ có thể nói với Ung Tấn: "Chúng ta vẫn còn nợ nhau một lần xem phim."
Tốt xấu gì cũng là một đề tài, mặc dù Ung Tấn vẫn đang tức giận nhưng hẳn là có thể dỗ dành được. Như lần hắn hút cần sa đó chỉ một câu thích đã dỗ được người không phải sao? Vừa định ra ngoài, lại nghĩ tới gì đó hắn thay một bộ quần áo khác thậm chí còn xịt một chút nước hoa. Hắn muốn ra ngoài phải có thể diện một chút, cho đến khi vừa lòng mới đeo chiếc nhẫn của Ung Tấn lên.
Hắn cũng đeo găng tay giống Ung Tấn, đá quý màu đỏ thẫm khảm trên chiếc nhẫn đeo trên tay lộ ra ngoài. Chu Quân xoay vài vòng trước gương, nhìn như khổng tước xòe đuôi theo đuổi chim mái, quần áo cũng hóa thành lông vũ tinh xảo chỉ thiếu điều lắc lắc cái đuôi đuôi. Hắn lại tràn trề sức sống tỉnh táo như không biết thua trận là gì, định đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm lần nữa đi hái đóa hoa lạnh lùng trên núi cao kia.
Mặc dù thiếu tướng Ung cũng không thể coi là hoa hẳn phải là một họng súng một lưỡi dao, một khi không vũ trang đầy đủ sẽ rất dễ làm người ta bị thương. Da mặt Chu Quân dày ôm vé xem phim cùng một trái tim nhiệt tình như lửa, hắn đi xuống dưới lầu nhặt găng tay bị vứt bên cạnh thang máy lên cầm trên tay vỗ vỗ. Nghĩ nghĩ, vẫn nhét vào túi áo cạnh sườn bên trong tây trang nơi gần với trái tim. Hắn không phải người sẽ rối rắm quá lâu hoặc là nói một khi xúc động sẽ không còn lí trí.
Nào cố kỵ, nào để ý đều bị hắn ném ra sau đầu. Lúc này hắn đã bị tình yêu đập cho mê muội đầu óc, giống như lúc hắn thẳng thắn với Chu Diêm, muốn làm lập tức làm cho dù hậu quả có là gì. Có lẽ tâm lý của hắn đã sớm muốn làm thế, đã sớm chắc chắn muốn dây dưa với Ung Tấn mới có thể thẳng thắn với anh cả như vậy. Biết rõ bản thân mình làm thế thật không biết cố gắng còn phản bội anh cả nhưng hắn vẫn luôn hoang đường như vậy, nếu có thể khống chế bản thân thì căn bản hắn sẽ không tiến đến một bước lên giường kia với Ung Tấn.
Khóe miệng Chu Quân ngậm cười hắn muốn gọi một chiếc xe kéo nhưng bầu trời đột nhiên kéo mây đen tới, ông trời quả thực chẳng chiều lòng người, chớp mắt mưa đã rơi xuống suýt nữa tưới sụp kiểu tóc hắn vừa cố ý sửa sang. Hắn không mang ô lại ngại mất hình tượng đành phải tránh dưới mái hiên một cửa hàng chờ mưa tạnh lại gọi xe.
Không biết có phải do trời mưa tới vội vã không mà người đi trên đường càng ngày càng thưa thớt, xe kéo lại càng đầy khách.
Nguy cơ phát sinh trong chớp mắt nhanh đến độ khiến người ta không kịp phòng bị. Nhưng Chu Quân vẫn thoát được, hắn rời khỏi mái hiên làm nước mưa ập xuống đánh lên mặt hắn gần như khiến hắn không mở nổi mắt. Những người đó cầm súng chậm rãi vây quanh hắn. Kẻ đứng đầu cao giọng nói: "Chu thiếu gia, tiên sinh nhà tôi muốn mời cậu qua ngồi một lát,"
Không phải mấy kẻ cầm gậy lần trước có thể dùng súng dọa chạy. Rốt cuộc là ai lại năm lần bảy lượt tìm tới hắn? Chu Quân chậm rãi giơ hai tay lên: "Đạo đãi khách của tiên sinh nhà anh thật là đặc biệt." Những người đó cũng không nhiều lời, không biết kẻ nào mở cửa xe sau đó hắn bị đẩy mạnh vào trong. Chu Quân cau mày lúc này thế mà còn nghĩ đến hai tấm vé xem phim trong túi sợ là bị nước làm ướt cả rồi. Quả thực bây giờ chính là thật sự không biết bộ phim kia nói về cái gì.
——
G
Chiếc xe kia đi rồi, đuôi xe phả ra mấy vòng khói rồi nghiến lên nền xi măng chạy về phía trước. Cho đến khi chiếc xe kia cách mình một khoảng rất xa Chu Quân mới chậm rãi ngồi xuống. Hắn không khóc, thậm chí trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm khó hiểu hay ưu sầu. Hắn chỉ nghĩ, trong lòng sao chẳng có cảm giác gì, thật giống như những thứ hắn trải qua khoảng thời gian trước đều là một tuồng kịch trật nhịp hoang đường.
Hắn lấy hộp thuốc từ trong túi, tay run run khiến một điếu thuốc rớt ra bên ngoài, lãng phí bốn năm điếu mới hút được một hơi. Hắn đứng lên lang thang không mục tiêu đi về phía trước, đợi đến khi phục hồi lại tinh thần hắn đã đang ngồi trên xe kéo lắc lư xiêu vẹo, ngay cả hắn cũng không biết mình đã nói gì với phu xe.
Chu Quân nhíu mày cũng không hỏi lại, muốn chờ đáp án như vạch trần một bí mật. Lát sau kiến trúc nọ tiến vào đáy mắt, là Ung công quán. Chỉ còn cách một con phố hắn kêu phu xe dừng lại bảo người quay về nhưng không quay về nhà họ Chu mà là quay về chung cư. Phu xe đổ đầy mồ hôi, lúc xuống xe bèn tăng giá. Dù sao cũng là hai nơi một nam một bắc, vô duyên vô cớ phải chạy một đoạn đường dài. Chu Quân không nhiều lời chỉ lung tung duỗi tay vào túi móc ra đống tiền giấy vụn vặt nhét hết vào tay phu xe.
Có thứ gì đó vào lúc hắn rút tiền ra cũng theo đó rơi xuống nằm cạnh chân hắn, bên trên dính rất nhiều bụi bặm người nọ ghét nhất. Phu xe chưa thấy khách hàng nào hào phóng như vậy bao giờ nhưng gã là người thành thật, vô công bất thụ lộc cho nên gã nắm lấy số tiền rút mấy tờ rồi nhét số còn lại vào tay vị khách. Nhưng người kia lại ngồi xổm xuống nhặt đồ không để ý đến gã.
Phu xe nhìn xuống nghĩ chẳng lẽ vị khách này rớt đồ vật gì đáng giá nên đau lòng. Đau lòng đến mức không đứng lên nổi chỉ ngồi xổm nơi đó cúi đầu, vai rủ xuống, bàn tay chặt chẽ nắm một chiếc găng tay màu đen. Thật là một người kỳ lạ, nhìn rất có tiền mà lại có thể đau lòng thành như vậy chỉ vì một cái găng tay sao. Phu xe bĩu môi để tiền lại trên mặt đất trước mặt người nọ rồi kéo xe đi.
Chu Quân không quan tâm chỗ tiền kia, chỉ cầm găng tay đứng lên đi về phía nhà mình. Thực ra không phải không đau chỉ là hơi phản ứng chậm chạp. Cho đến khi nhìn thấy đồ của Ung Tấn mới phát giác nào có phải chỉ là một chút bi thương. Hắn chậm chạp bước đi, vứt bao tay bên cạnh thang máy. Thang máy rầm rầm đi lên trên, một tầng lại một tầng sáng sáng tối tối kéo ra một hình vẽ như bóng ma rơi trên người hắn.
Lúc này lại nghĩ tới y, cảm xúc khó chịu như cái lưới tinh xảo chặt chẽ bao lấy hắn khiến cả người hắn không khỏe. Hắn nghĩ đến lần Ung Tấn ngu ngốc chạy năm tầng lâu lên đưa vé xem phim nhưng tiếc là bộ phim kia không xem được. Bộ phim kia nói về cái gì? bây giờ ngẫm lại, thấy mấy lời mời này đó của Ung Tấn rất giống người đang theo đuổi. Giống như tình nhân với nhau vừa xem phim vừa khiêu vũ, ngay cả chuyện thân mật nhất cũng đã làm.
Lúc hắn nói với Ung Tấn rằng sớm hay muộn cũng phải kết hôn trong lòng không hề có một tia nghi hoặc. Lúc này hắn có, hắn thật sự có thể chấp nhận chuyện Ung Tấn kết hôn sao. Hắn nghĩ tới mấy tiểu thư hay phụ nữ có chồng trước đây mình từng lui tới, chuyện hôn nhân của họ cũng không ảnh hưởng đến yêu thích của hắn với người ta. Cũng không phải chưa từng tham gia hôn lễ của họ, hắn vẫn mang theo lễ vật đắt giá tặng cho cô gái hắn từng âu yếm.
Nhìn cô gái mang voan mỏng trên đầu trao nhẫn với một người đàn ông khác. Trong bữa tiệc hắn nhất định phải say một trận lớn để an dưỡng tâm hồn. Say một tuần lại ra ngoài chơi mấy chuyến là tổn thương tình cảm cũng không còn. Nếu Ung Tấn kết hôn, hắn cũng sẽ làm như vậy sao? Rốt cuộc Chu Quân cũng đối diện với vấn đề hắn không ngờ tới, hắn nghĩ có lẽ hắn sẽ không yên lặng uống rượu tại hôn lễ mà có lẽ sẽ nổi điên náo loạn hôn sự đến độ lên báo mới thôi.
Như cuối cùng cũng thông suốt, căn phòng nặng nề cuối cùng cũng được rót vào một vệt nắng ấm áp. Chân hắn bước nhanh về nhà đi về phía ngăn tủ lớn đựng đồ trước đây vươn tay kéo ra, trong ngăn kéo là sườn xám và tất chân đã giặt sạch được a mụ cất vào. Mấy thứ đồ của phụ nữ bỏ trong đó hồi trước đều bị Ung Tấn vứt hết trong ngăn kéo chỉ còn đồ y cho hắn. . truyện xuyên nhanh
Hắn nhặt nhẫn và súng lên lại móc đồng hồ quả quýt từ túi áo ra nhìn giờ. Thực ra hắn cũng không biết bản thân muốn làm gì, đại khái là chỉ có một suy nghĩ chính là muốn gặp Ung Tấn một lần. Không có lời đặc biệt gì muốn nói chỉ là muốn nhìn mặt y có lẽ đến lúc đó sẽ lập tức biết nên nói gì. Xoay vài vòng trong phòng, hắn rút ra hai tấm vé xem phim nghĩ có thể nói với Ung Tấn: "Chúng ta vẫn còn nợ nhau một lần xem phim."
Tốt xấu gì cũng là một đề tài, mặc dù Ung Tấn vẫn đang tức giận nhưng hẳn là có thể dỗ dành được. Như lần hắn hút cần sa đó chỉ một câu thích đã dỗ được người không phải sao? Vừa định ra ngoài, lại nghĩ tới gì đó hắn thay một bộ quần áo khác thậm chí còn xịt một chút nước hoa. Hắn muốn ra ngoài phải có thể diện một chút, cho đến khi vừa lòng mới đeo chiếc nhẫn của Ung Tấn lên.
Hắn cũng đeo găng tay giống Ung Tấn, đá quý màu đỏ thẫm khảm trên chiếc nhẫn đeo trên tay lộ ra ngoài. Chu Quân xoay vài vòng trước gương, nhìn như khổng tước xòe đuôi theo đuổi chim mái, quần áo cũng hóa thành lông vũ tinh xảo chỉ thiếu điều lắc lắc cái đuôi đuôi. Hắn lại tràn trề sức sống tỉnh táo như không biết thua trận là gì, định đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm lần nữa đi hái đóa hoa lạnh lùng trên núi cao kia.
Mặc dù thiếu tướng Ung cũng không thể coi là hoa hẳn phải là một họng súng một lưỡi dao, một khi không vũ trang đầy đủ sẽ rất dễ làm người ta bị thương. Da mặt Chu Quân dày ôm vé xem phim cùng một trái tim nhiệt tình như lửa, hắn đi xuống dưới lầu nhặt găng tay bị vứt bên cạnh thang máy lên cầm trên tay vỗ vỗ. Nghĩ nghĩ, vẫn nhét vào túi áo cạnh sườn bên trong tây trang nơi gần với trái tim. Hắn không phải người sẽ rối rắm quá lâu hoặc là nói một khi xúc động sẽ không còn lí trí.
Nào cố kỵ, nào để ý đều bị hắn ném ra sau đầu. Lúc này hắn đã bị tình yêu đập cho mê muội đầu óc, giống như lúc hắn thẳng thắn với Chu Diêm, muốn làm lập tức làm cho dù hậu quả có là gì. Có lẽ tâm lý của hắn đã sớm muốn làm thế, đã sớm chắc chắn muốn dây dưa với Ung Tấn mới có thể thẳng thắn với anh cả như vậy. Biết rõ bản thân mình làm thế thật không biết cố gắng còn phản bội anh cả nhưng hắn vẫn luôn hoang đường như vậy, nếu có thể khống chế bản thân thì căn bản hắn sẽ không tiến đến một bước lên giường kia với Ung Tấn.
Khóe miệng Chu Quân ngậm cười hắn muốn gọi một chiếc xe kéo nhưng bầu trời đột nhiên kéo mây đen tới, ông trời quả thực chẳng chiều lòng người, chớp mắt mưa đã rơi xuống suýt nữa tưới sụp kiểu tóc hắn vừa cố ý sửa sang. Hắn không mang ô lại ngại mất hình tượng đành phải tránh dưới mái hiên một cửa hàng chờ mưa tạnh lại gọi xe.
Không biết có phải do trời mưa tới vội vã không mà người đi trên đường càng ngày càng thưa thớt, xe kéo lại càng đầy khách.
Nguy cơ phát sinh trong chớp mắt nhanh đến độ khiến người ta không kịp phòng bị. Nhưng Chu Quân vẫn thoát được, hắn rời khỏi mái hiên làm nước mưa ập xuống đánh lên mặt hắn gần như khiến hắn không mở nổi mắt. Những người đó cầm súng chậm rãi vây quanh hắn. Kẻ đứng đầu cao giọng nói: "Chu thiếu gia, tiên sinh nhà tôi muốn mời cậu qua ngồi một lát,"
Không phải mấy kẻ cầm gậy lần trước có thể dùng súng dọa chạy. Rốt cuộc là ai lại năm lần bảy lượt tìm tới hắn? Chu Quân chậm rãi giơ hai tay lên: "Đạo đãi khách của tiên sinh nhà anh thật là đặc biệt." Những người đó cũng không nhiều lời, không biết kẻ nào mở cửa xe sau đó hắn bị đẩy mạnh vào trong. Chu Quân cau mày lúc này thế mà còn nghĩ đến hai tấm vé xem phim trong túi sợ là bị nước làm ướt cả rồi. Quả thực bây giờ chính là thật sự không biết bộ phim kia nói về cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất